Người điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ đối với người ngoài, Lee Chan và  các anh là một gia đình vô cùng ấm áp. Lee Chan muốn thứ gì, chỉ cần nói một câu, các anh cũng sẽ mua cho cậu, nếu cậu ở ngoài bị bắt nạt, về nhà phàn nàn với các anh vài câu, ngay lập tức những người đó sẽ không quấy rầy Lee Chan nữa.

Nhưng Lee Chan biết, khi đêm đến, các hyung ở nhà mới là con người chân thật nhất của bọn họ.

Đêm xuống, Lee Chan kết thúc buổi hẹn với bạn bè mới về nhà, thấy đèn đã tắt, lặng lẽ định lẻn về phòng nhưng đèn phòng khách đã sáng lên, chỉ thấy ba anh  95line ngồi trên ghế sofa.

"Lee Chan, không phải em hứa mười một giờ sẽ về nhà sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?" Choi Seungcheol tức giận nói.

"Một... một chút..."

"Thôi nào, Cheolie, đừng tức giận. Cậu biết đấy, đã lâu lắm rồi Channie mới ở cùng bạn bè, chơi nhiều hơn cũng là chuyện bình thường."

"Được rồi, Channie, hôm nay em chơi vui vẻ chứ?"

Yoon Jeonghan và Hong Jisoo mỉm cười nhìn Lee Chan, nhưng nghe giọng điệu của hai người, Lee Chan cảm thấy rằng tốt nhất là cứ mắng cậu trực tiếp như Choi Seungcheol chẳng hạn.

"Đi, tắm rửa thay quần áo, sau đó đi xuống chờ." Choi Seungcheol nói.



Gia đình Lee Chan có một bí mật không muốn cho ai biết, nhà bọn họ có một cái tầng hầm, dùng để giam giữ Lee Chan. Nhưng nếu nói là tầng hầm thì cũng không hẳn, vì được anh em chuẩn bị rất chu đáo, trên giường cần cái gì có cái đó, ngoại trừ đạo cụ trong tủ ra, hầu như mỗi thứ đó đều để lại dấu vết trên cơ thể Lee Chan.

Thời điểm Lee Chan buông quần áo xuống, bạn sẽ phát hiện trên người cậu có những vết thương lớn nhỏ, cũ có mới có, nhìn mà thấy giật mình, nhưng mỗi lần qua đi, các anh sẽ đều bôi thuốc và nấu đồ dinh dưỡng để Lee Chan hồi phục thân thể.

Có lẽ bạn tò mò, Lee Chan có bao giờ ghét các anh của mình không? KHÔNG.

Lee Chan có bao giờ nghĩ đến việc nói với thế giới bên ngoài về những điều này không? KHÔNG.

Vì dần dần, cậu cũng thích nghi với việc đó, thích được các anh ôm, có như vậy mới cho cậu cảm giác mình là người duy nhất đối với họ, cậu không thể sống thiếu họ.

Mười hai người cũng cảm thấy Lee Chan không nên tiếp xúc với thế giới bên ngoài quá nhiều, vì sợ cậu rời xa họ, Lee Chan chỉ có thể là của họ.

Họ như những kẻ điên, đắm chìm trong tình yêu dị thường nhưng hạnh phúc này.




Hôm nay, 12 người mang theo một cái túi bước vào phòng Lee Chan, còn Lee Chan-người bị chơi đùa cả đêm qua, đang nằm trên giường ngủ, ôm con búp bê khủng long yêu quý của mình, trông dễ thương vô cùng.

Các anh đánh thức cậu dậy, nói hôm nay sẽ chụp ảnh tập thể, nhắc cậu nhanh chóng đứng dậy tắm rửa, thay quần áo trong túi. Lee Chan nửa tỉnh nửa mơ đứng lên tắm rửa, trong lúc tỉnh táo chợt nhớ lại lời cậu nói mấy hôm trước.

"Hyung, em nhuộm tóc có đẹp không?"

"Đẹp trai! Channie của chúng ta dù thế nào cũng trông rất đẹp."

"Hm...Thật vậy sao? Vậy hôm nào chúng ta cùng nhau chụp ảnh nhé! Đã lâu rồi chúng ta không chụp ảnh cùng nhau."

"Tất nhiên rồi! Tình cờ Wonwoo hyung cũng vừa mua một chiếc máy ảnh mới, chúng ta hãy thử xem!"



Tắm rửa xong, Lý Xán trở về phòng ngủ, mở túi ra, bên trong có một tờ giấy nhắn.

"Channie, thay quần áo xong xuống tầng hầm nhé~"

Lee Chan cất tờ giấy vào ngăn bàn, ngâm nga một bài hát, thay quần áo, chỉnh lại tóc rồi mới đi xuống tầng hầm.

Bước vào tầng hầm, 12 người  đã đợi sẵn, Jeon Wonwoo và Choi Seungcheol đang điều chỉnh góc quay camera, Lee Seokmin và Kim Mingyu đang điều chỉnh ánh sáng, Li Can nhìn thấy một chiếc ghế dài ở giữa phòng, có một chùm ánh sáng chiếu vào ghế.

"Channie, mau lại đây, ngồi xuống" Kwon Soonyoung nhìn thấy Lee Chan đi vào liền bảo cậu ngồi ở đó.

"A, quả nhiên là ta chọn áo, rất hợp với Channie!" Boo Seungkwan nói

Món quà trong túi là một chiếc áo len màu đỏ được các hyung tỉ mỉ lựa chọn, viền áo được trang trí bằng ren màu tím, cổ khoét chữ V còn có những đường chỉ màu tím khâu thành hình nơ, trên cổ tay và thân có vài lỗ khoét lớn nhỏ, tựa như Lee Chan, sáng chói mà rách rưới, trang phục trên người cậu trông vừa đáng yêu lại hấp dẫn đến mê người.

Lee Chan ngồi trên ghế, phát hiện anh đã cẩn thận đặt đệm cho mình, nghĩ đến cảnh tượng tối qua, Lee Chan vẫn đỏ mặt mà 12 người cũng nhìn thấy cảnh tượng này.

Lúc này Jeon Wonwoo cũng đã chỉnh xong camera, mọi người đi tới vây quanh Lee Chan.

"Các anh, gần đây không phải việc chắp tay rất phổ biến sao? Chúng ta cùng nhau làm một cái như thế nhé?"

"Được, nếu Channie của chúng ta thích thì chúng ta sẽ làm."

"Được rồi được rồi, camera đang bắt đầu đếm ngược!"



Sau đó, trên bàn cạnh đầu giường ngủ của Lee Chan còn có một bức ảnh khác: trong tầng hầm tối tăm, 12 người đều mặc đồ đen, có người đeo khẩu trang hoặc đội mũ, ẩn mình khỏi ánh sáng, chỉ có Lee Chan là mặc áo len đỏ và nhuộm tóc.  Dưới ánh đèn, vạt sáng cũng tập trung chiếu lên người cậu, tựa như một bông hồng rực rỡ chói mắt, vẫn nở rộ rực rỡ trong môi trường tối tăm và ẩm ướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro