Chương 7: Không muốn hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm dương liêu của Tình Minh gần đây có chút không an ổn, mà ngọn nguồn thì có 2 cái, một là mặt lạnh vô tình Phán Quan đại nhân, hai là nữ quỷ dung mạo diễm lệ vừa được triệu hồi ra gần đây, quỷ nữ Hồng Diệp.

Đối với nữ quỷ rõ ràng đối với mình có hảo cảm lại nhiệt tình này, Tình Minh cũng là bất đắc dĩ cũng không có cách. Không phải hắn không thích yêu quái Hồng Diệp, Hồng Diệp xinh đẹp lại nhiệt huyết, sau khi thức tỉnh dung mạo càng xinh đẹp cho dù là bình tĩnh như Tình Minh khi đối diện ánh mắt chuyên chú kia cũng nhịn không được hoảng thần, nhưng mà. . .

Thực đáng tiếc, Tình Minh là không có khả năng đáp lại tình cảm của nàng. Đã muốn khắc sâu người quan trọng trong lòng như thế nào có thể dung chứa người khác sao.

Tình Minh nhìn về phía tóc trắng thanh niên ngồi ở dưới tàng cây cây anh đào, bút lông khổng lồ chưa bao giờ rời người được đặt ở một bên. Ánh trăng dường như bao bọc nửa thân quỷ giáp, áo giáp tinh xảo ánh lên vài tia sáng, cái cằm tao nhã lại lộ ra đường cong lãnh ngạnh hơi nâng lên. Tựa như đã nhận ra ánh mắt chăm chú của Tình Minh, Phán Quan theo hướng đối phương nhìn qua, đồng tử màu kim ngân (vàng) nhìn qua bình tĩnh không chút gợn sóng, tựa hồ không có thứ gì có thể làm hắn dao động. Ai cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, Phán Quan cho tới bây giờ đều là đem tâm tư của bản thân giấu kỹ trong lòng.

Tình Minh không để ý đến vẻ mặt hơi nghi ngoặc của Phán Quan, nhẹ nhàng cúi đầu, xòe quạt ra che khuất nửa mặt của mình. Hắn không có trực tiếp nói cho Phán Quan tình cảm trong lòng, đường tình của nhân yêu*, thân là âm dương sư An Bội Tình Minh vô cùng thấu hiểu.

Không có kết cục tốt .

Cho nên, hắn cho dù thích Phán Quan, cũng cũng không biểu hiện ra. Cho nên, hắn cho dù biết Hồng Diệp thích hắn, cũng không đáp lại. Uy nghiêm nữ nhân ngồi trên quỷ vân nhẹ nhàng bay tới, biết rõ âm dương sư hạ mi mắt, nở nụ cười.

"Tình Minh, trên đời này không có thuốc hối hận đâu, có trong tay nhưng không nắm bắt thì sẽ vĩnh viễn mất đi." Diêm Ma nhẹ giọng nói xong rồi chống cằm.

Tình Minh cứng đờ, chua sót nở nở mộ nụ cười. Không hổ là duyệt nhân số vạn năm Diêm Ma, người cai quản địa ngục, dễ dàng nhìn thấu hắn. Bản thân đã sắp nhịn không được, Tình Minh hiểu rõ . Thích một người là Phán Quan gần như là cả đời, nhất định không có kết quả . Cho nên Tình Minh quyết định đem việc này vĩnh viễn chôn ở đáy lòng cho đến lúc chết.

"Tình Minh đại nhân! !" Cách đó không xa diễm lệ Hồng Diệp bay nhanh tới, trong mắt mang theo tình ý rõ ràng. Tình Minh thở dài, chuẩn bị lệ đi triệu hồi ra Hồng Diệp sau mỗi ngày trấn an. Hắn thích Hồng Diệp, nhưng không liên quan đến tình yêu, chính là đơn thuần tán thưởng nàng.

"Hồng Diệp. . . Ngươi có biết . . ." Quỷ nữ trầm mặc, hai tay nắm chặt tiên diễm mép váy, không can tâm cắn môi.

"Ta. . . Ta có gì không tốt sao? Ta có thể sửa ! ! Tình Minh đại nhân! ! Cho nên. . . Cho nên. . ." Trước mắt mơ hồ một mảnh, vì cái gì người nình yêu đáp lại mình? Hồng Diệp không rõ.

"Ai. . . Hồng Diệp không phải có Tửu Thôn đồng tử yêu ngươi sao? Huống hồ, đường tình nhân yêu, ngươi hẳn là hiểu được ." Dao sắc chặt đay rối, Tình Minh sẽ không cấp Hồng Diệp nhiều hy vọng, này là vì Hồng Diệp cũng là vì chính mình.

"Ngài đang nói cái gì a? ! Tửu Thôn tửu quỷ ta như thế nào có thể thích a! Huống hồ hắn không phải cùng Tỳ Mộc đồng tử cùng một chỗ rồi ư! Hắn thích ta đã sớm là chuyện tháng trước ."

(Cp xuất hiện: TửuTỳ, nhấn mạnh là TỬUTỲ nhé! Khi edit đọc có TửuTỳ thì muốn bỏ cuộc lắm nhưng thôi kệ, cp không có tội chỉ là do au với mình không chung chiến tuyến 😥)

Tình Minh cảm thấy đã nghe phải sự tình không nên biết . . .

Khi mặt Tình Minh lộ ra kinh ngạc, một cái ống tay dài vừa vặn vòng lấy eo âm dương sư, đem hắn kéo xa quỷ nữ. Tình Minh ngẩng đầu, liền thấy Phán Quan khí tức khó đoán bên cạnh

' có trong tay nhưng không nắm bắt thì sẽ vĩnh viễn mất đi a. . . ' thanh âm Diêm Ma trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng , lay động quyết tâm đã định của Tình Minh. Khoảng cách gần nhìn Phán Quan lạnh lùng, xhir Tình Minh biết khuôn mặt này khiến tim mình đập nhanh thế nào .

Thế giới này không có thuốc hối hận, Diêm Ma nói đúng.

Tình Minh đưa tay bắt lấy ống tay áo màu lam của Phán Quan, đồng tử vô cảm nhìn về phía hắn, tựa hồ vừa lạnh như băng vừa ẩn ẩn ánh lên ôn nhu. Hắn, có phải hay không có thể hy vọng một chút, Phán Quan đối hắn là bất đồng ?

Tình Minh không muốn hối hận.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nghe nói khai hãm hại xảy ra ssr? ? ? Thật vậy chăng? ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro