Chương 27: Vợ trước của ông ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" haizz,Đường Phú cũng bị mẹ mình giày vò không nhẹ,chứng đần độn này sớm muộn cũng làm người ta phát điên"
Nhìn thấy bác Đường cầm tay Vương Khiết thân mật,quan khách trong bữa tiệc lại bắt đầu xôn xao,chỉ có điều đều là tự thảo luận suy nghĩ của bản thân,không ai dừng câu chuyện lại
Đường Phú thân là chủ nhà,trên mặt hiện ra bối rối,nhưng ông ta vẫn dơ ly rượu trong tay mình lên : " cảm ơn các vị đã đến tham dự,những chuyện đã xảy ra trước đây,hy vọng mọi người đừng để trong lodng,tôi Đường Phú đứng đây xin cạn trước một ly"
Nói xong,Đường Phú bèn uống sạch rượu trong ly,quan khách cũng lần lượt đứng dậy,uống rượu trong ly của mình,tôi không có thói quen uống rượu,vì vậy thay thế bằng nước hoa quả.
" con dâu à,thời gian này con nhất định phải chăm sóc tốt sức khỏe,mẹ bây giờ cũng đợi không nổi được ôm cháu nữa"
Sau khi Đường Phú lui xuống sân khấu,bác Đường cũng nắm tay Vương Khiết đi vào trong phòng,trên đường,bác Đường không ngừng trò chuyện vui vẻ với vương Khiết,vô cùng thân thiết
Sau khi bữa tiệc kết thúc,quan khách lần lượt rời đi,sau khi thu dọn xong bữa tiệc,ngôi biệt thự vốn dĩ náo nhiệt ồn áo của Đường gia,lập tức khôi phục lại yên tĩnh
" 3 huynh đệ,mẹ tôi gần đây thái độ đối với Vương Khiết quả thật không được bình thường,các cậu nói xem,bà ấy có phải là đã trúng tà rồi không?"
3 huynh đệ chúng tôi không rời đi,được lời mởi của Đường Phú,chúng tôi tạm thời ở lại,lúc xung quanh đã không còn ai,Đường Phú tìm thấy chúng tôi,có chút âu lo nói
Đường Phú nói với chúng tôi,mẹ ông ta quả thật có chứng lẩm cẩm của người già,nhưng bà ấy nhiều lắm cũng không nhớ được tên của con cái,trước giờ chưa từng có hiện tượng này,chỉ nhằm vào một mình Vương Khiết,hơn nữa bà ấy còn thường tự mình càm ràm liên tục,nói là Chu Lan về rồi
Chu Lan,là tên người vợ trước của Đường Phú,3 năm trước đột nhiên mất tích,bởi vì mãi không có tin tức của cô ta,cảnh sát dịa phương mới nhận định là đã chết,sau này Đường Phú bèn cưới Vương Khiết làm vợ
Bác Đường hôm nay ở bữa tiệc có vô vàn hành động bất thường,mấy người chúng tôi đương nhiên cũng đã chú ý đến,Thiệu Vũ Cẩn chau mày nói : " nếu như thật sự có ma quỷ đang làm trò,tôi có thể đi đến phòng bác gái dán mấy lá bùa,nếu như mấy ngày sau bác gái tất cả đều bình thường,vậy thì không sao nữa"
" vậy làm phiền cậu rồi" Đường Phú gật đầu,sau đó đi chuẩn bị bút ,mực cho chúng tôi
Đường Phú đi rồi,Thiệu Vũ Cẩn nhìn tôi  cười : " tiểu sư đệ,gần đây đệ nghiên cứu sâu về bùa chú,ta muốn hỏi đệ,loại trừ tà bảo vệ bình an này,nên dùng loại bùa nào?"
' đương nhiên là bùa trấn an nhà cửa rồi" tôi không thèm nghĩ lập tức trả lời : " có điều loại   bùa này dán trong nhà,chỉ có thể dùng để trấn an nhà cửa,nhưng mà người không thể cứ mãi ở trong phòng được,vì vậy vẫn cần một lá bùa bình an mang lên người"
Thiệu Vũ Cẩn hài lòng gật đầu : " nếu đã như vậy,vậy thì chuyện này giao cho đệ nhé,dù gì tuổi trẻ học còn ít,phải đi vào thực tiễn nhiều mới được"
" vậy còn huynh?"
Tôi nhếch môi,từ sau khi tôi đến cửa hàng,hễ là chuyện liên quan đến đạo pháp,Thiệu Vũ Cẩn và Trương Đào đều bảo tôi làm,còn họ thì nhàn rỗi
Trương đào cười hihi : " Đỗ minh à,vừa nãy bọn ta thấy trong thôn có một sân bóng rổ,nhất thời ngứa tay muốn đi chơi bóng,chuyện này giao cho đệ vậy"
Nói xong,hai sư huynh cười với nhau một cái,cũng không để ý đến tôi nữa,đi ra cửa đi đến sân bóng rổ họ nói,lúc rời đi,Thiệu Vũ Cẩn không quên dặn dò tôi một tiếng : " đúng rồi tiểu sư đệ,đừng quên đến phòng Vương Khiết xem xem,chú ý đến linh anh kia"
Cứ như vậy,Thiệu Vũ Cẩn và Trương Đào rời đi,để tôi ở lại đây một mình
Tôi oán thán một tiếng bọn họ ma cũ bắt nạt ma mới,sau đó đi lên tầng hai,lúc đi đến cầu thang,vừa đúng lúc gặp bác Đường đi từ trong phòng ra,đi về phía tôi
Bác Đường lúc này đang bưng một bát canh gà,sắc mặt bà ta nở một nụ cười hiền từ,thậm chí còn chủ động hỏi tôi hôm nay ở đây có quen không,hoàn toàn không giống với lúc mới gặp bảo chúng tôi là một lũ nhóc chưa mọc đủ lông
" con dâu à,mẹ hầm cho con canh gà,con mở cửa đi"
Sau khi chào hỏi tôi,bà ta đi đến căn phòng ở gần cầu thang,nhẹ nhàng nói
Sau đó,cửa mở ra,Vương Khiết đi từ bên trong ra,lúc này cô ta không còn sự sợ hãi với bác Đường giống như lúc trong  bữa tiệc nữa,hai người giống như là hòa thuận thân thiết rất lâu rồi,khuôn mặc của Vương Khiết lúc này cũng nở một nụ cười hạnh phúc
Mẹ chồng nàng dâu đi vào trong phòng,đóng cửa lại,tôi nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng dặn dò của bác Đường bảo Vương Khiếc bồi bổ sức khỏe
Lúc này,tôi cũng không để ý,sau đó đi đến phòng làm việc của Đường Phú,ở đó,Đường Phú đã chuẩn bị cho tôi giấy vàng và chu sa
Nhưng tôi đi mãi đi mãi,cảm giác có chỗ nào đó không đúng,tôi quay đầu nhìn lại căn phòng ở cầu thang,nghĩ ra gì đó
Người sống trong căn phòng đó là Vương Khiết,vậy lúc trưa,người phụ nữ trong mưa tôi nhìn thấy lúc đó cungz đi vào phòng của Vương Khiết
Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai,cô ta có quan hệ gì với Đường gia,kể từ đó ,tôi dường như chưa bao giờ gặp lại cô ta
Nghĩ mãi ngĩ mãi,tôi không khỏi cười khẩy,dù gì đây đều là chuyện của Đường gia,một người khách như tôi suy nghĩ lung tung cái gì chứ
Sau đó,tôi đến phòng làm việc của Đường Phú,trên bàn làm việc,công cụ vẽ bùa đã được chuẩn bị xong
Tôi rọc giấy vàng thành từng sợi dài,sau đó làm theo quyển Ghi chép âm dương,chấm vào chu sa vẽ bùa
Vận mệnh là thứ gì đó rất có sự kịch tính,3 tháng trước,tôi còn là một cậu nhóc nông thôn chơi bời lêu lổng,bị quỷ miêu truy sát,kết minh hôn với ma nữ,thậm chí còn bị lấy đi thế mạng cho người khác,nhưng bây giờ,tôi lại là một tiểu đạo sĩ đến từ cửa hàng bán quan tài,thậm chí còn giúp người khác làm pháp sự trừ tà,nghĩ thôi cũng không khỏi cảm thấy đúng là tạo hóa trêu ngươi
Rất nhanh,bùa bình an đã vẽ xong,tôi gấp nó thành hình tam giác,nhét vào trong túi thơm,sau đó cầm bùa trấn an nhà cửa lên,đi đến phòng của bác Đường
Bác Đường lúc này vẫn đang ở trong phòng của Vương Khiết,đôn thúc cô ta uống canh gà,tôi được sự cho phép của Đường Phú,thì mở cửa phòng bác Đường ra,dán vào mặt trong cửa chính của căn phòng
Sau khi làm xong,tôi quan sát căn phòng một lượt,chuẩn bị rời đi,nhưng lúc này,tôi nhìn thấy trên tường treo một bức hình
Bức hình này trông thì giống ảnh chụp toàn gia đình,trong ảnh,bác Đường ngồi trên một chiếc ghế,khuôn mặt hiền hòa ,Đường Phú mặc một bộ đồ vest đứng bên trái bà ta,còn bên phải là một người phụ nữ
Người phụ nữ trong bức ảnh không phải là Vương Khiết,nhưng tôi vừa nhìn,liền có cảm giác vô cùng quen thuộc
Chỉ thấy người phụ nữ này để một mái tóc dài,trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng,dáng vẻ cô ta không coi là đẹp,nhưng cho người ta một cảm giác rất dễ chịu
" người ngồi bên cạnh mẹ tôi là người vợ trước của tôi,Chu Lan"
Đường Phú thấy ánh mắt của tôi rơi vào bức ảnh,thì nói  : " bức ảnh này chụp vào 3 năm trước,nhưng không bao lâu,thì Chu Lan mất  tích,trong 3 năm này,mẹ luôn nhắc tới tên của cô ấy,cho dù tôi đã tái hôn,cũng không đồng ý hạ tấm ảnh này xuống khỏi tường,cứ để như vậy"
Nghe Đường Phú nói,toàn thân tôi đột nhiên run rẩy,tôi nhìn chằm chằm vào dáng vẻ người phụ nữ trong tấm hình,đồng tử nheo lại
Người phụ nữ trên tấm hình,lại là vợ trước của Đường Phú,nhưng mà,hôm nay tôi rõ ràng nhìn thấy cô ta đi vào trong biệt thự,còn đi vào phòng của Vương Khiết"
" mau đến phòng Vương Khiết"
Một dự cảm không tốt đột nhiên ập đến,tôi nói với  Đường Phú một tiếng,quay người đi đến phòng Vương Khiết
Đường Phú lúc này không hiểu mô tê gì ,nhưng chúng cảm giác được sự bất thường của tôi,cũng vội vàng chạy theo
" tiểu Lan à,con không biết mẹ mấy năm nay nhớ con chừng nào đâu,bây giờ con về rồi,cả nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ rồi,thật là tốt quá,tốt quá..."
Trong phòng của Vương Khiết,truyền đến âm thanh của Bác Đường,bà ta không phải hét tên của Vương Khiết,mà là con dâu Chu Lan đã mất tích
Sắc mặt của Đường Phú từ từ trở nên cứng nhắc,cơ thể ông ta không kiềm nổi run rẩy,nhìn tôi ,khuôn mặt kinh hãi nói : " mẹ tôi...bà ấy đang nói chuyện với ai vậy?'
Rầm
Tôi còn chưa kịp trả lời,thì Đường Phú đã không nhẫn nại không nổi nữa,đạp tung cửa
Trong phòng,bác Đường đang ngồi trước bàn,bón canh gà cho Vương Khiết,Đường Phú thô lỗ đạp cửa bước vào,nhưng dọa hai mẹ con hết hồn,bác Đường giật mình làm nơi bát canh xuống đất,vỡ tan thành
" Đường Phú,con đang làm gì vậy,con có biết làm thế sé dọa đến đứa bé trong bụng con dâu không hả?"
Bác Đường rất tức giận,lập tức chửi Đường Phú một trận,còn Đường phú  cũng không trả lời,cúi gầm mặt xuống
Tôi nhìn chằm chằm Vương Khiết,Vương Khiết lúc này không hề yếu ớt như ban ngày,ngược lại còn không trốn tránh ánh mắt của  tôi,trong ánh mắt của cô ta, có một lo lắng và thứ gì đó bi thương,trên người cô ta,không biết vì sao,lại thấp thoáng tỏa ra một luồng âm khí,làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu
" Đường Phú đại ca,phiền ông đưa bác gái đi nghỉ,tôi muốn nói chuyện với chị dâu"
Tôi thu lại ánh mắt nhìn Vương Khiết,nhìn Đường Phú nói
Đường Phú vừa nãy ở ngoài cửa nghe thấy mẹ xưng hô Vương Khiết,hiển nhiên cũng phát hiện ra điều bât thường,sau đó gật đàu,cũng không quan tâm mẹ mình trách mắng,lập tức đưa bà ra ngoài,đóng cửa lại
" cậu tên là Đỗ Minh nhỉ,tôi gặp cậu rồi"
Đợi sau khi bọn họ rời đi,Vương Khiết đứng dậy,cô ta sờ chiếc bụng không nổi lên rõ ràng cho lắm ,nói với tôi
Tôi gật đầu,sau đó lôi trừ trong người ra một lá bùa,khuôn mặt cảnh giác nói : " đúng vậy,tôi gặp qua cô,chỉ có điều không phải trên bữa tiệc,mà là trong trận mưa to lúc trưa"
Chương 28 Ma nhập
Người phụ nữ trước mặt,chắc chắn không phải là Vương Khiết,hoặc là nói,cô ta chỉ là có da thịt của Vương KhiẾt
Người vợ trước của Đường Phú Chu Lan,bây giờ tôi có thể chắc chắn,cô ta không hề mất tích,cô ta đã chết thật rồi,trong trận mưa lúc ban ngày,linh hồn của cô ta đã về,bây giờ đã nhập lên người của Vương Khiết,đứng trước mặt tôi
Đây là lần đầu tiên tôi một mình đối diện với một con ma làm loạn,tôi bất chợt lôi từ trong túi ra một lá bùa,có điều lá bùa này không phải là lá bùa trấn an nhà cửa ,mà là một loại bùa trấn hồn chuyên dùng để đối phó với ác quỷ
Nhìn thấy tôi lôi lá bùa ra,trên mặt Vương Khiết sự ung dung biến mất không còn thấy nữa,thay vào đó là một loại cảm giác không diễn đạt đươc nên lời
" Đỗ minh,cậu muốn xử lí tôi à" Vương Khiết nhìn tôi,ánh mắt của cô ta hiện ra một tia u tối
Tôi gật đầu : " nếu như cô đã chết rồi,thì nên quay về âm gian,chứ không phải tiếp tục ở lại  trong thôn,làm hại người sống"
" nhưng mà,3 năm ở đây,tôi cũng chưa hại bất kì ai,tôi chỉ muốn xem xem con mình được sinh ra"
Lúc nói chuyện,Vương Khiết cúi đầu,nhìn vùng bụng có bầu của mình,âm thanh có chút bi thương
" tôi nghĩ cô nhầm rồi,cơ thể này là của Vương Khiêt,đứa con trong bụng cũng là của Vương Khiết,không có bất kì quan hệ gì với cô" tôi bước từng bước đến cơ thể bị Chu Lan nhập của Vương Khiết,cẩn thận nói
Nhưng mà,Vương Khiết lại lắc đầu : " không,đứa con trong bụng cô ta là của tôi"
Chu lan nhập lên người vương Khiết nói với tôi,3 năm trước,trong một lần về nhà không cẩn thận đã trượt chân ngã xuống hồ chết đuối,mà lúc đó cô ta đã có thai 3 tháng
Sau khi Chu lan chết,bởi vì cô ta không vứt bỏ được đứa con vẫn chưa kịp sinh ra của mình,vì vậy đã từ bỏ cơ hội đi đến âm gian,ở lai trong hồ Thông Hồ,nhưng có một hôm,một đạo sĩ trẻ đột nhiên đến,thu linh hồn của con cô ta đi
Sau khi con bị mang đi,Đường Phú không lâu sau đó thì lấy Vương Khiết,Chu Lan ở  trong hồ nước trải qua 3 năm,nhưng cô ta không ngờ rằng,linh hồn của con mình sau này lại xuất hiện trong bụng của Vương Khiết
Chính vì lẽ đó,Chu Lan mới đi ra khỏi hồ Thông Hồ,quay về nhà của Đường Phú,nhập lên người Vương Khiết,cô ta chỉ là muốn được bên cạnh đứa con xa cách đã lâu,nhìn nó được sinh ra,lớn lên
" Đỗ Minh,xin hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của người làm mẹ như tôi,trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ hại người,tôi chỉ muốn bên cạnh con mình,xin hãy tin tôi,tôi chỉ là muốn nhìn con mình sinh ra,không hề có ý muốn hại ai"
Nói xong những lời này,Chu Lan khuôn mặt cầu xin nhìn tôi,trong ánh mắt lộ ra một tia bi thương có thể nhìn thấy rõ ràng
Nghe Chu lan nói những lời này,trong lòng tôi rất phức tạp
Không biết vì sao,nghe Chu Lan nói về mình và con,trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình ảnh của Hứa Thiến
Hứa Thiến coi tôi là chấp niệm của cô ấy,cô ấy đợi tôi 13 năm trong thôn Dã Câu,chỉ vì để tôi cưới cô ấy làm vợ,nhưng cuối cùng Giang Hoài lại nhất quyết chia cách chúng tôi,người quỷ không chung đường
Nếu như có cơ hội tìm thấy hứa thiến để cô ấy quay về bên cạnh tôi,,tôi nghĩ tôi cũng không quan tâm gì cả.còn bây giờ,tôi có lẽ đã có thể hiểu được nỗi khổ của Chu lan
Trên đời này không phải tất cả mọi người đều là người tốt,không phải mỗi một con ma đều là ác quỷ,bọn họ đều có nỗi khổ riêng
Nghĩ đến đây,tôi hít thở thật sâu,sau đó thu lá bùa trấn hồn trong tay lại.tôi nhìn Chu Lan,có một quyết định rất khó khăn : " cô là một người đáng thương,những chuyện xảy ra hôm nay,tôi sẽ xem như không nhìn thấy,cô đi đi,đừng quay về làm phiền bất kì người nào của Đường gia nữa"
" nhưng mà,tôi chỉ muốn được xem con mình lớn lên"
Chu Lan vẫn định nói gì đó,nhưng tôi quay đầu trừng mắt với cô ta : " cô đừng quên,tôi là người của đạo gia,để cô rời đi đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi,đừng có mà được nước lấn tới"
" con của cô đã được đầu thai,nó đã có cơ hội được làm người,không cần làm cô hồn dã quỷ nữa,thân là người mẹ,cô nên cảm thấy vui mừng cho con mới đúng,hà cớ gì phải làm cho chó gà  Đường gia cũng không yên"
Nghe tôi nói,Chu Lan không nói gì,nước mặt chảy xuống gò mà,trên mặt tràn đầy vẻ không nỡ thỏa hiệp
Sau một hồi,cô ta gật đầu với tôi : " được,tôi nghe cậu"
Nói xong,cơ thể của Vương Khiết bị một trận co giật,hôn mê đi trên ghế,linh hồn của Chu lan đã đi ra khỏi cơ thể của cô ta,từ từ đi ra khỏi phòng
Lúc đi đến cửa,Chu Lan ngoảnh đầu lại,lưu luyến nhìn Vương Khiết một cái,sau đó biến mất trước mắt tôi
Nhìn thấy Chu Lan cuối cùng cũng rời đi,tôi thở phào nhẹ nhõm,tôi nghĩ một hồi,sau đó lây lá bùa bình an vốn dĩ định dán trên người bác Đường,treo lên cổ của Vương Khiết
Bản thân bác Đường không hề trúng là,bà ta chỉ là chứng bệnh lẩm cẩm của người già,đồng thời lại vô cùng thích đứa con dâu trước,Vương Khiết bị Chu Lan nhập cử chỉ lời nói vô cùng giống với Chu Lan,vì thế bác Đường nhận nhầm thành Chu Lan
Bây giờ,tất cả đều đã được giải quyết,tôi cũng mở cửa ra,đi ra bên ngoài
Nhìn thấy tôi đi ra,Đường Phú cùng bác Đường lập tức bước qua,hỏi rốt cuộc là có chuyện gì,tôi chỉ trả lời họ,Vương Khiết bị ma nhập,bây giờ ma đã bị đuổi đi rồi
Nhưng tôi không hề nói với Đường phú,con ma trên người Đường Phú chính là vợ trước của ông ta,còn đứa bé trong bụng Vương Khiết,thực ra là của người vợ Chu lan
Những thứ này giải thích thì rất phức tạp,hơn nữa tôi cũng không chắc chăn sau khi Đường Phú biết được những chuyện nà,tôi sợ chuyện sẽ mất không chế hơn nữa bối rối hơn,vì vậy cứ lựa chọn nó qua loa,dù gì bây giờ xem ra chuyện cũng đã có một kết cục viên mãn,chân tướng cũng không còn quan trọng nữa
Tôi lấy lá bùa trấn an nhà cửa dán lên cửa phòng của Vương Khiết, đồng thời vẽ thêm một lá bùa khác, hóa thành bùa nước cho Vương Khiết uống, không bao lâu, Vương Khiết liền tỉnh lại          "tiểu yêu tinh cô, sao lại ở đây, con dâu của tôi rốt cuộc đã đi đâu rồi, tôi đã tạo nghiệt gì vậy, một gia đình đang tốt đẹp, đều bị một tiểu yêu tinh như cô phá hủy rồi" chứng lẩm cẩm của bác Đường lại phát ra, lúc Vương Khiết tỉnh lại, bà ta chỉ vào vương Khiết chửi mắng, Vương Khiết co rúm ở trên giường uất ức rơi nước mắt, còn Đường Phú thì đứng giữa mẹ chồng và nàng dâu, trái phải đều khó .                     Thân là người ngoài như tôi, không có quyền hỏi chuyện nhà họ, sau đó thì rời đi, đi ra ngoài biệt thự,                                              cơ sở hạ tầng của thôn Thông hồ không tệ, dường như mỗi một con đường đều có đèn năng lượng mặt trời. Giúp cho người ta đi đường đường buổi đêm đỡ sợ. Tôi mang theo tâm trạng phức tạp đi trên đường lớn, đi về phía sân bóng rổ mà Thiệu Vũ Cẩn và Trương Đào nói,.                                "Mau chặn cái tên mặc đồng phục bóng rổ lại, chuyền bóng cho tôi".                                               " Ba điểm, oh yeah, Trương Đào, đội của các đệ không được!".        " Mẹ nó, có bản lĩnh thì  cướp bóng của đệ đi".                                Từ xa tôi đã nghe thấy âm thanh ồn ào của Thiệu Vũ Cẩn và Trương Đào        , dưới ánh đèn đường tối tăm,Tôi nhìn thấy Thiệu Vũ Cẩn và Trương đào đang đuổi nhau ở trên sân bóng rổ,bọn họ họ rõ ràng chỉ có hai người,nhưng lại cho tôi cảm giác giống như là một đội bóng.               Hai người họ liên tục chạy đi chạy lại ở trên sân , thỉnh thoảng lại ra hiệu  vào không trung, còn quả bóng rổ cũng rất kỳ lạ không ngừng đừng bay nhảy trên không trung không có một bóng người, sau đó đột nhiên bay đến trong tay của Trương Đào, rồi lại đột nhiên bay đi, tự úp vào rổ.                "Bóng đẹp, đại sư huynh, bây giờ đã là 30 :9 , đội của huynh không ổn rồi" sau khi quả bóng được ném vào từ vạch 3 điểm, Trương đào nở một nụ cười nhìn Thiệu Vũ Cẩn nói. Lúc này tôi đã đi đến bên cạnh sân bóng rổ, ngồi lên trên một chiếc ghế băng dài.           Một cơn gió lạnh thổi qua mặt tôi, dưới ánh đèn đường, sân bóng rổ vốn dĩ rất trống rỗng lập tức náo nhiệt. Bên cạnh Thiệu Vũ Cẩn và Trương Đào, lúc này Đột nhiên có thêm 7,8 người,bọn họ phối hợp với Thiệu Vũ Cẩn và Trương Đào, không ngừng chuyền bóng, phạm lỗi, úp rổ.             Những người đang đánh bóng với hai sư huynh, trông đều chỉ mới 20 tuổi, nhưng mỗi người cách ăn mặc đều khác nhau một trời một vực. Trong những người này, có người ăn mặc kiểu thời mãn Thanh, để tóc tết dài, có người mặc đồ áo của Thập niên năm 50 60, có người thì để kiểu tóc của thập niên 80 mặc những chiếc quần bò áo bò rộng thùng thình, còn có người tóc nhuộm 7,8 màu.... Cách ăn mặc trong vòng 100 năm lại được hội tụ ở trên sân bóng rổ, trông giống như một lễ hội hóa trang, Nhưng thực tế là là những thứ này đã xảy ra thật sự, giống như cách ăn mặc Của họ, những người này ngày đều đã là những người sinh sống ở những thời kỳ khác nhau trong vòng 100 năm qua, chỉ có điều bây giờ bọn họ đều đã thành ma, những âm khí bao trùm trên sân bóng rổ làm cho vị khách như tôi không khỏi ớn lạnh, Tôi không ngờ rằng, hai vị sư huynh của mình, lại gọi một bầy ma đến chơi bóng rổ cùng.                            "Tiểu sư đệ sao đệ lại đến đây?".   Trường Đào hưng phấn chơi bóng, cho đến khi phát hiện ra tôi tôi thì mang theo một cơ thể đầy mồ hôi thở hồng hộc ,hét với tôi một tiếng : "nếu như đã đến rồi, thì chơi cùng nhau đi, ngoài ra, chàng trai để tóc tết bím, ra ngoài đổi vị trí cho đệ"                      tôi lắc đầu, tôi không hứng thú với loại vận động này, sau đó nói :" sư huynh,bác Đường Không có gì cổ quái, là Vương khiết bị ma nhập"
Nghe tôi nói,mặt Trương Đào mất đi nụ cười,Thiệu Vũ Cẩn cùn vứt quả bóng sang một bên,đi về phía tôi
Sau đó,tôi nói hết tất cả mọi chuyện vừa nãy cho họ nghe
" tiểu sư đệ,đệ rốt cuộc vẫn quá non nớt,đúng là tuổi trẻ"
Lúc tôi nói cho hai người họ chuyện tôi để Chu lan đi,Thiệu Vũ Cẩn đang lau mồ hôi lắc đầu
" thân là người đạo gia,chúng ta đối phó với ma quỷ phải có sự khoan dung bằng 0"
Thiệu Vũ Cẩn nói : " đạo sĩ không phải là không thể sống hòa bình với ma quỷ,đệ xem bọn họ đánh bóng đi,ai nấy đều là ma,nhưng mà kiếp trước họ đã không hại người của dương gian,nhưng nếu như bọn họ đã làm chuyện hại người,cho dù nhẹ hay nặng,đều không thể giữ lại"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro