Truyền thuyết canh mạnh bà 2 -Mạnh Bà Thang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua cầu Nại Hà cũng không uống canh Mạnh Bà . Để kiếp sau... còn nhớ , kiếp sau... còn mãi đi tìm...​

Gió âm thổi từng cơn ớn lạnh. Cô tỉnh lại, thấy xung quanh khung cảnh âm u, ghê rợn. Mùi tanh hôi đáng sợ bốc lên nồng nặc. Dưới cầu Nại Hà, Vong Xuyên giang nước trôi không ngừng nghỉ. Như dòng chảy của thế nhân, trôi rồi có hay về đâu chẳng biết.

-Hài tử, con tỉnh lại rồi đấy à?

Giọng nói già nua làm cô thấy lạnh người. Có một bà lão đang đứng khuấy một cái nồi rất to. Bà không nhìn đến cô, cầm một cái bát, múc từ trong nồi ra đưa cho cô.

-Hài tử, uống đi. Uống xong con sẽ được qua Vong Xuyên giang.

Cô đờ cả người ra. Không hiểu bà lão muốn mình uống thứ gì. Trong bát là một thứ chất lỏng trong suốt. Cô đỡ lấy, nhìn rồi hỏi:

-Thưa bà, đây là cái gì ạ?

-Con không biết sao, đây là Mạnh Bà Thang.

Cô giật mình, suýt thì làm rơi bát canh trên tay. Nhưng thật kì lạ, nó như bám chặt lấy tay cô, không rơi ra được. Bà lão lại tiếp tục khuấy cái nồi, nói chậm rãi:

-Đừng phí phạm như thế. Không uống nó, con sẽ không qua được Vong Xuyên giang, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Cô vẫn không hiểu bà muốn nói gì. Cô chỉ muốn khóc. Chẳng lẽ cô chết thật rồi sao?

-Phải... con đã chết rồi - Bà nói như đọc được ý nghĩ của cô.

-Không, con không tin.

-Hài tử, chưa uống canh mà con đã quên hết rồi sao? Con đã quên mình xuống đây thế nào rồi sao?

Cô không nói gì, chỉ cúi mặt. Bây giờ cô mới thấy, mình đang mặc một bộ đồ trắng, đôi chân rớm máu, mái tóc xõa rối bù. À đúng rồi, cô đã chết rồi. Cô có thể quên tất cả nhưng vẫn nhớ lời hẹn thề bên dòng sông Hoàng Phố.

-Nếu sau này anh chết, em sẽ làm sao?

-Em sẽ đi kiếm người yêu khác?

-Thật hả? Em ác thế?

-Anh lại không thế? Thế nếu em chết anh sẽ làm thế nào?

-Anh không biết. Nhưng nếu anh chết, anh sẽ đứng bên cầu Nại Hà đợi cho đến khi em đến.

-Em không đợi anh đâu. Nhưng em cũng sẽ không uống canh Mạnh Bà. Để kiếp sau còn nhớ anh, còn đi tìm anh đòi nợ

-Qua cầu Nại Hà cũng không uống canh Mạnh Bà. Để kiếp sau... còn nhớ, kiếp sau... còn mãi đi tìm...

Cô không nói gì, tựa vào vai anh nhìn những ánh đèn trong màn đêm huyền diệu của Thượng Hải.

-Qua cầu Nại Hà cũng không uống canh Mạnh Bà. Để kiếp sau... còn nhớ, kiếp sau... còn mãi đi tìm...

Cô lẩm bẩm, nhìn bát canh trong suốt. Canh được nấu bằng nước sông đục ngầu mà múc vào bát lại trong như nước không nguồn. Sau khi uống bát canh này, liệu cô còn nhớ gì nữa không?

-Mạnh Bà, vì sao con chết?

Cô hỏi. Mạnh Bà không nói gì, chỉ lùi về đằng sau cho phiến đá nãy giờ bị mình che lấp xuất hiện trước mắt cô. Bà khẽ xoa tay vào phiến đá, nói chậm rãi:

-Đây... là Tam Sinh Thạch. Nó ghi lại kiếp trước, kiếp này của con.

Rồi bà lùi lại. Hình ảnh bỗng hiện lên trên phiến đá. Có một cô gái và một chàng trai đang nắm tay nhau đi trên đường. Cả hai đều rất vui vẻ.

-Đó là con? - Cô lại hỏi. Mạnh Bà gật đầu - Vậy... kia là ai?

Cô chỉ vào chàng trai đang nắm tay mình. Mạnh Bà không nói gì. Cô lại nhìn chăm chú tiếp. Một loạt những hình ảnh quen thuộc chạy rất nhanh qua đầu cô. Cô ôm đầu rồi bất thần thốt lên.

-Bách Kiều.

Mạnh Bà gật đầu. Nhưng cô không nhìn thấy. Hai mắt cô cứ chăm chăm vào phiến đá. Hai người vui vẻ, nắm tay dắt nhau qua đường. Bỗng cô làm rơi một cái gì đó. Thế là cô buông tay anh, chạy theo nhặt nó lại. Nhưng cùng lúc đó, có một chiếc xe tải lớn chạy đến từ đằng sau. Khi cô cầm được vật đó lên tay cũng là lúc Bách Kiều chỉ kịp hét lên:

-Tiểu Băng! Cẩn thận!!!!!

Rầm...

Một tiếng động khủng khiếp. Cô quay mặt đi, không dám nhìn. Hình ảnh trên đá Tam Sinh cũng dần biến mất. Mạnh Bà bước lại, cầm bát canh cô đặt dưới đất lên:

-Con biết rồi chứ? Bây giờ thì hãy uống đi. Uống rồi đi đầu thai kiếp khác.

Cô đờ đẫn. Phải rồi, cô nhớ lúc đó có tiếng còi xe rất to, có tiếng Bách Kiều hét gọi cô. Và sau đó tất cả là một màu đen. Ừ, đúng rồi. Tháng sau là hai người đám cưới rồi. Vậy mà khi cô lên Vọng Hương Đài nhìn về nhân gian lần cuối, cô lại không thấy Bách Kiều đâu. Sao lại thế, tại sao mọi chuyện lại nhanh chóng và kinh hoàng như thế?

-Không, con không muốn uống, con muốn gặp anh ấy... một lần nữa thôi.

-Hài tử ngốc. Chẳng phải khi lên Vọng Hương Đài con cũng không nhìn thấy hắn sao? Trước giờ có bao nhiêu si nam ái nữ, chờ đợi nhau ở đây. Rồi cuối cùng cũng phải bước qua Nại Hà Kiều kia hết. Uống đi con, uống rồi sẽ quên hết khổ đau, phiền muộn, quên hết cả tam sinh, thế gian.

Mạnh Bà đưa cho cô bát canh. Cô không còn tâm trạng mà đón lấy nó nữa. Cô mở bàn tay ra nhìn. Một ánh sáng nhỏ lóe lên. À, chiếc nhẫn. Hôm đó cô và Bách Kiều cứ mở ra đóng vào cái hộp nhẫn nên nó mới bị rơi ra. Hóa ra, đó chính là chiếc nhẫn.

-Uống đi con, uống và quên đi những khổ đau, tình ái...

-Không...

Cô hét lên, chạy khỏi chỗ Mạnh Bà. Bà dường như vô cảm, không mấy ngạc nhiên với những trường hợp như thế này. Vẫn giọng chậm rãi, bà nói:

-Mau bắt nó về đây.

Cô chạy lao ra khỏi diêm đài. Lao qua chiếc cầu bắc vào Âm Phủ. Cô nghe thấy đằng sau là tiếng chó sủa, tiếng của quỷ tru tréo gọi tên mình.

-Tiểu Băng... Tiểu Băng... Đứng lại.

Nhưng cô làm như không nghe thấy. Cô chạy thật nhanh ra khỏi cánh cổng dẫn vào địa ngục. Ánh nắng chiếu vào làm cô cảm thấy bỏng rát. Âm hồn không đứng được trước ánh nắng mặt trời. Cô nhìn xung quanh. Có một chiếc ô rách của người đốn củi bỏ lại. Cô nhặt lấy rồi chạy thật nhanh. Ngoại trừ những ngạ quỷ, đầu trâu mặt ngựa đang đuổi đằng sau, những gì người ta có thể thấy là một chiếc ô rách đang bị gió thổi. Cô chạy ra khỏi khu rừng, tìm đường chạy vào thành phố. Những bóng âm hồn đuổi sau cô dường như còn mạnh hơn cả ánh nắng mặt trời. Chúng đi đến đây, gió lốc, bụi mờ làm không gian tối đen đến đó. Như có một cơn bão lớn hay một trận mưa to sắp đến. Cô không biết tìm Bách Kiều ở đâu. Giữa nhân gian này, cô thật lạc lõng. Cô tìm đến bên sông Hoàng Phố. Nhưng cả con sông dài như thế, biết Bách Kiều ở đâu mà tìm. Cô cứ chạy dọc theo con sông, nương theo cơn gió. Nhưng bên sông lúc này chỉ là khói tỏa của những bếp cơm chiều đang sôi sục. Cô ngồi thụp xuống, cái ô cũng rơi xuống. Chẳng lẽ cô không bao giờ được nhìn thấy Bách Kiều nữa sao?

Cô cầm cái ô, lang thang bước vào một công viên nhỏ. Trời đã hơi tối. Bọn quỷ đói có thể tìm thấy cô bất kì lúc nào. Cô mở bàn tay ra. Cái nhẫn vẫn ánh lên một thứ ánh sáng leo lắt, hiu hắt buồn. Bỗng, cô nghe thấy tiếng.

-Em đừng lo, anh sẽ ở bên mỗi lúc em buồn.

Tiếng nói đó thật thân thuộc biết mấy. Bách Kiều đang ngồi cách đó không xa, cạnh anh là một cô gái lạ. Cô cầm tay Bách Kiều, thỏ thẻ:

-Anh hứa nhé.

-Anh hứa, sẽ luôn quan tâm mỗi lúc em buồn. Sẽ chăm sóc cho em.

Từ đôi mắt trong suốt, hai hàng nước bỗng chảy dài xuống khuôn mặt cô. Đó có phải là Bách Kiều cô yêu thương, là người đã hứa sẽ đợi cô bên cầu Nại Hà cho đến khi cô đến không? Đó có phải là người mà cô luôn tin tưởng, là người cuối cùng cô nghĩ đến không?

Cô gái đó vòng tay, định ôm lấy Bách Kiều. Cô quay đi, đưa hai ống tay áo màu trắng trong suốt lên lau nước mắt. Cô không biết, bọn quỷ đã đứng bên cạnh từ lúc nào.

-Cô đã nhìn thấy những gì mình muốn. Bây giờ thì đi thôi.

Rồi con quỷ nắm lấy cổ tay cô, kéo xuống đất. Chiếc ô rách trên ghế đá bỗng rơi xuống.

-Hài tử, con đã nhìn thấy rồi đấy. Trên đời này không có tình yêu đâu.

Lũ quỷ đưa cô đến trước mặt Mạnh Bà. Chúng không muốn phải chơi đuổi bắt với cô một lần nữa nên túm chặt lấy hai tay cô. Mạnh Bà lắc đầu, cầm bát canh đưa đến trước mặt cô.

-Uống đi. Đã xuống Hoàng Tuyền thì không thể quay trở lại. Uống và quên hết đi.

Lũ quỷ thả cô ra. Cô cầm lấy bát canh, lòng bộn bề suy nghĩ. Nhưng rồi cô còn nghĩ gì được nữa đây, sau khi cô uống bát canh này. Cô sẽ quên đi Bách Kiều và cả tình yêu mà hai người đã đánh mất trong bể nhân sinh. Tất cả sẽ là hư ảo. Cả tình yêu, cả Bách Kiều, cả tam sinh này nữa.

-Qua cầu Nại Hà cũng không uống canh Mạnh Bà. Để kiếp sau... còn nhớ, kiếp sau... còn mãi đi tìm...

Cô đưa bát canh lên trước mặt, khẽ nói. Rồi bỗng cô hất bát canh xuống Vong Xuyên giang và chạy vụt qua cầu Nại Hà.

-Đừng... - Mạnh Bà kêu lên.

Nhưng đã quá muộn, cô chạy lên chiếc cầu hình cầu vồng. Khi đến giữa cầu, bỗng cô trượt chân, ngã xuống sông Vong Xuyên. Cả người cô rơi xuống. Nhưng đôi môi cô vẫn cười.

Qua cầu Nại Hà cũng không uống canh Mạnh Bà. Để kiếp sau... còn nhớ, kiếp sau... còn mãi đi tìm... Phải rồi... Kiếp sau còn nhớ... Kiếp sau còn mãi đi tìm

Một giọt nước mắt trong suốt rơi trong không trung. Thân hình nhỏ bé của cô bị dòng nước sông đục ngầu nuốt trọn.

————————————————————
Link: http://santruyen.com/manh-ba-thang-p.html

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro