Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiết lập: America và England vẫn chưa ở bên nhau.

Tóm tắt: America mơ thấy mình bị mắng và bị gõ vào đầu, hắn thề phải tìm được kẻ không sợ chết này.

Giải thích từ ngữ:
- Trại đỏ, trại xanh: Hiện tại chưa rõ nghĩa nhưng có thể hiểu đây là từ ngữ chỉ 2 chủ nghĩa trong xã hội. Trại đỏ - chủ nghĩa xã hội, trại xanh - chủ nghĩa tư bản.
- Câu cá: trong lúc chờ cá cắn câu có thể nghĩ về thứ khác.

o0o

"Thất bại này hoàn toàn là do các người, Korea, đang kìm hãm chúng tôi. Nếu không, chúng tôi đã thành công với công nghệ của đất nước mình." Japan đập tập tài liệu lên bàn trước mặt Korea, với mục đích trốn tránh trách nhiệm về sự thất bại của nhiệm vụ lần này. Kế hoạch này hoàn toàn thất bại, suýt chút nữa khiến bọn họ trở thành trò cười trong trại xanh, bây giờ anh cần tìm gấp kẻ thế thân chịu trách nhiệm và Korea chính là ứng cử viên sáng giá nhất.

"Japan, cậu nói thế không thấy xấu hổ à?" Korea là kẻ không dễ ăn, anh ta ném tài liệu trước mặt về phía Japan, "Rõ ràng cậu là người chịu trách nhiệm về vấn đề này, vậy mà giờ vẫn có gan dám trách tôi?"

Hai đàn em có năng lực nhất Đông Á của hắn không ngừng tranh cãi, trốn tránh trách nhiệm và gần như dàn dựng một cuộc đấu tay đôi thời đại mới trong phòng họp. America ngồi ở đầu phòng họp không nói gì, hai tay ôm cằm lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, chiếc kính râm che khuất nửa khuôn mặt của tên trùm trại xanh, chỉ thấy khoé miệng hắn cong lên thành một vòng cung mỉa mai, cười như không cười, lạnh lùng và khó đoán.

Điều này làm cho Japan và Korea trong lòng run rẩy, chẳng lẽ là America phát hiện bọn họ đang giả vờ sao? Korea trừng mắt nhìn Japan, kế hoạch dùng cãi vã để che đậy sự thất bại đúng là không đáng tin. Cả hai đều đồng thời im lặng và sợ hãi nhìn America không lên tiếng nãy giờ, với sự ngột ngạt ngày càng tăng, tần số hoang mang của Japan và sự khúm núm của Korea ngày càng dữ dội, trên trán họ xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, chỉ biết cầu mong sẽ không gặp rắc rối.

Kỳ thật hai người họ không cần sợ hãi như vậy, nếu như người cha tốt của America là England ở đây, người vừa nhìn liền có thể biết con trai lớn của người lúc này đang phân tâm, đúng vậy, chính là phân tâm, thường gọi là câu cá. Tuy nhiên, America vẫn chưa làm chủ được nó nên vẫn cần đạo cụ hỗ trợ thì mới đạt được.

Phải biết rằng các đại diện quốc gia này có rất nhiều cuộc họp lớn nhỏ mỗi ngày, một số việc đã được quyết định trong nội bộ hoặc những vấn đề cần nỗ lực hết sức và dựa hiểu biết ngầm cũng không dễ dàng giải quyết được, nên hình thức của các cuộc họp thường quan trọng hơn tính chất.

Nhiều người ở Liên hợp quốc đã phát triển kỹ năng câu cá hoàn hảo, một số quốc gia nhìn có vẻ khó hiểu và thích kiểm soát mọi thứ, nhưng trên thực tế suy nghĩ của họ từ lâu đã hướng về: tiểu long bao (một loại bánh bao), vodka, baguettes, cá muối và England. Đợi đã, có gì lạ à? Đừng để ý, nó không quan trọng.

Vậy thanh niên người Mỹ của chúng ta đang nghĩ gì vào lúc này? America chống cằm mỉm cười, hắn đang cố nhớ lại giấc mơ sáng nay, trong mơ, một bóng người màu trắng không chỉ gõ đầu hắn mà hình như còn mắng hắn, lúc tỉnh lại America vẫn có chút choáng váng. Chẳng lẽ hắn còn thấy tiếc nuối à???

Nah, đừng có suy đoán linh tinh, tiếc nuối cái gì? Hơn nữa loại cảm giác quen thuộc này, America chắc chắn 100% rằng việc này đã từng xảy ra trước đây nhưng đã bị hắn lãng quên và chỉ mới được nhớ ra. Tuy nhiên, kể từ khi hắn trở thành bá chủ thế giới, những người bị hắn khi dễ cũng không dám chửi hắn trước mặt hắn, ngay cả sau lưng cũng không dám chửi thế mà bây giờ hắn không chỉ bị mắng mà còn bị gõ đầu. Tên nào to gan ngạo mạn như vậy, chẳng lẽ không sợ chết? America nghiến răng nghiến lợi, hắn thề sẽ tìm ra cái tên hỗn láo đó.

"Japan, mắng tôi đi." Sau khi Japan gần như không chịu nổi sự im lặng ngột ngạt này, America lên tiếng, khiến Japan bắt đầu nghi ngờ liệu mình có phải chịu quá nhiều áp lực hay không và bắt đầu gặp ảo giác.

"Boss, anh muốn em mắng anh thật sao?" Japan căng thẳng nuốt khan ngập ngừng hỏi, nhận được câu trả lời chắc nịch của America anh thấy trước mắt tối sầm, chân yếu ớt suýt chút nữa ngã xuống. Trên sàn, anh không ngừng lau mồ hôi trán, Japan đang hồi tưởng sâu sắc về những gì bản thân đã làm sai gần đây, chẳng lẽ cuốn doujin đã bị America phát hiện?

"Nhân tiện, Korea, cậu cũng phải mắng tôi." Điều này làm Korea đang hả hê một bên hoảng sợ. Japan và Korea nhìn nhau, họ không biết ý định của America là gì, chẳng lẽ là hắn đang muốn kiếm cớ gây rắc rối cho họ? Không, như này không giống America.

"Tks, quên đi, tôi cũng không mong gì ở hai cậu." America nhìn hai thiếu niên đang run rẩy, tặc lưỡi rồi ném tài liệu giám sát trại đỏ trở lại bàn. Kỳ thực kế hoạch này rất khó để thực hiện, America đã sớm biết là sẽ không thành công nhưng cũng có thể khiến người ta thấy đau đầu, ngu gì mà không làm? "Chuẩn bị đến Syria khai thác dầu đi, giờ thì tránh ra và đừng làm phiền tôi."

Japan và Korea thở phào nhẹ nhõm, sau đấy thiếu điều muốn lăn ra khỏi phòng họp một cách nhanh nhất, để lại America một mình ngồi trên ghế hội nghị tiếp tục suy nghĩ xem ai là kẻ bạo dạn dám chạm vào đầu của bá chủ thế giới. Về phần đức hạnh của họ, dù sau lưng có bao nhiêu tâm tư, phàn nàn nhỏ nhặt, họ cũng không dám biểu lộ trên gương mặt. Vậy rốt cuộc là người nào?

o0o

Có người từng hỏi China rằng anh ghét ai nhất trong số các đồng nghiệp tại Liên hợp quốc. Quý ông phương Đông khí chất ôn nhu như ngọc, giọng nói ôn hoà mỉm cười đáp: "Tôi làm sao có thể ghét ai? Tôi đối xử bình đẳng với mọi người." Nhưng anh không nói không phải đại diện quốc gia nào anh cũng coi là con người, ví dụ là America, ví dụ khác vẫn là America.

"China, giúp tôi việc này đi." China đang tận dụng thời gian rảnh rỗi trong tuần này để nếm thử loại trà mới mua về nhưng lại bị một "America yêu dấu" nào đó làm phiền, khiến cho tâm trạng vốn vui vẻ nhanh chóng trở nên tồi tệ, chỉ có thể bất lực ngồi ngắm chén trà ngon của mình. Bá chủ thế giới à, anh thấy mình tự nhiên thấy nhức nhức cái đầu, miễn cưỡng hít một hơi thật sâu, liên tục tự nhủ rằng đối với những người như America mà tức giận thì không đáng, không đáng.

"Thứ này vị thật đắng, còn đắng hơn cả trà đen của England, chẳng hiểu sao mấy lão già như anh lại thích cái này." Vị của trà, đúng như dự đoán, vẫn có vị đắng. Coca vẫn là ngon nhất.

"Haha..." Tay cầm quạt của China bắt đầu dùng lực, đây là cách England dạy con em mình à? Người có dạy những điều thô lỗ như vậy không? Cô lập, nhất định phải cách ly. Ngàn năm không được để England đến gần bến cảng của anh nửa bước. Trải qua nhiều năm, khả năng tự kiềm chế của China đã ngăn không cho anh trực tiếp đổ trà lên mặt America, đây là trà ngon, không thể lãng phí. "Sao cậu lại tới đây gặp tôi? Để tôi nói trước, tôi sẽ không bao giờ giúp-"

"China, mắng tôi mấy câu."

"Việc này cũng không phải là tôi không giúp được." Tự nhiên có chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ bộ não của America thật sự đã bị tổn thương bởi món bánh ngắm nhìn trời sao của England? Anh biết chính tinh thần không sợ chết của America đã hết lần này đến lần khác mang lại cho England niềm tin, giúp người ngày càng tiến xa hơn trên con đường sản xuất vũ khí sinh học và hoá học.

China hất cằm, khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn thanh niên người Mỹ đang cáu kỉnh trước mặt, "Nhưng cậu phải nói cho tôi biết tại sao."

"Tch, có một tên khốn không chỉ mắng tôi mà còn dám gõ vào đầu tôi, hiện tại tôi đang tìm tên đó. Ở Liên hợp quốc người dám trực tiếp mắng tôi cũng không có bao nhiêu, tôi đang muốn xem xem có phải là anh hay không." America cau mày nhưng trong giọng nói không có nhiều tức giận. Thay vào đó, nó mang một ý nghĩa khác, như nỗi nhớ hoặc...

"Ồ, thật sao?" China xoè chiếc quạt che nửa khuôn mặt, trông anh giống như một quý ông hồi xưa, ôn nhu và lịch lãm nhưng dòng chữ "Đồng phát triển" viết bằng mực trên chiếc quạt trắng trông có vẻ không phù hợp lắm... "Nhưng America, cậu thoạt nhìn không giống tức giận. Chẳng lẽ lời France nói là sự thật? Cậu có chút khổ dâm?"

"Loại người yêu kẻ thù của mình như France không có tư cách gọi tôi là kẻ khổ dâm. Chỉ là giọng nói đó, giọng nói đó..." America ngập ngừng, có chút không thể nói tiếp. Tại sao hắn lại vướng vào chuyện này? Đây có thể là loại chuyện đã xảy ra từ rất lâu, lúc đó hắn yếu đuối, bất tài cũng như chịu không ít lời chỉ trích. Tại sao hắn phải tìm kiếm làm gì?

Nhưng hiện tại hắn lại cực kì nóng lòng muốn được nghe lại giọng điệu đó, bản thân hắn cũng không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào, tựa như viên kẹo ăn lúc nửa đêm, không rõ tên, không nhớ nổi màu sắc nhưng lại rất hoài niệm và muốn ăn lại.

"America, cậu có biết người chúng tôi gọi hành động của cậu là gì không?" China mỉm cười nửa vời hỏi. America vốn luôn độc đoán và kiêu ngạo nay lại như kền kền rơi xuống nước, ướt nhẹp và xấu hổ. " "Nhớ lại tuổi thơ", thật ra chuyện của cậu hồi nhỏ tôi nghĩ cậu vẫn nên tìm mấy người ở châu Âu. Dù sao thì bọn họ đều là người đã chứng kiến cậu lớn lên."

"Fuck, rốt cuộc anh có giúp không? Đừng có nói nhảm nhiều thế." Bị ánh mắt biết cười của China nhìn chằm chằm, America có chút ngượng ngùng, đập bàn đứng dậy với vẻ mặt bực tức.

"Đương nhiên là tôi sẽ giúp. Dù sao thì giúp đỡ là truyền thống tốt đẹp của đất nước chúng tôi." Trong con ngươi vàng đen của China thoáng qua một tia trêu chọc. Lần trước America để cho Japan và Korea làm anh chán ghét, bây giờ America tự động đến trước cửa, thật khó để không trút hết sự khó chịu của mình. Tôi xin lỗi vì những năm tháng để bản thân chịu khổ...

"China, America làm sao vậy?" Russia nghe nói America đang tìm China liền vội vàng chạy tới, sợ China chịu thiệt nhưng không ngờ America lại ngơ ngác bỏ đi, để China một mình uống trà với vẻ mặt bình thản.

"Hãy để cậu ấy trải nghiệm chiều sâu và chiều rộng của ngôn ngữ Trung Quốc, nhưng thật tiếc là America đã rời đi trước khi cậu ấy kịp trải nghiệm xong."

"Ah...?!"

o0o

"Damn, tên China đó." America lắc đầu, fuck, hắn từ đầu đến cuối đều bị China giễu cợt, không những thế mà còn xen lẫn đủ thứ câu nói cổ quái khó hiểu, chắc chắn người trong trí nhớ của hắn không phải là China. Nếu như hắn bị China mắng chửi như thế thì đã sớm phong ấn ký ức của mình từ ba trăm năm trước, chôn xuống tận đáy, kiếp này cũng không thể nhớ lại được.

"Brr brr brr..." Âm thanh điện thoại rung lên, America vô thức nhấn trả lời, giọng Anh Anh xấu xa nhanh chóng xuất hiện, "Ngài United States of America, ngài thực sự là một kẻ biết quản lí thời gian." Giọng nói ẩn giấu sự tức giận, quý ngài Anh quốc nghiến răng nghiến lợi, hôm nay người nhất định phải một phát giết chết America, trả lại hoà bình cho thế giới.

"England?" Như không hiểu nguyên nhân cho sự cáu kỉnh của England, America không khách khí đáp lại: "Ý gì hả lão già? Có việc gì?"

"America, tuân thủ thoả thuận luôn là một thói quen tốt, sẽ thật đáng tiếc nếu không làm như vậy. Phép lịch sự của cậu tệ như cân nặng của cậu vậy." England bên kia điện thoại dường như trút hết giận dữ, bình tĩnh nói lời cuối cùng và thờ ơ cúp máy.

"Fuck!" America bị đơn phương cúp máy tức giận đá chân lên cầu thang, hắn đối với England tốt quá nên giờ người dám đối xử với hắn như này??

"Brr brr brr..." Điện thoại lại reo, fuck, lần này không phải England mà là Washington. Anh ta gọi hắn làm gì?

America sốt ruột nhấc máy, nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Washington. "Thưa ngài, không phải ngài yêu cầu chúng tôi ép ngài England ở lại bàn bạc hợp đồng sao? Tôi nghe từ London nói rằng ngài England đã đợi ngài ở nhà hàng cả chiều, hiện tại đã bay trở lại London cũng nhưng long trọng tuyên bố rằng Vương quốc Anh sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về những hợp đồng này trong tương lai."

"..."

"Thưa ngài?" Washington lên tiếng sau khi nhận được sự im lặng từ America.

"Fuck..." Điện thoại lặng lẽ trượt xuống, màn hình đen phản chiếu khuôn mặt có chút đờ đẫn của America.

o0o

Cảm giác bị dắt mũi bởi đứa con hiếu thảo gần 5 tiếng đồng hồ là như thế nào? Nếu hôm nay England tin bất kì điều gì từ miệng của tên khốn America, người sẽ là một tên ngốc. Đêm hôm trước người bị tên khốn America nào đó quấy rầy và phải miễn cưỡng đồng ý đến nhà hàng để thương lượng, sợ hắn dám làm gì đó với hợp đồng, địa điểm thoả thuận là nhà hàng của một cặp vợ chồng.

England vẫn không thể quên được, dưới ánh sáng mơ hồ, người ngồi chờ như một kẻ ngốc suốt buổi chiều, đến nỗi người phục vụ ném cho người ánh mắt thương hại, "Nhìn người Anh tội nghiệp này chắc chắn đã bị bạn gái người Mỹ của mình bỏ rơi." Khiến cho làn da mỏng của England cảm thấy ngứa ngáy, nếu không phải vì chuẩn mực đạo đức và phong thái quý ông trong máu thì người đã rời đi từ lâu rồi.

Trở lại London đã là nửa đêm, England hít một hơi thật sâu không khí ẩm ướt, ở London làm người cảm thấy thoải mái hơn, mặc dù ở Mỹ có ánh nắng mà người yêu thích nhưng có một số nơi vào mùa đông lại quá lạnh, vốn luôn sống ở nơi có khí hậu biển ôn hoà nên người phải chịu đựng rất nhiều.

Dường như thành phố này có phép thuật, biết được đại diện quốc gia của nó đang có tâm trạng tồi tệ, gặp nhiều rắc rối nên ngay cả vụ tắc đường khó chịu nhất ở Anh cũng không xuất hiện. England đi thẳng về biệt thự tư nhân của người một cách suôn sẻ đến không thể tin được.

"Ai?" England mở cửa, cảnh giác siết chặt cây gậy, người có thể cảm nhận được có sự hiện diện khác trong nhà mình và tên này đã đột nhập vào từ cửa sổ tầng hai. An ninh bảo mật bỗng dưng trở nên vô dụng, dù không để tài liệu mật ở nhà nhưng có một số đồ vật có thể tiết lộ thân phân đại diện quốc gia ở trong mật thất, nếu bị phát hiện nhất định sẽ gây náo động.

"England." America bước ra từ trong bóng tối, làm England cau mày. Nói thật, người thật sự không muốn ở cùng một chỗ với đứa con hiếu thảo ngày xưa, giờ là ngọn hải đăng kiêu ngạo bá đạo của thế giới. Ánh mắt của America quá hung hãn, người có thể cảm nhận được sự đeo bám và chiếm hữu trong đôi mắt hắn, loại ham muốn của động vật ăn thịt. England luôn cố gắng tránh ở một mình với America, lần này hẹn ở nhà hàng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng người mới đồng ý.

"Đây là lời xin lỗi của tôi, hôm nay tôi không chú ý đến thời gian." America phóng túng và hống hách dường như lần đầu tiên thật tâm xin lỗi, khuôn mặt vốn tuấn tú hung hãn của hắn dịu đi một chút dưới ánh sáng. America ôm một bó hoa hồng, cánh hoa vẫn còn lấm đất như thể vừa mới được nhổ lên từ trong vườn.

"???" Như sợ hãi trước America kỳ lạ England đứng yên và im lặng nhìn hắn, người sắp hết kiên nhẫn.

"Lão già, không muốn nhận cũng phải nhận." America tựa hồ có chút khó chịu trước bộ dáng của England, hắn không quan tâm rằng bộ đồ của người sẽ bị ướt bởi sương đọng trên cánh hoa hay bị đau vì gai nhọn trên thân hoa hồng mà dúi bó hoa vào lòng England.

England nhìn bó hoa tươi trong lòng mình một lúc rồi nói: "Những bông hồng này hình như là hoa hồng tôi trồng trong vườn."

"Ai bảo người Anh các người đóng cửa hàng sớm thế? Tệ nhất thì sáng mai tôi sẽ yêu cầu Washington trả tiền bồi thường cho khu vườn." Bỗng dưng America cảm thấy có chút áy náy, hắn đã làm hỏng rất nhiều hoa trong khu vườn của England.

"..." England nhìn thanh niên người Mỹ đang cúi đầu căng thẳng, liếc thấy bàn tay đầy vết xước và vết máu lấm tấm liền đoán chàng trai này chỉ biết hái hoa theo bản năng mà không nghĩ tới cách xử lý chúng. Không hiểu tại sao, dù hôm nay người đã bị cho leo cây lâu như vậy và khu vườn của người bị America làm loạn nhưng người vẫn không thể tức giận được.

America nghe England khẽ thở dài trong lòng hắn hơi run lên, thầm chửi rủa mình, England không còn là mặt trời không bao giờ lặn nữa và America đã độc lập từ lâu, hắn không cần sợ England.

Tuy nhiên, rất nhanh, America cảm thấy đầu mình bị gõ, không hề đau chút nào mà lại nhẹ nhàng đến lạ thường, mang theo một chút bất lực và oán giận, "Đồ khốn nạn này!" Hắn lại nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng của England và ba từ này như có ma thuật khiến America choáng váng tại chỗ, cả người cảm thấy nóng rực.

Cầm bó hoa hồng do chính America hái trong vườn của mình, England xoay người đi lên lầu, chưa bước được hai bước vẫn thấy America còn đứng trong phòng khách, người bất lực nhíu mày, đứa trẻ này càng lớn càng ngu ngốc đi sao??

"America, nếu cậu không đi theo tôi, cậu cho rằng bây giờ có máy bay từ London về Washington? Và cậu thực sự không cần xử lý chuyện đó nữa à?"

"...."

"Tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro