Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đột nhiên cửa lớn bị đẩy ra, cắt đứt tình trạng giương cung bạt kiếm của bọn họ, Hani tiếc hận thở dài, Junghwa ngồi bên cạnh Solji.

-“Solji các cậu có phải là chuẩn bị đấu thầu dự án hàng không của Ý?”

-“Ân.”

-“Gia tộc Choi Leith cũng cạnh tranh, cậu phải cẩn thận.” Junghwa rót một ly rượu, nhẹ nhàng lắc lắc nước đá trong ly, tiếng va chạm thanh thúy truyền đến.

-“Chuyện này cho tới bây giờ tớ chưa từng lo lắng.”

-“Jerry, không phải dễ chọc.” Nói bao nhiêu đó là đủ rồi.

Solji là người nào, từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, ai cũng không xem vào trong mắt, đương nhiên sẽ không sợ bối cảnh của đối thủ cạnh tranh là hắc đạo, nếu không Solji cần gì phải tranh?

-“Ông già nhà tớ đã từng nói, không thể đối đầu chính diện với gia tộc Choi Leith.” Junghwa thoải mái tựa vào sofa bằng da mềm mại, thản nhiên nhắc nhở.

-“Dự án kia, tớ nhất định phải đoạt được.”

Trước mắt Heo thị bọn họ nằm trong giới vận chuyển Âu Châu, tuy rằng phát triển rất tốt, nhưng cuộc đấu thầu đường hàng không mới này, là một cơ hội rất lớn, có thể làm cho lãnh thổ sự nghiệp của cô bành trướng thêm, cô sẽ không bỏ qua.

-“Solji, cậu có biết, tớ rất thích giọng điệu này của cậu.” Junghwa cười đưa cho Solji một ly Absolut mà cô thích nhất.

Lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp nhận rượu ngửa đầu uống hết, mùi vị ngọt ngào kia làm cho khóe miệng Solji bất giác cong lên.

-“Cẩn thận một chút.”

Junghwa cẩn thận dặn dò một tiếng, cô xuất thân từ gia đình hắc đạo, đối với thủ đoạn của người trong hắc đạo rõ như lòng bàn tay, hơn nữa lần này Solji chống lại Jerry, tên kia nổi tiếng là bất chấp mọi thủ đoạn. Cô biết trong chuyện làm ăn Solji nổi tiếng lạnh lùng cứng rắn, cô chính là lo lắng Solji có khi quá mức vô tình, chỉ sợ sẽ mang đến tai họa về sau.

-“Yên tâm.” Lần này trả lời Junghwa, là Hani, cô vỗ nhẹ lên bả vai Junghwa.

-“Người có thể đánh bại Solji, cũng không phải là gia tộc Choi Leith.”

Tiếng nói vừa dứt, trên ghế ngồi xa hoa, vang lên tiếng cười, cùng với thanh âm vang dội của nắm đấm.
Yêu thương một người, cần phải có thời gian dài hơn nữa sao?

Mơn trớn ly trà đang tỏa hơi nghi ngút, Hyelin đột nhiên nhớ tới một câu trong quyển sách nào đó mà cô từng xem qua, liếc mắt một cái đã là ngàn năm. Đúng vậy, thật chính xác, liếc mắt một cái đã là ngàn năm. Đã từng cố gắng hết sức, trong lòng luôn chắc chắn, vẫn luôn là người kia.

-------------

Trở lại Hàn Quốc cũng đã một tháng, đối với hòn đảo nhỏ nơi mình sinh ra và lớn lên, tình cảm của cô rất phức tạp, ở tại nơi này có hồi ức thống khổ nhất, nhưng đồng thời cũng là ngọt ngào nhất, vui vẻ nhất.
Đã bao lâu cô chưa từng nhớ đến chuyện này? Nhiều năm như vậy trôi qua, cô vẫn hối hả ngược xuôi đi theo Hyojin, mỗi lần đến công ty chi nhánh ở Seoul đều ở lại vài ngày rồi mới rời đi.

Nhưng là, lần này lại không giống, lần này là Hyelin chủ động xin ở lại nơi này xử lý công việc, nguyên nhân là vì một tháng trước, cô nhìn thấy trong mắt của Hyojin xuất hiện một người phụ nữ khác.

Rõ ràng, chỉ là một cuộc báo cáo công tác tháng bình thường, vì sao lại phát sinh chuyện như vậy? Cô nhìn thấy trong đối mắt đen không gợn sóng của Hyojin, lóe lên hứng thú mãnh liệt với người phụ nữ tên Hyuna. Cô ở bên cạnh Hyojin suốt tám năm, khoảng thời gian dài như vậy, cho dù Hyojin có phức tạp khó hiểu đi nữa, nhưng ở một mức độ nào đó, cô tự nhận có thể hiểu được Hyojin.

Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy trong mắt Hyojin hiện quang mang, đó là loại yêu thích thuần túy dành cho phụ nữ, cô nỗ lực bên cạnh Hyojin lâu như vậy cũng chỉ vì ánh mắt đó, nó là thứ mà cô ao ước từ lâu, nhưng ánh mắt kia lại dành cho người phụ nữ khác.

Mặc dù sau cuộc họp Hyojin không tỏ vẻ gì, sau hôm đó liền bay trở về Newyork, nhưng cô biết, đã có chuyện âm thầm phát sinh, sự thay đổi này, chỉ sợ sẽ làm tan vỡ niềm tin bấy lâu nay của cô, cô không chịu nổi kết cục như vậy. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tình cảm chiến thắng lý trí, cô hi vọng Hyojin, cho cô ở lại Hàn Quốc một thời gian ngắn.

Cô là một cấp dưới không có nhiều đòi hỏi, cho nên đối với thỉnh cầu của cô, Hyojin không hỏi nguyên nhân, trực tiếp đồng ý.
Cô suy nghĩ muốn biết, người phụ nữ làm cho Hyojin sinh ra hứng thú, rốt cuộc là có mị lực gì.

Chuyện này là cỡ nào buồn cười, cỡ nào khó tin, ai có thể nghĩ đến, Hyelin của công ty Ahn thị nổi tiếng tuyệt tình lạnh như băng, thế nhưng lại ấn tượng sâu sắc với một người phụ nữ chỉ vừa nhìn thấy một lần.

Nhiều năm như vậy trôi qua, trong lòng cô cũng chỉ có một người, người kia, tên là Hyojin, từng chữ đều khắc sâu trong lòng cô

Không mộng ảo ngọt ngào như tiểu thuyết tình yêu, cô và Hyojin gặp nhau, không phải là ngày rực rỡ màu hồng, ngọt ngào lãng mạn. Đó là ngày tối tăm nhất trong cuộc đời của cô, là một ngày tuyệt vọng.

Tình tiết giống hệt như mấy vở kịch máu chó hay chiếu vào lúc tám giờ, lúc cô còn nhỏ ba liền bị tai nạn xe cộ mà qua đời, không kịp để lại một chút tiền cho mẹ con cô, thiếu phụ không có năng lực đành phải đem theo con tái giá.
Sau đó, chuỗi ngày bi thảm của cô bắt đầu.

Toàn bộ câu chuyện nghèo túng thiếu thốn đến người ta ngay cả ham muốn liếc nhìn một cái cũng không có, có lẽ, không phải tất cả ba dượng đều là người xấu, không phải tất cả ba dượng đều thấy con riêng của vợ xinh đẹp mà nổi lòng tà dâm, thế nhưng tiền là thứ bắt đầu câu chuyện.

Năm ấy khi cô 17 tuổi, ngày đó mẹ tăng ca không về nhà, vì nợ cờ bạc cô bị người đàn ông vô sỉ kia đem ra làm vật thế chấp, chuẩn bị bán cô vào hộp đêm. Đương nhiên, ông ta cũng chuẩn bị tốt, lúc đem cô bán đi, cũng sẽ cao bay xa chạy.

Vì thế, sau khi ra sức giãy dụa và cắt đứt dây, cô may mắn trốn thoát.

Về sau mỗi lần cô nhớ đến việc này, trong đêm tối tăm âm u kia, trong đầu cô không biết vì sao lại tin tưởng rằng, sẽ có một ngọn đèn, tuy vàng vọt ảm đạm, nhưng sẽ chiếu sáng cuộc đời cô.

Đèn xe chói mắt rọi vào mắt cô, sau đó lại là thanh âm bén nhọn của xe và thân thể cô bị đụng vào, rất kỳ quái, rõ ràng là cô bị xe đụng, nhưng trong lúc đó, cô không hề cảm giác được đau đớn.

Đèn đường ấm áp, chiếu sáng lên người phụ nữ đang mở cửa xe đi về phía cô, trẻ trung, xinh đẹp, tao nhã, hệt như vị thần hộ mệnh, đi vào sinh mệnh của cô.

-“……Hywlim.”

Tiếng nói tao nhã, vang lên bên tai cô, giật mình lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt tối đen như mực kia.
Cô có chút chần chờ nhìn Hyojin, đôi mắt khôn khéo ngày thường giờ đây có chút mờ mịt, dường như có chút mơ hồ, ngườivừa nãy còn ở trong đầu cô, sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

-“Hợp đồng FJ, đã dự tính ổn thỏa chưa?” Dường như không nhìn thấy Hyelin thất thần, Hyojin trước sau như một thản nhiên đặt câu hỏi.

-“…… Đã làm xong.”

Huấn luyện vất vả mấy năm nay cũng không phải là không có kết quả, tuy rằng trên mặt còn chưa hết ngơ ngác, nhưng Hyelin vẫn lưu loát rút ra một trang rời màu xanh từ đống hồ sơ, đưa cho Hyojin không kiên nhẫn chờ.

-“Bảo David đến gặp chị.” Bỏ lại mệnh lệnh, Hyojin mang theo văn kiện rời đi.

Hyelin vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn bắt đầu quay số, sau khi bật điện thoại, cô lại ngây ngốc không muốn buông điện thoại ra, chỉ vì, thanh âm từ tính vọng ra từ trong microphone.
Một bóng đen xuất hiện trên bàn công tác của cô, mới gọi gọi về thần trí đang lơ lửng của cô.

-“Heo tổng.” Đập vào mắt, là khuôn mặt xinh đẹp. Quen thuộc lập tức làm cho thân thể của cô trở nên cứng ngắc. Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần cô thất thần, thì Solji đều đột nhiên xuất hiện.

-“Chị đến khi nào?” Hyelin nhăn mày, nhìn người vẻ mặt bí hiểm. Solji không phải ở nước Mỹ sao? Làm sao có thể đi theo tổng tài đến Hàn Quốc? Chẳng lẽ sáng sớm hôm nay ngồi máy bay qua cùng tổng tài?

Solji không trả lời vấn đề của Hyelin, chỉ gắt gao nhìn Hyelin chằm chằm, nhìn không ra cảm xúc gì, ánh mắt như vậy, làm cho trong lòng Hyelin từng đợt lạnh cả người, nhưng là trời sinh ngông nghênh, làm cô lấy lại bộ dáng bình tĩnh, cô bây giờ, chính là Hyelin mà mọi người quen thuộc, cao ngạo, lạnh như băng mà xinh đẹp, dường như người vừa thất thần khi nãy là người khác.

Sâu trong đôi mắt đen láy, hiện lên một tia sáng phức tạp, sau đó, quay đầu bước đi.

Solji không phải đến tìm Hyojin sao? Cứ như vậy rời đi? Hyelin trừng mắt nhìn cánh cửa bị đóng thật mạnh, không rõ người trầm mặc kia, chị ta hình như đột nhiên tức giận, tức giận? Solji sẽ tức giận? Cô nhún vai, âm thầm tự trách mình hoa mắt nghĩ nhiều, người không hề có biểu tình kia sẽ có một ngày tức giận, vậy thật kỳ quái.

Mặc dù ở thương giới, mọi người đều nói Solji cùng Hyojin, là hai người khó tính nhất thế giới, tính tình xấu đến không ai bì nổi, nhưng theo cô thấy, kỳ thật Hyojin ở phương diện nào đó so với Solji mà nói thì dễ chơi hơn.

Solji ở thương giới, là nhân vật truyền kỳ. Năm cô hai mươi tuổi liều mạng học tập như điên, trong hai năm cầm bốn học vị tiến sĩ, trở thành thần thoại MIT* đến nay vẫn chưa có người nào có thể vượt qua. Solji vừa ra khỏi cổng trường học đại, liền dứt khoát hẳn hoi tiến hành cải cách công ty của gia tộc, thậm chí còn kiêu ngạo đổi tên công ty Heo thị thành công ty Lady, có thể thấy rõ tính tình người này tự cao tự đại.

Mỗi lần gặp gỡ Solji, Hyelin đều cảm thấy cả người không được tự nhiên, bởi vì ánh mắt của người kia, tạo cho cô áp lực quá lớn.

Ánh mắt của Solji, là màu đen thuần, không có một chút tạp sắc, giống như hắc diệu thạch quý báu nhất, trơn bóng rực rỡ. Ngoại trừ ngũ quan thâm thúy và dáng người cao, toàn thân cao thấp của Solji tìm không thấy một chút gen ngoại quốc, tóc đen mắt đen, di truyền từ ba, xem ra thực là đáng sợ.

Hyelin cũng rất sợ đối diện với ánh mắt của Solji, bởi vì mỗi lần ánh mắt gặp nhau, cô đều có một loại ảo giác, giống như bí mật trong lòng cô, bị Solji nhìn thấu, những thứ ấy đã bị cô chôn vùi thật sâu, cất giấu thật kỹ.

Nhưng là, mỗi lần dưới cái nhìn chăm chú của Solji, cô đều có một loại cảm giác kỳ lạ, việc này với cô mà nói, thật sự là không ổn. Cuộc sống vất vả từ nhỏ, dạy cô cách che dấu tâm tư của mình, chỉ có lúc đem tâm tư chân thật, tình cảm thật sự cất giấu thật kỹ, như vậy mới sẽ không bị thương tổn.

Lần dũng cảm thổ lộ duy nhất trong đời cô, đã bị Hyojin cự tuyệt, tất cả hóa thành hư ảo. Từ đó về sau, cô luôn cất giấu thật kỹ tình cảm say đắm của mình, biểu hiện bên ngoài cũng chỉ là trợ thủ đắc lực trong công việc của Hyojin, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể tiếp tục ở bên cạnh Hyojin.

Nhưng cứ trốn như vậy, trước mặt Solji, giống như một chút tác dụng cũng không có, ánh mắt của Solji, làm cho cô cảm giác rất sợ hãi.

Bản năng nói cho cô biết, người này rất nguy hiểm, cô không nên đụng vào, đó là bản năng sinh tồn của con người, nói cho bản thân biết cái gì là nguy hiểm nhất định phải tránh đi. Solji, chính là thứ nguy hiểm mà cô phải tránh xa, cho dù, sinh mệnh của bọn họ chẳng có chút quan hệ, nhưng cô vẫn tận lực cố gắng không tiếp xúc với Solji, hơn nữa cơ hội cô xuất hiện trước mặt Solji không nhiều, cho nên cho dù có giống Hyojin, bọn họ cũng nhận biết nhau tám năm, nhưng trong lúc đó cô và Solji, lại không hề quen nhau.

Đèn trên bàn sáng lên gọi lại suy nghĩ của cô, cô âm thầm bảo không xong, gần đây bản thân cứ hay thất thần, đây chính là thói quen không tốt, rất nhanh ấn nút trò chuyện, tiếng nói trầm thấp từ bên trong truyền đến:

-“ Bảo Hyuna của bộ phận nghiệp vụ đến đây.”

Chỉ một câu đơn giản, thế giới của cô, từ nay về sau sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro