Chương 16: Đã đến lúc đối mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời Bình An kinh u ám đen kịt, không thấy ánh mặt trời,  nơi không có ánh sáng càng không ngừng nảy sinh yêu quái quỷ quái. Khác với nhóm ở khu âm dương sư đều là chậm rãi thong thả. Có thể là mơ hồ nhận ra nguy hiểm, nhóm được phái đi quét sạch yêu quái càng ngày càng tăng.

Tình Minh cúi đầu nhìn bức thư trong tay, đôi mắt được hàng mi che khuất, sâu không thấy đáy. Nụ cười ôn nhuận tiêu thất, giữa mi tâm nhíu chặt lại. Dự cảm không lành trong tâm ngày càng lớn , Tình Minh rõ ràng cảm nhận được ngón tay mình đang run lên. Trong đầu hiện lên một bóng hình màu đen tương tự chính mình, bức thư phẳng phui thoáng chốc góc giấy nhăn nhúm méo mó.

Hắn biết, hắn cùng hắn trong lúc đó nhất định sẽ phải đối mặt nhau, từ lần trước bị thương, Tình Minh nhất mực tìm kiếm người kia, hắn rõ ràng cùng trí nhớ đã mất đi trí có liên hệ. Vì không hề nhớ chút gì về đời trước, tìm lại ký ức của bản thân là rất quan trọng. Mà hiện tại, đã đến lúc rồi.

Hắn nhất định sẽ gặp lại hắn, không lâu nữa.

Kẻ kia,

Hắc Tình Minh.

Tình Minh dựa theo thức thần lục triệu hồi ra tất cả thức thần của mình, trước khi hắn cùng Hắc đối chiến phải làm tốt vạn toàn chuẩn bị cùng kế hoặc phụ trợ sau, còn có. . . . . . dự tính cho tình huống xấu nhất.

"Không thể như vậy! ! Tình Minh đại nhân! ! Này rất nguy hiểm , huống hồ Cô Hoạch Điểu lần trước bị thương nghiêm trọng như vậy." Thanh âm của nữ nhân vô cùng chói tai vang lên, Hồng Diệp xinh đẹp lo lắng vẻ dật vu ngôn biểu.

"Tình Minh đại nhân, nếu thời khắc kia thực sự đã đến, xin cho ta được trợ chiến với ngài! Ta chính là nhân chứng sống từng chứng kiến qua thực lực của chúng !" Cô Hoạch Điểu ấn lên chuôi kiếm bên hông, trên gương mặt lộ rõ nghiêm túc.

Tình Minh xoay người, nhìn Phán Quan đang đứng chặn ở ngoài. Đôi đồng tử màu vàng nghiêm túc thăm thẳm một nỗi lo lắng không yên , Tình Minh mỉm cười trấn an.

' đừng lo lắng, ta có dự tính .'

'. . . . . .'

Sau đó Phán Quan nhìn Tình Minh thật lâu, rốt cục ngũ quan cũng lấy lại nhu hòa, ' Hảo, ta tin tưởng ngươi.'

Phán Quan biết lần này bản thân không thể giúp ái nhân được, hắn thầm mong Tình Minh có thể bình an. Nếu có thể, hắn tình nguyện hy vọng Tình Minh vĩnh viễn không cần phải gặp lại Hắc Tình Minh kia. Nhưng mà hắn đồng dạng cũng hiểu được, Tình Minh a. . . . . . Nhìn qua thực ôn hòa, nhưng so với bất luận kẻ nào cũng có rất kiêu ngạo.

Đây là trận chiến của mình. Tình Minh âm thầm nhắc nhở quyết tâm của mình.

Như vậy ta sẽ tôn trọng ngươi, tôn trọng của ngươi lựa chọn.

Ta sẽ tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi có thể mang theo thắng lợi trở về.

Phán Quan quá mức nghiêm túc, bản thân thực sự không thể nói ra những lời đường mật động lòng người, nhưng....

Phán Quan bước đến, rồi khẽ đặt một nụ hôn lên vầng tráng của Tình Minh, thanh âm trầm trong trẻo mà lạnh lùng lại phi thường ôn nhu.

Âm dương sư nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ sự ôn nhu của ái nhân. Quyến luyến hơi thở lạnh băng nhưng trong trẻo độc nhất vô nhị trên người Phán Quan.

". . . . . . Chúc phúc ngươi" Thắng lợi sẽ thuộc về ngươi.

"Đương nhiên ."Thắng lợi chắc chắn thuộc về ta

"Như vậy, ngày mai. . . . . . Sơn Thố, Huệ Bỉ Thọ cùng Cô Hoạch Điểu cùng ta xuất chiến. Cho ta mượng thêm lực lượng của ngươi, gọi cả bằng hữu của ta nữa.

Chiến đấu chắc chắn rất ác liệt, ta nhất định không được sợ hãi! Vì cả Bình An kinh, cũng là vì chính mình.

Hắc Tình Minh.

Ta chắc chắn!

Đánh bại ngươi! !

Tuy rằng là nói như vậy, nhưng ngày hôm sau lúc Tình Minh cùng các thức thần sắp đi, vẫn là bị Tửu Thôn Đồng Tử đã ngăn lại.

Nhìn Quỷ Vương hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Tình Minh biết y nhất định có chuyện rất quan trọng cần nói. Tửu Thôn Đồng Tử cau mày ba thức thần phía sau Tình Minh phía sau ba thức thần, giơ giơ lên cằm có chút không kiên nhẫn địa nói: "Để Lý Ngư Tinh thay vào đi."

". . . . . . Ta có thể hỏi tại sao không?"Tình Minh cũng không vì vẻ ra lệnh của Quỷ Vương mà bất mãn, hắn viết rõ, thân là một người từng đứng đầu cho dù Tửu Thôn có trở thành thức thần thì càng thông thạo về ' dụng binh'. Quỷ Vương Đại Giang sơn, cái danh xưng này không phải chỉ là hữu danh vô thực.

"Đem Huỳnh Thảo theo." Tiếp lời chính là Tỳ Mộc Đồng Tử từ trong liêu bước ra, bên cạnh còn có một tiểu cô nương thấp bé bị quỷ thủ kéo đi mà lảo đảo bước theo. Hơn nữa cũng chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc tiểu cô nương nước mắt lưng tròng mà đẩy Huỳnh Thảo vào lòng Tình Minh. Sau đó lập tức bước ra phía sau Tửu Thôn, sau đó im lặng thủ vệ Quỷ Vương của mình.

". . . . . . Lý Ngư Tinh chủ trị liệu, công kích không cao. Tuy rằng máu nhiều, nhưng là cũng không chịu nổi tiêu hao. Mang theo Huỳnh Thảo đồng dạng cũng thuộc trị liệu, ít nhất cũng không bị đoản bản (?) trước khi bị công kích."Quỷ Vương không kiên nhẫn địa giải thích . Bởi vì cái kia Hắc Tình Minh bên người mang theo thật lâu phía trước tằng cùng hắn đã giao thủ đại thiên cẩu, hắn rõ ràng đại thiên cẩu thực lực, cho nên mới hội đề nghị mang Huỳnh Thảo.

Thôi, tuy rằng là đề nghị, nhưng có mang theo hay không vẫn là quyết định của Tình Minh. Tửu Thôn Đồng Tử hừ  một tiếng, cũng không tiếp tục đợi  ở cửa xoay người chuẩn bị trở về. Tỳ Mộc Đồng Tử nhìn Quỷ Vương bước đi, trầm tư trong chốc lát, quay đầu đối với âm dương sư nói: "Muốn đội hình thế nào tùy ngươi quyết định, "Sau đó lại nhìn về phía cách thân ảnh tóc đỏ không xa đang mờ nhạt dần, khóe miệng cong lên lộ ta độ cung tà mị, "Dù kết cục của nhân loại các ngươi thế nào chúng ta cũng không quan tâm."

Quỷ tướng luôn đi theo Quỷ Vương rốt cục cũng đã bại lộ bản chất thật của mình. Vẻ khiêu khích, kiêu căng lại sắc bén, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập khí thế người, tròng mắt đen bình thường nay đã trở thành màu vàng hoang dại. Nguy hiểm hơi thở khiến cho Tình Minh cơ hồ nhịn không được phải dựng kết giới . Tỳ Mộc Đồng Tử cho tới bây giờ cũng không phải lương thiện gì, có thể chiếm lấy vị trí bên cạnh Tửu Thôn Đồng Tử suốt mấy trăm năm thì làm sao có thể chỉ là một yêu quái đơn thuần ngốc nghếch chứ.


(HM: ........ ban đầu đọc thì hiểu au có ý Tửu Tỳ thế như giờ đọc cái này.... thế túm lại là ngụy ngơ ngác thực chất phúc hắc âm trầm cường x tạc mao cường  hay là ngược lại chứ.... Giờ biết để cái tag nào đây chứ, aish!!!)

Cũng cũng chỉ có Tửu Thôn Đồng Tử mới có thể áp chế được hắn . Tình Minh phiến bính nhẹ nhàng gõ xuống tay tâm nói đến: "Huệ Bỉ Thọ, thật có lỗi a."

Huệ Bỉ Thọ mỉm cười hiền hậu, hòa ái giống cái bình thường lão gia gia, hắn trấn an sờ sờ dưới thân kim ngư, ôn hòa mở miệng: "Tình Minh đại nhân không cần cảm thấy có lỗi, chúng ta đều hy vọng ngài có thể được thắng trở về, kết quả mới là là tối trọng yếu."

"Phải . . Đúng vậy! Tình Minh đại nhân nhất định có thể thắng !"Nhỏ xinh Huỳnh Thảo cố gắng ngẩng đầu, tuy rằng vẫn là có chút sợ hãi vì sắp chiến đấu, nhưng nàng thân là Tình Minh thức thần, cũng muốn vì âm dương sư góp một phần lực.

"A, ta biết rồi, Huỳnh Thảo. Vậy làm phiền ngươi !"

"Dạ!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người năm mới vui vẻ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro