chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu bất ngờ vì bị đá, những lời trong miệng được phanh lại kịp thời, cậu hướng ánh mặt nhìn cô bé. Như hiểu ý cô nói tiếp

- với lại trước khi muốn biết thêm về người khác thì ít nhất của phải giới thiệu bản thân mình đã chứ
- Take: ... x-xin lỗi vì tớ hơi bất lịch sự, tớ là Hanagaki Takemichi , còn cậu ?
- tớ là Sano Emma
- .... " Emma?tên quen quá " cậu nghĩ thầm
- tớ đang đi mua đồ thì bị bọn đó chấn lột tiền á mà :((
Cậu đưa tay xoa đầu Emma rồi nở một nụ cười dịu dàng khiến cho ai đó suýt tí nữa đã rơi vào bể tình :33
- Take : c-cậu có cần tớ đưa về nhà không ??
- Emma : a!! Không cần đâu, cảm ơn cậu nhiều.
Emma cuối người người cảm ơn làm
Ngày mong chờ nhất cũng đến, ngày mà cậu được ông ngoại dẫn đi 'bái sư học đạo'. Không khỏi háo hức cậu đã mong đến ngày này từ khi ông ngoại ngỏ ý ròi. Đứng trước một căn nhà phong cách truyền thống ở nhật, trong trong có hương phong lan thoang thoảng, đi sâu vào bên trong cậu thấy một người trạc tuổi ông mình đang tước cây. Cậu cuối người chào hỏi ,xong ông ấy mời 2 ông cháu cậu vào nhà dùng trà.
- lâu rồi không gặp ông bạn già ~ nay rồng đến thăm nhà tôm à
- thôi đừng đùa nữa, đến đây là muốn nhờ ông dạy võ cho thằng nhóc nhà tôi ấy mà =))
Ông Sano đưa mắt nhìn cậu nhóc nhỏ nhắn kế bên, nhìn thẳng vào mắt cậu, ông như nhìn thấu được cậu vậy.
- nhóc tên gì ??
- Dạ cháu là Hanagaki Takemichi ạ !
Hỏi xong ông nói cậu từ mai cứ đến đâu học từ 7h sáng ->10h về, cậu cũng gật gù đồng ý. Sau đó ông kêu Emma dẫn cậu đi thăm quan võ đường. Đến đây cậu mới nhớ ra Emma là em của Mikey, từ khi Emma mất Mikey đã bị bản năng hắc hóa kiểm soát lí trí mà giết người không gớm tay, ở thế giới này cậu phải ngăn cản cái tương lại tàn khốc đó lại. Nói thì dễ nhưng làm thì chưa có cách nào :(( đắng đo một hồi cậu quay sang nắm chặt tay Emma

- Tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu, nhất định đó !

Ngạc nhiên trước câu nói của Take, không hiểu sao cô lại có thể an tâm đến kì lạ khi nhìn thấy người trước mặt mình, nhất là đôi mắt như chứ đựng cả đại dương ấy

- pffff... Cậu có sao không đó Takemichi...haha tớ cũng là người học võ đó nha

- Dù sao đi nữa tớ vẫn sẽ bảo vệ cậu. Tớ hứa đó

- oii ! Vậy thì tớ cũng sẽ bảo vệ cho cậu.

Hai người vừa cười nói vui vẻ vừa móc ngoéo với nhau. Tham quan xong cậu hơi khát nước nên đã nhờ Emma lấy hộ cốc nước.
Trong thời gian chờ đợi, cậu đã gặp lại người mà cậu đã va phải mấy hôm trước, anh ấy bước tới gần và ngồi kế bên cậu, miệng cười thân thiện quay qua hỏi cậu

- Mặt anh nhìn đáng sợ lắm hả nhóc??

- Không ạ!!
-Shin: vậy sao hôm trước gặp anh nhóc sợ dữ vây ?? _" cứ tưởng mặt mình đáng sợ tới mức trẻ con thấy còn sợ chứ!! Hú hồn" _nghĩ bụng
Cậu hơi chột dạ, mắt đảo sang hướng khác ngậy ngừng

- vì em có việc gấp ấy ạ !! _bonus thêm một nụ cười tỏa nắng

_"Cầu mong là anh ấy không nghi ngờ gì, chứ mình mà nóí sự thật ra chắc ảnh coi mình là người ngoài hành tinh quá"_ thầm nghĩ

Mặt ông anh giờ đã đỏ đến tận mang tai vì nụ cười của cậu. Không biết sao nhưng hình như anh đã dính thính của cậu nhóc có nụ cười tỏa nắng này rồi .

-Shin :.... Mà nhóc tên gì vậy ??

- Take:Dạ em là Hanagaki Takemichi

- Shin :Sao nhóc lại ở nhà anh ??

- Take :ông em em dẫn tới học võ ạ :33

- Shin: vậy là anh với nhóc sẽ còn gặp nhau dài dài a~~

Chỉ nghĩ đến còn có thể gặp lại cậu nhóc này thôi mà lòng anh đã như nở hoa.
Trên đường về nhà cậu đã được ông ngoại nói thêm rằng những ngày cậu không học võ thì cậu sẽ được ông chỉ dạy làm gián điệp để nối nghiệp sau này. Cậu cũng gật đầu đồng ý mà không phàn nàn gì.

______ hôm sau________
Cậu dậy và tới võ đường khá sớm. Cậu thấy hơi lạ vì chỉ có cậu và Emma những trong buổi học nhưng không sao học như vậy đẽ tiếp thu hơn. Emma thì khá vui vì có cậu học cùng, thường thì chỉ có ông và cô học giờ đó nay có thêm cậu. Hai người từ bạn thường trở thành bạn thân.
Cậu rất dễ hòa nhập với thế giới này, dần cậu không muốn xen vào chuyện người khác nữa chỉ muốn chú tấm học hành và cùng ông sống 1 cuộc sống vui vẻ.
Đến tối một ngày nọ , lòng cậu cứ bồn chồn mà không ngủ được, cậu rất lo lắng như không biết mình lo cái gì. Cậu đã quyết định đi dạo cho khuây khỏa, càng bước chân cậu càng nặng trĩu , trên đoạn đường tấp nập xe cộ qua lại. Cậu đang cố nhớ xem mình đã quên điều gì.
Vì không nhìn đường cậu đã va phải ai đó mà té ra đất, mông hôn đất mẹ .Cậu đứng dậy tay thoa cái mông đau.
- xin-xin lỗi, em không cố ý ạ
- ủa Takemichi ? Sao giờ này em còn ở ngoài đường vậy ?
Nghe thấy giọng nói cất lên, không nhanh không chậm cẩu ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt.
- Anh-anh Shin??
Cậu nhớ ra rồi, hôm nay là ngày anh Shin mất, là ngày một người quan trọng đối với cậu sẽ ra đi mãi mãi. Tại sao cậu lại ham chơi mà quên ngày này được chứ .Không, không được, cậu phải cứu anh ấy.
___________________
____________________________





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro