C1 - Hồi 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở nơi tận cùng của thế giới, một hắc ảnh đi bên một cỗ quan tài băng. Hắn giải phóng cho vô vàn chướng khí trong quan, điên loạn mà nói: “Đi đi! Vì sự trở lại của nàng ấy! Náo loạn tam giới cho ta!”

o0o

Năm ấy, thiên đàng đã tiếp đón một linh hồn mới được khai sinh.

Linh hồn nhỏ nhỏ, bộ dáng chỉ là một đứa tẻ, thân thể mờ ảo. Mái tóc của đứa trẻ ấy rực rỡ như ánh nắng, đôi mắt trong vắt, ngây thơ cùng đồng tử màu xanh lam.

“Ôi trời, nhìn kìa, đôi mắt của đứa trẻ ấy thật sáng! Chuyển động như sóng biển vậy.”

“Ngươi không thấy giống bầu trời của chúng ta hơn sao?”

“Đứa trẻ này thật xinh đẹp.”

Linh hồn nhỏ vươn cánh tay lên, như nghe hiểu những vị thần xung quanh nói gì.

“Thưa Chúa, đứa trẻ này nên đặt tên gì ạ?”

Chúa ngồi trên ngai, khóe môi cười nhẹ, trong ánh mắt tràn đầy yêu chiều: “Gọi là.. Takemichi đi. Cầu mong đứa trẻ sẽ được ban phúc lành. Chào mừng con đến với chúng ta, thiên thần nhỏ, Takemichi.”

Người hôn lên trán đứa trẻ, một vòng tròn sáng, nhỏ nhỏ xuất hiện trên trán cậu.

Da thịt của Takemichi dần rõ ràng hơn, đôi mắt càng thêm chân thật, vài tiếng ê a cũng đã phát ra từ cuống họng.

Bỗng có tiếng lục lạp, mọi người chú ý đến người đang tiến gần về phía họ.

“Louis, con hãy bảo hộ đứa trẻ này.” Chúa nhìn một nữ thiên thần bốn cánh đang ngó lại xem Takemichi.

Cô vẫn chưa lớn, chỉ ngang với bụng của các thiên thần khác, nhưng hai đôi cánh của cô đã thể hiện rõ địa vị của cô ở nơi này, Louis cũng đã 155 tuổi.

Louis ngắm nhìn đứa trẻ nằm trong vòng tay của Chúa. Không kiềm được mà hỏi: “Thưa Chúa, đây chính là đứa trẻ mới sinh sao?" Thật.. nhỏ quá.

Nhỏ vậy sao?

Nhỏ quá!

Sao có thể nhỏ đến như vậy chứ?

Chúa nhìn biểu hiện của Louis cũng biết cô đang nghĩ gì, người xoa đầu cô, khẽ gật đầu: “Phải, là đứa trẻ mới giáng thế thôi, rất nhỏ phải không?”

Louis mỉm cười, khom người: “Vâng, thật nhỏ làm sao, con sẽ mãi ở bên bảo hộ Takemichi, thưa Chúa.”

“Louis điện hạ, xin người trở về thao trường.”

“Cho con xin phép rời đi trước, thưa Chúa.” Louis cúi mình, mái tóc của cô rơi xuống, đong đưa trước khuôn mặt cô.

Cứ vậy, Takemichi dần lớn trong sự bảo hộ và chăm sóc của Louis, hai người phát triển thành bạn bè thân thiết.

Louis lớn lên, dùng thực lực có được chức Tổng tư lệnh, Takemichi làm một vị thần nhàn tản.

Louis dạy Takemichi kiếm thuật, Takemichi dạy Louis cách ứng nhân xử thế.

“Louis, ngươi không nghĩ nên mềm mỏng hơn với các tân binh sao?”

Takemichi ngồi dưới gốc cây táo của vườn địa đàng, dịu dàng nói với thiếu nữ mặc binh giáp, tay vẫn còn cầm giáo.

Louis lắc đầu: “Chúng sẽ lơ là việc luyện tập. Gần đây dưới nhân gian, ở khu rừng đen phía Đông có quỷ khí rục rịch, khi nào chúng ta đi thảo phạt không, Takemichi?”

Takemichi biết rõ cậu nhắc không nổi Louis, đành thuận theo cô: “Được, hai ngày nữa đi.”

“Tiện, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một người, người bạn tâm giao của ta.”

“Ồ?”

Takemichi nhìn vào đôi mắt của Louis, cậu tò mò người mà cô nói. Có thể trở thành bạn tâm giao của Louis thì sẽ là người như thế nào?

Ngày đi thảo phạt, Takemichi cùng Louis xuống trần thế.

“Chúng ta đi gặp bạn của ta trước, sau đó kéo hắn đi thảo phạt cùng.”

Louis đưa Takemichi đến một khu rừng lớn, xanh tốt.
Cậu chưa từng rời khỏi thiên đàng, không ngờ ở trần thế lại đẹp đến vậy. Các sinh vật lạ có ở mọi nơi, thú nhỏ chạy qua chạy lại cùng những tán cây già.

“Không ngờ còn có một nơi như vậy. Vừa u tịch, lại xinh đẹp đầy sức sống.” Takemichi không thể không cảm thán một câu.

Louis khẽ cười, cô nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu vượt qua rừng già, đến trước một hồ nước rộng lớn.

Nước xanh biếc, trong vắt. Những cơn gió thổi qua tạo nên những ngọn sóng nhỏ lăn tăn, âm thanh của nước đầy sảng khoái.

Quanh hồ là một đồng hoa lớn, trăm hoa khoe sắc khiến khung cảnh trở nên vừa kiều diễm, vừa thanh bình.

“Louis, đây là đâu?” Takemichi lướt đến giữa đồng hoa, hít vào một luồng khí mát mẻ.

“Đây là nơi Izana trốn. Hắn chính bạn tâm giao mà ta muốn giới thiệu cho ngươi.”

Louis mỉm cười, chỉ về một dinh thự ở phía đối diện hai người.

“Izana! Izana!” Louis trực tiếp kéo Takemichi vào trong sân của dinh thự, vừa đi vừa gọi to tên Izana.

Bỗng, một làn khói đen bốc lên.

Thiếu nam tóc trắng, biểu cảm đầy khó chịu xuất hiện. Trên người hắn khoác áo choàng lông, trông rất quyền quý.

“Louis, đã bảo ngươi chờ ngoài cổng cơ mà?” hắn mở mắt ra, đôi mắt màu cẩm thạch sáng rực nhìn chằm chằm Louis.

“Đây..?” Izana sững người khi thấy Takemichi đứng bên cạnh Louis.

Cô còn dám mang người ngoài vào nhà hắn!

“Đây là Takemichi, người mà ta từng nói.”

Takemichi nhìn chằm chằm Izana, cậu cảm thấy trên người hắn có tử khí, rất nồng nặc.

Cậu từng thấy Louis giết một con quỷ cấp thấp nên từng tiếp xúc qua với tử khí, không ngờ ở đây còn có một kẻ mang tử khí nồng như vậy.

Tại sao Louis lại quen một kẻ như vậy?

“Vậy ra ngươi chính là Takemichi? Thật thất lễ, ta là Izana, chủ của dinh thự này.” Izana cúi mình, vươn tay ra chào đón hai người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro