CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Severus kéo Harry lại gần ông khi ông Độn Thổ đưa họ đến ngôi nhà nơi mà họ từng sống như một gia đình. Ông có trực tiếp đến ngôi nhà bằng mạng floo nhưng ông muốn kiểm tra tình trạng của ngôi nhà trước vì không có ai sống ở đó trong mười năm qua.

Harry mở mắt ra khi cơn buồn nôn trôi qua. "Ugh, cái này chẳng tốt tí nào?"

Severus kìm nén một tiếng cười. "Có lẽ con có thể mất một chút thời gian để làm quen với nó. Lần tới chúng ta có thể sử dụng bột floo để đến đây".

Cả hai đang đứng trên lối đi, trước mặt họ là một ngôi nhà hai tầng. Harry tự hỏi ngôi nhà trông không giống như nó đã bị bỏ hoang nhiều năm vì không có ai ở đây, những gì cậu thấy là một ngôi nhà hai tầng màu trắng xinh đẹp được bao quanh bởi cây cối và một khu vườn đầy những bông hoa đang nở tươi đẹp. Có những ngọn đồi xanh nhấp nhô phía sau ngôi nhà và Harry có thể nghe thấy tiếng suối chảy ở gần đó. Cậu liếc nhìn cha cậu, người đang nhìn chằm chằm vào cửa trước với nụ cười hơi buồn.

"Ngài có sao không?" Harry khẽ hỏi.

Severus nhìn xuống con trai và siết chặt vai cậu bé. "Xin lỗi Harry. Ta đã chìm đắm trong một số ký ức. Con đã sẵn sàng để đi vào nhà chưa? Nhìn từ bề ngoài ngôi nhà của chúng ta vẫn giữ được tình trạng tốt nhờ vào câu thần chú bảo vệ mà ta và Lily đã đặt lên nó".

Harry háo hức gật đầu và Severus mở cửa ra và họ bước vào nhà. Nơi này trông như chưa có ai từng rời khỏi nó, căn nhà rất sạch sẽ và sáng sủa. Phòng khách trông thật ấm cúng và Harry không thể không mỉm cười khi nhìn thấy căn bếp nơi mà cậu đã từng nhìn thấy trong ký ức của cha cậu. Severus cũng cho con trai xem phòng ăn và phòng làm việc và một phòng thí nghiệm nhỏ.

"Trên lầu có ba phòng ngủ và hai nhà vệ sinh". Severus nói với Harry khi ông dẫn cậu bé lên cầu thang. Ông đột ngột dừng lại khi nhìn vào căn phòng cũ của Harry, căn phòng vốn được chuẩn bị cho một đứa trẻ mới biết đi. Ông im lặng một lúc khi tâm trí ông tràn ngập những ký ức về lúc ông chơi đùa cùng với Harry, đặt con trai lên giường, nhìn Lily hát cho cậu bé nghe khi họ ngồi trên chiếc ghế bập bênh ở trong góc phòng. Ông hắng giọng. "Hiển nhiên là chúng ta sẽ cần trang trí lại phòng của con. Ta không nghĩ là con sẽ muốn ngủ trong một cái cũi".

Harry mỉm cười khi đi quanh căn phòng, cậu nhìn vào đồ chơi, cũi và chiếc ghế bập bênh. Cậu ước mình có thể nhớ khoảng thời gian cậu sống ở đây. Cậu cầm lên một bức ảnh được đóng khung, bức ảnh đó là khi cậu còn bé và đang nằm trong vòng tay của cha mẹ. Trong bức ảnh mẹ cậu đang mỉm cười rạng rỡ và cha cậu tuy nhìn không giống như ông đang mỉm cười, nhưng ông trông rất tự hào.

"Bức ảnh đó đã được chụp khi chúng ta đưa con về nhà từ bệnh viện". Severus nói, nhìn qua vai Harry và nhìn vào bức ảnh.

Harry nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc. "Con có thể để nó ở đây không? Trong phòng của con?"

Severus gật đầu và nở một nụ cười nhỏ. "Tất nhiên là con có thể để nó ở đây". Ông để Harry khám phá căn phòng cũ của cậu bé trong khi ông đi qua hành lang đến phòng ngủ mà ông và Lily đã chia sẻ với nhau. Căn phòng giống như những gì ông nhớ, nó được trang trí bằng màu hồng đào và xanh lam, có những bức ảnh được đặt xung quanh căn phòng và vẫn còn một số thứ của Lily mà cô đã không đem nó đến Thung lũng Godric khi bùa nhớ được thiết lập. Severus cảm thấy kinh ngạc khi ông cảm nhận được nỗi đau khổ đang tràn ngập trái tim ông và ông phải hít một vài hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Ông vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa cô thường sử dụng và ông chắc chắn là ông vẫn có thể cảm nhận được cô. Ông sẽ từ bỏ bất cứ điều gì để có cô trong vòng tay của ông một lần nữa. Nhưng ít ra là bây giờ ông không còn cô đơn nữa. Ông có con trai của mình. Ông có thể nhìn thấy Lily qua Harry, không chỉ vì thực tế họ có cùng đôi mắt. Harry cũng có nụ cười và nhiều đặc điểm giống với cô ấy.

Sau một vài phút, Severus quay trở lại phòng Harry và thấy cậu bé đang nhìn vào bộ quần áo mà cậu mặc khi còn bé. Harry nhìn thấy ông và mỉm cười toe toét. "Thật không thể tin được. Là con đã từng nhỏ như vậy!"

Đôi môi của Severus nhếch lên với vẻ thích thú khi ông nghiêng đầu đáp lại. "Đúng vậy, con đã từng nhỏ như thế. Ta nhớ con rất nhỏ và mỏng manh, và ta rất sợ sẽ làm rơi con". Thật ra, Harry vẫn còn nhỏ so với những đứa trẻ đồng trang lứa. Những tên muggle đó đã làm cậu bé bị suy dinh dưỡng nên đã kìm hãm sự phát triển của cậu bé, đó là lý do tại sao ông bắt cậu bé uống thuốc dinh dưỡng.

Họ đã dành một giờ tiếp theo để nhìn quanh ngôi nhà và sau đó Harry muốn ra ngoài và khám phá khu vườn. Harry rất cảm động khi Severus đã đi cùng cậu và dẫn cậu đi dạo quanh dòng suối.

"Chúng ta có thể đến đây một lần nữa vào mùa hè này chứ?" Harry vừa hỏi vừa nhìn hơi nước lấp lánh.

"Được, chúng ta sẽ đến đây nữa. Như ta đã nói, chúng ta cần trang trí lại phòng của con. Nếu con muốn, chúng ta có thể đến đây vào Giáng sinh". Severus vừa nói vừa ném hòn đá xuống suối, nhìn nó nhảy lên trên mặt nước.

Khuôn mặt Harry sáng lên khi cậu cũng ném một hòn đá xuống suối, cố gắng sao chép động tác của cha mình. "Điều đó thật tuyệt vời!"

Severus mỉm cười khi ông dạy cho Harry cách ném hòn đá để nó nhảy lên trên mặt nước. Ông nhớ lại khi còn nhỏ ông cũng đã từng dạy cho Lily.

"Ngài có mong chờ đến bữa tiệc không?" Harry hỏi sau vài phút.

Severus nhướng mày. "Hmm, thực ra ta không phải là một người thích tiệc tùng nhưng ta rất mong chờ được thấy con vui vẻ với bạn bè của mình".

Harry có vẻ hơi sợ hãi và Severus để ý thấy được. "Có chuyện gì vậy? Con có mong chờ đến bữa tiệc không?"

Harry chậm rãi gật đầu. "Vâng, con rất thích đến bữa tiệc. Con đoán con chỉ hơi lo lắng một chút. Trong lá thư mà bạn bè đã gửi cho con họ nói là họ rất mong được nhìn thấy diện mạo mới của con và về mọi thứ khác nữa. Họ dường như không tin đây là một chuyện tốt, ít nhất là đối với con. Đây là điều tốt nhất từng xảy ra với con". Harry mỉm cười toe toét với cha. "Con chỉ muốn cho họ thấy con vẫn là Harry mà họ biết".

"À". Severus gật đầu. "Ta chắc chắn một khi con bắt đầu nói chuyện với bạn bè, họ sẽ thấy con vẫn là con. Sẽ có những người sẽ chỉ xem con là Harry Potter hoặc sẽ nghĩ con rất khác biệt chỉ vì con là con trai của ta".

Harry nghiêng đầu sang một bên. "Sáng nay ngài đã nhận được rất nhiều thư sấm?"

Severus nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên sau gáy Harry để hướng dẫn cậu bé quay lại đi bộ về phía ngôi nhà. "Có một vài người đã gửi cho ta. Hầu hết mọi người nghĩ rằng ta đang nói dối và có những người không tin rằng ta xứng đáng là cha của Harry Potter".

Harry cau mày. "Nhưng con không phải là Harry Potter. Con chưa bao giờ thực sự là Harry Potter".

"Đúng vậy, nhưng như ta đã nói, sẽ có những người chỉ xem con là Harry Potter. Vì họ đã luôn nghe những câu chuyện về con trong mười năm qua". Severus kiên nhẫn giải thích.

"Phải rồi, câu chuyện anh hùng". Harry lẩm bẩm.

"Hành động của con trong năm học vừa rồi chỉ làm đề cao thêm quan điểm đó". Severus nói, cẩn thận giữ giọng nói của mình nghe nhẹ nhàng.

Harry thoải mái ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa. "Ý ngài là chuyện về hòn đá? Nhưng Ron và Hermione đã giúp con với chuyện đó".

"Cuối cùng, chính con mới là người đã đối mặt với Quirrell và Voldemort". Severus nhắc nhở cậu bé, cảm thấy hơi nao núng khi nghĩ rằng ông có thể sẽ mất Harry trước khi ông biết cậu bé là con trai mình. "Con đã lao vào một tình huống mà không chuẩn bị gì hết. Thực ra, con đã lao vào một tình huống mà đáng lẽ con không nên ở trong đó".

Khuôn mặt Harry đỏ bừng. "Con phải làm chuyện đó! Con phải đi cứu hòn đá, con nghĩ ngài-" Cậu dừng lại, cảm thấy xấu hổ.

Severus đưa cho cậu một cái nhìn hiểu biết. "Con nghĩ người đó là ta. Giáo sư Dumble đã nói với ta". Ông đã không đề cập đến việc ông đã tức giận như thế nào, trong khi ông cố gắng bảo vệ cậu bé, thì Harry và bạn bè của cậu nghĩ rằng ông là người muốn cướp hòn đá! Tất nhiên, ông đã làm thể hiện rất tốt phần tính cách đáng ghét của mình nên ông có thể hiểu tại sao họ lại nghĩ ông có thể làm điều tồi tệ đó. "Ba người các con nên đi đến một giáo sư thay vì tự mình đi bảo vệ hòn đá. Điều đó đúng là rất dũng cảm và đáng khâm phục, nhưng nó cũng rất là ngu ngốc. Con có thể bị tổn thương nghiêm trọng hoặc tệ hơn nữa".

"Chúng con đã đi đến một giáo sư!" Harry tự biện hộ cho bản thân mình. "Giáo sư McGonagall đã không tin lời nói của tụi con".

Severus cau có. Ông đã không biết chuyện đó. Minerva nên giải tỏa những lo lắng của họ và nên nói với họ rằng bà sẽ đi kiểm tra hòn đá. "Chà, bây giờ con đã có ta và ta sẽ luôn tin tưởng con. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với con thì con phải lập tức đến và nói cho ta biết. Con có hiểu chưa? Ta rất nghiêm túc về điều này; ta không muốn con lao vào bất kỳ tình huống nguy hiểm nào nữa. Ta không muốn mất đi con Harry".

Thay vì cảm thấy tức giận hoặc nhục nhã khi bị bị mắng, Harry thực sự cảm thấy rất tốt. Nó làm cho cậu cảm thấy an toàn khi biết rằng bây giờ cậu đã có cha, người mà cậu có thể đến và nói hết những mối quan tâm của cậu, và cũng là người sẽ coi chừng và bảo vệ cậu. Nó làm cho cậu cảm thấy được yêu thương và chăm sóc. "Vâng thưa ngài".

Severus nhìn cậu một lúc rồi mới gật đầu. "Con đã sẵn sàng để quay trở lại Hogwarts chưa? Gần đến giờ ăn rồi và ta tin rằng con vẫn còn có việc phải làm".

Harry nhăn mặt. "Yeah, bài luận của ngài. Ngài đã để cho chúng con phải viết một bài luận rất dài!"

Severus đảo mắt. "Bài luận chỉ dài ba feet, con sẽ làm được thôi". Ông triệu tập bột floo và nắm lấy một nắm. "Nếu con muốn, ta có thể cho con viết một bài luận dài hơn". Ông đề nghị.

Đôi mắt xanh của Harry mở to. "Ừm, không, cảm ơn. Ngài nói rất đúng, bài luận không dài lắm chỉ ba feet thôi mà". Cậu nhìn cha mình với vẻ mặt ngây thơ.

Severus khịt mũi và dẫn cậu bé vào lò sưởi với ông. "Con có biết cách chính xác để sử dụng mạng floo không?"

"Không, con không biết". Harry tò mò nhìn vào thứ bột lấp lánh trên tay cha mình.

"Con phải phát âm rõ ràng chỗ con muốn đến và sau đó ném bột xuống, và tốt nhất là giữ khuỷu tay của con ở gần với cơ thể của con". Severus nói. "Khu của Snape, Hogwarts!"

Floo bùng lên và Harry gần như sắp té ngã, thế nhưng cha cậu lại thoải mái bước ra ngoài mà không gặp chút khó khăn nào, và nhanh chóng nắm lấy cánh tay cậu và đỡ lấy cậu. "Tốt hơn so với độn thổ, nhưng không tốt hơn bay". Harry nói một cách dứt khoát, phủi bồ hóng ra khỏi cánh tay.

Severus lắc đầu thích thú khi ông treo áo choàng lên. Ông chắc chắn rằng nếu có thể thì con trai ông, sẽ đi du lịch khắp nơi bằng chổi. "Tại sao con không bắt đầu làm bài luận của mình trong khi ta đi làm bữa trưa?"

Harry bồn chồn. "Con có thể giúp ngài làm bữa trưa. Hoặc con có thể tự mình ăn trưa cũng được!" Cậu hy vọng nhìn cha mình.

Severus nghi ngờ nhìn cậu rồi lắc đầu. "Con có thể bắt đầu làm bài luận sau bữa trưa cũng được nhưng con nhất định phải làm xong một phần bài luận vào tối nay. Nhưng nếu tối nay con không thể làm xong, thì chúng ta không thể chơi cờ vua với nhau rồi".

Đôi mắt của Harry sáng lên. Cậu đã muốn chơi cờ với cha để cậu có thể luyện tập và chơi tốt hơn, và sau đó cậu có thể thi đấu Ron. "Ngài đúng là một Slytherin". Cậu nói với cha khi cậu đi về phòng để bắt đầu làm bài tập mùa hè.

"Vậy sao, cảm ơn con trai". Severus nói một cách thích thú khi ông đi vào bếp để làm một ít súp và bánh sandwich.

Harry đang làm bài luận nhưng cậu không thể tập trung được. Cậu thích điều chế độc dược nhưng không thích viết về chúng. Cậu háo hức nhảy ra khỏi bàn học khi nghe cha gọi cậu ra ăn trưa.

"Con đã làm tới đâu rồi?" Severus hỏi khi họ đang ăn.

"Con làm cũng được một ít rồi". Harry nói một cách mơ hồ, dồn hết sự chú ý vào chiếc bánh sandwich của mình.

"Con đã làm tốt các bài tập về nhà khác của con nên con cũng sẽ làm tốt bài này thôi". Severus động viên, ông nghĩ rằng có lẽ Harry cần một lời khích lệ.

"Con biết". Harry nói. "Ngày hôm nay con dường như không thể tập trung làm bài tập được".

"Buổi sáng hôm nay chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện". Severus trả lời, rồi ông uống một ngụm nước. "Muộn nhất là vào ngày mai ta muốn con phải làm xong bài luận, vì ngày kia là bữa tiệc của chúng ta và sau đó ta muốn quay trở lại ngôi nhà và trang trí lại phòng của con. Ta cũng cần phải bổ sung lại phòng thí nghiệm của ta ở đó". Ông trầm ngâm nói.

Harry nhanh chóng đứng lên. Cậu không thể chờ đợi thêm nữa để trở về ngôi nhà và sẽ rất vui khi cậu được trang trí lại căn phòng của mình! "Thật không thể tin được lúc trước con chỉ có một cái tủ và bây giờ con có tới hai phòng ngủ!" Harry thậm chí không nhận ra cậu đã lớn tiếng nói ra cho đến khi cậu nhìn thấy một ánh mắt giận dữ cùng với vẻ đau buồn thoáng qua khuôn mặt của cha cậu. "Con xin lỗi". Cậu nhanh chóng nói. Cậu không có ý định nói bất cứ điều gì về cuộc sống của cậu ở Dursley vì cậu biết rằng điều đó sẽ làm cho cha cậu buồn đến mức nào.

Severus cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, ông nhanh chóng sử dụng Bế Quan Bí Thuật để ông có thể che giấu sự tức giận của mình trước sự thật rằng con trai của ông đã lớn lên trong một cái tủ. Một cái tủ dưới cầu thang! "Con không có gì cần phải xin lỗi cả". Đôi mắt đen của ông nhìn vào Harry. "Con nhận ra điều đó đúng không? Cách mà Dursley đối xử với con là sai và đó không phải là lỗi của con?"

Harry chậm rãi gật đầu. "Ừ, con biết điều đó". Cậu chậm rãi nói. "Ý con là, bây giờ con đã biết điều đó. Con đã không biết cho đến khi con nhận được lá thư mà Hogwarts gửi cho con và cuối cùng con cũng hiểu tại sao họ ghét con. Trước đây con không hiểu lý do tại sao họ ghét con. Con đã cố gắng bình thường nhưng những chuyện kỳ lạ cứ xảy ra xung quanh con và con không biết tại sao..." Cậu dừng lại và nhún vai. Khi cậu bắt gặp ánh mắt của cha mình.

"Phép thuật tình cờ bắt đầu xảy ra khi một đứa trẻ còn nhỏ. Và đứa trẻ không thể kiểm soát được nó". Severus nói. "Dì và dượng của con biết chuyện gì đang xảy ra với con và thay vì họ nên giải thích cho con biết, họ lại trừng phạt con vì điều đó".

Harry gật đầu. Những hình phạt tồi tệ nhất đã xảy ra với cậu khi cậu làm những điều kỳ lạ như là biến mái tóc của giáo viên thành màu xanh hoặc cậu tự nhiên lại ở trên mái nhà của trường học. "Tại sao họ lại như vậy? Ý con là, tại sao họ lại tức giận như vậy trong khi họ biết chuyện gì đang xảy ra với con?"

"Petunia luôn ghen tị với Lily". Severus trả lời; trong thâm tâm ông đang cau có khi nghĩ đến việc Petunia đã đối xử với Lily như thế nào khi họ còn nhỏ. "Cô ta đố kỵ vì Lily có phép thuật và để sự đố kỵ đó biến thành căm ghét".

"Oh". Harry nói, nghịch nghịch cái muỗng của mình. "Con có thể hiểu đó là vì có một chút ghen tị, ý con là chuyện có phép thuật thật tuyệt vời nhưng chỉ vì điều đó mà ghét mẹ và con sao? Thật không công bằng. Chúng ta sinh ra đã có phép thuật, đây là điều chúng ta không thể thay đổi được".

Severus cảm thấy một nụ cười dịu dàng trên nét mặt của ông khi Harry nói chuyện. Nếu Lily ở đây cô ấy cũng sẽ nói những lời tương tự như vậy. Harry rất giống với Lily, cả hai đều rất tốt bụng và ngây thơ đến nỗi họ không thể hiểu được loại người ngu dốt và độc ác như Petunia và chồng của cô ta. Lily đã cố gắng nói chuyện lại với chị gái của mình, hy vọng họ có thể thân thiết lại với nhau khi cả hai đều có con trai cùng tuổi nhau. Tất nhiên, nếu Lily ở đây bây giờ có lẽ cô sẽ phóng thần chú vào chị gái mình, vì cách mà cô ta đã đối xử với Harry. Severus nghĩ, có lẽ ông thực sự cần phải đặc biệt thực hiện một chuyến ghé thăm nhỏ đến Petunia và chồng của cô ta.

"Đáng lẽ họ không nên đối xử với con như cách mà họ đã làm. Họ nên yêu thương và chăm sóc con". Severus nghiêm túc nói. "Harry họ thực sự rất ngu ngốc khi đối xử như vậy với con. Thật không may, ta cũng không tốt hơn bao nhiêu so với dì và dượng của con. Ta đã đối xử tệ với con vì ta nghĩ James là cha của con. Và nếu như đó là sự thật, ta cũng không nên đối xử với con như vậy. Ta cũng giống như người thân của con, cách ta đối xử với con là không đúng và đó cũng không phải là lỗi của con. Ta đã từng nói trước đây, con trai ta thực sự xin lỗi vì cách mà ta đã đối xử với con".

Harry có thể nghe thấy sự chân thành trong giọng nói của cha mình. "Không sao đâu. Con ổn. Ý con là, con tha thứ cho ngài. Dù sao đó cũng là do bùa nhớ".

"Đúng vậy, nhưng cách mà ta đã làm, được rồi, ta sẽ trở thành một người như vậy nếu không có mẹ của con". Severus nói thật lòng. "Tình yêu và lòng trắc ẩn của cô ấy đã khiến ta không trở thành một người đàn ông ác liệt và giận dữ. Con đã thấy ta như thế nào khi ta không nhớ được rằng cô ấy yêu ta. Lily là một người phụ nữ tuyệt vời và cô ấy đã cứu ta bằng nhiều cách".

Harry mỉm cười khi nhắc đến mẹ. Cậu thực sự rất thích nghe về mẹ cậu. "Con ước con có thể..." Cậu dừng lại. Cậu ước mẹ có thể ở bên cạnh họ ngay bây giờ.

Severus biết rõ con trai mình đang nghĩ gì. "Ta cũng thế". Ông thấp giọng nói. Rồi ông hắng giọng. "Bây giờ, ta tin rằng con còn có một bài luận cần phải làm tiếp".

Harry nhăn mặt. "Con biết rồi, nhưng đừng quên là tối nay chúng ta sẽ chơi cờ với nhau". Cậu nhắc cha mình.

"Ngay khi con làm tốt một phần bài tập về nhà, thì chúng ta sẽ chơi". Severus hứa khi ông dọn bàn ăn. "Bây giờ hãy ra khỏi đây ngay". Ông giả vờ đuổi Harry đi.

Harry cười khúc khích và đi về phòng của mình. "Con đi, con sẽ đi".

Lần này Harry có thể tập trung và hoàn thành hầu hết bài tập của mình, đây là bài luận mà cha cậu nói rằng ngày mai ông sẽ xem qua nó. Họ đã chơi hai ván cờ với nhau, và Severus đã đánh bại Harry một cách ngoạn mục nhưng Harry không quan tâm chuyện đó. Cậu tận hưởng thời gian ở bên cạnh cha và họ nói về mẹ cậu và kế hoạch của họ cho phần còn lại của mùa hè. Khi Harry ngủ thiếp đi vào tối hôm đó, cậu đã nở một nụ cười trên khuôn mặt và cậu cảm thấy một cảm giác hài lòng mà trước đây cậu chưa từng cảm thấy. Mỗi ngày trôi qua cậu ngày càng cảm thấy đây chính là nhà của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro