Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các ngươi cho rằng khi phát sinh tai nạn lớn như ban nãy, một con thuyền có thể tránh được sao?" Tôn Hoàng giúp đỡ Đế giải thích.

Sắc mặt mọi người trắng bệch, có thể có bao nhiêu thuyền trong xưởng đóng tàu trong một thành thị, lớn thế nào cũng không có khả năng bảo lưu được trong tai hoạ như vừa rồi, trong đầu đồng thời xuất hiện, hình ảnh thuyền theo mặt đất lật úp dưới đáy biển.

Đế đứng lên, không nhìn bộ dáng mọi người hiện tại nữa, cũng không quay đầu lại, cùng Tôn Hoàng mở ra một căn phòng đi vào, chỉ còn lại những người khác ở trong cabin chuyển các loại hình ảnh khủng bố trong đầu.

Đế đi vào gian phòng tùy ý ngồi xuống bên giường, Tôn Hoàng đương nhiên ngồi ở bên cạnh Đế, đảm nhiệm tác dụng của tấm tựa, để cho Đế tựa ở trước ngực hắn, bản thân cũng rất hưởng thụ sự thân mật cùng Đế tiếp xúc.

Từng màn ánh sáng xuất hiện trên hư không, đang truyền phát hiện trường giờ này khắc này, tình huống của thế giới.

Thành thị đã là một mảnh hỗn loạn, xe chật chội ở trên đường, căn bản không cách nào di động, trên mặt mọi người tất cả đều là tuyệt vọng cùng vội vàng, vì một đường sinh cơ mà nỗ lực. Thời khắc này ai sẽ nhẫn nại, kiềm chế không nổi liền xuống xe, di động theo đoàn người chật chội.

Cửa hàng xung quanh đường phố, có người thừa dịp thời khắc sau cùng này tùy ý phóng túng bản thân, giết, cướp, phóng hỏa, cất tiếng cười to, tiếng cười bừa bãi, lại lấp không được sự điên cuồng của tuyệt vọng, đối với loại tình huống này, người bên cạnh bản năng thét chói tai, tiếng thét chói tai kích thích đến người điên cuồng, người thét chói tai thành người hi sinh tiếp theo.

Người chung quanh chậm rãi bắt đầu học biết bình tĩnh, không nhìn hết thảy phát sinh trước mắt, không đáng để ý tới, đi tiếp phía trước.

Cảnh sát bộ đội cũng vô lực di động ở trong đám người lắp kín, ngay cả chính bọn họ cũng đang suy nghĩ tránh thoát một kiếp này thế nào.

Địa phương chỗ thuyền, bộ đội sớm đã đến, súng thực đạn thực vây ở nơi đó, giờ này khắc này, bọn họ lại là loại tâm tình nào, bọn họ gần thuyền nhất có được tỷ lệ sinh tồn lớn nhất, thế nhưng giờ này khắc này bọn họ còn nhớ chức trách của bản thân.

Thuyền viên sớm đã vào chỗ, rốt cục đã biết bản thân được huấn luyện cùng trách nhiệm hiện tại là vì cái gì, bọn họ có đang may mắn vì bản thân đã tiếp nhận huấn luyện, có thể may mắn còn sống tiếp được hay không, nhưng người nhà của bọn họ thì sao, bọn họ không biết, cũng vô pháp liên lạc, công ty thông tin không người quản lý, đường dây bận rộn sớm đã chịu không nổi gánh vác.

Trong số những người tuyệt vọng, có một số căn bản không đi ra, mà là ở nhà uống thuốc ngủ, bọn họ tình nguyện tử vong an hòa, cũng không muốn thừa nhận thống khổ sau cùng, bệnh nhân ở bệnh viện tuyệt vọng, phạm nhân ở trong tù bạo động, người cuồng tín đang cầu khẩn, hy vọng nhận được cứu chuộc.

Quan viên chính phủ thong dong rời đi, có một số người cởi mở, thì lại đang lẳng lặng chờ, những người này đều là một số lão nhân, tử vong cách bọn họ rất gần, nhưng không nghĩ tới sẽ lấy phương thức này, cùng những người bạn có cùng suy nghĩ, hưởng thụ vui thích sau cùng, những thứ bị kiêng, rượu, bị bọn họ lục ra, hưởng thụ yến hội náo nhiệt.

Bi thương, tuyệt vọng, từ bỏ, điên cuồng, bình yên, cởi mở, xấu xí, tốt đẹp của nhân loại, hết thảy xuất hiện ngay trong những hình ảnh này.

"Nhân loại," Đế nhẹ nhàng nói. "Ta vĩnh viễn cũng không hiểu, đến tột cùng vì sao sẽ phức tạp mà mâu thuẫn như thế?"

Tôn Hoàng ôn nhu ôm Đế, không có trả lời, bởi vì hắn cũng không biết đáp án, hết thảy sinh mệnh sinh bởi Pháp Tắc tối cao, nhưng Pháp Tắc tối cao cũng không hiểu, bởi vì không hiểu, mới có thể cảm thấy thú vị, các tiền bối của bộ tộc hắn mới sẽ hiểu rõ nguyên lai bọn họ sống khô khan như vậy, mới có thể muốn cho sinh mệnh kéo dài, cho nên mới sẽ buông bỏ sinh mệnh của chính mình đắp nặn loại phức tạp cùng mâu thuẫn này.

Không cần Đế cùng Tôn Hoàng tiếp tục nhúng tay, trận tai nạn hủy diệt nhân loại này lần nữa bắt đầu, trận tai nạn này hủy diệt chính là hết thảy sinh vật, tuyệt không phải bản thân tinh cầu, quy luật sớm đã thần phục ở dưới chân hai vị người cao nhất cũng không hướng hai vị chí cao cầu xin.

Quy tắc tuân theo thế giới, mặt đất lần nữa lay động lên.

Những người xung quanh thuyền bắt đầu hoảng loạn, người khi bắt đầu muốn cường ngạnh xông lên toàn bộ chết dưới vũ khí của bộ đội, thế nhưng lúc này, ngay cả quân nhân cũng bắt đầu khẩn trương.

Mặt đất vỡ ra lỗ hổng lớn thật to, dường như đang cười nhạo sự nhỏ yếu của nhân loại, không ít người bị khe nứt dữ tợn nuốt vào trong miệng, phát sinh tiếng kêu to bi ai, vang vọng trong khe nứt trống trải, lại không nhận được bất luận cứu vớt nào.

Thuyền cũng vô pháp tồn tại ở dạng mặt đất này, theo hết thảy rơi xuống khe nứt.

Mặt đất rung động cũng lan đến gần bầu trời, thế nhưng máy bay có hai vị chí cao cũng không phải nơi có thể quấy nhiễu, chiếc máy bay này bình ổn phi hành, mà không phải như rất nhiều máy bay khác nhấp nhô trầm bổng, yếu đuối hơn chút thậm chí mất đi khống chế, từ không trung cao cao rơi xuống, rớt ở nơi nào đó, thành thị, rừng rậm, biển rộng, còn có trong khe nứt đột nhiên xuất hiện trên mặt đất nguyên bản hoàn hảo, cái gì cũng có thể, bởi vì mặt đất đang di động, một lần nữa đắp nặn.

Đây là ngày diệt vong.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mỗi một địa phương của thế giới đều phát sinh các loại tai nạn, ngoại trừ những thiên tai như núi lửa bạo phát, địa chấn, biển gầm, gió xoáy, còn có các loại chuyện tàn bạo như nhân loại tự giết lẫn nhau phát sinh.

"Đều không khác biệt bao nhiêu, Đế không còn gì có thể xem." Tôn Hoàng cảm thấy có chút buồn chán, thế nào Đế còn không có xem chán, Tôn Hoàng tựa đầu trên cần cổ Đế, trong lòng đánh chủ ý xấu, "Chúng ta nghỉ ngơi đi." Thỏa mãn nhìn gian phòng, chỉ có một tấm giường, ngày hôm nay có thể ngủ cùng Đế.

"Đi gian phòng của chính anh." Lúc đó thời điểm đặt làm chiếc máy bay này, Đế đặc biệt an trí hai gian phòng.

Tôn Hoàng ngoài ý muốn ngoan ngoãn buông tay ra, ly khai bên người Đế, đi ra ngoài. Đối với tình hình này, Đế cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá, lập tức, Đế chợt nghe thấy Tôn Hoàng nói với đám người bên ngoài kia.

"Các người cũng nên nghỉ ngơi, nơi đây còn có một căn phòng đưa cho bọn nhỏ đi." Tôn Hoàng ngoại trừ đối với Đế, ngữ khí bình thường đều không có nhấp nhô gì, lúc này cũng như vậy, thế nhưng chính là lời nói không có gợn sóng như thế này, ở trong tai đám người Vail, tự nhiên nghĩ Tôn Hoàng là một người tốt.

Susan nhìn hai hài tử kinh hách cả ngày, bọn nhỏ xác thực cần thiết nghỉ ngơi, cho dù sô pha thoải mái thế nào cũng so không bằng giường, Susan đối với Tôn Hoàng tự nhiên là vạn phần cảm tạ. Về phần người khác, đối với lời nói của Tôn Hoàng cũng không có gì, dù sao cũng là máy bay của người ta, sô pha cũng coi như thoải mái, hơn nữa giờ này khắc này, bọn họ còn có thể oán giận cái gì. Hiện tại mấy người trên cơ bản còn an toàn, còn chưa có triệt để điên cuồng, còn có lý trí của nhân loại.

Tôn Hoàng về tới gian phòng của Đế, sau đó rất có mỹ đức yêu trẻ nói với Đế, "Đế, anh đem gian phòng tặng cho bọn nhỏ."

Đế cười, Tôn Hoàng cười, sau đó nụ cười của Đế bất biến, nụ cười của Tôn Hoàng bắt đầu cứng ngắc.

"Đế, chúng ta nghỉ ngơi đi." Tôn Hoàng dẫn đầu nói chuyện.

Đế từ trên giường đứng lên, đi đến sô pha bên cạnh, ngồi xuống, "Anh ngủ giường." Rất hảo tâm kiến nghị, bởi vì mỹ đức khó có được của Tôn Hoàng.

"Đế, chúng ta cùng nhau. . . ." Càng ngày càng nhỏ tiếng, chữ ngủ còn lại, trước nụ cười từ bi khiến người ta sợ hãi kia của Đế nhả không ra được. Trực giác nhạy cảm của hắn nói cho hắn, hậu quả nói ra sẽ rất thảm, được rồi, hắn thức thời đầu hàng.

Tôn Hoàng sa sút tinh thần, đi đến một tấm sô pha khác ngồi xuống, nói với Đế, "Em ngủ giường đi."

Đế cũng không khách khí, phất tay để cho màn ánh sáng biến mất, sau đó đi vào phòng tắm.

Tôn Hoàng nhìn sô pha, lấy thân cao của hắn, hai tấm sô pha xếp lại cũng không đủ để cho hắn giãn thân mình, Tôn Hoàng trước đây được hầu hạ đã quen lúc này không biết nên làm sao.

Tự mình nghĩ biện pháp, di động sô pha, đặt bên cạnh giường, ngồi ở chỗ đó, sau đó ghé vào trên giường, như vậy coi như là cùng giường với Đế.

Khi Đế tắm xong, liền thấy Tôn Hoàng ngồi trên sô pha bên giường, tay gối lên trên giường, đầu đặt lên, sau đó đứng lên, ngồi trên sô pha di động sô pha, điều chỉnh cự ly, để dựa sát gần đầu giường.

Đế đột nhiên cảm thấy có chút thú vị, khóe miệng giương lên, nhìn Tôn Hoàng bận rộn.

Tôn Hoàng vì để cho tinh lực của bản thân không đặt tại âm hưởng mê hoặc truyền đến từ trong phòng tắm, vì vậy chuyên tâm điều chỉnh cự ly, tự nhiên không phát giác Đế lúc này ngay cạnh cửa phòng tắm, nhìn hành vi lúc này của hắn.

Không khác biệt bao nhiêu, Tôn Hoàng thỏa mãn cười, Đế cũng lên tiếng, "Anh vào đi."

Tôn Hoàng quay đầu lại, nhìn bộ dáng dựa ở cạnh cửa, thủy khí trên y phục đều tan đi rất nhiều, loại vẻ đẹp mông lung trong suốt mơ hồ không thể thấy, Đế nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở nơi đó.

Tôn Hoàng biết Đế đã đứng một hồi, bất quá, Tôn Hoàng đã được rèn đúc ra, tuyệt không cảm thấy xấu hổ, còn có, khi nhìn thấy độ cong hứng thú của Đế, trong lòng Tôn Hoàng rất cao hứng, đây là lần đầu tiên, Đế bởi vì mình mà có cảm tình nhấp nhô, cho dù chỉ là trêu tức, Tôn Hoàng cũng rất cao hứng, nói rõ cảm tình của hắn cùng Đế là có tiến triển.

Đưa lên một nụ cười chói mắt, Tôn Hoàng từ trên sô pha đứng lên, "Được." Lướt ngang qua Đế, tiến vào phòng tắm.

Đế đứng bên cạnh sô pha bên giường, không có lập tức lên giường, đối với ý nghĩ của Tôn Hoàng, vào vừa rồi cũng đã có điều hiểu rõ.

Như vậy xem như là cùng giường với mình, nụ cười của Đế lần nữa giương lên.

Đem sô pha trong phòng, ở dưới tình huống không kinh động Tôn Hoàng, tiến hành xử lý nhân đạo, ngoại trừ giường, đã không còn thứ gì khác có thể ngồi nằm. Đế từ trong không gian lục ra những thứ dùng đến, bố trí lên.

Khi Tôn Hoàng đi ra, liền thấy sô pha hạng nhất của hắn đã không còn, Đế nằm ở trên giường, mà trên mặt đất lại thêm một tầng màu trắng.

"Đế?" Tôn Hoàng có chút nghi hoặc.

"Anh ngủ chỗ đó." Đế hảo tâm chỉ chỉ khu vực màu trắng trên mặt đất.

Tôn Hoàng nhìn nơi đó, chăn màu trắng trải trên mặt đất, một cái gối đầu đặt ở vị trí cùng phương hướng với đầu giường của Đế, tiếp đó còn có một chăn trùm lên.

"Đây là. . ." Tôn Hoàng lùng tìm ở trong đầu, "Chăn nệm sàn." Đối với Tôn Hoàng mà nói, thứ này vẫn là lần đầu tiên thấy vật thực.

"Tôi tự tay trải, thích không?" Đế cười hỏi.

"Thích." Bởi vì hai chữ tự tay của Đế, nụ cười của Tôn Hoàng rất không hình tượng trở nên ngốc hề hề.

"Như vậy ngủ đi." Đế lần nữa tản ra lực hấp dẫn trí mạng đối với Tôn Hoàng.

"Được." Tôn Hoàng rất hài lòng chuyển vào chăn nệm sàn, cảm thụ được sự nhu hòa của chăn.

"Ngủ ngon." Đế tắt đèn, lại thiết lập một kết giới, ở bất cứ chỗ nào y vẫn luôn phòng bị, không phải Tôn Hoàng cũng là người khác.

"Ngủ ngon." Tôn Hoàng không có kinh ngạc vì hành động của Đế, vì để cho có cảm giác an toàn, mỗi đêm y sẽ thiết trí kết giới, rất bình thường, vì vậy Tôn Hoàng cũng tùy ý đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei