KantoTake

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: R18, rape (cân nhắc)

Plot của bạn Gạo Màu (fb)

Vào lúc 12 giờ đêm tại một cửa tiệm đĩa DVD nằm giữa lòng thành phố Tokyo, tồn tại một thiếu niên nhỏ bé đang cặm cụi sắp xếp những thùng hàng có trọng lượng dường như là vượt quá tạng người của thiếu niên nọ. Hai cánh tay lẫn đôi vai của Takemichi đều trở nên mỏi nhừ, áo sơ mi trắng mỏng giờ đây đã thấm đẫm mồ môi, bám dính vào tấm lưng nhẵn nhụi của em.

Dùng hết sức lực quăng thùng hàng cuối cùng lên kệ. Takemichi thở phì phò như thể vừa bị ma đuổi, loay hoay dọn dẹp mọi thứ hỗn độn xung quanh, liếc mắt nhìn sang đồng hồ thì phát hiện bản thân vừa làm huốt giờ ca đêm, em tranh thủ thay nhanh quần áo mặc thường ngày. Đóng cửa, tắt đèn cửa tiệm rồi lững thững đi bộ trở về chung cư.

Thường thì Takemichi ít khi làm thêm ca đêm như thế này lắm, nhưng em biết vài ngày nữa là sinh nhật Hina - cô bạn gái đáng yêu ngọt ngào nhất thế giới của em. Dù cho Takemichi là một thằng thiếu tinh tế đi chăng nữa, nhưng những dịp quan trọng như thế này thì em làm sao có thể không nhớ đến được. Vì thế mà em đã xin trực luôn ca đêm với mục đích là kiếm thêm một phần thu nhập để chuẩn bị cho ngày sinh nhật của Hina.

Takemichi đã lên sẵn một kế hoạch tặng quà bất ngờ dành cho cô bạn gái ấy của mình. Và Takemichi không thể nào ngừng cười khúc khích mỗi khi nghĩ về việc Hina sẽ bày ra gương mặt ngượng ngùng như thế nào nếu nhìn thấy món quà "đột kích" này của em.

Em buông thõng hai tay lên cao, thực hiện một vài động tác giãn cơ thoải mái. Vừa đi vừa chăm chú ngắm nhìn một góc phố Tokyo về đêm. Tokyo hôm nay trông có vẻ trầm lặng hơn bình thường, chẳng hiểu vì sao trong tâm trí lại bỗng dưng hiện lên hình ảnh thân thương của người con trai từng cùng em dạo quanh Tokyo ngày nào.

Bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió vi vu đìu hiu đang nhảy nhót trên làn môi mỏng, khiến tâm trạng của Takemichi giờ đây lại rơi vào nỗi buồn não nề bất tận, em chợt nhận ra những điều đẹp đẽ nhất sẽ trôi qua thật nhanh như thế, mà chúng ta lại chẳng tài nào níu lại được. Dù kỷ niệm gìn giữ có quý giá, có thơ mộng đến đâu.

Em và hắn đã từng nhìn nhau cười, nhìn nhau khóc, nhìn nhau đổi thay. Cùng nói những lời yêu thương đã cũ, cùng băng qua những con đường bạt ngàn nắng gió, nhưng với cương vị là hai kẻ đã thật sự thuộc về nhau.

Thế mà giờ đây, giữa em và hắn đã chẳng còn mối liên kết đậm sâu như trước kia nữa, chớ trêu làm sao khi mà vào những ngày sắp tới, Takemichi và người ấy sẽ chiến đấu với nhau như những người xa lạ, nhìn nhau với tư cách là kẻ địch, chẳng còn đứng chung trên cùng một chiến tuyến. Chẳng còn giao phó cả sinh mạng của mình cho đối phương nữa.

Takemichi nhớ Mikey lắm

Vô cùng nhớ Mikey của em

Mải mê đằm mình vào những dòng suy nghĩ mơ hồ mà Takemichi chẳng hề nghe thấy tiếng xe mô tô chạy inh ỏi phía sau mình, đến khi em nhận thức được thì chợt nhận ra bản thân đã bị một đám người áo trắng vây kín xung quanh từ lúc nào, nhìn sơ qua trông rất giống bang phục của một băng đảng nào đó mà em đã từng gặp, nhưng Takemichi có vận dụng hết bộ não cũng không tài nào nhớ ra được là đến từ băng đảng nào. Đôi lông mày của em khẽ nhíu lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm, bày ra tư thế phòng bị đối với đám người cao to đáng sợ trước mặt.

Và rồi một bóng đen đi tới, Takemichi ngay lập tức nhận ra, bất ngờ cất tiếng nhỏ giọng kêu:

"Kaku..chan?"

Biết được đối phương là người bạn thuở nhỏ từng rất thân thiết với mình, cảm giác phòng bị của Takemichi cũng dần thả lỏng một chút. Đối diện với đôi mắt trong veo xinh đẹp hơn bất kỳ đại dương xanh nào của em, tâm trạng bức bối từ nãy đến giờ của Kakucho tức khắc liền biến mất sạch sẽ không một chút dư âm. Trong lòng nổi lên một loại cảm giác nhộn nhạo không thể diễn tả thành lời.

Kakucho tiến gần đến chỗ em, lặng lẽ ngắm nhìn cơ thể gầy gò vì không bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng của đối phương mà cảm thấy đau lòng không thôi. Hắn chậm rãi rút khăn tay ra, dịu dàng lau lên vết bụi lem luốt còn đọng lại trên chiếc má phúng phính của Takemichi, không nhanh không chậm mà mắng:

"Mày đấy, vẫn vụng về như vậy"

Takemichi mang theo ngượng ngùng lẫn hoang mặc cho Kakucho muốn làm gì thì làm, hoặc có lẽ em đang cảm thấy người bạn này sẽ không lại tổn hại gì đến mình. Chỉ đành nhón chân ghé sát vào tai của Kakucho cất giọng thì thầm đủ để một mình hắn nghe thấy:

"Kaku-chan, tại sao mày lại ở đây, còn nữa, đám người này là ai vậy, tại sao mày lại đi chung với những người này?"

Kakucho nhìn đến dáng vẻ bối rối của người trước mặt thì không khỏi phì cười một trận. Thành thật mà nói thì hắn không muốn trả lời câu hỏi này của Takemichi chút nào cả, nhưng suy cho cùng sớm muộn gì em cũng sẽ biết nên cũng chẳng muốn giấu giếm làm gì, Kakucho cười nhạt đáp lời em:

"Hiện tại tao đang hoạt động dưới trướng của Kantou Manji"

Nghe thấy cái tên quen thuộc cùng với đống thông tin vừa lọt vào tai mình, Takemichi bất ngờ mở to hai mắt. Hoảng loạn hất tay Kakucho ra khỏi người mình, trong lòng không khỏi dấy lên sự đề phòng, theo bản năng lùi về sau vài bước mà chất vấn người nọ:

"Nhưng...tại sao?"

Đối diện với thái độ xa cách này của Takemichi, trái tim hắn bỗng nhói lên một chút:

"Không vì điều gì cả, Bakamichi, tao đã thua và quy phục trước sức mạnh của Mikey, Kantou Manji sẽ tạo nên một thời đại mới"

Takemichi sững sờ như thể không tin vào tai mình, Kakucho càng muốn tiến đến gần để chạm vào em bao nhiêu, Takemichi lại càng muốn cách xa hắn bấy nhiêu, ngay lúc này thứ tồn tại trong tâm trí em chính là cảm giác thất vọng tràn trề, Takemichi mím môi lắc đầu, hờ hững nói:

"Kaku-chan, mày vốn dĩ biết rõ Kantou Manji là một băng đảng như thế nào mà, kể cả sự điên cuồng của Mikey. Ấy thế mà mày vẫn....vậy cũng có nghĩa mục tiêu đêm nay của mày và đám người kia chính là tao có phải không, Kaku-chan?"

Takemichi nín thở chờ đợi sự phản hồi từ cậu bạn thuở nhỏ của em, nhưng mãi một lúc vẫn không thấy đối phương trả lời. Lúc này đây em mới hiểu rõ rằng những gì mình vừa nói là hoàn toàn chính xác. Kakucho rối bời muốn nói gì đó nhưng cơn nghẹn bất thường nơi cổ họng làm chuỗi lời thốt ra không được liền mạch:

"Làm ơn Takemichi, hãy nghe tao, tao thật sự không muốn làm đau mày"

Bỏ qua những dòng cảm xúc cá nhân, Takemichi nhận thấy tình hình bất lợi cho mình thì chăm chú quan sát xung quanh, nếu phải đánh nhau ngay lúc này thì với sức lực của một mình em có lẽ sẽ không thể nào địch lại năm đên sáu tên đàn em lực lưỡng của Kakucho. Người xưa có câu, trong ba mươi sáu kế, chạy chính là thượng sách. Không nghĩ ngợi thêm một phút giây nào nữa, Takemichi dồn hết tốc lực đấm ngã Kakucho, nhấc chân nhanh nhảu chạy về phía trước.

Kakucho không có sự phòng bị nhất định nên đã bị em đấm cho chệnh choạng vài giây, hắn lập tức ra lệnh cho đám đàn em mau chóng bắt giữ Takemichi lại. Và khi Takemichi chạy được vài bước, bỗng nhiên một thân ảnh từ đâu lao đến, nhanh như chớp đấm một phát thật mạnh vào vùng bụng của em, Takemichi đau đến mức hai mắt trắng dã. Như thể đến cả lục phũ ngũ tạng cũng sắp vỡ ra thành từng mảnh vụn, đầu vang lên tiếng ong ong không ngừng. Mất cả thị lực lẫn nhận thức mà ngã gục xuống đất.

Kakucho nhìn Sanzu ra tay tấn công Takemichi thì vô cùng tức giận, hắn nghiến răng vồ lấy cổ áo của Sanzu mà quát lớn:

"Thằng khốn, mày đang làm cái mẹ gì vậy hả, nếu Takemichi có mệnh hệ gì tao sẽ giết chết mày"

Đối diện với cơn thịnh nộ mạnh mẽ như xé toạt cả bầu trời của Kakucho, Sanzu vẫn không có một chút gì gọi là sợ sệt, gã ngã ngớn vỗ vai của Kakucho, khoé môi cong lên nụ cười cợt nhã mà khiêu khích người trước mặt:

"Ấy ấy, bình tĩnh, bình tĩnh đi. Chẳng ai biết được việc mày và thằng cống rãnh có thể nhây đến lúc nào với cái bản tính lỳ đòn đó của nó, tao thì chẳng quan tâm đâu. Nhưng nên nhớ, vua của chúng ta không phải là kiểu người có tính nhẫn nại cao. Mày nên biết ơn Mikey vì cậu ta đã giao lại nhiệm vụ bắt giữ thằng cống rãnh cho mày, nếu là thằng khác, tao e rằng thể trạng của nó khó mà lành lặn được"

Kakucho bực dọc mắng rủa Sanzu thêm vài tiếng, gương mặt điển trai cũng vì thế mà lộ ra vẻ dữ tợn hiếm thấy. Hắn chậc lưỡi buông thõng đôi tay đang bấu víu cổ áo của Sanzu, mặc dù rất ghét phải thừa nhận nhưng lời của gã điên này nói cũng không sai chút nào. Nếu Mikey đang nóng lòng chờ đợi "ánh sáng" của mình trở về thì Kakucho càng không thể chậm trễ.

Kakucho ân cần bế Takemichi lên, điều chỉnh tư thế sao cho người trong lòng được yên vị thoải mái nhất có thể, tranh thủ ngắm nghía em một chút rồi tiến đến chiếc Rolls-Royce Boat Tail đã được chuẩn bị sẵn để đưa cả hai trở về trụ sở của Kantou Mạni.

Lúc Takemichi tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã ở trong một căn phòng rộng lớn, xa hoa với đầy đủ tiện nghi, xem chừng rất đắt tiền. Dư âm của phát đấm khi nãy vẫn còn inh ỏi khắp cơ thể em, Takemichi nhăn mi cử động người một chút. Nhưng mãi vẫn không cảm nhận được chuyển động bình thường của thân thể, bấy giờ em mới nhận ra hai tay của mình đã bị trói chặt ra phía sau ghế, bản thân bị cố định như cây đinh bị đóng trên tường lúc nào không hay.

Dây thần kinh của Takemichi tức tốc liền trở nên căng thẳng, nếu đoán không lầm thì có lẽ em đang bị giam giữ tại căn cứ của Kanto Manji, Takemichi thầm trách mắng bản thân mình một tiếng, thân là tổng trưởng mà lại để bản thân rơi vào tay kẻ địch trước thềm trận đấu sắp diễn ra. Không nói không rằng mà đột nhiên mất tích như thế, ắt hẳn Chifuyu và mọi người sẽ lo lắm. Takemichi cố gắng xê dịch người để làm nới lỏng sợi dây thừng, nhưng chật vật mãi một lúc lâu vẫn không có tác dụng gì.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng lạch cạch của cánh cửa. Từ xa truyền tới bước chân rất nhỏ rồi lại lớn dần, trên người đối phương khoác lên chiếc bang phục trắng ngà chói mắt. Nhưng lại càng tôn lên khí chất bất phàm từ vị tổng trưởng quyền lực của Kantou Manji, thân thể của thiếu niên nhỏ bé lập tức cứng đờ. Mikey chậm rãi tiến về phía chỗ Takemichi. Khẽ hạ người xuống để tầm mắt hắn đối diện với mắt em.

Takemitchy của hắn..

"Mikey-kun..."

Cái tên của hắn được vang lên bởi giọng nói ngọt ngào của em, hắn có thể cảm nhận được hai bả vai của Takemichi run lên nhè nhẹ vì hoảng loạn, như đang cố nén lúng túng trong lòng. Nhưng đối phương vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt sáng trong như ngọc từ thuở ban đầu.

Trái tim lãnh khốc của chàng trai tóc vàng nhạt trong phút chốc như muốn tan chảy thành nước, Mikey vẫn giữ nguyên trạng thái yên lặng từ đầu đến cuối, chẳng nói chẳng rằng mà chăm chú nhìn em một lúc lâu, đến cả một cái chớp mắt cũng không có.

Đứng trước ánh nhìn nóng bỏng tràn ngập dục vọng xâm chiếm ấy của Mikey. Lòng em thập phần bối rối chẳng biết phải làm thế nào, sự tĩnh lặng hờ hững vô hình như con robot vô tri được lập trình sẵn của người trước mặt khiến hô hấp của Takemichi như bị đình trệ. Cảm tưởng rằng cả bầu không khí xung quanh cũng bị hắn bóp nghẹt.

Thấy Takemichi cứ mãi đờ người lặng im thinh thít. Mikey nâng bàn tay lạnh lẽo của mình phủ lên chiếc má tròn mĩm của em. Takemichi theo phản xạ rùng mình, kí ức và di chứng mà trận chiến Tam Thiên để lại đã tạo nên một bức tường tâm lý in sâu vào tiềm thức của em, ai mà biết được rằng đôi tay đang vuốt ve gò má trông vô cùng dịu dàng này cũng đã từng bẻ gãy cánh tay em một cách tàn nhẫn không thương tiếc cơ chứ.

Trong đầu Takemichi giờ đây chỉ còn lại một mảng hỗn độn. Nếu nói rằng em đã sẵn sàng để đối mặt với Mikey thì là nói dối, không phải vì em sợ phải chiến đấu hay thua cuộc trước một người có danh hiệu "vô địch" như hắn. Mà là em sợ bản thân sẽ đau lòng khi phải đối diện với một Mikey xa lạ, đối diện với một Mikey chẳng còn như trước kia, một Mikey mà em chẳng còn quen biết nữa.

"Mày đã thay đổi rồi, Mikey"

Mikey nghe Takemichi nói thì nghiêng đầu vờ như không hiểu, đôi môi mỏng cong cong sắc bén bật ra một nụ cười khẽ, nhưng gương mặt điển trai vẫn như cũ, vẫn không có lấy một chút biểu tình nào. Lãnh đạm, tao nhã tựa một con báo săn mồi của rừng sâu.

"Mày nói gì vậy, Takemitchy? Tao vẫn là Mikey của mày mà, chỉ là hơi khác trước kia một chút thôi"

Cơn giận được đưa đến đỉnh điểm khiến Takemichi chẳng còn ngần ngại mà hung hăng quát thẳng vào mặt người đối diện:

"Mikey mà tao biết sẽ không làm ra những trò bẩn thỉu hèn hạ như thế này"

Dáng vẻ hung hãn hiếm gặp này của Takemichi lọt vào mắt Mikey lại không khác gì một bé thỏ nhỏ đang xù lông cảnh cáo lũ sói đang cố lăm le, chực chờ cơ hội được lao vào cấu xé mình. Chẳng có một chút uy hiếp nào, chẳng có một chút đáng sợ nào, càng nhìn chỉ càng cảm thấy em của hắn quá mức đáng yêu.

Mikey chầm chậm ngồi dậy, một tay ghì chặt lấy gáy Takemichi, một tay bóp mạnh cằm em, ép buộc đối phương phải ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt mình

"Là việc kinh tởm từng cái động chạm của tao, hay là việc tao đã cho người bắt cóc mày trước khi Touman và Kanto Manji chiến đấu với nhau nhỉ?"

Đến đây Mikey liền cụp mắt xuống, như chú chó nhỏ bị chủ bỏ rơi, đáng thương dụi mặt vào hõm cổ của em mà thủ thỉ liên tục:

"Có phải mày vẫn còn giận tao vì hôm đó đã bẻ gãy tay mày không, Takemitchy? Mày không thể trách tao chuyện đó được, tất cả là do mày đã đứng về phe của thằng khốn kia...nên..."

Càng nói thì giọng Mikey càng nhỏ dần:

"Nên.. tao giận quá mới làm như thế"

Thái độ như cợt nhả này của hắn khiến tâm tình Takemichi ác liệt tới cực điểm, thế chung quy ý của hắn là bảo em lúc đấy không được can ngăn hắn, phải trơ mắt đứng nhìn hắn từng bước sa vào con đường tội phạm sao?

Takemichi mím môi lắc đầu. Nhớ về dáng vẻ máu lạnh cuồng dã ngày hôm ấy, và cả cái xác chất đầy máu tanh của South, đáy mắt em lại ánh lên sự bi thương tột cùng, đau đớn đến nghẹn lại nhìn Mikey:

"Dù là vậy thì mày sẽ dừng những việc này lại sao, Mikey?"

Mikey thả lỏng lực đạo ở bàn tay đặt phía sau gáy, sóng mũi khẽ hôn lên cần cổ trắng ngần của đối phương. Con ngươi dã tính ngoan độc chứa cả vực thẳm bất tận vẫn ghìm chặt vào con mồi trước mắt. Tiếp theo lại bật cười một cách nhạt nhẽo.

"Đúng thế, Takemitchy. Dù mày có oán hận, có trách móc tao đi chăng nữa, tất cả những điều đó giờ đây đã không còn quan trọng".

Vì em của hắn đã trở về

Tình yêu của Mikey đã trở về bên cạnh hắn, sẽ không một ai có thể chia lìa hắn và em nữa.

Takemichi sẽ chẳng bao giờ biết được Mikey đã nhung nhớ, đã khao khát em như thế nào suốt hai năm qua. Hai năm cho sự trốn tránh, hai năm cho sự chia lìa, và cũng là hai năm như ngục tù trần gian giằng xéo tâm trí của hắn.

Có trời mới biết Mikey đã vật vật lộn với nỗi nhớ mang tên em như thế nào, mỗi giây trôi qua đối với hắn đều khốc liệt và tàn nhẫn đến cùng cực. Càng muốn thu hẹp bóng hình em và đẩy em ra khỏi cương vị thực tại nơi lồng ngực trái. Mảnh lòng gầy rộc của Mikey lại càng vỡ toạc ra, nỗi buồn đua nhau bục vỡ.

Em là sự yếu đuối cuối cùng còn tồn tại trong chính bản ngã đen đúa này của hắn.

Không có em mới thấy bản thân mình trơ trọi, ngực rộc gầy, mắt hốc hác, vậy mà chẳng còn ai để cùng tâm sự, để cùng điên loạn, để cùng cuồng say. Những đêm mất ngủ mới thấy lòng trống rỗng vô định, nhưng lại thiếu một cái ôm để lấp vào. Những đêm mất ngủ mới thấy nhớ em, nhớ đêm tâm can quặn thắt.

Ngày ngày đêm đêm ấp ủ nỗi niềm muốn ôm em, muốn hôn em, muốn được xỏ xuyên qua cơ thể của em, muốn được cùng em làm những chuyện hư hỏng và cùng nhau thả mình say sưa vào vũng lầy của ái tình.

Chẳng ai có đủ bạo gan để trách mắng, để dung túng cho sự ngông cuồng của hắn ngoài Takemichi, và cũng chẳng ai có đủ khả năng để lấp đầy con quái vật trống rỗng sâu bên trong con người hắn ngoài em cả.

Cảm tưởng như tất cả chỉ là một cuốn phim cũ kĩ xoay chậm dần, soi rõ từng ngóc ngách trong tâm trí, Mikey đã thua, thua chính con quái vật bên trong hắn, thua cả trái tim ngự trị nơi lồng ngực trái, một Mikey "vô địch" được người người tôn kính đã ngày đêm tuyệt vọng đến độ đánh rơi cả vương miện cao quý trên đầu mình.

Mikey yêu em như vậy, nhớ em như vậy. Ấy thế mà ngày hôm ấy em lại giang tay đứng ra bảo vệ một người con trai khác. Takemitchy của hắn đã không còn yêu thương hắn, đã không còn đứng về phía hắn nữa. Lúc đó Mikey mới biết được rằng bản thân đã ghen tuông đến mức có ý định giết chết Takemichi rồi giấu xác em bên mình còn hơn là để em sống mà quá nhiều kẻ khác chạm vào.

Chính Takemichi đã khiến hắn trở nên như vậy, vì thế em phải chịu trách nhiệm cho việc thoả mãn những mong muốn sâu trong tâm hồn mục rỗng này của hắn.

"Từ nay trở về sau, mày sẽ là người của tao, là người của Kantou Manji. Thế nên đừng bao giờ mơ tưởng đến việc trốn thoát khỏi nơi này"

Takemichi nghe hắn tuyên bố thì phẫn nộ đến mức trên trán nổi đầy gân xanh, mở miệng hét lớn:

"Tao sẽ không bao giờ quy phục mày, Mikey-kun".

Xem cái miệng nhỏ xinh của em kìa, chẳng thốt ra được câu nào nghe lọt tai hắn cả. Bất quá thái độ như vậy mới đúng là Takemitchy của hắn. Kiên định, nướng bỉnh, cứng đầu và không bao giờ khuất phục trong bất kỳ nghịch cảnh nào.

Nhưng em biết không, em ơi, dáng vẻ cường nghạnh này của em chỉ càng khiến dục vọng phá hủy bên trong con người hắn dâng trào, em càng muốn chống đối bao nhiêu, Mikey lại muốn khiến em phải ngoan ngoãn phục tùng hắn bấy nhiêu.

Mikey lẳng lặng nhìn em một lúc như đang đăm chiêu điều gì đó, lát sau mới nhàn nhã cất tiếng:

"Mày chẳng nghe lời chút nào cả, Takemitchy. Cậu bé hư thì nên được dạy dỗ lại, nhỉ?"

Lời vừa dứt, Mikey một tay giật phăng sợi dây thừng đang trói chặt lấy Takemichi, xách người em lên như xách một con gà trống mà tiến về chiếc giường lớn ở gần bên cạnh. Bất chấp đối phương có hò hét giãy giụa như thế nào, Mikey vẫn mạnh bạo quăng em xuống đệm giường, không chút nương tình đấm mạnh vào má phải Takemichi một cái

Chẳng màn đến đau đớn của người phía dưới, Mikey nhanh chóng xé toạt chiếc sơ mi trắng mỏng manh dùng để che chắn thân thể của Takemichi ra làm hai. Làn da trắng tuyết trong tích tắc đã trần trụi trong không khí, Mikey cúi người vồ lấy hai cánh môi của người thương. Chậm rãi thưởng thức cái mùi hạnh nhân lành lạnh trên đôi môi em, là thứ mà hắn hằng đêm mong mỏi. Là thứ mà hắn thèm thuồng muốn được nếm qua.

Xúc cảm mới mẻ khiến lồng ngực vị tổng trưởng mắt đen phập phồng như sắp vỡ tung, lúc đầu chỉ là những cái hôn nhẹ bẫng như chuồn chuồn lướt nước, sau lại trở thành gặm nhấm. Rồi chẳng biết từ khi nào đã bắt đầu cấu xé nó một cách điên cuồng.

Takemichi hết kinh ngạc rồi lại choáng váng trước hành động khó hiểu của Mikey. Em cố gắng dùng hết tất cả sức lực của mình để tránh đi, nhưng càng vùng vẫy, người phía trên lại càng công chiếm mãnh liệt hơn, tựa hồ như đang muốn tra tấn đôi môi của em.

"K-không...Mikey..a"

Mikey thấy người nhỏ xinh mềm mại trong lòng cứ kháng cự thì không khỏi bực dọc. Hắn siết chặt lấy vòng eo khảnh mảnh của Takemichi, ép buộc em phải cùng hắn chìm đắm trong nụ hôn mang đầy tính cưỡng đoạt này. Hai chiếc lưỡi trơn tru không ngừng quấn quít lấy nhau, đê mê mút lấy hương vị ngọt ngào bên trong khoang miệng.

Môi em thơm lắm, thanh và cuốn hút đến lạ. Môi em như Vodka nồng nàn làm hắn đắm chìm mãi trong men say của tình ái

"Ưm..a..d-ừng.."

Takemichi bị hắn hôn đến hô hấp trở nên loạn xạ, đây không còn là hôn nữa khi mà dường như đối phương chỉ đang muốn vắt kiệt tất cả sinh lực từ em, Takemichi kêu khóc đánh đấm lung tung trên người Mikey, nhưng nam nhân cơ ngực vạm vỡ, toàn thân tràn trề sức mạnh cường tráng thì chút phản kháng yếu ớt này của em làm sao có thể khiến hắn dừng lại được.

Mikey trong lúc hôn vẫn luôn dùng đôi mắt đục ngầu tựa bóng đêm của mình để quan sát không sót bất kì biểu cảm nào của Takemichi, mãi một lúc mới thoả mãn mà nhả môi em ra, xúc cảm mềm mại vẫn còn vương vấn trên môi khiến hắn lại không nhịn được nên trước khi rời đi còn lưu luyến cắn nhẹ lên môi em vài cái. Vươn đầu lưỡi liếm đi từng giọt nước bọt nhiễu nhại dưới cằm đối phương.

Hắn nhìn người dưới thân uỷ khuất khóc đến hai mắt long lanh ngập nước, lệ rơi đầy trên gò má trắng nõn thì toàn thân chẳng hiểu sao lại kích động dữ dội, dương vật phía dưới bỗng cương lên một chút.

"Hức..đồ khốn nạn, sao mày lại làm như vậy. Tao với Hina còn chưa từng hôn như thế này bao giờ mà..hức"

Mikey cảm thấy phản ứng ngốc nghếch của em thật sự rất đáng yêu, nhưng khi đối phương vừa nhắc đến tên kẻ khác thì tâm trạng của hắn ngay tức khắc liền trùng xuống, nếu là trước kia thì hắn sẽ kiềm chế lại tâm tình ghét bỏ độc địa của mình về mối quan hệ giữa Takemichi và người con gái ấy. Nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi, Mikey chẳng còn lý do gì để kiêng kỵ nữa.

Hắn chôn mặt vào hõm cổ Takemichi, như mê muội hít lấy mùi hương dịu nhẹ từ làn da nhẵn nhụi ấy, hơi thở nóng rực giữa răng môi phun ra khẽ khàng quệt qua vành tai em, như bị lông chim nhẹ nhàng phất qua mang theo cồn cào ngứa ngáy khiến Takemichi vặn vẹo cả thân mình.

Mikey lại bắt đầu không an phận mà hướng đến chiếc cổ ưu mỹ quấy phá, để lại trên làn da nhẵn nhụi ấy vô vàn vết bầm lờ mờ xanh xanh tím tím như đang tuyên bố rằng người này chính là của hắn, không ai được phép động đến người này.

Trong gian phòng nhạt nhoà trắng xoá. Mùi ngực trần nguyên vẹn của thiếu niên bé nhỏ đôi khi khiến Mikey nhận ra bản thân thèm được "chở che" như khi xưa đến lạ.

Thiên thần nhỏ của hắn, tâm can của hắn, tình yêu của hắn.

"Takemitchy.."

Ngay khi Mikey có ý định cởi bỏ chiếc quần ngoài của Takemichi, em nhanh chóng cựa quậy người để chống trả sự kiềm hãm của hắn, cuống quít lùi về phía sau đầu giường, nhưng dường như mọi ý đồ của em đều bị Mikey nắm thóp một cách dễ dàng, vừa lùi về sau được vài bước thì cẳng chân đã nhanh chóng bị hắn kéo ngược trở về. Takemichi thất thanh hoảng sợ hô lên:

" Đừng mà, tao không muốn hức..Mikey....làm ơn"

Khi Take chưa nhận ra điều gì tiếp theo sẽ xảy đến với mình thì một quyền đã nặng nề giáng thẳng vào mặt em, cú đấm kia hoàn toàn không có một chút lưu tình, không một chút do dự. Vết thương cũ chưa lành đã phải hứng chịu thêm đòn tay đầy bạo lực của Mikey, mặt em bị hắn đánh nghiêng sang một bên, khoé môi tràn ra máu tươi, thị lực trở nên mông lung mờ mịt, hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng vốn có.

Mikey biết với một chút đau đớn nhỏ nhoi này sẽ không thể khiến Takemichi dễ dàng quy phục trước mình, ánh mắt đối phương càng quật cường. Càng mang theo phẫn hận cùng không cam lòng thì càng khiến sự tàn bạo trong hắn tăng lên gấp bội.

Chẳng thèm đoái hoài gì đến vết thương của người dưới thân. Mikey bắt đầu đưa hai ngón tay mình vào bên trong khoang miệng ẩm ướt của Takemichi, xấu xa chơi đùa đầu lưỡi đỏ thẫm cứ rụt rè trốn tránh, dưới sự cưỡng ép hung hãn của hắn, Takemichi chỉ có thể thốt ra những tiếng ư a vụn vặt không rõ nghĩa thay cho sự phản kháng yếu ớt của mình.

"Ưm..hức"

Cảm thấy đã đủ trơn tru, Mikey dời hai ngón tay thô ráp xuống nụ hoa đỏ tươi phía bên dưới, thẳng thừng đút vào mà không báo trước khiến Takemichi bé nhỏ không kịp phòng bị giật nảy người. Nơi tư mật trước nay chưa từng chịu phải sự xâm nhập của vật thể xa lạ nào, lần đầu tiếp xúc với sự thô bạo của Mikey khiến em run rẩy đến mức khóc không thành tiếng.

Takemichi nhắm mặt lại, tự nhủ đây chỉ là mơ, chỉ là một giấc mộng do em ảo tưởng để tự làm tổn thương chính bản thân mình. Em biết rằng Mikey sẽ không đối xử như thế với em mà, tỉnh mộng rồi sẽ không sao nữa.

Và sự thật lúc nào cũng luôn luôn khiến con người ta phải khổ sở, đau đớn từ phía dưới truyền đến không ngừng kêu gào để thể hiện sự tồn tại của nó, Takemichi gần như tan vỡ vì ngón tay của Mikey cứ liên tục luân động bên trong lỗ nhỏ yếu ớt của em, chậm rãi ma sát từng lớp thịt mềm mại. Thời điểm hắn cố tình chạm đến điểm mẫn cảm, Takemichi co người khóc kêu càng dữ dội hơn, lỗ nhỏ co rút kịch liệt, dương vật không nhịn được mà bắn ra dòng tinh trắng đục lên chiếc bang phục của Mikey.

Hạ thân hắn lúc này đã nóng bừng như muốn bốc cháy đến nơi, dục vọng rêu rao thèm muốn được phát tiết, mà nguyên nhân duy nhất chính là thiếu niên nhỏ bé này. Dục vọng thúc đẩy bản năng, che đi cả sự nhẫn nại vốn có trong mắt người con trai tóc vàng trầm tĩnh, Mikey gấp gáp mở rộng hai bắp đùi em, chẳng báo trước mà một phát cắm thẳng vào.

Takemichi choáng váng hét lên một tiếng đầy thảm thương, đau đớn này tiếp nối đau đớn khác khiến sắc mặt em trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, bởi vì khóc quá nhiều mà khoé mắt cũng trở nên sưng đỏ.

Mikey thân thể cường tráng, dựa vào lực tay kinh người của mình mà từ từ nâng mông em lên, bắt đầu một trận đưa đẩy hành hạ người dưới thân, điên cuồng tàn sát bừa bãi bên trong hang động của em, mỗi một tế bào trên cơ thể hắn đều đang kêu gào muốn người này càng nhiều hơn nữa, muốn được khảm sâu từng thớ da, thớ thịt em vào linh hồn mình.

"Aa..Hức..đừng mà Mikey-kun...đau quá, rút ra, rút ra đi mà"

Dương vật từ lúc mới tiến vào đã được vách thịt ấm nóng mềm mịn của Takemichi xoa bóp thoải mái đến mức làm Mikey thoả mãn không khỏi phát ra một gầm nhẹ. Da đầu bỗng chốc trở nên tê dại, như tiếp sức cho dương vật bên dưới tàn sát hăng say hơn

Dương vật mẽ rút ra rồi lại cắm vào, tựa hồ như muốn đụ nát cái lỗ nhỏ bé của Takemichi, kích thích bùng nổ lên tới đỉnh điểm. Tốc độ ngày một tăng lên, Takemichi đáng thương lại không tài nào thích ứng kịp, em cắn chặt môi, mồ hôi nhễu nhại khắp vầng trán, tiêu tốn không ít sức lực mới có thể nhịn xuống mà không phát ra tiếng rên rỉ nào. Nhưng xui thay điều đó lại vô tình chọc vào thú tính bắt nạt của tên lưu manh tóc vàng.

Mikey bỗng dưng lật người Takemichi lại để em nằm sấp trên giường, nâng hai mông em chổng lên cao, trước khi em kịp định thần về chuyện gì sắp xảy ra với bản thân thì một lần nữa Mikey lại đột ngột đẩy dương vật vào, thắt lưng đung đưa ra sức thảo phạt người phía dưới đến mức Takemichi không thể nào theo kịp với tốc độ kinh hồn như muốn giã nát mông em của đối phương, đôi môi xinh xắn lúc này đã không còn kiềm được âm giọng, bất đắc dĩ phải thốt lên từng tiếng nghẹn ngào nức nở:

"A..hức...Mikey...chậm...a..chậm lại đi mà...tao chịu không nổi"

Trong căn phòng xa hoa rộng lớn, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của hai thiếu niên tuổi xấp xỉ nhau, Mikey chồm người ghé sát vào tai Takemichi, vừa thở dốc vừa dâm loạn nói:

"Nói xem, Takemitchy, là ai đang đụ mày, là ai đang chơi mày đến mức rên rỉ như con điếm nhỏ dâm đãng vậy....ha bên trong mày tuyệt quá, khiến tao chỉ muốn như thế này với mày mãi thôi"

Takemichi vừa khóc vừa lắc đầu, chán ghét nghe những lời vũ nhục quá đáng từ đối phương. Em tuyệt vọng vùi đầu thật sâu vào đệm giường, che đi sự uỷ khuất đang tràn ngập trên gương mặt mình, dương vật của Mikey vừa nóng vừa thô, ước chừng phải to bằng cả cánh tay em bé, vì vậy mà mỗi cú đâm đều sâu đến tận gốc rễ, nghiền ép từng điểm mẫn cảm của Takemichi, lỗ nhỏ sưng tấy cũng co dãn theo hình dáng dương vật hắn.

Mikey thè lưỡi liếm lên mảng lưng loã lồ ấy, cảm thụ mỗi lần liếm là từng cái run nhè nhẹ và từng cái ưỡn ngực đầy khoái cảm chập chừng của người phía dưới. Nhìn thấy vành tai đỏ ửng ngại ngùng của bé cưng lấp ló phía sau mái tóc vàng nắng bồng bềnh thì nhếch môi cười khoái chí. Tròng mắt màu xanh lam nhiễm lên sắc thái tình dục mơ hồ, làn nước mỏng manh đọng trên mi mắt làm che khuất tầm nhìn của Takemichi.

Thời điểm lòng bằng tay mang theo nhiệt độ hừng hực xoa nhẹ dịch sóng lưng em, Takemichi ưỡn người bắn ra lần thứ hai. Bàn tay chai sần của người phía trên lại tiếp tục trường đến mảng ngực hao gầy trắng như tuyết. Khẽ khàng mân mê hai hạt anh đào bé xinh đang nhấp nhô e thẹn. Rồi lại bất chợt miết mạnh một cái khiến nó run rẩy đến mức dựng đứng lên.

Takemichi vừa khóc vừa kêu la thất thanh đến khàn cả giọng. Đầu óc bị khoái cảm dằn vặt như ở bên bờ sụp đổ. Trông em lúc này thật dơ bẩn, thấp hèn biết bao. Em đã không còn xứng với Hina nữa, Hina của em. Takemichi nâng tay lên siết chặt lấy ngực mình, chạm vào sợi dây chuyền mang hình thù cỏ bốn lá, đau khổ hôn lên như thể đó là thứ quan trọng duy nhất còn sót lại trong khoảng không lưng chừng tựa vực thẳm sâu không thấy đáy này. Chơi vơi, tuyệt vọng. Trái tim quặn thắt nỉ non tên của người con gái em yêu nhất.

"Hina....Hina..anh xin lỗi,..anh xin lỗi"

Cặp lông mày thanh tú của vị tổng trưởng quyền lực khẽ nhíu lại, Mikey ghét nhất là người của hắn tơ tưởng đến kẻ khác, gọi tên của kẻ khác khi đang ở bên cạnh hắn. Trong lòng thập phần khó chịu, dấy lên sự ghen tuông vô hình làm hắn có cảm giác rất muốn giết chết cái người được thốt ra từ đôi môi của Takemichi.

Mikey một thân tràn ngập nộ khí, tóc em lập tức bị hắn túm chặt như muốn kéo rách cả da đầu, hung hăng giật ngược ra phía sau, thuận thế xoay người em lại. Vung vào má em một cái tát oan nghiệt chói tai, gò má lúc này đã sưng to lên. Tầm mắt sắc bén dời đến bàn tay nhỏ cứ mãi ôm lấy một vật lấp lánh sáng chói của người dưới thân. Điều này vô tình lại  càng khiến Mikey chướng mắt hơn, chẳng hè do dự, hắn giật đứt sợi dây chuyền ngay lập tức.

Nhưng hành động vừa rồi của Mikey dường như đã chọc trúng vảy ngược nào đó của Takemichi, nhìn sợi dây chuyền mà em hết mực trân trọng nằm trong tay Mikey đã khiến trái tim em đập rộn lên, quên cả đau đớn của bản thân mà dùng sức vặn vẹo thân mình, nhưng lực đạo quá yếu ớt lại chẳng thể vùng dậy khỏi sự kiềm hãm của Mikey, vốn dĩ với chút sức lực cỏn con của em đã chẳng hề hấn gì với cái người mang danh vô địch kia rồi, chỉ có thể bất lực bắt lấy vài cái gối bên cạnh ném vào mặt Mikey, vừa giận vừa khóc rống lên:

"Trả đây, mày không được đụng vào nó, mau trả lại đây, đồ khốn chết tiệt..hức"

Mikey nhìn bộ dáng hung dữ như con thú hoang của bé cưng thì không khỏi buồn cười, ác ý cất giọng giễu cợt:

"Sao hả? Vật định tình của mày và cô ta sao?"

Kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Takemichi nhưng đáp lại hắn vẫn chỉ là từng tiếng khóc mắng phẫn nộ thê lương của em. Cơn bức bối sôi sục cứ như giọt nước tràn ly mà ào ạt trào ra ngoài. Mikey chọt nhận ra nếu không dập tắt hoàn toàn ánh sáng hy vọng của Takemichi thì em vẫn sẽ ương bương chống đối lại hắn.

Va chạm bên dưới hạ thể bỗng dưng dừng lại, Takemichi vui mừng đôi chút vì nghĩ rằng Mikey đã chịu buông tha cho em. Nhưng chỉ thấy đối phương cứ chăm chăm nhìn mình, trong đầu loé lên suy nghĩ quái dị nào đó, và rồi khoé miệng hắn thoáng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt vô cùng nguy hiểm:

"Vào đi"

Takemichi khó hiểu ngờ vực nhìn Mikey, nghe được tiếng lạch cạch của cánh cửa thì ngước lên nhìn. Ngay lập tức cả cơ thể của em liền run bần bật vì bị dọa sợ bởi cảnh tượng trước mắt, các thành viên cốt cán của Kantou Manji đều lần lượt xuất hiện trong căn phòng. Takemichi trợn mắt lắc đầu kịch liệt, hoảng loạn quá độ khiến vầng trán bóng loáng toát ra vài tầng mồ hôi lạnh, đôi môi run rẩy lắp bắp không thành tiếng:

"Không..Mikey-kun, mày không thể làm như thế với tao.."

Takemichi biết được ý đồ xấu xa sắp tới của Mikey thì đấm đá thùm thụp trên người hắn. Nhưng dương vật bên dưới lại bất ngờ tiến sâu vào tràng đạo, đầu khấc to tròn gảy nhẹ qua tuyến tiền liệt, ban cho thiếu niên bé nhỏ từng đợt khoái cảm tê dại khiến cơ thể em ngay lập tức mềm nhũn như bãi xuân.

"A..ha..khoan..ưm..chậm..chậm lại đi mà..nhanh quá.."

Takemichi không còn nhận thức được bất cứ thứ gì xung quanh mình, trong đầu em lúc này chỉ còn lại một màu trắng xoá, mỗi cú đâm bạo lực của Mikey như đang muốn nhấn chìm em vào từng đợt sóng của dục vọng và cả những khoái cảm tội lỗi, tình ái quá mức hưng phấn khiến em muốn nói cũng không được, muốn khóc cũng không xong. Như con thuyền nhỏ trôi lênh đênh giữa đại dương mênh mông rộng lớn. Dần dà đánh mất cả bản thân mình.

Liếc mắt khẽ thấy hình bóng quen thuộc đứng cách giường không xa, Takemichi thều thào muốn gọi tên cậu bạn thuở nhỏ của mình như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nhưng lời sắp thốt ra bất giác nghẹn lại nơi cuốn họng.

Tại sao, tại sao em lại ích kỷ như vậy. Tại sao em lại có ý định cầu cứu Kakucho mặc dù biết rằng Mikey có thể sẽ không tha cho cậu ấy. Cảnh tượng Kakucho một thân đầy máu, nằm lăn lóc bên vệ đường với gương mặt tràn ngập những vết thương đáng sợ vẫn còn in hằn trong tâm trí em đến tận bây giờ. Em không muốn nhìn thấy Kakucho phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa, càng không muốn cậu ấy vì mình mà bị vạ lây.

Nghĩ đến đây, Takemichi lập tức mất đi sự kiên cường vốn có, mọi ý định tiếp theo của em đều bị dập tắt trong gang tất. Takemichi phẫn hận cắn chặt môi, ngoảnh mặt nhìn về hướng khác, cố nén lại cơn bất lực đang trực trào xuống đáy lòng.

Tưởng chừng chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng mọi biến hoá trên gương mặt Takemichi đều được Kakucho thu vào tầm mắt. Em đã quên mất rằng đôi mắt màu trời sáng trong như ngọc ấy của em chưa bao giờ biết nói dối. Rõ ràng nó đang thành khẩn cầu xin sự giúp đỡ để níu kéo một chút hy vọng sống từ hắn. Đến giờ phút này mà em vẫn còn hơi tâm để lo lắng cho người khác, Takemichi của hắn, người hùng của hắn vẫn luôn tốt bụng như vậy.

Nhưng em chẳng biết được rằng Kakucho từ lâu đã trở nên biến chất sau khi vị vua mà hắn hết mực kính trọng rời xa cõi đời này, cũng là lúc thế giới trong hắn dường như sụp đổ hoàn toàn chỉ còn lại một đống tro tàn. Buồn tẻ, nhạt nhẽo, vô vị, bản thân hắn cũng đã sa đoạ, lạc lối như Mikey, đã chẳng còn là cậu bạn thuở nhỏ thân thiết của em nữa rồi.

Dương vật chôn trong hậu huyệt bỗng dưng rời đi, Mikey kéo khoá quần, bước chân xuống giường, tiến về chiếc sofa gần đó mà ung dung ngồi xuống.

Kakucho chậm rãi tiến về phía em, dịu dàng nâng bàn tay đang run rẩy kia lên mà hôn xuống. Nụ hôn chân thành, da diết, nhẹ bẫng như lông hồng nhưng lại ẩn nhẩn một loại dục vọng xấu xí đến cả bản thân hắn còn phải khiếp sợ. Hắn cũng giống như Mikey, cũng yêu em, cũng muốn em.

Kakucho khẽ liếc nhìn Mikey, đến khi thấy được cái gật đầu lạnh nhạt của thủ lĩnh, như một lời tuyên bố rằng tất cả bọn hắn được phép "chơi" Hanagaki Takemichi thoải mái thì mới dám quyết định những hành động tiếp theo.

"Hức...Kaku-chan...ngay cả mày cũng..."

Kakucho mân mê làn da trắng hồng không tì vết của Takemichi, cất giọng nói:

"Tao chỉ còn lại một mình mày mà thôi, Bakamichi. Vậy nên làm ơn, đừng khướt từ tao"

Trước khi để Takemichi kịp buông ra những lời lẽ trách móc thì Kakucho đã nhanh chóng dùng tay nhào nặng hai quả ảnh đào đỏ tươi trên mảng ngực gầy của em. Đầu vú nho nhỏ bị kẹp giữa hai ngón tay thon dài, hết xoa xoa rồi lại nắn nắn khiến Takemichi hỗn loạn thở dốc không ngừng. Lúc sau còn càn rỡ hơn, Kakucho trực tiếp cúi đầu ngậm đầu ti vào miệng mà say xưa liếm láp. Tựa như một đứa trẻ háo ăn đang bú mút sữa mẹ.

Bờ ngực Takemichi lúc này đã lênh láng từng đợt nước bọt bầy nhầy của Kakucho, em cắn ngón tay nức nở rũ mi, tay kia cố đẩy cái đầu đang làm loạn ở ngực mình ra nhưng lát sau liền bị hắn tóm chặt, kéo ngược lên trên đỉnh đầu, Takemichi đáng thương chỉ biết thút thít gọi hai tiếng như đang cầu khẩn, van nài:

"A..aa..đừng mà..Kaku-chan...tao đau lắm...Kaku-chan..."

Kokonoi cùng Sanzu kế bên chứng kiến một màn dâm dục này thì cũng nhịn không được mà nhảy vào tham gia. Kokonoi nâng tay bao trọn dương vật bé bé xinh xinh của Takemichi mà tuốt lộng, năm ngón tay nhịp nhàng lên xuống, đôi lúc còn ác ý hướng đến hai quả trứng mà vân vê trêu ghẹo. Tới khi Takemichi cong lưng có dấu hiệu sắp bắn ra thì lại lưu manh dùng ngón tay cái bịt lấy đầu khấc của em, Takemichi phải rên rỉ dữ dội lắm thì lúc đó hắn mới chịu tha cho.

Bên kia Sanzu cũng không vừa gì, chóp mũi đặt trên làn da tinh tế non mềm hơn cả da con gái mà tỉ mỉ chu du khắp nơi, hít hà lấy thân thể phản phất một loại hương vị mất hồn khiến gã tóc hồng không tài nào khống chế được cơn nghiện đối với thiếu niên yếu ớt này, hết miết gò má, đến miết cái cằm, rồi lại miết vòng eo. Từng tế bào, từng ngõ ngách trên cơ thể em đều hấp dẫn, mềm mại đến mức khiến người ta phạm tội.

"Hina....Hina"

Thứ Sanzu cần là tiếng khóc lóc rên rỉ hứng tình vì những sung sướng mà gã ban cho Takemichi chứ không phải là tiếng em gọi tên kẻ khác. Tâm tình bỗng tụt dốc không phanh, Sanzu chậc lưỡi một tiếng đầy mất hứng, nghiến răng nghiến lợi thẳng tay tát vào một bên má Takemichi.

Takemichi đột nhiên ăn tát thì thần trí trở nên chao đảo, nhưng đứng trước một Sanzu tính cách quái gỡ, vừa cộc cằn, lại còn thô lỗ thì nhất quyết không để bản thân mình thua thiệt. Takemichi nhanh như chớp bắt lấy cánh tay đang làm loạn trên cơ thể mình, một phát cạp mạnh vào khiến Sanzu đau đến mức kêu oang oái, Sanzu hậm hực chửi thề một tiếng, định vung tay đấm vài phát vào người Takemichi để trả đũa thì từ phía sau lưng vang lên tiếng nhắc nhở trầm khàn của Mikey:

"Sanzu"

Sanzu xoay người muốn biện bạch cho bản thân thì đập vào mắt là cái vẻ thích thú yêu chiều tràn ngập trên gương mặt vị thủ lĩnh của gã, Mikey bật cười trước dáng vẻ đanh đá quá mức đáng yêu của Takemichi, đã trong hoàn cảnh nào rồi mà vẫn chấp nhất đôi co với Sanzu.

Dễ thương

Lúc này mới đến phiên hai anh em Haitani. Ran thừa nhận cây gậy của gã đã cương cứng đến mức sắp bật ra khỏi đũng quần chỉ vì nghe thấy thanh âm rên rỉ kiều mị hơn bất kì con đàn bà nào của Takemichi, và cả vẻ mặt dâm dục thấm đẫm mùi vị tình dục ấy nữa, thật sự đã khiến hắn phát nứng đến tột độ từ đầu đến giờ. Mắt khẽ liếc sang thân dưới của người bên cạnh, có vẻ như thằng em gã cũng đã sắp đến giới hạn rồi.

Cả hai cũng không chần chừ mà cùng lao vào nhập cuộc. Rindou giật lấy sợi dây chuyền cỏ bốn lá từ lòng bàn tay của Takemichi, hắn đã từng thấy em đeo sợi dây chuyền này ở trận Thiên Trúc, ngay lập tức liền nhận ra là vật định tình giữa Takemichi và cô bạn gái xinh xắn của em.

Trong lòng nảy lên ý niệm muốn trêu đùa người dưới thân một chút, Rindou vặn ra một cái nhếch môi cực kỳ ranh ma. Đưa sợi dây chuyền lấp lánh ra trước mặt Takemichi mà lắc lư lủng lẳng, cố tình giả vờ ngu ngơ hỏi:

"Của ai đây nhỉ?"

Takemichi mở choang đôi mắt ngập nước, bần thần nhìn bảo vật quan trọng của em rơi vào tay Rindou, sắc mặt Takemichi tái xanh, kịch liệt xoay loạn thân thể như muốn tiến đến chỗ của Rindou để đoạt lại món đồ quan trọng, nhưng vừa xê dịch được một chút thì vòng eo khảnh mảnh đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy.

Sanzu đem dương vật đặt trước tiểu huyệt mềm mại có chút sưng tấy ma sát qua lại, một lúc sau liền thẳng lưng đâm vào hang động nho nhỏ trơn mềm của Takemichi. Vì đã được Mikey mở rộng từ trước nên dương vật thoáng cái đã dễ dàng thuận lợi tiến thẳng vào huyệt nhỏ ướt sũng.

Thằng nhóc của Sanzu so với Mikey cũng không kém là bao, đột ngột tiếp nhận một vật to lớn gân guốc như vậy khiến Takemichi thống khổ đến mức khóc không thành tiếng, đầu ngón chân co quắp lại. Cảm tưởng như nơi đó đã bị xé toạt ra thành trăm mảnh. Móng tay sắc bén bấu mạnh vào tấm lưng trần của Sanzu, biểu đạt cho nỗi đau mà em đang hứng chịu.

Bên phía chàng trai tóc hồng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, Sanzu đặt em ở trên người bắt đầu chuyển động. Dương vật bên trong được mị thịt ấm nóng gắt gao bao lấy, sít sao không một khe hở, co thắt liên hồi như đang ra sức lấy lòng khiến dục hoả đang sôi trào trong cơ thể càng bốc cháy dữ dội hơn. Kích thích Sanzu đến mức hốc mắt đỏ lên, thiếu chút nữa là bắn ra, gã tức giận đánh chan chát vào hai cánh mông núng nính của em, gương mặt dữ tợn đe doạ mắng:

"Mẹ kiếp, thằng cống rãnh chết tiệt, mày đang âm mưu muốn giết tao bằng cái lỗ dâm đãng của mày phải không?"

Sanzu thấy sắc mặc Takemichi vô cùng khó coi, ngũ quan vặn vẹo liên tục liền biết bây giờ em đau đớn đến mức nào. Nhưng cuộc vui chỉ vừa mới bắt đầu, gã hơi đâu mà đau lòng vì những chuyện vặt vãnh này.

Dương vật phía dưới càng hung hăng mở rộng tiểu huyện nhầy nhụa, oai phong bá đạo phá vỡ mọi vật cản, quy đầu to tròn ở trong huyệt nhỏ trơn như đường mưa của Takemichi càn quét ngang dọc. Đi vào phá lệ càng lúc càng sâu, đâm rút mãi một lúc lâu thì đột nhiên biểu tình của Takemichi trở nên vô cùng kích động, cơ thể phản ứng kịch liệt. Thanh âm phát ra cũng trở nên uyển chuyển dâm lãng.

Sanzu liền nhận ra bản thân đã chạm đến điểm mẫn cảm bên trong em. Gã nghiện cong môi khêu gợi nở một nụ cười đê tiện. Dương vật phấn khích bắt đầu không kiêng nễ, bỉ ổi hướng thẳng vào điểm mẫn cảm mà công kích liên tục, hài lòng nghe thấy tiếng rên rỉ dâm loạn của đối phương.

Hanma ở phía trước bắt đầu móc tính khí đã đứng sững như cột đình từ trong quần ra, vỗ vỗ lên môi mềm của em, ngụ ý rằng muốn Takemichi ngậm vào. Nhưng em làm sao có thể chấp nhận được, Takemichi lắc đầu nguầy nguậy như muốn phản kháng thì bất ngờ, va chạm mạnh từ phía sau bỗng truyền đến một cơn đau điếng người khiến Takemichi quẫn bách há miệng hét to.

Hanma thừa nước đục thả câu liền thuận thế mà đẩy dương vật vào trong miệng Takemichi.

Lần đầu được nếm thử tư vị của tình dục, được cái miệng nhỏ xinh của Takemichi tận tình hầu hạ thì cả người Hanma hưng phấn đến run run, càng hăng say cưỡng hiếp khoang miệng của em hơn.

Hanma giữ lấy núm tóc trên đầu em, thắt lưng cử động đỉnh thật sâu vào cuốn họng, khớp hàm đau nhức như muốn vỡ ra, vì bị hành hạ hết lần này đến lần khác mà môi em cũng trở nên tê cứng, tuỳ ý phó mặc cơ thể cho người khác an bài.

Đưa đẩy một lúc lâu, quy đầu tròn tròn cũng không nhịn được nữa mà nảy lên vài cái, toàn bộ tinh dịch tanh nồng phóng thẳng vào miệng Takemichi. Mùi vị khó ngửi của dương vật xông thẳng lên mũi, Takemichi nhăn mi chán ghét muốn nhả ra, nhưng cằm đã nhanh chóng bị tên tử thần trước mặt bóp chặt, hạ giọng ra lệnh:

"Nuốt xuống"

Takemichi dù không bằng lòng đến đâu thì với tình trạng hiện tại của em cũng chẳng thể làm gì được, nhắm mắt gằn xuống cơn khó chịu như sắp nôn thóc nôn tháo đến nơi của mình, cưỡng ép bất đắc dĩ nuốt xuống đống tinh dịch của Hanma

Hanma thấy em ngoan ngoãn như thế thì mỉm cười hài lòng, cúi đầu hôn cái chóc lên môi em thay cho lời khen thưởng. Vẻ mặt tràn ngập đắc ý trước cái sự đê mê, luống cuống cùng khát khao trong đôi mắt ướt át đầy vẻ hồn nhiên của Takemichi.

Tiếng bạch bạch dâm dục phát ra do va chạm từ nơi giao hợp vang lên từng hồi.

Takemichi bị chơi đến mức điên đảo tinh thần, tựa con búp bê vải rách nát mặc cho người ta chà đạp, đùa giỡn, chỉ biết ưm a hức hức không nói nên lời. Hanma thấy em yểu xìu như quả bóng hơi thì giở giọng trêu chọc:

"Này anh hùng, đừng có mà gục đấy nhé, một lát nữa tao còn phải đụ mày thay cả phần của thằng Kisaki đấy"

Takemichi vô lực cắn môi kêu khóc tuyệt vọng ngày một to hơn khi mà Sanzu cứ liên tục uy hiếp, đùa bỡn em bằng sợi dây chuyền. Nhưng em lại ko biết rằng đau đớn và nước mắt của mình lại là liều thuốc kích tình tốt nhất đối với bọn sói lưu manh phía trước.

Ran và Rindou chỉ được dùng món khai vị từ nãy đến giờ, lúc này đây đã "đói" đến mốc meo, bụng dạ cồn cào. Không hề kiêng nể mà đá Sanzu lẫn Hanma sang một bên. Dương vật bên trong đột ngột rời đi khiến Takemichi chẳng kịp thích ứng mà "ưm" nhẹ một tiếng. Vô tình lại trở thành ngọn lửa châm ngòi cho dục hoả đốt người của hai anh em phía trước.

Ran đem tính khí đặt tại rãnh mông Takemichi mà ve vãn, cọ qua cọ lại, cọ đến khi cả thân nhiệt đều trở nên nóng hừng hực, cảm thấy đã chào hỏi xong xuôi rồi mới một phát nguyên cây cắm thẳng vào, bắt đầu khuấy động khắp nơi trong cơ thể em.

Cả người Takemichi lúc này đã mềm nhũn không có một tia khí lực, dương vật đáng sợ kia vừa mới rời đi một chút lại nặng nề thúc vào.

Rindou phía trước thì tựa mãnh thú lãnh khốc cường hãn, không cho em cơ hội để cự tuyệt. Tới tấp tấn công môi Takemichi cứ như con thú hoang dã khát máu đang cấu xé con mồi. Takemichi rất nhanh đã bị kỹ thuật hôn cao siêu của hắn làm cho thần trí mơ hồ, lâng lâng như đang bay về phương trời nào cũng không rõ.

"Ưm..a..ha"

Rindou thấy anh trai mình đã bắn ra thì ngỏ ý muốn đổi vị trí với hắn. Nhưng dục vọng chỉ mới được giải tỏa một chút thì Ran làm sao có thể chịu rút dương vật rời đi, càng không muốn nhường chỗ cho thằng em trời đánh của mình.

Rindou thấy vậy thì cứ cằn nhằn bên tai của hắn mãi, Ran tỏ vẻ bất lực trước điệu bộ hớn hở như trẻ con của em trai, trong đầu lại nảy lên một ý nghĩ táo bạo, liền thẳng thừng nói ra:

"Cùng vào đi"

Rindou hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô, gật đầu lia lịa như cảm thấy cực kỳ phấn khích với ý tưởng điên rồ này, Ran đút hai ngón tay vào lỗ nhỏ hòng nới rộng thêm một chút để có thể thích ứng với việc chứa thêm một cây dương vật, Takemichi vẫn còn chìm đắm trong cơn mê mang nên tạm thời chưa phát giác ra được từng biến hoá khác lạ trên cơ thể mình.

Nếp nhăn hồng nhạt bị kéo căng thành một đồng xu cỡ lớn, gian nan tiếp nhận một lúc hai cây dương vật hung tợn phía dưới, tưởng chừng như đến cả nội tạng bên trong cũng bị nhồi đầy, Takemichi lúc này mới bắt đầu kinh hô kêu lên một tiếng thảm thương

"Aa....rách mất....hỏng mất...hức..không thể mà...rút ra...rút ra..hức"

Lỗ nhỏ đã bị chơi đến biến thành dạng gì, gian nan nuốt lấy cự vật to khủng bố của hai tên lưu manh trước mặt. Tiếng da thịt nóng bỏng chạm nhau văng vẳng bên tai. Dâm thủy tràn ra như nước tràn thành lụt, men theo khe mông mà trượt xuống bắp đùi, nhấn chìm hai cây dương vật gân guốc trong bãi nước sềnh sệch tanh nồng.

Lỗ nhỏ từ phản kháng không muốn tiếp nhận cũng trở thành chào đón, huyệt động chặt khít mê hồn, cứ như thiên phú bẩm sinh, sinh ra là để người khác đặt dưới thân mà chơi, khiến hai anh em bọn hắn thật con mẹ nó thích chết đi được. Sướng như muốn bay lên bồng lai tiên cảnh.

Mikey ngồi chễm chệ trên sofa chăm chú nhìn em giao hoan kích tình với những gã đàn ông khác mà yết hầu khô nóng.

Một người vốn dĩ đơn thuần như tờ giấy trắng giờ đây lại nằm rên rĩ như con điếm lẳng lơ câu dẫn người khác. Dương vật bên trong đũng quần trồi lên sừng sững, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ để húp sạch con mồi trước mặt đến không còn một mảnh xương.

Huyệt động non nớt của Takemichi đã bị đút no đến căng đầy, mà hai anh em sắc lang vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Takemichi thở hổn hển, khó khăn hít lấy từng ngụm khí. Rindou có sở thích sưu tầm và nghiên cứu về các loại sextoy, vì thế mà hắn đã chi không ít tiền để sắm đủ tất tần tật những món đồ chơi tình dục khác nhau. Nhưng chung quy khi mua về vẫn không có dịp dùng, giờ đây đã có Hanagaki Takemichi, thầm nghĩ nếu không nhanh chân thực hành ngay thì thực sự quá phí của trời.

Rindou rút dương vật khỏi hậu huyệt, nhấc chân nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng, ba mươi giây sau liền có mặt ngay tức thì. Trong tay là vài món đồ xanh đỏ tím vàng rợn người, Ran hiểu ý em trai thì cũng đem dương vật rút ra, hai anh em loay hoay một hồi lâu thì cũng chọn được một món ưng ý. Không chần chừ thêm một phút giây nào nữa, Rindou nhét quả trứng rung cỡ to vào lỗ nhỏ của Takemichi, sau đó lại vặn điều khiển từ mức thấp nhất rồi dần dà đẩy lên mức cao hơn.

Vốn dĩ Takemichi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với việc này, một luồng điện từ đâu truyền tới xộc thẳng lên đại não. Em giật bắn người ngửa cổ phát ra một loại âm thanh đến thái giám nghe cũng bị kích thích, cả lông tơ đều dựng đứng cả lên, lần nữa cảm nhận khoái cảm sống không bằng chết là như thế nào.

Hai bắp đùi dang rộng để lộ nơi tư mật kinh diễm động lòng người. Lỗ nhỏ căng tràn càng lúc càng trướng, mà món đồ chơi bên trong cứ ngọ nguậy không ngừng. Thỉnh thoảng còn xoay tròn bên trong, mài nghiền lên tràng đạo khiến Takemichi kích thích đến mức cơ thể như muốn nổ tung, căng cứng cổ họng la hét kịch liệt.

Ý chí quật cường ban đầu bỗng chốc bị dập tắt, chỉ còn lại một Takemichi điềm đạm nằm la liệt trên giường, đôi môi không ngừng phát ra những thanh âm rên rỉ gợi dục, dâm thuỷ chảy róc rách khắp ga đệm trắng tinh. Ão não nhíu chặt chân mày như đang vật lộn với cơn hứng tình đang bủa vây khắp thân thể.

Hanma nhanh tay giật lấy điều khiển từ tay Rindou, điều chỉnh mức độ lên xuống thất thường liên tục hòng ngược đãi Takemichi, thoả mãn khi nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ khi chống chọi với tình dục của em.

Sanzu bên cạnh lại nghĩ ra vài trò tiêu khiển thú vị. Gã chậm rãi đi về phía lò sưỡi ở góc phòng, thu hút sự chú ý của Takemichi bằng một hai tiếng gọi. Sau đó lại cầm sợi dây chuyền của em lên, giả vờ làm ra động tác sắp ném vào lò sưởi.

Và quả thật như mong đợi, Takemichi hoảng hốt hoàn hồn, như vừa bừng tĩnh khỏi cơn mê sảng. Chẳng biết lấy đâu ra sức lực mà điên cuồng lao về phía Sanzu đang đứng, dáng vẻ như muốn giết hắn đến nơi, nộ khí đe doạ muốn đoạt lại đồ của mình.

"Hức...aa"

Ngay khi Takemichi sắp chạm tới Sanzu thì gã Hanma lại xấu xa điều chỉnh công tắc của trứng rung lên mức cao nhất. Quả trứng tròn bên trong phát ra tiếng rè rè dữ dội, khoái cảm bất ngờ ập tới khiến Takemichi bị kích thích đến choáng váng, eo vô lực mềm xuống, cuối cùng cũng không thể đứng vững được nữa mà ngã uỵch xuống sàn nhà.

Takemichi bị dục vọng nồng đậm ép đến chút lý trí còn sót lại cũng biến mất, con ngươi màu trời không còn trong trẻo nữa. Lỗ nhỏ nóng rực ngứa ngáy không thôi, điên xuồng khát vọng được thứ gì đó lấp đầy hành hạ, Takemichi gào khóc đầu hàng trước khoái cảm, chu cái mông uốn éo như quả đào chín mọng thơm ngon mời như đang mời gọi người khác đến yêu thương mình.

"Ngứa.....bên dưới ngứa lắm...Hức.."

Cả đám trố mắt được một phen thưởng thức bộ dáng phóng đãng lẳng lơ của em, mỹ cảnh trước mặt hoang dâm vô độ đến mức khiến ai nấy nhìn vào cũng phải mặt đỏ tía tai.

Mikey thấy con người mềm yếu đang nằm thở hồn hển xụi lơ dưới sàn nhà, đôi môi đỏ au ướt át hé mở, cánh mũi khép hờ. Biểu tình kiều mị mê mang diễm lệ thì dương vật dưới háng lại cương to thêm một vòng.

Mikey lúc này mới có động thái, đứng dậy đi về phía Takemichi. Bế em đặt trở lại chiếc giường, mắt liếc ra lệnh cho những người khác nhanh chóng rời khỏi đây. Rindou nghe thấy thì bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, hắn còn chưa thử nghiệm hết đống sextoy của mình với em đâu. Nhưng dẫu sao Mikey vẫn là thủ lĩnh, huống hồ gì Takemichi giờ đây đã là người của Kantou Manji, thời gian để hắn và em gặp nhau vẫn còn dài. Bất quá cũng không cần phải gấp làm gì, Rindou quyến luyến hôn nhẹ lên vành môi thiếu niên tóc vàng một cái, rồi mới tiêu sái bước ra khỏi phòng.

Lúc này đây trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Mikey và Takemichi, vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của em ra phía sau. Mikey lặng lẽ ngắm nhìn người trong lòng.

Gương mặt non nớt ngây thơ, chóp mũi hồng hồng, đôi mắt xanh biếc to tròn mang theo vài phần rụt rè sợ hãi cùng với đôi môi nhạt màu hơi dẩu lên, do vừa bị trêu đùa lúc nãy mà đã trở nên sưng đỏ. Dáng vẻ mỏng manh yếu mềm mặc cho người ta chà đạp, nhưng lại mang theo hương sắc diễm tình câu dẫn người khác không ngừng thèm muốn được sa vào, được chiếm giữ nó cho riêng mình.

Mikey ghé sát vào tai em, hơi thở trầm ấm vang nhẹ bên tai, lạnh nhạt thì thầm:

"Ngứa lắm sao?"

Lúc này thính giác của Takemichi đã mê mang đến mức chẳng còn phân định được bất cứ điều gì, chỉ biết rằng cơ thể em nóng ran, chỗ nào cũng ngứa ngáy khó chịu, Takemichi rúc vào ngực Mikey, như chú mèo nhỏ cọ qua cọ lại. Làm trái tim sắc đá của hắn cũng chảy thành một vũng nước.

Mikey nuốt trọn đôi môi em một lần nữa, đầu lưỡi khéo léo quấn quanh đầu lưỡi của em, hưởng thụ cái vị thanh mát ngọt lịm tồn đọng giữa hai cánh môi, Mikey bảo rằng muốn chơi em ở tư thế cưỡi ngựa, muốn ngắm nhìn em nhún nhảy trên người mình. Rất nhanh đã bắt lấy eo Takemichi, đặt em ngồi trên người hắn, dương vật bên dưới gấp gáp tiến vào.

"A..a..Manjiro..tao hứa sẽ ngoan, tao hứa nghe lời..mà...Manjiro...làm ơn...a..c-chậm chút...chậm một chút đi mà..hức"

Takemichi lung tung đung đưa đầu, vươn cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ của người cao lớn trước mặt. Cả người bị khoá trên đùi Mikey, không còn cách nào khác ngoài việc tiếp nhận từng cú tàn sát bữa bãi của hắn.

Lúc sau lại vùi mặt vào lồng ngực của Mikey mà nỉ non từng thanh âm vụn vỡ. Thống khổ chịu đựng cảm giác hậu huyệt bị bào mòn ra lửa nóng.

Mikey cắn cắn vành tai đỏ bừng của em, cười dâm đãng nói:

"Chậm thì làm sao thoả mãn được cái lỗ dâm này của mày hửm?"

Mikey bày ra đủ loại tư thế khuất nhục hạ thấp tôn nghiêm của em, bên dưới nơi giao hợp giờ đây đã trở thành một mảng hỗn hợp nhầy nhụa giữa dâm thuỷ và tinh dịch, môi lưỡi triền miên, quấn quít lấy nhau trong hơi thở nóng bừng đến đốt cháy da thịt của đối phương.

"Yêu em, yêu em nhiều lắm, Takemitchy của anh, thiên thần nhỏ của anh"

Mikey yêu em, và cũng vì yêu em, nên mới tổn thương em. Yêu càng sâu đậm, thương tổn càng nhiều, để em cảm nhận được trái tim hắn đã vỡ vụn thế nào trong suốt khoảng thời gian qua. Để em biết được hắn đã khó khăn thế nào trong việc loại bỏ hình ảnh của em ra ngoài nỗi nhớ, cố gắng không nghĩ về em trong từng nhịp thở.

Và Takemichi cũng thương, thương cái người tự đốt cháy bản thân mình để sưởi ấm cho kẻ khác. Để rồi em ngâm mình trong chính cái mộng tưởng cứu rỗi ấy mà đã quên mất một điều quan trọng, rằng cây đã già thì giâm giằng cỡ nào cũng chẳng chảy tràn nhựa sống.

Hai con người, hai thế giới. Sống như những kẻ cô đơn, vô tình tìm thấy nhau giữa cuộc đời giông bão, rồi lao vào si tâm cuồng dại, để một ngày đau khổ chia xa. Rốt cuộc quanh đi quẩn lại vẫn trở về bên nhau. Dù vậy ta cũng chẳng thể quay về khoảng thời gian ta bất chấp và say cuồng với nhau như trước kia nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro