Chương 4,5 : Nụ cười..đã quay lại ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Um..! " - Cậu cố gắng vùng vẫy thoát ra.

Khi cậu đập lưng ra hiệu cho hắn, hắn mới buông cậu ra, sợi chỉ bạc ấy được kéo dài ra bởi hai đôi môi. Mặt cậu bây giờ đã đỏ khủng khiếp, công thêm vài giọt nước đang chảy dài trên hai bên má cậu. Cậu lùi ra xa, tham lam hít lấy hít để khí, cố gắng giữ lại bình tĩnh. 

" C-cái gì vậy.. " - Cậu rưng rưng nước mắt.

Chết! Cậu sợ hãi quá rồi. Kisaki đứng ngay đấy, mặc dù anh đã đạt huy chương giỏi các quận, các bla bla nhưng anh chưa bào giờ gặp phải cái trường hợp này. ( Vâng..học sinh giỏi toàn môn cộng với GDCD đang bối rối trước trường hợp: Làm cờ rút khóc mà không biết phải làm sao! )

" Oa..sao mày hức..làm vầy với tau..oa.." - Cậu khóc lên.

" Tao xin lỗi, nín đi tao bù.. " - Kisaki vội vã chạy tới dỗ cậu.

" Bù nha.. " - Cậu sáng mắt lên và đã nín khóc ngay tức thì.

Ngay lúc đó, não vàng của Kisaki mới phát hiện thêm 1 điều nữa..cậu iuuu tiền..

( Có khi anh sẽ mua cậu bằng tiền vì nhà của Kí là gia tộc khá lớn nha! ) 

" Ừm! " - Anh vui vẻ mỉm cười.

" Đồ ăn... " - Cậu làm bộ mặt cún con khiến Kí rớt nước mắt.

" Ăn ở ngoài nha! " - Kí rớt liêm sỉ đi chìu cậu..

" Điii " - Cậu vui vẻ dắt tay Kí đi mà không biết rằng cậu đã cướp đi trái tim của người ấy.

Kí mỉm cười nhẹ rồi vui vẻ kệ cậu kéo đi. Đằng nào cậu với hắn đã học hết kiến thức ở kiếp trước rồi nên không phải lo=)).

Dừng chân tại 1 công viên. Cậu vui vẻ ăn bánh còn Kí ngồi ngắm cậu. 

" Ay Nhi nha nhi, Anha nhâu nhòi..." - Cậu hai bánh nhiều đến nỗi khiến cho hai cáo má cậu thành 2 cái bánh bao=))) ( muốn cắn:)))

" Nhai hết đi rồi nói " - Trên mặt anh ghi ngay 2 chữ 'dễ thương'.

" Kisaki! Nhai hết rồi..nói đi! Hanma ở đâu! " - Cậu tự tin hỏi.

" Nếu mày thích..chúng mình đi tìm nó nhá! " - Kisaki lại 1 lần mỉm cười thân thiện theo kiểu tri thức.

"Ulatrr!! Kisaki là nhất!! " - Cậu vui vẻ ôm anh.

Anh bị mất máu mũi và phải dùng giấy để bịt =)).

" Mày biết nó ở đâu không " - Cậu hỏi

" Nó thường đánh nhau ở con hẻm kia á, vô đó thử đi " - Anh chỉ vào con hẻm nhỏ. 

Cậu định tiến tới đó trước, nhưng chưa kịp tiến cậu đã bị kí kéo lại...có lẽ vì anh lo cho cậu chăng?

( Lưu ý: Có máu và dôi chút kinh dị, bạo lực { PHẦN GẠCH CHÂN } nếu không thích có thể bỏ qua..vẫn có thể đọc đầy đủ nội dung chính )

Anh đi trước, cậu đi sau, khi tiến vào..mùi máu tanh sộc thẳng vào mũi. Cậu nhăn mặt, không phải vì nó tanh..mà nó là của những thằng ranh ghê tởm và bẩn thỉu, nó khiến cậu phát buồn nôn!

 Đợi cho đến khi Kisaki giật nhẹ vai cậu, cậu mới mở mắt. Ngay trước mắt cậu là 1 thanh niên cao ráo, quần áo xộc xệch và đầy máu...hắn đang cần 1 cái gậy và...BỤP!!

Máu đầu nạn nhân bị đập văng tung tóe..sau đó hắn vứt cây gậy sang 1 bên, quay đầu lại thì thấy cậu và Kí đang đứng ở đó.

" A..đây rồi.. " - Hắn cười 1 cách man rợn.

" Hanma Shuji " - Kisaki nói.

" Ồ!..Kisaki còn nhớ tao sao..tao biết mày vẫn thông minh mà " - Hanma, hắn cười nói.

" Hử..ai kia? " - Hanma thắc mắc ngó ra đằng sau người Kisaki.

Cậu ở đằng sau, cậu không sợ..chỉ thấy ghê cái mùi máu nên nấp đằng sau người kisaki thôi! Còn Kí thì anh cũng đã quen với mấy cái loại máu nài của Hanma rồi..

Kí đưa cho cậu 1 chiếc khăn để bịt mũi..còn nhắc nhở cậu nên cẩn thận..cậu tiến lên trước, tay cầm cái khăn bịt.

" Mày còn nhớ tao mà phải không? " - Cậu tỏa sát khí.

" Mày cũng xuyên về sao TAKEMICHI?~ " - Hắn nhấm mạnh tên cậu.

" Haiz.. " - Cậu ngán ngẩm cái cách nói chuyện của hắn rồi.

Hanma vui vẻ cười..không ngờ cậu lại thay đổi nhiều đến vậy. Cũng 1 phần là tại bọn Touman chứ..hắn vẫn chưa thỏa mãn xả hết giận khi thấy cảnh cậu bị hành hạ bởi bọn Touman kia đâu...Hắn vẫn còn đang rất giận. HẮN SẼ BẢO VỆ CẬU...HẮN SẼ LÀM TỬ THẦN CHO RIÊNG CẬU!!

Hanma tiến tới gần cậu, nhưng Kisaki chạy ra chặn cho đến khi cậu ra hiệu rằng ' Sẽ không sao đâu! ' thì Kisaki mới né ra cho hắn đi.cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé ấy, bàn tay đã phải gánh vác mọi thứ, nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn lên đó. Cậu rất ngạc nhiên. 1 tên có biệt danh là ' Tử thần' . Đã từng giết bao nhiêu người, đánh đập 1 cách dã man mà bây giờ đi từ tốn thế này. Thật là khác thường.

" Đánh dấu rồi nhé " - Hắn nhìn vào cậu và mỉm cười nói.

"..." - Cậu nhìn đi chỗ khác mặt có chút đỏ, không biết nói gì.

" Từ nay em mà đi với ai là đừng trách tôi sao thằng đó vào bệnh viện~ " - Hắn nâng cằm cậu lên, ngắm nhìn bộ mặt đang đỏ ửng lên có chút phì cười.

Kisaki từ đằng kia chứng kiến cảnh cờ rút bị động chạm thấy tức, cho đến khi bực quá rồi mới chạy ra ôm Takemichi qua 1 bên. Vì Kisaki phá vỡ không gian riêng của Hanma và cờ rút của anh ấy, Hanma cũng chạy ra đòi lại Takemichi. Và đây là kết quả về 2 người đã từng sống chết vì nhau đi tranh crush..mất tình đồng chí=)).

Kisaki đạp, Hanma đá

Hanma ném ghế, Kisaki ném bàn

Kisaki phi dép, Hanma phi chảo

Hanma cầm gậy, Kisaki cầm dao

Hảo đồng chí =)) 

Cậu thì đứng đấy xem. Vì cậu cũng chẳng biết phải làm gì mà...vì bọn nó là nhân viên rạp xiếc lâu rồi. Cho đến trưa trưa cậu thấy đói. Mới đứng trước mặt bọn kia ngăn.

" Tao đói.. " - Cậu xoa bụng nói.

" Đói hở..tao dẫn đi ăn nha! " - Kisaki đang đỡ cái gậy của Hanma liền chạy ra xem cậu làm sao không.

" Ăn xong đi chơi với tao " - Hanma cũng dừng lại đến gần cậu nói.

" Ừm! " - Cậu vui vẻ đi trước.

Bọn kia đi sau trông cậu. Cậu đang rất vui vẻ mà..đâu biết hai tên kia đang làm gì mờ ám đúng không? ^^

" Đánh nhau cũng trả được gì..dùng chung đi " - Kisaki ở đằng sau nói nhỏ đủ cho Hanma nghe.

" Lựa chọn đúng đắn đó! " - Hanma cũng vui vẻ nói.

" Tao sẽ không để Takemichi gặp Touman " - Kisaki nâng kính nói.

" Còn tao sẽ đập bọn kia cho ra bã " - Hanma mỉm cười nói nhưng trong nụ cười ấy đang chứa 1 sự tức giận cực lớn.

" Chốt! " - Kisaki nói.

" Ok! " - Hanma thỏa mãn.

" Ay! Qua kia chơi ik! " - Cậu chỉ tay ra chỗ trung tâm thương mại ( Lúc này cái áo khoác của Hanma dính máu đã vứt đi nên anh chỉ có mặc cái áo phông thôi nha! ) 

Cậu được Kisaki bao nên đi đâu mua đó ( Anh giàu mà u^u )  

Hanma còn chơi trò ' Gắp gấu bông ' xong rồi gắp nhiều quá trời lunnn..

" Vui ghê! " -  cậu vui vẻ nói.

Cả hai bọn đằng sau mỉm cười, vui thật...thật vui khi thấy nụ cười đó quay trở lại..

Cậu quay ra chỗ bọn họ, tự giác tặng cho mỗi người họ 1 nụ hôn.

" Tại hôm nay tôi vui nên mới thưởng cho mấy người đó nhé! " - Cậu quay mặt đi nói.

Cả hai bọn đang ngơ ngác...không biết nên khóc hay vui nữa. Có lẽ...họ đã yêu cậu mất rồi, không có thích cậu đâu! Chỉ cần cậu hạnh phúc và nụ cười ấy còn mãi..thì cho dù họ có chết cũng mãn nguyện.

" Sẵn sàng sống chết vì em, sẵn sàng dâng hiến trái tim này vì em.
                                                                            Tất cả chỉ để em hạnh phúc "

~ Tua time đến tối~

Sau khi tạm biệt bọn kia, cậu vui vẻ đi về nhà..

" Hmm..trời hơi tối nhỉ.. " - Cậu nhìn lên bầu trời đầy sao ấy.

Nhớ lại ngày mà cậu ra đi tại kiếp trước, trời cũng nhiều sao lắm!..Nếu lúc đó cậu không chết thì không biết cậu sẽ ra sao tại cái thời điểm ấy nữa..chỉ vì 1 cô gái, mà họ đánh đập cậu. Cậu hận họ, cậu ghét họ..nhưng cũng yêu lắm chứ..Nước mắt? Nó rơi từ khi nào vậy?

Vừa đi vừa suy ngẫm..thì bỗng cậu bị 1 lực nào đó kéo cậu vào con hẻm gần đó. Vì bị đẩy vô tường bất ngờ nên cậu vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra..cho đến khi cậu bình tĩnh mở mắt ra..thì thấy hai thanh niên rất quen đang đứng trước mặt. Ulatr, sao hôm nay cậu toàn gặp người quen vầy nè..không khéo tụi nó đi đập cậu chớt.. 

Cậu nhìn trước mặt là hai anh em nhà Haitani. Mặc dù cậu không biết nhiều về họ nhưng ít nhất cậu biết tên của họ và ngoại hình. Ran thì tết tóc hai bên, thân thì cao ráo chuyên cầm cây Baton đi đập người nè. Còn Rin thì đương nhiên là thấp hơn Ran 1 tí vì Rin là em còn Ran là anh nè. Rin tóc trắng kẻ xanh và được biệt danh là bác sĩ điều trị xương khớp, còn đeo cả kính nữa...Nghĩ lại thấy hai anh em nhà này khủng khiếp thật=)).

Hai thanh niên đằng trước thì nhìn vào cậu..thân hình nhỏ bé, đôi mắt xanh biếc như chứa cả đại dương mênh mông, bộ tóc vàng óng như hoa hướng dương che đi 1 phần của khuôn mặt, làn da trắng hồng...trông thật đẹp làm sao. Nhưng 1 lúc bọn hắn tối sầm mặt lại.

" Mày khóc sao? " - Ran đưa tay lên lau đi mấy giọt nước mắt còn đọng trên mi mắt, khiến hắn có chút tức giận.

" M-mày biết tao? " - Cậu ngạc nhiên hỏi.

" Trả lời tao trước đi! " - Ran nhíu mày lại nói.

" K-không...có " - Cậu quay mặt đi nói dối.

" Tao cho mày nói lại.. " - Ran mỉm cười có chút nguy hiểm.

" K-không.. " - Cậu cảm thấy có gì không ổn.

Ran nhẹ nhàng bế cậu lên. Và..hôn lấy đôi môi cậu..Rin đi ra đằng sau và cắn ở phần cổ cậu khiến cậu có chút đau.

" Um~ " - Cậu kêu lên làm bọn họ càng thích thú.

Lưỡi của Ran tiến thẳng vào miệng cậu, quấn quít lấy chiếc lưỡi đó, lấy hết mật ngọt trong miệng cậu, khuấy đảo hết cả lên khiến cho cậu có 1 cảm giác khoái. Hai người cứ phát ra tiếng chụt chụt ma mị còn Rin đằng sau đã lần tay vào trong áo cậu, 1 bên tay nghịch ngợm đó nặn núm của cậu còn bên còn lại đã thò vào trong " vật " của cậu từ khi nào.

Cậu ra hiệu cho Ran dừng lại vì đã hết hơi rồi..Ran kéo ra 1 sợi bạc dài. Nhìn vào thân hình cậu bây giờ thật quyến rũ làm sao~ Đôi mắt đầm đìa nước , hai đôi má đỏ ửng cùng với 1 vài giọt nước chảy trên trán và hai bên mặt. Miệng thì vẫn còn 1 chút  " dịch " khiến cho cậu càng nòng bỏng hơn. Đương nhiên..mặt cậu đỏ ủng chỉ là 1 phần bị cưỡng hôn..còn phần kia là do Rin, bàn tay nghịch ngợm của anh đã làm  " vật " của cậu cương và chảy sữa ra rồi. Cậu khó khăn lấy lại bình tĩnh vì trong người cậu bây giờ đang rất khó chịu.

" Mình về nhà làm nhé ~ " - Rin lên tiếng.

" Không..đau lắm..k-không làm đâu " - Cậu rưng rưng nước mắt khiến 2 thanh niên kia có chút mềm lòng.

" Oa..tao khóc thật đấy...đừng làm mà..chừa rồi..hức..không nói dối nữa đâu..oa " - Cậu khóc òa lên.

" Hự! " - Hai thanh niên ngã xuống vì thiếu nghị lực.

Cậu ngồi đấy lau nước mắt..Có chịu được cái cảnh cờ rút khóc đã cute rồi nói gì đến việc cộng thêm cả cách cử xử nữa..

" Rồi..mày nín đi, tụi tao không có *phụt máu mũi* không có duij mày đâu! " - Rin đẹp trai bây giờ đã phải đút lót 2 mẩu giấy vào hai lỗ mũi ( mất mợ nó hình tượng =))).

" Nhớ nha..sợ lắm ó.. " - Cậu làm đôi mắt cún con cho thanh niên còn lại gục luôn =)).

" Bọn mày cũng xuyên về huở?? " - Cậu nghiêng đầu hỏi.

" Ừm! kiếp trước tao chết mà.. " - Rin nói.

" Ủa?!? Sao chết vầy?? " - Cậu ngạc nhiên hỏi.

" Bị người của Touman ám sát " - Ran nhíu mày nói, anh không tức vụ đó..anh tức vụ phải chứng kiến cảnh cậu bị hành hạ kia kìa!!

" H-hả.. " - Cậu không thể tin được vào những gì mình nghe thấy.

" Nghe này!! Bọn tao thích mày..và bọn nó ám sát tụi tao vì tụi tao làm vướng chân bọn nó đến với mày..bọn Touman đó..tốt nhất lần này đừng gặp tui nó! Nhé! " - Rin ôm ấy cậu nói..còn ran thì cứ giữ tay cậu chặt, càng chặt hơn.

Bọn họ hối hận vì không bảo vệ được cậu, bọn họ hối hận vì đã đặt lòng tin vào bọn Touman kia. Bọn họ muốn bù đắp những ngày tháng cậu chịu đau, chịu khổ. Bọn họ muốn trả thù cho cậu, trả thù những kẻ bội bạc..những kẻ đã từng cướp mất trái tim cậu nhưng cũng đã vò nát nó. Khiến cho cậu cảm thấy đau buồn hay cô đơn...trong căn phòng tối tăm mà bọn họ đã từng nhốt cậu.

Cậu cũng đau lắm chứ..cố quên đi người ấy..muốn quên đi cái chữ Touman ấy nhưng sao nó khó vậy. Chỉ là người quen, chỉ là những kỉ niệm u buồn, chỉ là những con người tàn nhẫn, là những con quỷ, ác ma giam giữ 1 thiên thần sa ngã như cậu thôi mà..

Thiên thần ấy đã trải qua bao nhiêu sóng gió, khó khăn lắm mới có thể cứu được linh hồn đang lạc ấy. Tưởng sẽ được hạnh phúc và vui đùa cùng nhau mãi, nhưng nó sẽ kéo dài đến bao lâu? 1 con quỷ đã xuất hiện, tìm cách giam giữ thiên thần nhỏ bé ấy..rồi càng ngày càng nhiều linh hồn tàn ác hành hạ, cắt đi đôi cánh tự do ấy..một cơ thể đầy vết thương..một trái tim đã bị vỡ thành nhiều mảnh..giọt máu trong sạch ấy giờ đã bị những con quỷ độc ác ngoài kia vấy bẩn.

Sự cứu rỗi, một món đồ chơi, đó là những điều mà 1 thiên thần sa ngã phải chịu đựng? Sa ngã vào tình yêu, sa ngã vào thú vui không lành mạnh? Tình yêu ư? Thật bẩn thỉu, ghê tởm! Một thiên thần mất đi sự tự do, một thiên thần vô hồn..một thiên thần bị bôi bẩn bởi những lời nói và chửi rủa? Thật nực cười! Đó không còn là thiên thần nữa..

___

Đôi lời của tác giả:

Ulatr, không biết tôi đang viết cái gì nữa nhưng xin lỗi vì ra muộn, ra vào buổi đêm nữa..chắc các pạn mệt lắm..chin nỗi nha..

Vì sợ muộn hạn nên tui làm đêm lun!

Thoi hong biết nói gì nữa..

Mọi người vui vẻ nha!!! ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro