C30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trước tiên bôi chai thuốc nước lên trên vết thương, sau đó hãy sát thuốc mỡ lên,rồi dùng băng gạc lại là được rồi."

Bác sĩ đưa cho Ôn Mộ thứ cần thiết, đem hắn ngây người ở bên kéo trở về, Ôn Mộ nhanh chóng thu hồi điện thoại di động tiếp nhận thuốc nước: "Hảo, ta biết rồi, cảm tạ bác sĩ."

Ôn Mộ cùng Cố Trì Thanh đồng thời tiến vào phòng riêng, bác sĩ nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ suy tư.

Cố Trì Thanh lá gan rất lớn, chuyện của tổng tài và Omega cũng dám nói.

Hơn nữa trước đó không phải có lời đồn đãi tổng tài thầm mến Cố Trì Thanh sao? Bác sĩ cũng sắp bị mối quan hệ rắc rối phức tạp này đánh đến ngất xỉu rồi.

Lần này Ôn Mộ cầm lấy tay Bùi Thư Thần không nói, cùng nhìn Cố Trì Thanh coi bộ quan hệ cũng rất tốt, quả nhiên là khủng bố như vậy.

Phòng riêng bên trong, Ôn Mộ trước tiên dùng thuốc nước giúp Cố Trì Thanh vết thương tiêu độc.

Vết máu lau khô, lộ ra dấu răng. Bởi vì vết cắn tại cổ sau, Ôn Mộ chưa từng thấy Bùi Thư Thần lưu xuống dấu răng ra sao, nguyên lai là bị người khác cắn tuyến thể lại lưu lại dấu vết như thế này, nguyên cả một vòng tròn
Vì vậy Ôn Mộ đưa ra kết luận, răng của Lăng Mặc rất chỉnh tề.


Bùi Thư Thần hàm răng cũng rất chỉnh tề, không biết hắn cắn xuống là dạng gì... Ôn Mộ lại nghĩ đến lời nói dối với Bùi Thư Thần, có chút hồn bay trên trời.

Cố Trì Thanh là người tinh tế, kết hợp câu hỏi vừa nãy của Ôn Mộ hỏi bác sỹ, sẽ liên lạc lại đến trước đồn đại, chế nhạo nói: "Làm sao, bị gạt?"

Sách, không thấy được Bùi Thư Thần làm ra được chuyện như vậy, Cố Trì Thanh thầm nói trong lòng, cầm thú a cầm thú.

Ôn Mộ theo bản năng phủ nhận: "Bùi tổng không biết nơi này có thuốc ức chế, hắn là lòng tốt giúp ta."

Ôn Mộ cũng không thể bởi vì hắn mà ảnh hưởng tới hình tượng của Bùi Thư Thần trong lòng Cố Trì Thanh được, như vậy tội lỗi của hắn liền quá lớn.

Cố Trì Thanh dùng ánh mắt trìu mến nhìn Ôn Mộ: "Đồ ngốc, bị bán đi còn giúp người khác đếm tiền, ngươi chơi khó quá lão hồ ly kia."

"A? Không phải như vậy, " Ôn Mộ nhanh chóng giúp Bùi Thư Thần nói tiếp, "Lại nói ta cũng không ngốc, Bùi tổng người thật sự rất tốt."

Cố Trì Thanh lắc đầu than thở, Bùi Thư Thần không phải là người, bắt nạt omega dễ thương như thế. Bất quá nói đến, hắn vừa nãy thật giống như cũng đang khi dễ một chút, nói xin lỗi: "Xin lỗi, mới vừa tình thế nhất thời cấp bách bắt ngươi chắn súng, nhưng ngươi yên tâm, hắn không dám đem ngươi làm gì đâu."

Ôn Mộ tốt tính mà cười cười: "Không sao."

Cố Trì Thanh nhìn hắn đáng yêu liền không nhịn được liền trêu chọc một chút: "Ngươi còn dám cùng ta ở chung một phòng, không sợ ta cắn ngươi?"

Ôn Mộ nghe vậy kinh ngạc ngước mắt nhìn đối phương: "Không sợ, Cố ảnh đế là người tốt."

Ôn Mộ là người xuyên sách, còn có thể không biết là chuyện gì xảy ra. Cố Trì Thanh làm ra chuyện như vậy, là bởi vì vị Omega kia bị người xấu đánh rơi thuốc ức chế, Cố Trì Thanh là vì bảo vệ hắn nên mới ký hiệu hắn, sau đó vị Omega kia cũng đứng ra giải thích lại rõ ràng.

Cố Trì Thanh lần thứ nhất bị phát phiếu người tốt, cảm giác rất mới mẻ: "Ngươi cảm thấy được ta tốt ư, ngươi đi theo ta đi, đừng cùng Bùi Thư Thần nữa. Cái tủ lạnh di động kia thì có gì tốt, ta cho ngươi tiền cứu ngươi đi ra."

Ôn Mộ kinh hãi đến biến sắc nói năng lộn xộn: "Cố ảnh đế ngươi đừng kể ta chuyện cười, ta, ta không phải..."

Cố Trì Thanh thấy hắn cuống lên, cười nói: "Liền dọa ngươi ư, đùa ngươi thôi. Ngươi yêu thích cái gì ở hắn dữ như vậy a."

"Không có không có, ta không có yêu thích." Ôn Mộ lập tức phủ nhận, còn không quên giúp Bùi Thư Thần nói tốt: "Hơn nữa Bùi tổng cũng không hung dữ."

Hắn nói Bùi Thư Thần không hung dữ, không hoàn toàn là nói dối.

Bùi Thư Thần tuy rằng lúc nào cũng sắc mặt âm trầm rất đáng sợ, mà chung sống lâu như vậy, dù cho Ôn Mộ làm sai chuyện nhưng Bùi Thư Thần không cao hứng, Bùi Thư Thần cũng chưa từng có trừng phạt quá hắn, chỉ là mặt lạnh mà thôi, liền quá phận một chút đều không nói quá.

Ôn Mộ trực giác Bùi Thư Thần sẽ không làm thương tổn hắn.

Cố Trì Thanh trầm mặc, đại khái cái này kêu là trong mắt người tình biến thành Tây Thi đi. Hắn không có tiếp tục cái đề tài này nữa, Ôn Mộ chuyên tâm giúp hắn tiêu độc, thuốc nước dính vào vết thương, Cố Trì Thanh đau đến "Tê" một tiếng.

Ôn Mộ không nhịn được khịt khịt mũi.

Cái mùi này...

Hẳn là mùi tin tức tố của Cố Trì Thanh. Hắn mới vừa bị Lăng Mặc kích thích, tâm tình chập chờn quá lớn, tuyến thể liền phá, tin tức tố không khống chế được mà tràn ra, cho nên dù cho mang vòng ức chế, Ôn Mộ khoảng cách quá gần, vẫn là nghe thấy được.

Ôn Mộ trong mắt toát ra không có cách nào che giấu kinh ngạc.

Nguyên lai Cố Trì Thanh tin tức tố không phải như bên ngoài lưu truyền là mùi rượu đỏ, mà là... mùi kẹo Dâu tây sữa bò.

Cố Trì Thanh nhận ra được động tác Ôn Mộ lén lút ngửi , mặt lộ vẻ lúng túng.

Hắn rất nhanh tiếp thu hiện thực, đối với Ôn Mộ nói: "Chuyện vừa rồi, còn có tín tức tố, đều là hai bí mất của chúng ta, không cần nói cho người khác nha."

" , ta sẽ không nói." Ôn Mộ bảo đảm nói.

Hắn nhớ tới trong nguyên tác không có nói quá Cố Trì Thanh tín tức tố thật có mùi vị, có thể là tác giả muốn để lại điểm hồi hộp. Bất quá thật sự không nghĩ tới,tín tức tố của Cố Trì Thanh đương nhiên là ngọt ngào như vậy... Rât thú vị, cùng người khác khí chất tương phản thật lớn.

Còn có, Ôn Mộ hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, thời điểm hắn nghe thấy được tín tức tố của Cố Trì Thanh, chẳng qua là cảm thấy dễ ngửi, hoàn toàn không có đột nhiên nghe thấy được Bùi Thư Thần tín tức tố thời điểm loại kia tim đập nhanh hơn cùng run chân cảm giác.

Đại khái là độ xứng đôi thấp.

Độ xứng đôi thứ này rất kỳ diệu, cũng sẽ làm người quấy nhiễu, Ôn Mộ nghĩ. Cao độ phù hợp tín tức tố hội đầu độc người, lừa dối người, khiến người cảm thấy được khả năng này là yêu, mà trên thực tế cũng không phải là bởi vì yêu thích mới sản sinh tim đập nhanh hơn cảm giác.

Xử lý xong vết thương, Cố Trì Thanh sờ sờ Ôn Mộ tóc: "Ngày hôm nay cám ơn ngươi, sau đó có yêu cầu hỗ trợ nhất định phải nói cho ta biết."

- -----------------------------

Ôn Mộ bởi vì chuyện của Cố Trì Thanh mà chưa kịp ăn cơm trưa, tùy tiện gặm cái bánh mì ăn chống đói.

Bùi Thư Thần thông báo 6h tan tầm, nói đi nói lại là đi về cùng nhau.
Ôn Mộ nhanh chóng liền nói không cần, hắn có thể ngồi xe buýt xe là được, Bùi Thư Thần không đáp lại. Ôn Mộ ý thức được chính mình có khả năng làm điều thừa, Bùi Thư Thần làm sao có thể vì câu nói của hắn mà thay đổi quyết định được.

Nửa giờ sau, Ôn Mộ nhận được tin tức, cùng các đồng nghiệp liền nói tạm biệt rồi đi xuống dưới hầm để xe.

Lên xe ngồi xong, Bùi Thư Thần hỏi: "Ngày hôm nay đã làm cái gì?"

Ôn Mộ đem tất cả chuyện của mình kể cho hắn nghe, bỏ qua buổi trưa gặp Cố Trì Thanh kia một đoạn. Nói mãi, hắn phát hiện Bùi Thư Thần sắc mặt không đúng.

Ánh mắt u ám, nhìn có chút khiếp người.

Ôn Mộ không biết Bùi Thư Thần làm sao đột nhiên mất hứng, rõ ràng mới vừa rồi tâm tình còn không tệ.

Bùi Thư Thần quay đầu không nhìn hắn, không nói một lời lái xe, trong ánh mắt có cỗ tàn nhẫn.

Thời điểm chờ đèn đỏ, ngón tay thon dài gõ chốc chốc không nhịn được đánh vô-lăng. Tuy rằng hắn mặt không hề cảm xúc, nhưng là Ôn Mộ có thể thấy được từ Bùi Thư Thần tỏa ra cảm giác là hắn nôn nóng.

Bùi tổng đây là thế nào... Ôn Mộ muốn hỏi, lại không dám hỏi.

Bùi Thư Thần trạng thái như vậy Ôn Mộ vẫn là lần đầu tiên thấy, cho dù là ngày hôm qua mới vừa biết được tin tức Cố Trì Thanh ký hiệu lên omega, Bùi Thư Thần cũng không có giống như hiện tại..... Tức giận như thế này.

Ôn Mộ nghi hoặc cực kỳ, lẽ nào người này còn có hậu kình (dư âm?. ko tìm đc nghĩa nên giữ im nha)? Ngày hôm qua trong lúc nhất thời không phản ứng lại, ngày hôm nay mới bắt đầu ăn dấm tức giận?

Bùi Thư Thần xe lái rất nhanh, nếu như không phải đang ở trong thành phố, Ôn Mộ hoài nghi hắn muốn bay lên trời.

Sắp tới biệt thự trước cửa, Ôn Mộ bị tốc độ xe quá nhanh làm cho choáng váng đầu buồn nôn, vô lực mở cửa xe, mới vừa đứng vững trên mặt đất , đột nhiên hai chân bay lên không.

Hắn cả kinh kêu lên một tiếng ngắn ngủi, phát hiện mình bị Bùi Thư Thần vác ở trên vai, theo bản năng giãy dụa: "Bùi tổng ngươi làm sao vậy, thả ta xuống dưới, ta có thể tự đi..."

Bùi Thư Thần không để ý tới hắn, không nói một lời, nhanh chân hướng vào trong phòng. Ôn Mộ biết đến phản kháng vô dụng, cũng không giãy giụa, chỉ là đột nhiên có chút sợ sệt.

Cái tư thế này, lẽ nào hắn cũng bị cái kia à...

Ôn Mộ như cái bao tải bị Bùi Thư Thần vác vào trong phòng ngủ rửa tay. Sau đó bị bỏ vào trong bồn tắm.

Hai tayOon Mộ bám víu bồn tắm hai bên, hầu kết lên xuống.

Không phải là muốn tắm rửa cùng nhau đi? lần thứ nhất kích thích như này à?

Bùi Thư Thần thật sâu nhìn Ôn Mộ, trong như sắp đánh mất lý trí, ánh mắt thật giống muốn đem người ăn tuôi nuốt sống.

Hắn cầm vòi hoa sen qua, mởnước.

"Soạt —— "

Ôn Mộ phản ứng không kịp nữa, đột nhiên bị xối ướt, trên mặt lộ ra thần sắc mờ mịt.

Bùi Thư Thần gắt gao nhìn chằm chằm Omega xem.

Đồ của hắn ướt.

Phải đem đồ của hắn cởi ra, mới có thể rửa được sạch sẽ.

Cái ý niệm này luôn luôn tại trong đầu hắn, bàn tay hướng đến cổ áo Ôn Mộ trong nháy mắt, Bùi Thư Thần cảm thấy kinh sợ suy nghĩ của chính mình, mạnh mẽ cắn một chút đầu lưỡi.

Lý trí thu hồi, đối tượng Ôn Mộ vô tội liền nghi hoặc chớp hai mắt.

Bùi Thư Thần dời tầm mắt, khó có thể tin mình, nhìn vòi hoa sen trên tay.

Hắn đang làm gì...

Giả vờ trấn định mà đóng lại vòi nước, Bùi Thư Thần đem vòi hoa sen nhét vào tay Ôn Mộ : "Rửa sạch sẽ."

Nói xong quay người đi ra ngoài, đi tới cửa phòng tắm.

Ôn Mộ nghi hoặc mà vò tóc, tắm rửa sạch sẽ... Có ý gì? Hắn trên người rất bẩn sao?

Ngồi yên suy nghĩ hồi lâu, Ôn Mộ suy nghĩ thông suốt, có thể là hắn ban ngày không cẩn thận dính vào tín tức tố của Cố Trì Thanh, cho nên Bùi Thư Thần mới tức giận như vậy.

Hắn quả thực là không cẩn thận, tại sao Bùi tổng lại tức giận như vậy.

Ôn Mộ cầm áo của chính mình lên ngửi, một chút mùi vị nào cũng không có a, Bùi tổng mũi cũng quá nhạy đi.

nhưng mà cũng coi như là biết được nguyên nhân, hắn mau cỡi quần áo xuống đem mình từ đầu đến chân tẩy gội một lần.

Thời điểm Ôn Mộ tắm rửa, Bùi Thư Thần ngồi ở trên ghế sa lon, nội tâm phiền muộn.

Hắn lấy kính mắt xuống, day day mi tâm mệt mỏi
Hắn vừa nãy đã làm những điều gì?

Chỉ là phát hiện được Ôn Mộ trên người có dính một chút chút mùi vị của alpha khác, liền lập tức mất đi sự khống chế, làm ra hành vi thô lỗ như vậy.


Rất may không hoàn toàn đánh mất lý trí, điều chỉnh nước nóng, Ôn Mộ thân thể nhỏ bé nhất định sẽ bị cảm mạo.
Bùi Thư Thần cứ tưởng rằng bệnh này chỉ là mất mặt, có tái lại cũng không nghiêm trọng làm hại đến người khác. Có thể vừa mới... nếu như hắn không khống chế đúng lúc, hậu quả khó có thể mà lường được
Hắn là lần đầu tiên đối với bệnh của mình sản sinh một tia hoảng sợ.

*

Ôn Mộ nghiêm túc tắm rửa, cảm thấy trên người mình không còn mùi vị gì của người khác mới coi như xong. Tìm một vòng quanh trong phòng tắm nhưng không thấy quần áo, tùy tiện túm đại cái khắn trùm lên người liền đi ra ngoài.

Bùi Thư Thần ngồi ở bên cửa sổ trên ghế sô pha, bóng lưng tựa hồ có hơi sa sút.

Ôn Mộ ngại ngùng, đi tới trước người Bùi Thư Thần ngồi xổm xuống: "xin lỗi Bùi tổng.Thật ra hôm nay ta có gặp phải Cố ảnh đế, hắn không may bị thương, ta liền giúp hắn xử lí vết thương một chút. Thật sự chỉ có vậy, không biết làm thế nào lại dính phải tín tức tố, ta nhất định lần sau sẽ chú ý, sẽ không lại gần hắn nữa."

Omega giương lên mặt nhìn hắn, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, Bùi Thư Thần trong lòng không khỏi rung động.

Hiện tại hắn đang thấp thỏm, sợ lúc nãy dọa đến Ôn Mộ, từ đây về sau sẽ sợ sệt hắn. nhưng là Ôn Mộ không có, ngược lại còn an ủi hắn, rồi đảm bảo với hắn
Bùi Thư Thần tâm tình phức tạp, sờ sờ tóc Ôn Mộ: " Ân, thật ngoan."

- -----------------------------

bên trong phòng, bác sĩ Triệu hỏi Bùi Thư Thần: "Cậu xác định là lúc đó người cậu đang phát bệnh sao?"

Bùi Thư Thần không giải thích được nhìn hắn: "Đương nhiên." Có chồng hay chưa với phát bệnh hắn còn không đến mức không nhận biết được.

Cái này kỳ quái.Bác sỹ Triệu vốn cho rằng Bùi Thư Thần đang ghen mà thôi, bởi vì CT biểu hiện bóng tối trong đầu hắn dần thu nhỏ lại, theo lí thuyết sẽ không phát tác nhiều lần, chắc hẳn có cái gì đó đã bị bỏ xót.
Hắn hỏi: " Ngươi tiếp xúc thân mật với omega như thế nào? chính là dùng loại phương thức nào tiếp xúc?"

Bùi Thư Thần nói: "Ta cắn hắn, ngày hôm trước."

Bác sỹ Triệu:... Cầm thú a.

" Ghi chép của bệnh nhân lúc trước tìm được không hoàn toàn nhất trí với bệnh trạng, tôi chỉ có thể suy đoán, bệnh nhân kia cũng là tình huống tương tự, lúc alpha khác đến gần omega của hắn, hắn sẽ biểu hiện ra tính hiếu chiến đặc trưng, có thể coi như đây là một lãnh địa, người bệnh sẽ đem omega bảo vệ như báu vật.
Bác sĩ Triệu nói: "Ta đoán ngày hôm qua ngươi phát bệnh hành vi cũng thuộc về phạm trù giống như vậy. Hơn nữa ngươi vừa mới ký hiệu lên Ôn Mộ, có thể sẽ không chấp nhận được trên người hắn dính mùi của alpha khác, cái này có thể làm ngươi tức giận. Cho nên không cần quán để ý, chỉ là hiện tượng bình thường. Chỉ có điều....ngươi đã làm ra chuyện không thể cứu vãn nổi đi???
Bùi Thư Thần nói "Không có" trong phút chốc, bác sĩ Triệu từ trong mắt hắn bắt lấy chợt lóe lên kinh hoảng.

Hắn vốn cho là trên thế giới này không có bất kỳ có thể làm cho Bùi Thư Thần sợ sệt sự, xem ra quả nhiên vẫn là không có người có thể làm được hoàn toàn đao thương bất nhập.
Hắn vốn cho rằng trên đời này không có gì có thể làm Bùi Thư Thần sợ sệt. Quả nhiên xem ra không có người nào có thể đao thương bất nhập.

Bác sỹ Triệu an ủi nói: Không cần lo lắng, ngươi hãy tin tưởng bản thân sẽ không lamg hại đến hắn.
Bùi Thư Thần " Ừ" qua loa một tiếng.

Trên thực tế hắn thật sự rất lo lắng.

Từ trước hắn vẫn cho rằng, bị tín tức tố khống chế nhất cử nhất động là người rất vô năng rất ngu xuẩn, nhưng hôm nay, hắn vậy mà cũng có thể trở thành nô lệ của tín tức tố.

Hắn sợ chính mình sẽ kích động đối với Ôn Mộ, phạm lỗi là sẽ không cứu vãng được, ví dụ như...Vĩnh viễn ký hiệu.

Triệu bác sĩ cùng Bùi Thư Thần quen biết nhiều năm, đối chuyện trong nhà hắn biết rõ một ít, biết đến hắn từng có hồi ức không tốt, khuyên giải nói: "Có mấy người tình huống chỉ là số ít, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Ta nói tật lòng với cậu, ta cảm giác các ngươi khắp mọi mặt đều thật hợp thích hợp, kỳ thực ngươi có thể thử xem."

Nhưng mà Bùi Thư Thần chỉ nói: "Ta sẽ không thích Omega."

- -----------------------------

Buổi tối Ôn Mộ bị tài xế của Bùi Thư Thầnđón về, Bùi Thư Thần nói với hắn sẽ về muộn một chút.

Ôn Mộ ăn xong cơm tối, ngồi ở trong phòng khách nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của Doãn Đồng phân cho hắn, nghe cửa truyền đến động tĩnh, nhanh chóng chạy tới nghênh tiếp.

Bùi Thư Thần mang theo một thân mùi vị dễ ngửi vào cửa, trên tay mang theo một cái hộp plastic.
Ôn Mộ ánh mắt dừng trên cái hộp không dứt ra.

Trong lòng hắn có chút mong đợi, là hắn tưởng như vậy à...

Bùi Thư Thần đem hộp không đặt xuống dưới đất mở ra, một cái đầu nhỏ nhắn màu đen, lông bù xù bất an thăm dò, con ngươi ướt át tròn trịa nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại Ôn Mộ trên người.

Ôn Mộ kinh hỉ nói không ra lời, ngồi xổm xuống đem mèo con ôm vào lòng, con mèo đen nhỏ tên gọi là Miêu Miêu, còn giống như nhớ tới hắn, tại hướng hắn chào hỏi.

"Ngươi không phải vẫn muốn nuôi sao?." Bùi Thư Thần nói.

Ôn Mộ cảm động cực kỳ: "cảm ơn Bùi tổng, ngươi thật tốt."

Bùi Thư Thần trong lòng có điểm mềm, hắn thật ra cũng không phải tốt, là Ôn Mộ dễ dụ, một chút chuyện nhỏ thì có thể làm cho hắn thỏa mãn mà cảm ơn.

Ôn Mộ hạnh phúc mà ôm con mèo nhỏ, không nhịn được hỏi: "Bùi tổng tại sao thay đổi chủ ý, có phải là cũng cảm thấy mèo nhỏ thật đáng yêu?"

... Mới không phải. Hắn còn không biết Ôn Mộ nghĩ thế nào về con mèo đen nhỏ kia.

Hắn đồng ý cho Ôn Mộ nuôi mèo, là bởi vì hổ thẹn.

"Ngày hôm dọa đến ngươi, là ta không phải, xin lỗi thực xin lỗi.

Bùi Thư Thần không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình mới nói đến ba chữ này.

Người ở xung quanh toàn nịnh bợ hắn, luôn là người khác nói xin lỗi với hắn, còn hắn thì rất ít nói lại.

Hắn cảm thấy mình có hổ thẹn thì cũgn sẽ không nói xin lỗi, nhưng mà đối mặt với Ôn Mộ, nói ra ba từ này không khó một chút nào.

Ôn Mộ kinh ngạc nhìn Bùi Thư Thần.

Bùi tổng nói xin lỗi với hắn à?... Chuyện này quả thật so với Bùi Thư Thần mang tiểu Miêu về hoàn toàn làm cho Ôn Mộ khó có thể tin được, giống như là đang mơ vậy.
Ôn Mộ thụ sủng nhược kinh nói: "Không phải là lỗi của Bùi tổng, là ta không tốt, ta không có đáp ứng được yêu cầu của ngươi."
" ừm, không nói cái này nữa." Bùi Thư Thần sờ đầuÔn Mộ, "Nuôi mèo có thể, thế nhưng không cho nó vào phòng ngủ và thư phòng"

"Ừm." Ôn Mộ đôi mắt sáng lấp lánh gật đầu.

Buổi tối Ôn Mộ nghiêm túc làm cho mèo con một ổ nhỏ, cho ăn, vuốt lông, chơi đùa, dạy mèo con nhỏ dùng thau cát...

Bùi Thư Thần ở thư phòng lẻ loi mà tăng ca, cảm thấy chính mình chọc bản thân tức giận muốn phát bệnh.

Tác giả có lời muốn nói: Bùi Thư Thần: Nuôi mèo làm gì, nuôi chó không phải tốt hơn sao?

——————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro