CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin hỏi quý khách có hẹn với ngài G đúng không ạ?"

Một nữ nhân viên cúi đầu hỏi Trạch Lam khi cô chỉ mới vừa bước vào.

Cô gật gật, nhân viên kia mỉm cười rồi nói: "Dạ! Mời quý khách theo lối này."

Theo lối hành lang đã đi ngày hôm qua, vẫn là căn phòng ấy, hiện đã mở cửa chào đón cô. Đứng trước cửa, đôi chân do dự chần chừ một lúc rồi mới bước vào. Cảm tưởng bao nhiêu sức nặng đều đổ dồn xuống hết hai chân cô. Để có thể bước đi như vậy, cô phải cam lòng vứt bỏ tất cả tự tôn của bản thân.

Mỗi bước đều nặng nề vô cùng!

"Cô Lưu, mời ngồi!" Tôn Nghị lên tiếng.

Nhận ra sự khẩn trương trên mặt Trạch Lam, anh mới bật cười trấn an: "Cô Lưu đừng quá căng thẳng, chỉ việc cầm bút kí tên, lăn tay điểm giấy là xong ngay!"

"Xin anh nhanh lên, tôi còn có việc." Trạch Lam lạnh nhạt nói.

"Được thôi, nếu cô Lưu đã nôn nóng đến vậy thì tôi cũng không cần nói thêm làm gì. Đây là hợp đồng, phiền cô đọc lần nữa rồi kí tên và lăn tay."

Tôn Nghị vừa nói vừa đẩy bản hợp đồng về phía Trạch Lam.

Cô căng mắt nhìn chằm chằm vào nó, bàn tay cấu chặt túi xách thoáng run lên. Nuốt mọi sự tủi nhục vào lòng, Trạch Lam mới cầm lấy bản hợp đồng đưa lên trước mặt, lần nữa đọc lại cẩn thận.

Nội dung hợp đồng gồm những điều cơ bản cần có thì lí do thành lập hợp đồng là nối nghiệp và kế tục cho Giang gia.

Hơn nữa còn ghi rõ "Hợp đồng được tạo và ký kết dựa trên nhu cầu và tinh thần tự nguyện của cả hai bên"

Thời hạn kết thúc hợp đồng là ngay sau khi Trạch Lam cô hoàn thành yêu cầu bên Giang gia đã đề ra - đó là sinh con.

Kèm theo là những quyền lợi cô được hưởng trong quá trình mang thai rất hậu hĩnh.

Trạch Lam đọc đến đây, cảm thấy khá yên tâm đôi chút vì dù gì việc của cô cũng chỉ là mang thai rồi sinh em bé ra. Lại được chăm sóc, đối đãi tốt thì cũng không phải quá lo lắng.

Điều quan trọng bây giờ cô cần, đó chính là tiền.

Đến khi cô đọc phải dòng chữ "Nếu bên B tự ý huỷ bỏ hợp đồng dù là trong bất cứ trường hợp hay lí do nào, sẽ phải bồi thường gấp năm lần số tiền đã giao dịch trước đó."

Lúc này mới vô thức đổ mồ hôi lạnh. Năm trăm vạn Nhân dân tệ, có mười cái mạng của cô cũng không đủ.

Thấy cô suy nghĩ khá lâu, Tôn Nghị dường như mất dần kiên nhẫn: "Cô Lưu, cô có gì thắc mắc nữa hay không? Nếu không, phiền cô mau chóng ký tên!"

Sự hối thúc bất giác khiến Trạch Lam hơi lo sợ.

Nhìn Tôn Nghị, cô thẳng thắn hỏi: "Tôi có thể được biết, việc mang thai sẽ đuoc thực hiện bằng cách nào?"

Đầu lông mày khẽ nhíu lại, Tôn Nghị cười: "Cô Lưu yên tâm, việc đó sẽ được thực hiện bằng thụ tinh nhân tạo!"

Nhìn vào mắt Tôn Nghị, Trạch Lam không nhận thấy nửa lời dối trá. Vì vậy mới có chút tin tưởng: "Anh chắc chắn chỉ cần tôi ký tên, tôi sẽ lập tức nhận được tiền?"

Tôn Nghị gật đầu: "Tôi chắc chắn, ngay sau khi cô ký tên, năm trăm vạn sẽ lập tức chuyển vào tài khoản của cô."

"Tài khoản của tôi?" Trạch Lam ngạc nhiên.

"Sao anh lại biết số tài khoản của tôi?"

"Việc để biết được số tài khoản của một người đâu phải khó, mà đối với Giang gia chúng tôi, việc này chỉ dễ như uống một cốc nước!"

Trạch Lam thấy cũng chí lí, cô ngồi ngay ngắn hơn, xắn nhẹ một bên ống tay áo rồi cầm bút. Khi đầu bút gần chạm vào khoảng giấy trống, cô vẫn phải hít thở thật đều một lần nữa rồi mới dứt khoát ky tên.

Ký tên xong, cô lăn ngón tay cái vào hộp mực đỏ bên cạnh, nhẹ nhàng ấn xuống ngay bên dưới phần mình vừa ký. Cô lặp lại việc đó cho bản hợp đồng thứ hai, cô sẽ giữ một bản và bên Giang gia sẽ giữ một bản.

Lập tức, chiếc điện thoại trong túi xách của cô rung lên. Trạch Lam mở đien thoại, hai mắt cô thoáng căng ra khi đó là tin nhắn của ngân hàng báo tài khoản cô đã nhận được năm trăm vạn Nhân dân tệ.

Cô ngạc nhiên nhìn Tôn Nghị: "Đúng là đã chuyển vào!"

Tôn Nghị lại cười rồi nhẹ giọng: "Cô Lưu, xem như hợp đồng đã được ký kết. Nhưng vẫn còn một chuyện tôi đã quên nói với cô ngay từ đầu."

Câu nói mơ hồ đó làm Trạch Lam sợ hãi, cô đứng bật dậy khỏi ghế: "Anh thật ra tính giở trò gì? Tôi đã kí tên? Tại sao bây giờ mới cho tôi biết điều gì mà anh đã cố tình quên hay vô ý quên chứ?"

Tôn Nghị vẫn rất điềm tĩnh, thấp giọng trấn an: "Cô Lưu đã quá căng thẳng rồi thì phải, cô cứ bình tĩnh ngồi xuống nghe tôi nói đã."

Trạch Lam đưa mắt nhìn quanh, ở đây ngoài cô và người tên G kia ra thì còn có thêm bốn tên đàn ông cũng cao to, lực lưỡng luôn trong tư thế như sẵn sàng chiến đấu khi có kẻ muốn kháng cự.

Cô hơi e dè, đành ngồi xuống tiếp tục cuộc nói chuyện.

Tôn Nghị lúc này mới ngồi thẳng người ra trước: "Việc mang thai hộ sẽ là liên quan đến luật pháp, thế nên để tránh rắc rối và thị phi, cô Lưu đây sẽ mang thai trên danh nghĩa là phu nhân của thiếu gia chúng tôi."

"Phu...phu nhân? Ý anh là tôi phải lấy thiếu gia mấy người?"

Trạch Lam hốt hoảng lấp bấp.

Đáp lại cô, Tôn Nghị vẫn cười bình thản: "Cô Lưu yên tâm, sẽ không có cái đám cưới nào được diễn ra. Cô chỉ cần đăng kí hôn thú với thiếu gia là được."

Trạch Lam nhíu mày, nét mặt vẫn còn khá ngây ngốc: "Đăng kí hôn thú sao? Việc này..."

"Cô đừng lo, ngay sau khi cô sinh con, hoàn thành tốt yêu cầu mà bản hợp đồng đưa ra, đồng nghĩa giấy hôn thú này cũng sẽ không còn hiệu nghiệm và được huỷ bỏ. Chúng tôi sẽ trả tự do cho cô theo đúng nghĩa đen.." Tôn Nghị tiếp tục nói.

Trạch Lam có hơi bối rối, cô không hề nghĩ đến việc phải làm vợ người khác đột ngột đến vậy, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng cũng đủ làm cô gái sống khép kín như cô đây phải rối lòng suy nghĩ.

Nhưng hợp đồng đã ký, dấu tay cũng đã lăn, cô đã không kịp để quay lại nữa rồi. Dù gì cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa, cũng chỉ là một tờ hôn thú, không có nghĩa gì cả.

Nghĩ như vậy, cô mới thuận ý gật đầu.

"Được! Tôi đồng ý!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro