Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dew trực tiếp tắt máy, bật chế độ im lặng, hắn hít sâu một hơi, sau đó đi đến chỗ Win và Bright như không có việc gì.

Bright hỏi cậu: "Sao Nani lại không muốn gặp chúng ta?"

Win cướp lời đáp trước: "Lẽ nào cậu ta lén đi gặp người yêu."

Dew lắc đầu, nói: "Nghe nói giáo sư tạm thời có việc tìm cậu ấy, cả ngày hôm nay cậu ấy không rảnh, nói cách khác ngày mai nhất định sẽ tới."

Bright nhíu mày: "Em ấy không thể tới sao, tôi còn muốn chơi cùng nhau mà."

Dew : "Chắc là rất quan trọng. Cậu ấy còn bảo chúng ta ngày mai hãy thể hiện tốt hơn."

Win xì một tiếng: "Quả ba điểm của tôi còn chưa đủ à?"

Ba người cười đùa đi về phía cổng trường, tính đi vòng quanh khách sạn ăn một bữa.

Mới vừa bước ra cổng trường, vẻ mặt Dew bỗng lộ vẻ kinh ngạc: "Hình như tôi quên không mang theo thẻ rồi. Tôi về tìm xem, hai người cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi đâu."

Win lẩm bẩm bảo bất cẩn, Bright nói một câu chú ý an toàn, rồi hai người họ rời đi.

Đi vào trong trường một đoạn, Dew lấy điện thoại ra, vừa nhìn thì thấy có ba cuộc gọi nhỡ từ Nani, mỗi cuộc cách nhau không quá mười giây, hắn lập tức gọi lại.

Bên kia nghe máy ngay lập tức, song lại không nói gì, chỉ có tiếng hít thở dồn dập. Dew cũng không nói lời nào.

Một lát sau, người bên kia rốt cuộc không nín nổi nữa, lí nhí nói: "A lô? Dew à, cậu tức giận sao?"

Dew gợi lên một nụ cười, nhưng giọng lại trầm thấp không vui, hắn nói: "Ừ."

Người mang chột dạ trong lòng, cùng với áy náy và sợ hãi, đại khái tương đương với tùy ý khống chế .

Nani muốn điên rồi

Dew là người nhỏ tuổi nhất và có tính tình tốt nhất. Dù cho khi xưa mình có trêu chọc nạt hắn như thế nào, hắn vẫn luôn là dáng vẻ bình tĩnh. Đôi khi Nani nghi ngờ hắn ghét mình, Dew lại có thể đối phó bằng một nụ cười. Cái tính bao dung này là thứ hiếm có trong nhóm tra nam.

Đương nhiên những người khác sẽ nói: "Điều hòa trung ương cũng rất tra."

Nani đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, bỗng nhiên cậu lại nghe thấy Dew nói nhẹ như đang nói mớ: "Cậu không cần gạt tôi, tôi biết cậu phân hóa thành O rồi."

Ngay từ đầu, lúc Nani vừa đứng lên từ khán đài của sân bóng, Dew đã phát hiện ra cậu.

Dew không dám tin, tìm Nani lâu như vậy lại thấy được cậu ở trong khán đài của trường học O này.

Dew không dám suy đoán vì sao Nani lại ngồi ở đó. Nhưng từ sau kỳ phân hóa họ lại lập tức mất liên lạc, bây giờ cậu còn hoảng sợ bỏ chạy, mà cậu thanh niên ở đằng sau còn gọi cậu lại, tất cả đã khiến Dew có một phán đoán không thể tin nhưng rất thuyết phục - Nani đã phân hóa thành O.

Với cái nết sĩ diện hão kia, cùng cái tính thích cậy mạnh và ra vẻ đẹp trai của cậu, quả thực rất có khả năng làm ra cái chuyện bốc hơi khỏi nhân gian này.

Vậy làm Nani đã phân hóa thành O.

Trái tim Dew đột nhiên nhảy lên, hắn nhìn gương mặt hai người kia, họ không hề phát hiện.

Không biết cái gì đã thúc đẩy và thao túng hắn, hắn lại không nói với Win và Bright, mà chờ Nani, rời khỏi khu C đi vào lối nhỏ phía sau.

Hắn khống chế giọng mình, cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Đó là Nani à? Hình như cậu ấy đi cùng một O tới xem trận bóng, người yêu à?"

Sau đó chính là bọn họ ngẩng đầu và phát hiện Nani chạy.

Trận bóng này, hai người họ đều hưng phấn không chịu được, ngay cả Dew cũng vậy, song hắn càng hồi hộp hơn.

Hắn dẫn đầu đi tìm cậu học sinh đã gọi Nani lại kia và bắt chuyện: "Bọn tôi là bạn của Nani, cậu có thể dừng lại được không?"

Sau đó, nước chảy thành sông, hắn bảo cậu O này gọi cho Nani.

Từ trong điện thoại nghe được giọng nói đã lâu không được nghe khiến Dew nắm chặt điện thoại.

Mấy năm nay, tại sao cậu lại muốn chạy? Tại sao không nói cho bọn tôi biết chuyện đó? Mấy năm nay cậu sống thế nào? Có lúc nào nghĩ tới bọn tôi chưa?

Dew có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chỉ có thể hao hết sức lực hỏi một câu đã từng hỏi qua vô số lần ở trong lòng:

"Nani, cậu ở đâu?"

Sau đó cậu quan sát Nani, càng ngày càng cảm thấy suy đoán trong lòng mình là sự thật.

Trái tim đập càng lúc càng nhanh, Dew cố gắng bình tĩnh lại quan sát hai người khác, ám chỉ với bọn họ rằng Nani chỉ là một A có tư chất kém, không một tiếng động mà thay Nani che dấu tốt bí mật này.

Hắn cố gắng đến gần Nani một cách tự nhiên, cuối cùng cũng ngửi được mùi hương thấm vào ruột gan ấy.

Là ngọt ngào khó có thể tả... lại quen thuộc không nói thành câu.

Trái tim vẫn luôn xao động bất an trước đó của Dew đột nhiên trở về chỗ cũ, đập mạnh từng nhịp từng nhịp.

Hắn biết bản thân muốn gì.

Người đánh cá sắp câu được con cá lớn của mình lộ ra một nụ cười thỏa mãn mà quỷ bí: "Nói cho tôi biết cậu ở đâu, tôi sẽ không nói với hai người kia, họ vẫn chưa biết đâu."

Dew dùng giọng nói trầm thấp và nhu hòa nói một đoạn dài: "Tôi biết cậu không muốn để mọi người biết, vậy nên tôi vẫn luôn giúp cậu che giấu. Cậu tin tôi được không? Từ xưa tới nay tôi chỉ muốn làm người anh em tốt, để cậu có thể yên tâm nói tất cả cho tôi nghe - mấy năm nay cậu có khỏe không?"

Mồi câu càng hấp dẫn, hoàn cảnh càng an toàn và vô hại, như vậy cá mới dễ dàng cắn câu.

Người bên kia im lặng một hồi lâu.

Song người đánh cá lúc nào cũng phải có đủ kiên nhẫn.

"... Tôi đang ở phòng y tế."

Nhìn kìa, cá đã mắc câu rồi.

Hắn nên tận hưởng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro