Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65 : ĐỘC TÍNH PHÁT TÁC

Xuyên qua những bóng cây trên đường, chiếc xe lao thẳng tắp về phía trước, tốc độ trước sau như một cực kỳ nhanh, người đi đường dừng chân một chút, cũng chỉ kịp thấy đèn sau quét qua trong nháy mắt.

“Cô ta, là bạn của cô sao?” Sau hồi lâu trầm mặc, vẫn là Cô mở lời phá vỡ cục diện bế tắc.

Jeonghwa đem hai mắt liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe: "Không chỉ là bạn, chúng tôi còn là cùng một loại người.”

Hani nắm thật chặt tay lái, ánh mắt vẫn rực lửa như trước: "Cô nên biết, cô ta hại Kang Hara như vậy, tôi không thể nuốt trôi cục tức này được.”

Jeonghwa không muốn nghe, em dứt khoát nhắm mắt lại, dựa đầu vào cửa kính: "Ahn Hani, chúng ta cứ tiếp tục dây dưa như vậy, chỉ làm cả hai cùng chịu thiệt thôi, hãy để tôi đi đi..”

"Sáng nay tôi đã nói, cô nên bỏ ý định này trong đầu đi.” Cô nhanh chóng nói, cửa xe rất kín nhưng Jeonghwa vẫn nghe được tiếng gió bên tai.

“Người chị quan tâm là Kang Hara, chị hẳn là nhốt cô ta vào trong lồng vàng.” Ahn Hani, thật là đáng sợ, em tình nguyện trở về cuộc sống khốn đốn trước kia, cũng không muốn ở bên cạnh cô, Jeonghwa nhìn góc đường, đèn đường mờ nhạt luân phiên, nếu có thể, em chỉ mong có thể quay lại cuộc sống bình thường như trước kia.

Vài ngày gần đây, Jeonghwa nộp hồ sơ đến một số công ty, khi phỏng vấn cũng không có lọt vào nhóm nguy hiểm, tuy rằng em cũng không biết vì sao, nhưng khởi đầu như vậy coi như cũng suôn sẻ.

Hani thắng gấp xe lại, ngừng xe ở ven đường, nắm chặt cánh tay mảnh khảnh kia: "Park Jeonghwa, cô bản lĩnh gì cũng không có, chọc giận người thì là số một.”

Liếc nhìn đáy mắt phẫn nộ của cô, vẻ mặt tinh xảo, nữ nhân này, muốn cái gì, không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Jeonghwa sững sờ nhìn sâu vào đáy mắt cô, bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, cô muốn thuận theo, em nên làm bộ thuận theo, cô muốn cái gì, em liền cho cô cái đó, chờ cô ta chơi chán, chỉ sợ em không đi, cô ta cũng sẽ đuổi em đi.

Nghĩ như vậy, Jeonghwa thu hồi gương mặt cứng nhắc, khóe miệng mỉm cười: "Unnie không mệt sao? Chúng ta về nhà đi.”

Đột nhiên thay đổi 189° như vậy, Hani ngẩn mặt ra, nhíu mày, trong mắt nghi hoặc, buông tay Jeonghwa lái xe đi.

Trở về Sun Flower, Jeonghwa lên lầu, Hani đi theo phía sau, chuyện của Soo Young, Cô nghĩ em sẽ tranh cãi dữ dội, cũng không ngờ em lại bình tĩnh như vậy.

Tiếng bước chân một trước, một sau, mỗi người một tâm tư. Hani không hề biết, Jeonghwa nhất định muốn rời khỏi đây, hành vi của cô đã làm cho trái tim Jeonghwa băng giá, thậm chí là sợ hãi.

Cái em muốn chính là một cuộc sống bình thường mà thôi.

Sau khi tắm qua, Hani khoác lên người chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, đi ra liền thấy Jeonghwa đã nằm trên giường, cuộn tròn người.

Cô vén chăn lên, phía sau lưng Jeonghwa rõ ràng cứng đờ, cô đem em ôm vào lòng, lúc này Jeonghwa mới chậm rãi giãn người ra, miễn cưỡng tiếp nhận.

Cô nằm lên người Jeonghwa, hôn từng chút từng chút theo thái dương đến chóp mũi, Jeonghwa không hề né tránh, để mặc cô hôn môi.

Lúc cao trào, bầu không khí không dễ dàng gì lắng xuống lại bị tiếng chuông điện thoại phá tan, Hani nhíu mày, trong lòng nôn nóng, nhấc người qua lấy điện thoại, con ngươi đang chìm trong dục vọng sau khi nhìn lướt qua dãy số, từ từ dịu lại.

Cô nhìn mắt Jeonghwa sau đó liền xuống giường ra ban công, giọng nói tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại có thể xuyên qua cửa sổ truyền vào: "A lô...Đừng sợ, nghỉ ngơi sớm một chút...”

Cô khoác thêm chiếc áo lụa trắng rồi dựa vào ban công, Jeonghwa nằm nghiêng, cuộc điện thoại này tới thật đúng lúc, em nên nói tiếng cảm ơn với đối phương.

Lời nói không ngoài dự tính, nhất định là Kang Hara gọi tới, Jeonghwa mệt mỏi cọ mặt vào gối vài cái, xem ra đêm nay có thể yên ổn nghỉ ngơi.

"Được rồi, tôi sẽ lập tức đến...”

Jeonghwa kéo cao chăn, góc chăn che lại bờ môi đang nhếch lên, em nhắm hai mắt, dáng ngủ bình thản.

Hani đi vào, gió lạnh cũng nhân cơ hội vào theo, cô cởi đồ ngủ thay quần áo, Jeonghwa nghe được tiếng sột soạt, ngay sau đó chăn được kéo hạ xuống, cô cúi người hôn lên trán Jeonghwa.

Hô hấp đều đặn, Jeonghwa cẩn thận giả bộ là đã ngủ, cô chậm rãi đứng dậy ra khỏi phòng.

Đến khi cửa bị đóng lại, em mới nhẹ mở mắt, nụ hôn vừa rồi không có chút ham muốn, Jeonghwa dùng tay lau trán, xoay người, khuôn mặt tối sầm.

Hôn từ biệt như vậy, chỉ thích hợp với vợ chồng hoặc tình nhân, giữa em và Ahn Hani hoàn toàn không cần.

Đang ngủ đột nhiên tỉnh giấc, theo bản năng sờ bên cạnh, lòng bàn tay là một mảng lạnh như băng.

Jeonghwa dậy đi siêu thị mua vài thứ, lúc về đến nhà, Soo Young đã ngồi ngay ngắn ở mép giường, bộ dạng vô hồn.

“Ăn cái gì đi.” Jeonghwa mở hộp sữa đưa tới tay cô, Soo Young im lặng nhận lấy: “Tôi đợi cô về, tôi sẽ trở về nhà.”

“Không cần gấp như vậy, dù sao nơi này cũng không ai ở.”

"Jeonghwa, cảm ơn cô.” Soo Young ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng xem ra tối qua ngủ không ngon giấc: "Tôi muốn đi tìm việc, không thể để cho bà nội tôi nhìn ra...”

“Cô không về LaDy sao?”

Soo Young chua xót cười, lắc đầu: “Tôi đắc tội với Ahn Hani, cho dù có trở về quản lý cũng sẽ không chấp nhận.”

Jeonghwa cúi đầu trầm mặt: "Vậy cô có tính toán gì không?”

"Jeonghwa, tôi và cô không giống nhau” Soo Young chân trần xuống giường, đứng bên cửa sổ, tóc dài như rong biển phản chiếu trên lưng: "Tôi còn chưa tốt nghiệp cấp hai, không chọn múa mở màn, tôi còn có thể làm gì?”

Jeonghwa đứng phía sau, một tay nhẹ đặt lên vai cô ấy: “Muốn tìm việc cũng không phải chuyện một hai ngày, không cần sốt ruột.”

Giữa trưa, Jeonghwa kêu đồ ăn ở ngoài, còn Soo Young cứ khăng khăng đòi về nhà, em đành kêu xe đưa cô ấy về. Tới nơi Jeonghwa mới biết được trong nhà Soo Young cũng chỉ có một bà nội già, bọn họ từ nhỏ đã sống nương tựa nhau, thu nhập duy nhất chính là dựa vào tiền hằng đêm cô ấy múa mở màn.

Lúc trở về Jeonghwa cảm thấy trong lòng nặng trĩu, Hơn nữa còn thấy áy náy.

Trở lại Sun Flower, mới vừa đến cửa đã thấy Hani ngồi trong phòng khách, một tay xoa lên trán, dường như rất mệt mỏi, thấy em đi vào liền hé mắt ra: "Đi đâu?”

“Cô ấy tối qua ở lại nhà tôi, hôm nay tôi đưa cô ấy về nhà.”

Cô vẫy tay gọi ý bảo em đến, Jeonghwa ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, Hani một tay ôm em vào trong ngực: "Có phải cô thấy tôi làm vậy rất quá đáng?”

Jeonghwa hạ mi mắt: "Bây giờ nói còn ý nghĩa gì?” em ở ngoài cửa hét cả nửa ngày, cô không hề đáp lại, ai trọng ai khinh sớm đã rõ ràng, cho dù em có làm loạn tới trời, nếu như cô không có hứng thú, cũng sẽ không thèm để ý dù chỉ một chút.

Cô thấy Jeonghwa im lặng, vốn có rất nhiều điều muốn nói, thấy bộ dạng này của em, chỉ có thể thở dài, đem cằm tựa lên vai Jeonghwa, mặt đầy mệt mỏi.

Kang Hara xin phép ở nhà nghỉ ngơi một tuần, nhờ vào quan hệ của Hani, đồng nghiệp ở công ty cũng không biết cô ta ở LaDy đã xảy ra chuyện.

“Này, Jeonghwa” giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp tới gần: "Cô trước kia múa mở màn ở LaDy sao?”

Jeonghwa chuyển động bút trong tay, cũng không ngẩng đầu lên: "Cô ngạc nhiên lắm sao?”

“Vậy cô cùng giám đốc cũng biết nhau tại đó đúng không? Ôi, cô có biết không, đêm chúng ta đi ra ngoài chúc mừng nghe nói giám đốc cũng ở đó, còn đập phá phòng VIP...”

“Chị ta có tiền, đập phá cũng không có gì ngạc nhiên” chuyện của Kang Hara ở LaDy, dựa vào tính tình của cô, như thế này cũng không có gì khó hiểu: "Đúng rồi, trưởng phòng Kang xin nghỉ vài ngày sao?”

“Đúng vậy, hình như là trong người không khỏe”

Jeonghwa sắp xếp những văn kiện trên bàn lại, đứng lên, khóe miệng nhẹ giương: "Tan làm tôi còn có việc, còn mọi người? Có ghé qua nhà cô ấy không?”

“Cô không nói tôi cũng không nghĩ đến” đồng nghiệp đó vỗ vỗ đầu: “Hôm nay tôi phải đi xem trưởng phòng Kang rốt cuộc bị làm sao.”

Jeonghwa mỉm cười, thấy em cười người đồng nghiệp liền cúi xuống, lấy khuỷu tay chống lên bàn: "Sau này cô phải cười nhiều một chút mới tốt, nếu không người ta nhìn thấy bộ dạng cự tuyệt của cô, sớm muộn cũng ghét bỏ cô...”

“Thế à, lúc Jeonghwa vừa mới đến, không phải cô rất khi dễ cô ấy sao.” Hyelin kéo ghế dựa lại, thấy bất bình liền muốn ra tay tương trợ:v "Bây giờ mới phát hiện ra Jjong Jjong của tôi rất tốt?”

“Tôi nào có, tại cô ấy không nói lời nào thôi...”

“Chậc chậc.. nhìn cô chống chế kìa”

Jeonghwa bị chọc cười nhịn không được, vừa muốn nói chuyện cổ họng liền có cảm giác ghê tởm, em vỗ vỗ ngực, dạ dày vốn luôn không tốt, cầm lấy ly nước ấm uống vào cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Sau khi tan ca Jeonghwa đến bệnh viện, tình hình mẹ đã tốt lên, nói chuyện càng ngày càng rõ ràng, em mua đồ ăn đem bày ngập trên chiếc bàn nhỏ.

“Mẹ, đã lâu con không được ăn thức ăn mẹ nấu.”

"Jjong Jjong...” mẹ Jeong vẫn chưa thể cầm đũa, chỉ có thể cố hết sức dùng muỗng tự ăn: "Mẹ muốn...về”

Jeonghwa gắp đồ ăn bình thường mẹ thích đút cho bà: "Mẹ yên tâm, con hỏi bác sĩ rồi, sau đợt trị liệu này con sẽ đưa mẹ về”

“Thật ..không?” Mẹ Jeong lộ vẻ sung sướng: "Mẹ không muốn.. ở đây, mẹ muốn về nhà..”

"Được, con hứa với mẹ”

Điện thoại đặt bên cạnh vang lên, Jeonghwa liếc mắt một cái, thấy là của Hani, liền không muốn để ý tới, sau vài lần kiên nhẫn, em tắt điện thoại chẳng quan tâm.

Ở lại đến tám giờ, mãi đến khi y tá giục mẹ nghỉ ngơi, Jeonghwa mới cầm túi xách đi ra.

Trong thời gian này em phải nhanh chóng rời khỏi Ahn Hani, tạo cho mình một cuộc sống mới.

Khi trở lại Sun Flower, trong tòa nhà rộng lớn kia, tối đen như mực, chỉ có mấy ngọn đèn đường hiu quạnh chiếu rọi lên mấy viên đá cuội, Jeonghwa dừng chân một chút, nghĩ đến có một ngày có thể rời đi, tâm tình liền tốt lên.

Đổi giày ở cửa, em xác định Ahn Hani lúc này chắc hẳn không có ở nhà, nhẹ nhàng lên lầu hai, trong phòng ngủ hệ thống sưởi được mở, khi em đi vào bị cái gì vướng chân ở cửa, thiếu chút té sấp mặt trên sàn.

Jeonghwa ổn định bước chân, sau khi mở đèn chỉ thấy Hani đang nằm ngang cửa, sắc mặt trắng bệch, quần áo trên người nhăn nhúm lộn xộn.

"Ahn Hani, chị sao vậy?!” Jeonghwa đi đến bên cạnh cô, vẫn không thấy trên người cô có gì khác thường, Hani thở rất nhỏ: "Đở tôi vào phòng tắm.”

“Chị như vậy có nên gọi bác sĩ không?” Bộ dạng của cô không bình thường chút nào.

"Nói nhảm, nhiều chuyện” Cô chống tay đứng dậy, đặt một cánh tay lên vai Jeonghwa, em vất vả lắm mới kéo cô lên được, hai người nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng tắm.

Hani ngồi sát bồn tắm, ra hiệu cho Jeonghwa cởi quần áo của mình: "Mở nước lạnh”

“Chị điên rồi sao?” Jeonghwa hai mắt liếc ngoài cửa sổ, ngoài trời lác đác những hạt tuyết nhỏ.

"Jeonghwa, sớm muộn cũng có ngày, tôi ăn miếng trả miếng” khi Hani nói ra lời này, Jeonghwa có thể cảm giác được loại nghiến răng lạnh buốt, em đang cởi nút áo cho cô thì dừng lại, nhớ tới lời nói của Nam Joon: "Chị...”

Chẳng lẽ là Angel-beat phát tác?

“Chị cứ như vậy không ổn” Jeonghwa vội dừng tay: "Phải gọi HyunA đến”

“Cô từ khi nào phiền phức như vậy?” Nước lạnh xối ào ào xuống, không đến vài giây, toàn thân cô ướt nhẹp.

“Ahn Hani, chị như vậy sẽ xảy ra chuyện.” Jeonghwa tắt nước, cầm chặt tay cô.

“Trong lòng cô không phải muốn tôi gặp chuyện sao? Tôi chết, cô có thể rời đi như mong muốn...”

Jeonghwa lúc này không có thời gian cùng cô nói nhảm nhiều vậy, lấy khăn tắm bên cạnh, khoác trên hai vai cô: "Chị sợ bị người khác thấy bộ dạng này sao? Mau đứng lên...”

“Cô nói cái gì!” Hani vung tay, đẩy Jeonghwa ra: "Đóng cửa, đi ra ngoài!”

“Lúc này mà chị còn tự ái sao?”

"Park Jeonghwa!” tóc Cô bị ướt bết lộn xộn trên lưng: “Cô ăn gan báo phải không? Tôi kêu cô ra ngoài.”

“Đúng, tôi ăn gan báo đó ” Jeonghwa bướng bỉnh đi đến, vươn hai tay ra kéo cô, lúc này Hani không còn sức lực, lại bị em kiên quyết kéo trở về phòng ngủ, Jeonghwa hất cô lên giường, học theo lời cô nói: "Muốn vứt bỏ chính mình, không cần phải làm trước mặt tôi.” 

“Chết tiệt—...”

Jeonghwa tìm hiểu về ma túy chỉ qua chác chương trình TV, cũng không nghĩ tới sẽ có người bên cạnh mình lại bị như vậy, Hani nằm trên giường khó chịu, toàn thân như bị ngàn vạn con kiến cắn, từng giọt từng giọt mồ hôi rơi xuống, so với lần trước bị thương còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Jeonghwa tuy rất sốt ruột, cũng không biết nên làm gì bây giờ, thừa lúc Hani không chú ý liền lấy điện thoại cô gọi cho HyunA.

Lúc HyunA tới nơi, Hani hai mắt hung dữ hét lên: "Sao cô lại tới đây?!”

“Là tôi gọi” Jeonghwa vắt khô khăn mặt đặt lên trán cô: "Tôi sợ một mình tôi không thể ứng phó”

HyunA đứng ở bên giường, không kìm được đùa giỡn: “Cô từ trước tới nay cẩn thận như vậy, sao lại để người ta tiêm vào những thứ này?”

Jeonghwa không biết vì sao trong lòng có mấy phần chột dạ, Hani uể oải, hai mắt trừng Jeonghwa: “Gọi cô ta đến cũng vô dụng.”

“Đúng vậy” HyunA khoanh hai tay, tựa lưng vào tường: “Bất quá còn có một biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Jeonghwa trong mắt sáng lên.

"Tiêm cho cô ta một mũi nữa, sẽ không việc gì.”

Hani giận dữ hét lên: “ Tôi đánh chết cô”

HyunA quay đầu chuẩn bị rời đi, Jeonghwa thấy thế liền đi theo ra ngoài, sau khi đóng cửa hơi lo lắng nói: “Như vậy thật sự không có việc gì sao?”

“Angel-beat cũng giống tất cả các loại ma túy khác, không có thuốc trị, chỉ là khi phát tác sẽ khó chịu, nhân quả báo ứng cũng nên cho cô ta nếm thử một chút.”

” Ý của cô là...”

“Đúng, là tự cô ta gia nhập vào chợ đêm.” HyunA đối với cách làm của Hani, hiển nhiên là không đồng ý: “Chính cô ta chưa bao giờ tiếp xúc qua mấy thứ này, sau khi đã trải qua, có lẽ tương lai sẽ bớt phóng túng không chừng.”

Jeonghwa ngoan ngoãn không nói một lời, em không nên biết, càng không muốn chuốc họa vào thân.

Sau khi tiễn HyunA ra về, lúc Jeonghwa đi vào phòng đã thấy Hani đã lăn lộn trên mặt đất, em bước đến dìu cô, Hani giọng nói suy yếu: “Tôi gọi điện cho cô...cô tại sao không nghe máy?”

Jeonghwa không nghĩ tới, Hani gọi cho em là do độc tính phát tác, em cúi đầu: “Lúc đó tôi ở bệnh viện.”

“Tôi rất khó chịu” Lúc Jeonghwa nâng Hani ngồi dậy, cô liền đẩy em ra: “Cô đi ra ngoài.”

Jeonghwa tắt đèn trong phòng, cả phòng liền tối lại, em rõ ràng nghe được chính mình nói: “Tôi ở cạnh chị”

“Muốn nhìn bộ dạng chật vật này của tôi sao?” Hani đã không còn dù chỉ một chút sức lực.

Jeonghwa cố gắng mỉm cười, trong mắt đã cảm thấy ngấn nước: “Đúng, tôi muốn xem một Ahn Tổng bình thường cao ngạo, lúc chật vật bộ dạng sẽ như thế nào”

“Một chút độc tính này có thể làm gì tôi chứ?” Hani tuy rằng khó chịu, lần lượt nhớ lại những chuyện trước đây: “Tại sao mỗi lần tôi chật vật nhất, luôn có cô bên cạnh?”

Jeonghwa dùng sức dìu cô lên giường, đắp chăn lại: “Bởi vì lúc tôi chật vật nhất, chính là thành tích của chị làm ra, chị có phải rất khó chịu không, muốn tôi trói lại không?”

Hani bỗng nhiên nhíu mày, gương mặt đẹp đẽ dần dần dãn ra: “Cô không tin tôi có thể vượt qua sao?”

“Tôi xem trên TV đều là như vậy...”

Cô xoay người quay lưng lại với Jeonghwa: "Tôi cùng bọn họ không giống nhau, dù sao cũng là lần đầu phát tác, tất nhiên tác dụng mạnh nhất...”

Jeonghwa nghe vậy mất hết hồn vía, vừa định cuối xuống, lại thấy cổ họng khó chịu, em vội đứng dậy chạy vào phòng tắm.

Nôn khan không ngừng, Jeonghwa không dám phát ra tiếng động quá lớn, chỉ có thể lấy tay bưng kín miệng.

Một tay kia chặn ngang bụng, chờ cảm giác kịch liệt kia qua đi, Jeonghwa mới mở nước lạnh rửa mặt, em lau mồ hôi trên trán, ngồi ở một bên bồn tắm.

Jeonghwa cặn kẽ nghĩ, mới cảm thấy có chút không đúng.

Kinh nguyệt đã chậm nửa tháng, mới đầu em cứ tưởng uống thuốc tránh thai nên như vậy, nhưng chợt nghĩ ra nguyên nhân, Jeonghwa liền cảm thấy sợ hãi, hai tay gắt gao ấn vào bụng, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.

Bên ngoài, Cô cực kỳ khó chịu, bên trong, lòng em như lửa đốt, thấp thỏm lo âu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro