Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62 : SINH CHO TÔI MỘT ĐỨA CON, TÔI SẼ ĐỂ EM ĐI

Em nhìn về phía Kang Hara, ngữ khí đã không đủ bình tĩnh: “Lúc ấy cô cũng biết, cửa bị người khác khóa trái!”

“Tôi làm sao mà biết được là người khác, hay là cô tự mình khóa!” cô ta không khỏi lớn tiếng: "Cô nói người tiêm thuốc cho Hani là y tá, vậy cô ta ở đâu?”

“Cô ta mặc quần áo y tá, đeo khẩu trang, tiêm xong cầm điện thoại của chúng tôi ra ngoài, còn khóa trái cửa, tôi kêu la nửa ngày, sau đó cô tới”

Kang Hara nghe xong, cũng không hung hăng nữa, tình hình này, rõ ràng Jeonghwa thất thế, cô ta nhiều lắm cũng chỉ là dồn ép, ngược lại dường như là thừa thải.

Chung quanh, lại khôi phục không khí lạnh lẽo, nói xong lời cuối cùng, thanh âm Jeonghwa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát một câu: "Chị không tin, đúng không?”

Em nhìn chằm chằm Cô.

Nữ nhân trên giường khép hờ đôi mắt quyến rũ, vẫn không trả lời thẳng: "Nam Joon, điều tra cho tôi”

“Vâng”

“Mọi người còn lại đi ra ngoài, người bệnh cần nghỉ ngơi” Bác sĩ đúng lúc nói mọi người đi ra.

TaeYang dẫn đầu đi ra ngoài, sắp xếp người bảo vệ cô, Jeonghwa trong lòng buồn rười rượi, xoay người định rời đi, chợt nghe giọng cô cất lên: “Jjong, cô ở lại”

Kang Hara theo sau Nam Joon mang sắc mặt khác thường nhìn em, cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nửa ngày không nói gì, Jeonghwa chỉ cảm nhận được ánh mắt hừng hực sau lưng.

Em xoay người, tầm mắt theo ly nước thu hồi: “Angel-beat, là cái gì?”

“Thuốc tiêm cho tôi chính là Angel-beat?” Hani ngữ khí trầm thấp rõ ràng, trên mặt thần sắc hung ác nham hiểm, con ngươi đen bỗng nhiên bừng lên mãnh liệt, lúc này em mới ý thức được, Nam Joon không nói thật với cô, xem ra, thuốc này nhất định rất lợi hại.

"Không, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi”

Hani đã bình tĩnh một chút, trên mặt cười chế nhạo: “Jjong, cô ngay cả nói dối cũng chưa từng học sao?”

Jeonghwa đứng ở trước giường, trên bàn tay Cô, bởi vì liên tục truyền nước mà hiện ra từng mảng tụ máu, em không đành lòng nhìn, liền nhìn đi nơi khác: "Chị không sao chứ?”

“Cô quan tâm tôi sao?”

Jeonghwa nhìn chằm chằm cô, sau một đêm đã tiều tụy rất nhiều, nữ nhân này, hẳn là ý chí rất kiêng cường, Kang Hara nói đúng, là em tận mắt hai lần nhìn Cô lâm vào hiểm cảnh, lại là em tận mắt thấy y tá kia tiêm thuốc cho cô.

“Tôi không muốn chị có chuyện”

Hani mỉm cười, gật gật đầu, Jeonghwa biết, hiện tại cô bình tĩnh không phải là không truy cứu, mà là muốn tìm hiểu rõ sự tình rồi sẽ tính sổ.

Trong lòng lo lắng chồng chất, Cô thấy em bụng đầy tâm sự, liền không chút để ý hỏi: "Cô thật sự không thấy rõ ràng đối phương?”

Trong lòng Jeonghwa chột dạ một chút, lắc đầu.

“Lại đây ngồi”

Em tiến lên, ngồi ở mép giường, hai mắt nữ nhân nhạy bén nhìn sâu vào mắt em, một ánh mắt bình thường có thể xuyên thấu cả tâm can em: "Cô ta rõ ràng muốn giết tôi, nếu như vậy, sao lại giữ lại cô?”

Jeonghwa không hề cãi lại, em sợ nói sẽ lộ ra manh mối, trong lời nói của y tá kia, em không thể coi như không nghe thấy, tay đang để trên đầu gối liền bị cô cầm lấy, Hani không nói gì nữa, nhăn trán nặng nề ngủ.

Trong phòng bệnh, Hani tuy rằng chỉ để mình em ở lại, nhưng người của TaeYang canh giữ bên ngoài thường xuyên nhìn vào qua cửa kính, cảm giác bị giám sát làm em đứng ngồi không yên.

Cô chỉ ngủ một giờ đồng hồ, liền bị đám người của TaeYang hộ tống suốt đêm về Seoul, đây là lần đầu Jeonghwa ngồi trên máy bay riêng dạo chơi trên mây, em lúc này mới nhận ra, em đối với Ahn Hani lại hiểu biết ít như vậy.

Bên trong nhà, sau khi dàn xếp ổn thỏa, Jeonghwa đi xuống lầu liền thấy Nam Joon ngồi trong phòng khách.

“Cô chăm sóc tốt cho chị ấy, tôi về trước” Thấy Jeonghwa xuống lầu, anh ta đứng dậy nói.

Khi Nam Joon ra tới cửa, trong lòng em nghi hoặc vẫn không kìm nén được: "Angel-beat, có phải rất đáng sợ không?”

Anh ta suy nghĩ, xuyên thấu qua một bên mặt anh, Jeonghwa có thể thấy được mọi người đều dè dặt nó. "Là một loại thuốc phiện”

“Cái gì?”

“Angel-beat là một loại thuốc phiện mới nhất, mức độc tính so với các loại ma túy khác còn lợi hại hơn... khó có thể đoán trước”

Jeonghwa dường như không thể tin được, em tưởng tượng không ra, Jackson sao lại liên quan tới loại thuốc như vậy, từ khi nào, anh bụng dạ nham hiểm như vậy? Trên đường từ SeongNam trở về tới giờ, em một khắc cũng không rời khỏi Cô, nghĩ đến Hani chính là đang tin tưởng em, bằng không, sẽ không yên tâm mà để em ở lại như vậy 

Nghĩ vậy, vẻ lo lắng hồi lâu của Jeonghwa lúc này mới sáng sủa được một chút.

Nam Joon một tay mở cửa, rồi lại do dự không bước ra, nhìn ngiêng về phía Jeonghwa, đối với em, dường như không thể khống chế chính mình liền sít lại gần, suy nghĩ giây lát, vẫn không định giấu giếm: "Cô chăm sóc tốt cho chị ấy...”

Jeonghwa đồng ý: "Tôi sẽ làm vậy”

"Ahn Tổng đã âm thầm phân phó, hồi phục ở bệnh viện bên kia, có người theo dõi 24 giờ, cho nên...” Lời kế tiếp cũng không nói xong, bước đi ra ngoài.

Khi cửa đóng lại, Jeonghwa mới hoàn hồn, môt tay vịn lấy sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống, thì ra, Ahn Hani đã sớm âm thầm sắp xếp mọi thứ.

Một khi em đối với chị ta bất lợi, bên bệnh viện kia, lập tức sẽ hành động.

Jeonghwa bất lực dựa vào sofa, em tự cười chính mình, toàn thân rã rời không đứng dậy nổi.

Hani tịnh dưỡng ba ngày sau, tinh thần đã tốt, gần như khôi phục hoàn toàn, dường như không thấy chút dấu vết gì của Angel-beat trên người cô, Jeonghwa có chút yên tâm, tưởng rằng như vậy sẽ không có việc gì.

Cô, vẫn bất cần như trước, rõ ràng đối với em không tin tưởng, nhưng ngoài mặt cũng không biểu lộ ra.

Jeonghwa trong lòng biết rõ, ở trong căn nhà này giấy cũng không thể xuyên qua, phải làm như không hề biết chuyện gì, thật sự mệt mỏi.

Thời gian du lịch của công ty cũng sắp hết, Jeonghwa cũng muốn đi làm, Hani cho em nghỉ thêm một tuần lễ, mấy ngày này, em chỉ có thể ở lại Sun Flower, một bước cũng không ra ngoài.

Trong phòng sách ở lầu hai, TaeYang đã đi vào một hồi lâu, em đứng ở cầu thang do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn rón ra rón rén cất bước tiến về phía trước.

Cửa phòng sách đóng chặt, nhưng mơ hồ có thể nghe được cuộc nói chuyện bên trong.

"Tìm được người rồi?”

“Vâng, bị hành hạ một đêm, cuối cùng cũng chịu mở miệng”

“Là ai?”

“Người của Wang gia”

“Jackson Wang?” giọng nói kinh ngạc đã truyền tới tai Jeonghwa, Cô nói giễu cợt: "Wang gia tại sao lại có quan hệ với chợ đêm? Lão già họ Wang không phải rất ghét chuyện này sao?”

"Hiện giờ tập đoàn của Wang gia hoàn toàn do Jackson nắm quyền, theo người đó nói, cô ta chỉ nhận lệnh, ở bệnh viện phải lấy mạng của chị”

"Tôi được đưa đến bệnh viện nào, Nam Joon tất nhiên sẽ giữ bí mật, trong thời gian ngắn làm sao hắn có thể sắp xếp thỏa đáng như vậy?”

“Bởi vì có người nội ứng ngoại hợp!” TaeYang cắn răng, giọng nói căm phẫn.

Trong phòng sách im lặng cả nửa ngày, Cô ngẫm nghĩ từng chi tiết, trong đầu liền nhớ lại, lúc bọn họ nằm trên giường bệnh, Jeonghwa đã ngắt điện thoại.

Nếu nói là trùng hợp, dường như cũng quá khó làm cho người ta phục.

Hơn nữa ly nước đó, cùng với lời nói của Kang Hara...

Bên trong càng yên tĩnh, bên ngoài Jeonghwa càng bất an.

“Thân thể chị không sao chứ?”

“Yên tâm đi!” Hani ngữ khí có chút mệt mỏi xen lẫn một chút bất đắc dĩ: “Angel-beat lúc ấy không lấy mạng tôi, khi phát tác lần nữa, chu kỳ sẽ không ngắn như vậy”

“Theo tôi thấy, chính là người phụ nữ bên ngoài làm, chỉ cần chị nói một câu, tôi sẽ xử lý cô ta”

Jeonghwa kinh hoàng, nhưng chưa rời đi, theo bản năng, em muốn nghe câu trả lời của cô.

“Người đó còn nói gì nữa?”

“Cô ta nói người phụ nữ bên ngoài kia biết cô ta là do Jackson phái tới, tuy rằng, sau này mới biết ly nước có thuốc, nhưng chuyện này rõ ràng cô ta cùng Wang gia thông đồng, theo tôi thấy, sự việc trên biển, cô ta không thoát khỏi liên quan”

Phân tích dường như rất hợp lý, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ như vậy.

"Bên ngoài đã nghe đủ chưa?”

Jeonghwa nghe được tiếng của cô, theo bản năng định rời đi, TaeYang động tác nhanh nhẹn mở cửa, hơn nữa sắc mặt rất hung ác, ngữ khí cũng không tốt: "Cô ở đây nghe lén?”

“Tôi...”

“TaeYang, cậu về trước đi” Hani ngồi trên sofa, tóc đen dài dường như phản chiếu cả ánh đèn mờ ảo, TaeYang ở phía sau, sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Jeonghwa liền đi ra ngoài.

“Những lời vừa rồi, cô đều nghe được?” Cô không quay đầu nhìn Jeonghwa, chỉ bình thản nói từng lời.

“Đúng...”

"Jjong Jjong, tôi sẽ không buông tha hắn...” Cô nói không hề lắt léo, chậm rãi đi đến phía Jeonghwa.

Trong không khí xung quanh, nhanh chóng thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng từ người cô.

Jeonghwa hai tay rủ xuống bên người, khẩn trương nắm chặt lại, em không biết những lời này của cô đến tột cùng là muốn thăm dò điều gì.

Cô đi đến phía sau lưng Jeonghwa, phía sau lưng cứng ngắc cảm nhận được lồng ngực mềm mại đang kề sát, Hani một tay đặt lên vai em: "Cô hiện tại là người của tôi, sẽ không thể cùng Jackson có một chút liên hệ mờ ám"

“Trong lời nói của TaeYang, cũng chính là ý của chị sao?”

Một tay ở sao lưng em vòng qua, dừng ở trên bụng, cô gác cằm lên vai Jeonghwa: "Giữa hai người chúng tôi, cô chỉ có thể chọn một, tôi muốn hắn chết!”

Giọng nói lạnh lẽo, khiến người khác run rẩy, Jeonghwa chỉ cảm thấy chân mềm nhũn vô lực, nhờ cánh tay Hani phía sau ôm chặt, em mới có thể đứng vững một chút.

"Chị đã điều tra rõ rồi sao? Có lẽ, không phải là Jackson” Khi nói ra lời này, em rõ ràng không thể không lo lắng.

"Cô muốn nghe chính miệng hắn ta thừa nhận sao?” Hani cúi người xuống, khẽ cắn tai Jeonghwa, dáng vẻ vô cùng thân thiết, nhưng miệng lại lạnh lùng nói: "Wang gia nhúng tay vào chợ đêm, không phải là chuyện một hai ngày, tôi thật muốn thấy hắn chịu đựng được bao lâu, dám đặt chân vào địa bàn của tôi”

Chuyện như vậy, Jeonghwa dù thế nào cũng không tin.

Ánh mắt em vô hồn lắc đầu: "Không thể”

Wang gia từ trước đến nay không làm chuyện mờ ám, hơn nữa em rất hiểu Jackson, không thể nào giao thiệp với chợ đen.

“Jjong Jjong?” Hani buông tay ra, đi vòng qua em rồi ngồi lên sofa: "Nếu cô vẫn khăng khăng tình cảm một năm trước của hai người là tình yêu sâu đậm, thật làm người ta khó mà tin được, nam nhân đó, cô có hiểu rõ không? Tốt xấu cũng không phân biệt được, còn nói cái gì là yêu?”

Jeonghwa sắc mặt khó coi: "Chị muốn làm gì?”

“Đây là chuyện của tôi” Cô đem viên thuốc trên bàn nuốt vào, lạnh lùng nói.

“Anh ấy không thể chết được!” Dường như không hề suy xét, Jeonghwa liền hét lên.

Hani vẻ mặt hung ác nham hiểm, cầm lấy ly thủy tinh uống cạn nước, im lặng trong chốc lát, đứng dậy đem ly nước ném mạnh xuống sàn, ly thủy tinh vỡ tan văng tung tóe, một vài mảnh thủy tinh ghim cả vào đùi Jeonghwa.

“Có hay không là do tôi định đoạt!” Cô càng đến gần, Jeonghwa càng lùi lại từng bước. "Lúc hắn chút nữa giết chết tôi, cô làm gì? Cô trăm phương ngàn kế che giấu cho hắn. Park Jeonghwa, mạng của tôi trong mắt cô, có phải không đáng giá một chút nào đúng không?!”

Nữ nhân hai mắt ứ máu, trên bàn tay trắng ngần lộ rõ gân xanh, bộ dạng làm người khác kinh sợ.

“Ahn Hani... ” Jeonghwa cúi đầu: “Coi như tôi cầu xin chị một lần”

Nữ nhân gật gật đầu, một tay chỉ thẳng Jeonghwa, cười kinh miệt có chút lạnh lẽo, cô độc: "Cô cầu xin tôi?”

Jeonghwa nâng cằm lên, chuyện của em với Jackson đã sớm kết thúc, chỉ là bắt em phải trơ mắt nhìn anh chịu chết, em sao có thể làm được?

Cô đứng trước mặt Jeonghwa, nhìn hai mắt em có chút dao động: "Nếu tôi chết, cô sẽ trở lại bên hắn ta, chuyện mẹ cô, hắn tự nhiên cũng sẽ thay cô an bài, ngày đó lúc chúng ta bị nhốt ở trong phòng bệnh, Jeonghwa, nói thật đi, cô chưa từng dao động sao?”

Mắt Jeonghwa bỗng tối sầm lại, lúc ấy, em thật sự mâu thuẫn. Chỉ là không giống với suy nghĩ của Hani, em mâu thuẫn là bởi vì sợ đối mặt với tình huống này, sợ cô sẽ biết chân tướng, sẽ bất lợi cho Jackson.

Nhưng không phải em muốn cùng Jackson có thể ở bên nhau lần nữa.

Đáy mắt em có chút do dự, ở trong mắt cô, nghiễm nhiên trở thành cam chịu.

Jeonghwa thật sự đã dao động, nói cách khác, đã từng... lúc cô nguy hiểm nhất, em muốn vứt bỏ cô không để ý, muốn nhìn thấy cô chết.

Hani không tức giận, Jeonghwa bị cô nhìn chằm chằm cảm thấy lạnh khắp người, ấm áp nơi ánh mắt cô càng ngày càng lạnh lại, cuối cùng, ngay cả một chút dịu dàng cũng không còn tồn tại.

Nhận thấy được sự khác lạ của cô, Jeonghwa nghĩ thầm, cô khẳng định là đã hiểm lầm: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ hại chị, còn ly nước kia, tôi không biết bên trong có thuốc ngủ, Ahn Hani, chị tin tôi đi”

Nữ nhân chỉ cười cười, ánh mắt thâm độc dò hỏi: “Tôi tại sao phải tin cô? Loại người như cô, dựa vào cái gì làm tôi tin tưởng!?”

Trong phòng bệnh của SeongNam, cô chỉ để mình em ở lại, cũng không ngờ rằng, thiếu chút nữa ngay cả mạng mình cũng suýt mất.

Hani xoay người ra khỏi phòng, đèn tường màu cam chiếu xuống, em một tay xanh xao đặt trên bàn, cẳng chân đau buốt, kéo ống quần lên mới phát hiện vài mãnh vỡ đã đâm vào.

Jeonghwa cà nhắc chân tới sofa ngồi xuống, mỗi một vết thương, khi em nhịn đau lấy mảnh vụn ra, đều chảy ra một ít máu, nhìn thấy ghê người.

Đứng ở ban công phòng ngủ, Cô khoanh tay trước ngực, nhìn xa xa, bụng đầy tâm sự.

Trong vườn hoa dưới lầu, đá cuội được lát thành một đường nhỏ đẹp, cô thu tầm mắt, xoay người vào phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc cô tỉnh lại, mới phát hiện Jeonghwa không có bên cạnh.

Hani chau mày, tối hôm qua cô nói sẽ đối phó với Jackson, không chừng em đã đi đến Wang gia, lần này, có thể sẽ không trở lại nữa...

Cô cười nhạt, mặc áo choàng tắm rồi ra khỏi phòng ngủ.

Ở phòng sách, cô vừa đi vào cửa đã thấy em đang ôm hai vai cuộn tròn người trên sofa, chắc là vì lạnh nên ngủ cũng không yên giấc.

Cô nhớ rõ, em từ trước đến nay không có thói quen mở hệ thống sưởi.

Đống hỗn độn trên mặt đất đã được thu dọn sạch sẽ, cô nhẹ nhàng đi đến phía sau, có chút động tĩnh em liền mở mắt.

“Hôm nay, tôi muốn đến bệnh viện”

Hani hai tay để trong túi áo, được với không được, đáp án vốn rất đơn giản, nhưng em lại phải đợi nửa ngày.

“Được” Nữ nhân thầm cân nhắc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Jeonghwa đi thay quần áo, sau khi thu dọn đơn giản, cũng lên đường đến bệnh viện.

Trên xe bus, em luôn ngồi hàng cuối cùng.

Ngoài cửa sổ cây xanh dày đặc, hoa ẩn trong bóng cây, từng cây từng cây ở trước mặt em hướng tới rồi lại biến mất. Trên phố, bóng người đi đi lại lại, mỗi người đều có cuộc sống riêng, đắng cay ngọt bùi, ấm lạnh tự biết.

Jeonghwa tựa đầu vào cửa kính, em cùng Ahn Hani, lúc ở SeongNam dường như bước lên một bước, chỉ là...còn chưa kịp đến gần, đã vội vã thu trở lại.

Em cùng Jackson, từ một năm xa cách đến bây giờ, nhưng trước sau vẫn chậm một bước.

Jeonghwa đẩy cửa sổ ra, mặc cho gió lạnh thấu xương thổi trên mặt, từ khi nào, trái tim cứng cỏi của em toàn bộ trở nên hiu quạnh vắng vẻ như vậy, dường như một chút việc nhỏ, cũng có thể làm em muốn khóc.

Càng tiếp cận, lại càng sợ hãi.

Người như Ahn Hani, không phải là người em có thể đến gần.

Mẹ vẫn muốn một cuộc sống yên ổn, hiện giờ lại biến thành như vậy, cũng đều là do một tay em làm ra.

Lúc đến bệnh viện, y tá đang mát xa cho mẹ Jeong, vài ngày không gặp, tình hình của mẹ đã chuyển biến rất nhiều.

“Đợt trị liệu kế tiếp chủ yếu là mát xa, chỉ cần tâm tình người bệnh tốt, có thể bình phục từ từ”

“Thật không?” trong phòng viện trưởng, Jeonghwa lòng tràn đầy vui mừng.

"Đúng vậy, trị liệu bằng thuốc đã ngừng một tuần, tình hình mẹ cô như vậy về cơ bản đã ổn định, chuyện sau này là vấn đề thời gian”

Jeonghwa khó nén được vui sướng trong lòng, em kích động hỏi han: "Vậy nếu tôi muốn mẹ xuất viện, có thể chứ?”

“Muốn khôi phục phải phối hợp mát xa thật tốt, nếu cô đã nói như vậy, không có vấn đề”

Jeonghwa vội vàng cảm ơn, em đi ra khỏi phòng, thầm nghĩ trong thời gian này em có thể đi học mát xa trước, đến lúc đó đưa mẹ về nhà, có thể quay lại cuộc sống bình thường như trước đây chỉ có hai người bọn họ.

Trong văn phòng, không bao lâu liền vang lên tiếng chuông điện thoại.

Viện trưởng nghe máy: "A lô...Ahn Tổng, bà ấy vẫn khỏe, đúng, cô Jeonghwa đã tới... ý của cô ấy là muốn đưa mẹ xuất viện, đúng vậy...”

Hani tắt máy, ngón tay thon dài nắm chặt điện thoại, quả nhiên, em là đang muốn rời đi.

Cô mím chặt môi, ánh mắt lành lạnh, sắc mặt thay đổi làm người ta sợ hãi vô cùng, cho tới bây giờ chỉ có cô chơi đùa đến chán, Park Jeonghwa, ai cho em lá gan to như vậy?

Ở cùng mẹ một ngày, tuy rằng lần này du lịch SeongNam, nhưng Jeonghwa không hưởng thụ được gì, nhưng vì làm mẹ vui vẻ nên em lên mạng tìm thông tin, miêu tả ra một cảnh tượng rất tráng lệ, mẹ Jeong thấy em thích thú, tự nhiên tâm trạng cũng được trấn an nhiều.

Khi đêm đến em mới ra khỏi bệnh viện, xa xa nhìn lại, trời chiều đã bị đường chân trời nuốt hết, Jeonghwa đi dọc đường cái đón xe bus, mới vừa đi vài bước, phía sau liền truyền đến tiếng còi ô tô.

"Jjung...” Jackson bước xuống xe.

Jeonghwa đứng bất động hồi lâu.

"Cô ta không đưa em đi sao?” Nam nhân ánh mắt quét một vòng trên người em, xác định không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

Nghi hoặc trong lòng không kịp hỏi, Jackson đã muốn câu trả lời.

Jeonghwa trong lòng từng khúc lạnh ngắt, muốn có lí do thuyết phục bản thân, nháy mắt liền sụp đổ: "Trong bệnh viện ở SeongNam, việc đó là do anh làm?”

“Chúng ta lên xe rồi nói sau”

Jackson chụp lấy tay Jeonghwa kéo vào trong xe, hơi ấm từ hệ thống sưởi lập tức bao quanh người em đang lạnh như băng, anh khởi động xe, Jeonghwa hai tay nắm bả vai, cúi đầu nói: "Sao anh phải làm vậy?”

"Jjung, người muốn lấy mạng Ahn Hani, rất nhiều”

“Nhưng mà, hai người không thù không oán.”

Jackson xoay mặt qua: "Cô ta cướp đoạt em như vậy, sao lại không oán không thù?”

“Jackson!” Jeonghwa không khỏi lớn tiếng: "Anh còn không hiểu sao? Chúng ta lúc đó, không phải là vấn đề ở Ahn Hani, cho dù không có chị ta, thì chúng ta...”

"Kéttt!!!!!” âm thanh bén nhọn muốn phá vỡ màng nhĩ, Jeonghwa vì quán tính người vọt về phía trước, may mắn có dây an toàn giữ chặt đúng lúc.

"Jjung...” Jackson nghiêng người qua, khuôn mặt chìm trong âm u: "Em lại có thể thay cô ta nói chuyện?”

“Em không có” Jeonghwa phủ định: "Jackson, anh từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy? Đó là một mạng người, anh trước kia chưa bao giờ...”

“Đừng nói với anh chuyện trước kia!” Nam nhân chợt ngắt lời em: "Anh sớm đã thay đổi rồi, Jjung, chẳng lẽ anh như vậy em sẽ không thể tiếp nhận? Ahn Hani, cô ta so với anh càng tàn nhẫn gắp trăm lần, thủ đoạn độc ác gấp ngàn lần, em lại còn che chở cho cô ta, có phải em yêu cô ta rồi không?”

Jeonghwa há miệng thở dốc, nửa ngày không nói gì, không biết là bởi vì chán nản hay là nguyên nhân khác, ngực khó chịu hồi lâu, em mới nghẹn ra một câu: "Jackson, anh cùng chị ta không giống nhau.”

Ahn Hani có lẽ từ nhỏ đã gia nhập xã hội đen, chị ta hôm nay như thế nào nắm vị trí đầu sỏ, thông qua lần du lịch ở SeongNam này, Jeonghwa cũng có thể đoán ra một chút. Còn Jackson, từ khi sinh ra tới giờ, giao thiệp đều ngay thẳng, bọn họ vốn là hai thế giới đối lập nhau...

"Không có gì là không giống, chỉ cần quyết tâm tàn nhẫn, ai cũng có thể.”

Jeonghwa lắc đầu, em không tin những lời này được phát ra từ miệng Jackson: "Anh làm như vậy, có nghĩ tới hậu quả không?”

Nam nhân nghe nói, tay phải đấm mạnh, âm thanh phát ra từ tay lái làm Jeonghwa hoảng sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh: “Jjung, anh biết em có ở đó, vốn muốn đến mang em về, nhưng Ahn Hani ắt sẽ nghi ngờ em, nên anh mới để em lại, anh không hiểu cô ta lúc ấy không biết trước sự việc, làm sao có thể được cứu?”

Jeonghwa không chút giấu diếm: "Là em cầu cứu bên ngoài.”

Trong không gian nhỏ hẹp, em có thể nghe rõ tiếng thở dốc của Jackson: "Vì cái gì? Lúc ấy em nên biết, cô ta không chết, chuyện này chắc chắn liên lụy chúng ta.”

“Jackson...” Jeonghwa khẽ thở dài: “Nằm ở trước mặt em là một con người, chẳng lẽ muốn em nhìn chị ta chết sao?”

"Jjung?” Jackson ngữ khí yếu đi rất nhiều: “Anh không muốn em động thủ, chỉ cần em khoanh tay đứng nhìn, như vậy cũng không làm được sao?”

“Đúng, em không làm được!” Giết người, có mấy người có thể làm?

“Em đối với cô ta nhân từ chính là đối với anh tàn nhẫn.”

Jeonghwa khẽ cắn môi dưới, trong lòng bi thương chồng chất: "Đổi lại là anh, em cũng sẽ làm vậy.”

Khóe miệng Jackson chua xót nhếch lên, khi nghiêng đầu nhìn thẳng, trong mắt thấy thêm vài phần bi thương: "Chẳng lẽ cô ta ở trong lòng em, đã có vị trí giống anh rồi sao?”

Trong lòng Jeonghwa chất đầy nỗi buồn, nói không rõ là cảm giác gì, Hani nói rất đúng, đó là chuyện của bọn họ, nhưng vì cái gì lại kéo em vào?

Ở trong mắt Hani là em đang giúp Jackson. Ở trong mắt Jackson em lại đang che chở Hani: “Đây là cách anh yêu em?”

Jackson run sợ, nhìn thấy nước mắt Jeonghwa rơi xuống.

“Anh nếu yêu em, tại sao để em lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan này? Nếu anh yêu em, sao lại nhẫn tâm cuốn em vào trong đó, Ahn Hani là loại người gì, anh không phải không biết, nếu anh yêu em, sẽ không nên cho em biết sự tình bên trong...”

Thân thể bị kéo vào lồng ngực rắn chắc, Jackson càng ôm chặt em trong lòng: “Anh xin lỗi”

"Jackson, Anh là người trước đây mà em từng biết sao? Em không nghĩ anh sẽ biến thành như vậy, em cũng không hi vọng anh gặp nguy hiểm, dừng tay đi, được không... Dừng tay đi...”

“Jjung, đã không còn kịp rồi.”

Nhớ đến nét mặt lạnh lùng của Hani khi nói muốn anh chết, Jeonghwa liền nhịn không được, toàn thân run rẩy: “Vậy làm sao bây giờ, chị ta sẽ đối phó anh, làm sao bây giờ...”

“Jjung...” Jackson vuốt tóc em, hai tròng mắt sắc bén lộ vẻ hung ác: “Hiện tại, chỉ có một biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Jeonghwa khẽ lùi lại, trong mắt có một chút hi vọng.

“Chỉ có trừ khử cô ta, thì không phải lo gì nữa.”

“Không được!”

“Sao lại không được?!” Jackson lần nữa lớn tiếng.

“Em...” Jeonghwa cúi đầu: “Chúng ta không thể phạm pháp.”

“Jjung, một ngày nào đó, rồi em sẽ hối hận” Jackson sắc mặt xanh mét, trầm mặc thật lâu mới mở miệng: "Cô ta chết, chúng ta mới có thể được ở bên nhau.”

Hệ thống sưởi ấm lên, cũng không làm ấm được lòng người: "Jackson, anh thật sự giao thiệp với chợ đêm sao?”

Bên trong xe, lần nhứ hai lại yên lặng khiến người ta nghẹt thở, Jeonghwa con ngươi đỏ hoe suy nghĩ, hít mũi, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đó cuối cùng dừng trên mặt Jackson, quả nhiên đây không phải là người em từng quen biết.

Jeonghwa dùng sức đầy cửa xe ra để đi xuống.

Nam nhân cũng theo xuống xe.

Bầu trời, những hạt tuyết nhỏ rơi, Jeonghwa ngẩng đầu, trên đỉnh đầu mờ mịt một tảng lớn, bông tuyết dừng trên mặt, hóa thành nước theo sóng mũi chảy xuống.

"Em về đây”

“Jjung...”

Jeonghwa kéo nhanh cổ áo, bước chân trên đường kiên định, lần này, em không hề do dự, tuyết dường như càng rơi càng lớn, trên vai không bao lâu đã tạo thành một tầng mỏng.

Ở giao lộ dừng xe, trong kiếng chiếu hậu, Jackson vẫn còn đứng bên cạnh xe, thân ảnh càng đi càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một điểm nhỏ, cho đến khi mất hút..

Để bụng đói trở lại Sun Flower, người canh gác đã sớm không còn, trở lại Seoul, Ahn Hani đã không sợ trời không sợ đất.

Trên lầu hai, Jeonghwa không thấy hình bóng Hani đâu, em mở cửa sổ ở bốn phía, để gió lạnh tùy ý thổi vào đến từng ngóc ngách.

Trong bồn tắm xả đầy nước, sau khi Jeonghwa cởi quần áo, đem người đầy mệt mỏi ngâm trong nước, thả lỏng để lộ đường cong duyên dáng, hình thành một bức tranh đầy hấp dẫn.

Jeonghwa đem mặt ngụp vào trong nước, khi gần hết hơi mới định ngẩng đầu.

Cũng không biết được cổ đã bị một bàn tay đè lại, không kịp thở, Jeonghwa uống một ngụm nước đầy.

“Khụ khụ—-”

Cánh tay người kia rút lại, Jeonghwa chật vật lau nước trên mặt, ngẩn đầu liền thấy Cô mặc áo ngủ đứng trước bồn tắm.

“Không giáo huấn cô, cô sẽ vĩnh viễn không nhớ.”

Sau khi nữ nhân cởi bỏ đai lưng áo, đặt thân thể ngồi đối diện Jeonghwa, em vội rụt hai chân, hai mắt cảnh giác nhìn cô.

“Đi bệnh viện rồi?”

“Ừ”

“Mẹ cô vẫn ổn chứ?”

Jeonghwa đem khăn mặt che trước ngực: "Vài ngày nữa tôi muốn đón mẹ về.”

hai tay Hani đặt ở đầu bồn tắm, hơi thở thanh mát nhưng làm người khác bất an, cô gõ ngón trỏ vào bồn tắm vài cái, sau đó thu hồi tay khoanh trước ngực: "Dọn đi ở cùng hắn?”

Trong lời Hani nói, vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu giận dữ.

“Tôi sẽ đem mẹ về nhà.”

Nữ nhân chỉ nhìn chằm chằm em, Jeonghwa ngẩng đầu, bộ dạng cô cười nhưng không cười. "Ít ngày nữa tôi sẽ chuyển đi.”

“Tôi có nói đồng ý sao?”

Jeonghwa vẫn chưa nghĩ đến cô sẽ có đáp án như vậy, em run rẩy, mày nhíu lại: "Lúc ấy chúng ta đã giao ước, chờ mẹ khỏe lại, tôi sẽ rời đi.”

"Tôi cũng nhớ rõ đã từng nói, chỉ khi tôi chơi đùa chán, cô mới có thể đi.”

“Ahn Hani, lời chị nói ra cũng không tính sao?” Jeonghwa đáy mắt đầy giận dữ.

“Jjong, cô tự cho là mình thông minh.” Hani nghiêng người đứng dậy, bọt nước văng lên mặt Jeonghwa: “Cô cho là mẹ cô có chuyển biến tốt, là cô có thể đi đúng không? Quả nhiên không hề lo nghĩ về sau.”

“Còn nếu tôi nhất định đi?” trong mắt Jeonghwa kiên định, cố chấp hạ quyết tâm.

Đáy mắt cô tươi cười lạnh lùng: "Cô hẳn biết rõ, nếu tôi không buông tay, cô có chạy đằng trời.”

Sắc mặt Jeonghwa tối sầm lại, chỉ có một chút ánh sáng, dường như cũng biến mất không thấy.

“Có điều, nếu cô đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ để cô đi.”

“Điều kiện gì?” Jeonghwa ngẩng đầu, đáy mắt dấy lên ngọn lửa.

Điều kiện này, cô thừa biết Jeonghwa không đồng ý, mà cô cũng chỉ nói vậy để dập tắt hi vọng của em thôi: "Sinh cho tôi một đứa con, tôi sẽ để cô đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro