Tập 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Ara

Dạo này thiểu năng quá

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

*bonk!*

Baji: Cái *** ** gì vậy anh Shinichirou?!
Baji ăn đau liền cáu gắt lên hỏi Shinichirou.Thấy tình hình hơi căng nên Emma phải giải quyết trước khi có chuyện
Emma: Hai người thôi đi! Takemichi sợ này.
Baji: Hả?!
Nhìn thấy Baji mặt nhăn nhó nhìn mình,Cây Tre nhỏ Takemichi sợ hãi ôm Emma,cùng lúc đó Mitsuya đến chơi thì thấy có đứa nhóc đang khóc ôm chân Emma nên lại gần dỗ.
Mitsuya: bé ơi , nín đi anh cho kẹo nè.
Nói rồi Mitsuya lấy kẹo trong túi như một thói quen. Vì nhà có hai đứa em gái nên Mitsuya thường mang theo kẹo cho hai đứa em gái của mình ăn lúc nghỉ ngơi .Thấy có anh tóc tím hiền lành lại dỗ mình , Takemichi đột nhiên hoảng sợ, ký ức bám theo ám ảnh không ngừng, cậu nhớ , cậu nhớ....

Tất nhiên, bởi vì nó là thứ đã gây nên một ký ức chưa bao giờ kinh tởm hơn.






Thấy Takemichi với vẻ mặt sợ hãi, Mitsuya bối rối tự hỏi "mình đáng sợ lắm sao?!"
Rồi đột nhiên Takemichi bất tỉnh,Mọi người hoảng hốt Mikey từ đằng sau thấy máu từ vết thương cậu lan ra áo thì mất bình tĩnh bảo mọi mau mang Takemichi đến bệnh viện.

Tại bệnh viện

Sau khi kiểm tra , bác sĩ chuẩn đoán cậu bị mắc một loại bệnh ăn mòn da và bị mắc bệnh tâm lý rất nặng, cân nhắc người nhà nên quan tâm bệnh nhân nếu không bệnh sẽ chuyển biến nặng

Ngoài ra phải dùng kháng sinh đặc hiệu tấn công liều cao kéo dài liên tục mới chữa được bệnh của Takemichi.
Mikey lo lắng đến đau đầu , chưa bao giờ hắn căng thẳng như thế . Emma suýt nữa ngất may mà có Shinichirou chấn an tinh thần, còn Shinichirou anh biết mình là người bình tĩnh nhất nên đã chấn an từng người một và nhìn qua cửa thấy Takemichi đang nằm hôn mê mà lòng không khỏi đau đớn

2 tiếng sau...

Sau cơn hôn mê, Takemichi từ từ mở mắt , cảm thấy lưng đau nhói , mày Takemichi hơi co lại , ngồi dậy thấy căn phòng trắng tinh với vài vật dụng, cậu thở dài .
Lại là bệnh viện, Takemichi nhớ lần cuối cậu vào viện là khoảng 8 tháng trước,lúc đó cậu bị bầm tím đầy người, với những vết thương ở hậu môn , lúc đó tưởng như cậu đã chết nhưng may mắn là vẫn có thể cứu được cậu , nó đã trở thành vết thương tâm lý nặng thứ hai của cậu, còn cái đứng nhất thì.....
Nghĩ đến đó , không kìm được sợ hãi , cậu khóc , khóc rất nhiều, cậu không nghĩ có ngày cậu lại bị thế

Xẹt"

Shinichirou mở cửa xem tình hình thấy Takemichi khóc liền hoảng hốt chạy lại dỗ.Đang nhớ lại quá khứ kinh tởm của mình thì đột nhiên có một vòng tay ấm áp ôm mình, Takemichi ngơ ngác ngước lên nhìn thì thấy Shinichirou với vẻ mặt lo lắng nhìn mình.
Shinichirou: em có sao không Michi, sao lại khóc kể anh nghe nào.
Nghe đến câu này, Takemichi khóc oà lên ôm chặt Shinichirou , sau vài phút , nghe giải thích lý do Shinichirou bảo:
Shinichirou: "không sao , có anh , không ai muốn đánh em đâu , ngoan ngoan"
Đột nhiên nhớ ra gì đó
Shinichirou: " À Em mấy tuổi ấy nhỉ "
Takemichi : "9 tuổi ạ"
À 9 sao-
Khoan
Khoan khoan khoan
9 tuổi.....
CLM BÀ MẸ SINH RA TỪ HOA LÁ!!!!
SAO EM ẤY NHỎ VCL VẬY

Shinichirou hỏi lại: "c-có-có thật không đấy Michi-chan?!"
Takemichi gật chiếc đầu nhỏ

Shinichirou kiểu:

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Cre : Bảnh

Đang bối cmn rối thì bên ngoài-

RẦM!

...?: DCM MÀY MIKEY MÀY ĐỪNG CÓ LÀM ỒN BỆNH VIỆN ,UNG THƯ TAI NGƯỜI ĐIẾC GIỜ DCMM!
Khoan cái gì-

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Hết :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro