Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tanjirou vì mệt nên ngủ hẳn một giấc tận đến hơn 7 giờ sáng, đến khi cậu mở mắt tỉnh dậy thì Kyojurou đã sớm chuẩn bị xong đang có ý định đánh thức cậu. 

"Em dậy rồi thì vệ sinh cá nhân nhanh nhé, mẹ anh gọi xuống ăn sáng rồi." Kyojurou xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tanjirou, giọng nói nhẹ nhàng cứ như muốn thôi miên cậu vậy.

"Vâng..." Tanjirou còn hơi ngái ngủ trả lời. 

Nhìn cậu khuất sau cánh cửa nhà tắm anh mới đứng dậy dọn dẹp giường sau đó đặt quần áo của cậu lên giường gọn gàng mới yên tâm ra ngoài. Tanjirou sau khi xong xuôi cũng nhanh chóng xuống lầu 1, khung cảnh ấm áp của gia đình Rengoku hiện ra trước mắt cậu khiến cho sống mũi của Tanjirou bỗng chốc cay xè, đã bao lâu rồi cậu chưa thấy nó nhỉ?

"Cháu xuống rồi sao? Mau lại đây nào." Bà Rengoku thấy bóng dáng của Tanjirou trên cầu thang liền gọi với lên. 

"A, vâng ạ." Tanjirou thoát khỏi dòng suy nghĩ nhanh chóng đi xuống lầu, để trưởng bối phải đợi là điều không nên.

"Chúc mọi người buổi sáng tốt lành ạ." Tanjirou vừa xuống đã cúi người chào hỏi gia đình Rengoku.

"Đứa trẻ ngoan, nào, vào ăn sáng thôi, đồ ăn sắp nguội rồi." Ruka niềm nở tiến đến nắm tay cậu dắt vào bàn ăn hoàn toàn ngó lơ 3 người đàn ông đang ngồi trên sofa. 

Đúng lúc 3 người đang 6 mắt nhìn nhau thì tiếng của Ruka lại vọng từ bếp ra. 

"Còn phải đợi tôi mời vào ăn hả?!" Tiếng của bà vọng từ nhà bếp ra phòng khách thành công đánh thức 3 con người đang ngơ ngác nhìn nhau.

Trong bữa ăn Ruka rất ân cần gắp thức ăn cho cậu còn lo lắng cậu có bị kén ăn hay không làm cho Tanjirou khá bối rối, dù sao cậu là tự lập từ nhỏ đột nhiên lại được người lớn ân cần chăm sóc như vậy cũng không khỏi có chút lúng túng. Kyojurou và Senjurou rất nhanh thích ứng với việc ra rìa nên ngồi im như thóc xử lí phần ăn của mình. Shinjurou lại rất chăm chú quan sát Tanjirou, thầm khen vài câu. Quả thực Kyojurou rất có mắt nhìn, cậu bé này ông càng nhìn càng thấy vừa mắt.

"Nào nào, cháu nếm thử đi, món này ngon lắm đấy. Gầy như thế này rồi thì phải ăn nhiều chút, sức khỏe là quan trọng lắm đấy." Ruka gắp cho Tanjirou một miếng okonomiyaki* giọng nhẹ nhàng như đang dỗ dành con nít ăn cơm. 

"V...vâng." Tanjirou vốn đã khá no nhưng ngại từ chối nên đành gượng cười gắp lên cho vào miệng ăn, dù sao mấy món ăn của bà Rengoku rất ngon, cậu cũng không đành lòng từ chối nhưng mà nếu no quá lát nữa cậu sợ sẽ không đứng dậy được mất.

Vừa nhai vừa huých nhẹ sang cánh tay người bên cạnh với ý định cầu cứu nhưng Kyojurou vậy mà cố tình làm lơ để mặc mẹ mình tiếp tục dụ cậu ăn nhiều hơn. Tanjirou thấy vậy liền chuyển qua véo vào cánh tay của Kyojurou ra hiệu nhưng anh lại tiếp tục làm lơ. Hết cách cậu chỉ đành hướng mắt qua cầu xin. 

Kyojurou ánh mắt tràn ngập ý cười mấp máy môi làm khẩu hình miệng. Tanjirou sau khi dịch ra hai má liền nổi hai áng mây màu hồng nhạt. Nhưng mắt thấy bà Rengoku chuẩn bị gắp tiếp Tanjirou đành miễn cưỡng gật đầu. Kyojurou thấy vậy cũng hài lòng mở miệng.

"Mẹ, em ấy còn phải đi làm đó, mẹ cho em ấy ăn no quá sao em ấy đứng lên làm việc được nữa chứ." Kyojurou đứng ra giải vây. 

"À, ừ nhỉ, bác xin lỗi, mà cũng sắp 7h30 rồi, cháu cũng làm việc giờ này nhỉ? Mau mau chuẩn bị đi đi thôi." Ruka liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi lại quay ra thúc giục 2 người.

"Vâng, cảm ơn cả nhà vì bữa ăn ạ." Tanjirou thở phào tươi cười với bà Rengoku.

"Không có gì, nhớ đến thăm bác thường xuyên nhé, bác ở nhà một mình buồn chán lắm." Ruka vừa dắt cậu ra ngoài vừa dặn dò.

"Vâng, cháu sẽ cố gắng sắp xếp thời gian ạ." Tanjirou lễ phép trả lời.

Ở đằng sau 3 bố con nhà Rengoku vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu là Senjurou và ông Shinjurou khen ngợi Tanjirou không ngớt. 

"Kyojurou, thằng bé ba nhìn rất ưng mắt, nhớ dắt thằng bé về thăm ông bà già này thường xuyên nghe chưa?" Ông Shinjurou nhắc nhở. 

"Anh, khi nãy anh ấy nói anh ấy mở một tiệm cafe, ảnh giỏi thiệt nha, địa chỉ ở đâu vậy ạ?" Senjurou hớn hở hỏi. Nếu ở gần trung tâm thành phố thì càng thuận lợi cho cậu ăn uống bên ngoài trong khi ôn thi.

Kyojurou thiếu điều hếch mũi lên trời tự hào về tiểu thái dương nhà mình, anh vừa trả lời bố và em trai vừa cùng họ ra ngoài.

"Được rồi, Kyojurou, mau đưa Tanjirou đi làm đi, Tanjirou nhớ chú ý ăn uống nhé, rảnh thì tới đây thăm ông bà già này nhé." Ruka không nỡ để cậu đi nhưng cũng đành buông tay, đứa trẻ này bà càng nhìn càng thấy ưng ý. 

"Vâng ạ, lần sau cháu hứa sẽ mang quà cho mọi người." Tanjirou tươi cười trả lời bà.

"Tới thì tới thôi, quà cáp làm gì, không cần rườm rà vậy đâu." Vươn tay lên xoa nhẹ mái tóc của Tanjirou rồi nhẹ nhàng đẩy cậu lên xe để cậu đi. 

"Cháu chào 2 bác ạ, rảnh cháu sẽ tới thăm 2 người." Tanjirou ở trên xe vẫy tay tạm biệt 2 ông bà và Senjurou.

"Ba mẹ vào nhà đi nhé, bọn con đi đây." Kyojurou thông báo một tiếng rồi nổ máy lái xe ra khỏi nhà. 

Sau khi 2 người rời đi được một lúc thì Senjurou cũng đi học, căn nhà rộng lớn tràn ngập tiếng cười giờ đây lại im ắng, trống trải. Ruka không khỏi thở dài ảo não một hơi, lại là một buổi sáng tẻ nhạt. 

"Em sao vậy?" Ông Shinjurou ân cần hỏi han. 

"Không có gì chỉ là em thấy nhà của chúng ta thật lớn mà lại thật vắng vẻ anh à. Phải chi có tiếng của mấy nhóc tì thì hay rồi a." Ruka tiếc nuối nói.

"Ừm, nhưng mà không phải sắp có rồi sao, nếu Kyojurou thuận lợi cưới được đứa trẻ kia về em sẽ không phải lo cô đơn nữa." Ông Shinjurou hôn nhẹ lên trán vợ mình dịu dàng nói.

"Ừ nhỉ, thật mong chờ đó ông nó à." Ruka mỉm cười đáp lại ông, buổi sáng hôm nay thực ra cũng không nhạt nhẽo lắm. 

Ra mắt trưởng bối thuận lợi, anh chàng cảnh sát Rengoku đánh nhanh thắng nhanh thiếu mỗi chưa rước được cục cưng về nhà. Anh không ra tay thì thôi, đã ra tay thì người khác phải ngước nhìn. Dàn harem bắt đầu tranh sủng rồi a. 

___________________________________

Hết chap 33.

*Okonomiyaki : Okonomiyaki là một loại bánh xèo áp chảo gồm nhiều loại nguyên liệu. Tên của bánh được ghép từ okonomi nghĩa là "thứ bạn thích/muốn", và yaki nghĩa là nấu nướng. Okonomiyaki được xem là món ăn đặc trưng của vùng Kansai hoặc Hiroshima, nhưng món này có mặt khắp nơi trên đất Nhật. 

Au không nỡ rải thủy tinh trước mùa thi nên tặng các bác cục đường nhai lấy thảo, xả stress trong thời gian ôn thi căng thẳng. Sau chap này au có thể sẽ khá lâu mới trở lại được nên mọi người ráng đợi ha, tui thi xong đợi điểm, đợi thông báo trúng tuyển trong lo sợ nên thời gian đó tui sẽ không online được, các bác thông cảm cho au nha. Chúc mọi người thi tốt nha!

Q: Đố mọi người câu mà Kyojurou dùng khẩu hình miệng yêu cầu với Tanjirou là gì? 

Trả lời đúng sẽ có thưởng nha!

Hẹn gặp lại mọi người ở chap sau! Bái bai 👋👋👋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro