Thiên đường mồ côi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link truyện: https://eugene-kimberley.lofter.com/post/73d1e560_2b5378d24

Hài kịch gia đình, một người cha đi làm việc ở đâu đó và bốn đứa trẻ vô gia cư.

Tóm tắt: Sau khi nhận ra mình làm mất chìa khóa nhà, Mr. Lighthouse đành phải ngồi trước cửa hứng gió lạnh. Hắn trao hy vọng vô ích cho những người thân trong gia đình lần lượt trở về nhưng chủ nhân thật sự của căn nhà chưa bao giờ ló mặt.

o0o

America đứng ở giao lộ giữa Kensington và Hyde Park, bên cạnh những ngôi nhà của giới giàu có nằm dọc theo con phố. Hiện tại, đã hơn năm phút kể từ khi hắn trở về nhà sau chuyến đi. London đầu xuân vào chiều tối vẫn luôn lạnh lẽo, người đi đường vì thế mà cũng thưa thớt hơn hẳn, tuy nhiên hầu như ai đi ngang qua cũng sẽ vô tình nhìn thấy hình ảnh một cậu con trai của gia đình nào đó đang đứng ở trước cửa nhà, với thái độ vô cùng cáu kỉnh.

Nhiều người tò mò tại sao cậu ta lại đứng ngây ngốc ra đó, nhưng những người hàng xóm đã biết tính tình của người trong gia đình này lại biết điều tránh xa.

"Chết tiệt!" America chửi rủa, hắn ngước nhìn bầu trời và thấy bóng tối đang dần phủ xuống con đường. Nếu hôm nay diễn ra theo đúng trình tự thường ngày thì bây giờ hắn đã mở cửa bước vào nhà, mở tủ lạnh, lấy đồ ăn của ai đó mua nhét vào lò vi sóng. Chịu thôi, không trách hắn được vì dù sao họ cũng về muộn.

Thế mà, thực tế còn tệ hơn dự định. Năm phút trước, khi bước tới cửa, America tự nhiên thấy túi quần bên trái trống rỗng, cái chìa khóa vốn nằm đó không cánh mà bay. Rồi hắn thò tay tìm ở túi quần còn lại, túi áo khoác và mọi nơi trên người mà hắn có thể nghĩ ra. Tất cả đều trống không một cách vô vọng, giống như dạ dày đói meo của hắn đang bắt đầu quằn quại và phát ra tiếng.

Tự dưng thấy mình giống một kẻ ăn xin, hắn nghĩ. Xui xẻo, khốn khổ, đói rét cùng cái thời tiết quái quỷ ở Anh chẳng biết lúc nào trời sẽ mưa...Ồ vâng, England, người cha đứng đầu gia tộc Ansa, chủ ngôi nhà đổ nát này, đáng ra lão ta phải xuất hiện và giải quyết cái vấn đề vốn thuộc về lão.

Nhưng lão già không trả lời điện thoại!

America cầm điện thoại di động, càng khó chịu hơn với số lượng cuộc gọi nhỡ ngày càng tăng. Khi cuộc gọi thứ mười cũng tự động cúp máy với thông báo 'Xin hãy gọi lại sau', hắn đành từ bỏ và ngồi lên lan can trước cửa nhà, trông mong một trong ba người em trai biến thành người hùng cứu rỗi bá chủ thế giới vất vưởng ngoài cửa.

Vì điện thoại lão già bật chế độ không làm phiền nên chắc hẳn lão lại đang làm việc như nô lệ của đồng tiền ở Phố Downing hoặc gây gổ với đám người ở Cung điện Buckingham, tay cầm hoá đơn và tạp chí cho Nữ hoàng miệng thì mắng mỏ vợ chồng hoàng tử Harry: 'Lấy người Mỹ cũng không sao nhưng hoàng tử đã từ bỏ nghĩa vụ hoàng gia và cùng vợ sang Mỹ sống!'. Khá là xấu tính và tàn nhẫn nhưng nghĩ đến hầu hết các khoản chi tiêu xa hoa của cặp đôi này đều do hoàng gia chi trả, hắn dường như hiểu tại sao England lại lên cơn đau tim ngay tại chỗ mỗi khi nhìn thấy tin tức tai tiếng về họ. Có lẽ mối quan hệ này đã bị Chúa nguyền rủa.

Ừ, thế những người Mỹ đến sinh sống ở Anh cũng bị chửi rủa thì sao?

Đánh mất chìa khóa, đứng hứng mặt cho gió lạnh tạt vào?

America ngồi trên lan can hút thuốc, làn khói trắng bay theo không khí ngột ngạt. Hắn biết England đang bận rộn với công việc có thể sẽ mất liên lạc trong một thời gian, ổn thôi, hắn vẫn còn các em trai sẽ lần lượt về nhà khi trời tối.

Xin Chúa phù hộ cho họ đã mang theo chìa khóa trước khi ra ngoài.

Hắn hô hấp nhịp nhàng, gõ nhẹ vào tấm thảm ở cửa bằng mũi giày, vẻ mặt lơ đãng.

. . . . .

Hút xong điếu thuốc đã là buổi tối, cuối cùng hắn cũng đợi được vị cứu tinh đầu tiên xuất hiện. Một thanh niên rẽ vào từ ngã ba, làm đàn chim bồ câu lại bay về phía những tán cây. America ngay lập tức đứng dậy và nhìn chàng trai đang dần đến gần dưới ánh chạng vạng.

Thanh niên đội mũ hải ly vừa đi bộ về nhà vừa lướt điện thoại di động, anh giật mình khi thấy anh trai đang đứng trước cửa với vẻ mặt u ám, lập tức tự hỏi hôm nay xảy ra chuyện gì mà khiến hắn khó chịu.

"America," Canada bình tĩnh hỏi: "Anh đứng trước cửa làm gì thế?"

"Anh làm mất chìa khóa." America đi thẳng vào vấn đề, dập tàn thuốc dưới chân. "Nên đang đợi một trong mấy đứa về nhà mở cửa."

"Xin lỗi vì để anh chờ lâu."

"Chẳng có gì to tát đâu." America khịt mũi, "Điều duy nhất làm anh tức giận là lão già không trả lời điện thoại và cái chìa khóa chết tiệt đó! Anh nhớ nó còn ở trong túi quần hôm qua, mà chắc do sáng nay sáng vội quá nên nó rơi trong phòng ngủ ông già rồi."

"Phòng ngủ?"

"Đồng hồ báo thức bị lỗi. Trong lúc vội vã rời giường cho kịp giờ họp, bọn anh suýt nữa còn mặc nhầm áo của nhau và có lẽ chìa khóa đã văng ra khi anh đang mặc quần."

Ai biết được đêm hôm qua họ đi ngủ lúc mấy giờ? Tôi vẫn nghe thấy tiếng động phòng bên trước khi bất tỉnh vào sáng sớm. Canada thầm nghĩ, không dám nhớ tới chi tiết đó nữa. Dưới sự ra hiệu từ ánh mắt America, anh bước tới mở cửa.

Tuy nhiên, ngay lúc anh thò tay vào túi, gương mặt Canada cứng đờ. Cơ thể anh bất động như một bức tượng đá, ngơ ngác nhìn về phía America, người nhìn lại với vẻ mặt bối rối.

"Em, em nghĩ..." Canada lo lắng nuốt nước bọt, khó khăn thừa nhận: "Em cũng không mang theo chìa khoá."

"Cái gì?"

"Xin lỗi! Em xin lỗi!"

"Chú mày đừng nói gì nữa." America bất lực trợn mắt nhìn anh, "Anh không muốn nghe lời xin lỗi của chú."

"Tối qua em dùng thuốc nhiều quá, đầu óc sáng nay-"

"Đó không phải điều mà anh mày muốn nghe."

Canada thận trọng quan sát biểu hiện của hắn, gương mặt America trở lại vẻ thiếu kiên nhẫn như lần đầu ngồi chờ người đến cứu. Anh không chắc đối phương có giận mình hay không nhưng cuối cùng anh cũng nhận ra tác hại nguy hiểm của việc sử dụng chất cấm. Nếu thời gian có thể quay ngược, Canada sẽ nhả chiếc tẩu nhồi đầy cây gai dầu trong miệng ra và vứt nó đi, để vài giờ sau chẳng cần thu dọn đồ đạc và ra ngoài với tình trạng lộn xộn như vậy, thậm chí còn quên mang chìa khoá.

"Anh cần em giúp liên lạc với cha không?" Anh ngập ngừng hỏi.

"Vô ích thôi, lão không trả lời điện thoại đâu." America thẳng thừng đáp lại. "Đừng nghĩ đến thợ khoá hay cảnh sát, lão già cố tình lắp một chiếc khoá đặc biệt rồi. Với lại anh mày cũng ghét Sở cảnh sát London."

Lý do cha thay ổ khoá chẳng phải là do lần đột kích của anh hả? Canada nhớ lại câu chuyện được England kể: America đột nhập vào nhà khi trời mới hửng sáng, do chênh lệch múi giờ và tình cờ chuông cửa bị hỏng vào hôm đó, England đang ngủ trên tầng hai nên cũng không biết gì. Lúc người mở mắt ra đã thấy một tên khủng bố đứng cạnh đầu giường.

Theo lời England tường thuật, ổ khoá cũ đã bị America dùng súng bắn nổ tung. Đến cả hàng xóm còn hỏi họ đêm qua có tiếng động lạ gì. Thậm chí, một ngọn hải đăng nào đó còn trơ trẽn trả lời rằng đó bà hàng xóm già rồi bị lãng tai nên mới tự nghe ra.

Về phần lý do tại sao America ghét sở cảnh sát còn đơn giản hơn. Theo lời viên cảnh sát phụ trách khu vực này, họ đã bắt quả tang thành viên gia đình hút lá ở nơi công cộng, tàng trữ súng trái phép, đi theo nhóm càn quét đồ miễn phí, tai nạn thỉnh thoảng xảy ra hàng tháng như người cha mải nói chuyện điện thoại quên tắt lò làm đĩa cá muối phát nổ với công suất 800W thiêu rụi cả cái bếp,...mặc dù các bạn trẻ cảm thấy thành phẩm trước và sau vụ nổ nhìn vẫn tệ như nhau.

"Sở cảnh sát còn lâu mới chịu giúp. Họ chắc chắn chưa quên chuyện chúng ta cướp đồ ở phố Oxford."

"Ừm...sao em không nhớ là lúc nào nhỉ?"

"Lúc con phố bị cúp điện, England sống chết không chịu cho chúng ta ra khỏi nhà. Thế mà nghe được điểm đến là một cửa hàng do France trực tiếp điều hành, lão lao đi nhanh hơn bất cứ ai."

America vừa nói vừa nhìn lên cửa sổ tầng hai, như đang tính toán tỷ lệ thành công của một kế hoạch nào đó, điều này làm Canada bên cạnh lo lắng.

"Để anh giẫm lên vai chú em nhé." Một lúc sau hắn mới lên tiếng, "Anh sẽ từ tầng hai đi vào nhà. Giống hồi nhỏ chúng ta trèo lên cây anh đào ấy."

"Anh điên à?" Canada kinh hãi. Phản ứng đầu tiên của anh là trọng lượng America hiện tại chắc chắn đủ đè chết anh ta! "Với lại bọn mình trốn học bị cha phát hiện còn gì, ổng còn cầm gậy lên..."

"Tại sao lão già lại đánh anh?"

"Bởi vì quả anh đào đều nằm trong túi quần của anh." Canada trả lời, "Có lẽ là do anh khóc to quá, doạ cha sợ nên ổng không dám tiếp tục phạt em."

"Địt mẹ quả anh đào!" America cười khẩy, "Bây giờ anh có đủ cách làm lão khóc."

Ký ức tuổi thơ chẳng kéo dài được lâu, cặp song sinh sớm rơi vào khoảng lặng dài. Hai bạn trẻ bất lực mỗi người ngồi ở một bên lan can, nhìn chẳng khác gì cặp chó canh cửa, tuyệt vọng chờ người tiếp theo về nhà xuất hiện với chiếc chìa khóa trong tay như vị cứu tinh giáng trần.

"Thành thật mà nói, anh thực sự nghĩ London là nơi xui xẻo của anh." America đưa ra kết luận.

"Đợi những người khác về đã." Canada thở dài.

. . . . .

Chẳng có cứu tinh nào ở đây hết.

Nửa giờ sau, số nạn nhân trước cửa đã tăng lên thành bốn người. Hai đứa lớn chiếm lan can, hai đứa nhỏ còn lại ngồi cạnh nhau trên thảm. Ngay cả đàn chim bồ câu trên đường cũng nhảy tới cạnh họ chế nhạo rồi mới bay về tổ khi màn đên buông xuống.

"Mẹ kiếp!" Huyết áp America tăng vọt. "Anh chúng mày không nghĩ mình có thể sống sót qua hôm nay!"

"Anh đừng trông cậy vào chúng em, anh cả à!" Australia rưng rưng nước mắt giải thích, cậu không biết hiện tại nên lo ngủ ngoài đường hay sợ anh cả nổi khùng. "Sáng nay em nói đi một lát sẽ về, nghĩ luôn có người ở nhà nên đâu có mang theo chìa khoá!"

America ngoảnh mặt đi và phớt lờ cậu.

"Còn em thì sao?" Hắn nhìn New Zealand, khuôn mặt nó lạnh tanh và lặng thing như cũ, khiến Mr. Lighthouse - người thường xuyên bị bơ - cảm thấy cạn lời. "Thằng bé bị thế lâu chưa?"

"Hôm nay em đưa em ấy cùng dạo chơi quanh London." Australia xen vào, "Chợt nhớ đến anh cả và cha thường xuyên lo lắng liệu thằng bé có mắc bệnh tự kỷ hay mất ngôn ngữ gì đó...nên em đã đưa New Zealand đến bệnh viện."

"Rồi?"

"Bác sĩ tâm lý nói New Zealand không có bệnh, nhưng lại đề nghị em đi kiểm tra!" Australia nhớ lại, "Bác sĩ cũng nói là không chắc có phải bệnh di truyền hay không, nói cả gia đình đi khám..."

"Đủ rồi, nín."

Australia tủi thân lùi vào góc cửa, ôm lấy New Zealand để sưởi ấm. Canada vẫn đang cố gắng gọi điện cho cha họ, dùng hết điện thoại của cả bọn để loại trừ khả năng người chỉ chặn số America.

"Cuộc gọi thứ hai mươi." Anh báo cáo tình hình chiến đấu, "Không ai bắt máy."

"Ha, giỏi lắm England." Ngọn hải đăng thế giới bình luận: "Tôi đảm bảo người về nhà sẽ rất thảm."

Đáng sợ quá anh ơi. Khi Canada trả lại điện thoại cho mỗi người, họ bỗng thấy dù an ninh ban đêm không tốt nhưng giờ đây có vẻ cách an toàn nhất là để England tăng ca cả đêm không thể về nhà.

Gió lạnh làm các bạn trẻ đói bụng. Giờ ăn tối vẫn chưa đến, nguồn thức ăn duy nhất là rất nhiều món chay do hai đứa nhỏ mang về. Bọn nó vốn không động tới loại đồ ăn này bao giờ, nhưng trên đường về nhà lại gặp phải một cuộc biểu tình từ những người ăn chay cực đoan, họ sẵn sàng xông vào các quán ăn để chửi người ăn thịt, đòi quyền lợi cho động vật. Vì cha đã dạy cho chúng nó cách đối phó với tình huống này nên hai đứa gọi hàng đống salad rau và thịt nhân tạo với sự đồng tình từ đám người biểu tình, sau đấy nhanh chóng cầm đồ ăn rồi chạy khỏi bạo loạn.

"Những người biểu tình đó nói khá hợp lý." Australia nhăn nhó, "Nhưng mấy thứ này có vị tệ quá!"

"Việc này không dễ dàng gì, học theo anh này." America nhướng mày. "Anh chỉ ủng hộ họ khi đang là đại diện quốc gia, còn lũ đấy dám chửi anh mày khi anh đang giả làm người thường, anh sẽ nhúng đầu chúng vào chảo rán để làm lớp phủ trên bánh hamburger."

"Thật là một ý kiến hay, quả nhiên anh xứng đáng làm anh cả!"

"Giờ em có thể cho chim bồ câu ăn những thứ rẻ rách này."

Một chiếc bát nhựa được đặt trước cửa nhưng chẳng có con chim nào chịu ăn. America ngồi trên lan can đung đưa chân, gót chân sốt ruột gõ lên thảm như đang nghĩ cách cứu nguy. Canada trước đó đã từ chối đề xuất của hắn nên America bắt đầu nhắm tới Australia.

"Em đưa thú cưng của mình ra ngoài bao giờ chưa?"

"Gì cơ?" Thân thể Australia run lên, không ngờ America chán tới mức muốn chơi đùa với con nhện cậu nuôi để giải khuây. "Cha cấm em mang nó vào nhà rồi..."

"Con rắn của em. Nếu anh nhét nó vào lỗ khoá, anh có thể mở được cái cửa chết tiệt này."

"Anh ơi, đừng làm vậy! Đây thực sự là chà đạp quyền sống của loài vật! Với lại có ai lấy rắn nhét vào mũ bao giờ??"

"Thế à, anh luôn nghĩ em sẽ làm thế." America sờ cằm xem xét chiếc mũ của cậu rồi quay sang nhìn New Zealand. "Hoặc là đứa nào nhấc New Zealand lên và ném thằng bé từ cửa sổ tầng hai vào. Dù sao thì trông nó có vẻ nhẹ cân nhất...Có ai sẵn lòng không nào?"

Chẳng ai phản hồi, có lẽ chả có đứa nào cho rằng đề xuất này đáng tin cậy. Còn người được nếu tên vẫn trầm lặng, thậm chí còn liếc nhìn anh cả dù không có lời thoại nào, thế mà ánh mắt của nó như đang nói hắn là 'đồ ngốc'.

"Hay là để em đi tìm cha." Canada bất đắc dĩ lên tiếng: "Mặc dù em cũng không rõ cha hiện tại ở nơi nào."

"Chú em có chắc không? Chú có sợ rằng sau khi tìm kiếm khắp Phố Downing, Phố Regent và Cung điện Buckingham lại phát hiện ra lão già đã say rượu cả đêm trong quán rượu nào đó không?"

"Anh có vẻ rất có kinh nghiệm đấy, anh cả."

"Đương nhiên! Lão già mà say rượu sẽ đứng lên ghế, chĩa gậy vào anh mày như một tên cướp biển bất hảo và nói 'Ngươi là ai? Nhìn thấy bá chủ thế giới mà không cúi đầu!?' " America nghiến răng nghiến lợi. "Lão già xảo quyệt, mỗi khi không nhịn được chuẩn bị đấm lão thì lại giả vờ bất tỉnh, ngày hôm sau sẽ nói không nhớ gì...!"

"Anh ơi, xin hãy cẩn thận. Bà hàng xóm bên cạnh đã tố cáo anh năm lần vì làm phiền dân cư vào đêm khuya và ba lần cáo buộc anh bạo hành cha mình vì nghe thấy tiếng động lạ."

"Đừng nói nữa, sớm muộn gì anh cũng tiễn bà ta đi."

America dùng chân chà tấm thảm một cách căm ghét, thầm chửi bọn già sắp xuống lỗ mà vẫn còn thích xen vào chuyện của người khác. "Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng chúng ta hết cách rồi."

Các bạn trẻ thường có tinh thần phấn chấn cuối cùng cũng chấp nhận số phận, hoá thành bốn quả bóng cao su xì hơi chất đống trước cửa, giống như ba chú chim non chen chúc trong tổ con đầu đàn thì đang chửi phụ huynh mất tích.

. . . . .

Chờ đợi trong một khoảng dài khó khăn hơn họ tưởng tượng.

Những người tan làm lần lượt về nhà. Trong khi chờ, các bạn trẻ đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Một số người nghĩ rằng họ là đám thanh niên vô gia cư, còn ném đồng xu vào cái bát nhựa. America tức giận mắng người có mắt như mù, không thấy rau diếp và dưa chuột trong bát.

Cả bọn thậm chí còn gặp được người mà chúng ít mong gặp nhất. Thằng bé hàng xóm cầm một cây kem ốc quế đứng cách đó không xa cùng bạn mình, tò mò nhìn họ.

"Là cái đám không có mẹ đó!"

"Tại sao bọn họ lại ngồi xổm ở cửa như trẻ mồ côi thế?"

"Mẹ tôi nói con chó lông vàng đó thích đánh cha mình vào ban đêm!"

"Địt mẹ!" America gầm lên, hắn nắm chặt tay đuổi theo, đám trẻ con tản ra chỉ có thằng bé nhà hàng xóm bị bắt lại. "Anh mày chưa làm chuyện đó bao giờ!!! Cút về nói với mẹ mày rằng anh đây mới làm tình với lão già Anh quốc đấy! Nếu anh nghe thấy chú mày tung tin đồn thất thiệt lần nữa, cái đầu của mày sẽ trở thành quà Giáng Sinh!"

Cậu bé vừa chạy vừa la hét, Mr. Lighthouse còn không quên giật lấy cây kem của nó trước khi buông tay, điều này đã thúc đẩy truyền thống gia đình giản dị lên một tầm cao mới. Phía sau hắn vang lên tiếng vỗ tay từ những đứa trẻ khác, America trở về mái nhà với chiến lợi phẩm trên tay như một anh hùng trong chiến thắng. Tuy nhiên, hắn chỉ ngầu được ba giây và lại trở thành một đứa trẻ mồ côi vô gia cư gây rối với các em mình.

Thời tiết ở London thật sự rất kỳ lạ, trời bắt đầu mưa nhẹ và nhiệt độ giảm đột ngột làm các bạn trẻ cảm thấy vô cùng xui xẻo.

"Lần đầu tiên em có cảm giác như bị cha bỏ rơi." Canada rùng mình.

"Xin chúc mừng, anh mày có kinh nghiệm hơn chú em 250 năm."

"Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào..."

"Ồ, chú em, sao trông chán nản thế?" America tự nhiên vô tư đến lạ, không thèm nhìn bầu không khí mà đưa ra thứ khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn: "Muốn ăn kem không?"

"Thật ra cha rất tốt với chúng ta." Australia nhanh chóng ra tay giải cứu. "Em xem một cuộc khảo sát trên mạng. Ba quốc gia hàng đầu mà người Anh có thiện cảm nhất là Canada, Australia và New Zealand."

America: "Còn anh thì sao?"

Canada, Australia và New Zealand: "..."

Im lặng, im lặng là Đại Tây Dương đêm nay.

"Bốn mươi? Mười bốn? À không, chắc là thứ tư." Australia - người không nhớ chút gì - bắt đầu nói dối, để rồi nhận ra càng nói càng tệ. "Anh ơi, vị trí của anh khác với chúng em, sao có thể khái quát hoá được. Kiểu như là một VIP bên cạnh ba bục cao nhất vậy..."

Ừm...nếu không trao cho hắn huy chương hạng nhất thì hắn là VIP sẽ làm rung chuyển trời đất phải không?

Australia suy sụp tinh thần. Anh cả nghe xong dường như càng không vui, mà nó tựa đổ thêm dầu vào lửa, khả năng cao là chính England phải gánh chịu. Dù người chẳng làm gì khác ngoài để điện thoại ở chế độ không làm phiền.

America không để ý đến sự lo lắng của họ, hắn liếc nhìn thời gian một lần nữa, đã quá giờ về nhà thông thường của England. "Anh không nghĩ lão già sẽ xuất hiện cho đến sáng sớm. Đi thôi, chúng ta hãy tìm một khách sạn để nghỉ qua đêm."

Mấy đứa lần lượt đáp lại, duỗi thẳng đầu gối tê cứng trong gió lạnh, nước mưa trên tóc và quần áo rơi xuống khi họ đứng dậy. Trước khi các bạn trẻ kịp rời khỏi cửa, bóng người thứ năm đã xuất hiện ở cuối đường.

Nhận ra khuôn mặt dưới chiếc ô đen, Mr. Lighthouse - người luôn giữ hình tượng - ném cây kem sang một bên, những đứa trẻ khác thì dang tay ra như chờ chuyến tàu tiếp tế của cha cập cảng hồi còn nghèo đói cách đây hàng trăm năm.

Chìa khóa! Lò sưởi! Ngôi nhà ấm cúng!

Một tia hy vọng!

"Đứng ngoài đây làm gì?"

Đúng như dự đoán, England tỏ ra vô cùng bối rối, lần đầu tiên người thấy con mình giống như lũ chuột vô gia cư chết đuối. Ý nghĩ ban đầu hiện lên là America bắt nạt đám trẻ, bỏ mặc chúng run rẩy ngoài cửa. Nhưng England thấy cả America cũng đứng ở đây với một cái bát vỡ không rõ công dụng và nửa cây kem trên mặt đất.

"Người lại đi đâu thế?! Về muộn hơn tận một tiếng?"

"Ban ngày tôi giải quyết công việc." England điềm tĩnh trả lời, chẳng hiểu tự dưng lại hỏi điều này. "Đến tối, tình trạng tắc đường bỗng trở nên nghiêm trọng."

"Người có thấy 20 cuộc gọi nhỡ sau giờ làm không?" America nhìn người chằm chằm, "Một nửa là của tôi?"

"Có à?" England cố tình né tránh, mất một lúc mới đáp lại với sự bình tĩnh hoàn hảo: "Bây giờ tôi mới biết."

Lão già đang nói dối. America lập tức nhận ra. Quý ngài Ang quốc đầy mưu mô đã nhìn thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ trên điện thoại lúc tan làm, nhưng một nửa trong số đó là của America nên do dự hồi lâu, người vẫn không dám gọi lại. Hắn cá rằng England chắc chắn đã nghĩ ra cách đáp lại câu hỏi và coi việc quên trả lời điện thoại chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

"Chúa ơi, chuyện gì xảy ra vậy? Mấy đứa trông hơi..." England nhìn họ từ đầu đến chân, "...có chút giống đám trẻ trong trại mồ côi."

"Bọn này đã mồ côi ở đây suốt ba tiếng đồng hồ." America xúc phạm cha mình một cách không thương tiếc, "Vì chẳng ai có chìa khóa cả."

"Khi tôi về đến góc phố, tôi gặp bà hàng xóm và con trai bà ấy. Họ nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Tôi đoán họ nhìn thấy tình trạng hỗn loạn này rồi."

Nguy hiểm, cha ơi, nguy hiểm! Ba đứa nhỏ đều nhận ra có gì đó bất thường, thậm chí có thể ảnh hưởng đến danh tiếng gia đình sau này trên con phố, nhưng chẳng đứa nào dám lên tiếng dưới ánh mắt đe doạ từ America.

Tuy rằng người ngoài căn bản không biết, nhiều loại chuyện trong gia tộc dần trở nên quen thuộc. Hiếm có gia đình nào cùng nhau đi nghỉ ở London, có thì cũng chỉ là một hoặc hai lần một năm. Thế mà lúc này lại là thời điểm phù hợp nhất để sử dụng một phép ẩn dụ vốn không phù hợp: nó giống như tuần trăng mật kỳ lạ của vợ chồng hoàng tử Harry.

Ban đầu, bọn trẻ thấy chuyện này thật xấu hổ và lập dị, thường tìm cớ để qua đêm bên ngoài. Sau đó, America cho chúng tiền để giữ im lặng. Không sao, mấy đứa có thể ở trong phòng ngủ riêng, phớt lờ mọi tiếng ồn và tiếp tục đọc sách, chơi game.

"Nếu đêm qua chúng ta không làm việc quá muộn thì hôm nay đã chẳng xảy ra vụ này." America xoay người nhường đường cho thành viên cuối cùng trong gia đình, "Được rồi, người nhất định phải mang theo chìa khóa, mở cửa đi."

"Chìa khóa? Tôi không mang." England khó hiểu nhìn hắn, "Cậu quên tôi đưa chìa khoá cho cậu mấy ngày trước à?"

"Ôi chết tiệt! Tôi quên mất!" America hét lên. "Nếu tôi biết thì tôi đã bắn nát cái ổ khoá rồi!"

"Tôi cho rằng súng của cậu cũng ở trong nhà. Trừ khi cậu muốn ra ngoài và được người tuần tra mời đi uống trà."

"Vớ vẩn, được thì tôi đã vào nhà từ lâu rồi." America tiện thể chỉ trích lệnh cấm sử dụng súng của Anh, "Chỉ còn cách duy nhất. Mấy đứa, hãy cùng nhau mở cánh cửa này!"

"...xin hãy nhấc chân lên."

"Cái gì?"

"Nhấc chân lên."

England chậm rãi bước tới, nâng một góc tấm thảm lên và nhặt đồ vật bằng kim loại sáng bóng. Các bạn trẻ sửng sốt, không ai ngờ dưới đó có một chiếc chìa khóa dự phòng, chỉ cách họ vài cm mà bị America giẫm lên suốt ba tiếng đồng hồ.

"Người chưa bao giờ nói cho tụi này?!"

"Tại sao tôi phải nói?" England cau mày và mở cánh cửa chết tiệt đó trong vòng chưa đầy một phút. "Tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, và làm sao tôi biết cậu không mang chìa khoá?" Suy nghĩ một chút, người nói thêm: "Xác xuất là 1 trên 16."

"..."

Bốn bạn trẻ không nói nên lời, cảm thấy như thế ba giờ quý giá của cuộc đời họ đã bị đem cho chó ăn. Sau khi England mở cửa, người im lặng mà đi vào trước. America thề rằng hắn nghe rõ hai chữ 'Thằng ngốc' chế nhạo đang nhắm vào mình.

"Xác xuất này vẫn chưa chính xác." Canada trầm giọng, "Dù sao vẫn còn có 20 cuộc gọi nhỡ, làm chúng ta mất đi cơ hội hỏi chìa khóa dự ở đâu."

America bỗng kỳ quái nhìn sang, vẻ mặt với nụ cười nửa miệng co giật, nắm tay siết chặt cảnh báo Canada điều bất ổn.

Kết thúc thật rồi.

"Sáng mai anh sẽ cho mỗi đứa 100 đô la."

Cuối cùng America cũng nở nụ cười mơ hồ với họ, bước từng bước vào nhà, chào tạm biệt và đóng cửa lại. Ba bạn trẻ ngoài cửa nhà nhìn nhau bối rối, qua ánh mắt thì nhanh chóng hiểu ra. Australia nhặt chiếc ô cha để trước cửa, New Zealand bám chặt vào cậu còn Canada thì yếu ớt cầu nguyện với cánh cửa lạnh lẽo.

Hy vọng cha chúng ta bình an.

Với những gì sắp xảy ra.

"Nào mấy đứa, hôm nay chúng ta tìm khách sạn ngủ nhé." Anh quay người, tiếc nuối nói: "Nhớ bật chế độ không làm phiền."

-END-
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro