Chương 56B: Cưỡng ép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm của Yoon Jeni nhỏ hết mức có thể, ánh mắt vô tình liếc qua cửa phòng tiếp khách, liền trông thấy Kim Taehyung vừa ra khỏi thang máy đi về phía này.

Jungkook vừa muốn từ chối, lại trông thấy Yoon Jeni lùi về phía sau, biểu cảm trên mặt cũng nhanh chóng biến đổi, sáng ngời mà tràn đầy khí chất, cô ta bước đi hướng về phía Tiếu Bùi, "Tổng giám đốc Tiếu, Nghiêm Tước chúng tôi thực lực trong giới ai nấy đều biết, nói về chuyện làm ăn, thứ quan trọng nhất chính là lợi nhuận, kéo dài cuộc đàm phán, lẽ nào tổng giám đốc Tiếu thà rằng chịu lỗ vốn sao?"

Tiếu Bùi bất ngờ trước thái độ bỗng dưng mềm mỏng của Yoon Jeni, ngay cả Jungkook cũng ngạc nhiên không kém, cô ta làm thế nào có thể trở mặt ngay tức thù như vậy?

"Kim thiếu gia, cách hàng xử của quản lí Yoon, thật khiến tôi phải cảm phục".

Kim Taehyung đã đến cửa, vừa bước đi vừa lắng nghe, cô ta quả thật có khí khái, hoàn toàn vượt trội so với những người phụ nữ khác.

Jungkook quay đầu, chỉ kịp trông thấy Kim Taehyung đã đi vào phòng tiếp khách, "Ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy, đột nhiên lại có hứng làm ăn?"

"Nói quá rồi!". Tiếu Bùi phủi ống quần, anh ta cúi đầu, mái tóc màu vàng hung càng tôn lên vẻ phong độ, "Lão già nhà tôi tính khí vốn nóng nảy, tôi không muốn nghe cằn nhằn, vừa hay có mối hợp tác, nên muốn gây dựng quan hệ đôi bên."

Giọng điệu giao tiếp như vậy, chứng tỏ hai người vốn dĩ là chỗ thân quen.

"Nghiêm Tước, lúc nào cũng có nhiều mĩ nam, mĩ nữ thế này sao". Tiếu Bùi khẽ cười, ánh mắt lướt qua sau lưng Kim Taehyung, dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai của Jeon Jungkook.

"Nói thật đi, cậu có hứng thú không, có từng qua tay cậu?"

Bầu không khí này vốn dĩ nên nghiêm túc mà cẩn trọng, Jungkook không nghĩ anh ta sẽ đột nhiên hỏi vậy, sự chán ghét trong đáy mắt ngày một rõ rệt, Yoon Jeni nhịn cười, thần sắc trên gương mặt vẫn như cũ, "Nếu tổng giám đốc đã tới, chúng ta xin phép đi trước".

"Quản lí Yoon, chúng ta bạn cũ gặp mặt, vẫn nên ôn lại chuyện cũ thì hơn", Tiếu Bùi xoay người một tay khoác lên vai người phụ nữ, còn chưa kịp đặt tay yên vị, đã bị người phụ nữ xoay vai né tránh.

"Kim thiếu gia không ít lần nhắc đến cô, nói cô không giống những người phụ nữ khác, cô hãy cẩn thận, không chừng đã bị ác lang thầm thương trộm nhớ".

Yoon Jeni ánh mắt lãnh đạm giao ánh mắt Kim Taehyung, người đàn ông khóe miệng cong lên một đường hoàn mỹ, cũng không hề chú ý sự có mặt của Jungkook, anh ta đem thân thể to lớn dựa bên cạnh bàn họp, "Chúng tôi xin phép!"

"Này, cậu ta không nói gì, lại tới lượt cậu", Tiếu Bùi cản đường Jungkook, không muốn cứ như vậy để cậu đi, "Cậu đã từng qua tay cậu ta?"

Yoon Jeni ra phía cửa, trọng tâm câu chuyện rốt cục cũng theo ý muốn của cô ta, tất cả ánh mắt gần như cùng lúc đổ dồn lên người Jungkook.

Công tử loại này chính là vô vị như vậy, mỗi lời nói ra đều không chút kiêng dè, Jungkook nhìn thấy sự hứng thú trong mắt anh ta, ngay lập tức dội cho anh ta một gáo nước lạnh, "Những lời lẽ này hẳn là chỉ dành cho lũ lợn!"

Cách đó không xa truyền đến tiếng cười trầm thấp của Kim Taehyung.

Jungkook không để ý sắc mặt sa sầm của Tiếu Bùi, dứt khoát đi về phía cửa, mãi đến khi thân ảnh cậu và Yoon Jeni biến mất khỏi hành lang, Kim Taehyung lúc này mới phản ứng lại, "Khốn kiếp!", cậu ngang nhiên chửi anh là động vật.

Đi tới cửa thang máy, Yoon nhớ tới lời Tiếu Bùi vừa nói, khóe miệng không khỏi cong lên, xem ra, Kim Taehyung cũng không phải không hứng thú với cô.

Thang máy mở ra, hai người cùng bước vào thang máy, ánh mắt rạng ngời của Yoon Jeni liếc nhìn khuôn mặt ngày một ảm đạm của Jungkook, lúc này, chỉ cần chờ KimTaehyung chơi đùa chán, sẽ đá bay cậu ta đi thật xa!

"Quản lí Yoon!", không gian chật hẹp chỉ có hai người, Jungkook trong tay vãn cầm văn kiện liên quan đến dự án, "Trò hề như vậy, đừng dùng lần nữa!"

Yoon Jeni liếc nhìn Jungkook, vẻ mặt khinh thường, "Chuyện của giám đốc Lý lần trước là đích thân tổng giám đốc chỉ thị, cậu ra vẻ thanh cao cái gì?"

"Vừa rồi cô làm trò trước mặt Tiếu tổng, khẩu khí cao ngạo vẫn hãy còn trong tai tôi, cô trông thấy tổng giám đốc liền trở mặt, chẳng phải đều là cố ý hết?"

Một câu vạch trần toàn bộ, Yoon Jeni vô cùng tức tối nhưng vẫn cố giữ khẩu khí bình tĩnh, "Jeon Jungkook, cậu đừng vội vui vẻ, sẽ có một ngày, cậu phải cuốn xéo ra khỏi Nghiêm Tước!"

Cửa thang máy mở ra, Yoon Jeni trừng mắt nhìn Jungkook, cao ngạo bước ra.

Jungkook đứng ở cửa thang máy, ánh mắt dõi theo bước chân cô ta, người phụ nữ này trên người mang theo sự lãnh đạm cùng khí chất khó lòng che giấu, mẫu người như vậy, quả nhiên rất hấp dẫn đàn ông.

Một buổi chiều dài đằng đẵng trôi qua, toàn thân Jungkook đều vô cùng nhức mỏi, Lily đầu tựa vào vai Jungkook cùng nhau bước khỏi công ty, thoạt nhìn trông chả khác gì một đôi tình nhân, "Cuối cùng cũng xong, ngày mai có thể tranh thủ nghỉ ngơi!"

Trên sân rộng, xe của Kim Taehyung bệ vệ đỗ lại, Lily vội kéo tay áo Jungkook, "Jungkookie, là tổng giám đốc!"

Jungkook vẫn không dừng bước, tiếp tục đi về phía đường cái trước mặt tới điểm dừng xe bus, "Còn năm phút thôi, nhanh lên kẻo không kịp xe mất!". Xe Kim Taehyung vẫn đứng yên tại chỗ, cũng không có nói là muốn cậu đi cùng, hơn nữa đây là trước công ty nên tránh nhau thì hơn, ai nấy tự mình về nhà.

Jungkook và Lily nói chuyện, cũng không để ý dòng suy nghĩ vừa nảy ra lúc nãy, "nhà"? Vô tình, nơi ấy được cậu định nghĩa là nhà.

Chiếc xe đi qua, cậu trước sau vẫn không để ý, xem như chưa từng nhìn thấy.

Tiếng phanh xe ô tô dừng lại vang lên chói tai, Kim Taehyung mở cửa xe, nghiêng mặt hướng ra ngoài cửa sổ, quai hàm hất nhẹ xuống phía ghế phụ, "Lên xe".

Đầu Lily tựa lên vai cậu thu hồi lại, cũng lờ mờ hiểu được tình hình, cô huých nhẹ người Jungkook, "Mình đi trước nhé, ngày mai gặp lại".

Nói rồi cũng ngay lập tức rời khỏi, Jungkook nhìn bóng lưng cô nàng, trong lòng dấy lên cảm giác ấm áp, cậu biết, Lily nhanh chóng rời đi như vậy, chính là lo sợ cậu sẽ lúng túng.

Cậu lên xe, Kim Taehyung vẫn chưa nổ máy, "Hai người trông rất đẹp đôi, thế nào, có thích cô ấy không?". Jungkook chẳng thèm trả lời câu hỏi của anh, "Đi về được chưa?".

"Về rồi lại ăn mì gói?" Người đàn ông dường như rất dị ứng với các loại thức ăn đóng hộp, "Lần trước cũng không ra ngoài ăn".

Bất quá, cũng đều do Min Yoongi làm bung bét mọi chuyện.

"Anh quyết định đi", Jungkook tựa lưng vào ghế, bả vai đang đau nhức cũng cảm thấy đỡ hơn.

"Hôm nay theo ý cậu", rất hiếm khi Kim Taehyung không độc đoán, lần trước nóng giận quá đà, xem chừng anh cũng nên nhân nhượng.

"Theo ý tôi?", Jungkook xoay mặt nhìn anh, trong đầu đột nhiên nhớ tới một nơi, "Tôi biết đường đến một nơi!".

"Phố nào?".

Jungkook chỉ tay sang đường đối diện, "Dọc theo phố kia rồi rẽ phải...".

"Nơi quái quỷ gì thế này?"

Con đường này vừa chật hẹp lại quanh co, tốc độ xe hoàn toàn không thể nhanh nổi, xe dù có tốt cỡ nào cũng chỉ đành lách cách chen qua đám người đông đúc, nếu không lái xe thành thạo, đã sớm bị những hàng rong tụ tập hai bên đường chen lấn nhau làm trầy xước mặt xe không ít.

"Không phải anh nói hôm nay nghe theo tôi sao?", Jungkook ló đầu ra khỏi xe, nơi này chính xác là chợ đêm,nơi này tập trung nhiều trường học, ngày trước, cậu và Min Yoongi thường xuyên ghé qua đây.

Kim Taehyung không nói tiếp lời nào, tìm kiếm một hồi lâu vẫn không thấy bãi đỗ xe, cuối cùng đành đỗ xe ở một con hẻm nhỏ.

Đi ra khỏi đô thị phồn hoa, nơi này dường như bị lãng quên, hẻo lánh mà tối tăm, đèn đường chập chờn lúc sáng lúc tối, dây điện chăng đầy trên cao thi thoảng lại đung đưa.

Điều kiện không hề thuận lợi cho việc làm ăn kinh doanh, nhưng lại đông đúc lạ thường, hai người ngồi xuống một bàn bên cạnh bờ sông, Kim Taehyung bỗng dưng sượt chân, thiếu chút nữa đã ngã.

Jungkook cười thành tiếng, các ghế bề mặt đều lòi lõm.

"Ở đây có gì ăn được sao?", hôm nay Kim Taehyung vận một bộ âu phục màu trắng, tay vô thức muốn đặt lên bàn vội rút lại đặt trên đùi vì sợ bám bẩn.

Jungkook ngồi đối diện anh, xung quanh cũng chật kính người. Chủ tiệm còn khá trẻ luôn chân luôn tay, trên người vã mồ hôi, anh ta mở vung nồi , mùi thức ăn nhanh chóng tỏa ra hấp dẫn, bà chủ niềm nở bưng hai bát cơm rang nóng hổi đến bàn hai người, rồi lại nhanh nhanh chóng chóng đón khách mới vào.

Cơm trưa không được ăn tử tế, Jungkook lúc này vô cùng đói, cậu cầm thìa lên rồi cúi xuống ăn không ngừng nghỉ.

"Tại sao anh còn chưa anh?" Jungkook nên nghĩ qua trước, Kim Taehyung đối với loại chợ đêm thế này vốn dĩ không quen, bát cơm trước mặt, quả nhiên chưa hề động vào.

Người đàn ông nới lỏng cà vạt, "Cậu ăn đi" nơi này thức ăn chắn chắn không đảm bảo vệ sinh, xug quanh lại vô cùng ồn ào, đâu đâu cũng là tiếng chào mời khách, nhưng có anh chứng kiến, Jungkook ăn rất ngon miệng, so với khi dùng cơm ở nhà hàng cao cấp, xa xỉ, cậu ăn được nhiều hơn hẳn.

Có một số người, trời sinh vương giả, lại có một số người, trời sinh chỉ phù hợp với những thứ bình thường.

Jungkook ăn thêm một bát cơm, xung quanh đa số là người lao động nghèo, cùng Kim Taehyung ở cùng một chỗ, những hồi ức trước đây, rốt cục cũng không thể tìm lại được nữa.

Cảnh còn người mất.

Ăn một thìa cơm rang, vốn tưởng rằng không có vị, khoang miệng lại dần bị vị mặn xâm chiếm. Jungkook nhai thêm vài lần rồi nuốt xuống. Cuộc sống cũng như vậy, đôi khi cũng cần thêm chút gia vị.

Giữa dòng sông có một vài chiếc thuyền con qua lại, những chiếc thuyền theo tay đưa đẩy của người chèo mà di chuyển, mặt nước gợn lên từng đợt, một hồi rồi trả lại sự yên ắng như chưa từng có gì tác động, tạo nên tầng tầng lớp lớp sự khuấy đảo mặt nước.

"Tôi ăn no rồi!" Jungkook hiếm khi ăn được nhiều như vậy, toàn bộ bát cơm rang đã được cậu ăn sạch sẽ, "anh thật sự không ăn?"

Kim Taehyung cảm giác như trút được gánh nặng, anh không có ý đáp lại, thoải mái đứng dậy.

Lái xe trở về nhà, anh dường như có công việc chưa giải quyết xong, không làm gì mà ngay lập tức vào thư phòng.

Đến nửa đêm, Jungkook đang ngủ ngon giấc lại bị một hồi âm thanh âm ỉ bên tai đánh thức, cậu mở đèn liền trông thấy Kim Taehyung cau mày, sắc mặt dường như rất khó chịu.

"Anh sao vậy?" Jungkook vươn tay đặt lên trán đẫm mồ hôi của anh.

Người đàn ông đã không còn khí lực khỏe mạnh như thường ngày, một tay anh đặt lên thắt lưng Jungkook, điều chỉnh tư thế cậu trở lại, "tôi đau dạ dày".

"Anh đói sao?", Jungkook lực bất tòng tâm, "để tôi đi nấu mì cho anh".

"Em có lương tâm không?", mi tâm Kim Taehyung ngày càng cau chặt lại, "tôi không ăn mì!".

Chỉ có một lựa chọn, dù trái dù phải vẫn chỉ có lựa chọn đó, "tùy anh thôi!".

Bản thân anh bị đau dạ dày cũng do cậu làm hại, thân thể Kim Taehyung di chuyển, đầu anh vùi vào gáy mềm mại của cậu, thanh âm khó chịu một lần nữa truyền đến tai Jungkook, trán anh ướt đẫm mồ hôi, sự ẩm ướt khiến cậu không yên lòng.

Cuối cùng Jungkook cũng không chịu được, cậu ngồi dậy rời khỏi giường, cậu nhớ trong tủ lạnh vẫn còn một ít sủi cảo, cậu xuống nhà hấp lại.

Kim Taehyung mệt mỏi ngồi xuống bàn ăn, một tay chống lấy trán, bộ dạng nhìn qua có phần đáng thương, tốc độ ăn cũng chậm chạp, không biết là vì không muốn ăn hay do dạ dày vẫn đang co thắt.

Jungkook hai tay chống cằm ngồi đối diện anh, bên trong phòng khách không mở đèn chùm, chỉ có ánh đèn hắt nhàn nhạt, nhìn người kia đang ăn, Jungkook nhớ tới ước muốn nhỏ nhoi trước kia của mình.

Sang Mỹ kết hôn cùng Min Yoongi, ngày ngày nấu những bữa ăn ngon đợi anh ấy trở về, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ khi ăn của anh ấy. Cậu chỉ ước ao như vậy thôi.

Kim Taehyung ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Jeon Jungkook đang chuyên chú đặt trên người anh, thức ăn vào dạ dày khiến anh dễ chịu hơn, "Tôi đẹp trai lắm nhỉ?"

Mi mắt Jeon Jungkook khẽ dao động, cậu nhanh chóng thu dọn bát đũa, "Anh lên trước đi, tôi đi lấy cho anh ít nước ấm, uống rồi hãy ngủ".

Nhìn bóng lưng Jungkook, điềm tĩnh mà ấm áp, Kim Taehyung cũng không lập tức đứng dậy, đợi cậu rửa bát xong anh mới kéo tay cậu.

Dùng nước lạnh để rửa, ngón tay cậu vốn dĩ đã lạnh cóng.

Bàn tay anh khẽ xoa ngón tay cậu, khiến cậu ít nhiều cũng cảm thấy được sự ấm áp.

"Anh nói không thích chợ đêm, chúbg ta vốn đã có thể đổi địa điểm", anh không độc đoán một lần lại khiến chính mình khổ sở một lần.

"Tôi muốn biết khẩu vị của em", Kim Taehyung cười nhẹ, "Sau này tôi sẽ không cùng em đi lung tung, không chừng bị bán lúc nào không hay".

"Cùng lắm chỉ là bữa cơm, anh vốn chưa từng nếm qua, làm sao biết không thể ăn?"

Người đàn ông kéo cậu cùng lên tầng, "Nhìn là biết!".

Trông mặt bắt hình dong.

Tình nguyện chịu đói, quả nhiên đáng đời.

Cả đêm cậu bị Kim Taehyung quấy rầy, tinh thần anh sau đó nhanh chóng phục hồi, nửa đêm không ngủ được, bắt cậu cùng xem phim, khắp phòng là những tạp âm ồn ã đinh tai nhức óc, Jungkook trằn trọc không sao ngủ được, Kim Taehyung vươn tay kéo cậu lại gần mình, "Xem cùng tôi!"

Cậu không cử động, ghé sát đầu vào lồng ngực anh, thi thoảng cố gắng mở mắt, phim đang chiếu là một bộ phim điện ảnh nước ngoài, Jungkook nhìn tựa đề, "Teeth".

Thanh âm nhuốm màu âm u, kinh hoàng và sợ hãi, nữ diễn viên chính là một học sinh cấp ba và là một kẻ quái dị, bên trong âm đạo của cô có một hàm răng kì quái, mỗi khi cùng người khác phái thân mật, thứ đó sẽ tấn công đối phương, nội dung vô cùng bi thảm.

Tiếng kêu thất thanh của những người đàn ông không ngừng vang lên, Jungkook chỉ cảm thấy bả vai lạnh lẽo, cậu kéo chăn cao hơn, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt quỉ dị của Kim Taehyung.

"Jungkookie, em đang nghĩ gì vậy?"

Bộ mặt người đàn ông mang theo vẻ trêu tức, ngón tay thon dài hướng về phía gương mặt Jungkook, cậu mỉm cười, thân thể thu gọn trong chăn, "Tôi không nghĩ gì cả"

Kim Taehyung mỗi lúc một siết chặt cậu hơn, quai hàm đặt sát lên vai Jungkook, giọng điệu ái muội, "Tôi biết rõ em nghĩ gì, từ trong ánh mắt em, tôi có thể thấy được tất cả".

Jungkook xoay lưng về phía anh.

Kim Taehyung dùng lực tác động lên thắt lưng cậu, người đàn ông đem cậu đối diện chính mình, "Tôi muốn xem, nơi đó của em có một hàm răng đáng yêu như vậy không".

Người đàn ông này, dục vọng tới lúc nào cũng khiến người khác không kịp trở tay, bây giờ cũng đã là rạng sáng, amh ta còn có sức lực mà làm này làm nọ.

Trên giường, Jungkook trước nay vẫn luôn không hợp tác, cậu không có hứng thú, trước nay chưa từng cùng Kim Taehyung trải qua sự hòa quyện cả thể xác và tinh thần.

Jungkook bài xích, tự nhiên chịu thiệt vẫn là cậu.

Sáng sớm tỉnh dậy, rèm cửa sổ đã che kín, ngăn cản ánh sáng chói mắt soi rọi vào căn phòng, Jungkook trở mình nhưng lại phát hiện toàn thân rã rời vô lực, hai chân cậu run rẩy, không có chút sức lực mà cử động.

Khó khăn xoay người, người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, một tay, một chân anh ta vẫn theo thói quen cũ đè ngang người cậu, dáng ngủ thật sự gây phiền hà vô cùng.

Không muốn đánh thức anh, Jungkook dè chừng rồi nhìn lại phía giường ngủ. Cậu thay quần áo, cậu muốn đi mua bánh bao mà mẹ cậu thích ăn nhất.

Sau khi Jungkook rời đi không lâu, điện thoại không ngừng vang lên, Kim Taehyung nhớ ra mình có cuộc họp quan trọng của hội đồng quản trị mà amh phải chủ trì, Kim Taehyung liền vội vã thức dậy chuẩn bị.

Tới Nghiêm Tước, lại phát hiện quên mất tài liệu ở nhà, vừa vặn nhìn thấy Yoon Jeni từ phòng thiết kế bước ra.

"Tổng giám đốc, các thành viên hội đồng quản trị đã đến, cuộc họp cũng sắp bắt đầu, anh có việc gì sao?"

"Yoon Jeni", Kim Taehyung suy nghĩ một lát rồi lấy từ trong túi quần ra một chùm chìa khóa đặt vào tay Yoon Jeni.

"Tài liệu tôi bỏ quên trong thư phòng, cô đi lấy giúp tôi".

"Vâng", ngữ khí Yoon Jeni vui vẻ, nhận lấy chùm chìa khóa từ tay anh, "Nơi đấy ở đâu ạ?"

"Ngự Cảnh Uyển".

Nơi anh cùng người khác sinh sống, cô không muốn gọi đó là nhà.

Lái xe đến Ngự Cảnh Uyển, sự xa hoa bên trong đó cũng không phải lần đầu Yoon Jeni nhìn thấy, trước đây cô cũng từng đến những nơi ở khác của Kim Taehyung giúp anh lấy đồ, đi lên tầng hai, tài liệu cần tìm đặt ngay trên bàn trong thư phòng, sau khi cầm lấy, đi ngang qua phòng ngủ rộng lớn, Yoon Jeni không khỏi lưỡng lự.

Khẽ đẩy cửa vào tất cả mọi thứ bên trong đập vào mắt cô, quần áo ngủ có size nhỏ hơn vốn không phải của Kim Taehyung, mùi hoa nhài thanh mát thoang thoảng trong phòng, rất giống mùi hương trên người Jungkook.

Yoon Jeni nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt, đáy mắt hiện rõ sự tức giận cùng khinh bỉ. Cô điều chỉnh hơi thở, kiềm nén cảm xúc của mình, xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro