Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Truyện có yếu tố trưởng thành, cân nhắc trước khi đọc.

Đôi lời của tác giả: Khi British Empire xuyên không là vào thế kỷ 17, ngay sau chiến tranh Chiến tranh 7 năm. Vào thời điểm này văn hoá quý ông chưa được phổ biến và là thời kỳ cướp biển hành hoành nên British Empire cư xử có phần hơi giống xã hội đen.

P/s: Ở bản gốc tác giả gọi là Mặt trời không bao giờ lặn nhưng tui thấy hơi sượng nên sẽ gọi là British Empire (Đế quốc Anh).

o0o

British Empire và England có cảm giác khó chịu. Khi thức dậy người thấy mình đang ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ!

Đêm qua, British Empire tham dự một bữa tiệc hoành tráng được tổ chức để ăn mừng chiến thắng của Chiến tranh Bảy năm. Tại bữa tiệc, người đã đặt cho mình danh hiệu "Mặt trời không bao giờ lặn". Đây vốn là tên của Spain nhưng British lại cảm thấy nó phù hợp với người hơn, về phần Spain nghĩ gì, người không quan tâm! Nếu muốn, hãy dũng cảm đứng lên giành lại nó. Đây là nguyên lý nhất quán của British Empire.

Nói thật thì người có uống hơi nhiều, vẻ mặt tức giận vì thua cuộc của gã France quả thực xứng đáng với một bức tranh nổi tiếng nhưng British cũng không say đến mức mất nhận thức và đi lộn vào phòng ngủ của người khác. Nếu có, người đáng lẽ phải được đưa về phòng?

Mất không lâu để British nhận ra có gì đó bất ổn. Người đang nằm trên một chiếc giường êm ái và thoải mái, tấm rèm nhung dày che khuất ánh sáng bên ngoài. Chiếc đèn pha lê trên trần phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ sau đấy là một thanh niên mặc trang phục kỳ lạ xông vào. "Thưa ngài, ngài lại không khoẻ à? Mẹ kiếp, lẽ ra ngài không nên đồng ý yêu cầu leo núi cùng nhau của ngài America. Bây giờ trông tệ thực sự! Ngài có thể làm mọi thứ ngài thích vào kỳ nghỉ mùa thu."

"London?" Nhìn thanh niên xa lạ trước mặt, British trầm tư. Mối liên kết giữa ý thức của người và thủ đô đã thể hiện rõ với British rằng người đang đứng trước mắt chính là London.

"Thưa ngài, ngài ổn chứ?" London càng lo lắng hơn khi nghe giọng điệu tra hỏi của British. Anh nhìn người đang mặc bộ đồ ngủ theo phong cách thế kỷ 17, nói với giọng quan tâm: "Ngài có muốn tôi xin nghỉ cuộc họp ở Liên Hợp Quốc thay ngài không? Tôi sẽ giải thích lí do với ngài America sau."

"Ta ổn." British Empire giả vờ bình tĩnh, trong sách ma pháp có đề cập đến những trường hợp về sự sụp đổ của không thời gian có thể xuyên không đến quá khứ hoặc tương lai, người sẽ không làm gì ngu ngốc như gây hoạ cho bản thân người ở tương lai! Việc British phải làm bây giờ là thu thập tình báo và cố gắng hết sức để không bị bại lộ cho đến khi mọi thứ trở lại bình thường.

"Cuộc họp hôm nay ta vẫn có thể tham gia, không cần xin nghỉ." Họp hành là một cách hay để thu thập thông tin, British sao có thể bỏ lỡ.

"Nhưng..." London vẫn còn muốn nói gì đó, tuy nhiên khi bị British liếc nhìn anh lập tức ngậm miệng.

o0o

Khi England thức dậy người phát hiện mình đang ở trong cung điện của thế kỷ 17. Người quyết định nhắm mắt và đi ngủ tiếp. Người của thực tại chắc chắn vẫn chưa tỉnh lại!!!

Cả người England vẫn còn cảm thấy đau nhức, lẽ ra người không nên đồng ý đi leo núi với America. Tên đó thích leo núi? Hắn chỉ muốn thay đổi môi trường trong lành và tiếp tục hành hạ người mà thôi! Có trời mới biết America đào đâu ra nhiều sức lực như vậy, England bị mắc kẹt - trong căn lều ấm áp nơi hang động hoặc chỗ rừng rậm xa xôi - với thân hình cao lớn rực lửa của tên thanh niên đang ôm chặt người.

Những nụ hôn chứa đầy khao khát vô tận, tiếng thở hổn hển bị kìm nén, âm thanh rên rỉ nghẹn ngào trào ra từ cổ họng...

"Hah, daddy, đã không chịu nổi rồi sao? Con còn chưa vui đủ đâu!" America cắn nhẹ vành tai người, hưởng thụ sự phục tùng hiếm thấy của England. Hung khí nóng bỏng xuyên xỏ thân thể hơi gầy khiến người vì kích thích mà run rẩy, "Nào, hãy cảm nhận sự trưởng thành của con trai mình, daddy!"

o0o

May mắn là British chưa mất khả năng chém gió và cũng vì London không có khả năng phòng thủ trước người nên mọi thứ diễn ra bình thường. Ngồi trên xe, British cố gắng tỏ ra bớt tò mò về thứ bốn bánh này và sắp xếp lại những thông tin mà người thu thập được.

"Đầu tiên, về sau ta sẽ suy tàn và kém xa so với lúc còn vẻ vang. Điều này có thể thấy được qua thể lực của ta ở lúc này bị bòn rút rất nhanh, mà nói thật thì cũng không có gì ngạc nhiên!" Vấn đề suy thoái này, một quốc gia đã hưng thịnh thì sẽ có lúc phải suy tàn, không có nước nào có thể đứng đầu mãi mãi. Nhưng người vẫn cảm thấy không hài lòng với những gì mà London kể về America.

"Vậy thì, America - hiện là bạn trai của ta- và ta đã hẹn hò được bao lâu rồi???" British Empire cảm thấy bản thân đã được khai sáng, thật khó tin rằng sau này người sẽ là một người đồng tính. Phải chăng mối quan hệ này là vì chính trị hay cái gì khác?

"Đợi đã?" British bỗng phát hiện ra một điểm mù. Người chưa bao giờ nghe đến cái tên United States of America, chỉ có khả năng là một quốc gia mới xuất hiện. British khoanh tay và chống cằm, bắt đầu rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân sâu sắc, gì vậy trời, thật luôn hả? Nếu người cặp kè với một đứa nhóc bằng tuổi con trai mình, liệu British của tương lai có phải là một tên ấu dâm???

"Thưa ngài, đã đến Liên Hợp Quốc rồi." Tài xế London cắt đứt dòng suy nghĩ không ngừng nghỉ của British về việc bản thân có còn tồn tại hay không, liệu người có nên mắng mình ở tương lai là tên cặn bã hay không, người có nên tự mắng người bây giờ luôn không...

Đứng ngoài cửa phòng họp, British hít một hơi thật sâu, thử thách khó nhằn nhất đã xuất hiện nhưng không sao, với khả năng ứng biến và diễn xuất tuyệt vời, người, British Empire, sẽ không bao giờ bị lật đổ!

Mở cửa ra, người đã thấy bốn đại diện quốc gia ngồi bên trong. British nhướng mày khi nhìn thấy France - kẻ thù không đội trời chung của mình. Người cảm thấy hơi thất vọng vì tương lai đối phương vẫn còn tồn tại, sẽ tốt hơn nếu tên này biến mất! Bên cạnh đó là một người đàn ông sở hữu gương mặt mang nét phương Đông cùng một thanh niên đến từ Đông Âu đang cúi đầu trò chuyện, như thể họ là một cặp đôi thân thiết. Cuối cùng, chàng trai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh trông có vẻ ngỗ ngược. Có vẻ như cậu ta chính là America mà London nhắc tới.

"England, anh mới ra khỏi giường à?" France, kẻ thù không đội trời chung, sẽ không bao giờ từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để đá xéo England. "Lần này America không đến muộn mà là anh. Nhưng thôi, chăm sóc con cái là một việc khó khăn mà~" Gã ta nói với giọng điệu ranh mãnh và liếc nhìn vòng eo của British, một câu chuyện cười đầy màu sắc khi gã ta cất tiếng.

"Còn hơn ai đó ngày ngày bất mãn với ham muốn của mình." British không chút do dự phản công, đi về phía chiếc ghế trống duy nhất bên cạnh America. Nhìn thiếu niên còn đang lơ đang không biết đang nghĩ gì, người im lặng đưa ra lời khen với gu thẩm mỹ của bản thân trong tương lai. Đây quả thực là gu mà người thích, nhưng nhìn quen quen, phải chăng là deja vu?

British Empire, cúi xuống, đặt môi mình lên môi America, giống như chuồn chuồn chạm vào mặt nước thậm chí còn liếm nhẹ một cái trước khi dứt ra. Đây là cách những người yêu nhau thể hiện tình cảm phải không?!

Tch tch, người hi sinh quá nhiều để tránh bị lộ.

Trong phút chốc, không khí đột ngột trở nên căng thẳng. America giống như một con thú thức dậy sau giấc ngủ sâu, khí tức trở nên đáng sợ, đôi đồng tử tựa đại dương của hắn giống như những đợt sóng lớn. Hắn túm lấy cổ áo của người đối diện, trước khi British Empire kịp phản ứng, người đã bị America ném lên bàn hội nghị.

America nhìn chằm chằm với một tay bóp chặt cổ British - kẻ sở hữu đôi mắt màu lục bảo sáng chói một cách bệnh hoạn. Khí chất của một bá chủ thế giới bùng nổ trong phòng họp, giọng điệu của hắn tràn ngập sự bạo lực và tức giận tột độ khi phát hiện ra kho báu của hắn đã bị đánh cắp: "Nói, ngươi là ai? Ngươi đã làm gì và nhốt England ở đâu?!"

Cái tát vào mặt nhanh đến mức British cảm thấy khó chịu. Cảm giác cổ bị bóp nghẹt và người chắc chắn rằng nó sẽ để lại vết bầm tím. Đối diện với đứa trẻ đang tức giận, bây giờ người thực sự là British Empire.

o0o

"Ồ, cậu đang uống rượu à, nhóc con?" British móc chân vào lan can ban công rồi nhanh chóng đi vào phòng, nhìn thấy America đang ngồi uống rượu tịnh tâm liền trêu chọc.

"Wtf! Đừng có tự dưng xuất hiện kiểu như thế, đây là tầng sáu!" America rất không hài lòng với vị khách không mời mà đến, hắn chỉ hi vọng lỗi không gian nhanh chóng được khôi phục, England quen thuộc sẽ trở lại.

"Chỉ là tầng sáu thôi, leo lên cũng không khó. Đừng có thái độ thế, nói thế nào thì ta cũng là cộng sự của ngươi trong tương lai. Với lại, không phải bọn họ nói ngươi trông chừng ta sao?" Vừa nói British bước vài bước đến ngồi đối diện America. Trước ánh mắt đe doạ của hắn, người không khách khí cầm trai rượu trên bàn lên uống một ngụm lớn.

"Chà, không có mùi vị gì luôn. Cái này chỉ dành cho mấy đứa mới lớn muốn thử uống rượu mà thôi." British nhận xét một cách thiếu khách sáo.

Trên trán America nổi gân xanh, hắn nắm chặt nắm đấm, nếu có ai dám khiêu khích hắn như vậy thì đã bị ăn đấm từ lâu rồi. Nhưng vết bầm tím trên mặt cảnh báo hắn nếu chỉ đơn thuần là cận chiến thì America thực sự không phải đối thủ với lão già đã trải qua vô số trận chiến trước mặt.

Ban ngày hắn còn có sự hỗ trợ từ Russia để kiểm soát vị khách không mời này tuy nhiên hắn không thể ra tay bắn British được. Ai mà biết British Empire sẽ hồi sinh tại London ở thế kỷ 17 hay là hiện tại, sau đấy lại gây ra thêm hỗn loạn không thời gian, niềm vui tuyệt vời nhân đôi???

America nào phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết cái gì nên làm, cái gì không nên. Nhưng chịu thua như thế này không phải phong cách của hắn, khoé miệng America nhếch lên một vòng giễu cợt: "Cái thằng mà ngươi gọi là nhóc con sẽ thành công chinh phục đế chế của ngươi trong tương lai, trở thành bá chủ thế giới hiện tại."

"Quả nhiên, thành tích của ngươi thật sự khiến ta kinh ngạc." British không tức giận, ngược lại chỉ nhướng mày. Nhấp một ngụm rượu, người uể oải tựa vào ghế sofa của America, một chân gác lên chân kia, "Vị trí tuyệt vời, cơ hội trời ban, bất kỳ chàng trai nào cũng có thể làm được!"

"Ngươi không tức giận sao?" America tiếp tục giễu cợt, "Đế quốc dày công xây dựng bị ta lật đổ, hiện tại còn phải dựa vào ta để duy trì."

"Ha, nếu là 2, 3 thế kỷ sau thì ta sẽ rất tức giận. Nhưng chuyện này cách ta tận 5 thế kỷ, tại sao ta phải tức giận về một chuyện xa xôi mà vẫn chưa xảy ra~?" British lắc lắc chai rượu để chứng tỏ mình là một người cởi mở.

"Nhóc con, ngươi còn quá trẻ. Đối với một quốc gia, thăng trầm là dòng chảy chính của lịch sử. Lịch sử, theo tục ngữ của phương Đông, có nghĩa là ngươi hát và ta sẽ xuất hiện."

"Nhưng ta rất tò mò, tại sao ta lại thích ngươi? Không, phải nói là tại sao ngươi lại có tình cảm với ta?!" So với sự kiện tương lai không thể thay đổi, British cảm thấy chuyện yêu đương này rất thú vị. Người ngồi thẳng dậy và nhìn America: "Chắc ngươi chưa sinh ra trong thời đại của ta. Nhìn ngươi chỉ trông giống như mới 200 hoặc 300 năm tuổi thôi. Tch, tch, tch, sau này ta không cảm thấy tội lỗi sao?"

"Thật ra ta mới là người chịch ngươi!" Nhìn vào ánh mắt như đang đánh giá hàng hoá của British, America cảm thấy càng không vui. Hắn không giải thích với người rằng trong thời đại của British Empire, hắn tồn tại với cái tên Thập Tam Châu.

Dù biết từ China rằng khả năng tự động sửa chữa lịch sử sẽ xoá ký ức của British Empire nhưng để đảm bảo an toàn, người biết càng ít càng tốt.

"Là bản thân ta trong tương lai." British sửa lại sự thiếu chính xác trong lời nói của America, "Không thành vấn đề, miễn cảm thấy thoải mái là được!". Bảy lục địa và năm đại dương, câu nói của người có ý gì?

"Nhân tiện, sau khi England trở về, nếu ngươi cho ta mượn England vài ngày để chơi ngươi sẽ không bị lừa. Ta khá tò mò về sở thích của bản thân và kỹ năng của ta chắc chắn tốt hơn của ngươi. Nếu muốn, England thậm chí có thể ở trên và trải nghiệm~"

"Mơ đi, lão già xã hội đen!" America giơ ngón giữa lên và tự nhủ rằng nếu làm vậy thì hắn sẽ là người chịu thiệt. Nghĩ đến lão già nhà mình khóc trên giường mỗi lần bị hắn hành hạ, có chút phân tâm, America nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nhìn ngươi ăn mặc như thế này, ta tưởng England đã vứt đống giẻ rách này từ lâu rồi."

British hiện tại đang khoác một chiếc áo choàng lộng lẫy điểm xuyết nhiều phụ kiện lấp lánh, cộng thêm những chiếc nhẫn khác nhau trên ngón tay tràn đầy khí chất của giới nhà giàu mới nổi.

"Nhóc con, đừng có tùy tiện phán xét thẩm mỹ của người khác." British đưa tay ra, tâm tình vui vẻ nhìn chiếc nhẫn trên bàn tay trắng nõn thon thả của người, "Bộ này chất lượng tốt, ta chưa có. Nếu England có thể nói cho ta biết lấy bộ này ở đâu, ta sẽ lấy nó khi quay về." Người nói một cách bình tĩnh giống như chỉ là một câu chuyện mua sắm, như thể mình không phải là kẻ mang đến chiến tranh và xâm chiếm thuộc địa, cướp bóc kho báu và tài nguyên.

"Ha, đừng có giả vờ kiêu ngạo nữa!" America cười lớn khi nghĩ đến England, người thường nhận mình là quân tử và phong thái lịch thiệp trong mỗi cử chỉ của người. England và hắn luôn là cùng một kiểu người, tuy nhiên England lúc nào cũng bọc một lớp giả tạo bên ngoài để che giấu tâm hồn thối nạt bên trong, ai mà không biết bản chất thực sự của lão già?

"Giả vờ quân tử mệt lắm. Ai muốn đối phó với mấy lão già cổ hủ trong cung điện?" Người tiếp tục nằm dài trên ghế sofa, nhấp thêm một ngụm rượu nữa và nhìn chằm chằm chiếc đèn chùm toả sáng trên cao. Giơ cao chiếc nhẫn trên tay, British dường như nhìn thấy mạch máu chảy trong bàn tay trắng nõn, "Nhưng không còn cách nào khác. Nếu ngươi không muốn bị coi là một kẻ lập dị, ngươi chỉ có thể khoác lên mình một lớp da người."

"Mấy trăm năm nữa ngươi sẽ trở thành lão già cổ hủ như ngươi nói." America cười khẩy, mở một chay whisky khác và rót đầy ly. "Nếu ngươi đủ mạnh, dù ngươi là kẻ lập dị thì cũng là chuyện bình thường. Muốn thì giết những kẻ lắm chuyện hay tùy ý xua đuổi chúng. Dù có căm ghét đến đâu, chúng cũng chỉ dám uất ức trong lòng. Thế giới này là nơi kẻ mạnh được tôn trọng và kẻ mạnh sẽ đại diện cho sự bình thường và công bằng!"

British không bình luận gì về những gì America nói mà chỉ quay lại chủ đề ban đầu, "Ngươi còn chưa nói tại sao ngươi lại yêu England, ta thực sự rất tò mò. Chẳng phải ngươi nói England là một ông già trầm tính sao?"

Mắt thấy America với thái độ cự tuyệt rõ ràng, người đổi câu hỏi: "Tại sao chúng ta không thay phiên và hỏi nhau từng câu một? Dưới sự chứng kiến của Chúa, không ai được nói dối."

"Mặc dù lão già xấu tính, hai mặt, kiêu ngạo và thường xuyên cãi nhau với ta vì những chuyện vặt vãnh..." America liệt kê hết khuyết điểm của England dưới sự chăm chú của đôi mắt lục bảo không bao giờ chớp, hắn bỗng trở nên trầm lặng. Sau đấy miễn cưỡng nói: "Ừ, thật ra thì lão cũng không tệ đến thế! Ta chỉ thích lão già Anh quốc kiêu ngạo đó thôi, như cách ta thích coca và gà rán. Chẳng có lý do gì cả, ta chỉ thích mà thôi."

"Có nói hay không vẫn vậy." British nhìn bá chủ thế giới hiện tại đang hành động như một cậu bé đơn thuần và ngây thơ, người cảm thấy bản thân như được ăn cơm chó đến từ mình trong tương lai. British bất lực nhún vai.

"Tại sao tính cách của hai người lại khác biệt như vậy?" Đến lượt America hỏi. Hắn thực sự tò mò về thời thơ ấu của họ, cha hắn luôn là một quý ông kiểu ngạo và thờ ơ, một lãnh chúa hàng hải độc ác và tàn nhẫn, người chắc chắn không phải là loại người vui vẻ có chút tính xã hội đen trong thế giới đang hỗn loạn. Dừng một chút hắn nói thêm: "Ta nghe Canada nói hồi thế kỷ 17 tính cách của ngươi không giống thế này!"

"Canada?" British suy nghĩ một lúc, trong đầu tìm được bóng dáng nhỏ bé nấp sau lưng France. "Là đứa trẻ mà ta mới bắt về từ tay France? Nó trông rất xinh đẹp."

Sau đó người tiếp tục trả lời: "Quyền uy của một người cha trước con mình, sự biến động của thời gian và không gian sẽ có ảnh hưởng nhất định, giống như say xỉn, ta cũng lười giả vờ, nhưng bộ dạng hiện tại của ta là giống nhất với tính cách thật của ta!"

"Bây giờ đến lượt ta." British nở một nụ cười xấu xa với tâm trạng xem một vở kịch hay, "Ngươi có nghĩ England hiện tại có tình cảm với ngươi không?"

"Lão sao dám không thích?" America giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, nhe răng nói: "Trừ ta ra còn có thể thích ai nữa? Ta là bá chủ và là ngọn hải đăng thế giới, ta có thể mang lại cho lão lợi ích và làm cho lão hạnh phúc. Lão già đó muốn duy trì phẩm giá cuối cùng của mình, ngoài ta ra còn có thể dựa dẫm vào ai? Những ông già ở châu Âu không thể tự chăm lo cho bản thân?"

"Chết tiệt, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đấy!" Dưới ánh mắt thương hại của British, America lộ ra vẻ mặt tức giận như bị chọc vào chỗ đau.

"Tch tch, sau này ngươi cũng không quản được ta, kém quá!" Người vỗ vai America an ủi thiếu niên đang thất vọng: "Có muốn ta dạy cho mấy chiêu không? Tin ta đi, ta làm được. Là England, ta nhất định biết cách làm cậu ta thực sự thích ngươi. Đại diện quốc gia sao có thể lừa dối nhau, chúng ta đều là bạn bè, làm sao ta có thể lừa dối ngươi (⁠ ̄⁠▽ ̄⁠)"

"Ồ, ta sẽ tin ngươi nếu ngươi không quá hả hê về sự bất hạnh của mình." America nói với vẻ mặt khinh bỉ. British trông còn đáng tin hơn cả England. "Bất kể England có thích ta hay không, hiện tại lão không thể sống thiếu ta và phải làm hài lòng ta!"

"Chàng trai à, ngươi có biết đại diện quốc gia cuối cùng có suy nghĩ giống ngươi kết quả như nào không? Vì nó giống như sự tra tấn đối với cả hai nên một bên đã chọn chia tay. Ngươi cứ thế này thì không lấy được vợ đâu!" Khi British đặt tay lên vai America, ánh mắt vô tình liếc nhìn thấy chiếc vòng trên cổ hắn bị lộ ra ngoài do cử động quá nhiều, người nở một vụ cười tươi: "Thật ra thì không cần chán nản như vậy. Thử tự tin nghĩ England thích ngươi xem?"

"Ra khỏi đây đi, ta không có tâm trạng nói chuyện với ngươi." Sau khi bị sát muối vào vết thương, America mặt không biểu tình chỉ ra ban công, ý nói đến như thế nào về như thế đấy. British không từ chối ngược lại còn đi đến ban công, dù sao cũng chỉ là leo xuống một toà nhà mà thôi, không có gì là khó khăn.

"Chờ một chút," America đột nhiên ngăn cản British đang định trèo qua lan can, "Mục đích của ngươi là gì? Ta không tin ngươi tới đây chỉ để buôn chuyện về ta và England." Thấy người thoạt nhìn như đang suy nghĩ cách lấp liếm, hắn vội nói thêm: "Một đổi một, vì Chúa, ngươi không thể nói dối."

"Thật ra, lúc đầu ta muốn kiểm tra xem con trai lớn của ta có bị ngươi giết hay không." Đêm nay gió rất mạnh thổi tung mái tóc vàng của British, người nở một nụ cười phóng túng và khoa trương, "Mặc dù ta...ta không thích đứa trẻ đó lắm nhưng nếu nó chết vì bị ngươi thôn tính, ta sẽ khiến ngươi trải qua sự tra tấn kinh hoàng của thế kỷ 17 và để ngươi đắm chìm trong những cơn ác mộng mãi mãi."

Ngồi trên lan can, British Empire, đằng sau là trăng sáng và vô số tinh tú, "America, đứa con ngốc nghếch của ta, ta còn có một lời nhắn gửi tới con. Hãy hỏi England trong không thời gian này, chiếc vòng cổ con đeo có ý nghĩa gì? Nó sẽ giúp con có được thứ con muốn!"

British cười lớn nghiêng người ngã về phía sau tựa như đằng sau người không phải là hư không mà là một chiếc giường lớn mềm mại, thoải mái đang chờ người ngả lưng.

"Chờ đã...ngươi không thể chết, có thể sẽ gây ra thời không hỗn loạn!" America muốn tiến lên ngăn cản nhưng đã muộn, khi hắn đi xuống dưới kiểm tra lại không thấy thi thể của British.

"America?" Một giọng nói quá đỗi quen thuộc vang lên từ phía sau, America vội vàng quay đầu lại.

-----
Ngoài lề:

British: Ta rõ ràng hành động giống như vậy, ngươi làm sao có thể phát hiện chỉ bằng một cái nhìn?

America: Mặc dù ngươi ngụy trang rất tốt nhưng không thể qua khỏi con mắt của bá chủ thế giới. Hơn nữa, ở cùng lão già lâu như vậy, lão chưa bao giờ chủ động hôn ta, vậy nên ngươi chắc chắn là giả!

British: Trông ngươi có vẻ tự hào khi nói về điều đáng thương như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro