Chương 118. Anh chết, đừng hòng nhắm mắt (cao trào)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hạ Phong

Dung Ân vừa nằm trở lại giường, Nam Dạ Tước liền trở mình, một cánh tay mạnh mẽ đặt ở trên ngực cô.

Cô ngừng thở, đem tiếng kêu sợ hãi nuốt vào trong, khi quay đầu sang, chỉ thấy mắt Nam Dạ Tước vẫn nhắm chặt, lúc nãy có lẽ chỉ là hành động theo bản năng lúc ngủ say thôi.

Dung Ân quả nhiên không phải là người có thể làm tốt những loại việc này, bây giờ, khắp người cô đều cảm giác được mồ hôi lạnh nhờn ướt. Sau nửa đêm trằn trọc khó ngủ, làm thế nào cũng không ngủ được.

Cô nghiêng người, khuôn mặt đối diện với mặt Nam Dạ Tước, đôi mắt sáng ngời của Dung Ân tối lại, một lần nữa xoay người, quay lưng về phía anh.

Cơ thể người đàn ông gần sát lại, khuôn ngực trần rắn chắc chạm vào lưng Dung Ân, cánh tay anh tự nhiên mà ôm lấy eo cô, khuôn mặt tuấn tú dụi dụi ở cần cổ cô vài cái, tiếp tục rơi vào giấc ngủ.

Dung Ân bị anh ôm lấy, cơ thể có chút cứng ngắc, không thể thả lỏng nổi, cô mở to hai mắt, đợi đến trời sáng.

Khi Nam Dạ Tước tỉnh dậy liền xoay người cô về phía mình, để cô đối diện với anh, thân thiết cọ cọ mũi: "Sao vậy, ngủ không tốt sao? Mắt rất đỏ."

Dung Ân hạ mí mắt che giấu: "Không có gì, tối hôm qua gặp ác mộng."

Ngón tay Nam Dạ Tước cuốn lấy vài sợi tóc dài rủ trước ngực Dung Ân, đùa nghịch trong tay, khóe miệng ma mị gợi lên: "Như thế nào lại gặp phải ác mộng, có phải đã làm việc gì trái với lương tâm không?"

Dung Ân gạt tay anh ra, muốn đứng dậy: "Nếu là như vậy, chẳng phải mỗi đêm anh sẽ đều thấy ác mộng?"

Cánh tay Nam Dạ Tước đặt trên bụng cô, kéo cô trở lại bên giường, anh giữ bả vai của cô: "Ân Ân, bây giờ em đã ngủ ở bên cạnh tôi, tại sao còn suy nghĩ về những chuyện trước đây? Tôi sẽ không gặp ác mộng, bởi vì từ sớm tôi đã quen rồi," anh cúi xuống và hôn lên khuôn mặt của cô, "Tối nay có lẽ tôi sẽ không về, em ngủ một mình đi."

"Vì sao?" đôi mắt Dung Ân hơi nhướng, đây là cơ hội để có thể đưa chiếc đãi kia ra ngoài.

"Tôi có cuộc làm ăn rất quan trọng phải bàn." Môi Nam Dạ Tước không hề rời khỏi mặt cô, bàn tay từng chút mơn trớn trên cơ thể trắng bóc mịn màng của cô, lại nói đến dục vọng của đàn ông mạnh mẽ nhất là vào sáng sớm, lời này không phải là giả, Anh quấn quít lấy Dung Ân, khi bàn tay cô chạm vào chăn, thầm nghĩ, cô nhất định phải thay lại những thứ này, không cần nhìn cũng biết bây giờ khẳng định là loang lổ vết bẩn.

Đến tận buổi chiều bọn họ mới thức dậy, Dung Ân đem vỏ chăn, ga giường vừa thay tất cả nhét hết vào trong máy giặt. Khi cô làm việc này, ánh mắt bất an trước sau vẫn nhìn Nam Dạ Tước, sợ rằng hôm nay anh sẽ đột nhiên dùng đến chiếc đĩa CD kia.

Người đàn ông đi ra ban công, anh đóng cửa sổ sát đất lại, hẳn là đang gọi điện thoại.

Chiếc hoa tai kim cương đeo bên tai trái dưới ánh mặt trời trở nên lấp lánh, một tay người đàn ông chống lên lan can, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía xa, sau khi điện thoái kết nối được, anh chỉ đơn giản nói: "Alo. A Tôn, giúp tôi một việc."

Đầu kia của điện thoại, truyện đến tiếng cười nhẹ: "Cậu còn có việc cần đến người khác hỗ trợ sao?"

Nam Dạ Tước châm một điếu thuốc, đôi mắt nhẹ nhàng nheo lại: "Không phải chuyện đùa, buổi tôi tôi có việc phải hành động, cần cậu phối hợp...Đúng, cậu nghĩ cách bao vây bến tàu kia, đến lúc đó, tôi sẽ dẫn theo A Nguyên và Lí Hàng, tôi muốn thăm dò...Được, ok."

Người đàn ông cúp điện thoại, nặng nề hút điếu thuốc, ánh mắt của anh sắc bén như một con chim ưng, Nam Dạ Tước xoay người, nhìn thân ảnh Dung Ân đang bận rộn trong phòng ngủ, lúc này, nhìn thế nào cũng thấy cô giống như một người vợ đang sắp xếp việc nhà. Ánh mắt Nam Dạ Tước có chút xuất thần, mãi đến khi Dung Ân ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, Nam Dạ Tước mới từ ban công đi vào, "Việc này, để cho Vương Linh làm là được."

"Nếu như tôi không làm gì, sẽ biến thành cái kén mất." Dung Ân lấy ga giường đã được giặt sạch ra, mùi đồ mới giặt xong, thơm mát mà thanh nhã, rất dễ chịu.

Không lâu sau, Lí Hàng và A Nguyên đã đi tới Ngự Cảnh Uyển, Nam Dạ Tước tới thư phong, thời điểm Dung Ân đi vào cửa, tiếng nói chuyện bên trong rất vang, không hề cố ý đè thấp.

"Lão đại, vẫn như kiểu cũ đi, tôi cùng Lí Hàng đi là được rồi."

"Đúng, chúng tôi dẫn người đi, sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Không," Nam Dạ Tước rút là một điếu xì gà đặt trước mũi ngửi, thứ này, bình thường anh cũng không hút, "Đêm nay tôi cùng các cậu đi một chuyến, cuộc làm ăn này rất quan trọng, không thể mất, đến lúc đó khi hàng đến, tôi muốn đích thân tới kiểm tra."

A Nguyên vẫn lo lắng: "Nhưng nếu anh tự mình xuất hiện, sẽ rất nguy hiểm."

"Cuộc làm ăn đó của chúng ta không nguy hiểm?" Nam Dạ Tước nhìn đồng hồ, "Các cậu đều đi chuẩn bị đi, chờ ăn xong bữa tối, cùng tôi đi."

Dung Ân đi về phòng, cô muốn sắp xếp lại, nhưng phát hiện hai tay mình đều đang run rẩy, cảm giác hồi hộp tràn đầy trong lòng.

Sau khi Nam Dạ Tước ở trong thư phòng ngây người thật lâu mới trở lại phòng ngủ, hai tay anh xuyên qua thắt lưng Dung Ân, từ sau lưng ôm cô: "Ân Ân, nếu một ngày nào đó tôi thật sự chết đi, em sẽ làm gì?"

"Nam Dạ Tước, anh có chín cái mạng, có thể chết sao?" Dung Ân muốn tách ra khỏi anh nhưng người đàn ông lại kiên trì ôm chặt lấy cô: "Lát nữa, chúng ta tới chỗ mẹ em đi."

Dung Ân lộ vẻ giật mình: "Vì sao?"

"Tôi muốn đi," Nam Dạ Tước tựa lên vai cô, "Chúng ta đi thăm bà."

"Quên đi," Dung Ân nhíu mày, thẳng thừng từ chối, cô không muốn mẹ tiếp xúc nhiều với Nam Dạ Tước, "Để sau này có thời gian thì đi."

Trong mắt người đàn ông có sự thật vọng xẹt qua, anh nghĩ nghĩ, lền hôn lên mặt Dung Ân: "Tôi đưa em ra ngoài chơi, luôn ở nhà, sẽ buồn chán đến phát bệnh mất."

"Tôi không muốn đi ra ngoài," Dung Ân từ trong người anh rời ra, "Buổi tối không phải anh có việc sao? Nghỉ ngơi đi, tôi đi dặn Vương Linh chuẩn bị bữa tối."

Nam Dạ Tước vươn tay giữ lấy cổ tay Dung Ân, kéo cô đến trước mặt mình, "Thay quần áo, tôi chờ em dưới lầu, ra ngoài một lát, sẽ không chậm trễ việc của tôi." Nam Dạ Tước nói xong liền đi ra khỏi phòng ngủ, khi anh đi tới đầu cầu thang thì xoay người lại, Dung Ân đứng nguyên tại chỗ như đang do dự, khóe mắt anh đau xót, vẻ mặt ảm đạm, Ân Ân, em không cần để ý như vậy, tôi sẽ cho em cơ hội để tự tay đẩy tôi xuống vực.

Nam Dạ Tước lái xe ra Ngự Cảnh Uyển, một lúc sau, Dung Ân mới thay quần áo đi xuống. Bên trong xe bật hệ thống sưởi, còn có cả nhạc nhẹ, "Chúng ta đi đâu?"

Người đàn ông không nói gì, lái ô tô đến một câu lạc bộ.

Khi xuống xe, có thể thấy mắt trời đã lặn xuống, anh kéo Dung Ân đi vào, đi thang máy đến tầng chót mới đưa cô ra ngoài, "Chỗ này, có thể nhìn thấy cảnh toàn bộ thành phố Bạch Sa, là nơi tốt nhất để ngắm cảnh."

Gió lạnh gào thét mà xâm nhập vào trong cổ áo, lạnh đến rùng mình, Nma Dạ Tước để cô đứng ở lan can, Dung Ân nhìn xuống dưới, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, giống như sẽ bị ngã xuống. Nơi này là địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng, thực ra bây giờ không phải lúc thích hợp, đợi đến tối, sẽ rất đẹp, Nam Dạ Tước kéo cô đến trước kính viễn vọng, chỉnh xuống dưới: "Nhìn xem, có tìm được nhà chúng ta ở đâu không?"

"Cái này sao có thể thấy được?" Dung Ân ngoài miệng nói vậy nhưng thật sự lại xem thử, "Không được đâu, rất nhiều nhà cao tâng che mất, nhưng tôi nhìn thấy Tước Thức."

Nam Dạ Tước từ phía sau ôm lấy cô, bởi vì chiều cao chênh lệch, cằm của anh vừa vặn ở đỉnh đầu cô, "Phải không? Nhìn lại đi."

"Có thể nhìn thấy nhà hàng xoay...thật hay, còn có thể nhìn thấy người ta ăn cơm ở đâu." Hai tay Dung Ân điều chỉnh kính viễn vọng, mảy may không có cảm thấy Nam Dạ Tước đang đưa cô tiến về phía trước, eo cô bỗng có vật gì cứng rắn đâm tới, hai tay Nam Dạ Tước chống bên cạnh người Dung Ân, vì lực ở phía sau, cô không thể không thò nửa người trên ra ngoài.

Gió lạnh càng trở nên sắc bén, thổi tới giống như cắt da cắt thịt, Dung Ân bỏ kính viễn vọng ra, gió thổi tới, mắt cô đỏ ửng, đau đến chỉ có thể khép mắt chặt thành một đường, lông mi rậm bị gió thổi rung, nước mắt cũng chảy ra. Dưới chân giống như đang bay trên không, lan can chỉ bảo hộ nửa người dưới, Dung Ân không biết từ lúc nào Nam Dạ Tước nhấc mình lên cao như thế.

"Sợ không?"

Dung Ân không sợ độ cao, nhưng hoàn cảnh bây giờ, tựa như đang đứng ở bên vách núi đen thăm thẳm, hai tay cô siết chặt lấy hàng rào phía trước, "Anh đưa tôi đến đây, là muốn làm gì?"

"Muốn để em ngắm cảnh." Hai tay Nam Dạ Tước ôm chặt eo cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve trên eo cô vài cái, có lẽ, chỉ cần anh đẩy như vậy, cô sẽ lập tức từ trên tầng chót này rơi xuống, đổi lại là Nam Dạ Tước trước đây, anh thật sự có thể làm được. Nhưng bây giờ, anh lại không làm được, người đàn ông thở dài, kéo Dung Ân trở lại trước ngực, hai má cô đã lạnh đến đỏ bừng, lúc đi ra ngoài mặc cũng ít, không nghĩ tới anh sẽ mang cô đến nơi lạnh thế.

Nam Dạ Tước nâng mặt cô lên, lòng bàn tay ấm áp áp lên mặt cô, "Lạnh không? Chúng ta đi về thôi."

Anh ôm Dung Ân trong lòng, cô nhìn lên mặt anh, người đàn ông khác thường như vậy, khiến Dung Ân bắt đầu cảm thấy bất an, "Nam Dạ Tước, có phải hôm nay anh phải đi đến một nơi rất nguy hiểm?"

"Em lo lắng à?" An hỏi ngược lại.

Lo lắng sao? Hay là đang nghĩ đến, làm thế nào để có cơ hội tốt nhất loại bỏ ta?

Dung Ân mở miệng, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, cô quay mặt đi, sau khi người đàn ông giữ chặt tay cô, liền kéo về phía trước: "Đi về thôi, chúng ta nấu bữa tối."

Vốn là khi trở lại Ngự Cảnh Uyển, Vương Linh đã chuẩn bị xong tất cả, nhưng Nam Dạ Tước kiên trì nói rằng anh muốn ăn cháo trắng, cũng muốn Dung Ân tự tay nấu.

Khi ăn bữa tối, Lí Hàng cùng A Nguyên đều ở lại, mọi người đều có dáng vẻ rất nghiêm túc.

Trong tay Nam Dạ Tước bưng bát cháo nóng hổi, Dung Ân ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay người đàn ông ở trên mặt bàn nắm chặt lấy tay Dung Ân, "Lí Hàng, A Nguyên, về sau, cô ấy chính là chị dâu của các cậu."

A Nguyên đang ăn cơm, thiếu chút nữa phun hết thức ăn ra ngoài, Lí Hàng cũng cau mày, ngạc nhiên nhìn, Dung Ân phản ứng càng kịch liệt, cô dùng sức muốn rút tay ra.

Nhưng Nam Dạ Tước lại gắt gao nắm chặt, thần sắc trên mặt cũng không giống như đang nói đùa: "Sau này nhìn thấy cô ấy, biết phải xưng hô như thế nào chưa?"

"Vâng," A Nguyên đối với cô ấn tượng từ trước đến nay cũng không hề thay đổi, nhưng vẫn là cung kính mở miệng: "Chị dâu."

Dung Ân biết kiểu xưng hô như vậy có ý nghĩa gì, nếu Nam Dạ Tước trong chợ đen vẫn tiếp tục yên ổn, anh thật sự muốn cô trở nên đen tối, trở thành con người giống như anh ta.

Ánh mắt cô có chút sợ hãi đảo qua mấy người, Lí Hàng đang vùi đầu ăn cơm, khuôn mặt tuấn lãng bày ra một loại bình tĩnh, sự bối rối và giãy dụa ban đầu của Dung Ân cũng theo sự bình tĩnh đó mà dần mất đi, tầm mắt cô nhìn tới A Nguyên, khó khăn mà động khóe miệng.

Sau khi ăn cơm xong, Nam Dạ Tước cùng Dung Ân lên lâu, "Tìm cho tôi một bộ quần áo."

Cô đi tới trước tủ quần áo, ngón tay xẹt qua một loạt quần áo, dừng lại trên một bộ âu phục màu trắng, được may thủ công, màu trắng đẹp mắt, Dung Ân chọn chiếc áo sơ mi hồng nhạt, Nam Dạ Tước rất hợp với màu này, có thể làm nổi lên vẻ quyến rũ cùng ngả ngớn. Trong nháy mắt vừa xoay người, người đàn ông đã cởi hết quần áo đứng ở phía sau cô, anh giơ hai tay lên đợi cô mặc cho mình, sau khi cài xong hết cúc áo, cô kiễng mũi chân, đeo cà vạt cho anh.

Một cách vô thức, vị trí này vốn là Nam Dạ Tước hi vọng cô có thể đảm đương, hôm nay cô không hề từ chối, Nam Dạ Tước hiểu rõ, cô không phải đã cam tâm tình nguyện, mà là giả bộ thuận theo, muốn anh đi càng nhanh càng tốt.

Dung Ân giúp anh sửa sang lại cổ áo, ngón tay khẽ vuốt qua gáy anh, bộ âu phục vừa khít càng làm tôn lên dáng người cao lớn của Nam Dạ Tước cùng với vẻ ngỗ ngược cao ngạo. Hai tay anh ôm lấy eo Dung Ân, sau khi hôn nhẹ lên trán cô liền rời ra: "Tôi đi ra ngoài."

"Ừ."

Dung Ân đứng tại chỗ, Nam Dạ Tước đi xuống lầu, sau khi cô nghe thấy tiếng nổ máy, mới đi ra ban công. Nhìn về phía xa, mấy người đã lái ô tô rời khỏi Ngự Cảnh Uyển. Cô trở lại phòng ngủ, sau khi lấy chiếc đĩa CD ra, cầm lấy túi, vội vã xuống lầu.

"Dung tiểu thư, đã muộn thế này cô phải đi ra ngoài sao?" Vương Linh đang thu dọn bát đũa, thấy cô đi xuống, liền ngẩng đầu hỏi.

"Ừ." Dung Ân không quay đầu lại mà chạy ra khỏi Ngự Cảnh Uyển, đầu tiên cô tìm chỗ để gọi điện thoại cho Bùi Lang, sau khi hẹn anh ta lại gặp mặt ở quán trà lần trước, lúc này mới bắt xe đi đến.

Bùi Lang đi vào quán trà trước Dung Ân, trong tay còn mang theo laptop, khi Dung Ân đi tới của quán trà, nhìn thấy bác gái Lưu từ bên trong đi ra, liền chào: "Bác Lưu."

"Ồ, Ân Ân đã về a, tiểu Nam có đến đây không?"

Sự nhiệt tình bất ngờ này khiến cô không chỗng đỡ không nổi, miệng cứng ngắc: "Không, anh ấy không đến."

"Ừ, lần sau cùng nhau về, tới bác chơi a."

"Vâng."

Dung Ân nhìn theo bác Lưu đang rời đi, cô đi vào quán trà, Bùi Lang liếc mắt nhìn thấy cô liền vẫy vẫy tay.

Tay phải cô đút trong túi áo lông, lòng bàn tay đang nắm chiếc CD kia, Bùi Lang rót cho cô chén trà, "Đến đây, uống trước ngụm trà đã."

"Đêm nay Nam Dạ Tước đi ra ngoài, Lì Hàng hẳn là đã nói với anh?"

"Đúng, tôi đã phái người cùng đi, đến lúc đó, ít nhất có thể lấy được hàng hóa."

Dung Ân bỏ tay ra, đem chiếc CD đưa tới trước mặt Bùi Lang, "Anh xem xem có phải là vật này không, tôi lấy được nó."

Trên mặt người đàn ông nhất thời lộ ra kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng), anh vội vàng nhận lấy chiếc đĩa CD kia, ngón tay gõ gõ vài cái, sắc mặt cứng lại, nói: "Cần mật mã."

"Ly0809, anh thử xem."

Ngón tay thon dài của người đàn ông gõ gõ trên bàn phím, Dung Ân nhìn thấy đô mắt anh ta sáng lên, "Dung Ân, đúng là nhờ có cô." Chuỗi dữ liệu hiển thị ra, Bùi Lang vội lấy điện thoại di động ra, "Alo, sắp xếp hai đội phá án bắt đầu hành động, đúng, phải làm việc gọn gàng...Không phải có tay súng bắn tỉa sao? Đúng, để lão tam tự mình động thủ."

Động tác cầm chén trà của Dung Ân dừng lại, Bùi Lang cất điến thoại, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thiên thời địa lợi, đêm nay chính là thời cơ xử lí Nam Dạ Tước tốt nhất."

"Đêm nay?" Cô lặp lại lời nói của người đàn ông.

"Đúng," Bùi Lang nhìn ra trong mắt cô có gì đó không đúng, "Làm sao vậy Dung Ân, có phải không nỡ không?"

Cô lắc đầu: "Không phải." Nhưng lại không thể nói rõ được tâm trạng mình lúc này, hai tay cô cầm chặt chén trà, nhớ tới cái chết của Diêm Việt, ngực lại đau nhói.

"Tôi muốn, gọi một cuộc điện thoại cho anh ta."

Nam Dạ Tước đi vào bến tàu, thuyền đã cập bờ, gió lạnh thổi bay mái tóc màu đỏ rượu của người đàn ông, anh đi lên boong tàu, phía sau, Lí Hàng và A Nguyên theo sát.

Anh châm thuốc, đốm lửa sáng ngời từ trong tay lóe lên, A Nguyên tiến lên nói: "Lão đại, chúng ta đi vào thôi."

Nam Dạ Tước gật đầu, thân mình to lớn cúi xuống, hai tay kéo hàng rào, nơi này có mai phục, anh biết, nếu không chỉ bằng Dung Ân, cho dù cô cầm chiếc đĩa CD kia cũng vô ích, Nam Dạ Tước muốn nhìn xem, ai là người trợ giúp phía sau cô.

Anh đã có người rải rác quanh đây, anh nắm chắc mười phần, có thể tránh được sự đuổi giết của đối phương.

Lí Hàng trước sau vẫn đứng bên cạnh anh, mái tóc vàng nâu rủ xuống, cặp mắt u ám kia có chút hờ hững.

Dung Ân lấy điện thoại di động ra, trong này, chỉ có số điện thoại Nam Dạ Tước, cũng chỉ có thể gọi cho anh. Ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng ấn xuống, Bùi Lang nhìn chằm chằm động tác của cô, chỉ thấy ngón tay người con gái này mịn màng mà lóng lánh, như một chiếc vỏ sò.

"Làm sao vậy, không phải muốn gọi điện thoại cho anh ta sao?"

Dung Ân mím môi, cô uống ngụm trà, "Trà này thật đắng."

"Phải không?" ánh mắt người đàn ông từ đầu đền cuối không hề rời khỏi cô, "Không phải la trà đắng, là trong lòng cô đâu đớn."

Dung Ân mở điện thoại. Sau khi Nam Dạ Tước hút xong điếu thuốc liền lấy chiếc ví trong túi ra, mở ví, bức ảnh chụp trộm trong ví lộ ra, "Lí Hàng, cậu nói xem cô ấy có đẹp không?"

Anh ta nhìn nó, liền thành thật trả lời: "Đẹp."

"Chỉ là, phụ nữ càng xinh đẹp thì lòng dạ càng độc..." khóe miệng Nam Dạ Tước gợi lên chua chát, ngón tay cái vuốt ve trên khuôn mặt người con gái, "Để một người phụ nữ trong lòng không có mình ở bên, chẳng khác nào tự mình gối đầu lên một quả bom hẹn giờ."

Khóe mắt Lí Hàng hiện lên kinh ngạc, anh ta nhìn mặt Nam Dạ Tước, tưởng rằng có thể qua vẻ mặt anh nhìn ra chút manh mối, nhưng sau khi người đàn ông đem chiếc ví cất đi, vẻ mặt liền trở lại như ban đầu, sự cảm khái vừa rồi dường như không hề có.

Thời điểm chuông điện thoại vang lên, có chút chói tai, phá vỡ sự yên tĩnh bất thường này.

Sóng nước ở bờ sông thật xiết, đập vào bờ, bọt nước có thể bắn lên đến mặt. Mơ hồ, có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

Nam Dạ Tước lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số điện thoại của Dung Ân.

Anh dừng lại một lát, cô chưa từng chủ động gọi điện thoại cho anh, chẳng lẽ...Vẻ lo lắng của người đàn ông bỗng nhiên tan đi, biết đâu, bất tri bất giác anh đã làm ấm trái tim của Dung Ân, cô gọi cuộc điện thoại này chính là để nói cho anh biết, ở đây có mai phục, bảo anh cẩn thận.

Nghĩ thếm anh liền vội vã ấn nút nhận điện, Lí Hàng đứng ở ngay bên cạnh, có thể thấy rõ cánh môi người đàn ông chẫm rãi gợi lên. Xung quanh như có màu hồng, có chút chờ mong.

"Alo, Ân Ân?"

"Nam Dạ Tước," khi anh nghe thấy câu đó, cũng đã mơ hồ cảm giác được bất an, Dung Ân nắm chặt điện thoại, cô đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa số, "Còn nhớ trước đây tôi đã từng nói gì với anh không?"

"Nói gì?"

"Tôi nói, Nam Dạ Tước, Tôi muốn làm cho anh chết cũng không thể nhắm mắt được!" giọng nói của Dung Ân rất lanh, bên trong hốc mắt, nước mắt đang dâng lên, "Tôi không thể quên được cái chết của Diêm Việt, cho dù tôi giả bộ thoải mái như thế nào, nhưng anh ấy đã khắc sâu trong lòng tôi, chúng tôi vốn có thể tốt đẹp, lại bị anh phá hỏng..."

"Ân Ân, cò những việc tôi làm cho em thì sao? Em đều không nhìn thấy phải không..."

"Từ trước đến nay tôi chưa từng cần anh phải làm gì cho tôi, Nam Dạ Tước, cho dù anh có trùm lên một chiếc vỏ nữa, anh vẫn là ác quỷ, khi anh giết người, mắt cũng không thèm chớp, tôi sẽ không sống cùng với anh, tình yêu của anh, tôi không nhận nổi..."

Mặt Nam Dạ Tước đã nổi lên sự bi ai vô cùng, anh xoay người, bên trong mắt phượng dài hẹp biểu lộ sự đau đớn đến tê tâm liệt phế, "Vậy vì sao em gọi điện thoại cho tôi, từ biệt sao?"

Hoa tai ở tai trái bỗng nhiên lóe lên, ánh sáng xanh của sapphire, Nam Dạ Tước biết, anh đã bị theo dõi.

Tay súng bắn tỉa đã sớm chờ sắn, hắn chọn một vị trí bí mật, đang chờ cơ hội tốt để bắn tới.

Khóe mắt Nam Dạ Tước sắc bén, trấn định vô cùng, anh tin tưởng bản thân có thể tránh được.

"Tôi chỉ là muốn nói cho anh một chuyện..."

"Chuyện gì?"

"Nam Dạ Tước, tôi có thai..." Bùi Lang đang ngồi trong quán trà giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy Dung Ân bàn tay Dung Ân buông bên người đang nắm chặt lại.

Nam Dạ Tước há miệng thở dốc, vẻ mặt cứng đờ, lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra, "Thật sao? Ân Ân, thật vậy sao?"

Người đàn ông mừng rỡ như điên, sự phản bội của cô, tới lúc này, tất cả anh đều không quan tâm, "Ân Ân..."

Tay súng bắn tỉa, đã nhắm ngay vào trái tim Nam Dạ Tước.

Hoa tai ở trên tai léo lên, phát ra cảnh báo, thời điểm anh sắp tránh đi, liền nghe thấy tiếng của Dung Ân từng chữ một từ trong điện thoại truyền đến, cô nghiến răng nói: "Nhưng mà, tôi đã phá nó rồi, bây giờ tôi đang ở bên ngoài bệnh viện, tôi đã phá đi đứa con của anh..."

Tim Nam Dạ Tước nảy lên một cái, ngã xuống, Nam Dạ Tước từ lúc sinh ra đến nay, lần đầu tiên quên cả phản ứng.

Mà một đòn nàym hoàn toàn là trí mạng.

"Phanh --"

Anh buông điện thoại, thời điểm cánh tay buông ra, viên đạn thuận theo gió bắn đến, sạt qua cổ tay anh, bắn thẳng vào ngực người đàn ông!

Anh tự tin có thể tránh được, nhưng không, anh tránh không được.

Lời nói của Dung Ân đã hoàn toàn làm tan nát trái tim của anh, thời điểm viên đạn kia bắn trúng, Nam Dạ Tước cũng không cảm nhận được nó đau thế nào, chỉ là theo lẽ thường, cẩ người lùi về phía sau hai bước, rơi khỏi boong tàu ngã xuống sông.

Trên mặt nước, từng vết máu loang ra, nhuốm đỏ một mảng nước.

Tiếng vang đinh tai nhức óc kia từ di động truyền đến tai Dung Ân, bên kia hoàn toàn rối loạn, không ai ngờ đến, Nam Dạ Tước sẽ bị bắn chết như vậy.

Âu phục màu trắng lay động trên mặt nước, ngực, giống như có một cái động lớn, toác ra một lỗ thủng dữ tợn, máu tươi đang ồ ồ chảy ra, dần dần, âu phục bị nhuốm thành một màu hồng nhạt, đỏ đậm, một lượng máu lớn tràn ra, đèn sắp sếp trên boong tàu chiếu rọi xuống, giống như cả tấm màn đen bị nhuộm đỏ, tiếng gió bi thương, thổi lên mặt nước giống như tiếng khóc, kẻ khác nhìn thấy trong lòng không khỏi nổi lên chua chát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro