Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-“Buông!”

“......”

-“Solji, tôi bảo chị buông.” Cố gắng muốn làm cho thanh âm vững vàng, nhưng âm điệu run rẩy đã bán đứng Hyekin. Hyelin giãy dụa, muốn từ trên người Solji đứng lên, nhưng sau một phen vặn vẹo, tay của Solji vẫn ở trong cơ thể Hyelin vẫn chưa rút ra, Hyelin hút một ngụm khí lạnh, dùng sức đánh Solji. Lần này, Solji không có lại ôm lấy Hyelin. Hyelin thuận lợi tách ra khỏi người Solji. Hyelin cắn chặt răng, đem quần lót mặc vào, nhanh chóng mặc lại áo, tay nhỏ điên cuồng đẩy cửa xe, tâm tình kích động,

-“Mở cửa, tôi muốn xuống xe!” Solji không hề sửa sang lại quần áo của mình, chỉ đưa tay mở khóa. Cửa xe tự động đẩy lên trên, khi Hyelin vừa muốn bước đi thì, cổ tay bị Solji giữ chặt, quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt thâm trầm kia, ánh mắt Hyelin lạnh tựa băng sương, vẻ mặt ghét bỏ trừng cánh tay đang nắm lấy cô,

-“Buông tay!” Solji không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Hyelin.

-“Solji, tôi bảo chị buông tay!” Hyelin dùng sức kéo, muốn tránh khỏi Solji, hiện tại, đối với sự đụng chạm của Solji một chút Hyelin cũng không thể chịu được.

“......”

-“Tôi hận chị! Hận chị chết đi được! Chị cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!” Lời nói nguội lạnh ẩn chứa lực sát thương thật lớn. Solji buông tay Hyelin ra.

-“Hyelin, em cho rằng như vậy là đúng tình hợp lý, đúng không?”Solji rốt cục cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp, kiềm nén.

-“Cút!” Quăng lại cho Solji một chữ, Hyelin bước ra cửa xe, cũng không thèm liếc mắt nhìn Solji một cái, giày cao gót giẫm đi lên phía trước, thẳng lưng, tựa như một nữ vương cao ngạo, cho dù, tóc tai hỗn độn, quần áo không chỉnh tề. Cô vẫn như cũ là băng sơn mỹ nhân trong cảm nhận của mọi người. Phía sau truyền đến tiếng xe khởi động, đầu Hyelin nâng rất cao, ngửa cổ đến đau buốt. Xe chạy đến chổ cô, lúc đi ngang qua người cô, cũng không giảm tốc độ, mà là lướt qua thật nhanh, không đến một giây, Solji đã cách cô rất xa rất xa. Kế tiếp nháy mắt, lưu loát biến mất trong phạm vi tầm mắt cô. Cô không ngừng lại cước bộ, mặt không chút thay đổi, kiên định đi đến nơi dừng xe của mình, mãi cho đến khi ngồi vào ghế lái, cô không lập tức cho nổ máy, mà là lẳng lặng ngồi thật lâu, thật lâu, nước mắt đột nhiên rơi xuống, thương tâm và ủy khuất hơn bao giờ hết bao phủ lấy cô, ghé vào trên tay lái, cô nức nở, khóc hệt như một đứa con nít.

-“Solji, chị là đồ khốn kiếp! Khốn kiếp!”

Solji thực sự không lại xuất hiện trước mặt Hyelin. Hyelin sau khi đem bưu kiện gửi đến các ngành, ngẩn người nhìn con số chớp động trên màn hình máy tính. Lầu 36 im lặng, không có tiếng thư ký líu ríu với nhau, làm cho lòng cô vô cùng hoảng sợ, tính tình cũng trở nên cáu kỉnh hơn. Gần một tháng, Seo thư ký luôn luôn hoàn mỹ bình tĩnh, thường xuyên phạm sai lầm, thỉnh thoảng thất thần bước đi, tuy rằng không ai chú ý tới, nhưng mà Hyelin vẫn biết là gần đây bản thân làm việc rất tệ. Vài thứ, xém chút nữa đem văn kiện quan trọng bỏ vào máy cắt giấy, cho dù cô phản ứng rất nhanh lấy lại kịp lúc, nhưng cô vẫn hiểu được bản thân gần đây rất thường thất thường. Cắn môi, cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ. Chưa từng cảm thấy, căn phòng đơn, lại lớn như vậy, thiếu nụ cười ôn nhu của Solji, cô thế nhưng lại cảm thấy không quen. Thì ra, đến cuối cùng, cô lại bị thói quen kìm hãm, quen thuộc với sự thương yêu cưng chiều của Solji, quen thuộc mỗi khi Solji khẽ giận lại luôn nhân nhượng cho cô, một khi mất đi, hệt như bản thân không còn đầy đủ như xưa. Không thích Solji sao? Như vậy cái loại thất hồn lạc phách này là gì? Hận Solji sao? Vậy vì sao lại hận, là vì Solji cứ như vậy vỗ mông chạy lấy người, không có tin tức. Solji dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà muốn thì đến, không muốn liền rời đi? Mà cô, vì cái gì lại vô dụng như vậy, luôn nhung nhớ nghĩ đến Solji, cả ngày chỉ nghĩ đến Solji. Nhớ Soljii trước kia đối xử tốt với cô, vì cô làm hết thảy mọi việc, cũng nhớ đến ngày chia tay đó thống khổ và bi thương, đèn đỏ trên bàn sáng lên cắt đứt suy nghĩ suy nghĩ của cô, đưa tay ấn nút.

-“Bản dự thảo tháng sau, bây giờ chị cần.”

-“Dạ.” Lấy lại tinh thần, từ bên tủ thủy tinh lấy ra một phần văn kiện màu xám, đặt trên bàn sửa sang lại hồ sơ xong ôm lấy, đi đến văn phòng của tổng tài. Trong thời gian chờ đợi Hyojin ký tên, cô vẫn cúi đầu, không nói một lời. TV LCD thật lớn treo trên tường dùng tiếng anh nói về bản tin tài chính toàn cầu, bỗng nhiên, tin tức thứ nhất cứ như vậy truyền vào tai Hyelin, cô nhanh chóng ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình.

-“Công ty Lady nước Mỹ chính thức đóng trụ sở tại Ý, sáng hôm nay vào lúc 9 giờ ở Cai-ro(thủ đô của Ai Cập), tổng tài của công ty Lady Heo Solji đáp máy bay chuyên dụng đến La Mã, đây là tuyến đường hàng không mới tháng trước công ty Lady trúng thầu, Heo tổng tài lần đầu gia nhập......”

Trên hình ảnh, cái người một thân âu phục quý phái, khí chất tuyệt vời, khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt thâm trầm, mang theo một nhóm lớn cấp dưới, thong dong rời khỏi sân bay, ngồi lên xe nghênh ngang rời đi. Thanh âm TV đang thông báo tin tức, đã hoàn toàn biến mất khỏi tai Hyelin, ánh mắt của cô, dừng lại ở hình ảnh trên khuôn mặt mười phần quyến rũ. Thì ra Solji đã không còn ở Seoul, đúng rồi, cùng là tổng tài của công ty quốc tế, Hyojin mỗi ngày đều đi lại khắp nơi trên thế giới, Solji làm sao lại có thể nhàn rỗi ở lại nơi chật hẹp nhỏ bé như Seoul? Nước Ý, thì ra trong lúc cô không biết, Solji và cô đã cách xa ngàn dặm, trong đầu hồi tưởng lại vẻ mặt lạnh lùng cao quý khi nãy của Solji, phảng phất người trước kia luôn cười yêu chiều với cô, căn bản chỉ là ảo giác. Solji......

-“Hyelin.” Tiếng nói trầm thấp, làm cho Hyelin hoàn hồn, đôi mắt mất hồn, chống lại khuôn mặt thần bí tao nhã kia, gương mặt kia mỗi một phân mỗi một tấc, đều quen thuộc đến nổi khiến cô đau lòng, lần này, đau đớn, hình như không có mãnh liệt như lúc trước. Hyojin nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hyelin, ánh mắt phức tạp, đem văn kiện đã phê xong đẩy về phía trước.

-“ Báo cáo kiểm tra thuốc từ Newyork khi nào truyền đến, lập tức mang lên cho chị.”

-“Dạ.” Hyelin tiến lên ôm chồng văn kiện nặng nề, xoay người đi ra ngoài. Tiếng thở dài khe khẽ, phảng phất dường như đến từ thế giới bên kia.

-“...... Hyelin.” Thanh âm từ tính truyền đến từ phía sau Hyelin. Cô cứng đờ cả người, từ lúc tiến vào Ahn thị, Hyojin không còn gọi cô như vậy nữa, mà cô cũng không còn gọi Hyojin là chị Hyojin nữa. Hyojin mang vẻ mặt theo thương tiếc và cô gái mang vẻ mặt sùng bái ái mộ năm kia, dường như đã biến mất theo thời gian. Nhưng là hôm nay, một tiếng Hyelin kia của Hyojin, không ngừng gợi lên cái loại động tâm ngây thơ lúc xưa của Hyelin.

-“Em...... Có muốn nghĩ phép một chút hay không?” Xoay người nhìn vào đôi con ngươi kia, không biết vì sao Hyelin có một loại cảm giác quẫn bách khi bị nhìn thấu.

-“Không, không cần.”

-“Từ lúc em tiến vào Ahn thị, vốn không xin nghỉ ngày nào, chị cũng không muốn người khác cho rằng chị ngược đãi nhân viên.” Hyojin hiếm khi nói giỡn kiểu này. Hyelin cười cười, thật tình nói:

-“Chị yên tâm, em không sao.”Hyelin biết người thận trọng như Hyojin, khẳng định đã phát hiện cô gần đây khác thường, mới nghĩ đến chuyện cho cô nghĩ phép. Nhưng mà, không cần, cô là ai? Cô là nữ vương cao ngạo Seo Hyelin, nếu, chuyện tình của bọn họ đối với người đáng giận kia đã không có chút ảnh hưởng gì, vậy cô cũng thế. Lần này, Hyojin không có nói thêm cái gì nữa, gật gật đầu, vùi đầu xử lý công việc. Mà Hyelin cũng xoay người mở cửa đi ra ngoài. Có lẽ, không thể làm cho Hyojin yêu thương cô, có khi cũng không xem như là một loại tổn thất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro