Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

"Đây là... cái gì thế này?" Izuku hỏi, có phần ngạc nhiên khi cảm thấy mình đang nín thở. Cứ như thể họ đã được đưa vào một chốn riêng tư ngay khi Katsuki hé lộ nó, và nụ cười tự tin nhưng đầy cởi mở hướng về phía em khiến trái tim em đập loạn nhịp.

"Là một buổi picnic." Katsuki nói, nghiêng đầu về phía những gì được bày biện trên mặt đất. "Rõ ràng thế mà."

--

Izuku nhận được một món quà sinh nhật bất ngờ và lãng mạn từ chồng mình, và sự ấm áp của ngày hôm đó không thể sánh bằng ánh mắt của Katsuki dành cho em.

nơi mà hai đứa hẹn hò nè  https://www.japan-guide.com/e/e3034_001.html

*

Izuku đã biết, và đã nghe rất nhiều từ những người cố vấn mà em đã làm việc trong nhiều năm qua, rằng việc trở thành một anh hùng chuyên nghiệp đi kèm với trách nhiệm phải xử lý vô số giấy tờ ngoài các nhiệm vụ anh hùng thông thường. Báo cáo sau mỗi sự cố, báo cáo về thiệt hại tài sản, hồ sơ về các tên tội phạm bị bắt giữ. Tất cả đều cần thiết để giữ cho các cơ quan riêng biệt trong tầm kiểm soát và đảm bảo rằng các anh hùng hoàn thành nhiệm vụ của họ. Mặc dù em đã biết tất cả những điều này và đã chuẩn bị sẵn sàng, Izuku vẫn không mấy thích thú hơn.

Thời gian trôi chậm chạp trong cái nóng của tòa nhà văn phòng. Không đến mức oi ả, nhưng ánh nắng giữa tháng Bảy lọt qua các ô cửa sổ cao khiến nhiệt độ tăng, đủ để làm Izuku cảm thấy khó chịu suốt cả ngày. Kéo cổ áo của bộ trang phục để hít thở không khí, em đặt bút xuống báo cáo về một sự cố xảy ra vào đầu tuần. Ngày 13 tháng 7, 20XX lúc 17:45. Tấn công nghiêm trọng và cố gắng trộm cắp, nghi phạm có quirk tàng hình đã bị giam giữ, hai người bị thương nhẹ.

Chỉ còn vài giờ nữa là em có thể về nhà. Không phải là em không thích công việc của mình—em yêu việc trở thành anh hùng hơn bất cứ điều gì—nhưng những ngày không đi tuần tra dường như thời gian trôi qua thật chậm. Ngay cả khi đang đi tuần tra, không có gì đảm bảo rằng em sẽ gặp phải sự cố, điều đó thật sự rất tốt. Giữ cho thành phố an toàn là công việc của một anh hùng, và càng ít sự cố đồng nghĩa với việc người dân sẽ được an toàn hơn. Tuy nhiên, em sẽ nói dối nếu phải nói rằng việc truy bắt một tên tội phạm là không thú vị. Viễn cảnh về một cuộc chiến thực sự khiến em cảm thấy hào hứng. Khi sức mạnh của quirk bùng lên trong em, em có thể quên tất cả mọi thứ và để sự tập trung dẫn dắt em bảo vệ và cứu giúp mọi người.

Thậm chí còn tuyệt vời hơn khi em có thể làm việc cùng với cộng sự anh hùng và cũng là chồng của mình. Katsuki là một người có sức mạnh đáng gờm, một nguồn năng lượng mãnh liệt luôn sánh ngang hoặc vượt trội hơn cả em. Động lực chiến thắng của Katsuki đã ảnh hưởng đến Izuku qua nhiều năm, và ngược lại, sự khao khát cứu giúp của em cũng vậy. Họ đã cùng nhau vươn lên đứng đầu và tạo dựng tên tuổi trong thế giới anh hùng. Họ thật may mắn khi việc kết hôn không làm cho mọi người xung quanh sao nhãng vai trò chính của họ trong xã hội, mà thay vào đó, họ còn nhận được nhiều sự ủng hộ hơn cho công việc và các mối quan hệ đối tác của mình.

Thật tuyệt. Thực sự rất tuyệt vời. Izuku sẽ không đổi nó để lấy bất cứ thứ gì, nhưng em vẫn không muốn làm việc với giấy tờ thêm một phút nào nữa. Em không biết điều gì khiến em cảm thấy sốt ruột hơn bình thường. Có lẽ là sự cám dỗ của bữa tối do Katsuki nấu đang đè nặng lên tâm trí em. Có lẽ cái nóng trong ngày đang thử thách sự kiên nhẫn của em. Có lẽ—

"Deku. Mày có ở đó không?" Giọng của Katsuki vang lên qua bộ đàm trong tai Izuku, cắt đứt dòng suy nghĩ của em. Em nhấn bên cạnh nó để bật mic của mình.

"Tớ đây."

"Tốt." Anh ấy nghe có vẻ hơi hụt hơi. Izuku tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra trong khi Katsuki đang tuần tra. "Tao cần sự hỗ trợ của mày. Có một tên tội phạm ở đây đang phá hủy các tòa nhà, có thể làm suy yếu nền móng của một số tòa nhà khác gần đó. Tao khá chắc chắn hắn sở hữu quirk làm tan chảy."

Izuku đã đeo găng tay khi em cất các báo cáo vào ngăn kéo và hỏi, "Không phải Todo—Celsius sẽ phù hợp hơn sao? Cậu ấy có thể làm đóng băng các tòa nhà để chúng không sập xuống, và—"

"Mình mày là đủ rồi. Lê cái mông của mày đến đây lẹ lên. Tao đang đuổi theo hắn đến Shinjuku Garden, phía gần nhà ga ấy. Ở đây có ít tòa nhà để hắn khỏi phá hủy." Izuku có thể nghe thấy âm thanh bị rè có lẽ là do những bước chân nhanh nhẹn của Katsuki trên vỉa hè, em mỉm cười trước tông giọng bực bội của chồng mình.

"Tớ sẽ đến ngay, Kac—Ground Zero. Cẩn thận nhé." Em kéo mặt nạ xuống để che nửa dưới của khuôn mặt, em vội vã hướng về phía lối ra của văn phòng.

"Ừ, ừ." Katsuki tặc lưỡi. "Mày cũng vậy, đồ mọt sách." Âm thanh tắt ngay sau đó khi Katsuki ngắt kết nối. Khi đi qua cánh cửa của cơ quan, em chào đón ngày hè bằng một tiếng thở dài, sự phấn khích đã bắt đầu dâng trào bên trong cơ thể em khi em xuất phát theo hướng được chỉ định. Em bắt đầu ra ngoài đường phố, may mắn thay là đường không đông đúc chút nào vì trời nóng.

Từ nơi em đứng đến Shinjuku không xa, chỉ khoảng hai dặm đi bộ, và năng lượng của quirk lan tỏa trong các chi của em khi em nhảy nhẹ qua vỉa hè và lên tường các tòa nhà. Một quirk làm tan chảy nhỉ? Em nghĩ nó sẽ hoạt động giống như acid của Ashido, mặc dù có lẽ là nó mạnh hơn với phạm vi rộng nên tên tội phạm có thể làm sụp đổ nhiều tòa nhà như vậy trong khi đang chạy trốn khỏi một người nhanh như Katsuki. Em nhăn mặt khi tưởng tượng sự thiệt hại đối với các khu dân cư và cửa hàng, hy vọng em sẽ đến kịp thời để giải cứu mọi người khỏi nguy hiểm.

Không, không phải hy vọng. Em là một anh hùng. Em sẽ bảo vệ mọi người khỏi mọi nguy hiểm.

Khu vườn Katsuki bảo em đến thực ra là một công viên lớn ở Tokyo với những bãi cỏ rộng lớn, những con đường đi bộ giao nhau, và rất nhiều hoa anh đào nở rộ vào mùa xuân. Em đã không đến công viên này trong nhiều năm rồi, kể từ buổi tiệc potluck với lớp của em hai năm sau khi tốt nghiệp UA. Đã thêm hai năm trôi qua kể từ đó, và không hiểu sao Izuku vẫn chưa có dịp quay lại đó, mặc dù những kỷ niệm về bờ hồ thanh bình và sự bình yên khi thoát khỏi thành phố nhộn nhịp vẫn còn sống động trong em. Dù đang trên đường bắt một tên tội phạm, việc nhìn thấy khu vực này một lần nữa vẫn thật tuyệt vời. Có lẽ em và Katsuki có thể quay lại đây để đi dạo một chút khi kết thúc công việc.

Tiến gần đến đích, em bắt đầu cảnh giác hơn để tìm kiếm những dấu hiệu dẫn em đến nơi chính xác. Em cố gắng tìm kiếm dấu vết của bê tông bị sụp đổ hoặc xi măng bị hóa lỏng, nếu như quirk của tên tội phạm thực sự hoạt động theo như nghĩa đen mà Katsuki mô tả. Em cố chú ý đến thiệt hại tài sản đáng kể và lắng nghe âm thanh cót két báo hiệu cơ sở hạ tầng không ổn định, nhưng các giác quan của em không cho em biết bất kỳ điều gì. Mọi thứ trong khu vực này dường như không bị hủy hoại gì cả, hoàn toàn như thể ngày hôm nay đã trôi qua mà không xảy ra bất kì sự cố gì.

Izuku nhíu mày, tự hỏi tại sao không hề có dấu hiệu nào của cuộc tấn công của tên tội phạm đó hoặc thậm chí là con đường bị phá hủy bởi Katsuki. Có thể là cộng sự của em đã chọn một con đường vòng vào công viên, có lẽ để tránh những khu vực đông người hoặc những tòa nhà cũ hơn. Điều đó có nghĩa là hầu hết thiệt hại có thể nằm xa hơn, đến mức không nằm trong khu vực tuần tra đã được định sẵn của Katsuki. Tất nhiên, không có gì lạ khi các cuộc đuổi bắt tội phạm dẫn họ ra ngoài các khu vực tương ứng của họ, vì một anh hùng không thể dừng lại chỉ vì những ranh giới được thiết kế theo lý thuyết. Nhưng vẫn khá kỳ lạ, vì Katsuki đã nói với Izuku rằng anh ấy đã đi vào phía bên ga Shinjuku, đó là phía mà em đang đến.

Khi không thấy dấu hiệu rõ ràng nào của cuộc tấn công, em đến gần lối vào công viên, chỉ mười phút sau khi Katsuki liên lạc với em, em kết nối lại với đường dây riêng của họ.

"Kacchan? Cậu có nghe thấy không?" em nói, chờ đợi để nghe tiếng nhiễu nhẹ của chiếc bộ đàm tương tác trước khi em nhận được phản hồi.

"Mày đến chưa? Đợi lâu quá rồi." Katsuki... không giống như bình thường trong những tình huống như thế này. Thường thì, dù tình hình có vẻ không nghiêm trọng lắm, vẫn có chút khẩn cấp lộ ra trong lời nói của anh ấy. Katsuki biết không nhiều người có thể nhận ra được giọng điệu đó ngoài Izuku, và vẻ tự tin của một người chiến thắng chắc chắn rất có ích trong việc chế ngự những tên tội phạm kiêu ngạo. Tuy nhiên, Katsuki cũng biết rằng mọi tình huống đều có rủi ro, và việc đánh giá thấp một tên tội phạm có thể sẽ tồi tệ hơn nhiều so với việc một tên tội phạm không coi trọng các anh hùng.

Hiện tại, Katsuki nghe có vẻ hoàn toàn thoải mái, ngoại trừ sự thiếu kiên nhẫn thường thấy trong giọng nói của anh.

"À, ừm," Izuku bắt đầu bối rối. "tớ đang đứng ngoài cổng, nhưng khi chạy đến đây tớ không thấy gì bị tan chảy hay bị phá hủy cả? Cậu có chắc đây là nơi—"

"Tất nhiên là chắc chắn rồi, đừng có mà nghi ngờ! Mày nghĩ tao không biết mình đang đi đâu à?" Sự bực bội của Katsuki gần đây với Izuku khác xa so với nhiều năm trước, giờ đây nó gần giống sự bướng bĩnh của trẻ con khiến Izuku phải lắc đầu.

"Tớ chỉ thấy lạ khi quanh đây không có dấu hiệu nào của một cuộc tấn công. Cậu dẫn hắn đi con đường khác à?"

"Mày đang đứng cổng nào?"

"Ừm... Shinjuku?" Izuku nhìn lên bảng hiệu treo cạnh cổng để xác nhận, và yup, chính là nó. Đây không phải là nơi Katsuki bảo em đến sao?

"Mày có điên không—sao lại đi theo hướng đó?"

"Cậu không nói cho tớ tên cụ thể mà! Cái này là ga chính nối đến đây, nên tớ tưởng đó là nơi cậu muốn nói."

"Bên đó không nằm trong khu vực tuần tra của tao, Deku. Tao đi từ phía bên kia, từ Sendagaya." Izuku cảm nhận được sự mệt mỏi qua cuộc gọi và anh khịt mũi.

"Cậu muốn tớ tin rằng cậu sẽ ở yên trong khu vực tuần tra của mình khi đuổi theo một tên tội phạm à?"

"Được rồi, bớt cái thái độ đó đi." Izuku mở miệng định phản bác, nhưng bị Katsuki cắt ngang. "Không sao, mày chỉ cần đi thêm một đoạn nữa. Cứ đi thẳng theo con đường mà mày đi vào, rẽ phải ở ngã rẽ thứ hai, đừng rẽ vào ngã rẽ đầu tiên sau đó cứ đi bên phải khi con đường chia nhánh. Sau đó, băng qua cầu khi mày đến."

Hm, có vẻ cụ thể đấy. "Ừm...vậy, cậu đã bắt được tên tội phạm rồi à?" Izuku hỏi, nghĩ đó là cách duy nhất để Katsuki có vẻ bình thản như vậy.

"Gì—À. Đúng rồi, tao đã bắt được rồi nên mày chỉ cần đi theo chỉ dẫn của tao, hiểu chưa?" Katsuki không đợi câu trả lời của Izuku mà cứ thế ngắt kết nối.

Tại sao chồng của em lại hành động kỳ lạ như vậy nhỉ? Anh là kiểu người khá bí ẩn, nhưng kiểu kỳ lạ mất tập trung này hoàn toàn không giống Katsuki chút nào. Không tập trung không phải là một từ trong từ điển của Katsuki. Sự ngắn gọn và cụ thể là quy tắc sống của anh, nhưng giờ đây anh ấy như lật ngược cả hai quy tắc đó bằng sự lảng tránh của mình.

Dù sao đi nữa. Vì Katsuki bảo Izuku phải băng qua cầu, nên anh ấy hẳn đã bắt được tên tội phạm đang làm tan chảy gần hồ. Có lý đấy; gần một nguồn nước thì không có gì để làm tan chảy cả, ngoại trừ... đất. Điều này thực sự không gây ra mối đe dọa lớn gì—trừ khi bạn có một quirk cho phép bạn thao túng bùn và biến nó thành vũ khí theo ý muốn của mình, điều mà Izuku khá chắc chắn rằng mình đã được nghe nói đến—

Em đang bị phân tâm. Em chỉ cần tìm Katsuki, đảm bảo rằng tên tội phạm đã bị khống chế đúng cách và đưa hắn về khu vực giam giữ của cơ quan. Chỉ sau khi cộng sự của em cho em thấy thiệt hại gây ra cho thành phố thì em mới có thể làm vậy. Họ không thể kết án ai đó vì một tội ác vô hình, và Izuku cần bằng chứng trực quan, dù em tin tưởng cộng sự của mình đến mức nào.

Một phần trong Izuku muốn đi dạo một chút, thư giãn khi đi dọc theo con đường mà hai bên được bao phủ bởi những cây cối đầy màu sắc. Mùa hoa anh đào đã qua nhưng cảnh vật vẫn tràn đầy sức sống. Công viên có vẻ vắng người so với những gì em dự đoán và con đường rộng cho phép em nhìn xa ra bên ngoài nhà kính.

Em mơ hồ nhớ về những ngày mình và Katsuki còn nhỏ, được mẹ chăm sóc khi chạy quanh khu vực xanh tươi của thảm cỏ. Họ đã đến đây để xem lễ hội hoa anh đào vào buổi tối, và đã vào nhà kính để tránh đám đông và tiếng ồn ngày một tăng. Tòa nhà cao với trần cong, hình dáng giống quả hạnh với các tấm kính trong suốt cho phép họ nhìn thấy ánh sáng bên ngoài từ mọi hướng.Đặc biệt, em và Katsuki đã nán lại quanh hồ sen nhỏ. Dù không có động vật nào trong khu vực của nhà kính, nhưng nó cũng giống như cái ao mà họ thường đến trong khu rừng thưa thớt gần nhà. Rất nhiều cuộc phiêu lưu đã xảy ra ở đó, từ việc xem ếch nhảy từ nơi này sang nơi khác và bắt ruồi chỉ trong chớp mắt, đến việc chạy quanh bờ ao và cố gắng đẩy nhau xuống nước. Những ngày đó tràn ngập tiếng cười và ấm áp từ sự hiện diện của Katsuki.

Izuku mỉm cười khi nhớ lại những kỷ niệm, em rất hạnh phúc vì đã mang hơi ấm của Katsuki trở lại cuộc sống của mình. Nó đã trở nên cháy bỏng hơn trong suốt những năm tháng khi một vết nứt chia rẽ họ, nhưng khoảng cách lớn sâu thẳm đó đã khép lại hoàn toàn cho đến khi chúng biến mất, và sức nóng cháy bỏng ấy thu hẹp lại thành một thứ gì đó giống như là sự vuốt ve, một sự ấm áp râm ran mà em không bao giờ cảm thấy đủ.

Hy vọng là sau này họ có thể quay lại nhà kính. Izuku nghĩ đến việc trở lại khu rừng để xem lại khu vui chơi thời thơ ấu của họ khi em chạy bộ, rẽ một góc trên con đường mà Katsuki chỉ dẫn. Phía trước, em có thể thấy hồ nước lấp lánh mờ ảo qua những tán cây rậm rạp, em tăng tốc để tránh bị chỉ trích về việc mất quá nhiều thời gian vì mơ mộng.

Không lâu sau, em đến được cây cầu ngắn bắc qua hồ nước chảy nhẹ nhàng và đi qua nó. Xung quanh em, mọi thứ được bao phủ bởi mọi sắc thái của màu xanh, từ xanh lục đậm đến xanh chanh tươi. Những nhánh liễu rủ xuống dọc theo bờ con đường, chúng đung đưa chậm rãi trong làn gió nhẹ. Nhiều tán cây phong, và những chiếc lá nhọn của chúng xào xạc vào nhau tạo nên một thứ âm thanh thật dễ chịu. Giữa tất cả vẻ đẹp tự nhiên đó, Izuku không nhìn thấy Katsuki ở đâu cả.

"Tớ ở đây rồi, hình như vậy." em bắt đầu, điều chỉnh tai nghe. "Tớ đã băng qua cầu, nhưng không thấy cậu đâu cả."

"Cứ đi xuống bờ hồ, tao đang chờ ở đó."

Khi Izuku đi bộ xuống con kênh hẹp, em bị phân tâm bởi những con vịt trôi nổi trên dòng nước lững lờ và đậu nghỉ ngơi trên mặt nước. Chỉ có một vài con, nhưng bộ lông của chúng có đầy đủ sắc thái rực rỡ của màu nâu và màu hạt dẻ, tiếng kêu vang vọng của chúng khiến bầu không khí càng thêm yên bình.

Phía bên này của hồ được bao quanh bởi nhiều cây cối hơn, có phần tách biệt so với những khu vực mở của công viên. Em sắp hỏi vị trí của Katsuki lần nữa thì đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ từ phía sau vòng quanh eo Izuku. Em cứng người lại, theo phản xạ truyền sức mạnh vào cánh tay để kéo tên phạm tội ra và khống chế hắn, trước khi nhận ra điều gì đó.

Em nhận ra hơi ấm này, nhận ra lồng ngực rộng này áp vào lưng em. Izuku cảm thấy hoàn toàn quen thuộc với đôi tay vòng quanh eo mình, với cách chúng ôm em vừa đủ để em không thấy quá chặt mà cũng không thấy quá lỏng. Những đôi tay này đã giải phóng sức mạnh không thể tả nổi đối với em, những đôi tay này đã hỗ trợ em trong những trận chiến kinh hoàng và tàn khốc. Chúng đã đánh dấu da em bằng sự chăm sóc nhẹ nhàng mặc dù kết cấu của chúng có phần chai sạn, và chúng đã ôm em thật chặt và an toàn khi em cần một điểm tựa.

Một gương mặt áp vào cổ và vai của Izuku, hơi ấm phả ra trên lưng trên của em. "Chào, Izuku."

Giọng nói trầm ấm của Katsuki vang bên tai em khi anh nhoái người vào không gian của Izuku, và em bật cười vì cảm giác đó, cùng với sự ngạc nhiên vì hành động thể hiện tình cảm công khai như vậy. "Kacchan, cậu đang làm gì vậy?"

"Tao chỉ đang chào."

"Tớ hiểu nhưng..." Izuku quay người lại trong vòng tay đang nới lỏng để đối mặt với chồng mình, em tiếp tục, "Vậy còn tên tội phạm thì sao?"

"Mm... không có tên tội phạm nào cả."

Đôi tay của Izuku dừng lại khi chúng đang lướt nhẹ bả vai của Katsuki. "Không có tội phạm sao? Cậu—cậu đang nói gì vậy?"

Katsuki ngước lên khỏi cổ của Izuku và cười với đôi mắt nheo lại đầy đắc thắng tự mãn. "Tao đã nói dối."

"Ừm."

"Tao bịa ra để dụ mày đến đây." Katsuki lùi ra một chút, và Izuku nhận ra rằng anh ấy không mặc trang phục anh hùng. Anh mặc quần jeans đen bạc màu nhẹ với chiếc áo hoodie màu hạt dẻ nhạt mà Izuku nhớ đã được Uraraka tặng, cùng với giày vải xám và một chiếc vòng cổ bằng da với mặt dây chuyền hình răng cá mập. "Để cho mày xem một thứ này."

Anh bắt đầu kéo tay Izuku vào sâu khu vực đầy rẫy cây cối, mặc kệ những lời phản đối của Izuku trong suốt quá trình. Em không chắc liệu mình có còn phải cảnh giác với nguy hiểm hay không, nhưng Katsuki, xét về mọi mặt, trông như đã chuẩn bị cho một ngày nghỉ hơn là bắt giữ tội phạm.

"Nếu không có chuyện gì xảy ra, thì tại sao cậu lại gọi tớ đến hỗ trợ—" Những từ ngữ bỗng chết lặng trong cổ họng của Izuku khi Katsuki đẩy những cành liễu sang một bên để lộ một khu vực được sắp xếp ẩn giấu nằm trong một góc khuất.

Một chiếc thảm lớn với họa tiết ca-rô trắng xanh trải trên bãi cỏ râm mát, được giữ cố định ở các góc bằng những chiếc hộp đựng đồ. Có một chiếc ba lô đen đặt bên cạnh, khóa được kéo một nửa và dường như đựng khá nhiều đồ bên trong đó. Góc nhỏ này được bao quanh bởi những bông hoa hướng dương rực rỡ đang trong mùa đẹp nhất của năm, và những luống hoa thấp hơn chiếm lấy không gian bên dưới chúng. Một bên của góc nhỏ được điểm xuyết bởi những bông hoa nhỏ xinh xắn, với sự pha trộn giữa sắc xanh lam và tím nhẹ của hoa violet, rung rinh giữa những thân cây xanh tươi. Phía bên kia là sự kết hợp của những bông hoa húng tây nhỏ màu xanh ngọc và lớp lông mềm mại màu bạc của cây tai thỏ. Những nhánh liễu tạo bóng mát cho toàn bộ khu vực nhưng vẫn để cho những tia sáng xuyên qua, lấp lánh trên mặt đất, chiếu lên bữa ăn ngoài trời và làn da của Izuku khi em ngỡ ngàng ngắm nhìn xung quanh.

"Đây là... đây là cái gì vậy?" Izuku hỏi, hơi ngạc nhiên khi thấy mình đang nín thở. Cảm giác như thể họ đã được đưa đến một nơi ẩn dật riêng tư ngay khi Katsuki tiết lộ nó, và Katsuki cười, một nụ cười tự tin nhưng cởi mở hướng về phía em khiến trái tim em đập loạn nhịp.

"Đây là một buổi dã ngoại." Katsuki nói, nghiêng đầu về phía những thứ được bày biện trên mặt đất. "Rõ ràng như vậy mà."

"Đúng rồi, nhưng... không có tên tội phạm nào sao?" Izuku cảm thấy như mình đang nói quá chậm và hỏi quá nhiều câu hỏi, nhưng em không nghĩ mình có thể bị trách vì sự bối rối này. Em đang đứng ở đây, trong một khu rừng tách biệt với chồng mình, em đang mặc trang phục anh hùng đầy đủ trang bị, trái tim em phấn khích, một phần vì sự mong đợi một cuộc chiến dường như không xảy ra, và phần còn lại là bất ngờ trước bữa tiệc dã ngoại trọn vẹn mà em không hề ngờ tới này.

"Tao đã nói rồi mà, mọt sách ngốc. Nghe nó khó hiểu à?" Rõ ràng là trêu chọc, nhưng Izuku vẫn không phản ứng.

"Nhưng cậu đang đi tuần tra mà, đúng không? Tớ biết hôm nay cậu có ca trực."

"Tao đã gọi điện. Và Jeanist cho phép cả hai chúng ta nghỉ một ngày."

"Tại sao?"

Katsuki nhìn em với vẻ không tin nổi, tìm kiếm trong ánh mắt của em một chút đùa cợt. "Mày đùa đấy à? Mày quên rằng hôm nay là sinh nhật của mày rồi sao?"

"Tớ—Không! Không phải là tớ quên! Cậu đã chúc mừng tớ sáng nay!" Và đó là sự thật, nhưng lúc đó em vừa mới tỉnh dậy và hầu như không mấy tỉnh táo, cảm xúc đó gần như biến mất khi em đến văn phòng và bắt đầu làm việc với đống giấy tờ vô tận của mình. Dù là Chủ nhật, nhưng việc vắng mặt trước đó trong tuần yêu cầu họ phải bù giờ cho các anh hùng khác. Mặc dù vậy, Katsuki vẫn xoay xở để họ được nghỉ làm. "Ý tớ là, cậu thuyết phục ông ấy như thế nào thế? Ông ấy hiếm khi cho phép nghỉ riêng, đặc biệt là vào ngày sinh nhật."

Katsuki thở dài và đưa tay gãi đầu, lườm em trước khi quay lại nhìn vào mắt Izuku. "Mày biết không, đầu tuần tao thường rời nhà sớm và ở lại đến tận khuya mấy ngày qua không phải chỉ là để tập gym đâu."

"Ừm, cậu nói rằng cậu ở phòng gym—"

"Tao đã làm thêm giờ. Làm đủ giờ và giải quyết giấy tờ để cả hai chúng ta có thể nghỉ ngơi ngày hôm nay, và tao đã chuẩn bị một buổi dã ngoại cho mày. Chúng ta đã xong mấy câu hỏi chết tiệt đó chưa?"

"Ừm, tớ chỉ—ý tớ là, cảm ơn cậu nhiều, Kacchan." Ánh mắt của em lại hướng về phía tấm thảm và em bắt đầu tự hỏi Katsuki đã mang gì cho họ. Anh ấy đã về nhà sau khi hoàn thành ca trực để lấy đồ ăn và sắp xếp mọi thứ ở chỗ này sao? Làm thế nào mà anh ấy tìm ra địa điểm này thế? Đây là những câu hỏi mà em không nói ra, bị lấn át bởi niềm hạnh phúc trước sự bất ngờ.

"Ừ, ừ, được rồi." Katsuki lẩm bẩm khi ánh mắt họ giao nhau, trước khi anh ấy nắm tay Izuku một lần nữa và xoay người em lại. "Đi qua đây, đồ ngốc."

Em xoay người một cách tự nguyện, di chuyển cho đến khi chỉ còn cách chồng em một bước. Những ngón tay chạm vào cổ em và nắm lấy khóa kéo nhỏ ở lưng của trang phục, kéo cho đến khi vải bắt đầu tách ra.

"K-Kacchan! Cậu đang làm gì vậy?" em thốt lên, một tay vươn lên để ngăn cản động tác và giữ gìn sự kín đáo của mình. Katsuki gầm gừ và hất tay em ra, tiếp tục kéo trang phục anh hùng của em khỏi vai em.

"Nếu cứ ở trong bộ đồ này mày sẽ cảm thấy nóng bức đó. Ngoài ra, mày mặc áo ba lỗ bên trong mà, mọt sách. Đừng hoảng sợ vì mấy chuyện không đâu." Katsuki đùa giỡn, kéo nhẹ một vai của chiếc áo, và em đẩy Katsuki ra với một chút hờn dỗi. Tuy nhiên, Katsuki vẫn giữ chặt ống tay của trang phục, và dùng nó để phản kháng và kéo em lại gần, hôn em một cách nồng nhiệt.

Em phát ra một âm thanh mờ nhạt trong nụ hôn, bản năng muốn di chuyển tay để ôm lấy hàm của chồng em, nhưng em hơi cúi xuống khi nhận ra mình bị kẹt trong ống tay áo. Katsuki tiến sát hơn, kéo ống tay áo của em khỏi tay khi anh ấy rút lui. Ngay lập tức, em cảm thấy mất mát và nghiêng đầu về phía trước, tìm kiếm sự tiếp xúc nhiều hơn.

Những cánh tay ấm áp quấn quanh eo Izuku một lần nữa và khi em mở mắt ra, em thấy Katsuki đang quấn ống tay áo của em và buộc chúng lại ở thắt lưng. Khi họ chạm ánh mắt nhau, Izuku mỉm cười và thì thầm, "Gay."

Katsuki hừ giọng và đi về phía tấm thảm, anh đáp lại, "Tao có quà cho mày đây, babe."Em cười vui vẻ và đi theo chồng của mình đến chỗ đã sắp xếp, ngồi xuống bên cạnh anh trên chiếc thảm và quan sát Katsuki kéo các hộp đựng về phía họ.

"Cậu mang gì vậy?"

Katsuki đẩy một hộp đựng đặc biệt về phía em. "Mở ra và khám phá đi." Em làm theo, tháo nắp ra để thấy—

"Katsudon?! Ôi, đã nhiều tháng rồi tớ không được ăn món này, Kacchan! Và nó vẫn còn ấm!" Mùi hương của món ăn yêu thích của em bốc lên như trêu chọc em, làm em sẵn sàng thưởng thức ngay cả khi không có dụng cụ trên tay. Để kìm lại sự cám dỗ, em nhìn qua Katsuki bên cạnh và bị bất ngờ bởi nụ cười tự hào hướng về phía mình. Rõ ràng là Katsuki rất vui vì đã chuẩn bị bữa ăn, nhưng ngay cả sau ngần ấy năm, cảm giác vui mừng của chồng khi làm cho em hạnh phúc vẫn làm trái tim em thắt lại.

Dựa vào số lượng hộp đựng chưa mở xung quanh, em nghĩ rằng họ chắc chắn không thể ăn hết tất cả đồ ăn mà Katsuki đã chuẩn bị. Khi họ chọn từng cái một, họ trò chuyện về công việc, bạn bè và những chủ đề vô nghĩa khác cùng với những câu trêu chọc nhẹ nhàng. Em biết em luôn là người nói nhiều, và việc Katsuki ngắm nhìn và lắng nghe từng lời em nói khiến em vô cùng hào hứng. Sau đó, Izuku nghiêng người khi chồng em bị phân tâm để ăn những sợi mì yakisoba trực tiếp từ đũa của Katsuki. Để trả đũa, Katsuki lén lấy những miếng okonomiyaki trong khi dựa cơ thể vào em đến mức em không thể với tới đĩa của mình và ngăn cản hành vi ăn trộm. Và, với tính cách của mình, Katsuki tiếp tục ăn chiếc bánh kếp trước mặt em một cách đáng ghét rồi cả gan hôn cái chóc vào má em ngay sau đó.

"Trả đũa đấy, đồ mọt sách." Vâng, em đã kết hôn với một anh chàng vô cùng vô cùng quyến rũ.

Một cách kỳ diệu, họ xoay xở để ăn hết đống đồ ăn mà Katsuki chuẩn bị mà không quá lãng phí. Những gì họ không ăn hết đều không phải là món dễ bị hỏng, em đóng gói chúng vào một túi lớn mà trước đó em không hề để ý đến. Mặc dù họ đã ăn xong, Izuku vẫn muốn tận hưởng sự yên bình ấy thêm một chút nữa. Họ di chuyển tấm thảm để cả hai có thể thoải mái dựa lưng vào thân cây rộng lớn của một trong những cái cây gần đó, ngồi đó thở dài mãn nguyện.

Các ngón tay của họ tự nhiên tìm đến nhau, đan chặt tay nhau khi đặt lên đầu gối của mình. Izuku, ngồi bên trái chồng mình, nhẹ nhàng lướt ngón tay cái qua chiếc nhẫn cưới trên ngón tay anh. Kim loại mát lạnh dưới đầu ngón tay của em mang đến một cảm giác dễ chịu, giống như làn nước lạnh từ vòi, chảy qua các khớp ngón tay và để lại những vệt nước lấp lánh khi trọng lực kéo xuống cánh tay em. Em nghĩ về ý nghĩa của chiếc nhẫn, như một hiện thân nhỏ bé, hữu hình của sự tận tụy mà họ dành cho nhau. Katsuki sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì em, điều này em biết rõ, và em cũng sẽ làm như vậy để đáp lại, mãi mãi như vậy. Những điều nhỏ nhặt, như một buổi picnic riêng tư với tất cả món ăn yêu thích được chuẩn bị đặc biệt cho em, một nụ hôn giữa hai lông mày khi em bị căng thẳng trong công việc, hoặc một trận chiến Mario Kart ác liệt kết thúc bằng việc em và Katsuki đẩy nhau ra khỏi chiếc ghế sofa, tất cả những điều này em không thể tưởng tượng được với bất kỳ ai khác ngoài người đang ở bên cạnh mình.

Katsuki dịch chuyển bên cạnh em, duỗi tay về phía chiếc ba lô đen của mình, lục lọi bên trong bằng một tay. Một lúc sau, anh chậm lại và lẩm bẩm, "Được rồi, chết tiệt."

Izuku cười khúc khích trước giọng điệu bực bội và nghiêng người để xem Katsuki đang cầm gì. Katsuki lấy ra một chiếc hộp nhựa nhỏ và lắc nhẹ, nhìn xuống cái nắp với vẻ không hài lòng. Bên trong là một lớp kem trắng bị trộn lẫn với những vệt màu vàng, xanh dương và đỏ.

"Kacchan, đó có phải là bánh của tớ không?" Em che miệng để kìm lại tiếng cười thích thú, biết rằng món tráng miệng đã bị nát trong chiếc hộp đó. Một vài tiếng cười khúc khích lộ ra ngoài và em cười lớn hơn khi Katsuki quay sang nhìn em với vẻ vừa bực tức vừa thất vọng như trẻ con, anh cau mày nhìn cái bánh như thể nó đã phản bội anh.

"Lẽ ra đó là một lát bánh kem hình All Might với lớp kem mâm xôi." Katsuki nói, mở các góc của chiếc hộp để lộ ra mớ bánh hỗn độn, "Nhưng giờ thì, ừm. Nhão rồi. Tao xin lỗi."

Có vẻ như, sự thất vọng trên khuôn mặt chồng Izuku khi né tránh ánh mắt của em lại càng khiến em cảm thấy buồn cười hơn, chỉ vì Katsuki quá nghiêm túc đối với buổi hẹn hò hôm nay và giờ đây dường như chúng bị phá hỏng bởi sự cố với cái bánh này.

"Đừng cười nữa!" Katsuki la lên, mặc dù anh đang cố gắng kiềm chế nụ cười đang dần nở ra trên khuôn mặt. Một đống kem dời sang một bên để lộ khuôn mặt All Might méo mó bị biến dạng, và cả hai đều bật cười khúc khích vì điều đó.

"Tớ không thể tin là cậu tặng tớ một bức tranh trừu tượng của All Might vào ngày sinh nhật!" Izuku lau đi những giọt nước mắt sắp trào ra vì cười và đưa tay về phía hộp đựng để đặt lên đùi mình.

Katsuki đưa cho em một cái dĩa nhựa và lấy một cái cho mình. "Tao hy vọng là mày thích nó," anh bình luận một cách khô khan. "mày vẫn muốn ăn cái này sao?"

"Tất nhiên rồi! Chỉ là bánh và kem phủ thôi mà, Kacchan, nó không cần phải trông đẹp đẽ gì đâu. Và cậu đã tìm được cái có lớp kem mà tớ thích!"

"Ừ, tao sẽ không tặng cho chồng tao thứ mà cậu ta ghét trong ngày sinh nhật đâu." Katsuki không nói gì thêm, chỉ dùng nĩa của mình để ăn miếng đầu tiên của cái bánh. Anh nhâm nhi và cảm nhận vị ngọt của bánh kem đối lập với vị chua của quả mâm xôi. "Ngon."

"Ừm, tớ cũng nghĩ thế!" Izuku đáp lại, đảo mắt và múc phần của mình lên để thưởng thức. Vị trái cây tươi ngay lập tức bùng nổ trên đầu lưỡi em, theo sau là một làn sóng đường từ lớp kem bơ. Nó thực sự rất ngon sau những món ăn đậm đà và mặn mà trước đó, em mỉm cười khi thưởng thức hương vị của chiếc bánh. Nhìn những nhánh liễu đung đưa trước mặt họ, Izuku đắm mình trong làn gió nhẹ làm rối mái tóc em và hơi ấm từ Katsuki bên cạnh. Xa rời công việc giấy tờ, xa rời những tên tội phạm, họ chia sẻ không gian riêng này với nhau, hoàn toàn thoải mái và hạnh phúc.

Izuku nghiêng đầu sang một bên, đủ gần để những sợi tóc vàng của Katsuki chạm vào má em, em nhìn Katsuki đưa một miếng bánh lên miệng. Một chút kem dính trên môi Katsuki. Izuku định đưa tay lên lau nó cho chồng, thì em chợt nghĩ lại và ngồi thẳng dậy.

Nhanh như tên bắn, Izuku nghiêng người và thè lưỡi ra để liếm phần kem thừa, và Katsuki sững người ngồi im. Trước khi anh có thể phản ứng gì thêm, Izuku hoàn toàn rút ngắn khoảng cách giữa họ, hôn sâu vào đôi môi chồng của mình để nếm được vị ngọt từ chiếc bánh. Katsuki mù quáng đặt dĩa xuống và đưa tay luồn vào mái tóc của Izuku, nhẹ nhàng nâng niu phía sau đầu em khi nghiêng đầu để môi họ chạm vào nhau một cách hoàn hảo.

Khuôn mặt Katsuki đỏ ửng khi Izuku rút lui để áp trán họ vào nhau, mỉm cười rạng rỡ với anh. "Cảm ơn vì tất cả, Kacchan. Tớ yêu nó. Em yêu anhhh."

Sắc đỏ lan đến tận tai Katsuki và anh hôn nhẹ lên chóp mũi Izuku. "Tao cũng yêu em, Izuku. Sinh nhật vui vẻ."

Ngay giây tiếp theo, một lớp kem và vụn bánh phủ đầy trên má Izuku, và em chớp mắt liên tục khi thấy Katsuki lùi lại và cười lớn vì vẻ mặt ngạc nhiên của em.

"Tớ—Cậu vừa trét kem lên mặt tớ đấy à?" Đó không hẳn là một câu hỏi, nhưng vẫn khiến chồng em cười lớn hơn.

"Ôi trời ơi!" Katsuki cười khúc khích, hầu như tránh được việc để bánh kem dính vào quần của mình khi ôm lấy cơ thể và khom người xuống. "Trông tuyệt quá, Izuku!" Anh hoàn toàn mất tập trung vì bận cười, mắt anh nhắm nghiền và cơ thể anh rung lên, đến nỗi anh không nhận ra một nắm bánh kem sắp bay về phía mặt mình.

Izuku nhẹ nhàng ném vào mặt anh nắm bánh kem đó, đủ để nó văng tung tóe lên sóng mũi Katsuki, thậm chí còn dính một chút vào mái tóc của anh. "Đáp lễ nhé!" em nói với vẻ đắc ý, ngay cả khi ánh mắt của chồng em lóe lên vẻ thách thức.

Katsuki đẩy em ra khỏi chiếc thảm và họ vật lộn với nhau, một cuộc chiến hoàn toàn vui vẻ để lại tiếng cười vang vọng khắp không gian. Âm thanh đó rất có sức lan tỏa, tình yêu của Izuku dành cho chàng trai bên cạnh mình trào dâng mạnh mẽ trong lồng ngực khi họ chạm mắt nhau. Họ lại hòa mình vào những nụ hôn dịu dàng một lần nữa, quấn chặt trong vòng tay nhau. Chỉ có họ, thật hoàn hảo, và hạnh phúc của Izuku không thể diễn tả bằng lời.


END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku