Quá khứ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:
Trời sáng, cả bọn lục đục làm đồ ăn sáng
-Trời, còn nửa cây chả mà đứa nào hốt rồi-Phương la lên
-Tại….hum qua chơi Liên minh mất sức quá, tụi tao phải nạp năng lượng-Khang với Sơn nói
-Trời ơi là trời, nửa cây chả mà hai đứa ăn àh-Phương la
-Nhức đầu quá-Nam hét lên-Mấy phụ huynh biết trước cái bụng của hai thằng ông nội kia không đáy, nên đã nhờ đầu bếp nấu cho ăn rồi
-Cộc cộc!!
Có tiếng gõ cửa, Khang ra mở
-Đồ ăn sáng đến rồi đây
Mai, nhỏ bạn cùng xóm tụi thằng Khang, chỉ có mẹ nó đi tắm biển, ba nó bận việc phải ở lại làm. Mai nấu ăn ngon phải biết, lại được cái xinh, nên đứa nào trong xóm cũng mê
-Mùi thơm thế, Mai cho tụi này ăn cái gì dzạ??-Khang hỏi
-4 phần cơm gà-Mai cười nói
-CƠM GÀ!!!!!-Ba đứa kia la hét phía trong nhà
-Rồi, vậy Mai về nha-Mai nói
-KHÔNG HUN TẠM BIỆT ÀH-Tụi kia lại đồng thanh
-Chém tụi bây chết bao giờ-Khang gằn giọng
Ăn xong, tụi nó ngồi xoa bụng, ra vẻ sung sướng lắm
-Đời không thể tuyệt vời hơn được nữa- Sơn nói
-Thôi thôi, ăn rồi nằm, tính làm heo àh??-Khang nói-Ra công viên tập thể dục nào
-Mới ăn xong lại tập thể dục??-Phương nói
Nói vậy nhưng tụi nó cũng ra, trên đường đi, tụi nó thấy một em bé đang chơi banh, chợt trái banh lăn ra đường, em bé chạy ra theo
-Em bé kìa-một người gần đó la lên
Một chiếc xe tải chạy đến, em bé nhặt trái banh xong, nhìn lên, chiếc xe tải đã tiến sát:
-Cứu con tôi với-Mẹ bé đó la lên
-Sạttttttt!!!
Chiếc xe tải chạy qua, mọi người nhìn thấy bên kia đường là Khang đang ôm em bé, mẹ em bé chạy qua, cám ơn Khang rối rít:
-Cám ơn cậu, nếu không có cậu tôi không biết sao nữa.
-Không sao đâu cô-Khang cười.
Bọn bạn Khang chạy lại:
-Mày không sợ chết àh??-Sơn hỏi
-Mày làm một việc dũng cảm lắm- Phương cười
-Hay gì mà hay, nó suýt chết đó-Sơn gằn giọng
-Nhưng..đó mới là Khang của chúng ta đúng không, nếu nó không liều thì nó đâu còn là Khang nữa-Nam nói
-Thôi, về băng bó đi-Phương nói
-Tao bị nhẹ thôi mà-Khang cười
-Nhẹ gì mà nhẹ, tao thấy tay mày xước một đường, máu chảy ròng ròng kia kìa . Hùng nói
Khang đã cố giấu cái tay, nhưng đã bị nhận ra. Thế là mấy đứa kia dìu nó về nhà
-Rồi sẽ để lại sẹo cho coi-Sơn nói
-Con gái thích sẹo mà-Khang cười, mồ hôi nhẽ nhại trên người
Bên kia đường, một con chó màu đen, có đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn Khang
-Cậu đã cứu một người có số phận là cái chết, vì vậy cậu sẽ phải thế chỗ cho nó, ai da, thật tiếc là phải giết một người đặc biệt như cậu-Nó thở dài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro