Chương 112. Kéo em xuống địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hạ Phong

Cô thét lên, hoàn toàn không quan tâm đến sự giật mình cùng với phẫn nộ trong mắt người đàn ông.

Đôi mắt kia tức thì trở nên tối tăm: "Dung Ân, em cũng thật nhẫn tâm."

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xuất chúng kia của anh, ngăn tiếng cười phát ra từ cổ họng, thanh âm vô cùng bén nhọn, chói tai đến mức làm người ta chỉ muốn bịt tai lại: "Nhẫn tâm? Nam Dạ Tước, tôi dù nhẫn tâm thể nào cũng không thể bằng anh --"

"Đúng, em không thể bằng tôi."

"Giết người phải đền mạng, sẽ có người trừng phạt anh."

"Vậy cứ chờ xem." Khuôn mặt Nam Dạ Tước ung dung: "Tôi đã từng nói Diêm gia không thể làm gì tôi, họ muốn tố cáo, cứ việc đi. Tôi sẽ làm cho bọn họ thân bại danh liệt, biết thế nào là tự mình chuốc lấy cực khổ!"

"Tôi không tin" Dung Ân nghiến răng nghiến lợi " Tôi không tin anh có thể thoát khỏi báo ứng, Nam Dạ Tước, Tôi nguyền rủa anh..."

"Em cứ việc nguyền rủa." Người đàn ông xoay người chặn lại miệng của cô. Dung Ân vôi vàng nghiêng ra, hé miệng muốn cắn anh. Nam Dạ Tước bắt lấy hai tay của cô đặt lên má mình "Vậy em hãy ở bên canh ác ma, tận mắt chứng kiến báo ứng của tôi. Nhưng, Ân Ân, tôi sẽ làm em thất vọng, tôi sẽ càng ngày càng sống tốt, em hãy chờ đi..."

Miệng cô hé mở, hai má khó chịu, nói không ra lời, chỉ có hai mắt hung hăng trợn trừng nhìn anh.

Cô biết Nam Dạ Tước nói đúng, thủ đoạn của anh ta đen tối, lại có thế ở Bạch Sa tạo được địa vị lớn như vậy. Câu nói thù hận kia của Diêm Thủ Nghị thật sự không có tác dụng, tập đoàn Viễn Thiệp kia thì dựa vào cái gì mà có thể đối đầu với Tước thị?

Diêm Minh trước mắt không phải sẽ một tay thảm bại sao? Muốn lật đổ Nam Dạ Tước có lẽ còn khó hơn cả cái chết.

"Đừng chạm vào tôi, tránh ra --"

Người đàn ông xé rách áo ngủ của cô, Dung Ân thu người lại, cảm thấy một mảng lớn da thịt lạnh lẽo. Anh cởi đồ lót của cô ra, thậm chí quần cũng không để lại. Còi báo động trong lòng Dung Ân kêu lên mạnh mẽ, tay khua khoắng loạn lên liền bị Nam Dạ Tước đè xuống giường.

Anh cái gì cũng không làm, chỉ là lấy chăn ở bên cạnh đắp cho cô. Trải qua một hồi náo loạn, trên người Dung Ân toàn là mồ hôi, ngay cả quẫn áo đều ướt đãm.

Nam Dạ Tước đứng dậy định đi vào nhà tắm, trong TV không ngừng đưa tin, đang phát tin về bối cảnh ở Diêm gia, dường như hận không thể đem chuyện Diêm gia một ngày ăn mấy bữa cơm đào ra. Dung Ân cầm điều khiển đặt trên tủ đầu giường ném đi, màn hình TV chớp vài cái lại tiếp tục phát như trước. Dung Ân lảo đảo đứng dậy, đi đến bên TV, hay tay run rẩy sờ loạn muốn tắt nó đi.

Nam Dạ Tước bật đèn ở đầu giường lên, anh đứng ở phía sau cô, nhìn thấy cô giống như một người điên không tìm được nút tắt, liền duỗi tay tắt màn hình kia đi. Người đàn ông khẽ thở dài, sau khi quỳ một gối xuống, một tay luồn qua thắt lưng Dung Ân, đem cô kéo vào trong lòng mình.

Anh ôm rất chặt, xương cốt với xương cốt như hòa làm một. Dung Ân chỉ cảm thấy hít thở không thông, khó có thể thừa nhận. Nam Dạ Tước ôm cô vào phòng tắm, xả nước, lại ôm cô đặt vào trong bồn tắm lớn. Nước ấm kích thích, cô nâng mắt lên, chỉ thấy quần áo người đàn ông đều ướt, dính sát vào người, phơi bày ra cơ thể hoàn mỹ. Đèn trong phòng tắm không phải quá chói mắt nhưng cô vẫn như cũ híp mắt. Nhớ tới lờ củai Diêm Việt, anh không muốn lựa chọn đầu thai, anh muốn ở bên cô, nơi nào có Dung Ân nơi đó có Diêm Việt.

"Không --" cô lại bắt đầu ầm ĩ, cô không muốn Diêm Việt nhìn thấy bộ dạng này của cô. Hai tay cô đập xuống mắt nước, bọt nước bắn tung tóe vào mặt, bắn cả vào ống quần anh. Khuỷu tay không cẩn thận đụng vào bồn tắm bằng sứ. Sau một tiếng phịch, da thịt trắng nõn hiện lên một mảng đỏ lớn, có vẻ sẽ chảy máu.

Nam Dạ Tước không ngăn cản, mặc cho cô ầm ĩ.

Anh cởi quần áo, ngồi vào trong bồn tắm, sức chứa của bồn tắm cũng đủ cho hai người. Khi Nam Dạ Tước hạ thắt lưng xuống, một lượng lớn nước trong bồn tràn ra bên ngoài.

Dung Ân sợ run, con ngươi không ngừng nhìn chằm chằm anh: "Đi ra ngoài, anh đi ra ngoài."

Nam Dạ Tước vươn tay kéo cô, làm cho lưng trần của cô dán vào trước ngực anh. Cơ thể cô cứng ngắc, nhưng người đàn ông lại không hề xâm phạm cô, chỉ đổ sữa tắm vào lòng bàn tay, sau đó thoa lên tay chân cô. Nước mắt lạnh lẽo của cô rơi xuống bồn tắm, dần dần hội tụ lại. Dung Ân cảm thấy những giọt nước ấy giống như vòng xoáy, hút cô vào đó. Nam Dạ Tước tắm cho cô sạch sẽ, lấy khăn tắm rộng thùng thình bao cô lại, sau đó đặt lên giường.

Phía bên kia của giường sau đó cũng lún xuống. Cơ thể Dung Ân như một đứa trẻ sơ sinh cuộn mình lại, đầu gồi co trước ngực, hai tay gắt gao ôm lấy chân.

Nam Dạ Tước thiếp đi, người anh cũng rất lạnh, một khắc da thịt chạm vào nhau, Dung Ân run rẩy, mái tóc dài còn chưa sấy khô, gối lên cái gối, mảng lớn gối đã bị thấm ướt. Người đàn ông xoay người, khuôn mặt liền dán vào cần cổ Dung Ân.

Cô cảm thấy chán ghét vô cùng, nhưng không có sức lực giãy dụa, linh hồn của cô đã bị rút hết. Đến giờ chỉ còn lại một cái xác, có lẽ là tê liệt, đến sức đứng dậy cũng chẳng có.

Không lâu sau Dung Ân liền ngủ mất, nhất định là mơ thấy Diêm Việt, cô ở trong lòng Nam Dạ Tước không ngừng giãy dụa, miệng không ngừng lo âu mà gọi tên Diêm Việt. Cơ thể mới tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng phủ đầy mồ hôi lạnh. Nam Dạ Tước kéo cô lại, mắt cô vẫn nhắm chặt, răng nanh nghiến mạnh, người đàn ông vươn tay lau mặt cô, quả nhiên cả lòng bàn tay đều là nước mắt.

Anh nâng mặt cô lên, hôn một cách tinh tế, hương vị mặn chát từ bạc môi chạy thẳng vào trái tim. Nhìn bộ dạng cô đau khổ như vậy, Nam Dạ Tước so với cô càng đau hơn. Chính là anh không thể buông tay. Từ miệng cô gọi tên một người đàn ông khác, bọn họ từng có một tinh yêu khắc cốt ghi tâm. Đối với anh và Dung Ân mà nói, bọn họ cái gì cũng đều không có, có lẽ trong lòng cô anh cũng chỉ là một kẻ chiếm đoạt, không hơn.

Dung Ân thật sự mơ thấy Diêm Việt.

Trường học của bọn họ có một sân thể dục lớn, bên cạnh có đủ loại cây bach quả, Mỗi lần Diêm Việt chơi bóng rổ, cô sẽ mua hai chai nước ngồi dưới gốc cây ngắm anh.

Thời gian đó thật đẹp, cô thích ngắm nụ cười trong sáng trên khuôn mặt sáng sủa của anh. Dung Ân duỗi hai tay đặt trước mặt, làm tư thế chụp ảnh, đem toàn bộ động tác mạnh mẽ của Diêm Việt chụp lại, cất giấu thật kĩ.

Dung Ân khóc lên, hai vai ở trong lòng Nam Dạ Tước không ngừng run, cô không muốn bản thân tỉnh lại, ít nhất ở trong mơ cô còn có thể thấy Diêm Việt, không phải thừa nhận chuyện anh đã ra đi là thật.

Cô có rất nhiều lời chưa kịp nói với Diêm Việt, cô phải chăm cho anh dần dần hồi phục, cô muốn nói cho anh trong hai năm này cô như thế nào mà qua được.

Hai năm trước, Diêm Việt được đẩy đi ngay trước mặt cô, nếu không có khoảng thời gian ấy, bọn họ vẫn như cũ gặp nhau thì thật là tốt. Cô cũng sẽ không để anh phải một mình bị giam cầm trong can phòng nhỏ bé, tăm tối suốt hai năm.

Diêm Việt không thích bóng tối, một chút cũng không thích, anh thích ở trong phòng có ánh nắng mặt trời, cũng rất thích nói chuyện, Việt, thế giới dưới kia thật tối đi? Sau này, lại không thể thấy ánh mặt trời, không còn có ai nói chuyện, anh sẽ phải tiếp tục thế nào?

Dung Ân khản giọng khóc, nước mắt rơi xuống trước ngực người đàn ông, theo đường vân từ chiếc cổ màu đồng của anh chảy xuống, uốn lượn đến ngực, giống như một mũi dao nhọn, bất cứ lúc nào cũng có thể rạch lấy trái tim đang đập của anh. Bàn tay to lơn ở trên lưng Dung Ân vỗ nhẹ vài cái, cô khóc không còn nức nở như lúc nãy, vỗ về như vậy khiến Dung Ân càng ôm chặt thắt lưng Nam Dạ Tước khóc to: "Việt, không cần đi, không cần lại đi, đợi em --"

Động tác trên tay Nam Dạ Tước cứng đờ, ngón tay thon dài gắt gao nắm thành quyền.

Anh nhìn khuôn mặt dưới thân, cuối cùng vẫn là nới lỏng ra, tiếp tục ở trên lưng cô vỗ về.

Thế giới này cũng chỉ có Ngự Cảnh Uyển này là tăm tối.

Bên ngoài, có cây bạch quả Nam Dạ Tước vì cô mà trồng, hiện giờ cũng chỉ còn lại thân cây trơ trụi, tiêu điều vô cùng. Chỉ cần đi ra ngoài một bước, có thể thấy bọn họ trước đây ở bên dưới cây bạch quả nướng thịt, vừa náo nhiệt vừa ấm áp. Chính là trong giờ phút này, mọi thứ đều hóa thành hận thù, đó là một mũi kiếm sắc nhọn, Dung Ân hận không thể dùng nó chia năm xẻ bảy Nam Dạ Tước.

Cô trợn tròn mắt, nhìn lên trên đỉnh đầu, thời điểm cô tỉnh lại, Nam Dạ Tước đã không còn bên cạnh. Tấm rèm bị kéo lại, như vậy, thật sự không thể phân biệt được là ngày hay đêm.

Thật tối thật tối, cô cảm nhận được sự cô đơn lúc đó của Diêm Việt, cô vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhìn chăm chú.

Vương Linh mang điểm tâm đi vào, cô bật đèn: "Dung tiểu thư, hãy dậy ăn một chút?"

Không biết là bị ngọn đèn hay cái gì kích thích, trong mắt Dung Ân chảy ra vài giọt lệ: "Tắt đèn đi."

"Dung tiểu thư, cô như vậy không được, thân thể sẽ suy sụp." Giọng nói Vương Linh lộ ra lo lắng, muôn nâng cô dậy.

"Tắt đèn đi." Dung Ân lặp lại, ánh mắt trống rỗng, biểu tình chết lặng: "Đi ra ngoài."

Đây vẫn là Dung Ân cô quen biết lúc trước sao? Vương Linh rưng rưng, sau khi tắt đèn liền đi ra ngoài. Khi mang cơm trưa vào cho Dung Ân, phát hiện cô bữa sáng một chút cũng không động, Vương Linh chỉ có thể mang đồ xuống lầu.

Khi Nam Dạ Tước trở về, cảm thấy cả Ngự Cảnh Uyển đều trống rỗng, Dạ Dạ nằm dưới đất, bộ dạng đáng thương cọ xát. Anh từ trước đến nay đối với nó không phải thực thích, nghĩ nó nghịch ngợm phiền toái, nhưng lần này, anh lại bế nó lên, ngồi xuống sô pha. Tiểu tử kia mệt mỏi, ỉu xìu, mặt cọ cọ vào mu bàn tay Nam Dạ Tước: "Gâu gâu, gâu gâu --"

Một người, một chó, lại có một loại cảm giác gắn bó với nhau, nhìn vào khiến người ta phải chua xót.

"Ông chủ, ngài đã về."

"Cô ấy thế nào? Không làm loạn đi?"

Vương Linh lắc đầu, hốc mắt đỏ bừng: "Nếu cô ấy có thể làm loạn lên thì tốt rồi, từ buổi sáng đến giờ cô ấy không động vào chút đồ ăn nào."

"Tôi biết rồi." Nam Dạ Tước thở dài "Cô hãy đi chuẩn bị chút cháo trắng."

Vương Linh suy nghĩ chu đáo, đã sớm nấu xong, cô đem cháo đặt trên bàn cơm: "Tôi chỉ sợ Dung tiểu thư lại không chịu ăn."

Nam Dạ Tước cởi áo khoác: "Tôi mang lên."

Khi bước vào phòng ngủ, bên trong tối như mực, Nam Dạ Tước đưa tay bật đèn lên, chỉ thấy Dung Ân vẫn duy trì tư thế như lúc anh chưa rời đi nằm ở trên giường, dường như không có xoay người.

Trên tủ đầu giường, cơm trưa vẫn còn nguyên đặt ở đó.

Anh bưng bát cháo đển bên giường, khi ngồi xuống, ánh mắt Dung Ân chợt đọng, chuyển sang nhìn anh.

Đôi mắt từng làm cho anh yêu mến, hiện giờ chỉ còn lại biến ảo khôn lường, tối như mực, nhìn anh căm thù. Năm ngón tay Nam Dạ Tước nâng bát cháo, xốc chăn lên: "Ngồi dậy, ăn một chút."

"Tôi không ăn."

"Thế nào, muốn tuyệt thực sao?

"Tôi không muốn ăn." Dung Ân nhìn chằm chằm anh: "Tôi lại càng không muốn thấy anh."

Nam Dạ Tước cười lạnh: "Em sau này mỗi ngày đều phải đối mặt tôi, khi ăn cơm nhìn thấy tôi, kể cả khi ngủ vẫn là phải thấy tôi, và thậm chí cả khi ân ái tôi cũng muốn em phải mở mắt nhìn cho rõ người ở trên em là ai!"

Trên mặt Dung Ân hiện lên vẻ khuất nhục, hai ánh mắt phiếm hồng: "Anh đừng nghĩ chạm vào tôi."

"Phải không?" Nam Dạ Tước nắm lấy bả vai Dung Ân, kéo cô từ trên giường ngồi dậy: "Ăn bát cháo này đi."

Dung Ân ngồi thẳng, Nam Dạ Tước chỉ cần buông tay cô sẽ đổ xuống nằm như lúc trước. Anh đem bát cháo hướng đến bên miệng cô, cô trừng mắt nhìn anh, răng gắt gao cắn chặt.

Cháo trắng theo miệng bát nhỏ giọt xuống, làm bẩn chiếc chăn màu đen trắng đan xen. Nam Dạ Tước vươn tay giữ hai má Dung Ân, cô thuận thế ngả về phía sau, nửa bát cháo bị đổ ra, cô vẫn như trước không chịu há mồm.

Anh dùng lực đem bát cháo áp vào giữa miệng cô, tay trái Nam Dạ Tước cạy mở khớp hàm cô, bức ép đổ cháo trắng vẫn còn ấm vào trong miệng cô. Cô vội vàng khụ một tiếng, ngụm cháo sền sệt phun lên trên mặt người đàn ông, còn lại phần lớn từ cằm của cô chảy xuống cần cổ. Dung Ân khó chịu bắt đầu phản kháng, chỉ là hơi sức rất yếu, căn bản không thể đẩy anh ra.

"Nam Dạ Tước, tôi hận anh, anh buông ra --"

Anh chỉ là muốn cô hận, càng hận càng tốt. Nếu sự đau khổ mang lại từ cái chết của Diêm Việt có thể biến thành hận thù gán lên anh, anh nguyện ý chấp nhận. Chỉ là, như vậy, Dung Ân, em có thể dễ chịu hơn không?

Cô có còn muốn cùng chết đi với Diêm Việt? Sẽ là không đi, ít nhất cô cũng muốn tận mắt nhìn anh sẽ chết thế nào.

Nam Dạ Tước bảo Vương Linh mang bát cháo khác lên, Vương Linh không dám nán lại, đặt cháo xuống liền đi ra.

Lúc này, Dung Ân cắn miệng bát, mặc kệ việc bị đổ hơn nửa bát cháo, cô vẫn bướng bỉnh kẹp chặt miệng bát.

Nam Dạ Tước vẻ mặt u ám, anh giữ chặt miệng Dung Ân , lấy bát mà cô đang cắn ra.

"Ba --"

Âm thanh rõ ràng, vô cùng vang dội.

Nam Dạ Tước nghiêng đầu, ánh mắt ảm đạm, loại bi thương như vậy, Dung Ân không nhìn thấy được.

Trên khuôn mặt hoàn mỹ kia bây giờ hiện rõ ràng năm vết ngón tay đỏ chói. Dung Ân chưa bao giờ biết tay mình lại có sức lực lớn như vậy, lòng bàn tay cô đã đỏ sẫm, thậm chí đã tê tê.

Người đàn ông quay sang, sự cô đơn trong mắt đã được che đi, đôi mắt dài hẹp bình tĩnh liếc nhìn cô, sự lạnh lùng bên trong nó khiến cho Dung Ân không khỏi bắt đầu lùi lại. Cao cao tại thượng như anh, chưa từng bị ai đánh qua, nhưng Dung Ân ra tay, không phải là lần đầu tiên.

Hai tay Nam Dạ Tước nắm lấy bả vai cô: "Dung Ân, tôi đối với em tốt như vậy, em một chút cũng không cảm thấy sao?"

"Anh rất tốt với tôi?" Dung Ân mặc kệ ngón tay anh đang đặt trên vai mình, cô cười thành tiếng, từ trong mắt lệ không ngừng tuôn ra. "Nam Dạ Tước, anh như thế này gọi là tốt với tôi sao? Anh xích tôi lại, giết Diêm Việt, anh như thế là tốt với tôi? Đời này, anh đưng mong trong mắt tôi sẽ có anh, nếu như anh chết đi, tôi sẽ vui vẻ nói mọi người ăn mừng, Nam Dạ Tước, anh chết đi!"

Cô dùng những lời tàn nhẫn nhất trên đời này để khiêu khích anh, cô thực sự đã thành công rồi.

Ngực Nam Dạ Tước đau đến mức lưng cũng gập xuống, trái tim kia như đang đầm đìa máu chảy, lúc này, đã không thể kiểm soát được nó, ngực như bị chọc thủng (thương anh quá TT.TT)

Còn có nỗi đau nào đau hơn những tổn thương mà cô gây ra cho anh?

Dung Ân, em thực là không có trái tim, nếu không cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.

"Những gì tôi đã làm, chẳng lẽ không thể làm cho em quay đầu một lần sao?"

Dung Ân nắm giữ yếu điểm của Nam Dạ Tước, anh yêu cô, yêu rất sâu nặng, Nam Dạ Tước, anh cũng có ngày hôm nay sao?

"Anh đừng hi vọng hão huyền, tôi sẽ không bao giờ quay đầu, tôi sẽ đứng đằng sau, nhìn anh như thế nào ngã xuống, Nam Dạ Tước, tôi muốn nhìn anh phải chết đẫm máu, tôi muốn thấy anh chết không thể nhắm mắt."

Yết hầu người đàn ông cuồn cuộn, đôi mắt khinh thường mọi thứ bây giờ tràn ngập một tầng hơi nước, anh giơ tay phải lên, ngón tay thon dài đang run rẩy. (anh khóc sao :((((( )

Dung Ân nở nụ cười trộn lẫn trong nước mắt, cô đưa mặt hứng lấy: "Anh đánh đi, Nam Dạ Tước, anh không phải nói rằng bản thân chưa bao giờ đánh phụ nữ sao? Tôi có phải đã làm anh phá lệ? Còn do dự gì nữa, bản chất vốn có của anh như thế nào hãy biểu hiện hết ra, anh bụng dạ nham hiểm, chẳng lẽ đến một cái tát cũng không xuống tay được?"

Bàn tay Nam Dạ Tước hạ xuống, cuối cùng vẫn là nặng nề tát xuống.

Dung Ân nhắm mắt lại, khi nghe thấy một âm thanh lớn vang lên cô nghĩ thầm rằng, bàn tay này thật mạnh, trong phòng như có tiếng vang.

Chỉ là, tại sao cô không cảm thấy đau?

Thật sự, một chút cũng không đau, chỉ là có một cơn gió thổi qua, tóc của cô hơi động mà thôi.

Cô run rẩy mở mắt ra, không thể nhìn thấy vẻ mặt Nam Dạ Tước lúc này, anh cúi đầu, mái tóc ngắn màu đỏ rượu, lộ ra sự sa sút cùng chán nản, miệng anh ngậm chặt. Anh ngẩng đầu nhìn lên, Dung Ân liền nhìn thấy trên mặt anh, từng vệt tay màu đỏ chói, dấu tay này, so với lực tay của cô còn mạnh hơn, nửa khuôn mặt người đàn ông đều sưng lên. Vết tay này đè lên vết tích lúc trước Dung Ân lưu lại, toàn bộ hiện rõ trên sườn mặt tinh xảo mà hoàn mỹ của anh. ( :< anh tự tát anh a Ó__ò)

Miệng cô há hốc, hoàn toàn không phản ứng không kịp.

Nước mắt thật vất vả nén chịu lại tuôn rơi, Dung Ân không biết vì sao trái tim của mình lại co rút đau đớn như vậy. Nam Dạ Tước ánh mắt u ám, nhìn cô thật sâu, cầm lấy bát ở trên tủ đầu giường, đi ra ngoài.

Dung Ân gập hai chân, trước ngực còn dính lại cháo, cô nhìn người đàn ông mở cửa phòng ra, đèn thủy tinh ngoài hành lang rọi vào, chỉ vài giây liền tối sầm lại.

Cô tình nguyện hứng chịu một bạt tai kia, để cho cô nếm thử một chút thế nào là đâu/

Vương Linh không đi xuống lầu, vẫn đứng trông ngoài cửa, khi nhìn thấy mặt Nam Dạ Tước hiển nhiên là hoảng sợ: "Ông chủ, có phải gọi anh Từ đến không ạ?

Cuộc cãi vã kịch liệt vừa rồi, cô nghe thấy được.

Cô tường Dung Ân tát Nam Dạ Tước hai bạt tai, người đàn ông này, đi đến đâu đều là tiêu điểm, đã quen thói hung hăng, trước mặt một người phụ nữ có thể nào nhường nhịn như vậy?

Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là anh yêu cô ấy, hơn nữa là yêu một cách đau khổ người con gái trong kia.

Vương Linh không hiểu được khúc mắc giữa hai người, chỉ là lúc này, cô cảm thấy Dung Ân quá mức tàn nhẫn, hung hăng làm tổn thương ông chủ như vậy, đến cô cũng không dám nhìn lại.

Người đàn ông đem bát đặt vào trong tay cô: "Không cần."

Anh lảo đảo đi xuống tầng dưới, đi đến quầy bar trong phòng khách, trong đó có rượu quý mà anh sưu tập.

Hennessy tinh khiết và thơm dịu, chất lỏng màu nâu nhạt sóng sánh trong chiếc ly, ngón tay người đàn ông cầm ly rượu, hơi hơi nghiêng, uống một hơi cạn sạch.

Rượu đi thẳng xuống dạ dày, rượu mạnh làm anh hơi nhíu mày, Nam Dạ Tước lại rót một ly, trong yết hầu cuồn cuộn, chất lỏng màu nâu nhạt chưa kịp nuốt xuống tràn đầy bên miệng.

Đây không phải nước, đây là rượu mạnh, Vương Linh đứng trong phòng khách, tuy rằng lo lắng nhưng cũng không dám lên tiếng, cầm bát đi vào bếp.

Thân ảnh kia ở trong phòng khách, có vẻ cô đơn mà hiu quạnh.

Nam Dạ Tước mở bình rượu, anh muốn để cho bản thân uống say, nhưng đầu óc anh so với lúc trước lại càng tỉnh táo, bước chân hơi lảo đảo, bước lên lầu, trong đôi mắt đen ánh lên lấp lánh.

Nếu muốn hận, hãy hận thật sâu sắc.

Không lâu sau đó, Vương Linh chợt nghe thấy trong phòng ngủ trên lầu truyền đến tiếng thét chói tai của Dung Ân, cô vội ra khỏi phòng bếp, Dạ Dạ trên sô pha dựng thẳng hai tai, cũng không náo loạn.

Trên chiếc giường lớn Kingsize (chắc là hãng), hai cơ thể cuốn vào nhau, Dung Ân không ngừng vặn vẹo: "Đừng đụng vào tôi, anh cút ngay..."

Nam Dạ Tước đè hai vai của cô xuống, đem cô ép vào giường lớn. Hai đùi Dung Ân bị đè nặng, không thể nhúc nhích, Nam Dạ Tước xoay người thâm nhập vào giữa hai chân cô, cô giãy dụa không được chỉ có thể khóc xin tha thứ: "Đừng, thả tôi ra, đừng..."

Thời điểm Nam Dạ Tước tiến vào, không hề có chút dạo đầu, cơ thể cô liền không thể tiếp nhận anh, Dung Ân gào thét, đau đớn thét chói tai, bàn tay Nam Dạ Tước che lấy miệng cô, hạ thắt lưng: "Ân Ân, Diêm Việt ở trên thiên đường, đáng tiếc em không thể lên đó, linh hồn của em đã bị tôi vấy bẩn, và sẽ cùng tôi xuống địa ngục."

Tiếng nghẹn ngào của Dung Ân bị bàn tay to lớn của anh bịt lại, cô khua mạnh nắm tay đấm vào người đàn ông phía trên, có lẽ lời nói của Nam Dạ Tước đã kích thích tới cô, Dung Ân không nói gìm chỉ không ngừng đánh anh.

Từ đêm đó, sau khi làm tổn thương cô, Nam Dạ Tước không hề cưỡng ép cô, chỉ là...đêm này không giống.

Nam Dạ Tước đứng dậy, hai tay giữ chân Dung Ân, mỗi khi anh động một chút, cô liền đau đớn đến tê tâm liệt phế (tan nát trái tim).

Nam Dạ Tước hơi lui ra ngoài, khóe mắt hờ hững nhìn Dung Ân: "Em không phải nói Diêm Việt ở ngay bên cạnh em sao? Tốt..."

Người đàn ông dùng sức đi vào: "Vậy để cho hắn thấy, em như thế nào ở dưới thân tôi liên tục thét chói tai, Ân Ân, kêu cứu cũng vô dụng, hắn ta đã chết, hóa thành tro tàn..."

"A --"

Dung Ân hai tay bụm mặt, cô cảm thấy bản thân muốn sụp đổ, không chỉ từng chỗ trên cơ thể đau đớn, ngay cả tâm hồn cũng như bị lăng trì, sự vuốt ve của Nam Dạ Tước làm cô ghê tởm, run rẩy. Động tác của anh điên cuồng, như muốn làm tách cô ra mới được. Sau khi Nam Dạ Tước phóng thích, nhẫn tâm đẩy cô ra, không quan tâm.

Có người nào lại hy vọng bị chính người mình yêu căm thù?

Nhưng cách bọn họ ở bên nhau, dường như chỉ có thể mãi mãi như vậy.

Anh mặc quần áo, đứng dậy đi ra ngoài, để Dung Ân lại trong phòng. Trong phòng khách tầng dưới, Vương Linh đang cho Dạ Dạ ăn, tiểu tử kia mấy ngày nay ăn uống cũng không tốt, không thèm ăn nhiều.

"Ông chủ."

Nam Dạ Tước đem chìa khóa giao vào tay Vương Linh, đây là chìa khóa mở dây xích bạch kim trên eo Dung Ân: "Khi nào cô ấy nghĩ thông, cô hãy mở khóa ra."

"Vâng."

Nam Dạ Tước tin rằng khi cô nghĩ thông suốt sẽ đi ra.

Anh chạm vào vết thương đắng chát trên miệng, chỉ là con đường của bọn họ, quả nhiên là một mảnh tối tăm như mực, lúc nào sẽ có ánh sáng mặt trời chiếu vào đây?

Có lẽ, sẽ không có nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro