Chap 81: Lấy tự do, đổi một mạng của anh ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Post chap mới rồi đây, mọi người thông cảm vì mấy bữa nay bận quá không post truyện lên được. Bắt đầu từ ngày mai, mình sẽ up truyện đều đều, có thể là mỗi ngày 2 hoặc 3 tập.

Edit: Paris

Chap 81: Lấy tự do, đổi một mạng của anh ấy.

Đáy mắt Nam Dạ Tước phát ra ánh sáng lạnh lùng, Dung Ân không biết sao anh có thể bình tĩnh đến vậy, thực sự có người không sợ chết hay sao?

Cô chỉ biết lo lắng, thế cho nên đến khi tình thế bị đảo ngược cũng không hề phát hiện ra, Nam Dạ Tước vỗ nhẹ trên vai cô, ánh mắt dịu dàng, "Không có chuyện gì rồi."

Cô ngẩng đầu lên, đã thấy A Nguyên giật lấy súng trên tay Diêm Việt, những người phía sau cũng bị chế ngự.

Nam Dạ Tước đứng lên, đi mấy bước đến trước mặt bọn họ, " "Muốn giết tôi? Diêm Việt, con mẹ nó anh còn non lắm."

"Anh sớm có chuẩn bị?"

"Đúng, " Nam Dạ Tước tới cửa, mở hết từng ngọn đèn trong kho hàng, thân hình cao to hướng Dung Ân, ánh mắt sáng quắc, " Ân Ân, em biết anh ta làm thế nào tìm được chúng ta không?"

Dung Ân ngồi trên salon, sắc mặt tái nhợt, hai vai run rẩy yếu ớt.

"Hôm đó, lúc chúng ta cùng nhau ăn cơm, em còn nhớ anh nhận một cuộc điện thoại không?" Nam Dạ Tước không nhanh không chậm, bước đến bên cạnh Dung Ân, " Điện thoại của anh cài thiết bị nhiễu sóng, cho nên khi nghe điện thoại, biết điện thoại của em bị người ta cài đặt thiết bị nghe trộm, người quen biết của em lại muốn đưa anh vào chỗ chết, trừ Diêm Việt ra, chắc chắn không còn ai khác.

Dung Ân ngơ ngác ngồi ở đó, lời nói của Nam Dạ Tước, cũng không biết nghe lọt hay vẫn không nghe lọt.

"Cho nên anh cố ý hẹn Ân Ân ra ngoài, để tôi ra tay?"

Nam Dạ Tước dựa vào cái tủ, ánh mắt mang ý cười lại chuyển thành khinh thường, "Anh không phải yêu cô ấy sao? Nếu như vậy, sao còn muốn lợi dụng cô ấy? Diêm Việt, đây hình như không phải lần đầu tiền đúng không?"

" Nam Dạ Tước, anh không phải cũng vậy sao?" Sau một hồi trầm mậc Dung Ân ngẩng đầu lên, " Anh lợi dụng tôi để lừa Diêm Việt , đây được coi là gì?"

Người đàn ông móc ra điếu thuốc, đặt ở ngón giữa thưởng thức, quần áo mỏng phủ phục, lồng ngực bởi vì tức giận mà phập phồng, anh lạnh lùng câu khóe miệng, mặc dù mỉm ười, nhưng rất lạnh lùng, làm những người xung quanh không rét mà run, " Nếu anh không dụ anh ta ra ngoài, Dung Ân , người chết hôm nay là anh," Nam Dạ Tước châm thuốc, bước chân kiên nghị đi đến bên cạnh Dung Ân,"Có phải nếu anh chết, em rất vui vẻ, cuối cùng cũng có thể sống cuộc sống mà em muốn?"

Anh bóp cằm cô, dùng sức lực nâng lên, tóc đen phía sau của Dung Ân xõa ra, cô vươn hai tay ra, lại bị Nam Dạ Tước dễ dàng khống chế.

" Nam Dạ Tước, anh thả Ân Ân ra, chuyện này không liên quan đến cô ấy."

"Tôi chỉ không hiểu, tại sao  tranh đấu giữa hai người đều liền lụy đến tôi?" Dung Ân bị  ép nhìn vào ánh mắt của anh, " Hai người đã từng hỏi tôi có đồng ý hay không chưa?"

Diêm Việt nghe nói, cặp mắt màu trà ảm đạm xuống, đầy tràn tự trách cùng thương tiếc.

Nhưng Nam Dạ Tước, giống như là nghe được truyện cười khom người xuống, khí thế bức người áp trên đỉnh đầu Dung Ân, "Ân Ân, cho nên em nhất định là của anh, anh không trong sạch cỡ nào thì em sẽ đen tối cỡ đó."

" Nam Dạ Tước, anh muốn làm gì?"

"Em hẳn rất rõ ràng, nợ lần trước anh còn chưa tính với anh ta, lần này, anh sẽ không để anh ta sống rời khỏi đây."

"Anh----" Dung Ân hai mắt trợn tròn, lắc đầu, lại bị Nam Dạ Tước nắm chặt lấy cằm không thể nhúc nhích, "Không thể được."

"Trong từ điển của anh không có ba chữ không thể được," ngón trỏ của anh gõ nhẹ trên mặt cô, " Anh muốn anh ta chết, anh ta phải chết, Ân Ân, anh đã sớm nói, em lớn lên trong hoàn cảnh quá mức trong sáng, hiện tại tốt rồi, có thể tận mắt nhìn thấy anh ta không phải như em nghĩ, anh ta và anh là cùng một loại người, Ân Ân em thấy thế nào?"

Lời của anh, từng chữ tàn khốc, từng câu đau lòng, Dung Ân cắn chặc hàm răng, nuốt nỗi sợ vào bụng, "Anh thả anh ta đi."

"Dựa vào gì?" Nam Dạ Tước ngồi trở lại bên cạnh Dung Ân, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô trong lòng bàn tay, khẽ vuốt ve.

"Anh không thể giết anh ấy..."

" Ân Ân, em không cần cầu xin anh ta, kết quả như thế này cũng không ngoài dự liệu của anh." Diêm Việt bị súng của A Nguyên chĩa vào, nhưng thần thái tự nhiên.

Nam Dạ Tước đứng dậy, kéo tay Dung Ân đến bên cạnh Diêm Việt, anh mở bàn tay ra, liền có người đem  dao quân đội Thụy Sĩ đưa đến bên tay anh. Ánh mắt sắc bén của Nam Dạ Tước ép bức Dung Ân, đem dao giơ lên trước mặt cô, " Em phế đôi tay của anh ta, hôm nay anh sẽ tha cho anh ta một mạng, như thế nào?"

Anh kéo tay cô, đem dao Thụy Sĩ đặt vào lòng bàn tay cô.

Cô không cầm chắc, dao găm liền rớt xuống bên chân, lưỡi dao sắc bén dưới ánh đèn, phát ra ánh sáng lạnh ghê người. Dung Ân theo bản năng lùi bước lại, " Nam Dạ Tước, anh điên rồi đúng không?"

"Một đôi tay đổi một mạng, không phải có lời rồi sao?"

"Anh đến tột cùng muốn thế nào? Anh mới thả anh ấy!" Dung Ân giơ chân đá dao đi rất xa, cô muốn xông đến đẩy A Nguyên, liền bị Nam Dạ Tước phía sau ôm lấy cổ, kéo cô trở về, " Ân Ân, anh cho em cơ hội, là em không muốn."

Cô chỉ có thể kiễng mũi chân, như vậy mới có thể thở được, Nam Dạ Tước không hề muốn buông ra, nháy mắt với A Nguyên, đối phương gật đầu, sau đó kéo Diêm Việt đến một chiếc bàn cũ, ấn anh ta lên bàn, hai tay chống hai bên người.

"Em không xuống tay được?" Anh đem Dung Ân đến trước mặt Diêm Việt.

"Nam Dạ Tước, Anh có phải là người không hả?!" Dung Ân hai mắt hoảng sợ không dứt, hai tay dùng sức nhéo cánh tay cường tráng của anh, cho đến khi đê lại một vết rách rỉ máu, đừng nói là Diêm Việt, coi như là một người xa lạ bị đặt tại đây, cô cũng không có dũng khí đó.

Trong tiềm thức của Nam Dạ Tước, nếu có người nào muốn giết anh, anh sẽ không bao giờ để cho đối phương có cơ hội ra tay lần thứ hai, cánh tay anh dùng sức ôm chặt, "Ân Ân, nếu không phải anh có chuẩn bị, hôm nay người chết là anh, nếu anh chết rồi, em sẽ phản ứng như thế này không? Hả?"

Dung Ân chảy nước mắt, mặt đỏ bừng, Diêm Việt thấy thế, giận dữ hét, "ANh buông Ân Ân ra, có giỏi thì nhằm vào tôi..."

Chân mày Nam Dạ Tước khẽ nhíu, cánh tay chợt dùng sức ném DUng Ân t vào trong ghế sa pha, anh bước mấy bước tiến đến, tay trái đè chặt cổ Diêm Việt, tay phải lấy súng từ trong người kế bên ra, Dung Ân bị văng xuống đất, bò dậy, vội vàng chạy đến bên cạnh Diêm Việt, "Không ------ Không được, dừng tay!!!!"

"Đòang!!!!!"

Sau khi tiếng súng kịch liệt vang lên, chỉ nghe được tiếng Diêm Việt cắn mạnh rên rỉ trong miệng, tay trái co quắp không dứt, chính giữa mu bàn tay bị đạn xuyên qua, máu chảy không ngừng.

Mà người đàn ông khống chế tất thảy này, ngay cả ánh mắt cũng không nháy, dường như rất quen thuộc.

Trên cổ tay áo Nam Dạ Tước dính máu, anh không thèm để ý, đem họng súng nhắm ngay thái dương Diêm Việt.

Dung Ân vội vàng lảo đảo tiến đến, hai tay ôm chặt cánh tay Nam Dạ Tước, anh thật là loại người cái gì cũng có thể làm được, Dung Ân lấy thân thể che trước mặt Diêm Việt, " Không được, không được..."

Nam Dạ Tước cúi đầu liếc nhìn cô, họng súng tối tăm còn bốc lên khói trắng, sắc mặt anh âm lãnh, " Dựa vào cái gì?"

"Nam Dạ Tước, anh thả anh ta, tôi không trốn nữa, dùng tự do của tôi đổi lại mạng sống của anh ta, có được không?" Hai tay Dung Ân giữ chặt hai tay của anh, thấy anh không nói lời nào, sợ anh sẽ không đồng ý, liền dùng sức lay thân thể của anh, "Có thể không, có thể không? !"

"Ân Ân," anh nheo con mắt tàn ác lại, " Tự do của em đáng giá như vậy sao?"

Dung Ân nghe vậy, hi vọng duy nhất trong lòng biến thành tuyệt vọng, Diêm Việt thử động nhẹ tay, đau đến nỗi trán đầy mồ hôi, sợ cái tay này thật sự bị phế đi, anh nhẹ giơ mi mắt, " Ân Ân, em không cần lo cho anh, sau khi trở về, hãy rời khỏi anh ta, như vậy anh cũng có thể yên lòng..."

"Việt, "Dung Ân thấy anh khí lực nói cũng mất đi, vội ngắt lời, " Anh đừng nói nữa, em sẽ không để anh chết."

"Ở trước mặt anhma2 hai người diễn trò ân ái, Dung Ân, em xem anh không tồn tại phải không?"

"Nam Dạ Tước, anh thả anh ta đi, anh ta đã bị thương như vậy, anh còn muốn như thế nào nữa?" Hai tay Dung Ân níu thật chặt quần áo Nam Dạ Tước, " Nếu anh ta chết, tôi sẽ hận anh cả đời, tôi sẽ giết anh-----"

Đáy mắt bình tĩnh của Nam Dạ Tước gợn lên chút sóng, hoàn cảnh như vậy, anh biết Dung Ân không chịu được, cô dù sao cũng không phải người cùng thế giới với anh.

Dung Ân gần như sụp đổ, thuận theo cánh tay của Nam Dạ Tước trượt xuống, một tay anh giữ lấy eo  cô, " Đây là em nói, dùng tự do của em đổi lấy một mạng của anh ta, thành giao!"

"Không, Ân Ân----"

Dung Ân cả người vô lực, tê liệt ngã xuống trong khuỷu tay Nam Dạ Tước, tầm mắt cô vô thần nhìn Diêm Việt, hai lần đẩy cô vào địa ngục, không ai khác, đều là anh.

Chuyện thừa nước đục thả câu, Nam Dạ Tước rất thích làm, tay anh vuốt khẽ ở đỉnh đầu Dung Ân, "Ân Ân, vốn dĩ, phương án của em anh có thể thông qua, nhưng hiện tại, cũng chẳng thay đổi được gì."

Những lời này nói ra, nước mắt ngưng tụ nơi khóe mắt Dung Ân liền chảy xuống, Nam Dạ Tước có thể cảm thấy được đầu vai ẩm ướt, tay phải anh bá đạo ôm lấy eo cô, " Nếu như vậy, hôm nay anh sẽ giữ mạng của anh ta."

""Ân ân. . . " Diêm Việt đầu bị đặt ở trên mặt bàn, "Đi mau, đi mau. . ."

"Việt," Tiếng nói Dung Ân càng nghẹn ngào," Em không hoàn toàn là vì anh, em đã không còn sức lực nữa, em bỏ cuộc..."

Cô dựa trên bả vai của anh, cô chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, nhưng thực tế bức bách cô quá, vừa lúc cô có chút hy vọng, lại hung hăng xé nát của cô.

"Em đi ra ngoài trước đi." Nam Dạ Tước khẽ đẩy Dung Ân.

"Không," hai tay cô túm lấy tay anh, " Anh thả Diêm Việt ra, chúng ta cùng đi."

Khóe mắt anh khẽ nhếch, "Làm sao, sợ anh giết anh ta à?"

"Nam Dạ Tước, anh có cái gì mà làm không được?" Dung Ân không một chút sợ hãi chống lại cặp mắt tức giận đó, Nam Dạ Tước nghe vậy, chỉ cười cười, "A Nguyên, đem đồ đã chuẩn bị sẵn cho anh ta, sau đó thả anh ta đi."

"Vâng."

Dung Ân đang nghĩ là vật gì, A Nguyên đã móc từ trong túi quần ra ống tiêm, cô quá sợ hãi, buông lỏng tay Nam Dạ Tước, " Các người muốn làm cái gì? Buông ra----"

"Ân ân, đây là gậy ông đập lưng ông, " Nam Dạ Tước hai tay ôm chặt thân thể giãy giụa của cô, hai mắt Dung Ân hằn tia máu, thuốc được tiêm vào bên trong cơ thể Diêm Việt, anh chỉ hừ nhẹ một cái, không phản ứng gì khác nữa, liền ngất đi.

"Anh tiêm cho anh ta cái gì? Nam Dạ Tước, tên ác ma này, anh thật là đáng sợ!"

"Angel-beat, đây là anh trả lại anh ta!" Nam Dạ Tước nói xong, liền kéo Dung Ân đi ra kho hàng, cô bị kéo từng bước từng bước, trong mắt người đàn ông, càng lúc càng mơ hồ. Cô vốn nên quên đi, Diêm Việt, một lần cuối cùng, sau này, hãy để chúng ta quên đi hoàn toàn nhé.

Dung Ân bị anh lôi ra ngoài, lý trí hoàn toàn không có, cúi đầu, hung hăng cắn bắp tay của Nam Dạ Tước, anh bị đau, nhưng chỉ tăng tốc nhịp chân, để Dung Ân đến một khu khác của ngoi nhà ngói,  bây giờ đã sớm âm u, đưa tay không thấy được năm ngón.

Nam Dạ Tước giữ lấy cằm cô, rút cánh tay mình ra, "Ân Ân, anh đối với anh ta như vậy, em đã điên lên? Hả? Anh chỉ lấy một bàn tay của anh ta, nhưng cái anh ta muốn lấy là mạng của anh!"

Anh gào thét bên tai cô, đem cô đặt trên vách tường gạch xanh, hai tay bắt đầu xé rách quần áo phong phanh của cô.

"Anh làm cái gì? Buông tôi ra, không được đụng đến tôi---"

"Cô quên giao ước của chúng ta rồi sao?"

Mặt Dung Ân chống đỡ trên mặt gạch thô ráp, ma sát đến nỗi rách da, "Tôi chỉ đồng ý giao ra tự do của tôi, Nam Dạ Tước, anh đem tôi nhốt lại đi, cả đời, anh muốn đem tôi nhốt đến già, tôi cũng để anh toại nguyện..."

"Không có dễ dàng như vậy. " Anh giật cúc áo của cô , xé quần của Dung Ân, trên ngón tay cắm ở trên vách tường, vết máu loang lổ, "Nam Dạ Tước, anh sẽ xuống địa ngục..."

Anh quay người cô lại, làm cho cô quay lưng vào vách tường, dục vọng ẩn nhẫn chờ trực trào ra, Dung Ân chỉ giãy giụa, tiếng nói liền nhỏ lại, " Anh không phải là chơi chán rồi sao, nếu chán, vì sao còn muốn chơi?"

Anh cười cười, " Bởi vì, anh không tìm được một thân thể có thể thay thế em, hiện giờ, anh đã chơi chán những người chủ động rồi, đối với phản ứng như khúc gỗ của em dưới thân thể anh, anh rất nhớ."

Cô nhìn chằm chằm gương mặt này, anh ta vẫn là một ác ma như lần đầu tiên gặp, cô cắn răng, có thể cảm giác được mùi máu tươi trong miệng, "Biến thái."

"Cô sẽ thích cái biến thái của anh." Khuôn mặt người đàn ông, có thể nói là hoàn hảo, đẹp đẽ khiến người ta phải mê muội, nhưng lời nói nói ra lại đầy xấu xa.

Tay của anh, thon dài đẹp mắt, nhưng ở trong mắt cô, nó lại là chiếc lưới bủa vây trói chặt, cô giãy giụa không thể thoát ra được.

Nam Dạ Tước nhấc một chân cô lên, hung hăng đi vào người cô, Dung Ân cũng không muốn tiếp nhận, lúc này đau  đớn thét ra tiếng, cô đẩy ra, " Không nên làm ở đây, buông tôi ra..."

Bất cứ ai đi qua, cũng có thể nhìn thấy màn này, anh lại không hề để ý đến, hai tay ôm chặt thắt lưng cô, tăng nhanh luật động, tiếng thở dốc càng lúc càng tăng lên, Dung Ân đem đầu tựa vào trên vách tường, nước mắt rơi xuống không tiếng động," Vậy thì quy tắc cũ, mội lần giao dịch,  lên giường một đêm."

Ánh mắt anh nheo lại chống lại ánh mắt cô, mỉm cười, "Được."

Cô giả vờ nghe lời, nhưng khi nhìn người đàn ông ở trên người mình, trong lòng nghĩ, một ngày nào đó anh ta sẽ không được chết tử tế.

Dung Ân chẳng qua là nhắc nhở chính mình, bọn họ trừ lúc giao dịch, không có gì cả, cái gì cũng không nên giữ lại.

" Ân Ân, Ân Ân" anh dường như sắp đến, mặt đẫm mồ hôi ma sát cần cổ cô, đầu tóc bết trên trán, anh đem chính mình đẩy vào chỗ sâu nhất của cô, cái cảm giác ấm áp thắt chặt này, làm anh dường như phát điên, Nam Dạ Tước hai tay nhéo chân của cô, Dung Ân đau toàn thân run rẩy ""Mặc dù em không có có phản ứng gì, nhưng anh không thể không thừa nhận, phù hợp với anh, vẫn là thân thể của em..."

Lúc lên đỉnh, anh dùng sức cắn bả vai của Dung Ân, cô kiễng mũi chân, bắp đùi, như bị xé toạt ra.

Nam Dạ Tước lùi ra phía sau, Dung Ân liền trượt theo vách tường thô ráp ngã xuống đất, mồ hôi trong suốt chảy xuống cằm, cô khó khăn ngồi dậy, đem quần mặc vào, cài từng cúc áo lại, hai tay vuốt qua đầu tóc, sau khi Nam Dạ Tước hút xong điếu thuốc, kéo tay Dung Ân đi.

Cô hoảng sợ hất ra, tự đi thẳng về phía trước, chỉ là bước chân không vững chắc.

Sắc mặt Nam Dạ Tước xanh mét, sải bước đuổi theo, kéo tay cô, cho dù cô dùng sức cỡ nào cũng không vùng ra được, anh đem cô nhét vào xe, quay đầu xe, biến mất.

Tình yêu, lúc mới chớm nở cần được tưới nước chăm sóc, nhưng hạt giống còn chưa nhìn thấy   ánh sáng mặt trời đã bị chôn sâu vào bóng đêm, quá nhiều u ám, khi nào mới có thể đâm hoa kết quả?

Dung Ân co rúc  thân thể, mặt tựa vào cửa sổ xe, hai chân cũng khép chặt, cô không hề lo lắng chuyện Diêm Việt nữa, Nam Dạ Tước nói lời, sẽ không nuốt lời, anh chuyên tâm lái xe, muốn nắm tay cô, Dung Ân hai tay gắt gao bấm trong lòng bàn tay, chẳng qua chỉ để anh đụng vào mu bàn tay.

Bàn tay nhỏ bé nắm thành một đấm, Nam Dạ Tước dùng sức nắm lấy, "Ân Ân, đây là em cam tâm tình nguyện, anh không có ép em."

Tóc đen đuôi ngựa quẹt vào khóe môi, Dung Ân khẽ cắn khóe môi, tầm mắt hướng đến chiếc nhẫn ngón út lấp lánh của anh, "Tôi cũng không nói anh ép tôi."

Nam Dạ Tước chính là loại người này, quanh đi quẩn lại, anh vẫn ngồi ở vị trí cao nhất, cười trên sự đau khổ của người khác, cô sức cùng lực kiệt, nhưng anh bình tĩnh giống như là người ngoài cuộc nhìn cô đi vào ngõ cụt, cuối cùng, vẫn có thể bình tĩnh vươn tay ra nói, "Anh chẳng bao giờ ép buộc em."

"Vậy, cô cũng đừng có bày ra cái bộ dạng khóc lóc thảm thiết cho anh xem!" Anh thu tay lại, ngón tay thon dài như tường đồng vách sắt nắm chặt ngón tay khiến cô đau buốt, "Sau này, nếu để anh thấy em rơi một giọt nước mắt vì người đàn ông khác, Ân Ân, anh sẽ cho em biết cái gì là đau khổ thật sự."

Chỗ cổ tay Dung Ân bởi vì anh dùng sức mà trắng bệch, ngực đau đớn, toàn thân co rút, thử nghĩ xem nửa tháng trời thức đêm, cô hao tốn tâm tư, không phải là muốn tránh xa anh sao? Cô bất kể Nam Dạ Tước có nuốt lời hay không, cô không cần biết anh có cố tình gây khó dễ hay không, cô cũng liều mạng làm đến cùng, bởi vì cô biết, ít nhất, đó là hi vọng.

Không có Diêm Việt, cô vẫn không thể chạy thoát khỏi bàn tay Nam Dạ Tước, người đàn ông này, quá cường thế, anh ngáng trước mặt cô, cả đời này, cô đưng mơ tưởng vượt qua được.

Cảm giác cô độc không nơi nương tựa đó, làm Dung Ân cảm thấy như cả thế giới sụp xuống, cô dùng sức tránh né Nam Dạ Tước cầm tay mình, anh cũng không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên giãy giụa, anh nắm chặt không buông, Dung Ân giống như phát điên quơ quàng hai tay, Nam Dạ Tước vội vàng ổn định tay lái, thắng xe lại, đuôi xe lệch sang, xe liền cong vẹo dừng trên đường.

May mà, trên đường này cũng không có xe khác.

Nam Dạ Tước nửa người trên bị dây an toàn kéo trở về , cả bên trong xe, mây đen bao phủ, bàn tay nắm chặt tay cô không buông, Dung Ân đập đầu vào cửa xe, đầu tóc tán loạn, bên phải thái dương lộ bị bầm tím.

Đến lúc cảm giác sắp chết, thì ra cũng không giải thoát thoải mái, lúc này, Dung Ân rõ ràng cảm nhận được sự sợ hãi.

Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn về nơi xa, sau khi thu hồi dời đến bên người Dung Ân.

"Em muốn chết, đúng không?"

Cô nhấc lưng lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lúc này mới dựa vào, " Tôi không muốn chết."

Nam Dạ Tước từ từ buông tay cô ra, khóe miệng cong lên, "Dung Ân nhớ kỹ, nếu như ngày nào đó anh muốn chết, anh nhất định để cho em chết trước mặt anh, đến địa ngục, em vẫn phải ở bên anh."

Cô trợn tròn mắt, trong con ngươi tràn ra bi phẫn. "Tại sao? Nam Dạ Tước, tôi đâu có nợ anh cái gì!"

"Không tại sao cả," anh đặt hai tay trở lại vô lăng, lúc này mới nhìn rõ mu bàn tay đầy những vết thương bị Dung Ân bấm từ lúc nào, mỗi một vết đều là dấu trăng khuyết nhỏ, " Cho nên, đừng nghĩ hận tới khi anh chết, không có ích gì đâu."

Nam Dạ Tước khởi động xe, lần nữa lái xe đi.

Dung Ân thu hồi ánh mắt, lần này ngược lại im lặng cực kỳ, không khóc không làm khó.

"Xuống xe "

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, đã đến ngự cảnh uyển, cả ngôi biệt thự đều bao phủ bóng đêm, bên trong phòng khách mở đèn lên, giống như cái miệng to đầy máu giương lên, nhích một bước đến gần, sẽ bị nuốt vào.

Hai chân giẫm lên đá cuội trải dài lối đi nhỏ, giống như bàn chân bị kim đâm, nửa bước khó đi.

Nam Dạ Tước đi ở phía trước, Dung Ân chậm chạp bước không được một bước, ngẩng đầu, trên ban công lầu hai, chiếc ghế may cô từng ngủ quên vẫn còn đó, anh quay đầu lại, " Muốn anh bế em vào sao?"

Bước chân của cô trở nên kiên nghị, mới vừa vào phòng khách, Vương Linh đang quét dọn chạy ra nghênh đón, mặt đầy vui sướng, " Dung tiểu thư? Cậu chủ, anh đón cô ấy về rồi sao?"

Nam Dạ Tước đứng ở cửa lớn, ánh sáng chói mắt của đèn thủy tinh làm người đàn ông trở nên rực rỡ, "Đúng, chuẩn bị một chút, tối nay cô ấy sẽ dọn đến đây ở."

"Thật tốt quá, " Vương Linh lau tay sạch sẽ, đến bên cạnh Dung Ân, "Dung tiểu thư, mấy ngày nay em đều mong cậu chủ có thể đón chị về."

Dung Ân miễn cưỡng kéo khóe miệng, không nói lời nào, Nam Dạ Tước tiến lên, kéo tay cô, đi đến cầu thang lầu hai, Vương Linh đứng ở phòng khách nhìn bóng lưng hai người, cô thầm nghĩ, cậu chủ, hẳn là yêu Dung tiểu thư, nếu không, khi anh ấy lên lầu cũng sẽ không ở bên cạnh che chở bảo bọc cô.

Vào phòng ngủ, Dung Ân gót chân còn không có đứng vững, sau lưng đã bị một lực xô đẩy, cô không kịp chuẩn bị ngã lên giường, mặt vùi vào chăn lụa, hô hấp trong nháy mắt bị nghẹn lại trong cổ họng, phía sau truyền đến tiếng sột soạt, cô chống người lên, chỉ thấy Nam Dạ Tước đang thư thả cởi quần áo, lúc anh đến gần, toàn thân chỉ còn độc nhất chiếc quần lót hình lửa màu đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro