goyuu | bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngũ điều ngộ ấy mà, hắn thường nghe người ta lảm nhảm xung quanh mình rằng hắn "phải bình thường". không phải hắn không hiểu, đúng hơn là không biết, không biết cái "bình thường" người ta nói tới ở đây là thế nào

để đánh giá bất kỳ điều gì bằng hai từ "bình thường" phải phụ thuộc vào nhân sinh quan của bản thân. mà cái nhân sinh quan được sinh ra, bồi dưỡng thông qua môi trường, giáo dục và trải nghiệm những sự kiện, vấn đề, tình huống ngẫu nhiên mà cá thể đó nhìn nhận

đối với những người đã phải sống ở ổ chuột, trộm cắp, đâm thuê chém mướn, ăn đất uống bùn, dùng đá làm gối dùng giẻ làm chăn, họ coi đó là điều "bình thường". những người may mắn hơn, sống trong ấm no sung túc lại cảm thấy thật nhơ nhuốc, thật sai trái, thật xấu xí. và ngược lại

người đời nói con cái chính là kết tinh của tình yêu, nhưng hắn chưa một lần được nhìn thấy, được cảm, được nghe thanh âm của thứ cảm xúc đã sinh ra mình trông ra sao. hắn không hiểu tình yêu có ý nghĩa gì, hắn không biết tình yêu trông như thế nào. sinh ra bởi "tình yêu" lại chưa từng sống với nó

bởi lẽ vậy nên ngũ điều ngộ không biết khi yêu thế nào mới là "bình thường". hắn chỉ yêu theo cái cách hắn cho rằng là đúng ở lập trường của bản thân, có lẽ là phải âu yếm hơn một tí, chăm chút hơn một tẹo, chiều chuộng hơn bao nhiều và ưu tiên hơn tất thảy

nhưng có vẻ nó vẫn không hài lòng là mấy, nó vẫn cau có khó chịu, nó vẫn không thích cái này, chẳng yêu thứ kia. du nhân chính là người may mắn hơn vạn thảy, em lớn lên trong bao bọc yêu thương, trong sự giáo dục (có lẽ vậy vì hắn thấy nhà em giàu mà) và trong vô vàn vàn sự cung phụng. hắn thiết nghĩ người may mắn hơn có lẽ là người gần cái "bình thường" hơn, vậy nên hắn nhẩm tình yêu của bản thân chưa đủ "bình thường"

du nhân muốn được vuốt ve, phải nhẹ nhàng yêu chiều, không được mạnh quá. hắn yêu. du nhân muốn đi chu du khắp thế gian, nhưng nó không muốn phải tốn sức. hắn yêu. du nhân muốn mỗi ngày hắn phải đem đồ đẹp, quần áo, váy vóc, gấm lụa nhung nan. hắn yêu. nó muốn vô vô vàn vàn thứ xuất hiện trong đầu nó, hắn chiều một cách dung túng vì nghĩ đấy là cái yêu "bình thường" mà người ta nói

hắn làm tất cả những gì có thể, dường như nét mặt nó vẫn thế, vẫn khó chịu với mọi sự đáp ứng từ yêu cầu nó đặt lên hắn. hắn không biết làm gì để thoả lòng nó, chỉ biết cái gọi là cố,  cố gắng, cố lên, cố vì nó

và rằng du nhân nói

"em chẳng thiết tha gì một người đàn ông không cho em nhiều hơn những thứ em tự cho mình"

có lẽ ngũ điều ngộ

vẫn chưa hiểu cái "bình thường" mà du nhân, mà người đời nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro