Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần trăng mật là phụ, kịch tính là chính.

Cảnh báo: Có yếu tố cướp bóc, bạo lực, máu me, tử vong, America lên cơn điên nên nguy hiểm hơn bình thường, đề cập đến một số lịch sử các nước.

Tóm tắt: America cảm thấy nếu có điều gì khó chịu hơn việc chuyến bay bị trễ thì đó sẽ là gặp cướp trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật và mất đi cha già thân yêu.

o0o

America đã sắp xếp chu đáo cho tuần trăng mật của họ. Ngay từ lúc England hứa với hắn, America liền nhanh chóng lên kế hoạch. Họ bắt đầu với khoang hạng nhất để đến quần đảo Seychelles tràn ngập ánh nắng, nơi có bầu trời xanh, nước trong, gió biển mát mẻ, tất cả yếu tố mà một quốc đảo nên có. Điều làm nơi này trở nên nổi tiếng là tuần trăng mật của hoàng tử William và công chúa Kate đã trải qua ở đây.

"Nhưng tôi ủng hộ cặp đôi hoàng tử Harry nhiều hơn." America lật một trang của tờ rơi quảng cáo du lịch và đẩy chiếc kính râm lên đầu. "Vì vợ anh ta là một cô gái người Mỹ."

"Và rồi cậu ta mất đi địa vị hoàng tộc."

England ngồi bên cạnh, giọng điệu vẫn sắc bén như mọi ngày, trên bàn là một tách trà đen đang bốc khói. "Cũng giống như chú của Nữ hoàng, họ đã trở thành trò cười của báo chí và cả Anh quốc chỉ vì kết hôn với một người Mỹ."

"Ồ, vậy giờ chính England trở thành trò cười thứ ba."

"..."

Quý ông Anh quốc quay đầu mặc kệ thanh niên đang tự giễu cợt. "Nếu cậu không im lặng, chúng ta sẽ sớm biến thành trò cười trên chuyến bay này."

Nghĩ tới tình huống vô cùng bất lợi đối với bản thân hiện tại, England không khỏi thở dài. Nhờ sự háo hức và ồn ào liên tục của America, họ đã bị hành khách nhận ra là một cặp đôi đồng tính gần như ngay lập tức khi bước vào phòng chờ. Vào lúc đó, ít nhất ba ánh mắt soi mói từ những cô gái đã chĩa thẳng vào hai người, cùng mấy lão già kì thị đồng tính hành động như thể đang tránh những quả bom. Người tưởng rằng sau khi lên máy bay sẽ dễ chịu hơn cũng như tìm cách cứu lấy hình tượng của mình trước mặt phi hành đoàn, nhưng tên Yankee khốn nạn đi bên cạnh England đã dùng tay hắn sờ mông người khi đang bước lên cầu thang máy bay!

Tệ đến mức làm tiếp viên đẩy xe chứa đồ uống cách đây năm phút trước, cô nàng đã liếc nhìn chỗ họ ngồi hai lần. England cảm thấy nụ cười nhẹ trên gương mặt người khá miễn cưỡng, như thể đoán được điểm dừng đầu tiên trong chuyến đi sẽ là khách sạn, một trong hai người sẽ đè đối phương lên giường.

Trên thực tế, người đã có nhiều cơ hội để thoát khỏi tình trạng này. England có thể từ chối lời mời đi hưởng tuần trăng mật từ America cách đây một tuần, hoặc lẻn vào WC với lý do cần giải quyết và bỏ mặc tên nào đó vốn không giỏi chờ đợi đang tự hỏi liệu England có chết đuối trong nhà vệ sinh hay không. Nhưng người đã đồng ý lời mời và không hề bỏ trốn. Máy bay hiện tại đã cất cánh được vài tiếng, chẳng còn cơ hội để hối hận trừ khi England dám nhảy khỏi máy bay.

Và rất có thể người sẽ rơi thẳng xuống Ấn Độ dương rồi cả thế giới ngày mai sẽ biết rằng United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland, đã tự sát bằng cách nhảy xuống biển để trốn khỏi chuyến đi hưởng tuần trăng mật của ai đó.

"Thời gian máy bay hạ cánh là 6 giờ tối." America vẫn chăm chú đọc tờ rơi quảng cáo du lịch, nói với giọng điệu rất mong đợi: "Muốn đi ăn trước hay làm thủ tục nhận phòng trước?"

"Cậu quyết định đi." England không có tâm trạng quan tâm đến loại chuyện này nên chỉ thờ ơ trả lời, "Tôi tưởng việc nạp hàng đống đồ uống có ga miễn phí trên máy bay đủ làm cậu thấy no?"

"Mấy thứ đó làm sao mà đủ. Tôi nói trước cho người biết, dù có như thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ động đến đậu Hà Lan, bắp cải hay bất kỳ nhà hàng Anh nào đâu nhé!"

Ngay khi hắn đang tập trung nghiên cứu giá cả của từng nhà hàng và thực đơn, một tiếng hét vang lên từ phía trước cabin. Ban đầu là giọng nói kháng cự rồi biến thành âm thanh kêu cứu đầy sợ hãi khiến tất cả những người có mặt đều bị sốc. Tách trà mà England vừa mới cầm lên lắc lư, nước trà văng thẳng vào mặt America ngồi bên cạnh. Thanh niên Bắc Mỹ hét lên một tiếng 'Fuck' và vẩy mạnh phần bìa dính nước của cuốn sổ tay, những giọt nước bay ngược về phía England như để trả thù, buộc người phải rút khăn tay ra lau má.

"Cái đứa ngu nào hét lên trên máy bay vậy!?"

"Hình như có người bị tấn công." England ngồi ở hàng ghế ngoài nhìn về phía trước lối đi, "Có vẻ là không tặc."

Giống như đang ngồi trên một chiếc ghế đầy đinh bấm, America lập tức đứng dậy.

"Cướp? Cướp!!!" Hắn giật tóc và gào lên: "Hôm nay là ngày 11 tháng 9?! Nói cho tôi biết đi, hôm nay không phải là 911!!!"

"Không phải đâu, chỉ là một tiếp viên hàng không đã bị khống chế bằng dao." England đáp lại.

"Miễn là nó không phải bom- đợi đã, làm sao mà một con dao như thế lại vượt qua vòng kiểm tra an ninh?!"

Sao mà tôi biết được. England vẫn ngồi thẳng nhìn America đang dần hồi phục sau cơn hoảng loạn, rồi thở hổn hển ngồi phịch xuống ghế.

"Có vẻ như điều này không nằm trong kế hoạch du lịch của ngài phải không, Mr. Lighthouse?" Người cười khúc khích mỉa mai.

. . . . .

Nguyên nhân của vụ cướp này rất đơn giản. Trong số các hành khách có một kẻ chạy trốn sử dụng giấy tờ giả, tên này muốn lẻn sang nước khác nên quyết định cướp máy và buộc nó phải thay đổi lộ trình. Gã bắt tiếp viên hàng không làm con tin, nói rằng vũ khí gây án không chỉ là con dao trên tay mà còn có vật liệu gây nổ trong áo khoác gã. Nếu ai có mặt dám phản kháng thì gã sẽ cắt cổ cô gái tiếp viên ấy trước rồi tiễn cả máy bay đi theo luôn.

"Con mẹ mày." Trực giác nhạy bén giúp America đoán ra đây là một lời nói dối, "Tôi nghĩ tên đó chỉ có con dao mà thôi. Tại sao hắn không nói 'Ha, tôi là người Mexico!' hay 'Tôi muốn bay đến Hoa Kỳ ngay và luôn để buôn lậu!' ?"

"Cậu nên mừng vì gã đã không nói: 'Tôi sẽ tiến hành các cuộc không kích và đánh sập những toà nhà của Mỹ ngay lập tức.' "

"Tôi ghét người ta nhắc đến chuyện đó, lão già!" America giận dữ nói: "Có công dân người Mỹ nào trên chuyến bay này không? Không có thì để bọn họ tự xử lí đi."

Cậu không tính mình là một sao? England im lặng một lúc, vốn chẳng muốn chọc giận bá chủ thế giới đang nổi máu bạo lực. "Hầu hết các chuyến bay từ London đến Seychelles đều là thuộc Anh." Người lại liếc nhìn tên không tặc, nhìn qua rất nhiều hành khách đang sợ hãi và gương mặt nức nở của con tin, "Giọng của tiếp viên cũng như vậy."

"Thế thì người có thể cứu cô ta."

"Tôi?"

"Đúng, chẳng phải người thường xuyên gặp hải tặc khi còn là Mặt trời không bao giờ lặn sao? Hãy đi cứu thủy thủ đoàn của mình!"

"...cậu đã bao giờ nhìn thấy cướp biển lái máy bay chưa?"

Cho dù là ở thời kỳ nào, Mặt trời không bao giờ lặn hay hiện tại, người chưa bao giờ thực sự hiểu được mạch não của America. England tất nhiên có thể đối phó với tên cướp, rất dễ là đằng khác, sự khác biệt về sức mạnh cơ thể giữa đại diện quốc gia và nhân loại là rất lớn, giống như họ vô tình dẫm phải một con kiến. Nhưng những hành khách khác sẽ thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng: một người đàn ông bước tới và vặn cổ tên không tặc có vũ khí trông vô cùng dễ dàng?

Nghiêm trọng hơn, nếu gã ta dùng dao đâm vào chỗ trọng yếu của người, hành khách sẽ được chứng kiến một xác chết đẫm máu sống lại sau vài phút để rồi khi máy bay hạ cánh, tin đồn từ miệng người này đến người khác cứ thế mà lan rộng...Chúa phù hộ, sự bạo loạn gây ra lúc này không chỉ giới hạn ở một chiếc máy bay.

"Hoặc là người có thể dùng miệng." America vẫn đang đề xuất những ý tưởng tồi tệ, "Ồ không, chỉ có một tên cướp nên cách này mất hiệu quả. Nếu có nhiều hơn một tên, người có thể xúi giục chúng cãi hay đánh nhau, và chúng ta sẽ được cứu vì bọn đấy quên mẹ mục đích ban đầu rồi!"

Hắn cười khúc khích, "Cũng giống như India và Pakistan..."

"Ý kiến hay nhưng không hợp lý." England đứng dậy khỏi chỗ ngồi, "Đủ rồi, tôi sẽ giải quyết."

"Good luck." America mở tờ rơi quảng cáo ra xem một lần nữa.

Sau khi England rời đi hắn ngồi xuống ghế trống của người, hơi hạ cuốn sổ tay xuống, đủ để lộ ra đôi mắt xanh âm thầm theo dõi.

Hãy đoán xem kết cục của trò hề này, hắn vui vẻ nghĩ. Chúng ta hãy hi vọng con dao của tên cướp không đâm vào đầu một quý ông Anh quốc nào đó - đặt cược một đô la xem là cô gái, không tặc hay chính người?

. . . . .

"Mày muốn làm gì?! Đứng yên không được nhúc nhích!"

Chắc chắn, phản ứng đầu tiên của tên cướp khi nhìn thấy có người không vâng lời là trở nên tức giận. Nhưng lời đe doạ gần như vô dụng. Gã trừng mắt nhìn England đang từ từ tiến lại gần, con dao trên cổ cô gái vô tội chĩa thẳng về phía người.

"Xin lỗi nếu tôi đã làm gì đó xúc phạm, thưa ngài."

England cất tiếng, giọng điệu lạnh lẽo và điềm tĩnh. Trong tình cảnh nguy hiểm này, giọng nói từ người như hòn đá rơi xuống đầm lầy chết chóc, tạo ra những gợn sóng khiến nhiều hành khách hoảng sợ.

"Nhưng hành động của ngài về mọi mặt đều quá thô lỗ, giống như ngài đang ức hiếp cô gái vô tội lúc này."

Mọi lời nói từ đôi môi mỏng bỗng biến thành gai nhọn đâm vào không tặc.

"Xin hỏi, ngài cố tình nhắm đến phụ nữ và trẻ em à? Nếu là thật thì..." England cười mỉm: "Mày hèn quá."

Ôi, lão già lại làm thế nữa rồi, cái giọng Cockney xấu tính của lão rất tai hại đấy. America theo dõi từ hàng ghế sau nhận xét, hắn đoán tên cướp sẽ rất tức giận.

"Mày đang sủa vớ vẩn gì thế?"

America đoán đúng, giây tiếp theo gã ta lớn tiếng chửi bới: "Mày tìm đường chết à?" Gã vung con dao trong tay, lại chợt nhận ra khuôn mặt England, "Chờ chút, mày là tên đồng tính đi cùng một thằng Mỹ khác!"

America nhìn nụ cười trên mặt England đông cứng, bỗng dưng thấy tính tình lão già ngày càng hiền lành, lúc này lão không trực tiếp cầm gậy chọc vào cái mồm thối của tên cướp tới tận gáy quả là may cho gã.

Ồ, nhưng đây chẳng phải là thứ Mr. Lighthouse quá để tâm. Hắn chỉ muốn xem tiếp theo con hàng nhà mình sẽ làm gì, khuất phục không tặc hay để tên đó chịu một chút đau đớn vụn vặt rồi xong việc?

Tuy nhiên diễn biến mới xảy ra làm hắn có chút thất vọng. America không biết England đang có ý định gì và có vẻ như tình thế đã đảo ngược.

"Thằng còn lại đâu sao không đi cùng?" Tên cướp hỏi.

"Cậu ta không muốn." Người thành thật trả lời.

"Có nghĩa là hắn căn bản đéo quan tâm đến sống chết của mày à? Còn mày thì đến đây để chết như một tên ngốc liều lĩnh." Gã ta cười mỉa mai cái gọi là cứu tinh.

"Chúng mày giống một cặp vợ chồng đấy!" Gã tiếp tục chế giễu, ánh mắt đều khinh thường. "Vậy thằng kia cho mày cái gì, tình một đêm hay tiền? Mấy tờ đô la Mỹ có làm mày thèm thuồng không??"

Sắc mặt quý ông Anh quốc dần tối sầm lại. Người rất giỏi mỉa mai nhưng lời lẽ thô tục vô đạo đức từ bên kia khi phản bác đã chạm phải điểm mù của người. "Nếu được, thả tiếp viên hàng không và dùng tôi làm con tin." England suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đi thẳng vào vấn đề.

"Tao từ chối." Tên cướp lè lưỡi khinh bỉ: "Tao có nguyên tắc. Tao đéo muốn chạm tay vào bọn đồng tính chúng mày."

"Thật là một câu chuyện hài hước!"

Giọng nói từ kẻ thứ ba bùng nổ trong không gian vốn hạn chế. Ngay sau đó, một tờ rơi quảng cáo được vo tròn bay tới như một quả lựu đạn và suýt trúng đầu không tặc. Tên cướp ngạc nhiên quay đầu lại, tưởng rằng thằng người Mỹ đột nhiên tức giận định chửi gã nhưng hoá ra lại đang mắng cộng sự của mình.

"Người đang nói cái quái gì vậy??" America lại gần, hai bàn tay nắm chặt tỏ ra đã hết kiên nhẫn. "Tôi để người giải quyết vấn đề, đéo phải làm con tin!"

England ngoảnh mặt đi, không kịp quan sát vẻ mặt ngày càng nhăn nhó của America. "Tôi chỉ nghĩ đây là cách an toàn nhất."

"Bây giờ là lúc nào? Năm 1938? Còn muốn chơi trò xoa dịu bằng cách ký thoả thuận? Định nói với cả máy bay rằng: 'Ổn rồi, tôi đã giúp mọi người giành lại hoà bình' hay gì? Tỉnh lại đi, France đéo đứng cạnh người lúc này đâu!"

"Chẳng phải lúc đấy cậu cũng theo đuổi chủ nghĩa biệt lập sao?" England cau mày, "Giống như cậu vừa ngồi lại và đọc tờ rơi quảng cáo hai phút trước vậy."

"...tôi không thèm cãi nhau với người." America biết mình sai nên dịu giọng, "Hiện tại tôi đến đây để giúp người, được chứ?"

Không ai biết hai người này đang nói về điều gì. Cô gái bị giữ làm con tin choáng váng, đến cả tên cướp cũng chỉ nhìn họ từ bắt đầu đến kết thúc cãi vã. Cô bối rối trước hai kẻ gây rối từ đâu xuất hiện và càng bất mãn hơn khi bị phớt lờ. Và điều quan trọng nhất - hai người này đều là gay! Nghĩ đến mấy giờ nữa máy bay hạ cánh, rất có thể họ sẽ đi thẳng vào khách sạn, sử dụng bao cao su có sẵn trong phòng, rồi cậu trai tóc vàng cởi thắt lưng của đối phương ra, quyến rũ câu dẫn...Chúa ơi, cô chẳng thể tưởng tượng thêm được nữa!

Tên cướp không khỏi nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể cầm dao xông lên cho mỗi thằng một nhát và kết thúc chuyến bay vô lý này bằng hai cái xác. Thế rồi gã ta làm thật, gã đẩy cô gái sang một bên rồi túm lấy cổ áo của thằng ngu liều lĩnh đến trước và giơ con dao lên.

Chẳng vì lý do cụ thể nào, gã chỉ cảm thấy tên này yếu hơn tên kia.

"Ồ." England lên tiếng: "Nguyên tắc của ngài không còn là nguyên tắc nữa rồi."

"Câm mồm, thằng đồng tính Anh quốc." Tên cướp kề mũi dao vào cổ người rồi thách thức America, "Chắc giờ mày đang lo lắng lắm đúng không?!"

"Những người trên máy bay này đều là bọn hèn nhát, chúng đéo quan tâm vợ mày sống chết thế nào! Cút về chỗ ngồi hoặc tao sẽ cắt cổ thằng này để rồi mày chỉ có thể ôm đầu nó đi hưởng tuần trăng mật!"

Nhưng America lại không làm như lời gã ta nói, thanh niên kiêu ngạo và độc đoán này thậm chí còn nhướng mày và chế nhạo gã.

"Cậu ta sẽ không để tâm đến những lời đe doạ đâu, thưa ngài." England bất lực giải thích. "Cậu ấy ghét bị ra lệnh và tôi không nghĩ cậu ta sẽ thấy phiền nếu ngài làm vậy."

"Đúng rồi, mày giỏi thử tao xem." America giơ ngón giữa lên. Điều này làm không tặc một lần nữa cảm thấy khó tin, không chỉ vì sự dũng cảm của chúng mà còn vì sự thờ ơ trước thương vong của đối phương.

Một phút trước, gã thật sự có ý định giết tên Anh quốc nhưng ý muốn này hiện tại đang dần bốc hơi. Ừ, có hàng trăm người trên máy bay mà gã có thể sử dụng làm con tin và có lẽ ngay từ đầu gã không nên gây sự với hai kẻ lập dị này. Và gã chẳng biết do ảo giác hay gì khác, nhưng khí tức toả ra từ hai người đó thật khác thường, như thể bọn họ còn gây ra nhiều loại tội ác gấp trăm lần gã ta.

Nếu gã là một con thỏ, chúng sẽ là đám thú dữ dễ dàng xé toạc gã ra hàng trăm mảnh. Nếu phép lạ từ Chúa xuất hiện, thì cái bóng mà chúng gieo xuống mặt đất chắc chắn sẽ mọc ra những đôi mắt cười cợt cùng cặp sừng trên đầu.

Làm gì bây giờ? Thừa nhận thất bại? Nhưng hai tên kia thậm chí còn không có động tĩnh gì...Gã ta đang sợ hãi sao? Trước khi tên cướp đưa ra quyết định, England liếc nhìn gã và mỉm cười.

"Thứ lỗi cho tôi."

Giây tiếp theo, người nắm lấy cán dao. Tên cướp ngạc nhiên và tưởng England sẽ giật lấy con dao để chống cự. Không ngờ, trong chớp mắt, mũi dao đã đâm vào cổ con tin. Con dao đâm thẳng vào trọng điểm, máu đỏ bắn tung tóe lên người tên cướp, gã hét lên và buông tay ra, khiến England loạng choạng vài bước trong khi che vết thương, rồi ngã xuống.

Tôi không muốn giết anh ta! Tôi không đâm anh ta bằng con dao đó! Không tặc muốn giải thích, mặc cho máu chảy xuống tạo thành một vũng lớn trên sàn. America - người đã chứng kiến tất cả mọi thứ - tóm lấy và dùng một tay bóp cổ gã ta, hắn trừng mắt điên cuồng.

"Mày dám đâm chết lão ta thật à?" America trợn mắt, "Mày thật sự dám à?"

"Tôi không...không giết...là do anh ta..."

Lập luận lúc này là vô nghĩa. Tất cả hành khách đều la hét, còn quý ngài Anh quốc dựa vào góc ghế thì ngày càng hô hấp khó khăn, mỗi lần hít thở lại chảy ra nhiều máu hơn, máu tuôn ra không ngừng, gần như nhuộm đỏ người. England cố gắng giữ tỉnh táo, nhìn họ bằng đôi mắt xanh đang đục dần và cuối cùng, người hoàn toàn bất động.

Cái chết của người tựa như thêm dầu vào lửa, cơn tức giận trong người America bùng phát dữ dội.

"Mày có biết lão ta là ai không?!" Hắn dùng lực siết chặt tay, "Nếu không hiểu thì nhìn kĩ đi?"

Hả? Tên cướp vô lực suy nghĩ với cơn đau đến nghẹt thở, gã bắt đầu nhớ lại một số thứ mà hồi nãy gã đã bỏ qua. Mắt xanh...mũi thẳng...khuôn mặt giống nhau...và máu..

Huyết thống.

Khốn khiếp.

"Người được gọi là cha của tao đã dạy tao một điều từ lâu rồi." Hắn thì thầm vào tai gã và cười toe toét: "Bọn ngu ngốc, bất tài, yếu đuối như mày nên bị đối xử không thương tiếc -"

Đi chết đi.

Trong không gian vang lên một tiếng gãy, giống như đốt sống cổ đột nhiên vỡ vụn.

America buông tay ra, để thân người rơi xuống, sau đấy giẫm một chân lên đầu không tặc. Hắn bắt đầu dùng lực giẫm lên cái đầu đó hàng chục lần cho đến khi cảm thấy khớp gối đau nhức, cho đến khi khuôn mặt bị đế giày ma sát đến biến dạng, máu thịt lẫn lộn hoà quyện với hàm răng trắng. Giống một miếng thịt bò tươi sống nhầy nhụa được treo trên móc trong lò mổ.

Chẳng ai dám ngăn cản, ngay cả những hàng khách vốn đang la hét, khóc lóc cũng im bặt. Báo động về không tặc đã được gỡ bỏ với cái giá phải trả là có thêm hai thi thể trên máy bay. Cơ phó vội vàng bước ra khỏi buồng lái để kiểm tra tình hình và người đàn ông Nhật Bản gần như sợ chết khiếp khi thấy cảnh tượng trước mắt. Anh ta liên tục xin lỗi hành khách, thiếu điều khắc dòng chữ 'Private Marseille' lên mặt.

"Được rồi, sự việc đã giải quyết xong." America thản nhiên nói: "Nếu không ổn, tôi có thể thay anh lái một đoạn. Tôi từng lái máy bay nhiều năm trước."

Hắn liếc nhìn cơ phó, "Trong vụ Hiroshima và Nagasaki."

Tên tâm thần này rõ ràng mới tấn công bừa bãi. Anh run rẩy nghĩ nhưng không dám làm gì. Thanh niên người Mỹ bây giờ trông như vẫn còn tức giận, chẳng khác gì một quả bom nguyên tử vừa nổ và vẫn đang bốc khói.

America đá xác tên cướp sang một bên, dọn lối đi rồi bế xác cha mình về chỗ ngồi. Hắn đi ngang qua cô tiếp viên hàng không và trò chuyện với cô.

"Quý ngài Anh quốc này đã đánh đổi mạng sống của mình vì cô." Hắn nghiêng đầu nhìn cô gái.

"Thật xin lỗi, thưa ngài...tôi...tôi.."

"Vậy nên tôi có thể lấy bất cứ đồ uống nào có trên xe đẩy chứ?"

"Hả, à? Tất nhiên là được..."

Thế là America đặt cha mình lên ghế trước sự chứng kiến đầy hoang mang của cô và tất cả hành khách, làm xong hắn bước tới xe đẩy, tự rót đầy coca vào cốc giấy trước khi quay lại ngồi cạnh cái xác. Quý ngài đến từ Anh quốc dường như không thể ngồi thẳng được mà luôn nghiêng sang một bên, thanh niên Bắc Mỹ chỉ để người tựa đầu vào vai, lần N đọc tờ rơi quảng cáo du lịch như một người bình thường.

Điên rồi, cậu ta thực sự điên rồi! Cảnh tượng cực kì bất thường cộng với mùi máu nồng nặc làm một số hành khách nôn mửa. Có lẽ nhiều người sau chuyến bay này có thể sẽ không muốn đi máy bay lần nào nữa trong vài năm tới.

"Hey, anh ơi." Một cậu bé ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên xuất hiện và nháy mắt với America, "Vừa rồi là anh giúp mọi người đánh bại kẻ xấu ạ? Cha em nói với em bạo lực là sai trái."

"Cha em nói dối đấy." America khinh thường trả lời: "Anh được dạy rằng 'Bạo lực là đặc quyền của kẻ mạnh.' "

"Thật sao? Nhưng cha anh chết rồi?"

"...?"

America cười lớn, "Mọi người ai rồi cũng sẽ chết, tuy nhiên em sẽ sống lâu hơn cha mình."

Cậu bé bị người cha sợ hãi kéo về chỗ, sợ con trai nhỏ bé nhiễm tư tưởng của kẻ sát nhân. Bầu không khí nửa sau chuyến bay thật ngột ngạt và kì lạ. Ngoại trừ âm thanh uống nước và tiếng lật tờ rơi từ America, mọi thứ im lặng như tờ.

Đợi máu của England đông lại hoàn toàn, hắn lau chùi cho cha mình sạch sẽ. Đầu người vẫn tựa vào vai hắn, đôi mắt mờ đục dường như đang cùng America đọc tờ rơi quảng cáo du lịch.

Khi máy bay hạ cánh, hành khách gần như nhảy ra khỏi chỗ ngồi ngay lập tức và vội vã lao ra cửa. Cha con cậu bé ngồi trước họ rời đi tương đối muộn, cậu bé thậm chí còn chào tạm biệt với America trước khi đi.

Kỳ lạ quá. Đứa trẻ vừa nghĩ vừa bị cha kéo đi. Cha của anh trai đó hiển nhiên chưa chết.

Bằng không tại sao vào phút cuối ánh mắt người đấy lại chậm rãi chuyển động, anh trai cũng nhìn cha mình và thấp giọng nói:

"Tôi hy vọng người không thử thách tôi theo cách này."

. . . . .

"Nghe gì chưa? Hôm nay có máy bay gặp phải không tặc! Những hành khách vừa xuống máy bay đã được đưa đi chữa trị tâm lý." Một cặp vợ chồng trẻ vừa ăn vừa buôn chuyện.

"Không chỉ vậy, người ta còn kể rằng tên cướp bị một hành khách dùng tay giết, chết thảm lắm." Người chồng tiếp tục nói: "Nhưng người yêu của hàng khách đó cũng không tránh khỏi xui xẻo."

"Người yêu?" Người vợ bối rối. "Em nghe nhân viên dọn dẹp khách sạn nói người chết là cha cậu ta."

"Ồ, vậy chắc là cả cha và người yêu đều mất mạng."

Ở bàn bên cạnh, cách đôi vợ chồng một vách ngăn, người đàn ông đội mũ chóp đặt dao nĩa xuống khi lắng nghe. Trên bàn có tôm om, mì lasagna sốt thịt và bít tết vừa tái, tất cả đều có màu đỏ nhức mắt đến nỗi làm người mất đi cảm giác thèm ăn.

"Tôi không thể chịu nổi nữa!" Thanh niên tóc vàng ngồi đối diện chửi rủa, "Mấy đứa ngốc bàn bên còn muốn tám chuyện đến bao giờ?"

"Điều tôi tò mò hơn là câu chuyện đã được thổi phồng thành thứ gì." England lên tiếng. "Khi chúng ta nhận phòng, nhân viên lễ tân kể rằng chính cậu xúi giục tên cướp giết tôi."

"Nhưng sự thật là ngài con tin mới là người đâm dao, chỉ để kiểm tra phản ứng của tôi, thử xem tôi có tấn công không tặc hay không- nghe này, lần sau người còn dám làm điều này, tôi sẽ trực tiếp tiễn người và tên khốn đó chết cùng nhau."

"Kiểm tra?" England nhất thời bối rối trước lời nói của hắn, "Không, tôi chỉ đang tìm lý do để cậu giải quyết vấn đề."

Người nghĩ một chút rồi nói thêm: "Tôi chẳng muốn phạm tội, để cậu làm thì hợp lý hơn."

"..."

Ngọn hải đăng thế giới America bỗng nhiên muốn làm gì đấy ngay lúc này. Vẻ mặt hắn cứng ngắc, chiếc dĩa kim loại bị uốn cong giữa các ngón tay hắn.

Có vẻ như hắn phải thay đổi một số kế hoạch cho tuần trăng mật rồi.

"Tối nay đừng hòng ngủ."

Với một nụ cười, hắn ta đưa ra lời tuyên chiến.

-END-












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro