Chương 134. Thể xác và tinh thần hợp nhất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hạ Phong

Hít sâu, mới phát hiện ra chính mình lại căng thẳng như vậy.

Hai tay Dung Ân lần nữa vỗ vỗ lên mặt, cô đi dép bước tới cửa phong tắm, cửa vừa mở ra, trước mặt liền thấy một chiếc cổ màu đồng.

Dung Ân giật mình, tầm mắt nâng lên, dừng lại ở giữa xương quai xanh của người đàn ông, cô không tiếp tục nhìn lên, mà chậm rãi hướng xuống, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng, bụng, còn có...

Mặt như bốc cháy, "Sao anh lại không mặc quần áo."

"Khi tắm em thích mặc quần áo sao?" phía sau Nam Dạ Tước, quần áo bừa bãi trên mặt đất, quần lót màu đen rơi ở dưới chân, anh chắn trước cửa, càng làm cho Dung Ân nửa bước cũng khó đi.

Người đàn ông chính là muốn cho cô thấy, dục vọng của anh đã bị trêu chọc.

"Nào, đi vào thôi."

Nam Dạ Tước kéo cô ra khỏi phòng tắm, Dung Ân xoay người nhặt quần áo của anh lên, cô ngồi ở mép giường sấy tóc, gió mát thổi ở bên tai, lại ngứa ngứa, thật là khó chịu.

Khi người đàn ông đi ra, so với khi đi vào có nền nếp hơn, quấn khắn tắm, nhưng cảnh xuân như ẩn như hiện vẫn lộ ra, Dung Ân thật ra dã nhìn quen, chỉ là sâu trong lòng lại cho rằng, lần này không giống những lần trước. Thần sắc của Nam Dạ Tước rất tự nhiên, thân hình to lớn của anh nằm lên giườg, đầu gối lên đùi Dung Ân.

Cô sấy tóc cho anh, ngón tay thon dài xuyên qua những sợi tóc đen nhánh của người đàn ông (sao lại đen nhánh nhỉ :-?), Nam Dạ Tước nghiêng người, bàn tay bất tri bất giác đặt lên eo Dung Ân.

Ngón tay vuốt tóc anh vài cái, "Xong rồi."

Đôi mắt đang khép lại của Nam Dạ Tước nhanh chóng mở ra, dục vọng bên trong đã thiêu đốt cơ thể, anh giữ thắt lưng Dung Ân, kéo cô nằm lên giường, cô không mặc áo ngủ mà chỉ mặc một chiếc áo khoác tắm, chỉ cần kéo thắt lưng thì có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh xuân bên trong, không sót gì.

"Tắt đèn đi."

Đầu Nam Dạ Tước đang vùi ở cần cổ Dung Ân liền ngẩng lên, khóe miệng nhướn lên đầy quỷ dị, "Mặt của anh khó nhìn đến như vậy sao?"

Dung Ân nằm trên giường lớn, tóc tản ra bên dưới, "Không phải, em sẽ thấy không tự nhiên."

Bàn tay to lớn của Nam Dạ Tước nắm lấy ngón tay cô, kéo hai tay cô để trên đỉnh đầu, "Nhưng mà, tôi muốn em như thế này, xem xem em ở dưới người tôi, rốt cuộc là dáng vẻ như thế nào." Hai mắt người đàn ông lóe sáng, tự làm khó mình, ngón tay anh vòng vòng trên eo Dung Ân, người bên dưới liền run rẩy.

"Anh không đứng đắn." Cô mắng anh, nhưng miệng lại mỉm cười. Cũng không biết là do bị cù, hay do cái gì...

Tay kia của Nam Dạ Tước đi vào giữa hai chân của cô, ngón tay xuôi theo đó mà xâm nhập vào, Dung Ân chỉ nghe thấy người đang vùi vào cần cổ mình hô hấp càng trở nên nặng nề, thở dồn dập, hình như chỗ đó quá căng, sắp bùng nổ, người đàn ông chậm rãi di chuyển vài cái, rút ngón tay ra, khóe mắt hiện lên ý cười, cánh môi nhướng lên. Dung Ân như đoán được miệng anh sẽ nói ra những lời không đứng đắn, vội vàng che miệng anh lại. Mặt đỏ bừng.

Nam Dạ Tước khẽ cắn vào lòng bàn tay cô, Dung Ân thấy nhột, buông ra.

"Ân Ân, xem này...em động tình." Anh giơ ngón tay lên trước mặt Dung Ân, anh đã giữ lại chút thể diện cho cô, dùng từ nhã nhặn hơn để miêu tả.

Dung Ân dứt khoát quay mặt đi, Nam Dạ Tước xoay mặt cô lại, khi anh hôn cô, đều không để cô có cơ hội tránh né, bàn tay người đàn ông lướt qua eo, nâng mông cô lên, để cô dán sát vào anh hơn.

"Ân Ân, ôm chặt tôi..."

Hai tay Dung Ân ôm lấy cổ anh, khi anh đi vào, bởi vì kích động, cho nên đi vào thật sâu, mỗi một chỗ, mỗi một điểm va chạm đều là sự kết hợp phù hợp nhất tới cả linh hồn, cô thử tiếp nhận anh, Dung Ân có thể cảm thấy được sự run rẩy của người đàn ông, cái loại run rẩy ở tần sâu trong cơ thể này, khiến cô sợ hãi thốt lên.

Khi người đàn ông chuyển động, ngực áp xuống, Dung Ân chỉ cần mở mắt ra là có thể nhìn thấy vết sẹo lớn kia. Nó đã lưu lại trên người Nam Dạ Tước, chỉ cần cô đối diện với anh, thì sẽ không thể không đối mặt với nó.

Hai tay cô vòng tới sau lưng người đàn ông, mười ngón tay đan lại, khi cô nâng người lên, tóc ở sau lưng tản ra, Dung Ân vùi mặt vào ngực Nam Dạ Tước, môi khẽ mở, đầu lưỡi hôn lên vết sẹo dữ tợn kia.

Một nguồn nhiệt nóng bỏng xẻ mở da thịt, đi thẳng vào tim, hai tay người đàn ông chống ở bên eo Dung Ân, anh dừng động tác lại, da thịt ở trước ngực kéo căng.

Cái đầu nhỏ của cô vùi trước ngực anh, cũng không biết rằng một hành động vô ý của cô, đã thêm dầu vào lửa, yết hầu Nam Dạ Tước phát ra tiếng gầm nhẹ, ôm Dung Ân ấn lại giường, ga giường bên dưới vị vặn vẹo không theo quy tắc gì. Anh cảm thấy ngực hơi đâu, răng sắc nhọn của Dung Ân khẽ cắn vào ngực anh, khi ngẩng đầu lên, một bóng đen ập xuống, bị người đàn ông chặn lại hô hấp.

"Nhẹ một chút, được không?"

"Không được. . . . . ."

Hai tay Nam Dạ Tước giữ chặt đùi Dung Ân, khi kéo mở ra, dường như không đi vào hết, mãi đến một lúc sau, cô thấy người đàn ông phía trên không nhúc nhích, lúc này mới khẽ đẩy ra.

Nam Dạ Tước lui ra ngoài, xoay người nằm bên cạnh Dung Ân, mắt nắm chặt, cả khuôn mặt tuần tú đều có cảm giác như bị kéo căng.

Cả người cô cũng rời rạc, nằm đó không nhúc nhích, chăn ở dưới người đã trở nên bừa bộn, chẳng ai có sức lực quan tâm. Sau khi Nam Dạ Tước thở hổn hển, mới gác một cánh tay lên lưng Dung Ân, kéo cô về phía mình, đôi mắt đầy mê hoặc lúc này mới mở ra, "Thoải mái không?"

Dung Ân xoay mặt về phía khác, kéo chăn rơi dưới đất lên, vừa muốn đắp, đã bị Nam Dạ Tước xốc lên.

"Anh làm gì thế?"

"Làm em —-"

"Bộp —-" Dung Ấn ném cả cái chăn vào mặt Nam Dạ Tước, "Miệng không có được lấy một lời tử tế."

Khóe miệng Nam Dạ Tước giương lên, trên mặt có vẻ lười nhác hời hợt, anh chậm rãi kéo chăn ra, hé khuôn mặt khiến người khác điên đảo, gối lên ngực Dung Ân, "Tất cả những lời từ miệng tôi đều là tử tế, em còn muốn nghe không?"

Cô không chút nghĩ ngợi che miệng anh lại.

Nam Dạ Tước vươn tay kéo tay cô ra, ngón tay mảnh khảnh của Dung Ân gập lại, Nam Dạ Tước khẽ cắn lên mu bàn tay cô mấy cái, "Ân Ân, em thực sự thấy thoải mái không?"

Người đàn ông ngẩng đầu lên, miệng mỉm cười, mắt cô nhìn trực diện vào mắt anh, tất nhiên không chịu trả lời. Nam Dạ Tước nhìn ra được sự ngượng ngùng của cô, vùi đầu vào ngực Dung Ân khẽ hôn, "Cái này có gì phải xấu hổ chứ, ân ái, đương nhiên là để tôi dễ chịu, em cũng thoải mái."

"Dạ." Một lúc sau, mới nghe thấy tiếng nói mơ hồ của Dung Ân truyền tới.

Dung Ân từng nói, những người phụ nữ khác đều gọi anh là Tước, cô không muốn.

Dung Ân không muốn gọi hết tên họ anh, gọi như thế này sẽ xóa đi khoảng cách, Nam Dạ Tước nhổm dậy, kéo cô về phía mình, "Sao vậy?"

"Một năm rời khỏi, làm thế nào anh quay lại được?" trước đây Dung Ân chưa từng hỏi qua, cô chính là cố ý không hỏi, cô biết thời gian một năm kia, Nam Dạ Tước nhất định là sống không tốt, rất không tốt.

Người đàn ông cũng trầm mặc, thật lâu sau, cánh tay mới nâng mặt Dung Ân lên, chỗ cổ tay cũng có một vết sẹo nghiêng về bên trái, "Lúc trước, đúng lúc tôi buông điện thoại xuống, viên đạn bắn chệch, nếu không có lẽ tôi thật sự sẽ vĩnh viễn phải nằm dưới dòng sông lạnh lẽo kia."

Dung Ân nhìn vết sẹo trước mặt, ngoài việc chướng mắt ra, nhiều hơn chính là nghĩ đã thấy sợ, có một cảm giác khó nói rõ tràn ngập trong lòng, hai tay cô ra sức ôm chặt thắt lưng Nam Dja Tước.

Người đàn ông cầm tay phải của cô, đưa lên tai trái của anh, để cô vuốt ve chiếc khuyên tai kim cương kia, "Lúc trước, khi tay súng bắn tỉa ngắm thẳng vào tôi, tôi đã nhận ra, nhưng tôi không né tránh..."

Năm ngón tay của Dung Ân nắm lại, muốn rút tay về, lại bị Nam Dạ Tước giữ, "Ân Ân, chuyện này không thể trách em, những người đó từ trước đã sắp xếp ổn thỏa, tôi nhận việc của Diêm Việ lên người mình, nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, tôi cứ cho rằng đã chuẩn bị trước, nhưng trước sau không nghĩ tới mình lại chậm một bước..."

"Không, nếu không có cuộc điện thoại đó của em, Dạ, trước đây em giống như phát điên nghĩ rằng anh phải đến mạng," Dung Ân vùi mặt vào ngực anh, vuốt ve vết sẹo kia, "Mãi đến sau khi em nghe thấy tiếng súng, cả người liền chết lặng, phản ứng rất lâu. Em tự hỏi bản thân, anh thật sự chết rồi sao? Nếu đã chết, vì sao em phải khóc, vì sao khôgn cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại, trái tim lại trống rỗng, như là đã làm mất cái gì, rốt cuộc không thể tìm lại..."

Dung Ân chưa bao giờ để bản thân nghĩ lại chuyện lúc trước, tận sâu trong lòng cô cảm thấy được đau đớn, lại một lần ép buộc chính mình, mày làm đúng, hắn đã chết, mày mới có thể được giải thoát.

"Một năm đó, thực sự tôi rất khó chịu," Nam Dạ Tước khẽ thở dài, cằm tựa lên đỉnh đầu Dung Ân, "Tôi tự hỏi chính mình, có phải là tôi yêu em còn chưa đủ, nếu không, vì sao em có thể tàn nhẫn như vậy, khi em nói cho tôi biết, đã có con, lúc ấy tôi thực sự rất vui vẻ. Tôi thậm chí còn thuyết phục bản thân, có thể không quan tâm đến việc em phản bội, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện xảy ra, chỉ cần chúng ta tiếp tục sống tốt, nhưng mà em lại nói, đứa bé đã bị phá...Khi tôi tỉnh lại, tôi cảm thấy cơ thể này như không phải là của mình, trong lòng tôi nghĩ, sau khi trở về, tôi nhất định phải tìm được em, lần này, cho dù tôi có phải xuống dịa ngục cũng phải kéo em xuống làm đệm! Nhưng mà," Người đàn ông lắc đầu có chút tự giễu, "Tôi đã xem nhẹ, tôi cứ nói phải để em sống không bằng chết, lại quên rằng, trong lòng tôi còn yêu, tôi không xuống tay, thật ra, mỗi lần, cuối cùng bị giày vò vẫn là bản thân tôi..."

Thật lâu Dung Ân cũng không nói gì, Nam Dạ Tước đẩy đầu cô ra, cô lại cương quyết ở trong ngực anh không nhúc nhích, anh dùng sức kéo cô ra, lúc này mới phát hiện mặt cô đầy nước mắt.

Người đàn ông mím môi, kéo chăn đến vai cô, "Không phải đều đã qua rồi sao? Nếu muốn khóc, thì nên tiết kiệm chút sức lực, đền bù cho tôi đi."

Cô nức nở, khi ngẩng đầu lên, mắt mũi đều đỏ, "Người nhà anh...cũng rất hận em?"

Nam Dạ Tước giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, "Bọn họ sẽ không biết chuyện này, lại nói, cho dù có biết, cũng sẽ cảm thấy là tự tôi nhận xui xẻo."

Dung Ân không ngờ anh sẽ trả lời như vậy, "Anh kể cho em một chút, người nhà anh có khỏe không?"

Nam Dạ Tước tựa chán vào Dung Ân, "Không lâu nữa, em sẽ được gặp." Dường như anh không muốn nói nhiều, khi nhắc tới gia đình, cũng không có cảm giác ấm áp như Dung Ân nghĩ.

"Em thì sao, tôi chỉ nhìn thấy bác gái, Ân Ân, nhà em không còn ai khác sao?"

"Mẹ chưa từng nói với em, nhưng em biết, bọn em không phải là người ở thành phố Bạch Sa, từ nhỏ em chưa từng thấy cha, nhưng có ảnh chụp, mẹ nói, ông ấy tên là Dung Trác Nham, còn cho em xem giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ. Mẹ em nói, nhà họ Dung là nhà giàu, cho nên, từ nhỏ bà hay áp đặt lên người em nhiều phép tắc, bà chăm chỉ làm việc, cái gì cũng muốn cho em được tốt nhất, Hơn nữa, mẹ chưa bao giờ chịu chuyển nhà, cho dù là khi đó em theo Bùi Lang ra ngoài, trốn anh, mẹ cũng nhờ mấy bác gái thân thiết thường xuyên trông nom nhà, em biết, bà ấy đang chờ đợi. Nhiều năm như vậy, em vẫn không hiểu, nếu nhà họ Dung thực sự như lời mẹ em nói, hơn nữa bọn họ đã kết hôn, vì sao cha đi rồi, mẹ và em lại ở lại thành phố Bạch Sa, hơn nữa đã qua 20 năm, cho dù là thất lạc, nếu ông ấy muốn tìm, thật dễ dàng, bọn em vẫn ở đó."

"Dung Trác Nham?" Miệng Nam Dạ Tước nhắc lại, dường như cũng không quen.

"Lúc đầu, những người hàng xóm không hiểu rõ, nói sau lưng, bảo em là con riêng, mẹ chưa bao giờ để em chịu uất ức, bà hợp tình hợp lý đưa giấy chứng nhận kết hôn ra, từ đó về sau, các bác gái đó đều rất quan tâm đến bọn em, 20 năm này, giống như người nhà với nhau. Ai biết cũng nói, mẹ em rất khó khăn."

"Yên tâm đi, chỉ cần ông ấy còn sống, tôi nhất định giúp em tìm ra."

Nam Dạ Tước vuốt tóc cô, thích tựa mặt vào mặt cô, tay Dung Ân ôm lấy cổ anh, nói nhiều quá, liền cảm thấy mệt, nhắm mắt không lâu đã ngủ mất.

Sáng sớm thức dậy, ánh mặt trời thật ấm áp, chiếu lên lông mi, có một tầng mỏng óng ánh vàng. Chỗ bên cạnh đã lạnh, Dung Ân mặc áo ngủ vào, sau khi tìm trong phòng, mới phát hiện người đàn ông ôm máy tính ngồi ngoài ban công.

Cô rón ra rón rén đi tới, vì đi chân trần, nên mỗi bước chân đều lưu lại một vệt dấu chân mờ mờ, không lâu sau, được vài giây liên tan đi. Dung Ân đi tới phía sau Nam Dạ Tước, ánh mắt anh chuyên chú, cũng không phát hiện. Cô dang tay ra, giống như vươn vai ôm lấy cổ người đàn ông, "Sớm như vậy?"

Tiếng nói uể oải, mang theo chút ngái ngủ, cô nhẹ nhàng cọ cọ mấy cái lên cổ anh.

"Đúng lúc có việc phải xử lý."

"Ồ," Dung Ân không hỏi thêm, miễn cưỡng ngáp một cái, "Em đi chuẩn bị bữa sáng."

Nam Dạ Tước gật đầu, Dung Ân đứng dậy đi vào trong phòng ngủ, người đàn ông chống cằm, mắt liếc nhìn, bóng dáng cô thoải mái tự nhiên, miệng anh không khỏi mỉm cười, được cô yêu, hẳn là điều hạnh phúc nhất.

"Ân Ân."

"Vâng?"

Nam Dạ Tước gập máy tính lại, "Mẹ anh vừa rồi gọi điện thoại, nói rằng sẽ đến Ngự Cảnh Uyển đón Tết, đến lúc đó đưa mẹ em cùng tới đây đi, vừa lúc, anh muốn để mọi người gặp nhau." (từ đây đôi thành anh nhỉ :v mặc dù bạn thích xưng hô tôi-em hơn :3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro