Chương 59 : Ahn Hani Gặp Nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59 : AHN HANI GẶP NẠN

HyunA ánh mắt khả nghi nhìn hai người, rồi đưa thuốc cho Cô: "Đừng để lại bị đánh"

"Cô ta dám!" Hani cau chặt mày, vết thương lại bắt đầu đau nhức.

"Được rồi" HyunA đứng thẳng dậy, thu dọn dụng cụ, dặn dò Jeonghwa: "Thuốc tôi đều để lại đây, cách một tiếng hãy sát trùng vết thương cho cô ta một lần".

Tiễn HyunA xuống lầu, khi quay lên, nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, Jeonghwa vội vàng mở cửa: "Chẳng phải chị không được động vào nước sao?"

Hani đang cởi áo, trán vẫn đang cuốn băng: "Vậy em định tắm cho tôi?"

Jeonghwa đóng cửa phòng tắm, quay lưng lại, lo lắng đáp lời: "Cẩn thận vết thương"

Không lâu sau, trong phòng lấy lại vẻ yên tĩnh, Hani mặc áo choàng tắm bằng lụa bước ra, nước trên đầu theo tóc từng giọt không ngừng rơi xuống, Cô đi đến cạnh giường, đem một chiếc khăn ném tới chỗ Jeonghwa, sau đó cơ thể thư thái nằm ở mép giường, gối đầu trên đùi em: "Lau cho tôi".

Cô mở mắt, máu từ trong băng cuốn rỉ ra, Jeonghwa vội vàng nhận lấy khăn, cẩn thận lau khô tóc, và xoa bóp đầu cho Cô: "Được rồi"

Hani đầu gối trên đùi em, biểu cảm dễ chịu thoải mái: "Chúng ta nếu không cãi nhau, dường như rất giống một cặp?"

Động tác ở tay của Jeonghwa dừng lại, đôi mắt biểu cảm sững sờ.

Cô nhận thấy Jeonghwa đang miên man suy nghĩ, bàn tay liền nắm lấy tay em: "Tôi mệt".

"Vậy ngủ đi"

"Tôi muốn ngủ trên đùi em" Cô khép hờ đôi mắt, vết thương là do một tay Jeonghwa gây nên, nguyện vọng của Cô, cũng thành lẽ dĩ nhiên.

Thay đổi tư thế, Jeonghwa nhìn vào màn hình điện thoại, rốt cuộc cũng không muốn ngủ, Hani tuy rằng đang rất đau, nhưng vì trước đó đã uống thuốc nên nhanh chóng ngủ rất say, trong phòng chỉ còn để chừa lại đèn áp tường màu vàng, bao phủ căn phòng mang vẻ ấm áp, ôn hòa.

Jeonghwa tựa lưng vào đầu giường, một hồi lâu sau, chân cũng bắt đầu cảm thấy tê mỏi, em vẫn không động đậy, để Cô có thể ngủ thật sâu.

Ngón tay em chạm vào mặt nhẫn, sau một hồi xoay trái lại xoay phải, Jeonghwa cuối cùng quyết định tháo ra, để vào tủ đầu giường.

Ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu hửng sáng, từ đằng đông, mặt trời bắt đầu ló rạng những tia sáng đầu tiên, không gian vẫn chìm trong sự yên bình, im ắng.

Hani dường như đang cựa quậy, Cô phát ra những thanh âm khàn khàn, mang theo sự khó chịu. Jeonghwa nhìn thấy Cô đang toát mồ hôi, em đặt tay lên sờ thử trán cô, đã nóng rực. Jeonghwa vội vàng lấy thuốc mà HyunA để lại, đem viên thuốc đưa vào miệng cô, một tay cầm ly nước: "Chị mau uống thuốc"

Hani tuy rằng đang ngủ mơ màng, nhưng vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc.

Jeonghwa cẩn thận cởi băng cuốn trên đầu Cô, vết thương cũng không quá sâu, nếu được chăm sóc cẩn thận có lẽ sẽ không để lại di chứng gì nghiêm trọng. Em dùng bông nhúng vào một ít thuốc khử trùng, sau đó động tác dịu dàng chà sát nhẹ lên trán Cô.

"A-..." Mặc dù như vậy, mắt Cô cũng theo bản năng mà nhíu chặt lại.

Jeonghwa nhận thấy vùng quanh vết thương đang sưng lên, em cúi đầu, thổi hơi lên trán cô. Hy vọng có thể giúp cô giảm bớt phần nào cảm giác đau nhức. Hơi mát lành lạnh dần dần thâm nhập, cảm giác đau cũng tản đi ít nhiều, Hani khẽ động đậy mắt, liền trông thấy em đang rất chăm chỉ thổi vào chỗ đau cho Cô, dáng điệu vừa nghiêm túc lại hồn nhiên. Cô kín đáo nhắm mắt lại, khóe miệng cũng hơi cong lên.

Khử trùng xong vết thương, Jeonghwa thấy Cô vẫn đang ngủ ngon, liền tựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngủ không được bao lâu, Hani đã tỉnh dậy, thân thể di chuyển, cũng khiến Jeonghwa tỉnh giấc ngay sau đó: "Sao vậy, chị lại sốt nữa?"

Cô nháy mắt, cười châm biếm: "Nhìn không ra em quan tâm tôi đến vậy"

Không biết là cô nghiêm túc hay đang chế nhạo, hai tay Jeonghwa day day thái dương, vẻ mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi: "Tôi không muốn chị sinh bệnh".

Hani ngồi dậy, đầu óc choáng váng, ngồi trên giường định thần một chút, khi đã đỡ hơn, cô mới đứng dậy.

"Chị còn muốn đi làm?"

"Ừ, hôm nay có một buổi họp quan trọng tôi phải trực tiếp chủ trì" Ngoại trừ chuyện chơi đùa, công việc đối với người phụ nữ này, gần như là mạng sống.

Bên trong thang máy của Ahn Thị, Cô ôm lấy hai bả vai, lưng tựa vào tường, Jeonghwa đứng gần đó, thấy đầu cô cúi xuống, thần sắc mệt mỏi: "Chị thật sự không sao chứ?"

Khóe miệng cô để lộ một nụ cười: "Em hôm nay thật không bình thường, bắt đầu động tâm với tôi?"

Con người này, quả nhiên không thể đối xử với chị ta cho tốt được, Jeonghwa đứng sát cửa thang máy, cửa vừa mở ra, ngay lập tức đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.

Hani ý cười sau đó càng đậm, cửa thang máy đóng lại, cô nhấn nút lên tầng cao nhất.

Jeonghwa vừa bước vào phòng thiết kế, Hyelin gấp gáp bắt ngay lấy tay em, vừa cầm vừa kéo em đến chỗ ngồi: "Tin tốt, tin tốt..."

"Sao vậy?"

"Nửa tháng sau sẽ tổ chức một chuyến du lịch cho nhân viên đấy, woa~ cuối cùng cũng chờ được đến ngày này"

"Du lịch?" Jeonghwa lúc này mới nhận thấy sự hào hứng đang ngập tràn trong phòng, khuôn mặt ai nấy cũng đều hân hoan, chờ đón: "Đi đâu?"

"Là SeongNam!" Hyelin đột nhiên trở nên bí sị, hai tay nâng cằm: "Mình phải giảm cân..."

"Giảm cân làm gì?"

"Lỡ may, gặp được nhân duyên ấy chứ..."

Jeonghwa không nhịn được cười, em sắp xếp lại đồ đạc trên bàn: "Công ty nhiều người như vậy, nếu toàn bộ đi sẽ loạn cũng không chừng?"

"Không, công ty bao năm nay đều có truyền thống này, mình còn nghe nói, lần này tổng giám đốc cũng muốn đi cùng đấy..."

"Phải không?" Jeonghwa lơ đãng, cũng không biểu hiện sự hứng thú.

Trên tầng cao nhất, phòng làm việc của tổng giám đốc.

Kang Hara gõ cửa, khi vào trong, Cô vẫn đang vùi đầu trong công việc, cô ta tiến lên, tay đưa tài liệu đến trước mặt Cô, ánh mắt vô tình rơi xuống trán: "Hani, đầu chị bị sao vậy?"

Ngón tay Cô khẽ vuốt vuốt vết thương: "Không sao, chỉ là không may bị thương"

Kang Hara khẽ cắn môi dưới, ánh mắt lưỡng lự, nhưng cũng không mở miệng.

"Tối hôm qua ngủ ngon chứ?" Cô vẫn tiếp tục làm việc, cũng không ngẩng đầu lên.

Cô ta đột nhiên có chút ủy khuất, rất lâu không nghe thấy câu trả lời, Hani ngẩng đầu, liền thấy cô ta đang ngơ ngẩn nhìn về phía mình: "Hôm nay, cô có thể không cần đi làm"

"Tôi không thích để công việc hôm nay sang ngày mai" Kang Hara đem tài liệu trên bàn đẩy đến trước mặt Cô: "Tổng giám đốc ký xác nhận một chữ, tôi còn có việc gấp cần xử lý"

Đêm qua, đến cuối cùng vẫn là Hani nắm thế chủ động, Kang Hara trong lòng dấy lên cảm giác xót xa, rốt cuộc là cô ta không đủ quyến rũ, hay vốn dĩ là Ahn Hani đối với cô ta không hề có hứng thú?

"Để đấy được rồi, tôi sẽ bảo thư ký mang lại cho cô sau" Cô tiếp tục làm việc, hai tay Kang Hara đang buông thõng liền nắm chặt, đôi mắt ngân ngấn nước, cô ta cắn môi, miễn cưỡng đi ra ngoài.

Khi đó chị ta rời đi, là để trở lại Sun Flower, về bên cạnh Jeonghwa?

Thời gian làm việc trôi đi nhanh chóng, mọi người ai nấy cũng đều khấp khởi bàn tán xôn xao về chuyến du lịch đến SeongNam, tâm trạng sớm đã không còn đoái hoài đến công việc.

Trên đường trở về, Jeonghwa đi mua chút ít thức ăn, từ ngày ở Sun Flower cho đến hôm nay, hai người họ chỉ ăn thức ăn liền, hay ăn tạm gì đó cho qua bữa, ngày hôm nay, em nảy sinh ý nghĩ muốn chiều lòng dạ dày của bản thân một lần.

Vừa đi vào phòng khách, ngay lập tức cảnh tượng đập vào mắt khiến Jeonghwa hoảng sợ.

Em thả túi đồ trong tay, đi nhanh về phía trước, Hani đang nằm trên ghế sofa, không hiểu vì lý gì, đột nhiên lăn mình xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mắt tái nhợt.

"Chị sao vậy?!" Jeonghwa vội vàng đỡ lấy cô, Hani khó chịu mở mắt: "Sao tôi lại ngủ dưới sàn nhà?"

Jeonghwa đỡ được cô lên ghế: "Hỏi chính chị đi, hay chị cho rằng tôi đẩy chị xuống?"

Cô thuận thế tựa đầu lên vai Jeonghwa: "Đêm qua chẳng phải em đạp tôi xuống giường sao?"

Người phụ nữ này, khi không cũng khiến người khác á khẩu không trả lời được, Jeonghwa khẽ đẩy cô: "Thế này không được, chúng ta nên đến bệnh viện thì hơn?"

"Em nói tôi không được?" Cô cố ý vặn vẹo ý tứ câu nói của em: "Người ta nói, phụ nữ khi cảm sốt, tự nhiên sẽ rất thoải mái, em muốn kiểm chứng?"

Jeonghwa nhận thấy dự tính xấu xa của người kia, một tay đẩy Cô ra, đứng dậy. Hani thuận thế ngã người về phía sau, đầu óc đang choáng váng lười nhác tựa vào ghế.

Jeonghwa đem đồ ăn vào bếp, không lâu sau, mùi vị thức ăn dần xâm chiếm tất thảy không gian, Cô nằm trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, khi Jeonghwa đi ra, Cô vẫn đang ngủ mơ màng.

Em khom lưng, khẽ đẩy đẩy cô: "Chị không ăn à?"

Hani bất mãn trở mình, mắt mở he hé: "Có gì ngon?"

Lúc này còn kén chọn: "Tôi có xào vài món" Jeonghwa cởi tạp dề, để lên bàn ăn, khi bày xong hết món ăn lên bàn, Cô đã tự giác ngồi xuống.

Hani vốn dĩ đang đói, cũng không bắt bẻ gì thêm, khi ăn được phân nửa, nhớ tới điều gì liền mở lời: "Phải rồi, chiều nay bệnh viện có gọi điện đến, nói rằng mẹ em có chuyển biến tốt, có thể nói chuyện được rồi"

Nghe xong, Jeonghwa nét mặt tươi cười rạng rỡ, thức ăn cũng trở nên ngon miệng hơn: "Buổi chiều viện trưởng gọi điện tới, tan làm tôi cũng qua thăm mẹ, mẹ tôi còn nói muốn tập đứng dậy"

Qua bàn ăn, nhìn nét mặt vui vẻ rạng ngời của người đối diện, Cô có thể cảm nhận được, chỉ khi nói đến mẹ mình, Jeonghwa mới để lộ khía cạnh này của bản thân: "Em yên tâm, bác sĩ ở đó, đều là những người có tay nghề cao"

Jeonghwa gắp một miếng sườn đặt vào bát Cô.

Hani ngừng ăn, ngẩng đầu cười trêu nghẹo: "Làm gì vậy, cái này có thể xem là thổ lộ không?"

Jeonghwa cúi đầu ăn cơm, Cô vẫn chăm chú nhìn em, Jeonghwa cố ý nói sang chuyện khác: "Ở công ty có tin, nửa tháng tới có tổ chức du lịch?"

"Ừ"

"Tôi không muốn đi" Jeonghwa buông đũa, một tay chống cằm, trong lòng sớm đã có dự tính sẵn: "Mấy ngày nghỉ đó, tôi muốn đến bệnh viện chăm sóc mẹ"

"Không được!" Hani bất ngờ cắt lời, phản đối nghiêm khắc.

"Tại sao?" vẻ mặt em hoài nghi: "Tôi không đi không được sao? Thậm chí còn tiết kiệm tiền cho công ty"

"Ai cũng không được phép vắng mặt, hơn nữa, tính nghỉ làm, em tưởng không bị đuổi việc?"

"Nhưng..." Thật là, không lời nào nói lại được chị ta.

"Bệnh viện bên đó, những người có chuyên môn nhiều vô kể" Cô buông đũa, đứng dậy, vốn dĩ những chuyện này của công ty, cô không hề can thiệp, lần này vì muốn cùng em ra ngoài, lại không nghĩ, em không hề mảy may cảm kích.

Nhiều ngày yên ổn sau đó trôi qua, Hyelin liên tục lôi kéo em ra ngoài mua sắm, chuẩn bị cho những ngày du lịch sắp tới.

Bệnh viện...

Ngày hôm nay thời tiết đã bắt đầu trở nên ấm áp, dừng xe lại, Jeonghwa đi đến bãi cỏ, qua lại đều là bệnh nhân đang đi dạo, thụ hưởng ánh nắng chan hòa.

"Mẹ" Jeonghwa dừng bước, ngồi xổm xuống trước mẹ Jeong: "Công ty tổ chức đi du lịch, nhưng con không muốn"

"Vì...sao?" Mẹ Jeong tuy rằng đã có thể nói chuyện, nhưng phát âm vẫn lắp bắp.

"Con muốn ở đây cùng mẹ" Jeonghwa gối đầu lên đùi mẹ, mẹ Jeong gắng sức di chuyển tay, muốn vỗ về, nhưng một chút khí lực cũng không có, bà trìu mến nhìn con gái: "Mẹ...mẹ ở đây...có người chăm sóc...Con, con đi..."

Jeonghwa đã lớn như vậy nhưng chưa từng đi xa, em cũng nên giống như bạn bè đồng trang lứa đi đó, đi đây, tránh xa những lăn lộn của cuộc sống: "Không cần...chăm mẹ, bác sĩ nói...mẹ sẽ dần...khỏe thôi"

"Vâng" Jeonghwa ngẩng đầu, nắm lấy tay mẹ: "Mọi chuyện rồi sẽ tốt cả thôi"

Mẹ Jeong tựa người vào xe lăn, vẻ mặt phúc hậu, rất nhiều chuyện đã đi qua, cũng không nên ôm thù hận trong lòng, miễn là Jeonghwa sống tốt, đối với bà mà nói, đó đã là niềm hạnh phúc lớn lao nhất.

"Mẹ, lần này bọn con đi SeongNam" Jeonghwa đứng dậy, đẩy xe lăn, giọng em tràn đầy hứng thú, ngay cả bước chân cũng bắt đầu trở nên nhẹ nhõm, lâng lâng: "Chờ con trở về, con sẽ kể mẹ nghe thật nhiều điều..."

Dọc đường đi, Jeonghwa ở trước mặt mẹ luôn nói rất nhiều, mẹ Jeong an tâm cười hiền lành, thi thoảng mấp máy môi nói vài lời, những lúc như vậy, thời gian hạnh phúc trôi đi dường như rất nhanh chóng mà ngắn ngủi.

Trên đường đến SeongNam, không khí náo nhiệt vô cùng, Hyelin hứng thú kéo lấy tay Jeonghwa, vừa xuống máy bay, đã nắm chặt tay em tạo thành vòng tròn, quay quay hào hứng: "Woa~ SeongNam, ta tới rồi đây!"

"Lyn à..." Jeonghwa cười, vội vàng kéo tay cô ấy: "Còn quay nữa, mình chóng mặt chết mất"

Toàn bộ hành trình chuyến đi, hướng dẫn viên du lịch đều đã được sắp xếp từ trước, đoàn người đi đến khách sạn và cất hành lý, Hyelin vừa vào phòng đã ngã người thoái mái xuống giường: "A, thật thoải mái~"

Jeonghwa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Hyelin lách mình, một tay mở túi xách, cười nguy hiểm: "Jeonghwa...."

"Sao vậy?"

"Cậu và tổng giám đốc bất hòa hay sao mà không cùng chị ta ở phòng VIP, cùng mình chen chúc ở phòng cỏn con này làm gì?"

"Để xem, cậu có loại máu gì nào..." Jeonghwa làm bộ vén tay áo.

"Được rồi, được rồi..." nhìn thấy dáng điệu của Jeonghwa, Hyelin vội vã cầu xin tha thứ.

Điện thoại ở đầu giường bất chợt vang lên, Jeonghwa cầm lấy nhìn vào màn hình, là Ahn Hani, em biết rõ mục đích của chị ta, không nhận máy, quả quyết từ chối.

Bên trong phòng VIP, thân thể Cô tựa lên cửa sổ, bộ trang phục màu vàng nhạt càng làm tôn lên vóc người tuyệt mỹ, khóe môi cô cong lên, khi biết điện thoại bị từ chối, mái tóc màu đen óng càng lộ ra vẻ độc đoán.

Ngón tay nhấn nhấn một hồi, tin nhắn được gửi đi: "Đêm nay sang đây"

Chưa đầy mười giây sau, đối phương đã trả lời, Hani ngấm ngầm hài lòng, nhưng không ngờ lại là một tin nhắn cụt lủn: "Không!" một chữ như hất gáo nước lạnh vào mặt cô. Lá gan mỗi ngày một lớn, em tưởng rằng lúc này có nhiều người, Cô không dám lôi em qua đây?

Tức giận ném điện thoại lên giường, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, khóe mắt Cô lộ ra vẻ tinh ranh, xoay người, mở cửa đi ra ngoài.

Bên kia, Hyelin bận rộn tới bận rộn lui, "Jeonghwa, cậu không làm mẹ hiền dâu thảo, thật sự quá uổng phí, nghỉ ngơi một chút đi"

Jeonghwa lấy quần áo trong vali treo vào tủ, chuông cửa vang lên, Hyelin giật mình đứng dậy: "Để mình mở cửa"

Hyelin đi chân trần, cửa vừa mở, chỉ thấy Hani đang tựa người vào tường, ngay tức khắc mở to hai mắt.

"Ai vậy?"

Hyelin khoa trương, cũng không quên chào hỏi, nhìn vào trong: "Jeonghwa, là..."

Jeonghwa quay đầu lại, chỉ Cô đứng phía sau Hyelin, em bất ngờ, quần áo cầm trong tay lơ lửng giữa không trung, người phụ nữ nghênh ngang đi vào, cuối cùng, vẫn hướng đến vách tường, đứng tựa vào.

Hyelin tính tình vốn thoải mái, cũng không tránh khỏi cảm giác xấu hổ: "Jeonghwa, mình...mình đói, mình ra ngoài kiếm gì ăn đây"

Em vội vàng buông quần áo trong tay, "Mình đi cùng cậu"

Hyelin nửa người đã ra khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa: "Không cần đâu...Bye bye.." Nửa câu sau rơi rớt lại sau cánh cửa chắc chắn.

Hai tay Hani khoanh trước ngực: "Jjong Jjong, em trốn cái gì?"

Jeonghwa kéo rèm cửa, gian phòng ngay lập tức trở nên tối đi, em sợ tai vách mạch vừng, thấp giọng như thủ thỉ: "Chúng ta ở nhà đã nói rõ, chị là cấp trên, tôi là cấp dưới, chị cứ như thế này, muốn tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa hai chúng ta?"

Cô tiến đến, bức Jeonghwa ép sát người vào tường: "Biết thì sao?"

Đối với chị ta mà nói, chỉ là tin tức vỉa hè, Jeonghwa ngữ điệu tức tối: "Tôi không muốn!"

Trước mặt Cô, ngay từ đầu, tâm lý đã được luyện tập quá nhiều để có thể phô ra vẻ chân thật nhất.

Cô cười, cơ thể nghiêng nghiêng, thoải mái tựa ở đầu giường, bàn tay khống chế cổ tay Jeonghwa, một thoáng đã kéo sát về phía mình, hai chân cố định, xoay người đem Jeonghwa nằm dưới thân Cô.

"Chị làm cái gì?" Khuôn mặt Jeonghwa đỏ bừng, tư thế này...Hyelin bất cứ lúc nào cũng có thể vào.

"Xấu hổ cái gì" Cô buồn cười, khóe môi cong lên: "Tôi cũng không làm gì khác, chỉ muốn hôn em" Nói xong, cũng không đợi phản ứng của Jeonghwa, khuôn mặt ma mị mỗi lúc một cúi sâu. Em xoay đầu né tránh, sau một hồi đuổi bắt, vẫn là Cô nắm thế thượng phong, đầu lưỡi đã chiếm trọn khoang miệng em.

'Cốc cốc' ..."Jeonghwa, đến giờ ăn tối rồi, mọi người đang chờ chúng ta!"

Jeonghwa thân thể lập tức trở nên cứng nhắc, hai tay dùng sức đẩy người phụ nữ trên người.

"Đêm nay sang phòng tôi" Hani giọng nói thâm thúy, thừa dịp đe dọa em.

"Jeonghwa? Trưởng phòng Kang bảo mình đến gọi cậu..." Nếu không vì Kang Hara, Hyelin cũng không đến làm phiền, không thể nói rõ, chỉ có thể gõ cửa ra hiệu.

"Chị mau buông ra..."

"Nói, đêm nay sang không?"

Jeonghwa mỗi lúc một khẩn trương, em cắn vào lưỡi Cô.

Người phụ nữ phía trên vội vã thôi động tác, tay lau lau khóe miệng, một ít máu rỉ ra, Jeonghwa vội vã chỉnh sửa lại áo: "Ừ, mình ra ngay đây". Em lách qua người cô, chạy đến mở cửa, khi cửa mở ra, Hyelin đang áy náy đứng ở cửa, mắt nhìn vào trong thăm dò: "Mình... mình không cố ý"

"Ai nghĩ gì đâu cơ chứ!" Jeonghwa ấn ngón trỏ lên đầu của cô nàng.

Khi Hyelin ngẩng đầu, đã thấy Cô đứng sau lưng Jeonghwa: "Cùng đi ăn thôi" Nói xong, ngay lập tức đi ra trước.

"Đi thôi" em đẩy đẩy Hyelin: "Còn đứng đây làm gì?"

"Lá la~..." Hyelin ngó vào trong phòng, sau khi thu hồi tầm mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào khóe miệng Jeonghwa, không nói gì, chỉ cười tà =))

Nơi dùng cơm là tầng ba của khách sạn, món ăn bày biện đủ cả, màu sắc hấp dẫn, ngon miệng, chiêu đãi như vậy, khiến Hyelin càng cảm nhận được sự hào phóng từ Ahn Tổng của mình, thậm chí đến khi đã no căng, thức ăn vẫn còn rất nhiều.

Sau khi ăn cơm tối, hai người cùng nhau về phòng, Hani cũng không đến làm phiền, lúc này Cô chỉ muốn Jeonghwa ngủ một giấc để nghỉ ngơi.

Ở SeongNam, không khí thoáng đãng, trong lành, ngẩng đầu là có thể ngắm trọn bầu trời trong xanh thăm thẳm, dường như, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy thông thả hơn rất nhiều.

Ngay từ sáng sớm, hướng dẫn viên đã dẫn cả đoàn đi thăm quan một ngọn núi cao nhất, Jeonghwa đứng ở chân núi, một tay lau mồ hôi trên trán.

"Oa~ cao như vậy sao!" Hyelin nói không nên lời, hai chân cũng đã bắt đầu nhũn ra.

Hàng vạn phiến đá cấu tạo thành những đường núi kéo dài, hiểm trở, đường đi rất hẹp, xét trên góc độ nào, cũng là thử thách sự mạo hiểm cùng thể lực thép.

Rất nhiều đồng nghiệp nam muốn chinh phục để thử thách, đồng nghiệp nữ tự nhiên cũng không tỏ ra yếu thế, Jeonghwa vịn vào một cột đá, chưa bắt đầu, đầu óc đã choáng váng, hoa mắt.

"Jeonghwa, chúng ta đi thôi!"

"Lyn..." sắc mặt em tái nhợt, xung quanh bốn phía đều là núi, hít thở khó khăn: "Mình sợ độ cao"

"Hả, không thể nào..." Hyelin nhận thấy sắc mặt em không ổn: "Chúng ta ở lại đây sao?"

Những đồng nghiệp khác đã bắt đầu lên đường, Hani không biết xuất hiện sau lưng hai người từ bao giờ, Cô đi đến bên cạnh Jeonghwa, hướng về phía Hyelin nói: "Tôi giúp em ấy"

Jeonghwa không muốn làm khó Hyelin, hiếm có cơ hội thế này, không thể vì em mà để cô nàng phải bỏ lỡ: "Lyn, mình không sao, cậu đi đi"

"Được rồi, chiều gặp lại cậu nhé"

Jeonghwa ở lại, ngồi lên một thềm đá, nhưng Cô lại kéo tay em.

"Chị làm gì vậy?" Đầu em vẫn đang váng vất.

"Chẳng lẽ em định ngồi đây cả ngày?" Dưới chân núi, có một bãi biển rất lớn, Hani thuê một chiếc cano, người đứng ở trên đang chuẩn bị, không quên dặn dò: "Nhìn thấy hai ngọn núi kia không? Tới đó vòng lại, đừng có vượt qua đấy, nếu không tôi cũng không thể đảm bảo sự an toàn cho hai người đâu".

Jeonghwa ngoan ngoãn lắng nghe, ngồi vào trong, trên người mặc áo cứu sinh màu cam, Hani tự mình lái cano, lao vào biển cả dữ dội.

Gió biển mạnh mẽ táp vào mặt, khiến khuôn mặt đỏ lên, tóc cả hai bay tứ tung, nước cũng bắn lên tới tấp, tuy rằng rất lạnh, nhưng đem lại cảm giác khoan khoái vô cùng.

Jeonghwa chưa từng trải qua cảm giác thích thú như lần này, bị bó buộc trong một không gian khuôn khổ, chưa từng nghĩ thế giới bên ngoài có nhiều điều kì thú đến vậy.

"Jjong Jjong, vui chứ?" Cô đeo một chiếc kính mát màu nâu, mái tóc đen óng chuyển động theo gió biển đang thổi mạnh mẽ, càng làm tôn lên vẻ phóng khoáng, quần áo vận trên người màu trắng, nổi bật sự ngạo mạn cùng bất kham.

Jeonghwa mỉm cười, xung quanh khóe môi ánh lên vẻ vui tươi rạng ngời, đầu óc chưa từng sảng khoái như lúc này.

"Vui thì hét lên!" Cô tăng tốc, tốc độ ngày một nhanh, Jeonghwa cảm giác thân thể tựa như đang nổi lơ lửng trên sóng biển, trôi nổi bất định.

Hai tay em nắm chặt thanh chắn bảo hộ, cười thành tiếng.

Tiếng cười vang vọng trong không gian, mang đi rất xa, Jeonghwa ngoảnh đầu, đối diện ánh mắt Cô, em mỉm cười, trong mắt không giấu được sự thích thú đang dâng trào.

Cano đột nhiên nghiêng đi, xung quanh không biết từ khi nào nổi lên một đợt sóng lớn dữ dội, Jeonghwa thân thể đang thả lỏng, ngã xuống sàn cano.

Cô nhận ra mối nguy hiểm gần kề, phía sau và hai bên, một vài chiếc cano đều đang quay đầu, hình thành sóng nước, khiến hai người bị kẹp ở giữa, mất trọng tâm.

Em không biết đang xảy ra chuyện gì, vừa muốn đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng quát của Cô: "Nằm sấp xuống!"

Jeonghwa vội vàng nằm úp xuống, cùng lúc, bên tai truyền đến những tiếng nổ tới tấp, thậm chí có cả đạn rơi xuống trước mắt, em cả kinh trợn tròn mắt, cơ thể theo sự trôi nổi của cano lăn qua lăn lại.

"Dựa sát vào!" Cô hiểu rõ tình thế bất lợi lúc này, đối phương rất đông, xem ra là theo dõi suốt đường đi, thừa cơ tấn công.

Hani khom lưng, cố gắng tránh né, một tay lần tìm ở thắt lưng, móc ra một khẩu súng, Jeonghwa ở cách đó không xa, chưa từng rơi vào tình huống này, hơn nữa đối phương tấn công mạnh mẽ, y như những cảnh quay hành động trên truyền hình.

Cano đã bắt đầu mất lái, đi xiêu vẹo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật, em ngẩng đầu, thấy tay phải của cô máu đang không ngừng chảy ra, tay áo màu trắng đã đỏ một mảng, em nóng ruột: "Chị không sao chứ?!"

Hani tháo kính mát, hai mắt duy trì vẻ cố hữu, nghịch cảnh lúc này, không khiến cô hoảng loạn hay hoang mang chút nào, phía trước đã là hai ngọn núi, không có đường tiến, cũng không có đường thoái lui.

"Để tôi giết chết cô ta!"

Chiếc cano bên trái uy hiếp, Jeonghwa có thể nghe rõ cuộc đối thoại của bọn chúng.

"Ahn Hani, hôm nay tao sẽ cho mày ăn cá!"

Cô cười khinh bỉ, đã bị bức đến bước đường cùng, cũng không hề tỏ ra yếu thế: "Hôm nay tao chết, hoặc mày chờ tao giết hết chúng mày đi!"

Không còn xa nữa là hai ngọn núi sừng sững chặn đường, chỉ để lại một khe hẹp rất nhỏ để đi qua, dường như không đủ cho một cano lọt được, Cô chỉ đành đánh cược với số phận: "Jjong, giữ chắc"

Lúc này, Jeonghwa chỉ còn có thể tin tưởng cô, em vội vàng ôm lấy một trụ sắt, toàn thân áp sát.

"Mau đuổi theo, không được để bọn chúng chạy thoát!!"

Một bên hông Cô áp sát trên mặt sàn, đột nhiên bẻ mạnh tai lái sang trái, toàn bộ cano lật nghiêng, toàn thân Jeonghwa tưởng như đã rơi xuống biển, em mắt mở trừng trừng nhìn cano xuyên qua khe hẹp với hy vọng mong manh. Cố nén cảm giác sợ hãi, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, hai tay bám trụ chắc chắn, mắt nhắm chặt.

Phía sau, truyền đến tiếng va chạm dữ dội, trước mắt tối tăm mịt mờ, Jeonghwa chỉ cảm thấy toàn thân như bị quẳng đi, em tuyệt vọng kêu lên, cơ thể bị hất quăng xuống mặt biển.

Chỉ uống vài ngụm nước, may mắn trên người em có mặc áo cứu sinh.

Khi mở mắt ra, bốn phía tối tăm, nước biển lạnh lẽo dần xâm nhập vào trong người, khiến em đột nhiên giật mình: "Ahn Hani, Ahn Hani, chị ở đâu?!"

Xa xa nhìn lại, giữa hai ngọn núi, khe hẹp nhỏ như vậy, chị ta lại có thể đi xuyên qua, cano kẹt lại ở trong, đã bị làm hỏng đến không rõ hình thù.

Như vậy, đây là phía sau núi?

Ánh mặt trời thậm chí không lọt vào nơi đây, chẳng trách người cho thuê cano đã dặn dò không được phép vượt qua đó, Jeonghwa hai tay quờ quạng xung quanh, một mình cô độc, khiến em sợ hãi, toàn thân run rẩy, giọng nói run run: "Ahn Hani..."

Lúc này, em muốn nghe thấy giọng nói của Cô hơn bất cứ điều gì, dù chỉ là một chữ.

Jeonghwa không dám di chuyển, tứ phía cô tịch như dọa người, thi thoảng lại có tiếng côn trùng kêu lên, gay gắt mà bén nhọn, ngoài khơi bập bềnh, dập dờn, dường như bất cứ lúc nào cũng có gì đó sắp sửa công kích.

Đột nhiên có thứ gì đó chạm vào vai, em thất kinh đẩy ra, lại nghe thấy thanh âm rên rỉ lí nhí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro