Chương 121.2. Ác ma lại xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hạ Phong

Dung Ân rõ ràng nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, nghĩ rằng cô vì muốn hợp tác mà bán đi chính mình sao? Cô nhấc chân lên, bỏ lại một câu: "Đừng đem tôi nghĩ thành loại người như các anh, xấu xa như vậy."

Mặt Trần Kiều xanh mét, che đậy ngượng ngùng, người đàn ông quét ánh mắt về phía hắn, chỉ cười, không nói gì thêm.

Dung Ân ra khỏi tập đoàn Viễn Thiệp, trong lòng như có một tảng đá đè nặng, như thế nào cũng không bỏ ra được. Mấy tháng ngắn ngủi, chủ nhân ban đầu tập đoàn Viễn Thiệp và Tước Thức đều không còn. Cô bước đi một cách vô định dọc theo con phố dài, hai người đàn ông đó, vốn đã quá khắc sâu trong lòng cô, trên danh nghĩa bất kể là yêu hay là hận, tóm lại, đều là khắc cốt ghi tâm.

Trở lại công ty, khi Dung Ân nói dự án bị thất bại, mặt ông chủ liền lộ vẻ không vui, sau khi cô đặt bản thiết kế của mình lên bàn liền quay đầu rời khỏi. Lí Hủy ôm lấy vai cô không ngừng an ủi, Dung Ân cảm thấy không có chuyện gì, sự thật là vậy, bạn muốn thích nghi với nó, chủ yếu là cần phải có quá trình.

Trước đây, sau lưng cô có Nam Dạ Tước, người đàn ông này nắm trong tay huyết mạch kinh tế của cả thành phố Bạch Sa, lời anh nói, có ai dám không khom lưng cúi đầu? Mắt Dung Ân bỗng có chút chua xót, cô đóng cửa sổ lại, nhất định là do gió to, thổi bụi bay vào mắt cô thôi.

Cô cố gắng hồi phục lại tâm trạng của chính mình, trước đây cô liều mạng muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Nam Dạ Tước, đem tất cả những điều tốt đẹp mà anh làm cho cô ném đi không thương tiếc, cô thích dựa vào chính đôi tay của mình, thích được bình thản, chỉ là hôm nay, tại sao tự nhiên lại nhớ tới những ngày được anh che chở?

Phụ nữ, luôn luôn đa sầu đa cảm, nhất là khi tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của Trần Kiều, trái tim của cô bắt đầu chết lặng.

Nhưng, cảnh ngộ của Dung Ân, thật sự đã nghiệm chứng lời nói 'trong họa có phúc'.

Ai có thể ngờ được công ty Tước Thức lại tìm đến một công ty nhỏ bé như vậy, thậm chí nghiêm khắc mà nói thì nó còn không xứng với quy mô của một công ty nữa.

Lão Bạch sau vài ngày đàm phán, thần thái vui vẻ trở về, còn khen ngợi Dung Ân, bảo cô làm việc cho tốt, còn hứa hẹn công ty nhất định sẽ không bạc đãi cô, khi phát tiền lương, còn tăng thêm 500 đồng.

Lí Hủy liên tục lắc đầu: "Chậc chậc, cậu của tớ chính là một ông chủ thấy tiền là sáng mắt, trước sau thay đổi thật nhiều a, mấy hm trước mắt còn trợn trừng lên."

Từng ngày trôi qua, giống như nước đun sôi. ( Ó__ò nước đun sôi??)

Lại mấy tháng trôi qua, Cam Dỗ quy mô nhất thành phố Bạch Sa cũng bị người khác mua lại, đồng thời, một số câu lạc bộ khác cũng bị sáp nhập vào. Chuyện này, Dung Ân đều là ngẫu nhiên xem được tin tức trên TV, Cám Dỗ đổi cách trang trí, còn thay tên, gọi là Nữ Sắc.

Cuộc sống của Dung Ân, mỗi ngày đều là hai điểm một đường (chắc đường từ nhà đến cty :v ), không có gì hơn.

Mấy bác gái trong khu nhà thấy đã nửa năm từ khi Nam Dạ Tước mất, nhưng Dung Ân trước sau cũng không quen thêm người khác, cả đám vô cùng lo lắng, tranh nhau giới thiệu đối tượng cho cô.

Con trai của bảy bà cô tám bà bác đều được lôi ra hết, mẹ Dung lúc trước cũng chỉ cười, về sau cũng bị thuyết phục, cũng thúc giục Dung Ân đi hẹn hò. Cô đương nhiên là không chịu đi, nhưng nhóm bác gái này quá mức nhiệt tình, Dung Ân đành phải ứng phó ngoài mặt, nhẹ nhàng khước từ.

Đầu tiên: Đếm từng ngày trôi qua, đôi khi, thật sự trôi qua rất nhanh.

Thứ hai: Công ty hợp tác với Tước Thức, một bản hợp đồng liền thu được lợi nhuận không tồi, hôm nay đi làm Dung Ân ôm theo Dạ Dạ, nhóc con kia cũng hơn một tuổi rồi, mặc áo váy màu hồng phấn, cực kì đáng yêu.

Ba: "Oh, Dạ Dạ a," Lí Hủy thích nó vô cùng: "Dến đây chị ôm một cái, hôm nay sao lại đem nó đến công ty?"

"Mẹ tớ tổ chức hoạt động gì đó trong khu nhà, nhóm bác Lưu đưa bà ra ngoài, không có ai chăm sóc Dạ Dạ." Dung Ân đặt thức ăn cho cún lên mặt bàn.

"Hey, nhóc con này thật là xa xỉ a," Lí Hủy đụng phải chiếc vòng cổ trên cổ nó, "Là bạch kim à, bây giờ mấy chú chó này được đãi ngộ thật là không giống nhau."

Cái dây chuyên kia là Nam Dạ Tước mua cho cô, Dung Ân cũng muốn tháo nó xuống, nhưng nếu tháo xuống cô lại cảm thấy giống như sẽ thiếu mất cái gì, "Nếu cậu thực sự thích như vậy, đợi sau này Dạ Dạ sinh cún con, tặng cậu một nhóc."

"Được, nói như vậy được đấy."

Vốn là Dung Ân định sau khi tan giờ sẽ về nhà, nhưng ông chủ lại tự mình thông báo, nói rằng vì Tước Thức muốn bọn họ sắp tới hợp tác thật thuận lợi, muốn mời toàn bộ nhân viên trong công ty đến Nữ Sắc. Cô muốn từ chối, ánh mắt ông chủ liền đảo đên: "Ai cũng không được vắng mặt, cơ hội ngàn năm mới có một lần, đừng có không biết khôn khéo."

Dung Ân vòng vo vài câu: "Ông chủ, nhưng hôm nay tôi còn đem theo cả chó nữa."

"Cái đó rất đơn gian, mang cả nó đi, không ai quy định không thể mang chó vào."

Dung Ân và Lí Hủy nhìn nhau, ai nấy đều có thể thấy hôm nay tâm trạng ông chủ rất tốt, nhìn khuôn mặt đang đen lại kia, mọi người đều cười cười chen chúc lại một chỗ "Mau sắp xếp lại đồ, lát nữa gọi xe rồi đi." Không ai dám làm hỏng tâm trạng của ông ấy, nếu không sau này sẽ khổ sở.

Dung Ân bất đắc dĩ, đành phải ôm theo Dạ Dạ đến đó, may mà chú chó nhỏ trên đường đi rất ngoan ngoãn, nằm gọn trong lòng cô, cũng không kêu ầm ĩ.

Taxi dừng lại trước Nữ Sắc, không giống Cám Dỗ, nhân tài mới xuất hiện này còn tỏ ra sa hoa, tinh tế hơn, nơi nay so với lúc trước còn rộng gấp đôi. Ánh đèn nê-ông lấp lánh bao phủ, "Nữ Sắc" hai chữ lớn cũng đủ để chiếu sáng cả con đường, đứng trước lối vào của nơi sa đọa này, bóng người bị thu nhỏ lại như một chấm nhỏ.

Người ra ra vào vào, mỗi người có vẻ mặt không giống nhau. Nhóm đồng nghiệp tụ tập đi vào, chỉ có Dung Ân ôm Dạ Dạ đứng ở cửa, hai chân cô nặng như chì, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi. Hai mắt cô xuyên qua hành lang nhìn vào Nữ Sắc, cửa lớn đang mở rộng kia giống như một một cái miệng đầy máu đang mở ra, tim cô đập loạn, bất an, cảm thấy từng bước này của bản thân, như đang đứng trước cánh cửa giữa thiên đường và địa ngục.

"Ân Ân, sao còn đứng thất thần ở đây?" Lí Hủy đã vào trước lại quay lại, kéo tay Dung Ân dẫn cô vào. Chú chó nhỏ mở to đôi mắt đen bóng, hai chân trước bất an bắt đầu cào cào trước ngực Dung Ân vài cái.

Bố trí bên trong Nữ Sắc dường như đều thay đổi, hẳn là đã mời chuyên gia thiết kế, bên trong rộng đến nỗi như khiến người ta lạc vào mê cung, đi lên tầng hai, sàn nhà dưới chân không phải gạch lát, mà là sàn thủy tinh đặc biệt, có thể nhìn thấy đầu người di chuyển bên dưới. Dung Ân và Lí Hủy theo ông chủ đi vào chỗ rẽ, là phòng bar hạng nhất, phòng cao cấp nhất của Nữ Sắc. (ko biết edit đúng ko :v cơ mà ở trên nhìn xuống đc thế từ dưới nhìn lên mà ngta mặc váy thì...omg)

Khi bước vào, trừ người trong công ty, cũng chỉ có một mình Duật Tôn.

Ông chủ niềm nở rót rượu, người phục vụ vẫn giữ theo quy củ ban đầu, khi rót rượu hai chân đều quỳ dưới thảm.

Dung Ân nhìn quanh, bên trong phòng bar hạng nhất, thật ra không có nhiều thay đổi, ánh mắt cô dừng lại ở bàn trà kia, không khỏi nhớ tới Tư Cần. (tưởng nhớ tới NDT chứ ==)

"Cô dường như đối với nơi này rất quen thuộc?"

Dung Ân đang xuất thần, hoàn toàn không nghe thấy lời nói chuyện của bọn họ, mãi đến khi Lí Hủy huých vào cánh tay cô, cô mới phản ứng lại: "Sao cơ?"

"Tôi nói," Duật Tôn nhân lấy rượu từ trong tay cô gái, chén rượu trong suốt đặt trước bạc môi, người đàn ông uống một ngụm, trên cánh môi dính lại một chút rượu, "Cô trước kia đã tới nơi này?"

"Đúng, trước đây chúng tôi là nhân viên của Tước Thức, ông chủ thường xuyên tổ chức chút hoạt động..." Lí Hủy thấy vẻ mặt cô không tốt, liền buột miệng nói.

Người đàn ông gật đầu: "Thì ra các cô trước đây là nhân viên của Tước Thức, vì sao lại rời đi?"

"Bởi vì," giọng nói của Lí Hủy yếu ớt: "Ông chủ của chúng tôi đã qua đời."

"Ai nói anh ta đã chết?" người đàn ông nhướng một bên mày, khóe miệng nhếch lên, có một bộ dạng bất cần.

"A?" Lí Hủy giật mình, Dung Ân cũng theo đó mà trái tim bắt đầu đập nhanh: "Anh ấy chưa chết sao?"

Ánh mắt Duật Tôn chứa đầy thâm ý, con ngươi chăm chú nhìn khuôn mặt Dung Ân, cả căn phòng bởi vì một câu nói của người đàn ông mà trở nên yên tĩnh đến kì lạ, bàn tay Dung Ân đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt, chút ánh sáng cuối cùng, dường như tràn đầy hi vọng. Người đàn ông khẽ động khóe miệng, đem chén rượu thả thật mạnh trên bàn, "Không phải vẫn chưa tìm được thi thể sao? Tục ngữ có câu, chết phải thấy xác."

"Đúng đúng, Duật tổng nói rất đúng." Ông chủ liên tục phụ họa, vội vàng kính rượu.

"Cô tên là...Dung Ân đúng không?"

Đông nghiệp tốp năm tốp ba bắt đầu đem ánh mắt tò mò dán lên người Dung Ân, vị thần tài này, dường như luôn vô ý mà nhắc tới cô.

"Đúng, cô ấy tên là Dung Ân, cô ấy chính là nòng cốt của công ty chúng tôi a..." Ông chủ hớn hở nói.

"Dung tiểu thư, cô có tin câu nói người sau khi chết có hồn mà không?" ánh mắt của người đàn ông bỗng sáng lên.

Vẻ mặt Dung Ân không chút động, bình tĩnh đối diện anh ta, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Duật tổng cư nhiên còn tin những lời này? Nếu anh rảnh rỗi, nên thờ phụng thần thánh nhiều hơn."

"Dung Ân, sao lại nói năng như vậy?" Ông chủ vội vàng cản lại.

"Ông chủ, bây giờ có công ty nào không thờ thần tài a, tôi đây là giúp Duật tổng kinh doanh phát đạt hơn thôi mà."

"Đúng đúng, lời của nha đầu kia, Duật tổng, ngài đừng chê cười." Ông chủ sợ đắc tội với Duật Tôn, nói chuyện luôn phải cân nhắc, đều phải nhìn sắc mặt anh ta.

Người đàn ông cười yếu ớt, khóe mắt giãn ra: "Miệng lưỡi sắc bén."

Dung Ân nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt, bốn chữ rất quen thuộc, lờ mờ nhớ tới, Nam Dạ Tước đã từng nói qua câu này, còn cười bào rằng cô biết cắn người, phải nhổ cái răng nanh nhỏ của cô đi. Ánh mắt lạnh lùng của Dung Ân dần dần trở nên mềm mại, tầm mắt tuy rằng dừng ở trên mặt Duật Tôn nhưng rõ ràng lại rất xa xăm,,,"Chúng ta chơi một trò chơi được chứ?" người đàn ông kiên nghĩ đối diện với Dung Ân.

"Được, Duật tổng nói xem phải chơi thế nào?" đại biểu mở miệng, vẫn là ông chủ.

Duật Tôn đem vỏ chai rượu trên bàn đặt xuống, quay một vòng, "Miệng chai nhắm trúng ai, người đó phải uống rượu, nếu không, cởi quần áo cũng được."

Đây là trò chơi theo vòng tròn phổ biến nhất, ông chủ khi ra ngoài xã giao cũng gặp nhiều, "Được, con gái ở công ty chúng tôi tửu lượng đều kinh người, Duật tổng, ngài nên coi chừng."

"Vậy sao?" người đàn ông cười yếu ớt, khóe miệng kéo lên một vòng cung khiến cho người ta cảm thấy, không phải số một, cũng không thua kém.

Dung Ân cười lạnh: "Tôi sẽ không uống rượu, các anh chơi đi."

Sắc mặt ông chủ lại tối xuống: "Dung Ân..."

Đây là nỗi xót xa của xã hội bây giờ, phải mượn đến quan hệ, cấp dưới phải lấy lòng cấp trên, trách không được lúc phỏng vấn, nhan sắc lại chiếm được nhiều cơ hội hơn.

"Không uống rượu cũng không sao, cô cũng không phải là không mặc quần áo, cô có đủ tự tin đêm nay sẽ không bị lột sạch chứ?"

Cô hé miệng vừa định đưng dậy, đã bị Lí Hủy dùng sức kéo trở lại: "Được, chơi thì chơi, đến lúc đó Ân Ân không uống được, tôi uống thay cô ấy."

Duật Tôn nhìn hai người, cũng không làm khó, liền gật đầu.

Người đàn ông đặt chai rượu đến trước mặt Dung Ân: "Các cô bắt đầu đi."

"Không không, bắt đầu đương nhiên phải là Duật tổng chứ." ông chủ cầm lại chai rượu, cung kính đưa tới trước mặt người đàn ông.

Duật Tôn đưa mắt ra ý bảo Dung Ân, cô nhìn vẻ mặt ông chủ: "Anh chơi trước đi."

Ngón tay thon dài của người đàn ông cầm vào chai rượu, nhẹ nhày xoay, cai rượu trong suốt kia xoay tới xoay lui, khi dừng lại, miệng chai rõ rang hướng về phía Dung Ân.

Lí Hủy cũng không ngờ đến số cô lại đen như vậy, cô biết Dung Ân sẽ không uống rượu, "Tôi đây sẽ uống."

Lí Hủy ngần ngại nâng li rượu lên uống một hơi cạn sạch, sắc mặt ông chủ liền trầm xuống, dù sao đo cũng là cháu gái mình.

Liên tiếp vài lần, cho dù tửu lượng có cao cũng sẽ không chống được.

Ngay khi Duật Tôn sắp xoay chai rượu, tay Dung liền vươn tới lấy lại chai rượu, "Không phiền Duật tổng phải nhọc công."

Người đàn ông nhún vai, không chút biểu tình, thả hai tay ra.

Dung Ân hôm nay thực sự là không may mắn, tuy rằng thỉnh thoảng Duật Tôn cũng phải uống một ly, nhưng người uống nhiều nhất vẫn là cô.

Rượu này không phải rất mạnh, nhưng chậm dần cũng phải có tác dụng, trong một lần cô phải uống rượu, chú chó nhỏ vốn đang ngồi ngoan ngoãn bỗng nhổm lên chạy ra ngoài, Dung Ân vội buông chén rượu đuổi theo: "Dạ Dạ."

Người đàn ông nghe thấy cái tên ấy, khóe miệng rõ ràng nhếch lên.

Dung Ân nhớ rõ ràng là chú chó nhỏ rẽ vào phía bên phải, mà khi cô đi tới hành lang, không hề nhìn thấy bóng dáng nó.

Dạ Dạ không ngừng đuổi theo, cái đuôi ngắn nhỏ bé không ngừng vẫy, khi đến thang máy, người vệ sĩ mặc quần áo đen dùng chân chặn đường đi của nó: "Ông chủ, có một con chó nhỏ."

Người đàn ông đã bước vào thang máy, anh mặc bộ âu phục màu bạc, hai chân thon dài được bao bởi chiếc quần tây thẳng tắp, anh dựa người lên thành của thang máy, hai tay khoanh trước ngực, mội đôi mắt phượng dài hẹp tràn đầy u ám, quan trọng là, anh ta có mái tóc ngắn màu nho, màu sắc đó khi ở trên mái tóc đen của anh, càng làm cho cả người nổi bật lên sự quyến rũ.

Nghe thấy tiếng nói của vệ sĩ, anh thẳng người đi về phía cửa thang máy.

Dạ Dạ nhìn thấy đối phương, hai chân liền thẳng lên, chân trước khua khoắng, gâu gâu kêu, vọt vào trong thang máy cắn vào ống quần người đàn ông.

"Gâu gâu --"

Như vậy, thật là thân thiết.

Người vệ sĩ canh giữ ngoài cửa sợ hãi: "Ông chủ, cái này..."

Không có chuyện gì." người đàn ông không hề nóng giận, anh xoay người, giữ hai chân của nhóc con kia, nhấc nó lên, đầu Dạ Dạ dựa vào cánh tay của anh, mừng rỡ cọ cọ trước ngực anh.

Dung Ân nghe thấy động tĩnh, khi đuổi theo đến bên này thì thấy cửa thang máy đóng lại, qua khe hở, còn thấy Dạ Dạ đang bị một người ôm trong ngực.

"Này, đó là chó của tôi --"

Thang máy đã khởi động, khi Dung Ân chạy tới chỉ thấy nó đã dừng ở tầng 1. Cô vội vàng nhấn thang máy, theo xuống tầng 1, khi cửa thang máy mở ra, cô nghĩ sẽ dừng ở khu để xe hay chỗ nào đó, lại không ngờ...nơi này, rõ ràng là nơi ở của một người.

Dung Ân tin chắc bản thân không hề nhìn lầm, cô từ đường nhỏ đi vào trong hoa viên, nơi rộng lớn như vậy, nhưng đến một người cũng không thấy.

Nơi này bố trí rất giống Ngự Cảnh Uyển, phong cách kiến trúc châu Âu, Dung Ân thầm nghĩ, nhất định là thang máy xảy ra vẫn đề,...Nhưng cô là cùng đi theo một đường, hẳn là không hề đi sai.

"Dạ Dạ --" Dung Ân nhỏ giọng gọi, trước kia chỉ cần cô gọi, nhóc con kia sẽ nhanh chân chạy tới.

Cô không dám đi vào trong, chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài. Dung Ân gọi vài tiếng, nhất thời liền cảm thấy có gì đó không đúng, phía sau lưng luôn cảm thấy có cảm giác lành lạnh, như đang bị người ta nhìn chằm chằm.

Cô xoay người sang phía khác, khu vườn lớn như vậy, nhưng vẫn như trước không nhìn thấy bóng dáng một ai.

Cô men theo con đường, đi tới trước một cái bể bơi.

Cô đứng ở mép bể, có thể thấy ánh sáng mờ ảo bên trong làn nước, lấp lánh, màu nước xanh da trời dường như không hề yên ả như vậy, Dung Ân ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Trong phòng, người đàn ông đứng ở bên cửa sổ sát đất, Dạ Dạ ở dưới chân hăng say chơi đùa, khi thì cắn ống quần anh, khi thì ôm lấy chân anh.

Đứng trong một khu vườn đầy quỷ dị như vậy, Dung Ân không khỏi nhút nhát, hai tay cô đặt bên miệng, giọng nói đè thấp xuống: "Dạ Dạ, Dạ Dạ --"

Sau lưng, đột nhiên có một đợt gió lạnh thổi đến cổ cô, Dung Ân theo bản năng, định quay đầu lại, sau lưng lại bị một lực mạnh mẽ đẩy về phía trước. Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, bất ngờ không kịp phòng thủ mà ngã xuống bể bơi.

Bọt nước bắn tung tóe, khó thở mà rét lạnh bao quah cơ thể, đầu Dung Ân không bị chìm trong nước, chỉ có những sợi tóc đên bồng bềnh trên mặt nước, như rong biển đẹp đẽ trôi trong nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro