chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tokyo đêm thật lạnh lẽo. Những tòa nhà cao chọc trời như những bóng ma im lìm dưới bầu trời tối đen, chỉ có ánh đèn lấp lánh như ngôi sao xa xôi trên bầu trời. Những con đường vắng lặng, chỉ có tiếng gió rít qua từng con phố nhỏ.

Thân xác Takemichi nằm bất động trong tay của Mikey, lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên qua cơ thể cậu, máu từ đó mà chảy ra, hòa vào đêm tối như một dòng sông đỏ. Takemichi vẫn cố gắng nắm lấy tay Mikey thật chặt, dường như đây là chấp niệm cuối cùng của cậu. Bàn tay yếu ớt của cậu khẽ run, hơi ấm dần mất đi trong vòng tay của người bạn thân thiết.

Mikey cảm nhận được rằng sự sống của Takemichi đang dần lụi tàn. Hắn bất lực, chẳng thể làm được gì ngoài việc cố gắng gọi tên cậu trong vô vọng. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt lạnh lùng của hắn, từng giọt từng giọt rơi xuống, như muốn đánh thức cậu khỏi giấc ngủ mãi mãi.

"Takemichi! Takemichi!" Hắn gào lên, tiếng gọi xé tan màn đêm yên tĩnh. Hắn khóc, vừa khóc vừa cố gắng gọi tên cậu thật lớn, khiến những người xung quanh bất giác cảm thấy nặng lòng. Họ chỉ có thể đứng bất động, nhìn rồi lặng lẽ khóc. Họ biết, anh hùng của họ đã chết, ánh sáng của tất cả đã tắt.

Trong khoảnh khắc ấy, Mikey nhận ra rằng, không chỉ Takemichi mà một phần của chính mình cũng đã chết. Những kỷ niệm, những giấc mơ, tất cả giờ chỉ còn là quá khứ. Tokyo đêm nay thật lạnh lẽo, không chỉ vì thời tiết, mà còn vì nỗi đau vô tận trong trái tim của những người ở lại.













Takemichi bừng tỉnh trong căn phòng của mình, mồ hôi lạnh đua nhau chảy xuống. Cơn đau ở ngực đã không còn, nhưng sự hoảng hốt trong mắt cậu vẫn chưa tan biến. Nhìn quanh, cậu nhận ra nơi này thật quen thuộc, là phòng của mình, nhưng cách bày trí có chút khác lạ.

Cậu nhìn xuống sàn nhà, thấy những món đồ chơi trẻ con rải rác khắp nơi. Takemichi bàng hoàng nhìn quanh, mắt dừng lại ở tấm lịch trên tường.

"Năm 2002 ư?" Cậu ngạc nhiên thốt lên. Đây là năm cách ngày cậu chết 15 năm. Không lẽ bản thân lại quay về quá khứ sao? Cậu tự hỏi, trong lòng trào dâng một cảm xúc kỳ lạ. Vậy là cậu có thêm một cơ hội để cứu lấy tất cả sao?

Đang bận suy nghĩ, cậu nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần. Cửa phòng mở ra, mẹ cậu bước vào, với giọng nói dịu dàng quen thuộc, "Takemichi, dậy đi học nào con."

Cậu nhìn mẹ mình, người phụ nữ với nụ cười ấm áp, đôi mắt hiền từ. Hình ảnh này, cậu đã không còn thấy trong suốt nhiều năm trời. Takemichi nghẹn ngào, cảm xúc trào dâng. Đây chính là cơ hội để cậu thay đổi tương lai, để cứu tất cả mọi người mà cậu yêu quý.

Takemichi hít một hơi thật sâu, quyết tâm bắt đầu lại từ đầu. Cậu biết rằng lần này, cậu sẽ không để mất bất cứ ai nữa.

Chiều hôm ấy, khi đi học về, Takemichi quyết tâm tìm đến nhà Mikey. Cậu cảm thấy cần phải làm gì đó ngay lập tức, cần phải gặp lại những người bạn đã mất, cần phải thay đổi tương lai. Với bước chân vội vã, cậu đến trước cổng nhà Mikey và không thể tin vào mắt mình khi thấy Baji đang đứng đó, nụ cười rạng rỡ như ngày nào.

Baji, người đã mất từ lâu trong ký ức của Takemichi, giờ đây hiện diện trước mắt cậu, sống động và chân thực. Khoé mắt Takemichi cay cay, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Những ký ức đau đớn ùa về, cậu nhớ lại hình ảnh Chifuyu ôm thân xác Baji gào khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đau khổ. Cậu nhớ lại cảnh mẹ Baji nức nở bên xác con, trái tim tan nát.

Những ký ức đó cứ chạy qua đầu Takemichi liên tục, khiến cậu cảm thấy tội lỗi. Cậu đã không thể cứu được Baji, đã không thể ngăn chặn bi kịch đó xảy ra. Cậu đứng đó, nhìn Baji, cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Sáng hôm ấy, trên đường đi học, Takemichi quyết định tìm đến nhà Mikey. Khi đứng chần chừ trước cửa nhà Mikey, cậu thấy bóng dáng một đứa trẻ mười mấy tuổi đang tức tốc chạy về phía mình. Đó là Baji, người mà Takemichi biết đã mất từ lâu. Khóe mắt cay cay, cậu nhớ lại hình ảnh Chifuyu ôm thân xác Baji gào khóc, mẹ của Baji nức nở bên xác con trai. Những ký ức đó cứ chạy qua đầu cậu liên tục, khiến cậu cảm thấy tội lỗi vô cùng vì đã không cứu được anh.

Nhìn thấy cậu, Baji hỏi lớn, “Này! Nhìn mày là ai mà đến nhà Mikey làm gì?! Tùy vào câu trả lời của mày mà tao sẽ đấm bay mày đấy!”

Takemichi nghe hắn hỏi, ngây người ra, vừa hoang mang gọi nhỏ tên hắn, “Baji...”

Không kịp phản ứng, cậu nhận ngay một cú đấm từ Baji mà té ngã xuống đất. Bất ngờ, một bé gái từ trong nhà đi ra, hét lớn, “Đừng có đánh nhau trước nhà người khác chứ!”

Takemichi bàng hoàng. Đó là Emma, em gái đã mất của Mikey. Trước khi cậu kịp định thần, một giọng thiếu niên vang lên, “Keisuke à! Mới sáng ra có chuyện gì thế? Ồn ào quá!”

Takemichi ngạc nhiên, người này lẽ nào là Shinichirou? Tổng trưởng đời đầu của Hắc Long, anh trai của Mikey!

Shinichirou quay sang nói lớn với ai đó, “Này, em ở đó sao không ngăn nó lại hả Haruchiyo? Cái thằng nhóc này!”

Một giọng nói bất cần vang lên, “Phiền phức lắm anh! Mà Mikey đâu rồi?”

Takemichi rùng mình khi nghe cái tên Haruchiyo. Là Sanzu sao!

Shinichirou nghe Haruchiyo hỏi về Mikey thì quay vào nhà và nói lớn.

“Thằng lùn Mikey định nướng đến bao giờ hả?!”

Nhìn thấy họ, Takemichi đã chính thức xác nhận rằng mình thực sự đã quay về quá khứ. Cậu đứng đó, cảm giác như tất cả những gì đã trải qua đều chỉ là một giấc mơ tồi tệ. Nhưng giờ đây, cậu có cơ hội để thay đổi mọi thứ. Trái tim Takemichi đập mạnh, cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ, “Lần này, mình sẽ không để mất ai nữa.”

Thấy cậu đang bận suy nghĩ thì Baji đang tò mò hỏi Mày là ai , bây giờ Takemichi mới chợt nhớ ra bản thân hiện tại chưa hề quen biết ai hết , thì bổng từ trong nhà có ai đó đi ra
Giọng nói có phần quen thuộc vang lên đánh bay suy nghĩ của Takemichi.

“Hở? Ai đây?” Người kia nhìn cậu hỏi. Takemichi bất chợt rưng rưng, miệng không tự chủ mà gọi tên người đó.

“Mikey-kun!”

Takemichi chợt nhớ ra, bản thân chưa quen biết Mikey, sao cậu ấy biết mình được chứ. Cảm giác thất vọng vừa ập tới thì...

“Ta-Takemichi!!!” Mikey ngạc nhiên kêu tên cậu.

Hả? Mikey biết mình sao? Không thể nào, rõ ràng là mình chỉ mới gặp Mikey thôi mà. Không lẽ...

Takemichi đang thất thần suy nghĩ thì Mikey, rưng rưng nước mắt, lao đến ôm lấy cậu, mếu máo khóc.

Mikey ôm lấy cậu thật chặt như muốn xác nhận rằng đứa nhỏ trước mặt là anh hùng của hắn, hơi ấm mà hắn luôn mong nhớ. Takemichi cảm nhận được sự chân thành và nỗi đau trong lòng Mikey. Những giọt nước mắt của Mikey thấm ướt vai áo Takemichi, khiến cậu hiểu rằng mình không chỉ đơn thuần quay về quá khứ, mà còn mang theo ký ức và tình cảm sâu đậm từ tương lai.

“Mikey-kun, là tao đây,” Takemichi thì thầm, lòng ngập tràn cảm xúc. Cậu biết rằng đây là cơ hội để thay đổi mọi thứ, để bảo vệ tất cả những người mà cậu yêu quý. Với Mikey bên cạnh, Takemichi cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

“Lần này, tao sẽ không để mất ai nữa,” cậu tự nhủ, lòng quyết tâm không thể lay chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro