Bắt Lấy Tôi Đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: kea

Nhân vật: Tửu Thôn Đồng Tử, Tỳ Mộc Đồng Tử (game Âm Dương Sư)

Bối cảnh: hiện đại, Tửu Thôn và Tỳ Mộc là bạn học. 

 Xin raw từ: Wattpad@Enkika

Translator: QT

Editor: Miêu 

Đang thầm thương trộm nhớ nói yêu thương đại gia mặt lạnh, có một ngày, Tỳ Mộc phát hiện mình biến thành một món đồ chơi đầy lông mao...

[ Tửu Tỳ ] Bắt Lấy Tôi Đi!

Tỳ Mộc lúc tỉnh lại, cảm thấy thân thể mềm nhũn kỳ lạ. Cậu mở mắt ra, mơ màng nhìn ra ngoài. Giật giật, chỗ cậu nằm này mềm mại, bỗng dưng lại có cảm giác rõ ràng hơn.

Tỳ Mộc bất mãn quẩy người một cái, phía trên của cậu, phía dưới, bên trái, bên phải tất cả đều là đồ chơi nhựa mềm mềm, chen lấn cậu không thể động đậy, buồn bực khiến cho Tỳ Mộc thở không nổi.

Cậu vươn một cái tay nhỏ ngắn ngủn, muốn đẩy ra vật đè ép mình, tay dĩ nhiên không làm được gì, bị 180° mà lộn trở lại rồi!

Tỳ Mộc hoảng sợ hét to một cái, nhưng là căn bản không phát ra được tiếng, cậu trừng cánh tay của mình, làm sao... Trở nên mềm mại co dãn như vậy , còn nhìn giống như đồ chơi? Cúi đầu nhìn nhìn, thân thể cậu so với đầu nhỏ đến không thể chấp nhận, hơn nữa vừa tròn lại mập, cư nhiên chỉ thấy được đầu ngón chân. Đây không phải là... món đồ chơi lông mềm sao?

Cậu biến thành một món đồ chơi đầy lông rồi? !

Tỳ Mộc liều mạng giãy dụa muốn chạy trốn, ở trong đống đồ chơi quyết xông qua bên trái, rồi bên phải động một cái.

Bên ngoài máy gắp thú, Tiểu Lộc Nam đang cầm một đồng xu để chơi trò chơi, chần chờ liếc xung quanh rồi nghi ngờ mà nhìn tới nhìn lui mấy món đồ chơi. Tự dưng sợ sợ, lại đi ra ngoài.

Lại một lát sau, hắc bạch đồng tử một trái một phải kéo Tình Minh qua đây.

\ "Ba ba, xem trong này có đồ chơi biết cử động! \ "

Tình Minh đếm tiền lẻ trong túi, che mắt hai đứa nhỏ quay đầu bước đi: \ "Đồ chơi biết cử động rất khó gắp, đi, ba mang bọn con đi xem cá vàng. \ "

\ "Vì sao không phải mua cá vàng, con muốn mua cá vàng! \ "

\ "Chúng ta không có tiền mua cá vàng ^q^\ "

Tỳ Mộc suy nghĩ một lúc lâu, đầu tiên là ở giữa đống đồ chơi lộ ra một đoạn sừng nhỏ, sau đó chui ra nửa cái đầu, cuối cùng nhìn tình hình bên ngoài... Tuyệt vọng phát hiện mình bị giam ở trong một cái máy gắp thú.

Chuyện gì đang xảy ra a... Tỳ Mộc không nghĩ được.

Rõ ràng mới vừa rồi còn ở nhà nhắn tin cho bạn thân. Đột nhiên cảm thấy khó chịu... Tỉnh lại thì ở chỗ này.

Không phải không phải, trọng yếu hơn chính là... Cậu đã chờ trọn sáu giờ, bạn thân rốt cục cũng trả lời, tin nhắn tận ba chữ! Cậu ngay lập tức sẽ nhắn tin lại, bây giờ mỗi một phút mỗi một giây, bạn thân đều có thể nhắn tin trả lời cho cậu, cậu không giữ điện thoại di động ở bên, căn bản cũng không thể thấy được!

Một chốc lát, so với chuyện bản thân biến thành đồ chơi, cậu lo lắng hơn là Tửu Thôn mặc kệ chuyện của cậu rồi.

Lúc này, lại một đôi nam nữ đến trước máy gắp thú. Cô bé kia chỉ vào Tỳ Mộc làm nũng: \ "Cái đó thật là đáng yêu, thật là muốn có ah! \ "

Tỳ Mộc bị dọa, mắt thấy kẹp máy đi đến đỉnh đầu, nó qua bên trái, cậu liền lén lút  mà hướng bên phải di chuyển, nó đi phía trước, cậu liền hướng phía sau, tránh trái tránh phải, đến khi cậu trai tốn đến hai mươi đồng xu đồ chơi, hai người kia lắc đầu rời đi.

Rồi mấy người khác kéo đến, Tỳ Mộc đều cố gắng bảo vệ chính mình. Thật vất vả đến không còn ai, Tỳ Mộc thở dài: Phải làm sao bây giờ a...

Cậu cũng không thể cứ như vậy mà nhảy ra ngoài, nói không chừng sẽ bị trẻ con nhặt lấy, hoặc là bị nhân viên công tác bỏ vào lại.

Đang lúc Tỳ Mộc đang xoắn suýt, bỗng nhiên, qua lớp kính, cậu thấy được một bóng người quen thuộc, tóc đỏ xù như ngọn lửa, khuôn mặt khó chịu không gì sánh được... Là bạn thân a!

Cậu đột nhiên liền nhớ ra nơi này là trung tâm trò chơi gần nhà Tửu Thôn. Tửu Thôn cõng đàn ghi-ta, mới vừa kết thúc luyện tập chuẩn bị về nhà.

Mắt thấy Tửu Thôn mặt không biến sắc từ phòng giải trí bên cạnh đi tới, Tỳ Mộc muốn lớn tiếng kêu bạn thân, lại không phát ra được tiếng, chỉ có thể vừa đi vừa nhảy chân sáo mà hấp dẫn sự chú ý của hắn, dùng nắm đấm nhỏ mềm nhũn đập lên mặt kính thủy tinh.

Tửu Thôn căn bản không nhìn thấy, trực tiếp từ trước mặt cậu đi qua.

Tỳ Mộc mắt thấy Tửu Thôn đi mất, tuyệt vọng đặt mông ngồi xuống... Cũng bởi vì quá tròn rồi, vừa ngồi cái ngã nhào.

Xong... Cái này kết thúc... Hả? Hả? ? Bạn thân!

Tửu Thôn quay lại, vẻ mặt nghi ngờ hướng bên trong máy gắp thú nhìn nhìn. Tỳ Mộc thấy ánh mắt bọn họ chạm nhau rồi! ... Sau đó Tửu Thôn không nói một lời rời đi.

Lại đi!

Tỳ Mộc tuyệt vọng than thở, một phút đồng hồ sau, Tửu Thôn tới mang theo tiền trò chơi vừa đổi. Tỳ Mộc trong đầu \ "Hả? ? \" giống như một viên đạn bay qua.

Lúc này, máy gắp thú chỗ Tỳ Mộc thì có người, các máy bên cạnh thì không có ai. Nhưng Tửu Thôn kiên nhẫn xếp hàng chờ phía sau người khác, người phía trước thử gắp Tỳ Mộc, thất bại hai lần, đi. Tửu Thôn cầm khoảng chừng 50 đồng tiền của trò chơi, mặt không thay đổi đứng trước máy gắp thú, trên người mang theo một tia lạnh lùng nghiêm nghị không hợp với bầu không khí vui vẻ ở trung tâm trò chơi.

Sau đó, Tửu Thôn ngay lần đầu tiên đã gắp trúng Tỳ Mộc.

Tửu Thôn không nói gì nhìn thoáng qua số tiền trò chơi còn dư, cất vào trong túi. Cậu ta nhặt lên Tỳ Mộc, lặng lẽ nhìn một hồi, sau đó âm thầm ôm cậu đi.

Cứ như vậy, Tỳ Mộc theo Tửu Thôn về tới nhà cậu ta, bị đặt bên trên giá sách trên bàn học.

Tỳ Mộc nằm mơ cũng chưa từng nghĩ cư nhiên có thể đi vào nhà Tửu Thôn... Không phải không phải không phải, là cậu đã nhiều lần mơ ước, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt thấy nhà của nam thần. Không khỏi trợn to mắt, tham lam dùng ánh mắt đem nhà nam thần mỗi một tấc đều liếm qua một lần.

Nhà Tửu Thôn quá sạch sẽ quá chỉnh tề, vừa nhìn chính là cậu ấm trong nhà giàu ra. Duy nhất có điểm lộn xộn là bàn học, mặt trên bày vài tờ nhạc phổ, thoạt nhìn Tửu Thôn vẫn đang xem dở. Thật sự rất có cố gắng nghiên cứu âm nhạc.

Thảo nào trả lời tin nhắn cho mình chậm như vậy, Tỳ Mộc muốn tự an ủi mình, nam thần như vậy trước mắt đều là rất bận rộn, nào có rảnh rỗi như mình a...

Được rồi...

Tỳ Mộc chợt nhớ, cậu phải cho bạn thân biết mình bị nhốt trong một món đồ chơi con nít. Vừa định dùng sức nhảy đến trên bàn sách của Tửu Thôn, chân nhỏ ngắn ngủn lại thu hồi lại -- hiện tại Tửu Thôn không biết là cậu, mới có thể để cậu ở nhà mình. Như vậy cùng nam thần gần gũi, sớm chiều ở chung, có thể thời thời khắc khắc nhìn kỹ cậu ta... Đây là cơ hội của cậu... Đời này không có khả năng có lần thứ hai a!

... Nhưng không được. Tỳ Mộc lại liều mạng lắc đầu.

Nếu để cho Tửu Thôn biết cậu ta bị nhìn lén, có thể ngay cả 6 giờ đồng hồ 3 chữ trong tin nhắn cũng sẽ không bao giờ trả lời cậu.

Nghĩ đến đây, Tỳ Mộc trong mắt lộ ra tia kiên định, quyết định nói ra tình hình hiện tại.

Ngay lúc Tỳ Mộc đang đưa ra quyết định đó, cậu chứng kiến Tửu Thôn lấy điện thoại di động ra.

A a a! ! ! Cậu muốn nhìn thấy Tửu Thôn trả lời tin nhắn của mình! ! ! Ô ô ô! Tỳ Mộc kích động một cái, thân tròn vừa trợt liền rớt xuống, khuôn mặt chạm đất.

Tửu Thôn còn chưa kịp xem điện thoại di động, nhìn thấy Tỳ Mộc rớt xuống, nhặt lên thuận tay đặt ở trên bàn sách. Nhưng lại cẩn thận để cậu ngồi dựa vào đèn bàn.

Tỳ Mộc nếu như không phải đang là đồ chơi, lúc này khuôn mặt đã đỏ đủ để bại lộ hết thảy. Cậu chăm chăm mà nhìn Tửu Thôn, cậu ta ngồi trước bàn đọc sách, tùy ý tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chòng chọc lấy màn hình điện thoại di động. Ánh sáng từ màn hình chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của cậu ta, khiến người ta không ngừng động tâm.

Tửu Thôn đang chăm chú nhìn cái gì đó. Ngón tay thật lâu không di chuyển, nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, đột nhiên liền để điện thoại di động xuống đứng lên. Tỳ Mộc vô ý thức (đồng thời mang trong lòng áy náy mà) trộm nhìn thoáng qua, màn hình thả hướng xuống dưới, cái gì cũng không nhìn thấy.

Tửu Thôn bắt đầu đi qua đi lại ở phía sau cái ghế, thoạt nhìn rất bất an, một lát sau, lại cầm điện thoại di động lên, gõ màn hình, vẫn là chằm chằm nhìn gì đó, lập tức cầm điện thoại di động, giống như lo nghĩ mà đi tới đi lui. Trong chốc lát, đặt mông ngồi xuống trên ghế sa lon, một tay che miệng lại, lại gõ màn hình -- xác định, cậu ta vẫn đang xem cái đó

Tỳ Mộc khó hiểu nhìn Tửu Thôn. Cậu cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Tửu Thôn lộ ra biểu tình như vậy, phảng phất thấy được cậu ta có một mặt khác biệt. Cậu khẩn trương đến không thể thở nổi -- nếu như một món đồ chơi có thể hô hấp -- quả thực hiếu kỳ đến vò đầu bứt tai. Tất cả mọi thứ của Tửu Thôn cậu đều muốn biết, cậu ta dùng nhãn hiệu dầu gội đầu gì, ăn sủi cảo có phải chấm dấm chua hay không, đồ ngủ là màu gì, còn có, lúc trả lời tin nhắn của cậu sẽ có biểu cảm như thế nào.

Cậu đoán nhất định sẽ không giống như bây giờ. Cậu có thể từ chữ viết ngắn gọn của Tửu Thôn mà biết thái độ của cậu ta, thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt. Cậu ta đối với Tỳ Mộc từ đầu đến cuối đều lãnh đạm, nhưng Tỳ Mộc chính là nhịn không được chờ đọc tin nhắn của cậu ta, không ngừng gõ điện thoại di động.

 Tin nhắn gần nhất của Tửu Thôn là \ "Không biết \" . Tỳ Mộc hỏi cậu ta cuối tuần có bận gì không, chờ đợi gian nan sáu tiếng đồng hồ, sau đó nhận được tin nhắn ngắn gọn như có như không. Nhưng Tỳ Mộc vẫn là vui vẻ, lập tức nhắn lại, hỏi cậu ta cuối tuần có muốn đi dạo chơi ngoại thành, đưa ra nhiều ý tưởng, nhắn một tin thật dài.

Tỳ Mộc rất hy vọng được nhìn Tửu Thôn đọc tin nhắn của cậu, nhưng hiển nhiên có cái gì khác hấp dẫn sự chú ý của Tửu Thôn, nhất định là quan trọng hơn so với tin nhắn của cậu. Tửu Thôn vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, bóp điện thoại di động di chuyển, biểu tình rất quấn quýt, hoàn toàn không phải dáng vẻ lãnh khốc thường thấy. 

Cậu ta thoạt nhìn có chút khẩn trương, còn có chút vui vẻ. Nếu như không có nhìn lầm, cậu ta rất nhanh nở nụ cười. Tửu Thôn lại mở màn hình, nhìn cái tin, mắt sáng lên. Cậu ta rốt cục bắt đầu trả lời.

Tỳ Mộc nhìn cậu ta đánh chữ rất lâu, đánh được vài chữ, liền dừng lại vài giây, tựa hồ đang cân nhắc, sau đó lại đánh tiếp. Một lát sau, tựa hồ rất tức giận, đem tất cả chữ một hơi xóa. Sau đó lại bắt đầu lại.

Vài chục phút sau, Tửu Thôn gửi tin đi, vô lực mà đem di động vứt xuống trên ghế sa lon. Qua vài giây, lại nhịn không được gấp rút nhìn qua, nhìn màn ảnh, phảng phất đang chờ nó sáng lên.

Điện thoại di động của cậu ta im lặng đen thui.

Cùng lúc đó, điện thoại di động trên bàn học trong phòng Tỳ Mộc sáng lên, màn hình hiện tin nhắn của "Bạn thân". Nói: \ "Không được, tôi cuối tuần phải tập luyện. \ "

Phòng của Tỳ Mộc  trống rỗng, cũng không có người có thể nhìn thấy tin nhắn này.

Tửu Thôn là người đầu tiên phát hiện Tỳ Mộc biến mất.

Bạn bè của Tỳ Mộc không có nhiều người nhận ra cậu biến mất. Đầu năm nay, có nhiều lúc vắng mặt, thông thường không thấy mặt khoảng vài ngày thì chỉ có bạn thân thiết mới biết. Nhưng Tửu Thôn lại biết Tỳ Mộc biến mất.

Cậu ta đã chờ hai giờ, nhưng Tỳ Mộc không trả lời. Tửu Thôn mặt không thay đổi dò danh bạ, liên lạc nhắn tin cho tiểu đội trưởng Hồng Diệp trước kia, muốn cô nhìn xem Tỳ Mộc có ở nhà hay không.

Thông thường với người đã lâu không liên lạc luôn luôn có chút xấu hổ, phải hàn huyên được vài ba câu. Tửu Thôn lại là nói thẳng, nửa câu nói nhảm cũng không có. Hồng Diệp hỏi cậu ta Tỳ Mộc có phải xảy ra chuyện gì không, Tửu Thôn trả lời không biết.

Tất cả đối thoại đều là trên điện thoại di động, Tỳ Mộc không biết Tửu Thôn đang nói chuyện gì, nhưng cảm thấy Tửu Thôn biểu tình rất nghiêm túc, giống như không muốn bị quấy rầy, Vì vậy trong lòng dực dực đem chính mình bị đẩy về sau.

Sau năm phút, Hồng Diệp nói cô đi sát vách nhìn, Tỳ Mộc không ở nhà. Cậu ta đi đâu? Trời mới biết a, tôi cũng không phải bảo mẫu của tên quỷ đáng ghét kia.

Tửu Thôn lại hỏi vài người bạn Tỳ Mộc thường chơi cùng, không ai biết cậu đi đâu, có người nói Tỳ Mộc buổi sáng mới vừa nhắn tin cho hắn, nói cậu ta buổi chiều dự định ở nhà xem hoạt họa (animation).

Tửu Thôn liên lạc hết thảy tất cả những người có thể nghĩ tới, cuối cùng phát hiện, người cuối cùng Tỳ Mộc liên lạc... Là chính bản thân.

Tửu Thôn không nhắn cho ai nữa. Cả một buổi chiều, cậu ta đều chú ý thời gian. Đến chạng vạng đồng hồ điểm năm tiếng, cậu ta đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi cửa. Tỳ Mộc nhìn bóng lưng Tửu Thôn rời đi, nhìn căn phòng trống rỗng, thở dài -- một món đồ chơi than thở -- chán nản trách cứ chính mình.

Cậu ấy lo lắng như vậy, nhất định là đi hẹn hò...

Tỳ Mộc nghĩ, chưa nói với cậu ta thân phận thật của bản thân, càng để lâu thì càng khó nói a...

A a a lần này mình xong đời, mình nhất định là xong đời...

Cậu khổ sở mà dùng tay nhỏ che mặt to, ngã trên mặt bàn vặn vẹo.

Tửu Thôn chân mày khẽ nhăn. Cậu ta thoạt nhìn cùng với lúc bình thường không có gì bất đồng, một bộ dáng vẻ lãnh khốc. Nhưng nếu như là Tỳ Mộc, nhất định sẽ phát hiện giữa chân mày cậu ta nhiều hơn một nếp nhăn, thoạt nhìn như lo nghĩ mà lại lo lắng.

Bước chân cậu ta so với bình thường càng vội vội vàng vàng, đi nhanh vào tiệm kẹo an tĩnh, nhìn hai bên một chút, cũng không có bóng dáng Tỳ Mộc đâu.

\ "Kính chào quý khách! \" nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào hỏi.

Tửu Thôn có vẻ rất thất vọng. Cậu ta ở trong tiệm đứng trong chốc lát, đi về hướng quầy hàng, từ trong điện thoại di động hiện lên một tấm hình, hỏi: \ "Cậu ta là bạn của tôi, cậu ta nói mỗi ngày đều tới nơi này phải không? \ "

Nhân viên cửa hàng ngó sang, nhìn nhìn ảnh chụp Tỳ Mộc. Người trong hình là một thiếu niên, mặc đồng phục học sinh, ngồi xếp bằng ở dưới bóng cây cùng người khác nói chuyện phiếm, từ góc độ thì là chụp lén. Nhưng ánh mặt trời xuyên qua phiến lá, chói xuống gương mặt Tỳ Mộc, cậu không biết tại sao cười đến rất vui vẻ, dường như ánh mặt trời trên thế giới toàn bộ đều giống nhau rơi vào trên mặt cậu.

\ "Ân, đúng vậy! \" nhân viên cửa hàng cao hứng nói.

Tửu Thôn cất điện thoại di động, hỏi: \ "Cậu ta thích mua cái gì? \ "

Một phút đồng hồ sau, Tửu Thôn cầm một phần bánh ga-tô ngồi ở gần cửa sổ, đợi một người mỗi ngày đều sẽ tới.

Cậu ta nếm thử một miếng bánh ga-tô, ngọt mùi sữa thơm, không tệ.

Cậu ta người nào đều không đợi được.

Thời điểm chín giờ tối, Tửu Thôn về tới nhà mình, trên mặt rõ ràng che một tầng bóng đen. Cậu ta đưa điện thoại di động ra ném một cái rơi ở trên bàn. Cậu ta hoàn toàn không thèm để ý, thả mình ngồi trên ghế sa lon, ôm lấy đầu.

Tửu Thôn thoạt nhìn hết sức tệ hại, giống như một con cún bị bỏ rơi ở nơi hoang vu, không tìm được đường về nhà.

Cậu ta tại chỗ ngồi thật lâu, vẫn không nhúc nhích.

Bỗng nhiên, có cái gì cào chân cậu ta, có chút ngứa. Cào đến mấy lần, Tửu Thôn mới cúi đầu xem.

Đồ chơi Tỳ Mộc đang nằm bên chân Tửu Thôn, như là nhìn ra tâm tình của cậu ta rất kém cỏi, đang an ủi cậu ta.

Tửu Thôn trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc. Trong chớp mắt giống như ảo giác, món đồ chơi này phảng phất xuất hiện, đôi mắt to tròn nhìn mình.

Cậu ta chần chờ một chút, nhặt lên món đồ chơi kia đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi này, bi thương mà nhìn nó. Thoạt nhìn muốn đối với nó nói cái gì. Nhưng thần trí của cậu ta còn bình thường, không có đến nỗi đối với đồ chơi nói chuyện.

Tửu Thôn vỗ nhè nhẹ bụi đằng sau lưng món đồ chơi trên tay, nhìn chăm chú vào nó, nhưng ánh mắt xuyên thấu qua nó, giống như đang nhìn một người nào đó.

Tửu Thôn trong mắt đột nhiên ôn nhu hiếm thấy, cúi đầu, ở trên trán của nó hôn một cái.

Phốc!

Một hồi sau Tửu Thôn lui về phía sau một tấc, hoảng hốt nhìn sương trắng trong không trung, ở trong đó dần dần hiện ra một cái nhân hình.

Sau khi nhìn rõ đấy là ai, biểu tình trên mặt Tửu Thôn càng ngày càng kinh ngạc. Thậm chí không có phát hiện món đồ chơi trong tay đã biến mất.

\ "Tỳ Mộc... ? \" cậu ta khẽ gọi ra một cái tên.

Tỳ Mộc hoàn toàn không có tính trước được một cái hôn có thể đem cậu hiện ra nguyên hình, vẻ mặt mộng mị mà ngồi dưới đất trừng mắt nhìn Tửu Thôn.

\ "Tớ... \" cậu lắp bắp nói, cúi đầu nhìn tay chân của mình, \ "Tớ lại biến thành người rồi? Tớ... \ "
Lời của cậu bị một cái ôm thật chặt chặn lại.

Tỳ Mộc bị Tửu Thôn ôm vào trong lòng, con mắt chậm rãi trợn to, nghĩ thầm, mình không phải đang nằm mơ chứ... Nam thần ôm mình... ?

Mình...

Mình...

Cổ của mình chua quá a?

Ai miệng thật mát... nuốt nước bọt...

Tỳ Mộc hít hít chảy ra nước bọt, mở mắt ra, mê man mà nhìn chung quanh.

Hả?

Mình thực sự đang nằm mơ!

Cậu vẫn ngồi ở nhà mình, trước bàn đọc sách, cậu vội vã nhìn chung quanh một lần, nói bậy, dĩ nhiên không phải nhà Tửu Thôn.

Tỳ Mộc mờ mịt cúi đầu nhìn một chút, điện thoại di động hảo hảo đặt ở trong tay. Thời gian mới là ba giờ chiều. Quả nhiên gửi xong tin nhắn cảm thấy mệt, liền ngủ mất rồi.

A...

Nhớ tới giấc mộng mới vừa rồi, Tỳ Mộc mặt đỏ tới mang tai mà che khuôn mặt, cái trán mạnh mẽ đập mặt bàn.

Ta đây ngu ngốc... Cậu chán nản mà nghĩ, mình cư nhiên mộng thấy như thế... Rõ ràng như vậy, rõ ràng chân thực giống như là tự mình trải qua vậy. Lại còn mơ tới Tửu Thôn ôm mình... Thực sự là quá mơ mộng rồi...

Cậu gõ màn hình điện thoại di động, nhìn thấy một cái tin nhắn của Tửu Thôn, tinh thần đột nhiên phấn chấn lên rồi. Mở ra đọc qua một lần, khuôn mặt lại sụp xuống rồi.

Tửu Thôn nói: \ "Không được, tôi cuối tuần có tập luyện. \" cự tuyệt lời mời cùng cậu đi dạo chơi ngoại thành. Mặc dù Tỳ Mộc dùng danh nghĩa hội bạn bè tụ tập mời...

Tỳ Mộc chán nản để điện thoại di dộng xuống. Bất quá hai giây, điện thoại di động vang lên. Cậu dừng lại xem. Khi cậu nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, cậu khó có thể tin mở to hai mắt nhìn. Nhìn chòng chọc lấy màn hình điện thoại di động, nhìn thật lâu, đột nhiên phản ứng kịp, luống cuống tay chân tiếp điện thoại, suýt chút nữa đem điện thoại ném ra ngoài.

\ "Alo, là... là tớ! \" cậu suýt chút nữa hét lên.

Tửu Thôn, Tửu Thôn gọi điện thoại tới!

\ "Tại sao không trả lời tin nhắn? \" đối diện truyền đến âm thanh nghe qua có chút tức giận của Tửu Thôn. Tỳ Mộc \ "Hắc? \" một tiếng, hỗn loạn giải thích: \ "Ách xin lỗi, tớ... tớ mới vừa nhìn thấy tin nhắn, tớ vừa rồi mới ngủ dậy, hắc... tớ không cẩn thận... Cậu, cậu không thể tới phải không? \ "

\ "Đúng vậy, tôi phải luyện tập. \" đối diện nói.

Tỳ Mộc ánh mắt một phần ảm đạm: \ "... Tốt, \" cậu nói, \ "Tớ sẽ báo cho Hồng Diệp. \ "

\ "Ân. \ "

Đối diện lãnh đạm đáp lại một tiếng, Tỳ Mộc không biết nói cái gì, hai người ở trong điện thoại lâm vào lúng túng trầm mặc mấy giây.

Đối phương đột nhiên hỏi: \ "Cậu muốn tới không? \ "

Tỳ Mộc: \ "... Cái gì? \ "

Đối phương hắng giọng một cái, do dự vài giây, nói: \ "Tập luyện. Đến xem tôi tập luyện. Tôi viết bài hát mới. \ "

Tỳ Mộc biểu tình không giống như nghe được tin tức tốt, ngược lại giống như bị người đánh một côn.

Đối phương không có nghe được câu trả lời, lại hắng giọng một cái, nói: \ "Không rảnh thì cuối tuần sau tới cũng được, chúng tôi mỗi tuần đều tập luyện. \ "

Tựa như một khối khối băng ném vào trong nước nóng chậm rãi tan ra, Tỳ Mộc đầu gỗ rốt cuộc đã hiểu ra. Mắt của cậu mừng rỡ thắp sáng. Cậu vội vàng liền đứng lên: \ "Tớ muốn tới! \" cậu nói lớn tiếng, \ "Tớ hiện tại liền tới! \ "

Tửu Thôn: \ "Không phải, cậu bây giờ không muốn... \ 

Cậu ta còn chưa nói hết, Tỳ Mộc đã vọt tới cửa nhà mình, cao hứng nói: \ "Không hề gì, tớ qua đây, tớ đã ra cửa! \ "

Cậu một bả kéo cửa ra... Vẻ mặt hưng phấn đông cứng khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa. Bóp điện thoại di động mà tay cũng đã quên đặt tới bên tai.

Cái tên tóc đỏ đang đứng ở cửa nhà cậu. Biểu tình trước sau như một mà lãnh đạm, nhưng sắc mặt có chút vi diệu đỏ lên.

\ "Cậu chưa có trả lời tôi, \" Tửu Thôn nói, \ "Tôi tới thăm cậu một chút xem có việc gì không. \ "

Nhìn Tỳ Mộc biểu tình si ngốc trên mặt, Tửu Thôn giơ cái túi trong tay lên, bên trong có đặt hai phần bánh ga-tô. Cậu ta không nhịn được nói: \ "Cậu dự định cứ như thế đứng ở cửa sao? ... ! \ "

Lạch cạch!

Điện thoại di động của Tỳ Mộc rơi trên mặt đất.

Nhưng chủ nhân của nó không có vẻ gì lo lắng cho nó.

Ai bảo chủ nhân của nó ôm lấy người kia so với nó là quan trọng hơn.

Hơn nữa ôm chặt như vậy, thoạt nhìn đời này đều không tính thả.

[ hết ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro