CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Triết Hàn, cậu xem hôm nay mình mặc bộ đồ này đẹp không?"

Nữ sinh trung học tóc xoã chấm lưng, diện chiếc đầm voan trắng nhẹ nhàng, mỉm cười thật tươi với một nam sinh khác đang ngồi ở trước mặt.

Cậu nam sinh ấy nhìn cô, đôi mắt liền sáng lên như một vì sao bừng giữa đêm tối, đáy mắt hơi dao động mà thu gọn hình ảnh cô gái nhỏ trước mặt.

Nhẹ nhàng đáp: "Rất đẹp!"

Trong vài giây, nữ sinh ấy cắn nhẹ ngón tay mình, sắc diện ửng hồng. Rõ rệt là một gương mặt đang ngượng ngùng.

Cô ấp úng: "Hôm nay mình đi đón anh ấy...Mình thực sự rất hồi hộp! Đã gần hai năm rồi."

Lập tức, sự mê say trong đôi mắt nam sinh ấy vụt tắt, vội quay mặt sang nơi khác: "Cũng nhanh thật, mới đây anh ấy đã đi được gần hai năm!"

Diễn cảnh bình lặng cuối cùng ấy phút chốc vỡ ra thành những mảnh vụn sắc nhọn. Ghim vào tim đau đớn tột cùng, không gian kéo xuống sắc đỏ hệt như máu.

Đáng sợ kinh hoàng!

Chiếc giường bệnh đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, người nằm trên đó phủ lên một môt mảnh khăn trắng thật to. Điểm trên màu nền trắng tinh là những vết máu đỏ tươi vẫn chưa kịp khô. Xen lẫn trong mớ kí ức hỗn độn, là hàng vạn lời oán than, trách móc và chửi rủa.

"Đồ cầm thú! Cậu không phải con người..."

"Tao không có thằng em như mày!"

"Cả gia đình mấy người đều là cầm thú đội lốt người, tất cả mấy người..."

"Làm ơn, hãy để con ra khỏi đây! Con xin bố!"

Giọng nói khản đặc khó khăn kêu lên, hệt như bị một tảng đá lớn đè lên lồng ngực, chỉ thấy bị chèn ép xuống tận cùng của thống khổ, không thể một lúc vùng vẫy.

Bàn tay thoáng siết chặt lên tấm ga nệm, điên cuồng kéo chúng đến méo mó xộc xệch hẳn đi.

"Triết Hàn! Triết Hàn..."

Âm thanh nào đó gọi lớn bên tai. Một cái lay mạnh vào vai khiến hắn sựt tỉnh.

Hắn ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi trong suốt ánh lên dưới sắc đèn vàng trong phòng cô đọng chảy dài xuống ngạnh hàm, trượt thẳng theo chiếc cổ tráng lệ mạnh mẽ mà tan dần về phần ngực vạm vỡ đang phập phồng thở mạnh.

Đôi mắt hắn căng ra nhìn vô định, nơi hàng mi dương như cũng hơi ướt đẫm. Trong ánh mắt hoang dã đó của hắn, vãn còn lưu lại sự sợ hãi chưa kịp rút.

"Lại mơ thấy nó sao?" giọng Tôn Nghị ôn tồn cất lên.

Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lo lắng nhìn hắn: "Anh ổn chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ Đàm..."

"Không cần!"

Giang Triết Hàn lạnh giọng cắt ngang.

Hắn khép mắt hít thở một hơi thật sâu, nén hết không khí chật kín trong lồng ngực rồi một lúc thở ra thật mạnh. Cảm giác bí bách trong lòng hắn được bài trừ đôi chút.

Hắn ngã lưng ra sau, mệt mỏi nói: "Chuẩn bị mọi thứ xong cả chưa?"

"Xong cả rồi." Tôn Nghị đáp.

Giang Triết Hàn không nói thêm, hắn quả thực cảm thấy sức sống mình như bị bào mòn đến cạn kiệt sau cơn ác mộng vừa rồi. Đã mười năm qua, cái định mệnh oan nghiệt ấy cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn.

Dù là hắn của hiện tại thân phận cao quý hơn vạn người, quyền hành thâu tóm thị trường kinh doanh ở Bắc Kinh.

Hắn sống giữa sa hoa và vật chất, cũng ẩn trong góc khuất đen tối của hắc đạo. Nhưng hắn bây giờ, ngay lúc này mới là dáng vẻ thực sự.

Cổ họng khô cằn đến khó chịu, hắn nuốt một hơi, yết hầu chậm rãi trượt xuống. Hắn bước khỏi giường, lặng lẽ đi vào phòng tắm. Lý trí hắn có phần chao đảo, hắn lao vào điên cuồng rửa mặt.

Hắn chỉ hận tại sao không thể một lần rửa trôi, gột sạch được cái quá khứ kinh khủng ấy. Nó cư dai dẳng đeo bám hắn suốt mười hai năm, trong đó có mười năm mới đúng là mở màn bi kịch.

...

"Cạn ly! Không say không về!"

Những âm thanh lẻng kẻng cứ không ngừng vang lên, chất lỏng vàng nhạt trong những chiếc ly bị đánh động liên tục, cứ trồi lên rồi hụt xuống, có khi lại lực đẩy quá mạnh mà tràn cả ra ngoài.

Không gian nơi đây ồn ào vô cùng với vô số con người cứ rôm rả buôn chuyện. Không khí hỗn tạp với hàng loạt thứ âm thanh dồn cộng vào nhau.

Từ tiếng cười đùa, tiếng ly thuỷ tinh va chạm, hay tiếng xèo xèo phát ra bởi những miếng sườn heo ngon tuyệt trên vỉ nướng nóng hổi.

"Này này! Phụ một tay đi, cháy mất..."

Tiếng một cô gái trong trẻo cất lên một cách khẩn trương.

Bàn tay nhanh thoăn thoắt trở mặt những miếng sườn heo đã vàng ươm, tản ra mùi thơm nức mũi. Tố Dĩ Dĩ ngồi cạnh, nhiệt tình phụ một tay.

Cô nắm lấy tay người kế bên, kéo xuống hỏi nhỏ: "Hôm nay cậu sao thế Trạch Lam?"

"Mình...mình vẫn ổn mà!"

Trạch Lam phì cười, ánh mắt có phần đờ đẫn vì men rượu đang ngấm dần.

Tay vẫn lật đều miếng sườn, cô đưa mũi hít sâu một hơi rồi thốt lên: "Thơm quá! Đây, miếng này chín rồi. Cho cậu."

Đưa miếng sườn cho vào bát của Tố Dĩ Dĩ, Trạch Lam mới ngồi xuống rồi cầm lấy ly rượu, đưa lên miệng nốc cạn một hơi.

Tố Dĩ Dĩ hốt hoảng, cô giựt lấy ly rượu đã cạn đáy mà thốt lên: "Cậu làm sao thế hả? Như vậy mà còn nói là ổn sao? Nhìn cậu đi, uống đến sắp say mèm ra rồi."

"Mặc kệ mình, cho mình ly nữa nào Dĩ Dĩ." Cánh môi Trạch Lam cong lên khó chịu.

Cô cố gắng nhoàng qua hai cánh tay đang ra sức cản lấy cô mà muốn đòi lại ly rượu.

Tố Dĩ Dĩ bực dọc đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, cô nghiêm mặt nắm lấy hai vai Trạch Lam mà hỏi: "Nói cho mình biết, rốt cuộc là chuyện gì?"

Nhìn nét mặt ủ dột của Trạch Lam, Tố Dĩ Dĩ như ngầm đoán được điều gì đó.

Cô nghi hoặc hỏi: "Có phải, cậu và Tần Bách có chuyện?"

Hai mắt Trạch Lam rung lên một tia hỗn độn, hàng mi nặng nề dao động một cái, khoé mắt liền đọng lại một giọt nước trong suốt. Cô buồn bã thở dài một hơi rồi đáp: "Mình và anh ấy...chia tay rồi!"

"Cái gì! Chia...chia tay?" Tố Dĩ Dĩ kinh ngạc.

Cô kéo ghế ngồi sát hơn, lo lắng hỏi: "Tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này. Cậu và Tần Bách quen nhau cũng đã hơn một năm, rõ ràng hôm trước vẫn rất ổn kia mà."

"Phải, rõ ràng suốt hơn một năm qua...bọn mình vẫn rất ổn. Cho đến tối hôm qua!"

Trạch Lam nặng lòng nhìn Tố Dĩ Dĩ, cô xoắn lấy hai ống tay áo sơmi của mình lên cao rồi ứa nước mắt: "Cậu nhìn đi..."

Lập tức hai mắt Tố Dĩ Dĩ căng ra, cô cầm lấy hai cánh tay của Trạch Lam, run rẫy sờ lên những vết hằn đỏ ngang dọc nổi lên trên làn da trắng nõn.

Cô nhìn Trạch Lam, khẩn trương hỏi: "Là...là anh ta gây ra sao?"

Trạch Lam đau lòng gật đầu, cô kéo hai bên tay áo xuống, che giấu đi những dấu vết nhục nhã: "Chỉ hận chưa một phát đạp chết anh ta! Hạ tiện..."

Lúc này, trong bàn tiệc có một cô gái đứng lên, tay cầm điện thoại bật lên một đoạn clip nào đó rồi to tiếng:

"Mọi người, chúng ta thay đổi không khí một chút nào! Có ai biết trò này không nhỉ?"

Một người thanh niên nhìn vào màn hình điện thoại, xua tay cười thờ ơ: "Tưởng trò gì, hoá ra là kiss cam! Xưa lắm rồi..."

"Nhưng dạo gần đây lại hot! Sao chứ? Muốn thử không?" Cô gái tay cầm điện thoại, vẻ mặt có phần phấn khích.

Đột nhiên, cô ta chuyển hướng sang Trạch Lam rồi nói bằng giọng cười cợt: "Đây rồi! Cô gái vừa bị đá của chúng ta đây...Lưu Trạch Lam, cô muốn kiếm bạn trai mới không hả?"

Tố Dĩ Dĩ nhíu mày khó chịu, cô vỗ vào vai Trạch Lam mà an ủi: "Mặc kệ bọn họ...đừng để ý làm gì! Đây, sườn heo yêu thích của cậu."

Vừa nói, Tố Dĩ Dĩ vừa cầm đũa gắp một miếng sườn thật to cho Trạch Lam.

Nhưng bất chợt, Trạch Lam lại đột ngột đập mạnh lên bàn mà đứng lên, lớn tiếng nói: "Chơi thì chơi! Lưu Trạch Lam tôi hôm nay nhất định sẽ hôn được một người đàn ông thật hoàn hảo cho các người xem!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro