Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từng trang, từng chữ đều được cậu khắc sâu vào trong não bộ. Thứ giúp cậu kiên cường sống đến tận bây giờ chính là sự trả thù. Với những loại lấy ơn báo oán đó cậu chắc chắn sẽ trả lại họ cả vốn lẫn lãi. Cậu chắc chắn sẽ không giết bất cứ ai nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không nhốt họ lại mà tra tấn, hành hạ như cách họ làm với cậu. Nếu chết thì quá dễ dàng rồi không phải sao~

- Những căn phòng trống dưới lòng đất này đang đợi tụi mày a~_take ngồi trên ghế xoay thì thầm, mắt lướt nhẹ qua cánh cửa có chất liệu gỗ quý sau lưng.

Vừa lau vừa mân mê cây súng lục trên tay. Cậu đang dần bị tha hóa bởi chính bản thể này. Chàng thiếu niên năm 14t hồn nhiên, lương thiện nay còn đâu. Tại sao bây giờ lại thành một con người giết người không gớm tay, vì lợi ích của bản thân có thể làm mọi điều. Nếu thật sự muốn biết câu trả lời thì cậu cũng không giấu, bình tĩnh thốt lên câu :" Thằng ngu lúc ấy chết rồi"

Đau lòng làm sao, ai có thể kéo cậu ra khỏi con đường đi đến Quỷ Môn Quan này đây?? Không ai cả. Nếu cậu thật sự " chết "đi thì cũng không một ai quan tâm một kể phế nhân như cậu, cậu chả là cái đinh gì trong mắt những người xung quanh, có khi họ còn hả hê mà mở tiệc quẩy 3 ngày 3 đêm. Ha. Đúng là lòng người.

_______________________

- Mày phải là học sinh cấp 2 không đấy?_??

- ...

- Từ giờ mày sẽ là bạn của tao _??

-...

- Hẹn gặp lại Takemicchi ~ _??

____________________

*xoạc *

- Đây rồi..Takemicchi._??

- Đi chơi nào _??

-....

- Thấy chướng mắt nên tao đập thôi không có gì đâu _??

-....

- Khỏe chứ takemicchi?_ ??

-...

- Ai cho các người động vào Takemichi _ ??

- Dạo gần đây anh ấy hay có nhiều vết thương có phải do hai người làm không _??

- Đánh người xong bỏ đi ?? Đâu có dễ như vậy_??

Đó là những gì câu thoại cậu nghe được từ chiều hôm đánh nhau tới chiều hôm nay. Những câu thoại không có gì mới mẻ, những chất giọng làm cậu có cảm giác ghê tởm đến phát ói .

Người con gái tóc màu cam đào ( chắc vậy) mới lúc nảy hùng hồn tát người kia một cái chát oan nghiệt giờ đang nắm chặt tay em mà run lên . Thật buồn cười làm sao, sợ thì cố gắng làm gì. Nhìn mặt cậu xem có giống một thằng yếu đuối cầu sự giúp đỡ không ? Tất nhiên là không rồi. Cậu chẳng có hứng thú giúp đâu nhưng cái tát đó làm cậu hả hê nên cậu sẽ giúp cô một lần .

- Cứ tưởng có thêm bạn mới ... giờ thì mày muốn chết như thế nào _ mikey trừng mắt nhìn cậu

- Mày thử động vào xem, tao không chắc mày còn mạng mà bước chân ra khỏi cái trường này đâu _ take

Lời như gió thổi mây bay nhưng lại đầy sác khí. Mặt cậu vẫn bất cần đời nhìn cú đấm của Mikey đang lao tới, không nhanh không chậm cậu cũng đấm một đấm về phía hắn và dừng lại ở sóng mũi, khoảng cách giữa tay cậu vời mặt hắn là 2cm .

Hắn tròn mắt kinh ngạc, không ngờ người có vẻ ngoài yếu đíu đội lốt thiên thần lại có cái biểu cảm như muốn giết người đó. Hảo thú vị. Tay hắn từ đấm chuyển sang sờ, hắn vuốt nhẹ má cậu rồi rụt tay lại.

- Bang của tao không bao giờ đánh con gái đâu a~ _mikey

- ừ biết điều đó_ take

- mày.._ draken

- được rồi Hina em về lớp đi, họ là người quen của anh _ take

Sau khi nhận ra sai lầm của mình hina vội vàng gửi ngàn lời xin lỗi đến hai mỹ nam . Để đỡ nhục thì cô xin phép "lui cung" và chúc cậu đi chơi zui zẻ. Đi với hai thằng trời đánh thánh đâm này làm sao cậu zui nỗi.

________________________

Bên mé sông, "hắn" cứ luyên thuyên về thời đại bất lương, tự hào về người anh đang mất tích của gã. Vì sao lại mất tích thì cậu và hắn đều không biết . Sự tình hôm đó trừ 4 người là đại sứ thương hiệu sunsik, con hổ đú đỡn, người đàn ông bị từ chối 20 lần và cậu- người xuyên không. Không hiểu sao những chuyện xảy ra ngày hôm đó 1 là bị dấu kín bưng, 2 là câu chuyện được mấy mẹ hàng xóm " xàm ngôn" đưa nó lên một tầm cao mới .

Sau khi hắn "làm văn" xong thì nhà ai về nhà nấy. Vừa đi cậu vừa đá cục đá bên đường, tâm trạng đã không tốt mà còn gặp bọn não tàn hiếp trai nhà lành. Tụi nó chắc đen lắm mới gặp phải cậu vì con đường này là đường vòng nên cậu ít khi đi lại, muốn đi dạo khuây khỏa đôi chút thì gặp bọn " chim hưng phấn". Không chần chừ một phút giây nào, cậu nhảy nhảy rồi đạp thẳng vào mặt một thằng mập ở đó, kết cục thì các bạn của biết rồi đó, one hit one kill.

Mấy thằng còn lại còn 1s nữa là hoàn hồn thì cậu cho hồn bay phách lạc luôn. Chưa đầy 5' những cái "xác" đều từ từ ngã xuống trên mặt đất, họ không chết đâu cùng lắm thì nằm bệnh viện tầm 6 tháng trở lên thôi. Để không bị cho là mình tạo nghiệp thì cậu để "nhẹ" cái black card lên người một tên gần đó. Xong cậu cởi nhẹ cái áo khoác của tên đó để che thân cho anh chàng kia, tiếp đến cậu cởi áo khoác của mình đưa cho cô gái kế bên. Dù cô gái đó không bị hiếp nhưng quần áo đều bị xé tả tơi, trên người có " vài" vết bầm và đang chảy máu.

- Cậu ...tên gì ?_ cô gái

- Hanagaki Takemichi không cần trả ơn _take

- ....

- cô còn đi được chứ ?? _ take

- Đ-Được ...._ cô gái

-Cách đây nửa km có bệnh viện, tôi cõng anh trai này cho.. Take

Không nói thêm lời nào, cậu cõng anh trai kia lên từng bước tiếng về phía có bệnh viện.

" Đm, anh trai này có chút đẹp trai, bo dỳ 6 múi cục cục ngon nghẻ đó chứ ~" _ take nghĩ thầm

" Bị hiếp là đúng gòi ~ mình còn muốn đè cơ mà (. ❛ ᴗ ❛.)"

Cậu nghĩ cái mẹ gì vậy nè. Mới cứu người ta xong giờ đòi đè ra hiếp là sao. Không được, không thể bứng hoa cướp chậu được. Nhưng mà cậu đã ngon quá làm sao đây. Trên xuyên suốt đoạn đường cậu cứ như thằng điên hết thừ người ra rồi lại lắc đầu một cách điên cuồng.

" chắc nãy đánh zữ quá rớt mẹ não rồi, tí nữa có gì khám chung cũng được " ಠ_ಠ_ cô gái

Đưa anh trai kia lên băng ca xong cậu cũng không lu luyến gì nữa mà xách đít đi zìa. Nhà bao việc, suốt ngày lo chuyện bao đồng, cậu mà về trễ thêm tí nữa là ông kí lủng đầu cậu rồi. Dù có bị tha hóa tới đâu cậu vẫn chỉ là ông chú 26t hơn với tâm hồn thằng nhóc 15t thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro