Bonus Sự trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1: Con đường gian nan
Ở một khu nhà nhỏ của Hội TSTT
-Rầm!!!
-Sệttt!!!
Xuân Khang khụyu xuống, hai tay chống xuống đất, cả người ê ẩm
-Đứng lên!!-Huy hét
Xuân Khang ngồi dậy, lao đến chỗ Huy, giơ con dao ra đâm tới liên tục, nhưng Huy né được hết. Huy nắm tay Xuân Khang kéo mạnh ra trước, rồi xoay người ra đằng sau đạp mạnh vào lưng Xuân Khang, cậu bé tội nghiệp bổ nhào xuống mặt đất đầy bụi
-Chết tiệt!!-Xuân Khang đấm xuống đất-Mình sẽ chẳng bao giờ được như Khang
-Cậu có thực sự muốn mạnh hơn không?-Huy hỏi
-Hơn tất cả mọi thứ!! Tôi muốn mình có thể hữu dụng hơn! Có thể bảo vệ được Sam
-Nhưng cậu rõ ràng không thể! Cậu quá yếu-Huy tặc lưỡi
-Hừ!!! Chỉ vì anh có vũ khí mạnh hơn tôi!!!-Xuân Khang chỉ vào con dao trên thắt lưng của Huy
-Cậu nghĩ tất cả chỉ bởi con dao??
Huy ném con dao của mình về phía Xuân Khang, còn anh ta thì lại cầm con dao bình thường mà lúc nãy Xuân Khang cầm lên
-Nhặt nó lên!-Huy nói-Hãy cho tôi thấy mọi thứ cậu có đi!!!!
Xuân Khang nắm chặt con dao, chạy nhanh tới. Huy đứng yên không hề động đậy. Khi vừa tới gần, Huy né ra một bên, nhẹ nhàng tránh mũi dao đâm tới. Xuân Khang tiếp tục đâm lia lịa, Huy dùng con dao bình thường đỡ tất cả. Hất Xuân Khang ra đất, Huy nói với giọng lạnh lùng
-Bay giờ hãy xem tôi có thể làm gì với con dao "bình thường" này!!!
Huy lao tới, Xuân Khang đưa dao ra đỡ, Huy quăng con dao thẳng lên trời, rồi dùng tay chụp lấy tay Xuân Khang bẻ ngược, buộc Xuân Khang buông con dao ra. Tay kia Huy chụp cổ áo của Xuân Khang nhấc mạnh lên, rồi dộng mạnh cả cơ thể Xuân Khang xuống đất
-Hộc!!!-Xuân Khang hộc máu đỏ ra nền đất
Huy đưa tay ra một khoảng không trước mặt Xuân Khang, và, trước khi Xuân Khang kịp làm gì, thì con dao từ trên trời đâm thẳng xuống, rơi vào tay Huy, và mũi dao hướng thẳng vào con mắt của Xuân Khang. Ghì Xuân Khang xuống, Huy nói
-Vũ khí cũng quan trọng. Nhưng khi "sức mạnh" và "tốc độ" của cậu hơn hẳn những con quỷ, thì những thứ cậu cần để giết quỷ chỉ là...
Huy đứng dậy, ném con dao xuống đất, nhặt con dao của mình lên, bước vào nhà, rồi quay mặt lại nói
-...Đơn thuần chỉ là một con dao bình thường
Xuân Khang nhìn theo, đến khi Huy vào nhà và đóng sập cửa lại, thì Xuân Khang thả lỏng người xuống, nhìn thẳng lên trời, thở mệt mỏi
-Hộc!! Hộc!!
......................................................
4h sáng, Huy thức dậy, định ra tập sớm, thì nghe có tiếng động ngoài sân tập
-Bốp!!!!
-Chát!!!!
Huy len lén nhìn ra, thì thấy Xuân Khang đang tập luyện một mình bên ngoài. Cậu đấm liên tục vào những cây gỗ, cố gắng tập thể lực, gập người, hít xà. Huy cười thầm rồi lén ra sân tập khác. Về phần Xuân Khang thì cậu đang rất nỗ lực để nâng cao thể lực của mình.
-Những giọt mồ hôi đổ xuống lúc này sẽ giúp máu ít đổ hơn trong chiến trường-Xuân Khang lẩm bẩm một mình
-Reng!!!-Điện thoại của Xuân Khang reo lên
-A lô! Sam hả?-Xuân Khang bắt máy ngay với vẻ mặt hớn hở-Ừ ...ừ..Khỏe mà hì hì. Tập luyện ở đây tốt lắm! Hì ! Ờ ờ...sẽ cố gắng mà! Uk bye
Cúp máy, Xuân Khang nhìn cái điện thoại rồi cười một mình
-Hì-Lau sơ mồ hôi trên người-Tập tiếp thôi!!!
Xuân Khang tiếp tục tập luyện một cách vui vẻ hăng hái, mà không biết Huy đã theo dõi từ lâu
-Cái ...thằng nhóc này! Tập tành gì mà tới trưa lun. Mình tập đuối rồi mà nó còn tập sung thêm mới ghê
.......................................................
Vài ngày sau
Mới chập tối mà không khí có vẻ ngột ngạt hẳn đi, khiến mọi người có cảm giác khó chịu, bứt rứt. Xuân Khang sau một ngày tập luyện hăng say thì dĩ nhiên là đang ngủ chết giấc. Huy thì đang ngắm trời đêm. Đột nhiên trước cổng có một đứa bé đến
-Hu hu!! Cứu với!!
Huy mở cửa ra ngay
-Em có sao không???
-Hu hu! Cha mẹ em....đã bị giết ....máu ở khắp nơi....và ngay cả....ngay cả
-Làm sao? Nói anh nghe nào!
Ngay lúc đó, bên trong phòng của Xuân Khang, có một cái gì đó độn lên phía trên trần nhà của Xuân Khang, nhưng cậu ta không hề hay biết. Trong khi đó, bên ngoài
-Em phải nói thì anh mới giúp em được chứ-Huy cười nhỏ nhẹ
-Ngay cả...em....-Giọng cô bé bắt đầu đổi khác-cũng bị giết rồi ạ!!
-Hả?-Huy kinh ngạc
Cô bé chụp lấy Huy, cào cấu lên tay Huy. Huy quất mạnh tay ra, làm con bé văng ra một quãng khá xa. Cơ thể con bé tự nhiên co giật, vùng lưng nhô lên cao, rồi dường như có vết nứt. Rồi cơ thể nó rách toạt ra, một thứ gì đó đen xỉn, xấu xí xuất hiện, sát khí bao trùm không gian tĩnh lặng
-Khai báo tên tuổi đi! Rồi ta sẽ tiễn ngươi về Âm phủ-Huy nói
-Hì hì! Ta chỉ là một người khách đi qua, nghe tiếng Hắc thánh sĩ rất ghê gớm, nên muốn thử sức mọn vậy ấy mà-Con quỷ nói
-Thix thì cứ vào đey! Anh đek có ngán đâu...Hự
Huy ngã xuống, toàn thân tê liệt
-Ca...cái...gì...???
-Không hổ danh là Hắc thánh sĩ, chỉ có ngươi là sống sau khi dính độc của ta thôi đấy. He he
-Độc..????
Con quỷ lạnh lùng tiến tới chỗ Huy
-Sau khi giết ngươi, ta sẽ đến gia nhập quân đoàn của Jonathan! Ta sẽ chinh phục thế giới này! Há Há Há
-C...chết...t..iệt!!
..............................
Cái trần nhà đang nhô dần xuống chỗ Xuân Khang nằm
-Thật tội nghiệp! Ngươi cũng đẹp trai đấy, mà lại phải chết-Giọng nói phát ra trong không trung
Từ trong trần nhà xuất hiện những lưỡi kiếm chĩa thẳng xuống giường của Xuân Khang.
-Rầm!!!-Những lưỡi kiếm đâm mạnh xuống
-Ngươi né được!!!-Tiếng nói lại phát ra trong không trung
-Ầm ầm trên đầu trên cổ người ta mà kiu người ta ngủ yên àh?-Xuân Khang gãi mặt
Xuân Khang nhảy lên, đấm mạnh vào trần nhà. Rầm!! Và cậu bay ra ngoài nóc nhà, bên kia là một cô gái, ăn mặc khá mát mẻ. Đáp xuống đất
-Cô là.....??-Xuân Khang hỏi
-Pretty! Hân hạnh được gặp! Cho dù tôi sẽ phải giết anh
-Tôi là Xuân Khang! Hân hạnh! Cho dù cô sẽ chẳng giết được tôi
Con quỷ đang đứng trước mặt Huy, điệu bộ vô cùng đắc thắng
-Hé hé hé!!!-Nó cười
-Cười đek gì!!
Huy gạt chân con quỷ, con quỷ bật ra một bên. Huy chạy đến tống vào mặt con quỷ vài dộng
-Mày nghĩ chút chất độc đó làm gì được tao à!!!
Đạp Huy ra, con quỷ lấy lại thế, nó có vẻ kinh ngạc
-Thật không ngờ! Có người chống lại được độc của ta
Huy chạy tới, thì con quỷ đấm thẳng vào bụng Huy, nó hất cả cơ thể Huy ra đằng sau. Ngã xuống đất, Huy gượng đứng dậy
-Không có độc, ta vẫn có thể giết được ngươi
-Mơ thì phải mơ cao chứ nhỉ?-Huy cười
Cả hai lao vào nhau, Huy cúi ngươi né đòn của con quỷ, rồi nhanh chóng thụi lia lịa vào nó. Con quỷ cũng không vừa, nó chịu đòn của Huy nhưng khi vừa thấy sơ hở, lúc Huy chưa kịp rút tay về, nó đặt tay lên lưng Huy nhấn mạnh xuống. Huy đâm thẳng xuống đất, chưa kịp trở tay thì con quỷ nhậm thẳng chân lên người Huy.
-He he ! Hắc thánh sĩ chỉ có thế thôi sao
Huy đẩy chân nó ra, bật dậy, lao đến phía con quỷ. Con quỷ lãnh trọn nguyên đòn của Huy vào mặt. Nó bổ nhào ra mặt đất
-Khỉ thật! Không ngờ Hắc thánh sĩ mạnh vậy
Nhưng khi khói bụi tan dần, thì con quỷ thấy Huy đã bất tỉnh dưới đất, một bên mặt nổi đầy gân máu
-Há Há há!! Ra đó là cố gắng cuối cùng của ngươi!
........................................................
Xuân Khang cũng đang cố gắng đối phó với con ma nữ. Cầm con dao trên tay, cậu cố gắng áp sát cô ta, nhưng cô ta cứ chạy ra xa khỏi Xuân Khang. Cuộc rượt đuổi lố bịch diễn ra cả nửa giờ
-Shit!! Cô định chạy trốn đến bao giờ? Đồ xấu xí
Cô ta liền khựng lại
-Nói ai xấu hả????
Cô ta lôi từ dưới đất lên một cây chùy bằng đá bự khủng khiếp. Xuân Khang tròn mắt ra nhìn, mém nữa làm rớt con dao xuống đất
-Cái.....cái đek gì vậy =.=! ??-Xuân Khang hỏi
-Cái thứ sẽ cắm vào đầu mấy thằng dám nói tôi xấu!!!!
Cô ta cầm cây chùy chạy một mạch tới chỗ Xuân Khang
-Không hay rồi.......-Xuân Khang thở dài
Cây chùy đập thẳng xuống, Xuân Khang nhảy né khỏi nó. Rầm!!! Đất nứt toét ra
-Má ơi!!
-Đừng hòng né!!!!
Cô ta rượt theo Xuân Khang, đập liên tục. Xuân Khang chạy cứ như vịt, hòng né khỏi cây chùy vĩ đại của cô ta.
*Con nhỏ này là thú chứ ma quỷ gì >.<!*Cậu nghĩ thầm
Chạy mãi cũng không phải là cách. Thực sự nó cũng là một cách đấy, nhưng ai có sức chạy đua với con ma nữ cầm chùy, lăm le nện vào đầu mình. Xuân Khang quyết định chiến đấu. Cậu né một nhát chùy của cô ta, sau đó nhảy bổ về phía cô ta, rút con dao ra. Cô ta bị bất ngờ, đứng im không làm gì được. Xuân Khang một tay cầm dao, tay kia túm cổ cô ta nhấn xuống đất. Giơ con dao lên Xuân Khang đâm mạnh xuống
-Roạt!!!
Con dao cắm xuống mặt đất, ngay sát sổ con ma nữ. Xuân Khang bỏ đi
-Đ...đứng lại đã!-Cô ta gọi- Sao anh không giết tôi? Anh không ghét một con quỷ sao?
-Là nam nhi thì không được bắt nạt phụ nữ-Xuân Khang cười
Xuân Khang chạy tới chỗ Huy, thì thấy Huy đang nằm dưới đất, bất tỉnh. Bên cạnh là một con quỷ đen đúa đang đứng. Xuân Khang nhảy tới, đạp ngang mặt con quỷ. Thật bất ngờ là con quỷ không hề chống trả. Nó té ngay lập tức. Xuân Khang tiếp đất, nhìn con quỷ gãi gãi đầu
-Nó bị gì thế nhỉ??
-Thật ra....con quỷ đó là một phần của tôi-Pretty nói từ sau lưng Khang
-Của cô????
-Uk. Tôi định dùng nó để giết anh ta
-Vậy tại sao lại không giết???
-Uhm...-Cô ta có vẻ lúng túng-Tạm thời thì tôi không giết hai người, nhưng khi gặp lại ở chỗ Jonathan, thì tôi sẽ phải ra tay, hai người liệu mà lo đấy nhá
Rồi cô ta với con quỷ dzọt mất. Xuân Khang nhìn theo, vẫn không hiểu gì cả

Chap 2: Devil Hunter
Bước ra khỏi sân bay, Hùng nhận ra mình không còn ở Việt Nam nữa, trong đống người chờ người thân, Hùng thấy có một cái bảng ghi tên mình. Người cầm nó là một người đàn ông, dáng người nhỏ, gầy, tóc bạc, đôi mắt hiền, và bác luôn cười mỉm. Hùng bước ra
-Chào bác! Cháu là..
-Hùng, bác biết mà-Ông ta cười
Chiếc xe cũ kỹ chạy chầm chậm về một tòa nhà cổ kính, to lớn, nhưng cũ nát, khu vườn rộng nhưng cỏ mọc um tùm và dây leo quấn đầy những cái cột đá to bự . Trước cái cổng sắt kẽo kẹt có treo một cái bảng "Cấm vào". Chiếc xe lăn bánh vào trong khuôn viên của tòa nhà. Hùng bước ra, đứng tần gần nhìn khắp khu nhà, không gian yên tĩnh, cây cối xung quanh rợp lá làm dịu đi cái nắng trưa. Hùng mê mải nhìn, đầu óc nghĩ miên man, và có lẽ cậu cũng không tỉnh lại nếu ông bác không gọi
-Hùng!!! Vào đây
Hùng xách cái valy chạy vào nhà. Bên trong có một ông da đen đang đứng như chờ Hùng vào, ông ta to lớn, vạm vỡ, một bên mắt bị băng lại, nhưng không che hết cái vết sẹo kéo dài từ trán xuống mũi, xuyên qua mắt
-Đây àh???-Ông ta hỏi-Thợ săn quỷ àh?? Thằng nhóc này???
-Dòng máu chảy trong người nó cũng là dòng máu chảy trong người Lance, sao anh có thể chắc chắn, bất cứ điều gì??
-Nhóc chắc là nhóc có thể trải qua đợt tập huấn này chứ?-Ông da đen quay sang Hùng
-Tôi không phải là nhóc, tôi là Hùng-Hùng cãi lại-Tôi sẽ trở thành Thợ săn quỷ
-Haha! Tốt tốt-Ông bác tóc bạc nói-Ta là Frank, kia là Ken, hai ta sẽ huấn luyện con thành Thợ săn quỷ
-Xời! Nó sẽ chẳng làm được gì đâu-Ken bĩu môi
Hôm sau, Hùng ra sân tập với Frank. Frank đưa cho Hùng một cây súng và bảo
-Cẩn thận! Không phải đồ giả đâu
Hùng cầm chặt cây súng, nhắm vào những cái bia bằng giấy, rồi bóp cò. Cây súng thật nặng hơn những lần Hùng đi bắn ma trong siêu thị, và cũng giật hơn, sau mỗi phát bắn, tay Hùng lại run lên. Không kiểm soát được mình, Hùng bắt đầu bắn đại. Những phát súng vang lên, nhưng tấm bia không hề sứt mẻ. Frank lại gần Hùng, lấy lại cây súng, từ từ thay băng đạn khác, rồi bắn. Từng viên đạn lần lượt bay trúng tâm của bia. Hùng nhìn theo, hai mắt tròn, miệng chữ o. Frank đi vào nhà, và Ken đi ra, tay đeo một cái găng có một mảnh sắt dày chừng 2cm. Ông ta ném cho Hùng đôi găng tương tự
-Mang vào!!-Ông ta bảo
-Tại sao??
-Vì tôi sẽ đánh cậu, nhóc ạ!!!
Ken nhảy tới nhanh như chớp, và Hùng lãnh nguyên cú đấm vào mặt, khuôn mặt cậu như muốn nổ tung ra, và cậu văng tuốt ra sau. Loạng choạng ngồi dậy, chưa kịp định thần thì Hùng ăn một đấm nữa.
-Bốp!!!!
Hùng va đập mạnh vào bức tường, rồi té xuống đất.
-Đứng dậy!-Ken lạnh lùng nói
Gượng dậy, Hùng mệt mỏi chống tay lên gối, hai mắt đã bắt đầu mờ đi. Chạy tới chỗ Ken mà chân nọ xọ chân kia, Hùng đấm ông ta mà như phủi bụi cho ông ta. Ông ta dộng từ trên xuống Hùng, Hùng té đập mặt, bất tỉnh ngay.
Từng ngày trôi qua đối với Hùng như địa ngục trần gian. Những bài tập ngày càng khắc nghiệt, và những cú đấm ngày càng nhiều thêm. Trước đây Hùng cũng đã từng trải qua nhiều lần luyện tập, nhưng đây là lần khắc nghiệt nhất. Khắp người Hùng đau ê ẩm, mọi chỗ đều được băng bó. Ý nghĩ bỏ cuộc xuất hiện liên tục trong đầu Hùng
-Bốp!!!!
Cú đấm như trời giáng đánh gục Hùng thêm một lần nữa. Nằm sóng soài trên bãi bỏ, những ngọn cỏ thấm đẫm máu tươi của Hùng.
-Tôi bỏ cuộc!!!-Hùng nói
-Hèn nhát-Ken nhìn khinh rẻ Hùng rồi bỏ vào nhà
Nhìn lên bầu trời xanh, với những đám mây lững lờ trôi. Trong một chốc sự bình yên xâm chiếm lấy Hùng, đưa Hùng về những kỷ niệm êm đẹp với mọi người. Quên bẵng đi cơn đau, Hùng nhắm mắt lại và hít một hơi dài
-Cảm giác yên bình, hả?
Hùng bật dậy, nhìn ngang qua, là Frank đang nhìn Hùng, và cười
-Một thứ cảm giác khiến mọi người thấy dễ chịu. Nhưng cái giá phải trả cho nó không hề nhỏ
-Hả? Là.....
-Đằng sau những bầu trời trong xanh kia, là những người đã lấy tính mạng mình ra, để những người có thể hưởng thụ cảm giác dễ chịu này. Lance, bác ruột của cháu, là một trong số những người đó
Hùng nhìn Frank, im lặng
-Những bài tập ấy khó khăn quá, hả? Đối với một người có huyết thống Thợ săn quỷ thì nó như vậy, thì đối với một người bình thường nó sẽ như thế nào?
-Ý bác là....
-Ken, thuở nhỏ gia đình cậu ta bị quỷ sát hại, một con quỷ mạnh và độc ác. Ken thực sự không hề có huyết thống cao quý như ta và cháu, huyết thống Thợ săn quỷ. Nhưng không ai biết trước được gì, giờ đây cậu ta là một Thợ săn quỷ mạnh mẽ. Và vì thế cậu ta rất ghét những ai có huyết thống, cậu ta cho đó là "Sự thương hại" của Chúa
Hùng vẫn im lặng, nghe theo từng lời nói của Frank. Frank dừng ở đó, nhìn Hùng cười nhẹ, rồi bước vào trong nhà. Hùng ngồi đó, nhìn bầu trời xanh kia. Một cảm giác không rõ tên nhúm lên trong cậu, nó khiến cậu quên đi những nỗi đau đớn.
Ngày hôm sau...
-Bốp!!!
-Đứng dậy đi!!-Ken la lên
Hùng gượng dậy, cậu chống tay lên gối, miệng thách thức Ken
-Chỉ có thế thôi sao?
Ken nóng máu, dồn sức thụi mạnh vào mặt Hùng. Cú đấm mạnh trên mức bình thường, tung Hùng lên không trung, rồi đập mạnh xuống đất. Ken quay lưng đi
-Được bao nhiêu mà lớn lối
-Đi đâu??.....Vẫn.....chưa...xong.....
Ken ngạc nhiên quay lại, Hùng đang đứng trước mặt Ken, như chưa hề bị ngã. Hùng chạy nhanh đến, móc vào hàm dưới của Ken, quá ngạc nhiên nên Ken lãnh trọn cú đấm và ngã cái rầm.
-Hê hê! Cú đầu tiên-Hùng cười đắc thắng-Sẽ còn nhiều cú lắm..nhá
Ken bật dậy ngay lập tức, quệt chút máu trên miệng, Ken cười, vẻ hả dạ
-Được lắm!
Hai người xông vào quần nhau tới tấp, dĩ nhiên là Hùng ăn đòn nhiều hơn, nhưng cậu luôn đứng dậy, và Ken bắt đầu ăn đòn nhiều hơn là ông ta nghĩ
..........................................
Vài tuần sau
-Rầm!!!
Hùng nằm chỏng gọng, mắt thất thần, miệng há hốc, các vết thương đã nhiều hơn bội phần. Ken cũng đứng không vững, ông ta mệt nhọc chống tay vào tường
-Khá đấy! Nhưng chưa đủ đâu-Ông ta cười, định bỏ đi
-Đ...ứng...l..ại....
Ken kinh ngạc quay lại.Hùng đang đứng thẳng, nhìn xoáy vào Ken, máu đầy trên mặt và ướt đẫm cả áo
-Bầu trời xanh kia.....sẽ do tôi bảo vệ-Hùng chỉ tay vào ngực
Hùng cười, Ken cũng cười. Hai người xông đến với tất cả sức lực còn lại. Hùng cúi đầu né được cú đấm tới của Ken, rồi
-Bốp!!!
-Hộc!!!-Ken than
Ken ngã cái rầm xuống đất, bất tỉnh. Hùng nhìn lên trời, bầu trời trong vắt không một gợn mây, như đang chúc mừng Hùng
-Ta là Thợ săn quỷ đây!!!!!!-Hùng hét lớn
Rồi cậu ngã cái rầm xuống đất, ngay cạnh Ken. Frank từ trên ban công nhìn xuống, nhẹ gật đầu
.............................................
-Pang!!! Pang!!!!
Cả loạt đạn đều trúng tâm. Hùng hạ súng xuống, rồi cười
-Hùng! Có tin rồi-Frank chạy vào
-Gì vậy?
-Cháu có quen ai trong TSTT, tên Huy không?
-Có chứ! Mà có chuyện gì vậy?
-Cậu ta fax tới cháu đây!
Hùng giật lấy tờ giấy trên tay Frank. "HellGate"

Chap 3: Linh hồn tội lỗi
Ngồi trong một căn nhà hoang, khu ít người qua lại. Thiện run bần bật, nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Hai cánh tay bó gối dính máu đỏ lòm
..............................................
-Leng keng!!!-Tiếng những mặt dây chuyền hình chữ thập chạm vào nhau
-Hỡi Đấng cứu thế, hãy cho con sức mạnh, để đối đầu với một linh hồn đã bị vấy bẩn, ngập trong sự khát máu, trụy lạc
Nắm chặt mặt dây chuyền hình thánh giá trong tay, nhắm chặt hai mắt, những bước chân vô định hướng về một ngôi nhà hoang
.........................................
Đêm trăng tròn. Thiện ẩn náu trong một ngôi nhà hoang, tự xích mình lại bằng những sợi xích to bự. Thiện ngồi đó, co giật liên hồi. Thỉnh thoảng đôi mắt Thiện lại trở thành màu vàng, nhưng Thiện nhắm nghiền mắt lại, và lắc đầu thật mạnh. Tay chân Thiện bắt đầu to lớn, áo, quần Thiện bắt đầu rách toạt ra. Ý thức bắt đầu mờ dần, mắt Thiện trở thành màu vang chóe, sáng lóe lên trong góc nhà. Mồ hôi túa ra, Thiện vẫn cố gắng chống lại "con thú" trong mình. Cậu đập mạnh đầu mình vào tường
-Rầm!!!! Rầm!!!!!
Bức tường nứt ra, rồi từng mảnh tường rơi ra. Đầu Thiện chảy máu đỏ cả mặt. Những cơn đau giúp Thiện tỉnh thêm đôi chút, nhưng những cơn đau cũng bắt đầu mờ dần. Mặt Thiện bắt đầu thay đổi, lông mọc ra che khuất cả khuôn mặt. Ý thức cũng đã bị che lấp mất, bởi sự hưng phấn, khoái lạc
-Grrrrừ!!!!
Trên một con đường vắng, một thằng ăn cướp tính xyz với một cô gái. Nó kẹp chặt cô gái vào, tường, tay mò mẫm lung tung
-Hế hế!!!-Gã ta cười khoái trá
-Buông tôi ra!!-cô gái gào thét một cách vô vọng
-Ầm!!!!!
Một cái gì đó đập mạnh xuống đất, tung bụi lên mù mịt. Gã ta một tay che mặt, tay kia vẫn giữ chặt cô gái.
-Cái đek miệ gì thế???-Hắn nói
Từ trong lớp bụi mù mịt. Một sinh vật lông lá từ từ bước ra, đôi mắt nhìn gã đê tiện khoái trá. Gã ta bắt đầu run cầm cập, tay chân run rẩy. Gã buông tay cô gái ra, lùi từ từ, rồi quay lưng định chạy đi. Con thú nhảy mạnh về phía trước, và đáp cái rầm xuống trước mặt gã ta.
Gã nọ đứng đực ra nhìn con thú đã áp sát mình. Khuôn mặt của gã méo xệch, trông như một thằng hèn
-Hãy tha...tha cho tôi..Tôi sẽ không như thế nữa...-Gã van xin con thú
Con ma sói có màu lông của đêm đen lạnh lùng thụi mạnh vào bụng gã. Một cú đấm mạnh? Không! Nó mạnh hơn bất cứ cú đấm nào mà gã du côn từng bị đấm. Nó đau hơn, kèm theo những cơn đau xé da xé thịt. Gã nhìn xuống, nắm tay của con thú đang giữ một cái gì đó, tự nhiên mắt gã ta hoa lên nên không thấy rõ. Con thú giơ nắm tay lên gần mặt của gã du côn. Lúc này gã ta mới thấy rõ những gì trong tay của con thú. Một đoạn ruột đỏ lòm vẫn còn ấm nằm trong tay con thú màu đen, cả cánh tay nhuộm đỏ máu của gã. Gã du côn mặt xanh lét, lịm dần rồi đổ cái rầm xuống đất. Cô gái kia nãy giờ trông thấy cảnh tượng đó, hai chân bủn rủn không chạy nổi. Con ma sói nghe tiếng động, nhìn qua. Khi biết con thú đó đang nhìn mình, cô gái càng hoảng sợ hơn. Con ma sói bước từng bước lại gần cô gái. Cô gái lấy hết can đảm quay đầu chạy, nhưng con sói đã nhanh hơn một bước.
-Phập!!!!!
Máu văng đầy con đường vắng. Tiếng tru hoang dại vang lên trong đêm tối, nhem lên chút sợ hãi, bất an ở những người vô tình nghe phải.
....................................................................
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn vào cánh tay dính đầy máu, Thiện đã biết được chuyện đêm qua. Cậu ẩn mình trong bóng tối, nơi những tia nắng không chiếu tới. Trong những giấc ngủ thoáng qua vài phút của cậu, cậu thấy những người lạ mặt xuất hiện, bắt trói cậu ra ngoài. Khi nhìn lại, thì thấy Khang, Hùng, Xuân Khang, và các bạn khác đang nhìn mình khinh bỉ. Giật mình, bật dậy, Thiện thở dài khi nhận ra đó chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ.
-Kétttt!!!!
Tiếng cánh cửa dưới nhà mở ra kẽo kẹt. Thiện tưởng mình vẫn còn mơ, nhưng không, đây là sự thực. Thiện hồi hộp lắng nghe từng bước chân
-Cộp....Cộp...
Từng bước chân nhẹ nhàng, rón rén bước vào trong căn nhà cũ nát, hoang tàn. Thiện ngồi im trong bóng tối, lặng lẹ chờ đợi người đó xuất hiện. Trong thâm tâm xuất hiện những hình ảnh của cơn ác mộng khi nãy, Thiện phần nào nghĩ rằng mình sẽ bị bắt, bị giết. Trên cái cầu thang, đối diện chỗ Thiện đang núp, bắt đầu nhô một phần đầu lên. Thiện im lặng, dõi theo, đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho mọi chuyện sắp xảy ra. Nhưng, thật bất ngờ, từ dưới nhà đi lên cầu thang, là một cô gái, tóc thắt bím vắt qua một bên vai, đeo kính tròn, trên ngực đeo một sợi dây chuyền hình thánh giá. Cô nhìn ngang nhìn dọc và tầng lầu trống hoắc, dường như đang tìm Thiện. Một lúc sau, cô ta bắt đầu nhắm mắt, xoay vài vòng, rồi bước đi. Thiện căng mắt ra nhìn, muốn bung con mắt ra, mà vẫn không tin được, cô ta đang đi tới chỗ cậu. Từng bước, chậm rãi, nhưng không hề nghi hoặc, hoàn toàn tin tưởng, cứ như cô ta biết chắc mình đang đi đâu vậy
*ặc....cô ta đang tới gần....*Thiện nuốt nước bọt cái ực
Bất ngờ cô ta bước vào một chỗ bị thủng. Sượt chân, cô ta sắp té xuống. Thiện lao ngay ra, tóm lấy tay cô ta kéo lên. Hai người ngồi kế nhau, thở hồng hộc
-Hê, tìm được anh rồi-Cô ta mở mắt ra, cười
-Cô làm cái quái gì vậy?-Thiện hét vào mặt cô ta-Tôi mà không kéo là cô gãy tay gãy chân chắc rồi
-Nhưng anh đã giúp, phải không?-Cô ta cười tự tin-Trên đời không hề có chuyện gì ngẫu nhiên cả, tất cả đã được Chúa sắp đặt, Người đưa tôi đến đây để tìm lại "Ánh sáng" cho anh
-A....Ánh sáng..??? Cô nói cái quái gì vậy???
-Ở cái thời khắc đó, khi linh hồn anh chia làm hai nửa:thiện và ác. Anh không thể chống lại nửa ác của mình, anh bị nó khống chế, và đừng nói là anh không thích cái cảm giác hưng phấn, khoái trá đó
-U....um...-Thiện không nói lại được vì cô ta đã biết tất cả
-Tôi sẽ giúp anh chống lại nửa ác đó, giúp anh kiểm soát nó, bắt nó phải phục tùng mọi mệnh lệnh mà anh đưa ra
-Hửm??? Nhưng ít ra cũng phải cho tôi biết tên cô chứ
-Tên thánh của tôi là Maria
-Chính xác thì cô định giúp tôi bằng cách nào???
-Tôi sẽ dùng dòng máu thuần khiết của mình để thanh tẩy linh hồn cho anh, giúp anh đối đầu với nửa kia của mình
-Cô điên à???-Thiện hét-Hy sinh tính mạng vì một người không quen biết!!!
-Đó là sứ mạng của tôi, đó là sứ mạng mà Chúa sắp đặt cho tôi
-Cô điên rồi!!!
Thiện đứng dậy, chạy phắt khỏi cô ta nhanh nhất có thể. Được một quãng khá xa, quay lại không thấy cô ta đuổi theo, Thiện dừng lại dựa vào tường thở hồng hộc
-Hộc..... Hộc.....Cô ta không đuổi theo sao????
Buổi chiều nhanh chóng qua đi, đêm sắp đến. Thiện nhìn theo cảnh mặt trời lặn dần, vẻ mặt nghiêm túc.
-Tao nhất định sẽ không để mày chiếm hữu nữa!!!
Thiện trói tay trói chân mình lại bằng cả chục sợi dây xích chó, rồi tự đập đầu xuống đất cho ngất đi. Trong cơn mê, Thiện thấy mình đang đứng trước một tấm gương, và bên trong tấm gương, chẳng có Thiện nào cả, mà chỉ có duy nhất một con ma sói đen đang nhe nanh gầm gừ
-Cảm thấy......mạnh mẽ, hả?-Con sói trong gương cất tiếng
-Mày...là...-Thiện nhìn thẳng nó-...tao..???
-Đừng quy tao chung với mày!-Con ma sói thét lên-Mày chỉ đơn thuần là chủ của một cái xác sắp trở thành của tao
-Đừng hòng!! Thân xác này là của tao!! Không ai có thể lấy nó từ tao được, kể cả một con thú như mày
Con ma sói từ trong gương bước ra, đứng song song với Thiện
-Mày hãy nhìn vào gương mà nói điều đó
Trong gương, Thiện thấy con sói đang giết hại những người bình thường. Máu văng khắp nơi, xen lẫn với rất nhiều những bộ phận cơ thể bị rách bươm, dập nát, sát khí bao trùm cả khu, những người dân chạy toán loạn. Những tiếng tru phấn khích cất lên, tạo nên một bản hòa tấu thật ghê sợ và đẫm máu.
-Dừng lại!!!!-Thiện hét lên
-Dừng???? Tao chỉ mới bắt đầu thôi-Con ma sói cười
Thiện lao vào sống chết với con ma sói, nhưng không thể nào khiến nó bị thương. Con sói quá mạnh, nó chỉ hất nhẹ, Thiện lập tức văng ra đất
-Biết khôn thì ngồi đó!!!-Nó gườm Thiện
-Muốn tao dừng lại, thì mày phải giết tao!!-Thiện nhìn thẳng con ma sói
Bên ngoài, xác người ở khắp nơi, con nít chạy toán loạn khóc, cảnh sát với những cây súng lục nhỏ chẳng làm gì được một con ma sói cao gần 2m. Trước mặt con ma sói xuất hiện một cô gái
-Là....là cô ta!!-Thiện hét-Chạy đi!!! Đến đây làm gì
Cô ta đứng trước con ma sói, giơ hai tay ra không cho nó đi
-Dừng lại! Hỡi linh hồn tội lỗi! Ta đến với sứ mạng được Chúa giao cho. Thanh tẩy ngươi
Tay trái con sói giơ lên, định cắm phập vào người cô ta. Nhưng cô ta không run sợ, cứ đứng đó, chờ đợi để bị giết. Bất ngờ tay phải lao ra, đỡ năm cái móng sắt nhọn.
-Ch....chạy.đi...tôi không...giữ...được...lâu..-Con ma sói nói một cách khó khăn
-Tôi không chạy! Đây là nhiệm vụ của tôi-Cô ta cứ khăng khăng
Con ma sói rút móng ra khỏi tay phải, nhanh như cắt đẩy tay phải ra, rồi đâm nhanh vào người cô gái
-Phập!!!!
Năm cái móng sắt nhọn cắm xuyên qua cô gái ấy, đâm vào tường. Con ma sói bộ dạng phấn khích ra mặt
-Tao không để mày làm thế nữa!!-Thiện hét lên
Bất ngờ con ma sói, trong tâm trí của Thiện, yếu dần. Nó co rút người lại, răng nanh nhỏ dần, những cái móng cũng rút vào. Con ma sói trông không khác gì Thiện bây giờ, chỉ khác một cái là nó có đôi mắt màu vàng và răng nanh vẫn còn đôi chút nhọn
-Chuyện....chuyện gì thế này..???-Con ma sói kinh ngạc
-Tay đôi thì tao đek có ngán mày-Thiện nói
Thiện lao đến thụi thẳng vào mặt con sói. Mọi thứ mờ dần và xoay vòng, Thiện chưa kịp hiểu gì thì cậu đã nhận ra mình lấy lại được ý thức, và cơ thể. Cậu ôm lấy cô gái
-Sao cô lại làm như vậy chứ??-Vẻ mặt Thiện rất đau khổ
-Tôi ...đã hoàn thành nhiệm vụ...-Cô gái cười nhạt-Bây giờ..tôi...sẽ..v.ề....với Chúa
Cô ta gục đầu xuống vai Thiện, tay buông thõng. Thiện đỡ cô ta xuống, tay giật lấy cái dây chuyền trên cổ cô ta. Đeo vào cổ mình
-Tôi không nghe lời của Chúa!! Tôi sẽ tự tạo tương lai cho mình
Từ xa vang lên tiếng còi hụ, Thiện nhận ra, liền phóng vào một con hẻm tối đen, bỏ lại thảm cảnh đầy máu me ở đằng sau, bỏ lại quá khứ của một thằng Thiện ngày đó. Ở cuối con đường đen tối, không bóng người, chỉ có một con ma sói có màu lông của đêm đen, lặng lẽ đứng đó như một kẻ độc cô duy ngã

Chap ngoại truyện
Chap 4 Sau lưng bạn
(Câu chuyện xảy ra vào lúc Khang còn nhỏ, và cậu vẫn còn nhát chết)
-Về thôi, Khang!
Cô nhóc với dáng người nhỏ nhắn đang gọi một thằng nhóc giấu đôi mắt nhút nhát đằng sau mái tóc đen rũ xuống, đó chính là Khang và cô nhóc kia là Hồng
-Ờ… ờ, mình ra liền-Khang nói với Hồng
Hồng chạy trước, và Khang chạy theo sau ra khỏi cổng trường. Buổi chiều tà hắt xuống mặt đường một màu đỏ sậm. Bên ngoài là một câu bé khác với mái tóc chải gọn, đeo một cái túi xách, nhìn cậu có vẻ mạnh mẽ, cậu ta nói với Khang và Hồng
-Ê ê!! Nhanh đi chứ hai người kia, hú hí gì trong đó mà lâu vậy?
-Thì ra rồi nè, làm gì dữ vậy!-Hồng lè lưỡi ra
-Hùng, chờ… chờ tao chút…-Khang vừa thở dốc vừa chạy theo
-Rồi rồi-Hùng thở dài
Ba đứa đi chầm chập dưới con đường đang tối dần. Cả ba nói chuyện và cười đùa, cho đến khi con đường về nhà chia ra ba hướng
-Về nha-Hồng vẫy tay
-Bye!-Hùng nói
Khang đứng trước con đường dẫn về nhà mình, trời đã tối hẳn và các ngọn đèn chưa hãy lên. Con đường trở nên đen tối và ghê sợ trong mắt Khang. Cậu lấy hết sức chạy thật nhanh về nhà, trong đầu hiện ra những cảnh trong phim kinh dị, cảm giác như có ai đó đang rượt theo. Ý nghĩ đó khiến Khang thêm sợ và chạy nhanh hơn nữa. Lạnh!!! Cảm giác này là… thật… sau gáy Khang đang có một ai đó chạm vào… bàn tay lạnh lẽo khô khốc đang túm lấy sau gáy của Khang.
-AAAA-Cậu vừa chạy vừa hét lên
Ầm!! Khang tông vào một người đi trước. Cậu té xuống đất, tay chân trầy trụa. Như bản năng sẵn có, Khang gục mặt xuống và khóc ngon lành. Chợt có tiếng nói
-Cậu nhóc không sao chứ?
Khang ngước mặt lên, cậu thấy một người đàn ông đang chìa tay ra với mình. Nắm tay ông ta, Khang đứng dậy, lúc này cậu mới chú ý đến trang phục của ông ta. Nổi bật là một cái áo màu đen có nón
-Tối mù tối mịt mà chạy là nguy hiểm lắm đó-Ông ta vỗ vào đầu Khang-Thôi, nếu nhóc không sao thì về đi
Khang cảm thấy lạ lùng, điều gì đó không thể giải thích bằng lời. Cậu bước đi một lúc, và khi quay lại thì cậu thấy ông ta đang cười và vẫy tay với mình. Điều đó khiến Khang thấy an tâm hơn, cậu chạy nhanh về nhà mình. Sau khi không thấy Khang nữa, ông ta mới quay ra sau lưng mình
-Mày lẩn trốn nhanh đấy-Ông ta nói
Trước mặt ông ta là một bộ xương màu trắng bệch, cái đầu sọ bị mất một mảng xương và quanh đó có nhiều vết nứt, nó quấn một mảnh vải màu trắng đục, trên đó có vài vết máu
-Grào..!!!-Nó hét lên
–Ma quỷ, ngươi gây hại cho dân lành-Ông ta từ từ nói-Và ta, Âm hầu, sẽ tống ngươi về chỗ của mình, Địa ngục
Con ma lao vào ông ta, và nhanh như cắt, ông ta túm lấy cổ nó dộng mạnh xuống đất, nền đất bắt đầu xuất hiện một vũng máu, và con ma bị lún dần xuống vũng máu tanh tưởi đó.
…………………………………………………………….
Khang đã gặp một Âm hầu khi còn nhỏ, mà cậu không hề hay biết
Điều đó có ảnh hưởng đến sự thay đối của cậu sau này, hay là vốn dĩ cậu đã là một người mạnh mẽ??
Và liệu việc cậu trở thành Âm hầu có liên quan gì không??
Có lẽ, chỉ có Số phận mới biết
……………………………………….Số phận là một kẻ thích đùa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro