Chương 21 : Em Là Của Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jeonghwa lấy tay che cổ, mắt nhìn những con số đang tăng lên.

Trong thang máy vì bị cô nhìn chằm chằm khiến Jeonghwa vô cùng bức bối, đột nhiên cô đứng thẳng người vươn tay ôm lấy eo Jeonghwa, tay kia chuẩn xác tìm được vị trí miếng băng dán giật mạnh ra, vết cắn màu đỏ tươi trên làn da trắng nỏn vô cùng nổi bật, mặt Hani lập tức đanh lại, cảm thấy chướng mắt, cô vạch cổ áo Jeonghwa ra, động tác quá mạnh khiến cúc áo bị bung ra lúc nãy rớt luôn xuống đất.

"Buông tôi ra! Cô muốn gì?!"

Trên bờ vai trần của Jeonghwa xuất hiện một dấu răng nổi bật, những dấu vết mờ ám như thế này chỉ có người gần gũi nhất mới có thể tạo nên.

"Đây là kiệt tác của tên họ Park kia?" Giọng cô đã bắt đầu bộc lộ sự tức giận.

Jeonghwa trả lời cẩn thận, em không muốn Ken bị liên lụy: "Không phải!"

"Vậy là ai?"

Jeonghwa nhất thời không biết nói gì, lại đi nói ra một câu không nên nói: "Không liên quan đến cô"

Không gian nhỏ hẹp đột nhiên tăng thêm áp lực, Hani một tay ôm chặt eo Jeonghwa, tay kia giữ cằm ép em quay mặt về phía sau: "Trước khi tôi buông tay thì không ai được đụng vào người cô"

Rõ ràng là hơi thở nóng rực nhưng đến tai Jeonghwa lại trở nên lạnh lẽo, một người có quyền lực lớn như Ahn Hani, em chưa bao giờ muốn trêu chọc, mà cũng không thể trêu: "Cô muốn như thế nào mới có thể buông tay?"

"Rất đơn giản.." giọng lại trở nên mờ ám, môi Hani tiến đến gần cổ Jeonghwa thở nhẹ ra một hơi, tràn ngập khiêu khích: "Chờ tôi chơi chán, cô có thể tự do"

Sắc mặt Jeonghwa khẽ biến hóa, em không quen đứng ở tư thế thân mật như thế này: "Cô dựa vào cái gì?"

"Dựa vào tôi là Ahn Hani" Nếu muốn, không có gì là cô không chiếm được.

Câu trả lời như vậy khiến Jeonghwa cảm thấy buồn cười, dục vọng chiếm hữu của người phụ nữ này khiến người ta sợ hãi, Jeonghwa giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay Hani: "Cô đã quen thói bá đạo rồi, tại sao còn phải hao tâm tổn trí dồn ép người khác vào đường cùng? Nếu cô muốn, trực tiếp đoạt lấy không phải nhanh hơn sao?"

"Jjong, em không hiểu tôi, tôi thích nhìn người khác giãy giụa, thích nhìn họ bị dồn vào đường cùng"

Đây là sở thích của chị ta? Vậy nếu em ngoan ngoãn nghe lời, không lâu sao cô sẽ chán, sẽ tha cho em ư? Nghi ngờ này Jeonghwa cũng không hỏi, ngay lúc đó cửa thang máy mở ra, Jeonghwa chuẩn bị chạy ra ngoài nhưng lại bị Hani phát hiện, nhanh chóng túm tay em kéo trở về, cửa thang máy lần nữa đóng lại hướng lên tầng cao nhất.

"Sau khi hết giờ làm việc, chờ tôi ở cửa công ty cùng nhau ăn tối" ngữ điệu không phải hỏi mà là ra lệnh, Jeonghwa thật sự không muốn đi: "Hôm nay tôi có việc"

"Có việc cũng bỏ" Hani vòng qua người em ấn nút thang máy: "Đến lúc đó, tôi chờ cô"

Nhìn bóng dáng Hani biến mất ở cửa, Jeonghwa nhấn một con số sau đó lùi sâu vào trong thang máy.

Hôm nay thời gian làm việc dường như trôi qua rất nhanh, cảm giác mới một lúc mà Hyelin đã thu dọn bàn làm việc: "Jeonghwa, về thôi"

"Cậu về trước đi, tớ còn một ít tài liệu chưa làm xong"

"Vậy tớ về trước nhé, mai gặp"

Sau khi tất cả mọi người trong văn phòng về hết, Jeonghwa mới thả lỏng một chút, em không hi vọng đồng nghiệp thấy được chuyện này, cầm lấy túi xách, nhưng vừa đứng lên cửa phòng làm việc của trưởng phòng lại mở ra: "Cô chưa về sao?"

Jeonghwa lễ phép gật đầu: "Tôi đang chuẩn bị về"

"Jeonghwa!" Kang Hara đột nhiên đứng chắn đường em, vẻ mặt kiêu căng: "Tôi muốn khuyên cô mấy câu"

Dựa vào vẻ mặt Kang Hara, em đoán được cô ta muốn nói gì, nhưng vẫn giả vờ như không biết: "Trưởng phòng Kang, có phải tôi chưa hoàn thành tốt công việc?"

"Người vì tiền mà lên giường cùng chị ấy, chị ấy sẽ không thích" khẩu khí coi thường mà khẳng định: "Cho nên dù có quấn quýt cũng vô dụng thôi"

Đừng giỡn! em muốn cách Ahn Hani càng xa càng tốt, nhưng sau khi những bức ảnh kia bị phát tán trong phòng thiết kế, mọi người đều nghĩ là em muốn đeo bám cô: "Tôi chưa bao giờ 'hy vọng' được Ahn Hani thích" đây là lời thật lòng của em!

"Những người phụ nữ như cô tôi đã gặp không ít, Hani đối với các cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi"

Các cô? Quả nhiên Kang Hara đã đánh đồng em với những người phụ nữ kia.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã muộn hai mươi phút, nếu còn không đi chỉ sợ 'Ngài Ahn Tổng Cao Thượng' kia sẽ lên tận đây tìm..em đi ngang đụng phải bả vai Kang Hara: "Trưởng phòng Kang nói không sai, chị ta đối với phụ nữ chỉ là hứng thú nhất thời, sau khi chiếm được sẽ cảm thấy nhàm chán, rồi lại tìm kiếm mục tiêu mới, lặp đi lặp lại không bao giờ kết thúc, loại tình yêu như vậy... không đáng để tin tưởng, vì nó không dành riêng cho một người phụ nữ nào hết"

Tiếng bước chân sau lưng đã xa dần. Kang Hara nắm chặt tay, cô ta và Ahn Hani thỉnh thoảng có hẹn hò, nhưng cũng chỉ là đi ăn cùng và hôn môi mà thôi.

Đi xuống tầng một, vừa mới ra khỏi cửa công ty đã thấy Ken đứng chờ: "Jeonghwa, anh đến đón em"

"Không cần đâu" Jeonghwa nhìn thấy xe cậu ta đang dừng bên lề đường: "Anh vừa mới tiếp quản công ty chắc chắn sẽ rất bận rộn, em tự về được rồi"

"Không được, anh không thể để chuyện hôm qua xảy ra một lần nữa, đi thôi!" Ken nắm lấy tay Jeonghwa không cho em cự tuyệt.

Jeonghwa đưa mắt nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Ahn Hani đâu, nhưng vừa đi được hai bước điện thoại đã đổ chuông, em không hề lưu số cô, nhưng chỉ nhìn qua là có thể nhận ra được, sau khi suy nghĩ Jeonghwa ngắt máy, vừa nhấc chân lên vẫn chưa kịp bước, điện thoại lại đổ chuông thúc giục, cùng lúc đó không biết một chiếc xe thể thao sang trọng từ nơi nào lao đến dừng lại ngay trước mặt hai người, cửa kính xe hạ xuống, Hani nghiêng đầu nhìn Jeonghwa: "Lên xe"

Ấn tượng của Ken đối với cô vốn đã không tốt: "Jeonghwa, anh đưa em về"

Ahn Hani nhíu mày, sắc mặt trở nên u ám.

Jeonghwa bước xuống thềm đá, Ken vẫn lo lắng đi theo: "Lỡ như gặp lại những người đó em phải làm sao? Jeonghwa..."

"Anh yên tâm, lát nữa em đi taxi về, còn không thì về đến nhà em sẽ gọi cho anh" Jeonghwa đi đến cạnh xe Hani, quay lại vẫy nhẹ tay với Ken rồi lên xe.

Mãi đến khi xe chuyển động khuôn mặt căng thẳng của Hani mới giảm đi một chút: "Em ngắt điện thoại của tôi có phải muốn đi cùng anh ta?"

Đúng là lúc đó Jeonghwa định làm như vậy: "Tôi tưởng cô chờ không nổi nên đi trước rồi"

Hani khẽ cười, bàn tay Jeonghwa đang đặt trên đầu gối liền bị cô nắm lấy: "Tôi nói được là làm được, chẳng qua tôi muốn theo dõi một chút, sau lưng tôi...cô có làm càng hay không"

Khóe môi Jeonghwa hơi nâng lên xem như trả lời, ánh mắt hướng ra kính xe.

"Những người khi nãy anh ta nhắc đến là ai?" Giọng Hani đột nhiên lạnh đi rất nhiều, dựa vào cuộc nói chuyện của em với Ken lúc nãy, cô biết Jeonghwa đang gặp rắc rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro