Blacan Mati 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn ngày đã trôi qua kể từ khi người ta đào được mấy bộ xương và xác chết ở Blacan Mati. Trong quá trình tiếp tục khai quật, người ta thấy rằng trên đảo còn có nhiều mộ nữa. Bãi tha ma rộng hơn hai kilômét vuông. Kết luận sơ bộ của các giám định viên cho thấy rằng không thể nào xếp nó vào các loại nghĩa trang bình thường. Hài cốt khai quật được là của những người bị giết ở những thời điểm khác nhau trong giai đoạn gần hai chục năm.

Ngay hôm sau Lô cùng những người của mình và cánh nhà báo tới đảo, trên khắp các nẻo đường góc phố đâu đâu cũng nghe thấy bàn tán về Blacan Mati. Các báo đăng ở ngay trang nhất ảnh các xác chết và những bộ xương tìm thấy tại đảo dưới những đầu đề cỡ chữ lớn nghe rất kêu:

"BLACAN MATI: VƯỜN CHẾT. ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYÊN HOANG ĐƯỜNG!"

"CÁI CHẾT TRONG CÁC ĐẦM LẦY BLACAN MATI!"

"BLACAN MATI - HÒN ĐẢO CỦA CÁC VỤ ÁN MẠNG!"

Người ta đã đưa ra các giả thuyết hết sức khác nhau về gốc gác của bãi tha ma. Người thì bảo rằng đó là xương của những nạn nhân do bọn xâm lược Nhật đã giết trong chiến tranh thế giới thứ hai. Người cho rằng đấy là di cốt của những nạn nhân bị đắm tàu mà sóng đã xô lên bờ. Có vài tờ báo đã khẳng định rằng một xanhđica bí mật chuyên giết người đã dụ dỗ những công nhân thất nghiệp ở các vùng châu Á khác đến Xingapo, bằng cách hứa hẹn với họ là tới đây họ sẽ được sống trên mảnh đất thiên đường, sau đó, chở tuột họ ra Blacan Mati, cướp bóc, rồi giết luôn, còn xác thì vùi xuống đầm.

Không bỏ qua những câu chuyện ngồi lê đôi mách về con rồng Giao. Người ta viết cả về các hội bí mật. Trước khi đào được những bộ xương và xác chết ở Blacan Mati một ít lâu, báo Nhà Nước Mới, tờ báo đã dành hẳn bốn trang phụ trương ngày chủ nhật để đăng bài "Những kẻ ăn bám xã hội ấy" đã viết rằng hoạt động trên đảo không thể là ai khác, ngoài bọn ăn bám.

Song, tất cả những điều đó đều chỉ là phỏng đoán. Alan cấm cung cấp cho cánh nhà báo bất kỳ một tin nào về quá trình điều tra, cho nên báo chí đăng toàn những tin đồn đại mà cánh phóng viên đã thu thập được ở thành phố.

Lô đã có lý khi đề nghị Alan quay ngược trở lại những vụ án mạng chưa phát hiện ra được trong mấy năm gần đây. Nhóm phụ trách những việc ấy, căn cứ vào hài cốt, đã có thể xác định ngay được gốc gác mấy người bị chết. Tất nhiên, Alan chẳng hy vọng rằng lần theo hướng đó sẽ tìm ra dấu vết của Tam Hoàng. Song, điều quan trọng là ở chỗ dù chỉ chứng minh được rằng chính Tam Hoàng có liên quan đến bãi tha ma và các vụ án mạng. Khai quật tới ngày thứ tư thì đã khẳng định được điều này: tại một số mộ, hài cốt nằm trong quan tài chôn cùng với tấm biển nhỏ bằng đồng trên khắc hình Quan Vũ và dòng chữ Tam Hoàng. Sau đấy, Alan thuyết phục cấp trên rằng, xác định xem các hài cốt là của ai khi còn sống chỉ tổ làm mất thời gian vô ích và chẳng lần ra được Tam Hoàng, ông quyết định cho ngừng ngay công việc này lại.

Cảnh sát hình sự Thái Lan vẫn im hơi lặng tiếng không thấy có ý kiến gì về những bức ảnh được gửi đến để nhận dạng, mặc dù trên thư yêu cầu gửi đi đó có ghi chữ "khẩn", vẫn chưa nhận được tư liệu về những người đã bị chết vì bệnh xơ gan. Các thám tử mà Lô đã trao cho nhiệm vụ thẩm tra đám thợ đào đất, xin gia hạn hai, ba ngày nữa.

Sợi chỉ mảnh mai duy nhất dẫn tới bọn găngxtơ là Cô In. Người cảnh sát tới gặp C.I.U. đã nói đúng sự thật. Việc phân tích máu và xét nghiệm mẩu thuốc lá Dunhill hút dở tìm thấy ở trên đảo đã xác minh lời anh ta. Cả trong máu lẫn trong mẩu thuốc lá hút dở đều phát hiện thấy dấu vết thuốc ngủ có tác dụng mạnh.

Song, việc theo dõi Cô In không đem lại kết quả gì. Tên trung sĩ giữ thái độ hệt như hắn chẳng hề hay biết gì về sự việc xảy ra tại Blacan Mati trong đêm 12 rạng ngày 13 tháng Giêng. Hắn đến làm việc đúng giờ, vẫn hò hét cấp dưới như trước, chẳng tiếp xúc với những phần tử nghi vấn, còn sau giờ làm, hắn đi thẳng một lèo về nhà.

Chỉ còn mỗi cách như Alan đã nói là chờ đợi. Sự chờ đợi vô nghĩa làm Lô nổi khùng lên. Anh luôn luôn nghĩ tới Blacan Mati, tới Lim, tới tấm vé đi chiếc tàu đã bị đắm tìm thấy trong chiếc áo vét của hắn, tới việc làm giả vụ bóp cổ chết người đàn ông lạ mà Lô không tài nào biết rõ căn nguyên...

Anh ngồi trong phòng làm việc của mình, hững hờ đưa mắt nhìn ra cửa sổ khi một chuyên viên của ban mật mã bước vào.

- Ông thanh tra, có điện từ Băng Cốc.

- Cuối cùng họ đã hạ cố cho, - Lô làu bàu cầm lấy tờ giấy nhỏ có con dấu "mật" ở trên tay người chuyên viên vừa bước vào.

Người chuyên viên đã ra ngoài. Lô đưa mắt lướt đọc nội dung, cảnh sát hình sự Thái Lan thông báo là qua ảnh Lim Ban Lim, lính biên phòng cảng Băng Cốc đã nhận dạng ra một người hành khách đi tàu Tumaxic. Xác thứ hai không thể nhận dạng được và người ta đã thông báo rằng, theo tài liệu của bộ phận quá cảnh, trên tàu không có một người đàn ông nào ở cỡ tuổi năm chục cả. Lô thấy không thể tin được nhận xét sau, vì anh biết rõ rằng bộ phận quá cảnh không ghi chép vào sổ sách của mình tuổi của hành khách. Chắc chắn là điều đó đã được khẳng định theo trí nhớ.

"Như vậy là Tam Hoàng và Hắc Liên đã đụng độ với nhau về quyền lợi trước khi tàu bị đắm? - Viên thanh tra ngẫm nghĩ. - Nếu, tất nhiên, lính biên phòng Thái Lan không nhầm và quả thật là Lim đã đi tàu Tumaxic thì hắn làm sao lại ra được Blacan Mati nhỉ? Rõ ràng là Tam Hoàng đã dùng tàu của mình tấn công tàu Tumaxic... Nếu vậy, thể nào cuộc đụng độ này cũng phải để lại dấu vết.."

Lô bước ra khỏi bàn làm việc và ngồi thoải mái trong chiếc ghế bành kê bên cạnh chiếc bàn nhỏ để đặt báo chí. Anh thường hay ngồi tại chỗ này khi cần phải đắn đo suy nghĩ về vấn đề gì đó.

Đúng. Lim đã ở trên tàu Tumaxic. Có thể, bằng cách nào đó, Tam Hoàng đã lọt được lên tàu, thanh toán Lim. vế thứ nhất thì đúng là như vậy rồi, vế thứ hai mới chỉ là giả thuyết. Sự thật sản sinh ra giả thuyết, nhưng giả thuyết mới ra đời được mấy phút đã bị tắt ngóm. Nói cho thật đúng hơn, nó đã bị chìm nghỉm cùng với con tàu Tumaxic. Còn bây giờ cứ thử lôi từ dưới đáy lên dù chỉ một đầu mối thôi...

Sự xuất hiện của Alan ngoài ngưỡng cửa đã làm gián đoạn luồng suy nghĩ của Lô. Vừa bước chân vào cửa, Alan đã vui vẻ nói:

- Chào anh Lô. Anh cho rằng hai ngày không buồn ló mặt tới phòng làm việc của sếp là chuyện bình thường à?

- Chào bác Alan, - Lô lúng túng đáp, - xin lỗi bác, nhưng đến chỗ bác với hai bàn tay trắng thì quả là không tiện chút nào. Có mỗi tin duy nhất là Băng Cốc mới đánh điện tới. Với Cô In vẫn chưa có gì mới lạ cả. Hắn chưa gặp tên "phóng viên". Việc thẩm tra đám thợ đào đất hiện nay cũng chưa xong.

Alan bước vào phòng làm việc, lẳng chiếc cặp vuông như của các nhà ngoại giao thường hay xách xuống ghế bành và thọc tay vào túi, rồi dừng lại trước mặt viên thanh tra.

- Anh cũng nên tỏ chút lịch sự đảo qua hỏi thăm xem sức khỏe cấp trên ra sao chứ. Nhiều người cho rằng điều đó có ý nghĩa không phải là nhỏ trên bước đường công danh của mình đâu. Thế anh không sợ bị ruồng bỏ à?

Lô lắc đầu.

- Phải thế chứ! Băng Cốc thông báo có gì mới không?

- Lính biên phòng đã nhận dạng ra Lim.

- Hừm, thế nghĩa là dẫu sao hắn cũng đã tới Blacan Mati từ con tàu Tumaxic. Thế còn xác thứ hai?

- Không có gì mới cả ạ.

- Thế bây giờ anh định làm gì nào? - Alan tò mò hỏi:

- Tôi muốn được ngồi suy nghĩ. Trong cái tam giác này: Tumaxic - Lim - Blacan Mati, xem ra có chỗ chưa ăn khớp với nhau. Không rõ tại sao Lim lại chết trên đảo cách chỗ xảy ra tai nạn đến hàng trăm dặm.

- Cứ ngồi thế vị tất anh sẽ nghĩ ra được một điều gì đó - Alan cầm cặp lên. - Tin thông báo hơi nghèo nàn. Chẳng cần phải uổng công nát óc suy nghĩ làm gì. Hơn nữa lại đúng vào ngày thứ bảy.

- À, vâng, hôm nay đã là ngày thứ bảy, - Lô kinh ngạc.

- Chúc mừng anh đã phát hiện ra điều mới lạ - Alan cười. - Hy vọng rằng anh đã không quên là anh được mời tới chỗ chúng tôi dự bữa cơm tối đấy chứ?

Lô ngước cặp mắt ân hận nhìn Alan, rồi thành thật thú nhận:

- Tôi đã quên mất rồi đấy.

- Này, anh biết không, sự khinh suất của anh chẳng còn có giới hạn gì nữa! Thứ nhất, người mời anh đến nhà chơi không phải ai khác, mà là cấp trên của anh. Rõ chưa nào? C-ấ-p t-r-ê-n. Thứ hai, nhà tôi bày tỏ sự đồng tình nồng nhiệt như vậy tới tương lai của anh, thế mà anh... Tôi không biết dùng từ nào cho thích hợp.

- Thế tại sao bác Lâu lại có dính dáng đến chuyện này ạ? - Lô ngơ ngác nhìn Alan chằm chằm.

- Tôi đoán rằng hôm nay anh sẽ có dịp chiêm ngưỡng cô gái được tiến cử như thường lệ làm bạn đời của anh, - Alan hồn nhiên thông báo.

- À! Bác định nói chuyện ấy đấy, - Lô mỉm cười, - Thì tôi đã chẳng thường kiên quyết thưa với bác Lâu là tôi chưa chuẩn bị lấy vợ rồi đấy sao? Nhưng bác ấy cứ cho rằng tôi nói đùa.

- Anh Lô, anh nên độ lượng với nhà tôi. Nhà tôi chẳng có con cái gì cả, bà ấy gắn bó với anh như với người con trai của mình.

Alan định nói thêm rằng ngay bản thân mình cũng có nhược điểm như vậy đối với anh chàng dưới quyền mình. Song, ông đã kìm được. "Mình trở nên đa sầu đa cảm rồi đấy, ông thầm nhận xét. - Thế nghĩa là mình đã già rồi".

- Thế anh định cùng đi với tôi hay ngồi lại đây nào?

- Dạ, cùng đi ạ!

- Thế chứ! Chúng ta cùng nhau suy nghĩ về cái dự đoán của anh trong khi... trong khi khách khứa chưa tới.

Viên thanh tra lại mỉm cười và cất giấy tờ vào tủ sắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro