Chap 54: Chán rồi, sẽ để cô đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54: Chán rồi, sẽ để cô đi

Edit & Beta: Winnie

***********************

Khóa trái cửa phòng tắm, nằm trong bồn tắm rộng lớn, sự mệt mỏi trong người dần tan đi. Dung Ân tắm cả một tiếng đồng hồ, mặc dù đã thay xong quần áo, cô vẫn rón ra rón rén đi ra cửa, sau khi nghe ngóng bên ngoài không có chút động tĩnh nào, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.

Nam Dạ Tước không có trong phòng ngủ chính, rèm treo cửa sổ ban công phấp phới bay theo gió. Dung Ân trông thấy một bóng đen đứng nghiêng người dựa trên lan can, nửa khuôn mặt của người đàn ông có chút âm trầm, anh rút ra một điếu thuốc, sau khi quét nhẹ qua mũi, ưu nhã châm lấy điếu thuốc.

Không còn cái tính khí thối tha đó ở khắp người anh, lúc yên lặng, anh thật sự khiến cho người khác không khỏi trầm trồ.

"Tắm xong rồi à?"

Dung Ân không tiến thêm bước nào nữa.

Nam Dạ Tước hướng về phía Dung Ân vẫy vẫy tay, "Qua đây, yên tâm đi, tôi không đánh phụ nữ." Hôm nay, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Cô xỏ theo đôi dép lê đi đến ban công, Nam Dạ Tước vòng một tay ôm lấy cô, để Dung Ân dựa trên lan can, còn mình thì lại áp sát sau lưng cô, khói thuốc phả ra trên đỉnh đầu cô tựa như màn sương trắng vấn vít không tiêu tan, "Quên anh ta đi, yên tâm ở lại bên cạnh tôi, tôi đảm bảo, tôi chán rồi sẽ để em đi."

Chính bản thân Nam Dạ Tước cũng không rõ, tại sao cứ nhất thiết phải giữ Dung Ân ở bên cạnh mình, những người phụ nữ đẹp hơn cô, trong sạch hơn cô nhiều vô số kể, nếu nói là vì thích bản tính không chịu khuất phục của cô, thì bây giờ, mục đích của anh cũng đã chinh phục được rồi.

Dung Ân hình như đang chìm đắm trong suy tư, cô đã không còn mộng tưởng xa vời là có thể về lại bên cạnh Diêm Việt, kéo chặt lại áo choàng tắm, cô nhẹ nhàng gỡ bỏ vòng tay ôm của Nam Dạ Tước, đi về hướng phòng ngủ, "Tôi đau đầu lắm, ngủ thôi."

Nam Dạ Tước ở lại bên ngoài một lúc, khi vào trong, vừa lúc nhìn thấy Dung Ân từ trong túi xách lấy ra một lọ thuốc, sau khi mở nắp, lấy một viên thuốc đưa vào trong miệng, cũng không cần uống nước, cứ như vậy mà nuốt xuống.

Có một chút cay đắng, cần phải ghi nhớ lấy.

"Em uống gì vậy?"

Dung Ân đặt lọ thuốc vào trong tủ đầu giường, "Thuốc tránh thai, ngày hôm qua quên mất không uống."

"Ừ," người đàn ông vuốt vuốt mái tóc ngắn màu rượu đỏ sạch sẽ, gọn gàng rồi đi đến bên cạnh giường, "Sau này đừng quên uống thuốc, nếu mà có thai thật, phiền phức lắm."

Đêm nay, Nam Dạ Tước cũng không hề chạm vào cô, có thể là nhìn thấy bộ dạng này của cô là thấy tức giận.

Ngày thứ hai, Dung Ân ngoan ngoãn ở trong phòng, bên má sưng húp qua một đêm lại càng trở nên thảm hại hơn, ngay cả mắt cô cũng mở lên không nổi. Cô bôi thuốc mỡ, rồi đi siêu thị gần nhà nhất mua vài hộp mỳ ăn liền, sau đó ở lì trong phòng không ra ngoài nữa.

Khi Nam Dạ Tước về đến nhà, khắp người nồng nặc mùi rượu. Anh nới lỏng cà vạt rồi đi vào phòng khách rộng lớn. Dung Ân đang cúi đầu ăn mỳ gói, tóc cũng hơi rối, chỉ buột cao đuôi ngựa đơn giản, mặt mộc không trang điểm, quần áo trên người cũng xuề xòa. Nam Dạ Tước đổ người xuống ghế sô pha bân cạnh chỗ Dung Ân đang ngồi, đau đầu cực độ, một tay anh day day thái dương, "Em chỉ ăn cái này sao?"

"Ừ," Dung Ân đặt bát mỳ trong tay xuống "Tôi không muốn ra ngoài ăn."

Người cô vừa ngồi thẳng dậy rời khỏi bàn trà thì người đàn ông đã trở mình nằm xuống, đầu anh gối lên đùi Dung Ân, hai mắt nhắm nghiền, "Giúp tôi ấn thái dương, hôm nay uống nhiều quá rồi."

Đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của Nam Dạ Tước, người đàn ông thở ra một hơi thở thoải mái, đôi mắt sắc bén đột nhiên mở ra, Dung Ân né tránh ánh nhìn của anh, chuyên chú vào động tác của tay mình.

"Ân Ân," Nam Dạ Tước đột ngột mở lời, đôi mắt đen láy nhìn vào trong đôi mắt kiên định của Dung Ân, "Tôi đã giao điểm yếu nhất của mình đặt vào trong tay em."

Động tác cô hơi dừng lại, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.

"Nếu như em biết cách, chỉ cần hai ngón tay là có thể lấy mạng tôi."

Dung Ân nới lỏng tay ra khỏi huyệt thái dương của Nam Dạ Tước, Nam Dạ Tước lại không hề ngồi dậy, thậm chí còn hơi nhích người lên trên một chút, gối lên bụng dưới của cô, "Ân Ân, em có nhẫn tâm vậy không?"

Cô buông hạ mi mắt, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, "Tôi sẽ không giết người."

Nam Dạ Tước mỉm cười, cả anh và cô đều không hề biết rằng, lời nói đùa lần này, sẽ trở thành sự thật, cô không muốn hại người, nhưng lại chính tay đẩy anh vào nơi vĩnh viễn không thể có ngày quay lại.

Trên chiếc giường lớn, người đàn ông đã ngủ say, do có rượu nên anh ngủ rất sâu. Một cánh tay vẫn  ngang ngược như cũ đặt trước ngực Dung Ân, làm cho cô rủ bỏ không được cái ôm nặng nề này.

Trên tủ đầu giường, điện thoại di động đột nhiên truyến đến một tiếng reo vang. Đã muộn như vậy rồi, còn ai tìm cô nữa đây? Dung Ân nhìn màn hình, chỉ thấy một dãy số lạ lẫm đập vào mắt, "Muốn biết trong một năm qua Diêm Việt đã xảy ra chuyện gì không? Trước mười hai giờ, gặp mặt tại tầng ba Cám Dỗ."

Nơi cần cổ sáng bóng và sạch sẽ, hơi thở của người đàn ông cũng dần điều hòa hơn. Dung Ân đặt điện thoại lại  trên tủ đầu giường, quá khứ của Diêm Việt, cô đột nhiên không còn muốn dấn sâu vào nữa, nếu đã không thể quay lại được thì tại sao không quên đi?

Nhắm mắt lại, được khoảng mười phút, điện thoại lại rung lên lần nữa.

Dung Ân sợ sẽ đánh thức Nam Dạ Tước, cầm điện thoại lên, "Diêm Việt có một bí mật rất quan trọng, cô không muốn biết sao?"

Dung Ân hơi giật mình, vội vàng hỏi lại, "Bí mật gì?"

Cô bồn chồn đợi câu trả lời, nhưng đầu dây bên kia lại rất lâu không hề có phản ứng, Dung Ân không thể ngủ yên được nữa, cô trở mình, cẩn thận kéo tay Nam Dạ Tước qua một bên, sau khi ngồi dậy, cầm lấy quần áo núp trong phòng tắm.

Những ngày trùng phùng với Diêm Việt, cô cũng nhận thấy anh có gì đó che giấu mình, Diêm Việt có một bí mật, có thể là bí mật gì chứ?

Thay xong quần áo, sau khi Dung Ân do dự một hồi, kết quả vẫn quyết định đi đến Cám Dỗ một chuyến.

Rón ra rón rén khép cửa lại, Nam Dạ Tước uống không ít rượu, hẳn là sẽ không thể dễ dàng thức giấc như vậy.

Ngôi nhà rộng lớn, toàn cảm thấy rất trống trãi. Dung Ân đi ra ngoài đường cái bắt xe, cô nhìn đồng hồ, đã là mười một giờ rưỡi, có lẽ là kịp. Cô để thả tóc, chải về một bên, vừa đúng để che đi vết thương trên mặt.

Ở cổng Cám Dỗ, rất đông người qua lại, mặc dù hiện nay những tụ điểm vui chơi giải trí mọc lên như nấm, nhưng Cám Dỗ,  vẫn là nơi giữ vị trí hàng đầu.

Đi vào bên trong, vẫn diễn ra những cảnh tượng xa xỉ như trước nay.Dung Ân vẫn không kiềm nén được nảy sinh sự bài xích đối với nơi này. Cô cố gắng lách ra khỏi đám người nhộn nhạo, khi lên đến tầng ba, trước cửa một phòng đó, có bảo vệ đứng bên ngoài.

Người đàn ông nhìn cô một cái, rối đẩy cửa ra, "Mời vào." Dường như anh ta đã biết trước cô sẽ tới.

Bên trong phòng tối đen như mực đến nổi giơ tay ra nhìn cũng không thấy năm ngón. Khi Dung Ân bước vào trong, cũng giống như lần trước, đầu tiên tiếng động nghe được là tiếng nước chảy, cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông không một tiếng động mà đi đến trước mặt cô từ lúc nào.

"Bí mật của Diêm Việt là gì?"

Người đàn ông lắc lắc mái tóc còn đang ướt, một vài giọt nước bắn lên mặt Dung Ân, lạnh đến nổi toàn thân cô run lên.

"Người thì đã chết rồi, nhưng, anh ta nói mình là ai thì là người đó sao? Cô dễ bị đánh lừa quá rồi đó?"

Trống ngực Dung Ân nhảy thình thịch, "Anh có ý gì?"

Trong bóng tối, Dung Ân nhìn không thấy anh ta, nhưng anh ta dường như có thể nhìn thấy rất rõ ràng từng biểu cảm trên gương mặt cô. Người đàn ông đứng ngay phía sau Dung Ân, đột nhiên khom lưng, ghé sát bên tai cô thì thào, "Cô cũng đang nghi ngờ, không phải sao?"

Một câu nói vạch trần,nhưng tự đáy lòng Dung Ân không chịu thừa nhận, "Tôi không có, anh ấy là Việt, tôi sẽ không nghi ngờ anh ấy."

"Tự lừa người dối mình," giọng nói của người đàn ông nghe rất  hay, không giống với những người bình thường, cụ thể là không giống ở đâu, Dung Ân cũng không nói lên được, "Khuôn mặt đã không giống rồi, chỉ dựa vào đôi mắt, cô đã có thể khẳng định anh ta là Diêm Việt à?" 

Tuy rằng, hồi ức giữa bọn họ vẫn còn, nhưng từ sau lễ đính hôn, Dung Ân trong lòng cũng đã nảy sinh sự nghi ngờ. Lấy lại tinh thần, sau lưng cô truyền đến cảm giác ớn lạnh,  người đàn ông này, hình như biết quá nhiều rồi, "Anh là ai?"

"Hình như cô hỏi câu này không chỉ một lần đâu nhỉ?" Người đàn ông quấn lấy một lọn tóc của cô, "Nếu trong lòng đã nghi ngờ thì nên yêu cầu chứng cứ mới phải, vì sao anh ta lại trở nên như vậy, cô không muốn biết sao? Rất rõ ràng không thể nghi ngờ rằng, Diêm Việt chính là cái gai trong lòng cô, cô có thể nói, cô có thể dễ dàng gỡ nó ra được không?"

Trực giác của Dung Ân mách bảo, những gì người đàn ông này biết được nhiều hơn cô rất rất nhiều, "Anh đã sớm biết, Diêm Việt không chết."

"Một năm trước tại bệnh viện Nhân Ái, anh ta vốn dĩ không chết," thanh âm của người đàn ông, hình như trầm xuống lạnh lẽo hơn rất nhiều, "Cô sẽ không hiểu được, cảm giác sống không bằng chết."

Nửa câu nói sau, dường như chỉ là đang thì thầm, rất nhẹ, lại rất hư không, Dung Ân hoàn toàn không nghe được hết, "Anh nói gì?"

"Cô đi đi." Người đàn ông châm một điếu thuốc, trong căn phòng tối tăm cuối cùng cũng nhen nhóm chút ánh sáng.

Dung Ân trong bóng tối mò mẫm bước vài bước về phía trước, "Anh rốt cuộc là ai, trước kia khiến tôi rơi vào bước đường cùng cũng là anh phải không? Anh lừa tôi ký hợp đồng, không có gì hơn là vì muốn tôi ở lại Cám Dỗ phải không, còn nữa, tại sao anh lại biết rõ chuyện giữa tôi và Diêm Việt như vậy?"

"Ha ha....." Người đàn ông cười vang, dập tắt điếu thuốc rồi đi sang một bên, "Ở đâu có nhiều cái tại sao như vậy, về đi, thời gian cũng không còn sớm nữa."

Nghe giọng điệu của anh ta, cho dù Dung Ân có gặng hỏi đến cùng cũng thì anh ta cũng không nói gì thêm nữa, hơn nữa  bây giờ cũng đã là rạng sáng, nếu như để Nam Dạ Tước phát hiện thì chỉ càng rước thêm phiền toái thôi.

Dung Ân ra khỏi Cám Dỗ, mục đích người đàn ông gọi cô tới là gì? Thoạt đầu, cô đoán rằng sự khác thường của Diêm Việt chỉ là vì mối quan hệ giữa cô và Nam Dạ Tước, nhưng hôm nay nghe được lời này của anh ta, tâm trí cô lại càng rối bời hơn.

Trở lại Ngự Cảnh Uyển, bên trong biệt thự vẫn tối đen như mực, Dung Ân thở phào nhẹ nhõm, không dám bật đèn, chỉ đành dò dẫm tìm đường về lại phòng ngủ.

Vừa nằm xuống giường, người đàn ông trước đó đang ngủ rất say đột nhiên trở mình lại sát cô, một cánh tay ôm lấy eo cô, Dung Ân giật mình, ngay cả hơi thở cũng trở nên cẩn trọng dè dặt, không dám thở mạnh.

Nam Dạ Tước vùi khuôn mặt tuấn tú vào cổ cô, cọ sát vài cái, trong hơi thở vẫn còn mang theo hơi rượu, nóng đến độ da thịt non mịn của cô căng lên, "Vừa đi đâu?" Giọng nói mê man, hoàn toàn trong cơn ngái ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro