13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Nam Phong Mặc Hàn kéo Lưu Vũ đi, nửa phần sau của sân khấu ra mắt cũng sắp bắt đầu.

Trở lại chỗ ngồi, Lưu Vũ nhạy bén cảm thấy nhiệt độ xung quanh Nam Phong Mặc Hàn đã giảm xuống. Anh trầm ngâm trong chốc lát, Nam Phong Mặc Hàn không hổ là nam chính được thế giới Mary Sue bổ nhiệm, thể chất điều hòa thực sự không gạt người.

"Nam Phong..."

"Lưu Vũ, em vẫn thích Lưu Chương đúng không?"

Nam Phong Mặc Hàn nhìn Lưu Vũ. Khi hỏi ra câu này, anh ta phát hiện trong lòng mình có chút do dự, tựa hồ sợ nghe được câu trả lời không mong muốn.

Lưu Vũ có thích hay không, chuyện này quan trọng với anh ta sao? Nam Phong Mặc Hàn tự hỏi bản thân và nhận ra câu trả lời có vẻ là rất quan trọng.

Lưu Vũ dường như đã biết nguyên nhân Nam Phong Mặc Hàn phóng ra khí lạnh, chắc là cho rằng anh chưa dứt tình cũ với Lưu Chương. Rõ ràng trước đó còn nói không thích mà bây giờ lại đi cùng Lưu Chương, sẽ bị hiểu lầm thành loại người thất thường như thời tiết mất thôi.

"Nam Phong, Lưu Chương từng là bạn tốt của em, nhưng sau đó vì một số hiểu lầm mà có hiềm khích với nhau, nhưng hôm nay bọn em đã gỡ bỏ hiểu lầm và lại trở thành bạn tốt rồi." Anh không thể nói với Nam Phong Mặc Hàn về loại chuyện kỳ quái như xuyên thư, chỉ đành giải thích bằng lý do có vẻ bình thường này.

Chỉ cần không phải thích là được, Nam Phong Mặc Hàn nghĩ.

"Ừm." Anh ta nhìn Lưu Vũ gật đầu.

Và cảnh tượng này đã được những khán giả tinh ý phát hiện ra.

[Mau xem mau xem, băng sơn khốc ca đang nhìn bé Vũ vô cùng tình tứ kìa!!!]

[Cái miệng nhỏ của bé Vũ đang ríu rít nói không ngừng kìa, để mama hun hun nào!]

[Các lầu trên mau tránh ra hết, tôi hiểu thần ngữ (khẩu hình miệng), để tôi phiên dịch!]

[Thần ngữ, đề cập đến việc sau khi hôn môi liền hiểu được ngôn ngữ của đối phương.]

[??? Khái niệm thần ngữ mới đấy à?]

[Chiến sĩ thần ngữ lầu trên đã phiên dịch xong chưa vậy?]

[Bản dịch tới rồi đây! Băng sơn khốc ca nói: Tiểu Vũ, anh thích em, em có thích anh không? Bé Vũ: (Tên khốc ca), sau khi xuất đạo chúng ta sẽ hẹn hò! Băng sơn khốc ca: Ừm. (gật đầu trìu mến)]

[Cậu đánh nhiều chữ, chúng tôi nghe cậu.]

[Mưa đá (Băng Vũ) (Băng sơn × Lưu Vũ) szd!]

[??? Có cả tên cp rồi sao???]

Dưới ống kính lớn tầm xa, bọn họ có thể nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa tình tố của Nam Phong Mặc Hàn và tự biên soạn được một màn tỏ tình, còn rất cảm động trời đất.

"Mời thực tập sinh tiếp theo, Mạch Lăng Hiên."

[Đậu má!]

Khi thực tập sinh kia bước lên sân khấu, 052 tức khắc hí lên một tiếng cao vút trong đầu Lưu Vũ. Lúc này 052 phải đối mặt với một bài toán khó, làm sao để tìm được đối tượng chính xác cho nữ chính khi có cùng độ xứng đôi? Đây là một vấn đề rất nan giải!

'Sao vậy 250?' Nghe được âm thanh quốc túy, Lưu Vũ lên tiếng hỏi.

[Cậu vẫn nhớ tôi đã từng nói Nam Phong Mặc Hàn là người yêu định mệnh mà thế giới bù đắp cho nữ chính đúng không?]

[Ừm... xảy ra chuyện gì sao?]

[Nói thế nào nhỉ... lúc đầu tôi cho rằng Nam Phong Mặc Hàn là người yêu định mệnh vì độ xứng đôi của anh ấy với nữ chính là 99%, nhưng độ tương xứng của Mạch Lăng Hiên trên trên sân khấu bây giờ cũng là 99%.]

Nghe vậy, Lưu Vũ nhìn chằm chằm chàng trai đang hát nhảy trên sân khấu. Khác với băng sơn khốc ca Nam Phong Mặc Hàn, anh chàng này có mái tóc đỏ rực, phóng khoáng và ngạo nghễ.

Đây lẽ nào là... sự đối đầu của núi băng và núi lửa?! Thật trung nhị mà, thích quá đi mất!

[Hiểu rồi, công việc của mi xảy ra vấn đề.]

Nghe Lưu Vũ nói, 052 im lặng. Lời này thô nhưng thật.

[Ký chủ thấy ai phù hợp với Lãnh Tử Yên hơn?] 052 hỏi.

[Nếu không thì đợi ba người bọn họ tiếp xúc xem sao?]

[Có lý.]

Lưu Vũ nghĩ nghĩ, luôn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái nhưng lại không nói ra được là cảm giác gì.

"Nam Phong, em có một người bạn, cậu ấy cảm thấy khó chịu khi phát hiện một người bạn khác của mình bị bố mẹ sắp đặt đối tượng kết hôn, tại sao lại như vậy?" Không hiểu liền hỏi, Lưu Vũ quay sang hỏi Nam Phong Mặc Hàn.

Chuyện gì vậy? Tại sao Lưu Vũ lại không thoải mái? Chẳng lẽ là thích Nam Phong Mặc Hàn rồi?! 052 bên ngoài nghiêm túc nội tâm thét gào, nó mới không tin kiểu bịa này đâu, chả có bạn bè nào ở đây hết!!!

Nam Phong Mặc Hàn sẽ trả lời ra sao? Nếu anh ta dám nói với Lưu Vũ rằng đó là bởi vì bạn của em có tình cảm thầm kín với người bạn kia thì nó sẽ bắt Nam Phong đi.

"Rõ ràng là do bạn em..."

052 nuốt nước bọt. Nó thề, nếu Nam Phong Mặc Hàn thực sự dám nói bậy, nó sẽ bắt cóc anh ta, sợi dây tróc hồn đã nằm trong tay 052 nó rồi.

"Bạn của em không thích hôn nhân sắp đặt, tình yêu và hôn nhân nên là tự do mà không phải do sự ép buộc của cha mẹ, hôn nhân sắp đặt không nên tồn tại trong xã hội hiện đại. Anh đề nghị bạn em nên phản đối chuyện này." Hình tượng Nam Phong Mặc Hàn trong lòng 052 tức khắc trở nên cao lớn, sợi dây tróc hồn trên tay cũng được nó vứt xuống.

Chúc mừng Nam Phong nhờ vào tư tưởng tiến bộ mà thoát khỏi nguy cơ tróc hồn từ 052!

Lưu Vũ đột nhiên hiểu ra. Quả nhiên không nên an bài kiểu này, ba người rõ ràng chưa tiếp xúc với nhau mà đã bị trói buộc, đây chính là điều sai lầm.

Chúng tôi theo đuổi sự tự do yêu đương!

"Vậy nếu ai đó nói rằng cuộc đời anh đã định sẵn phải ở bên một người thì anh sẽ nghĩ sao?"

"Không nghĩ gì hết, cứ thuận theo tự nhiên thôi."

Quan trọng nhất chính là phải xem bên kia là ai, nếu đối phương là... khi trong đầu xuất hiện một hình bóng, Nam Phong Mặc Hàn hơi ngừng lại suy nghĩ, liếm liếm môi, tựa hồ cảm thấy cũng không tệ.

[052, cấm chỉ hôn nhân sắp đặt.] Lưu Vũ nói.

[... Cậu đẹp, cậu nói gì cũng đúng. Đợi đã... cậu gọi tôi là 052 chứ không phải 250?! Huhuhu cuối cùng cậu cũng gọi tôi là 052 rồi!!!]

Đây là câu chuyện hệ thống khóc lụt nhà chỉ vì một chiếc xưng hô.

Giang Thần Vũ ngồi sau Lưu Vũ và Nam Phong Mặc Hàn nhìn bọn họ trò chuyện. Không thể không nói, cậu ta thế mà lại có chút ghen tị, phải đợi tới khi nào cậu ta mới có thể thân cận với Lưu Vũ như vậy đây?

Yêu từ cái nhìn đầu tiên nói ra có vẻ hơi ngu ngốc nhưng trên người Lưu Vũ dường như có một loại ma lực khiến người ta yêu mến và thu hút sự chú ý một cách khó hiểu.

Cũng giống như khán giả, bọn họ đều yêu chàng trai này ngay từ cái nhìn đầu tiên một cách khó hiểu.

Giống như trúng tà vậy!

"Mời Nam Phong Mặc Hàn chuẩn bị."

Nghe vậy, Nam Phong Mặc Hàn rời khỏi vị trí. Mạch Lăng Hiên trước đó cũng vào được lớp A nhờ thành tích xuất sắc.

"Hi, Lưu Vũ, tôi rất thích màn biểu diễn của cậu, hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác." Mạch Lăng Hiên ngồi trước Lưu Vũ, khi trở lại chỗ ngồi, anh ta lên tiếng bắt chuyện.

Tự tin, tràn đầy sức sống cùng mái tóc đỏ và đôi mắt xanh biếc, Mạch Lăng Hiên quả là ứng với câu nói 'mắt xanh mỏ đỏ đi diễn văn nghệ'.

"Được thôi, hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác." Lưu Vũ cười đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro