Chương 1: quỷ nước đòi mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tết Trung Nguyên, ngày 15 tháng 7 âm lịch. Vào ngày đầu tiên của tháng 7, Qủy Môn Quan sẽ mở ra. Người chết sẽ quay trở lại nhân gian để kiểm tra xem người đời sau thiện ác ra sao và hậu thế cũng sẽ nhân cơ hội này tế tự bọn họ. Ngày 15 tháng 7 vì quỷ đoạn. Sau ngày 15 tháng 7, Qủy Môn Quan sẽ đóng lại. Trước ngày 30 tháng 7, nếu có người còn không tế tự cho tổ tiên của mình, tổ tiên của kẻ đó sẽ quay trở lại nhân gian...
Tên tôi là Trương Tiểu Nam, năm nay 13 tuổi, sinh ra ở một ngôi làng hẻo lánh trên cao nguyên hoàng thổ.
Nghe ông nội nói tôi được sinh ra vào  đúng mười hai giờ tối ngày mười lăm tháng bảy âm lịch.
Ngay khi tôi được sinh ra đã có mái tóc đen và hai hàng lông mày biến thành một đường thẳng. Ông nội không nghĩ điều đó là tốt, cả gia đình tôi đều lâm vào hoảng sợ.
Ông nội sợ đến nỗi hôm sau liền đi xem bói. Sau khi thầy bói hỏi  về giờ sinh của tôi, lại chỉ ngón tay rồi nhìn vào đầu tôi một lần nữa sau đó nói với ông nội: "Cậu bé này song giới chính đỉnh, xung khắc với cha mẹ, ngàn vạn lần không được để bọn họ ở cùng nhau. Trời sinh 2 mắt 4 đồng tử, có khả năng là Âm Dương Nhãn trong truyền thuyết, nhưng tôi không dám chắc chắn, hãy đi tìm Trương Thiên Sư ở núi Long Hổ, ngài ấy sẽ có đáp án". Nói xong những thứ này liền rời đi, ngay cả tiền xem bói cũng không thu.
Ông nội cũng đi tìm gặp Trương Thiên Sư, nhưng ai cũng biết rằng Trương Thiên Sư vân du tứ hải, sẽ không ở mãi trong đạo quan vậy nên vấn đề này cứ thế bị trì hoãn.
Mẹ và bố đều không ở bên cạnh tôi, đều đã sớm ra ngoài làm ăn. Ông và bà là những người nuôi tôi lớn lên.
Khi tôi còn nhỏ, thường có thể nhìn thấy những điều kỳ lạ. Những cái bóng thất thường nào đó lang thang trong sân vào ban đêm trông giống con người vậy. Tôi tò mò nói chuyện với bọn họ, nhưng những cái bóng kỳ lạ đó giống như bị dọa sợ, thoáng cái liền rời đi.
Hè tới, trời nóng đến lợi hại, đã không có mưa trong một thời gian dài. Cỏ trên mặt đất đều đã ngả rạ. Sau giờ học, đám trẻ con chúng tôi đều nóng muốn chết, chẳng muốn về nhà làm bài tập. Sau một vài cuộc thảo luận, chúng tôi nhất quyết chạy về phía dòng sông đầu thôn như một cơn gió.
Con sông trong thôn thực sự không lớn lắm, dù ngày hay đêm cũng có rất nhiều người tới đây chơi.
Sau khi đến sông, một vài người trong chúng tôi không thể chờ được mà trực tiếp cởi quần áo, phi mình nhảy xuống sông.
Một cỗ cảm giác mát mẻ truyền đến, cả đám hét lên, thỉnh thoảng lại vỗ xuống nước, tiếp tục bày ra cuộc chiến đấu trên sông
"Cậu có dám bơi ra giữa sông không?" Tấn Dương đứng trong nước, hét lên sau khi thua trận
"Anh có dám không?" Tiểu Minh bên cạnh đã không phục lắm.
"Tất nhiên là tôi dám."
"Ai không dám là kẻ hèn nhát!" Tuổi trẻ nhiệt huyết, mấy người trong chúng tôi trực tiếp reo hò "Miễn là Tấn Dương dám bơi ra giữa sông, tất cả chúng tôi đều dám".
Tấn Dương đánh cược xong, trực tiếp lao xuống nước, bơi về phía giữa dòng sông.
Cậu ta bơi rất tốt. Sau một lúc, liền bơi ra giữa dòng sông, hướng về phía chúng tôi dựng ngón tay giữa lên, ra vẻ xem thường.
Chúng tôi vô cùng  phấn khích, sẵn sàng bơi về phía bên kia
Ngay tại lúc này, tôi chợt nghe thấy Tấn Dương la hét, vùng vẫy trong nước rồi trực tiếp chìm xuống dưới .
"Giúp, giúp, đừng kéo tôi ..." Những lời cuối cùng của Tấn Dương đã không còn nghe rõ nữa, dường như nước sông đã tràn vào trong khoang miệng của cậu ta.
Nhìn thấy tình huống này, tôi liều mạng bơi đến giữa dòng sông, cuối cùng chỉ thấy một bóng đen dưới mặt nước, ngay sau đó mặt nước khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có. Tôi cố gắng lặn xuống nước vài lần nhưng chung quy tuổi còn quá nhỏ, không thể lặn lâu.
Nhất thời tất cả mọi người đều sợ hãi, không nghĩ tới sẽ xảy ra việc như thế này, muốn lặn xuống cứu cũng không đủ khả năng.
"Đi đi, chúng ta quay về trong thôn tìm người." Sau khi thương lượng, chúng tôi vội vã bơi về phía bờ. Cả đám lên bờ mà không kịp mặc quần áo, trần truồng cầm theo giày. Vừa lên tới bờ liền thấy một người đàn ông, cả lũ sốt ruột hô to "Nhị thúc, nhị thúc, Tấn Dương rơi xuống sông rồi"
"Có chuyện gì vậy?" Nhị thúc, một người nhiệt tình, nhanh chóng dừng xe quay lại hỏi.
Sau khi tôi vội vàng thuật lại chuyện vừa xảy ra, Nhị thúc ngay lập tức xuống nước,  bảo chúng tôi nhanh chóng quay trở lại thôn tìm thêm người.
Vì vậy, buổi chiều hôm đó, có bảy hoặc tám thằng nhóc trần truồng chạy loạn trong thôn tìm người.
Tôi tìm thấy rất nhiều người trong làng, kéo theo bọn họ cùng đến bờ sông, chờ đợi xem liệu Tấn Dương có thể được cứu hay không.
Đợi đến tối, cuối cùng cũng tìm thấy cậu ta.
Nhưng người trở lại là một xác chết đã lạnh ngắt và không còn hô hấp.
Cha mẹ của Tấn Dương khóc lớn, tiếng khóc của họ vô cùng thê thảm, nhưng dù có khóc thế nào cũng không thể đem Tấn Dương quay trở lại được nữa.
Đêm hôm đó, tôi đã rất sợ hãi, dù sao thì chuyện này cũng đã vượt quá khả năng chịu đựng của một đứa trẻ. Ông nội sợ tôi bị cuồng loạn nên đã mang đến một túi vải nhỏ, ở trên buộc một sợi dây thừng đỏ rồi nói: "Tiểu Nam, đây là thầy bói năm đó để lại. Cháu cứ yên tâm và đi ngủ sớm đi".
Dỗ dành mất cả nửa ngày, tôi mới cảm thấy hơi mệt, mí mắt  bắt đầu đánh nhau, dần dần khép mắt ngủ thiếp đi.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, như thể  nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài phá tan sự yên tĩnh, tôi mới chợt vùng dậy.
Ánh trăng bạc tràn xuống mặt đất, như thể ly nước bị đổ tràn ra vậy.
Bây giờ là nửa đêm, tôi nghe thấy bà nội bên cạnh nói chuyện với ông nội : "ông đi ra ngoài  xem chuyện gì đang xảy ra đi. Chó sủa vào ban đêm. Liệu có con thú nào vào thôn không? Tiểu Nam đã ngủ rồi, đừng đánh thức nó dậy".
"Được rồi, tôi sẽ ra ngoài xem." Có tiếng ông nội đứng dậy ở đó. Tôi không biết tại sao không thể ngủ lại được nữa, liền nằm lên cạnh cửa sổ hướng ra ngoài xem.
Ông nội đi bộ hai lần trong sân nhưng vẫn không tìm thấy gì, vì vậy liền trở về phòng ngủ.
Tôi không thể ngủ được, nằm trên cửa sổ mà nhìn ra ngoài.
"Tiểu Nam, Tiểu Nam." Không biết khi nào, đột nhiên, một giọng nói gọi tên tôi từ phía ngoài sân, giống như giọng nói của một người phụ nữ vậy.
Tôi mở to mắt, hướng ra ngoài nhìn nhưng ngay cả cái bóng nhỏ nhất cũng không thấy.
Ai đang nói chuyện với tôi vậy? Tại sao tôi không thể nhìn thấy người đó?
Nhưng Đại Hoàng trong sân không sủa nữa, như thể què quặt, nằm bẹp xuống trên mặt đất.
"Ai đó?" Tôi hỏi.
"Tiểu Nam, là mẹ đây, mẹ rất nhớ con. Mẹ không thể đi vào, ông bà sẽ không cho phép mẹ, ra ngoài đây để mẹ nhìn con một chút, một chút rồi mẹ sẽ đi."
Sau khi nghe giọng nói này, tôi không thể chần chừ thêm nữa
Bởi vì chuyện mới xảy ra, tôi chỉ muốn nhìn thấy mẹ, lao vào lòng bà để được an ủi.
Nhanh chóng mang giày vào, tôi bước ra sân. Dưới ánh trăng, có một người đang đứng đợi tôi ngoài cửa.
"Tiểu Nam, đến đây để mẹ gặp con." Sau khi thấy tôi, bóng đen cất tiếng nói.
"Mẹ, mẹ, Tiểu Nam rất sợ ở một mình" Tôi rất phấn khích đến nỗi ngay cả Đại Hoàng cũng không gọi. Người đến chắc chắn là mẹ tôi. Bà không muốn để ông bà tôi biết.
Khi đi đến cổng, tôi đá vội cánh cửa để đi ra ngoài. Đột nhiên tiếng của ông nội trong phòng vang lên: " Tiểu Nam có chuyện gì vậy? Sao cháu lại thức dậy?"
Tôi hơi bối rối vì mẹ không muốn để ông bà biết, vậy làm thế nào để nói dối đây?
Chẳng để tôi nghĩ ngợi, ông nội đã đi ra, bước tới chỗ tôi và nhẹ nhàng chạm vào tôi: "Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao cháu lại ra ngoài vào lúc nửa đêm?"
"Không, không." Tôi không biết giải thích thế nào, nhưng tôi cũng không muốn nói.
Tôi thấy mẹ ở ngoài cửa, dường như bà đang muốn rời đi. Tôi vội hét lên: "Mẹ đừng đi."
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mẹ của cháu ở đâu?" Ông nội bế tôi lên và chạm vào đầu tôi: "Sốt rồi sao?"
Thấy mẹ ở đằng kia đang hơi do dự một chút, ngay lập tức tôi tuột xuống khỏi người ông, chạy ra bên đó:
"Ông ơi, mẹ cháu đã quay lại gặp cháu."
Tôi chỉ ra ngoài cửa.
Ông quay đầu lại, cái bóng đen xuất hiện trước khuôn mặt ông.
Nhưng khi tôi đến gần hơn, tôi mới phát hiện ra. Đó là một khuôn mặt, một khuôn mặt nhợt nhạt!
Tôi hét lên vì sợ hãi, cùng lúc đó ông nội cũng hét to: "Không được làm tổn thương cháu tôi." Sau đó, ông dùng một chân đá cánh cửa,  đẩy cột cửa trên cùng dựng lên thẳng đứng.
Ông nhanh chóng ôm tôi vào trong phòng. Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Có vẻ như sức mạnh đè lên cánh cửa không hề nhỏ.
Đó không phải mẹ tôi, đó là một con ma độc ác!
Bà nội ôm lấy tôi và tôi thì đang run rẩy trong vòng tay của bà. Trong sân không biết khi nào Đại Hoàng đã bắt đầu sủa, tiếng sủa vô cùng lớn. Sau đó, dường như những con chó trong thôn cũng sủa theo, làm huyên náo cả một vùng.
Âm thanh của sự chạm cửa trong sân, và một số âm thanh khác liên tục phát ra, ngay vào giữa đêm, tôi nghe thấy một tiếng kêu giống như tiếng gà vang lên .
Tôi nằm trong vòng tay của bà, bà ôm tôi thật chặt đến nỗi tôi không di chuyển, tôi rất sợ hãi.
Sau khi chờ đợi một thời gian dài, không còn âm thanh nào vang lên nữa. Bà mới bật đèn, tôi thấy ông nội trở về trong bộ đồ đẫm máu thì không khỏi rùng mình.
"Đừng sợ, tôi đã giết hai con gà trống lớn trong nhà, và con cuối cùng còn lại. Thứ màu đỏ này chính là máu gà"
Nói xong, ông nội uống một cốc nước lớn với sự bực bội: "Tôi nghĩ đây là linh hồn xấu xa vào ban ngày (kéo Tấn Dương xuống nước), nó đang muốn bám lấy Tiểu Nam. Khi nào trời sáng, tôi sẽ đến núi Long Hổ để xem xem nếu Trương Thiên Sư trở lại, ngài ấy nhất định sẽ có giải pháp."
Bà nội liên tục thở dài, ôm tôi thật chặt, chạm nhẹ vào đầu tôi rồi để tôi ngồi xuống.
Tôi đợi một lúc, khi chắc chắn mọi thứ đã ổn định mới dám nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Khi tôi thức dậy, trời đã sáng. Chỉ có bà nội đang đập hạt kê một mình trong sân, ông nội đã đi rồi.
p/s: dùng gà trống hình như là do gà trống dương khí cao nên có thể xua đuổi tà ma hay là cái gì đó đại loại vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro