Chương 1 : Lady

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xe bus đã đi qua vài trạm, vẫn như thói quen cũ em thường lựa chọn ngồi hàng ghế cuối, xuyên qua cửa kính trong suốt màu xanh ngọc bích, cảnh đêm đều được thu trọn vào tầm mắt, bên ngoài bao phũ một lớp màu khiến cảnh vật dường như bị gượng ép choàng lên sự phô trương không nên có, màu mè như vậy khiến em không khỏi khó chịu.

=========================

Thành phố ồn ào náo nhiệt, màn đêm buông suống seoul âm u khó tả, không khí ngột ngạt lan tỏa khắp bốn phía, bao trùm tất cả mọi nơi, ở trung tâm thành phố các cửa hàng lớn vẫn không có gì thay đổi, đèn điện sáng rực rỡ.

Một cô gái có vóc dáng cao gầy mặc trang phục bó sát người màu trắng, váy ngắn đến mông, chân đi một đôi cao gót cùng màu, khuôn mặt trắng trẻo được trang điển tinh tế, thỉnh thoảng em lại đưa tay nhìn đồng hồ.

Jeonghwa nhíu mày nhìn về phía cửa hàng có nhiều người qua lại, nếu không phải vì công việc em nhất định sẽ không mặc loại quần áo như thế này đến đây, vừa nhìn thấy có người đến em vội vàng mỉm cười chuyên nghiệp: "Xin mời dùng thử sản phẩm mới của công ty chúng tôi, miễn phí dùng thử, dù chỉ dùng thử một chút thôi cũng có tác dụng giúp cho tiêu hóa". Vừa nghe nói đến miễn phí là có ngay một đám người xúm lại, Jeonghwa bắt đầu quảng cáo: "Từ bây giờ bắt đầu khuyến mãi, mua hai sẽ được tặng một"

Bận rộn phục vụ hết một nhóm người, em lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, đúng sáu giờ, lúc này mới thở dài một hơi thoải mái: "Hết giờ"

Em liền chạy đến chổ nghỉ ngơi thay quần áo, tiện thể tẩy trang luôn, Jeonghwa cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau thật mạnh mấy cái, trong gương lớn liền xuất hiện một gương mặt vừa được tẩy trang xong không có chút biểu cảm nào của em, vứt khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng.

Đi vào một khu nhà ở đã cũ, leo hơn mười tầng vừa mở cửa ra đã nghe mùi thức ăn thơm ngào ngạt: "Mẹ, con về rồi"

Đây là một phòng ở rộng bốn mươi mét vuông, đồ đạc bên trong tương đối đơn giản, trên bức tường màu trắng có treo một lá cờ hàn quốc, mẹ Jeonghwa nghe được tiếng con gái về đúng lúc từ bếp đi ra, trên tay còn bưng hai đĩa thức ăn: "Jjong Jjong, có mệt không con?"

Em cất túi rồi ngồi xuống bàn: "Con không mệt, nhưng hơi đau chân một chút ạ" Cũng không thể tránh được, trừ lúc ăn cơm ra em phải đứng tám tiếng trên giày cao gót, còn lếch thây được tới nhà là đã phước đức lắm rồi.

"Jjong Jjong à, con có bằng cấp cao như vậy vì sao mãi mà không xin được việc?" Mẹ Jeonghwa xới cơm để trước mặt em, rồi tự mình cũng ngồi xuống.

Jeonghwa tỏ vẻ không hiểu lắc đầu: "Con cũng không biết, mỗi lần con đi phỏng vấn ở trong điện thoại nói chuyện rõ ràng rất tốt, nhưng khi vừa nhìn đến sơ yếu lý lịch của con thì lập tức đổi thái độ, có công ty thậm chí còn không xem qua sơ yếu lý lịch, vừa nghe đến tên con là đã trực tiếp cho con vào danh sách đen rồi"

Mẹ Jeonghwa tùy tiện ăn một miếng cơm: "Chúng ta có đắc tội với ai đâu?"

Jeonghwa đồng ý gật đầu: "Vâng ạ, con là sinh viên vừa tốt nghiệp thì đắc tội với ai được chứ"

"Mẹ, từ từ sẽ tốt lên thôi, con còn chưa chán nản đến mức suy sụp đúng không ạ?" Jeonghwa thay đổi giọng nói vui vẻ ăn cơm, khuôn mặt tràn đầy tự tin như trước.

"Mẹ sợ con vất vả" Mẹ Jeonghwa đau lòng gắp thức ăn vào bát của em: "Con ăn nhiều một chút"

"Mẹ, không kịp mất rồi con phải đi dạy thêm buổi tối đây" Jeonghwa vội vàng ăn mấy miếng, cầm lấy quả táo trên bàn đứng lên.

"Con nhớ về nhà sớm" mẹ Jeonghwa lo lắng đi theo đằng sau, lấy áo khoác dúi vào tay em.

"Con biết rồi ạ" Jeonghwa cầm lấy áo khoác chạy vội ra cửa.

=================

Seoul ... một nơi được ví như thiên đường của cuộc sống, dưới ánh đèn màu, vật chất là thứ luôn được coi trọng, chỉ cần có tiền thì sẽ là thượng đế, nhìn về phía ngã tư đường, xe cộ đang qua lại tấp nập, khóe miệng Jeonghwa mỉm cười mang theo một chút châm chọc.

Thật ra, nơi em muốn đi đến chính là Lady, hộp đêm lớn nhất Seoul, giống như tên gọi của nó, rất khiêu khích, rất mờ ám, nhưng làm việc ở đây lương rất cao, đủ để chi tiêu lâu dài trong cuộc sống.

Lên xe bus đi qua mấy bến, theo thói quen Jeonghwa ngồi ở hàng ghế cuối cùng, xuyên qua cửa kính màu xanh em có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vào ban đêm, tất cả đèn màu đều biến thành màu xanh nhìn rất chói mắt, em luôn không thích màn đêm như thế này.

Trước cửa hộp đêm, hai chữ 'Lady' được mạ vàng rất to được treo ở không trung, cao khoảng mười mấy mét, dòng chữ như đang lạnh lùng nhìn xuống những người sắp sa ngã.

Bên trong hộp đêm DJ đang mở thứ âm nhạc sôi động nhất, khuấy động tất cả mọi người trên sàn nhảy.

Dưới ánh đèn mờ là những điệu nhảy nóng bỏng của cả nam lẫn nữ, không hề phân biệt, thân thể họ như được giải thoát, đây chính là mê loạn..

Jeonghwa thay quần áo, cầm lấy bảng hiệu phòng rượu ở bên cạnh.

Là phòng bar hạng nhất, xem ra hôm nay sẽ được rất nhiều tiền boa, em nhẹ nhàng nâng khóe miệng mỉm cười yếu ớt.

Phòng bar hạng nhất là phòng Vip duy nhất của hộp đêm, bình thường đến đều là doanh nhân giàu có hoặc là các nhân vật có tiếng trong giới chính trị, nên tất nhiên vung tay rất hào phóng.

"Jeonghwa, xinh đẹp chính là vốn liếng lớn nhất đấy, lại còn là phòng bar hạng nhất nữa" Sumi đứng bên cạnh ánh mắt hâm mộ nhìn bảng hiệu phòng rượu trên tay em, trên mặt trang điểm rất đậm và cầu kì, chiếc đầm nóng bỏng bó sát người.

Jeonghwa hé ra một nụ cười xem như là trả lời, bưng khay rượu ở bên cạnh đi thẳng về phía phòng bar hạng nhất.

"Hừ, ra vẻ gì chứ, phải giống tui hồi trẻ mới là đẹp" Sumi coi thường trừng mắt về phía bóng dáng đã đi xa của em, đứng dậy dùng tay phủi mông rồi đi đến phòng bao đã được chỉ định.

Jeonghwa một tay bê khay rượu một tay kéo nhẹ cánh cửa, cửa mở ra, bên trong khác hẳn với bên ngoài, rất yên lặng, có thể thấy được cách âm ở đây rất hiệu quả, em đóng cửa lại tiến lên mấy bước, đem khay rượu trên tay đặt lên bàn.

Theo phản xạ em đưa mắt nhìn xung quanh một vòng thì thấy trên bàn thủy tinh chất đầy các gói bột màu trắng, có mấy người ngồi ở bên cạnh đang xếp gọn lại, bởi vì ánh đèn lờ mờ nên Jeonghwa cũng không nhìn thấy rõ, em ngồi xổm xuống quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa của Italia, một nửa người bị khuất trong bóng tối, chỉ để lộ ra đôi chân thon dài, cô ta vận trên người bộ âu phục đắt tiền.

Jeonghwa mang rượu đã chuẩn bị rót vào chiếc ly, động tác thành thạo, trong phòng im lặng chỉ còn tiếng rót rượu lạnh lẽo.

Mấy người kia dọn xong bỏ tay ra, một người đàn ông trẻ lấy con dao nhỏ tùy thân vạch một lổ lớn trên một gói, người phụ nữ bị khuất trong bóng tối hơi nheo mắt lại, từ góc độ của Jeonghwa nhìn sang thấy rất thâm hiểm.

Người đàn ông trẻ kia lấy tay chấm một ít bột đưa lên mũi ngửi, hít vào xong liền thở ra ngay lập tức, sau đó kính cẩn gật nhẹ đầu với người phụ nữ kia.

Khuôn mặt được trang điểm tinh tế của Jeonghwa đột nhiên trở nên trắng bệch, đừng nói đây là ma túy giống trên tivi chứ?

Mặc dù trước đây trong khi huấn luyện quản lý đã từng nói, ra vào ở một nơi như Lady thì loại người nào cũng có, cho dù có nhìn thấy họ phóng hỏa giết người cũng không được lên tiếng, nhưng việc làm lần này của họ quá đáng sợ.

"Lại đây rót rượu" Giọng nói người đàn ông trẻ đó vang lên, anh ta lấy khăn lau bột dính trên tay, ánh mắt nhình Jeonghwa không hài lòng.

"Vâng..." Jeonghwa phản ứng kịp thời, mang một loạt ly đặt lên bàn, cầm lấy chai rượu đã mở rót vào từng ly.

Thấy TaeYang đã lau sạch tay, mấy người ngồi bên cạnh vội lấy thuốc lá ra mời, ngay lập tức trong phòng tràn ngập khói thuốc, Jeonghwa nửa quỳ ở trên thảm, đầu cúi xuống chờ khách yêu cầu.

Em nghĩ đến bản thân mình còn chưa có tiền thuê nhà tháng sau, mà cuộc sống của những người ở đây lại xa hoa đồi trụy như vậy.

Mấy người cầm lấy rượu trên bàn nhẹ nhàng cụng ly, thấy Jeonghwa vẫn ngồi cúi đầu ở đó TaeYang tức giận quát: "Sao cô lại ngây người ra ở đó? lại kia rót rượu cho Ahn tổng đi"

"Vâng..." Jeonghwa cầm lấy ly rượu trên bàn đến gần phía người phụ nữ ngồi khuất trong bóng tối, em nhẹ giọng: "Rượu của Ahn tổng"

Người phụ nữ bỏ chân xuống ngồi dậy, ngay lập tức thân thể hiện ra ngoài ánh sáng, dưới ánh đèn khuôn mặt cô ta gần như hoàn hảo, trên người tỏa ra một cổ khí phách khiến cho người ta cảm thấy có loại áp lực vô hình, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, người phụ nữ này có sự quyến rũ lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, đôi lông mày sắc bén ít người nào có được.

Ahn Hani cầm lấy ly rượu trong tay Jeonghwa, đầu ngón tay họ chạm vào nhau, mang đến cảm giác lạnh lẽo vô cùng.

"Ahn tổng, lại có thêm một cô gái quỳ dưới chân cô rồi" người đàn ông trẻ lúc nãy cười rộ lên, quay mặt sang Jeonghwa hất cằm: "Này, cô muốn ngủ với Ahn tổng của chúng tôi không?"

Trên mặt Jeonghwa không có bất kì một biểu hiện gì, em đã quá quen thuộc với việc bị khách hàng trêu chọc, như thế này vẫn chưa là gì cả.

"Nếu kỹ thuật của cô tốt nói không chừng Ahn tổng của chúng tôi sẽ bao cô, dù sao cũng tốt hơn so với việc cô làm phục vụ ở đây" mấy người bên cạnh nghe thấy thế cười rộ lên, giọng cười vô cùng lỗ mãng.

Ahn Hani lấy ví rút ra một xấp tiền mệnh giá cao nhất, ngay trước mặt mọi người, cô ta nhét vào cổ áo sơmi hồng mở rộng của Jeonghwa.

Em ngẩn đầu lên, lần đầu tiên gặp phải một khách hàng kỳ quặc nhất thời em không biết phải ứng phó như thế nào.

Ngón tay lạnh lẽo của cô ta chạm vào nơi mềm mại trước ngực em, thậm chí còn chạm vào cả áo lót, lúc lấy tay ra, đầu ngón tay cô ta như có như không chạm vào ngực em, khiến toàn thân em run rẩy.

"Cảm giác rất tốt, không phải do phẩu thuật thẩm mỹ" Cô ta cười cười, uống cạn ly rượu, híp mắt lại nhìn em chằm chằm.

Jeonghwa cắn chặt môi, cảm giác nhục nhã dâng tràn lên, em biết số tiền mặt cô ta vừa nhét vào người em không phải nhỏ, ít nhất là tiền sinh hoạt và tiền nhà tháng sau không cần phải lo nữa, lúc này lòng tự trọng cũng không thể biến thành cơm ăn, dần dần lấy lại sự bình tĩnh, em ngẩn đầu lên khuôn mặt vô cùng trong sáng mỉm cười nói: "Cảm ơn"

Trong mắt Ahn Hani xuất hiện một chút không hài lòng, làm như không nhìn thấy nụ cười của Jeonghwa, trả lại ly rượu trong tay cho em, lại quay trở về ngồi trong bóng tối.

Jeonghwa lấy rượu ở bên cạnh tiếp tục rót, tiền ở trong ngực nóng như lửa làm em khó chịu.

Jeonghwa dùng gương mặt tươi cười giả tạo nhìn thứ chất lỏng màu đen nổi ít bọt lăn tăn trong ly, em nhìn cuộc sống xa hoa hưởng thụ của con người, di chuyển chân quỳ đã bị tê của mình, sâu trong mắt ẩn chứa sự ác cảm khó phát hiện.

"Cốc...cốc" sau hai tiếng gõ cửa được mở ra, quản lý dẫn theo mấy cô gái lần lượt đi vào, trên mặt quản lý nở nụ cười nịnh nọt: "Ahn tổng, đây là những cô gái tốt nhất của Lady, hôm nay đã chuẩn bị riêng cho Ahn tổng đấy ạ"

Quản lý quay người, đẩy một cô gái đứng ở đằng sau ra phía trước: "Cô ấy là Candy vừa mới đến, vẫn chưa có ai động qua, đảm bảo phù hợp với sở thích của Ahn tổng" Candy hơi sợ hãi rụt người lại, sau khi nhìn thấy rõ gương mặt Ahn Hani, gương mặt Candy lập tức trở nên ngượng ngùng, chủ động bước lại gần ... (do anh nhà sát gái quá đó =))) )

Jeonghwa vẫn duy trì tư thế cũ, xem ra giàu có và vẻ ngoài bắt mắt vẫn là quan trọng nhất đi, đi đến đâu cũng được chú ý và yêu thích.

Mấy người khác thấy thế đều mỉm cười, sau đó tự lựa chọn cô gái cho mình, quản lý vui vẻ rời đi, trước khi đóng cửa lại còn dùng ánh mắt nhìn Jeonghwa, ý bảo em phục vụ cho thật tốt.

Bên trong phòng lập tức tràn ngập tiếng trêu ghẹo, tiếng nũng nịu, càng lúc càng lớn.

"Ưm-.." Candy ngồi vắt ngang trên đùi Ahn Hani, rên rỉ một tiếng giống như thống khổ, giọng quyến rũ kéo dài.

Ahn Hani kia khả năng "tán tỉnh" quả nhiên rất giỏi.

Jeonghwa không muốn nhìn thấy nhưng không thể tránh được, em sắp sếp lại mọi thứ trên bàn, ánh mắt nhìn sang hướng khác.

"Ưm..." dù sao Candy cũng là người mới đến, chưa có kinh nghiệm, không chịu được nên một lúc sau đã bắt đầu thở hổn hển, hai tay Ahn Hani đặt ở thắt lưng Candy, còn đầu thì đã chôn sâu vào trước ngực cô ta.

Không khí bên trong phòng đang tràn ngập sự dâm loạn xa xỉ, Jeonghwa nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã mười hai giờ, Lady không giống những quán bar khác, ở đây khi khách về thì người phục vụ mới xong việc.

Chín giờ sáng mai em còn phải làm tăng ca ở siêu thị, Jeonghwa ngẩn khuôn mặt gầy yếu nhỏ nhắn lên, lại đối diện với ánh mắt thâm thúy của Ahn Hani, toàn bộ cơ thể Candy nằm trên người cô ta, tay cô ta luồn vào trong áo mà sờ mó những chổ nhạy cảm trên người Candy.

Jeonghwa vội dời tầm mắt sang nơi khác, em nghĩ thầm chắc cũng đã đến lúc kết thúc.

Quả nhiên thân thể Candy giật giật, không còn sức lực từ trên người Ahn Hani trượt xuống, em cảm nhận được có một nguồn áp lực đang đến gần mình, thì ra thân thể Ahn Hani đứng dậy, âu phục quý giá phẳng phiu không một chút nếp nhăn, bên trong là áo sơmi trắng sáng.

Cao quý làm cho người khác không dám đến gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro