Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xám.
Ngôi trường tiểu học vắng lặng bất thường, bầu trời chiều tối vần vũ những tảng mây âm u... Tiếng âm ỉ của sấm từ xa vọng về.

Cậu bé Hoa Tiểu Chu để quên đồ ở trường. Là một đóa hoa hồng cậu dành chút tiền ăn vặt để mua tặng mẹ, Hoa Tiểu Chu để dưới hộc bàn, khi về lại quên bén đi. Đứa nhỏ rảo bước dưới trời mù mịt. Tí tách. Có lẽ sắp mưa.

Ngôi trường tựa lưng ở một khu ít dân cư. Thường ngày 5 giờ 30 chiều bác bảo vệ vẫn còn ở phòng bảo vệ gần cổng, không hiểu sao lúc này Hoa Tiểu Chu chạy đến chỉ thấy cổng trường mở toang, bác bảo vệ không thấy tăm hơi.
Chắc bác ấy đang kiểm tra các phòng học.

Trường chia làm hai khu, một khu lớn là dãy các phòng học, khu còn lại cách khá xa dãy lớp, tứ phía giăng dây bảo vệ, trước đây là phòng học giờ bị bỏ hoang, có một phòng trở thành phòng điện. Dãy lớp học bên phải, dãy nhà hoang bên trái, lũ trẻ không bao giờ dám đến gần, bất quá chỉ tò mò đứng từ xa nhìn thẳng vào phòng điện luôn đóng kín.

Nghe nói rằng 3 năm trước có một học sinh chết bỏng vì sét đánh trong căn phòng nọ. Người cháy một nửa.

Nhưng Hoa Tiểu Chu không hề biết, cũng chẳng hiểu được câu chuyện đó. Trong đầu óc non nớt của một đứa học sinh tiểu học, chỗ không được đến là không được đến thôi. Cậu bé đầu đinh dạn dĩ thoăn thoắt chạy về phía dãy phòng học, mắt hướng lên tầng 2, thật may mắn, vẫn còn mở cửa.

Mùi đất ẩm thấp xộc lên khoan mũi, bầu trời trước cơn mưa khiến cảnh vật sầm lại, dãy hành lang thường ngày luôn sáng tỏ trở lên huyền hoặc. Hoa Tiểu Chu rốt cuộc vẫn là sợ sệt, nhưng mà... Mạc Quan Sơn cũng đã tặng một đóa hoa hồng cho mẹ của cậu ta lúc mới ra về, vả lại đóa hoa hồng đã tốn gần hết tiền ăn kẹo của cậu, để qua lúc tặng thì quá tiếc rẻ! Tự nhủ trời còn sớm, Hoa Tiểu Chu mò lên tầng 2.

Căn phòng học vẫn ám sáng, không có một chút cảm giác kỳ lạ. Tiểu đầu đinh quen thuộc chạy đến bàn của mình. Thật may mắn, đóa hoa hồng còn nguyên trong hộc. Hoa Tiểu Chu cúi người xuống với lấy bó hoa rồi đứng lên lại, nháy mắt mặt hóa xanh, chân tay bủn rủn. Phòng học của cậu trở thành một không gian xa lạ, cửa ra vào đã khóa chặt, hắt vệt sáng mờ đục như kiểu cửa thời cũ. Tối sầm đến ghê rợn.
Đầu đinh choáng váng, bàn học như một dãy vô tận, trên mỗi mặt bàn có một ngọn nến leo loét, ánh nến dẫn đường mắt về phía bục giảng ẩn mình trong bóng đêm. Hoa Tiểu Chu tim đập thình thịch, cậu muốn gào khóc sợ hãi, muốn chạy, nhưng chân tay không thể nhấc lên nổi. Giống như có ma lực chỉ dẫn, cậu bé nhìn lên bục giảng, tựa một học sinh ngoan ngoãn. Giữa tấm bảng rỉ sét loang lổ lục nâu đóng đinh một khung ảnh. Ánh nến như sáng dần lên, rọi lên gương mặt người trong ảnh...
Một gương mặt trẻ thơ, có lẽ rất đẹp, làn da nhợt nhạt, một nửa phần còn lại gương mặt không thấy được.... Hoa Tiểu Chu, không hiểu sao, dù tràn ngập kinh hoàng nhưng vẫn ngây ngẩn... muốn nhìn kĩ hơn...

Rrroạtttt Đùngg!!! Sấm giật chớp lóe.

Hoa Tiểu Chu cũng chỉ là đứa nhỏ. Cậu ngồi thụp xuống cuộn lại thành cục tròn, suy sụp khóc mếu, nước mắt nước mũi chảy loạn trên mặt, thiếu điều muốn ngất xỉu. Ánh chớp cực sáng lọt qua bản cửa, rọi thẳng qua vách tường phía kia, quỷ dị. Tiếng sấm rền pha lẫn tiếng kẽo kẹt, một bóng người dài ngoằng lằn một vết đen đặc giữa những lần chớp loáng. Hoa Tiểu Chu theo bản năng được học từ bé xíu, vội bịt kín miệng mình, ngăn không cho tiếng nấc bị người nghe thấy. Cậu nhắm tịt mắt, không dám nhìn vết lằn đen đang đung đưa qua lại chỉ mỗi phòng cậu đang ở trong, lớn ra, rồi mờ nhạt nhỏ lại. Mẹ cậu từng nói nếu cậu ngoan sẽ không ai làm hại cậu.... Hoa Tiểu Chu hiểu chuyện liên tục tự trấn an mình. Cậu nắm lấy vòng tay tràng hạt mẹ mới thỉnh ở Chùa đeo cho cậu, tưởng tượng có thần tiên trong chuỗi hạt sẽ giúp đỡ cậu đỡ sợ hãi.
Bóng đen quái quỷ đã biến mất, thay vào đó là một bóng đen khác, giống như của người hơn, tiếng bước chân chạy thình thịch xoáy vào tai Hoa Tiểu Chu, không hiểu sao, đem lại cảm giác an tâm đến lạ.
Của phòng rốt cuộc mở ra, một cái đầu tóc bạch kim ló vào.
"Hoa Tiểu Chu! Cậu ở đây nãy giờ sao?" Cậu bé cao lớn bước vào, quần áo học sinh gọn ghẽ, mái tóc bạch kim hơi xoăn che đi vần trán, một nửa mặt da hơi sần, giống như mới lành vết thương bỏng, mắt cậu ánh kim, thật đẹp... Cậu ta mạnh mẽ đi đến, nâng Hoa Tiểu Chu đã khóc sướt mướt dậy, phủi quần áo cho cậu. Hoa Tiểu Chu nhìn lại, căn phòng vẫn như cũ, không có nến, không có ảnh, ô cửa cũng trong suốt, vẫn còn chút ánh sáng mờ mờ xuyên qua. Tóc bạch kim vẻ mặt âu lo: "Người thân tìm cậu nãy giờ", giọng nói trong trẻo, thập phần khiến Hoa Tiểu Chu cảm thấy an toàn. Cậu nhỏ giọng nói cảm ơn, tùy ý để cậu bé tóc kim dắt ra khỏi lớp, tay hai đứa nhỏ đan lại vào nhau...

Ra gần đến cổng, cậu bé tóc bạc đứng khựng lại, hai bàn tay mới tách nhau ra.
"Cậu về cẩn thận" - Giọng nói trong trẻo ấm áp vọng từ sau lưng đầu đinh.
"Cảm ơn cậu nhiều, cậu ở--" Hoa Tiểu Chu được dắt tay nãy giờ ra khỏi dãy phòng học muốn đỏ mặt, ngẩng đầu lên định cảm ơn. Nhưng trước mắt chỉ là không khí. Dãy phòng học ở trước mặt như lớn lên, uy hiếp đứa nhỏ. Đầu đinh giật nảy người cắm đầu chạy về phía cổng.

Trước trường có một đám người xôn xao. Mẹ Hoa Tiểu Chu khóc lên khóc xuống vì chưa tìm thấy con, vừa nhìn thấy Hoa Tiểu Chu vì chạy vồ đến, không ngừng xoa mặt cậu xem cậu có bị thương tích gì không. Hoa Tiểu Chu một lần nữa mếu máo, tay vẫn nắm cành hoa hồng mà ôm lấy mẹ khóc òa.

Bác bảo vệ chép miệng: "Đứa nhỏ này, nơi đó nguy hiểm lại cả gan mò vào làm gì, có khi..." nói giữa chừng lại thôi.
Hoa Tiểu Chu ngơ ngác phân trần: "Nhưng cháu đi phía phòng học..."

Lúc này người lớn mặt hơi trắng bệch. Mọi người xì xào, nhìn về hướng cậu bé mới đi ra - khu phòng điện bỏ hoang vừa giây trước mới lóe chớp giật đổ xuống. Mẹ Hoa không đề cập thêm gì nữa, dẫn cậu về nhà, cũng không trách móc cậu. Hoa Tiểu Chu thành công tặng mẹ cành hoa hồng đã mua.

Một lúc không nói gì, Hoa Tiểu Chu mới bắt đầu kể với mẹ: "Con gặp được một bạn cũng lên tầng 2, bạn ấy dẫn con xuống, nhưng bạn ấy lạ lắm, bạn ấy biết con nhưng con không quen bạn....

Mẹ Hoa quyết định đem Hoa Tiểu Chu đến chùa một lần.

Hoa Tiểu Chu đến bây giờ không gặp lại chuyện đó bao giờ nữa, cũng không có bất cứ giấc mơ nào về nó. Sự kiện kia mờ ảo như một ác mộng ngày nhỏ.

Năm đại học, một người đàn anh cách cậu 3 tuổi mặt dày theo đuổi cậu, tên Di Lập. Rồi một ngày trời mưa, tâm tình rung động, cậu trao hắn nụ hôn đầu, hai con người công khai quấn quýt bên nhau, trao nhau tình cảm. Hắn cao lớn, một đầu tóc hơi xoăn màu bạc, gương mặt đẹp trai, còn có đôi mắt ánh kim, một bên đuôi mắt có một vết thương đã lành, càng tăng vẻ yêu diễm; đôi mắt đó luôn cưng chiều nhìn cậu, thương cậu, thèm khát cậu..

Mẹ Hoa cũng không quản, tác thành hai đứa. Đến năm làm việc thứ 2 của Hoa Tiểu Chu, Di Lập cùng cậu mua được một căn hộ, ký giấy kết hôn, bắt đầu cuộc sống vợ chồng ngọt mật.

Đầu đinh mở mắt tỉnh táo. Giữa đêm mưa, sấm rền âm ỉ như từ thế giới khác vọng về. Cậu cảm giác hơi lạnh, xoay người về phía có hơi ấm, chôn mặt vào bờ ngực thơm thơm rắn rỏi của Di Lập. Di Lập như nhạy cảm, lập tức mở mắt nhìn tiểu đầu đinh trong vòng tay của mình. Mắt hắn lóe lên nhàn nhạt, bàn tay thô không đứng đắn luồn qua lưng quần Hoa Tiểu Chu, chui nào cặp mông nộn, sắc tình xoa bóp, lách qua khe mông đàn hồi, điểm điểm đóa hoa nâu đang khép chặt chẽ. Đầu đinh thẹn thùng, sau một hồi sờ loạn ngực chồng, vừa hơi đẩy Di Lập ra, hắn liền xoay người ngọt ngào ghìm cậu dưới thân.

Hắn trườn tới Hoa Tiểu Chu, hôn duyện, cắn cổ cậu, một tay bắt đầu xoa nắn đầu vú, một tay không ngừng mân mê nhào nặn mông, hạ thân to lớn nóng bỏng của hắn ẩn ý đong đưa ma sát vào đáy chậu của Hoa Tiểu Chu. Hắn cắn cắn vành tai ửng hồng của cậu, lưỡi liếm láp ra ra vào vào lỗ như mô tả động tác làm tình. Hoa Tiểu Chu nóng mặt.

"Muốn thao em" - Giọng nói tràn khàn gợi dục, hơi ẩm nóng phả vào tai, như cơn mê sảng...

Quần áo lại một lần nữa cởi ra. Hoa Tiểu Chu đê mê rên lớn trong khoái cảm. Di Lập cực kì chiều vợ, hắn đẩy lút cán vào nơi mật huyệt chật hẹp, thong thả cọ miết vào tuyến tiền liệt, hưởng thụ tràng vách gắt gao thít chặt lưu luyến dương vật của hắn. Thân thể hai người dính sát vào nhau, mười ngón tay đan chặt, môi tìm môi mút mát, hạt đậu nhỏ vị dày vò đỏ dựng lên, phân thân của đầu đinh được chiều chuộng sinh hư, ngẩng cao đầu rỉ dịch trơn trượt....

Di Lập tách hai chân Hoa Tiểu Chu để lên vai mình, động tác càng thô bạo. Hoa Tiểu Chu nức nở ôm cổ Di Lập, ngoan ngoãn như búp bê, môi lại tìm đến môi hắn, mê luyến liếm láp đưa đẩy. Cậu tiếp nhận dòng tinh dịch lạnh lẽo của Di Lập trong cơ thể nóng bỏng của mình, lưu luyến hắn rút ra.

Nhưng Di Lập vẫn là ôm cậu vào nhà tắm, làm tình thêm một hiệp nữa mới tạm thỏa mãn tắm rửa cho cả hai, lại vững chãi bế cậu về giường, đắp chăn lên, vỗ về cậu ngủ.

Hai thân thể trần trụi ôm riết lấy nhau. Hoa Tiểu Chu nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay của chồng đang vòng qua bụng cậu, chạm đến chiếc vòng hạt - chiếc vòng cũ mà Di Lập khăng khăng đòi cậu nhượng cho hắn làm vật đính hôn, bất chợt buồn ngủ, mắt nhắm lại... Bỗng nhiên cậu nghĩ, mối duyên nào khiến cậu lại say đắm Di Lập như vậy....

Di Lập như nghe thấy tiếng lòng đầu đinh. Hắn ôn nhu đáp một nụ hôn lên môi cậu. Lời thì thầm tựa khói sương...

Tựa.... vệt lằn đen kịt giữa từng đợt ánh sáng chớp tắt...

"Mê em từ khi ta gặp nhau...."

Hắn vuốt ve đầu đinh. Nụ cười quỷ dị.

Ở khu trường, trong căn phòng điện bị niêm phong có một bàn thờ cũ, một bức ảnh bị nứt toát một nửa, cháy đen.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro