II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người này quen mình sao? Takemichi ngơ ngác nhìn chàng trai trước mặt, bất giác cũng nắm lấy cánh tay ấy mà đứng lên. Ngay khi vừa chạm lấy, Takemichi mới biết mình nhỏ bé cỡ nào. Một bàn tay ấy, thật sự có thể bao trọn lấy cả tay cậu cũng nên.

" Mày làm cái gì mà vội vậy?"

Chàng trai lại hỏi khiến Takemichi khó xử. Bởi em thật sự không hề biết người này là ai. Nhưng em đoán có lẽ em quen người đó trong khoảng kí ức bị trống của mình. Thôi thì, cứ thuận theo xem sao vậy.

" Không có, mày ở đây làm gì vậy? "

Em lên tiếng, xoay ngược lại vấn đề thẩy về phía chàng trai trước mặt. Hắn nhíu mày, nghĩ một lát rồi cũng trả lời.

" Theo dõi đám Mobius "

Mobius? Hình như Takemichi đã từng nghe loáng thoáng ở đâu đó rồi, nhưng Takemichi lại chẳng thể nhớ ra.

Mà thôi, dù sao chắc cũng không liên quan đến mình đâu! Takemichi nghĩ vậy, rồi nhún vai, tính toán nói tạm biệt thì nhanh chóng bị chàng trai lôi lại. Cả hai nhanh chóng nấp sau một hẻm tối, nhìn một đoàn tầm 5 hay 6 người gì đó đi qua. Cả đám đến mặc bang phục giang hồ khiến Takemichi giật mình. Hơn hết tất cả đều nhìn như những giang hồ thật sự, độc ác và hung hăng.

" Đó là thủ lĩnh Mobius "

Chàng trai bên cạnh lên tiếng khiến Takemichi gật đầu, nhìn theo hướng tay chỉ về cái tên hung hăng nhất đang đi đầu tiên.

" Còn kia là tên mà tao muốn theo dõi, Shuji Hanma "

Takemichi nhìn một hồi, cuối cùng cũng phát hiện ra người mà chàng trai đang nói. Một tên đẹp trai cao nghều, hơn hết nhìn hình xăm trên tay hắn càng khiến Takemichi muốn tránh xa. Nhìn sao cũng thấy tên đó rất nguy hiểm. Thậm chí, Takemichi còn cảm nhận được rằng tên đó còn nguy hiểm hơn cả Tổng trưởng của Mobius.

Ngay sau đó bọn họ đi rất nhanh, mà chàng trai cũng thuận tiện kéo tay Takemichi chạy theo. Cả hai cứ thế theo đuôi đến cả một đoạn đường dài. Cho đến khi tên Hanma kia và đám Mobius tách ra.

Chàng trai không hề do dự, chọn dắt theo Takemichi đi theo Hanma. Takemichi thật sự rất oan uổng, cậu không hiểu gì cả, cứ như vậy kéo đi cả một đoạn dài. Cho đến khi dừng lại thì cả đám đang đứng ở một con hẻm tối đen. Mà tên Hanma kia cũng đột ngột quay lại.

Đối diện với ánh mắt sắc lạnh ấy, tim Takemichi như muốn ngừng đập. Cứ như một con sói đói đang quan sát miếng mồi béo bở của hắn vậy.

Nhưng cảm giác sợ hãi kia rất nhanh tan biến khi chàng trai bên cạnh em đột ngột tiến lên, che chắn cho em.

" Dô, thật hân hạnh khi được gặp ngài Phó Tổng Trưởng Touman mà"

Theo lời của Hanma, cuối cùng Takemichi cũng biết được thân phận của chàng trai bên cạnh mình. Phó Tổng Trưởng Touman? Đùa cậu chắc, tại sao em lại quen được một tên như vậy thế?!

" Khách khí, dù tao không muốn gặp mày cho lắm"

Khác hẳn với thái độ hòa nhã hồi nãy khi đối với em, em có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong giọng nói này. Mà có lẽ tên Hanma cũng giống em, bởi hắn ngay sau đó cũng không còn vui vẻ gì nữa. Rõ ràng ánh mắt tức giận là vậy, nhưng miệng thì vẫn giữ một độ cong nhất định.

" Thôi nào, không muốn gặp thì mày theo tao cả một quãng dài như vậy làm gì hả, Draken? "

Draken nhíu mày trước sự khiêu khích ấy, thật ra hắn không hề ngại nếu bây giờ đánh nhau. Nhưng có vẻ Hanma lại không muốn thế. Chính xác thì hồi nãy hắn vẫn còn muốn cùng Draken đánh một trận, nhưng sau khi nhìn điện thoại mình, hắn lại thu lại cái hung hăng kia đi.

" Tao có việc rồi, thôi thì hẹn sớm gặp này lại mày nhé! "

Nói rồi hắn quay lưng chạy mấy, Draken đang tính đuổi theo thì Takemichi liền lôi lại.

" Sao vậy?! "

" Đừng, đuổi theo rồi mày tính làm gì tên đó? "

Làm gì à? Draken nghĩ một hồi, đúng là hắn cũng không tính làm gì thật. Chỉ là buổi chiều, khi nghe tin về Hanma thì hắn thấy có chút kì lạ nên muốn đi xem thử mà thôi.

Nếu muốn đánh nhau thì sớm muộn gì cũng có dịp, cũng không cần giờ trong hẻm tối mà rượt theo. Đột nhiên Draken cũng nhận ra việc đuổi theo tên đó trong hẻm tối này là nguy hiểm như thế nào. Hơn nữa tên đó còn vừa cầm điện thoại, chẳng biết là có báo tin cho đồng bọn mình không.

Suýt nữa là trúng kế kích tướng rồi. Draken vỗ đầu một cái, rồi quay sang cười với Takemichi.

" Cảm ơn mày, giờ chúng ta về thôi"

Takemichi cũng nhanh chóng gật đầu. Thật sự nãy giờ là quá đủ với em rồi. Em im lặng đi theo Draken, chỉ thầm nhủ làm sao cho nhanh nhanh về nhà nhất có thể.

Mà Draken khi thấy Takemichi ngoan ngoãn bên cạnh thì cũng có chút lạ lẫm. Bởi trong ấn tượng của hắn, xung quanh Takemichi luôn luôn có nhiều thứ ồn ào. Như là lần đầu tiên hắn và Mikey gặp Takemichi, không phải nhờ cái giọng nói đó khiến Mikey giật mình thì hai bọn họ chắc cũng không biết Takemichi là ai.

" Mày có biết tại sao tao lại theo dõi Hanma không? "

Không hiểu tại sao, Draken lại đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.

Takemichi giật mình trước câu hỏi, nghĩ một hồi rồi cũng thành thật lắc đầu.

" Tao có tìm hiểu một chút, rõ ràng Mobius trước kia không quy mô như hiện tại. Mà thời điểm tên Hanma đó xuất hiện trùng với thời điểm Mobius bắt đầu lớn mạnh hơn"

" Vậy thì có nghĩa là tên đó có năng lực thôi mà? "

" Nhưng cũng từ đó, Mobius bắt đầu gây hấn với Touman "

Takemichi tính hỏi là Touman có làm gì tên đó không đấy. Nhưng nhìn Draken xem vẻ thật sự rất mới lạ với Hanma nên em cũng đành im lặng.

Theo như lời Draken kể thì có lẽ tên Hanma đó chính là cố tính nhằm vào Touman rồi. Nhưng mục đích là gì? Tại sao phải làm như vậy?

Bởi vì thiếu thông tin nên càng nghĩ Takemichi càng không thể hiểu gì. Thậm chí nếu nghĩ lại một chút, em còn chẳng hiểu được tại sao mình lại có quan hệ với Touman cơ.

" À, mà tại sao hôm qua mày lại theo dõi tao và Mikey vậy? "

Hể? Takemichi mở to mắt trước câu hỏi của Draken, sau đó liền có chút sợ hãi. Vì Draken bây giờ đột nhiên nheo mắt lại, ánh mắt thay đổi mà khóa chặt lấy hình bóng của em.

" Đừng nói với tao, mày là người bên Mobius cài vào đấy? "

" Không có!"

Draken thấy Takemichi vội vã thanh minh như vậy, mặt thì sợ hãi mà tái đi thì cũng không hỏi nữa.

Dù sao hôm qua Takemichi đúng là có theo dõi bọn hắn, nhưng cả quãng đường Takemichi không hề làm gì cả. Thậm chí cái cách làm vụng về ấy, Draken cũng không nghĩ Hanma sẽ phái một người ngu ngơ như vậy vào hang của địch.

Thấy Draken đã có vẻ tha cho mình thì Takemichi lén lút thở dài, không tiếng động mà kéo dài khoảng cách. Dù vậy thì những nghi vấn trong lòng em vẫn ngày một tăng lên.

Mỗi người một suy nghĩ, cứ như vậy đi hết đoạn đường dài. Đến khi Takemichi nhận ra thì đã đứng trước cửa nhà mình. Mà Draken cũng nhanh chóng tạm biệt Takemichi, lại đi về hướng nhà ga. Cứ như thể hắn cố tình đi theo là để đảm bảo an toàn cho em vậy.

Chỉ vừa nghĩ đến khả năng đó, Takemichi đã nhanh chóng choàng lấy tay Draken để kéo lại. Khiến cho hai người nhanh chóng rơi vào tình thế khó xử.

Draken quay lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang níu lấy cánh tay mình, rồi lại nhìn lên chủ nhân của nó.

" À...cảm ơn mày, đi về cẩn thận"

Takemichi nhanh chóng buông tay ra, cười cười mà tiễn Draken. Trái ngược hẳn với cậu nhóc tỏa sáng rực rỡ ngày ấy, Draken lại có cảm giác người trước mặt chỉ tựa như ánh trăng dịu dàng.

Hắn xoa mắt mình một cái, rồi tự nhiên bật cười bởi chính suy nghĩ của bản thân mình.

" Ừ, khuya rồi, mày vào đi"

Draken vừa cười vừa xoa đầu Takemichi, rồi búng tay lên trán một cái khiến em đau đến nhắm mắt a một cái. Đến khi mở mắt ra thì Draken đã đi mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro