Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hanagaki Daichi đã xảy ra xô xát với Sano Manjiro- Kurokawa Izana 
2 bên đánh nhau đến mức thừa sống thừa chết
Daichi thì mất sức, còn 2 người kia thì kiệt quệ đến gục ngã ngay khi Takemichi cùng Shinichiro đến...

.........

....

..

.

Bác sĩ bước ra từ phòng bệnh của Mikey và Izana
"Cả hai mất sức quá nhiều thôi, nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏe nhưng tuyệt đối không được vận động mạnh nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe"

"Vâng, cảm ơn bác"- Shinichiro cúi người cảm mơn rồi anh nhẹ nhàng mở cửa đi vào trong

"Michi vào cùng không?"- Anh chợt nhớ, nhóc Michi thích Mikey và Izana nên chắc cũng muốn vào thăm tụi nó

"Thôi ạ, em đến xem anh hai của em đây"- Takemichi nhẹ nhàng lắc đầu. Bọn họ nếu thấy cậu chắc sẽ lên cơn và làm những hành động ảnh hưởng đến sức khỏe
Dù sao anh hai cũng đã ra tay đánh họ đến mức này thì cậu lấy đâu ra dũng khí đối mặt với họ

"Vậy tạm biệt em"- Shin định đóng cửa thì cậu nói tiếp

"Gửi lời hỏi thăm 2 cậu ấy dùm em nhé"- Takemichi cúi mặt nói, xót lắm

"Ừm"- Anh xoa đầu Michi rồi nở nụ cười ôn nhu
Tên nhóc này, bị 2 thằng quỷ nhà anh phá hư công sức mà còn nhờ gửi lời hỏi thăm
Ngốc hết chỗ nói

Điều này càng khiến Shin có mong muốn được bảo vệ Takemichi
Giống như kiểu : yêu đương khó quá thì chạy về khóc với anh :v

/////////////

Ở chỗ Michi

Takemichi vừa vào đã thấy cô y tá đang băng bó tay cho Daichi
Ánh mắt của Daichi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt chứa nặng nữa tâm tư, những nổi buồn chẳng ai thấu được

"Onii-chan... Anh có sao không?"- Takemichi đến ngồi cạnh anh 
Giọng bé dịu dàng đến đau lòng
Anh xoay mặt đi hướng khác, không muốn trả lời cậu

"Xong rồi, tôi đi đây. Không làm phiền hai người nữa"- Cô y tá nhận thấy sự xuất hiện của bản than hiện tại có hơi bất lịch sự nên đã rời đi ngay khi băng bó xong

Phòng bệnh trắng xóa chỉ còn lại 2 anh em nhà Hanagaki
Căn phòng tĩnh lặng đến mức ta có thể nghe tiếng gió lùa các tán cây bên ngoài xào xạch
Tiếng ve sầu kêu, báo hiệu một hè sắp đến
Nhưng lại quá yên bình, như kiểu bình yên trước giông bão. Đáng sợ

"Anh... Anh có sao không?"- Takemichi vẫn hỏi anh câu đấy, đôi mắt anh chất chứa biết bao nhiêu nổi buồn, muốn được trải lòng
Cậu như thể cảm nhận được sự cô đơn từ tấm lưng ấy. 

Một vòng tay nhỏ nhắn, ấm áp bao lấy cả người Daichi
"Anh hai có tâm sự thì cứ nói cho em nghe đi... Em sẽ nghe anh nói mà"- Hai anh em bắt đầu trò chuyện cùng nhau, Daichi đổ hết tâm sự ra ngoài

"Tại sao em lại đến nhà kho???"- Daichi trầm mặt nói
Đáng ra Michi không nên xuất hiện vào lúc đấy, nếu cậu không đến thì chắc chắn anh sẽ giết chết 2 người kia
Anh muốn những kẻ gây tổn thương cho cậu phải CHẾT

"Em lo cho anh"- Takemichi rất bất ngờ khi chứng kiến cảnh người anh ôn nhu của mình ra tay đánh Mikey và Izana bán sống bán chết
Không lẽ anh hai đã thay đổi, không còn ôn hòa như trước?

Cậu ngồi nghe anh tâm sự đến đau lưng, trút được sự phẫn nộ bên trong thì phần nào giúp anh ấy bình tĩnh lại. Cậu đến rót nước cho cả hai uống, đang rót thì cậu chợt suy nghĩ vu vơ
*Không biết Mikey với Izana như nào rồi*- thứ suy nghĩ vớ vẩn ấy đã khiến Takemichi mất tập trung và rót nước tràn ly mà vẫn không hay

"Michi!!!"- Anh bắt lấy tay cậu, đồng thời kéo cậu trở về thực tại
Nước chảy ướt tay mà còn không hay biết. Thấy cậu như bị cướp mất hồn phách, anh mới đến cầm lấy tay Takemichi. Mặt có vẻ khá lo lắng

"Em xin lỗi, em..."- Takemichi vỗ trán bất lực, cậu thật sự không biết lúc nãy mình bị gì mà mất hồn nữa
Nếu Daichi không gọi chắc hồn Michi bay đi mất tiêu luôn í

*Não để đâu không biết*- Daichi nở nụ cười, tên nhóc đáng yêu đến mức đáng ghét
Đúng là lớn đến mấy thì Michi vẫn có phần trẻ con trong tâm hồn
Nhưng mà kể ra cũng lạ, anh em ruột mà mỗi người một ngoại hình, không có điểm chung gì hết
Ơ không?!?! Sao anh lại nghĩ như vậy chứ... Thế thì anh khác gì lão già ở nhà? Tuyệt đối không thể, bọn họ là anh em... Mãi mãi là anh em

*Anh ấy cười lên rồi*- Thấy nụ cười của anh hai thì Michi cảm thấy nhẹ lòng
Công nhận là anh hai cậu cười lên đẹp trai vãiiiii!!!! Hèn chi cứ có mấy nữ sinh trong trường nhờ Michi gửi thư tình cho Daichi. Đấy, thằng anh sát gái thế đấy. Còn thằng em thì gặp gái là né :))

Người em không thích con gái!
Con gái là gì đó Michi thấy lạ lắm :v

......

/8h tối/

"Vậy anh về trước nha:v"- Daichi đã khỏe, Michi đang định ở lại để hỏi thăm Shinichiro nên hai anh em đang đứng trước cửa bệnh viện và nói lời tạm việt
Hanagaki Daichi không hiểu vì sao Takemichi cứ phải ở lại hỏi thăm đám triet tick kia cho bằng được, bọn đấy tồi bỏ mẹ mà Michi vẫn thích

"Vâng"

"Tranh thủ về đó, không được thì gọi cho anh để anh rước"- Anh thật không an tâm để cậu em yêu dấu của mình ở lại với bọn người matday kia. Dù có Shin ở đây bảo kê hộ nhưng anh vẫn không an tâm

"Vâng"- Sau câu đó thì bóng dáng Daichi càng xa, Takemichi khi thấy anh hai về thì cậu quay gót vào trong. Bước đến phòng bệnh của Mikey và Izana

////////////////////

Vừa đứng trước cửa thì cậu bất giác cảm thấy có gì đó không đúng
Tự nhủ sẽ buông bỏ thứ tình trai này mà bây giờ cậu lại định bước vào thăm họ?
Cậu điên rồi... Cậu mù quáng quá rồi...

*Cạch*
Takemichi mở cửa bước vào
Ở trong không có anh Shin, cũng không có Mitsuya, chỉ có 2 chàng trai mặt mày đầy vết thương đang say ngủ
Dáng vẻ khi ngủ này của họ trông thực hiền lành, có phần... 'Dễ thương'???????????

*Thình Thịch Thình Thịch*
Nhịp tim của Michi đột nhiên đập nhanh, tim như muốn nhảy ra ngoài
Không tự chủ mà tiến lại gần để quan sát Manjiro

"Xin lỗi vì đã không đến sớm hơn để ngăn anh hai đánh mày và Izana"- Takemichi thì thầm, bàn tay gầy gò vuốt nhẹ mái tóc của Mikey rồi đến ngắm nhìn Izana

"Chả hiểu sao, sau những gì bọn mày đối xử với tao thì khi thấy anh hai đánh bọn mày. Tao lại yếu lòng... Chẳng lẽ do tao quá thích tụi mày?"- Takemichi tự thoại, không cần ai đáp lại những gì cậu nói ra. Chỉ cần lắng nghe là đủ rồi

"Thứ tình đơn phương ngu ngốc... Tao biết tụi mày sẽ không chấp nhận thứ tình trai này đâu"- Michi gục xuống mép giường bệnh của Mikey rồi luyên thuyên đủ thứ tâm sự cho 2 người ấy
Họ ngủ rồi nên chắc không nghe đâu?

"Haizzzz...."- Cậu thở dài 1 tiếng rồi ra về
Trước khi đóng cửa, cậu không quên quay lại chúc họ ngủ ngon và nhanh khỏe

Cánh cửa đóng lại, cậu trai nhỏ đã đi về
Mắt của Sano Manjiro mở to
Tất cả những gì cậu nói khi nãy hắn ta đã nghe hết

Izana bên kia cũng ngồi dậy, tỉnh như sáo
Khi nãy Shinichiro có nói chắc lát nữa Takemichi sẽ vào thăm 2 người, cậu có gửi lời hỏi thăm này kia
Mới đầu họ cũng tỏ thái độ khinh bỉ này kia nhưng nãy nghe tâm tư của cậu

Kết hợp với cái giọng nói trong trẻo pha chút sầu não
Khiến cảm giác tội lỗi trong người họ trổi dậy
Thâm tâm đang trách mắng họ, phê phán chính những hành động matday lúc trước của họ

Một người tốt bụng như cậu lại đem lòng yêu thích những kẻ matday thì thật là không đáng...

.

.

.

Nội tâm của 2 người matday đó đang dần có sự lay chuyển sau khi vô tình nghe được tâm sự trong lòng của Takemichi
Liệu họ có chấp nhận và thay đổi cách đối đãi với Michi không đây?

.

.

Còn tiếp...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro