chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 23.

- Chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, tóc chị sẽ rụng hết, cơ thể chị sẽ yếu đi, chị sẽ nằm im một chỗ, chị không thể làm gì được nữa.

- Bora, làm ơn đừng nói những lời đó nữa – Siyeon bật khóc, cô vẫn dựa vào đầu Bora.

- Chị không có sự lựa chọn……

Siyeon thống khổ, giờ cô đã hiểu ra những câu nói quan tâm của Bora lúc hai người ở Paris….

Bora bảo cô không được tham vọng công việc quá, luôn phải để ý tới sức khỏe, cân bằng mọi thứ bao giờ cũng tốt hơn. Cô ấy mua rất nhiều thực phẩm bổ sung cho cô để giúp cô tăng cường sức khỏe. Cô ấy luôn nhắc cô không nên uống quá nhiều coffee vì nó không tốt. Cô ấy nói cô ấy đau đớn khi nhìn thấy cô không khỏe mạnh, cô ấy muốn cô phải sống thật khỏe mạnh.

Mọi lời nói của cô ấy đều có hàm ý, vì cô ấy đang không khỏe mạnh….

- Khi gặp em lần đầu tiên, chị có ấn tượng mạnh với em vì ngoại hình của em, chị đã bí mật quan sát em rất kỹ, nhưng sau khi biết em là người đã có người yêu, chị không có hy vọng gì nữa. Chị cứ âm thầm quan sát em và làm những điều mà chị có thể làm mà thôi.

- ……………….

- Điều chị không mong đợi nhất, là em lại chủ động đến gặp chị quá nhiều lần, và còn thổ lộ tình cảm như vậy. Chị đã rất vui ở trong lòng, nhưng chị không có hy vọng gì cả, chị cũng không muốn gieo rắc cho em hy vọng, vì chị cơ bản không thể làm em hạnh phúc.

- ………………….

- Chị rất muốn đẩy em ra xa chị, vì chị sợ một ngày sẽ phải nhìn thấy em rơi nước mắt và đau khổ vì chị, nhưng em quá bướng bỉnh.

- …………………

- Sing, cuối cùng chị đã không thành công trong việc đẩy em ra, những điều chị đã lo sợ nó đang xảy ra, chị phải chứng kiến sự đau khổ của em, chị không muốn một chút nào.

- ……………….. – Siyeon khóc nhiều hơn, cô lắc đầu liên tục muốn phủ nhận lời Bora nói.

- Cuộc sống của em còn rất dài ở phía trước, em sẽ gặp rất nhiều người trong tương lai, rồi em sẽ gặp được một người phù hợp và có thể mang lại cho em hạnh phúc trọn vẹn.

- ……………………

- Có thể em đã nghĩ chị là định mệnh của em, nhưng thực ra không phải đâu.

- …………………..

- Định mệnh của em sẽ là một người nào đó trong tương lai của em, không phải chị, và định mệnh của chị là phải chấp nhận cuộc đời ngắn ngủi này, cố gắng tận hưởng nốt những ngày tháng cuối đời, rồi nhắm mắt ra đi trong thanh thản.

- Có thể đối với chị, định mệnh là một cái gì đó đã được sắp đặt sẵn, và chị phải chấp nhận và làm theo, nhưng đối với em, định mệnh là thứ sẽ chỉ xuất hiện một lần, để giúp ta biết mình cần phải làm gì – Siyeon khản giọng nói.

- ……………………

- Có thể chị nghĩ trong tương lai em sẽ tìm được người phù hợp và làm cho em hạnh phúc, nhưng đối với em, em đã tìm được người đó rồi.

- …………………

- Vì chị, em có thể đi bất cứ đâu, vì chị, em có thể làm bất cứ điều gì.

- …………………

- Có thể chị nghĩ căn bệnh của chị sẽ không được chữa khỏi, nhưng ít ra tại thời điểm này chị vẫn còn đang thở, khối u của chị là giai đoạn 3 chứ không phải cuối cùng, nhóm máu của chị là dạng hiếm nhưng không phải duy nhất một mình chị có.

- ………………………

- Dù có phải lục tung cái thế giới này lên em cũng sẽ tích đủ lượng máu để truyền cho chị.

- Lee Siyeon, em cần phải lo cho cuộc sống của riêng em, cần phải báo hiếu ba mẹ em, đừng làm chuyện bao đồng – Bora thở hắt.

- Chị bị bệnh nặng như vậy mà chị không nói cho bất cứ một ai biết, ba mẹ chị cũng không biết, và chị xem chị có đang báo hiếu không?

- …………………

- Nếu một ngày chị biến mất khỏi thế giới này thật sự, ba mẹ chị sẽ ra sao, chị có tưởng tượng nổi không?

- …………………

- Vậy mà chị bảo em lo chuyện bao đồng? Em đang phải chứng kiến một người mất hết niềm tin sống và chị nghĩ em có thể bỏ qua sao?

- ………………….

- Nếu em không bướng bỉnh đuổi theo chị thì em cũng sẽ không biết cái chuyện động trời này, cho đến khi chị sắp chết thì chị mới định cho em và những người xung quanh chị biết sao?

- ……………………

- Kim Bora, chị cần một người ở bên cạnh, chị cần rất nhiều sự hỗ trợ để chữa bệnh, chị không thể chọn cách ở một mình như vậy được.

- Hãy để chị yên – Bora nói không cảm xúc.

- …………………….

- Những điều em nói rất tích cực, nhưng nó không phù hợp với năng lượng của chị, chị cảm thấy khó chịu với những lời nói tích cực.

- ……………………

- Em về Hàn Quốc đi, đừng có bỏ việc, quay về làm tiếp viên hàng không tiếp đi, hãy sống một cuộc sống thật ý nghĩa.

- Cuộc sống của em có còn ý nghĩa nếu thiếu chị sao? – Siyeon tiếp tục rơi nước mắt.

- …………………

- Quay lại đây nhìn em.

- ………………….. – Bora vẫn kiên quyết nhìn về phía trước.

Siyeon cảm thấy nghẹt thở, trái tim cô như bị axit ăn mòn. Chứng kiến một bên mặt của Bora, thật sự rất đẹp, chiếc mũi cao của cô ấy khiến cho cái góc cạnh của khuôn mặt này trở nên hoàn hảo. Nhưng sự vô cảm của Bora khiến cô khổ đau.

- Nhìn em đi.

- …………………….

- Chị còn yêu em mà đúng không?

- ……………………

- Còn yêu em thì hãy quay lại nhìn em đi.

- ………………………

- Chị vẫn đang đeo nhẫn em tặng mà, em biết chị còn yêu em.

Bora cuối cùng cũng chịu quay sang nhìn Siyeon. Mặt hai người không còn khoảng cách, mũi của Siyeon chạm vào cánh mũi của Bora, hơi thở hòa quyện. Đôi mắt của Siyeon sưng tấy lên vì khóc quá nhiều, cộng với sức ảnh hưởng của cơn gió mạnh về đêm, những sợi tóc bay theo làn gió trông thật mỏng manh.

- Coi như chị sẽ rời khỏi thế giới này trong một thời gian ngắn nữa, vậy những ngày cuối đời, chị muốn sống như thế nào?

- ……………..

- Chị chưa có kế hoạch cho việc đó đúng không? Vậy thì để em lên kế hoạch cho chị được không?

- …………………..

- Chị không muốn nhìn thấy em đau khổ, em sẽ không bao giờ khóc và tỏ ra đau khổ trước mặt chị nữa.

- ……………………

- Những ngày cuối đời của chị, chị sẽ chỉ nhìn thấy nụ cười và sự hạnh phúc của em thôi, chị có muốn vậy không? – Siyeon nhìn sâu vào ánh mắt của Bora, cô như đang lạc vào một vũ trụ thu nhỏ.

- …………………..

- Sau chuyến đi Mexico, chị định về Hàn làm gì? Có phải là đến một bệnh viện nào đó để chữa bệnh đúng không?

- Chị định về bệnh viện Masan, nơi đó gần nhà của ba mẹ Kim – Bora nhẹ nhàng trả lời.

- Trước khi tới bệnh viện Masan, đi Daegu cùng em nhé.

- ………………

- Chị đã từng nói rằng chị sẽ đi Daegu cùng em mà.

- ………………….

- Chị không nói gì cả, em coi như là lời đồng ý.

- Em thật ngang ngược.

- Kim Bora, làm người yêu của em nhé.

- Em muốn làm người yêu của một người sắp chết hả…..

- Em không quan tâm, em chỉ quan tâm rằng ngay giờ phút này, chị là người duy nhất em cần.

- ……………………….

- Em không cần biết ngày mai sẽ ra sao, em chỉ biết rằng giờ này em cần chị, em muốn ở bên cạnh chị.

- ……………………….

- Hôn em đi – Siyeon chạm môi trên của mình vào môi dưới của Bora, lả lơi ở đó, phả vào những hơi thở lạnh lẽo.

Bora chấp thuận, trao cho Siyeon một nụ hôn dài….

Khi hai người đang tận hưởng những phút giây yên bình với nhau thì nghe thấy tiếng gọi rất lớn.

- Thưa quý khách, quý khách làm ơn hãy trở lại vào bên trong ạ, ở đó vô cùng nguy hiểm – có một giọng nói nam đang đứng ở ban công.

Siyeon rời nụ hôn ra, cô hôn trán Bora một cái.

- Mình vào trong thôi.

---

Siyeon bước vào phòng khách sạn của Bora, cô bị choáng ngợp bởi sự hào nhoáng của căn phòng, đây là căn phòng đắt nhất của khách sạn 5 sao này.

Cô vốn đã có sự nghi ngờ rồi, liệu Kim Bora là ai, có phải chỉ đơn thuần là làm đầu bếp hay không, tại sao lại giàu có đến mức như vậy.

- Chị làm bếp trưởng lương tháng được bao nhiêu vậy, sao chị nhiều tiền thế, chị có thể mua một căn nhà trong chớp mắt, chị có thể đi bất cứ nơi nào chị muốn, rốt cuộc nguồn tiền khổng lồ ở đâu ra, không phải đơn giản là từ công việc đầu bếp có đúng không? – Siyeon tò mò hỏi.

- Chị không giàu có gì cả, chỉ là trong quá trình sống và làm việc chị tiết kiệm tiền giỏi, chị không ăn tiêu nhiều cho lắm, cho đến bây giờ chị mới bắt đầu rút hết tiền để chi tiêu cho các chuyến đi – Bora dựa vào thành giường, mắt nhìn xa xăm lên trần nhà.

- Chị khác em ở điểm này, em là một người tiêu xài khá hoang phí – Siyeon sờ tay lên thái dương, bấy lâu nay cô làm được bao nhiêu thì cô tiêu bấy nhiêu, nếu không xài hết thì cất trữ trong tài khoản ngân hàng, nhưng số tiền đó cũng không lớn lắm.

- Chị biết, em hay đi mua sắm và mua những thứ chẳng cần thiết – Bora bật cười.

- Mấy ngày vừa qua chị đã đi chơi những đâu rồi. Chị bay về Hàn vào ngày mấy? em sẽ mua theo chị, chúng ta cùng về Hàn.

- Em định làm phiền chị đến bao giờ hả Sing? – Bora nói nhẹ, nội dung nghe vô cùng tiêu cực nhưng giọng điệu thì hết sức nuông chiều.

- Em thật sự không còn muốn trả lời những câu hỏi vô nghĩa của chị nữa – Siyeon nhếch lông mày tự tin.

Bora bật cười.

- Giờ chị đang cảm thấy thế nào? Có mệt mỏi không?

- Chị bình thường.

- Em đã gặp Shin Yuna, người yêu cũ của chị.

- Hả? – Bora quay sang nhìn người đang nằm bên cạnh, vô cùng ngạc nhiên.

- Yuna đã vô tình nhìn thấy chúng ta ở Paris, cô ấy đi tìm em để nói chuyện, em có quen một người bạn của Yuna nên cô ấy biết em.

- Hai người nói gì?

- Yuna đã tát em một cái rất đau, vì tưởng em là người yêu mới của chị, vì em mà chị nói lời chia tay với cô ấy.

Bora mở to mắt, bất ngờ vì thông tin vừa được nghe.

End chap 23.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro