chap 31 end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 31.

- TIẾP TỤC ĐI, TĂNG MỨC NĂNG LƯỢNG LÊN

Siyeon vẫn nhắm chặt mắt lại cầu nguyện, cô không nhìn thấy gì cả, giờ chỉ có thính giác là hoạt động thôi nên cô nghe rất rõ những gì đang diễn ra trong căn phòng này.

Từng tiếng hét của bác sĩ Jo, từng lời thông báo lớn giọng của các y tá, tiếng kêu ngang phè phè của thiết bị đo nhịp tim.

Điện thoại rung lên, Siyeon bắt máy ngay lập tức, Minji gọi cho cô.

“Chị đến rồi”

----

Minji đã được Siyeon nhắn thông tin về phòng bệnh của Bora, cô ấy đến cùng với một người nhân viên, đi theo là hai thùng máu được ướp lạnh. Đúng lúc bác sĩ Jo vẫn đang sốc tim cho Bora, họ biết rằng lượng máu đủ đã đến nơi, tất cả đưa Bora vào phòng phẫu thuật để truyền máu cho cô ấy.

Siyeon ngồi ở ngoài, tay chắp lại và vẫn cầu nguyện, trên cánh cửa phòng phẫu thuật là một tấm biển đèn Led, trên đó có ghi chữ và đồng hồ. Ngồi bên cạnh là Minji, đang giương ánh mắt lo lắng vào Siyeon.

- Chị có đến muộn không? Chị xin lỗi.

- Không, chị đến kịp lúc, chị không có lỗi gì cả, chị có công rất lớn, em vô cùng biết ơn chị - Siyeon mau chóng an ủi tinh thần suy sụp của Minji.

- Siyeon, mới có hơn tuần không gặp mà em gầy đi trông thấy, tiều tụy quá, em có ổn không?

- Dạo gần đây em không ăn được không ngủ được, sau khi chữa bệnh cho Bora xong em sẽ nghỉ ngơi sau.

- Em gặp cô ấy như thế nào vậy?

- ……………. – Siyeon trầm ngâm với câu hỏi của Minji, cô ấy chắc hẳn rất tò mò về Kim Bora.

- ………………

- Em gặp cô ấy lần đầu trên chuyến tàu đến Busan, hôm em đến gặp chị để đi du lịch.

- ………………

- Xong em vô tình gặp lại cô ấy lần hai ở nhà hàng cô ấy làm việc, lúc đó em có hẹn đi ăn tối với Gahyeon.

- …………. – Minji không nói gì cả, chỉ im lặng lắng nghe, trong lòng dấy lên sự buồn bã vì thua cuộc.

Cô đã từng rất tự tin về sự chung thủy của Siyeon, nhưng…….

Cô đã có lúc vô tình làm tổn thương Siyeon và không hề có ý định hối lỗi, vì cô quá tự tin về sự chung thủy của cô ấy, cô nghĩ rằng cô là lý tưởng nhất trong các mối quan hệ xung quanh Siyeon, Siyeon sẽ  không thể ngừng yêu cô, không thể rời xa cô.

Cô đã cảm thấy hối hận khi đã không lắng nghe và yêu thương Siyeon theo cách mà cô ấy mong muốn, cô chỉ ích kỷ nghĩ đến bản thân mình.

Cô biết rằng trời có sập thì Siyeon cũng sẽ không bao giờ quay về với cô, cô ấy là một người trao đi tình yêu một cách chung thủy, cô ấy đã yêu ai thì sẽ vô cùng chân thành. Cô cảm nhận được sự hy sinh và chân thành của Siyeon đối với cô gái tên Kim Bora.

Cô không thể hy vọng được gì nữa.

Chuyến đi Busan là cách đây 3 tháng, vậy là mối quan hệ của Siyeon và cô gái đó đã phát triển được 3 tháng.

Cô cũng chưa có cơ hội gặp mặt con người phi thường đó, người đã khiến Lee Siyeon rung động.

- Vậy là những lần em trốn tránh khỏi chị, em đi du lịch Paris, đều là vì….

- Đúng rồi, em đi gặp Kim Bora.

- ……………….

- Cô ấy được bác sĩ thông báo về căn bệnh và khả năng chữa khỏi rất thấp, cô ấy nghĩ rằng mình sẽ chết trong thời gian ngắn nữa, đó là lý do mà cô ấy luôn thay đổi nơi ở, đi du lịch khắp mọi nơi để trải nghiệm cuộc sống, và em đã như là đi vòng quanh thế giới để tìm cô ấy.

- …………………..

- Kim Bora như định mệnh của em vậy, em chưa bao giờ có một cảm xúc mãnh liệt như vậy với bất cứ ai, em chưa bao giờ sẵn sàng hy sinh như vậy với bất cứ ai, cô ấy phá vỡ mọi nguyên tắc trong cuộc sống của em, cô ấy là ngoại lệ.

- ………………

- Em mong một ngày nào đó chị cũng sẽ tìm được một người như vậy.

- ………………..

- Chuyện chị giúp đỡ em, em sẽ trả hết mọi chi phí.

- Không cần, chị tự nguyện giúp đỡ em.

- ……………….

- Chị chỉ mong rằng em sẽ luôn nghĩ tốt về chị, chú không phải là nhớ đến những hình ảnh xấu của chị. Chị đã có những cư xử không phù hợp và không nghĩ đến tinh thần của em, chị mong em tha thứ cho chị.

- Chị là một người rất tuyệt vời Minji, em không có ghét bỏ gì chị cả. Nhờ chị mà Bora mới có cơ hội được cứu sống, chị là người hùng của em.

- Cám ơn em.

Minji rời khỏi vì có công việc, Siyeon đã chủ động ôm cô ấy lần cuối trước khi hai người tạm biệt. Những ký ức đau buồn với Minji cô sẽ quên sạch, cô sẽ chỉ nhớ về cô ấy đúng ngày hôm nay thôi.

Kim Minji hôm nay là tuyệt vời nhất.

Sau 2 tiếng ròng rã trôi qua, căn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được mở ra. Siyeon tiến nhanh tới chỗ bác sĩ Jo, cảm xúc của cô vô cùng lẫn lộn, không ổn một chút nào, hai tiếng vừa rồi đối với cô dài như hai ngày vậy.

- Tim của bệnh nhân đã được đập trở lại, tuy còn rất yếu.

- Ơn chúa – Siyeon thở phào, tay ôm ngực trái.

- Chúng tôi đang tiến hành truyền máu cho cô ấy, sẽ mất thêm vài tiếng nữa, cô Kim sẽ được chuyển tới phòng cấp cứu đặc biệt ngay bây giờ để tiếp tục quá trình truyền máu.

Siyeon gật đầu, sau vài phút cô thấy các y tá đẩy giường bệnh của Bora ra ngoài, cô đi theo họ.

Vừa rồi lúc ở trong phòng bệnh của Bora, Siyeon đã không thể nhìn thấy cô ấy vì lúc đó là tình huống cấp cứu nguy kịch. Sau đó Bora được đẩy nhanh vào phòng phẫu thuật cô cũng không được nhìn cô ấy, bây giờ thì đã được nhìn thấy.

Nhìn Bora nằm hôn mê thôi mà trái tim Siyeon cũng đập thổn thức, quanh cô ấy có rất nhiều thiết bị và dây dợ lộn xộn, trên miệng vân là ống thở. Khuôn ngực của cô ấy nâng lên hạ xuống phập phồng, nhịp tim chạy rất chậm.

Siyeon mong rằng trong quá trình truyền máu, trái tim của Bora sẽ không thêm lần nào ngừng đập nữa….

Cô sợ phát khiếp vào những lúc đó.

Một lúc sau gia đình của Bora đã có mặt ở bệnh viện, họ ở trong phòng cấp cứu đặc biệt một lúc rồi gọi Siyeon ra ngoài nói chuyện.

- Siyeon, con nói rằng con mới gặp Bora được 3 tháng? – bà Kim tò mò hỏi.

- Vâng ạ.

- Vậy lý do gì mà con bé lại dám thừa kế một nửa tài sản của mình cho con vậy?

- À…. – Siyeon ngập ngừng, lý do là gì cô làm sao biết được….

Là do Kim Bora rất yêu cô có đúng không?

- Bora là người rất biết quản lý tiền bạc, con bé chưa bao giờ phung phí quá nhiều tiền cho một mối quan hệ từ trước tới nay, kể cả những mối tình lâu năm của con bé, mà con bé mới gặp con có 3 tháng, lý do là gì? Con đã làm gì?

- Con….con thực sự không làm gì cả, con chỉ ở cạnh Bora và yêu thương cô ấy bằng mọi khả năng con có, con cũng không biết là Bora muốn thừa kế tài sản cho con – Siyeon trả lời ấp úng.

- Siyeon, con đã dùng mánh khóe nào đó để lấy tiền của Bora phải không? – ông Kim nheo mắt.

- Không, không hề có chuyện đó, con có thể có mánh khóe gì cơ chứ, Bora là người rất thông minh, cô ấy làm sao mà dễ bị ai đó lừa được – Siyeon cố gắng giải thích, cô không ngờ cô lại vướng vào cái rắc rối này.

Kim Bora cần phải tỉnh dậy ngay lập tức để còn giải thích cho người ta hiểu, không thì cô bị hiểu nhầm chết mất.

Ông bà Kim không còn câu hỏi nào nữa, họ ngồi cạnh Bora một lúc rồi đi về. Siyeon cũng không dám nói gì thêm, vì cô sợ càng giải thích thì người ta càng không tin.

Sau vài tiếng chờ đợi, quá trình truyền máu đã thành công, bác sĩ Jo nói rằng hệ tim mạch và hệ tiêu hóa của Bora có dấu hiệu cải thiện, tình hình đã trở nên tốt hơn.

- Bao giờ cô ấy tỉnh lại?

- Có thể là vài ngày nữa….

Bác sĩ Jo đều có những câu trả lời tích cực, Siyeon háo hức mong chờ giây phút tỉnh lại của Bora. Tính đến thời điểm hiện tại, Bora đã hôn mê tổng 4 ngày rồi.

- Bora, chị nằm im một chỗ mấy ngày như vậy, xương khớp chị sẽ rệu rạo cho xem…

- ……………

- Sau khi chị tỉnh dậy, chúng ta đi leo núi cho khỏe xương khớp nhé, lúc ở Paris chị nói chị muốn đi leo núi vào một ngày nào đó thích hợp mà.

- ……………..

- Rồi mình quay lại Daegu một lần nữa nhé, để thông báo cho ba mẹ em biết về tình hình sức khỏe của chị, họ sẽ rất vui khi nghe tin đó.

- ………………

- Em sẽ mua một căn nhà ở Seoul để chúng ta sống cùng nhau, chú Thomas kể rằng chị đã bán hết hai căn nhà của chị ở Canada để chuẩn bị thừa kế rồi, nên giờ chị không có nhà ở đúng không, em sẽ kéo chị về nhà ở với em.

- …………..

- Ở Hàn Quốc gần đây cho phép đăng ký kết hôn đồng giới rồi đó, sau khi chị tỉnh dậy, mình đến Ủy ban nhân dân để đăng ký kết hôn nhé.

- ……………..

- Em muốn cưới chị, em cũng đã tặng chị nhẫn và chị vẫn đeo nó, em coi như là chị đồng ý nha, chị không từ chối nổi đâu.

- ………………

- Vài tuần nữa là đến sinh nhật em rồi, em cứ ngỡ rằng em sẽ rất đau khổ vào ngày đó, nhưng không, em sẽ vô cùng hạnh phúc, vì có chị ở bên.

- …………………..

- Kim Bora, tình yêu của em…

Siyeon hôn lên mu bàn tay của Bora một cái, rồi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay, má cô tựa vào mu bàn tay của Bora mà ngủ, tay cô vẫn đang nắm chặt cánh tay của cô ấy. Khi ngủ ngồi như vậy thì sẽ rất là mỏi, nhưng có lẽ cô không hề thấy điều đó, vì sự háo hức đã khiến cô tích cực với mọi tình huống.

 Từ lúc cùng Bora vào viện Siyeon đều trải qua những ngày tệ hại, cảm xúc lúc nào cũng trong trạng thái sợ hãi, bây giờ thì ngược lại, hạnh phúc lan tỏa khắp căn phòng khiến cho mọi sự vật trông cũng tươi tắn hẳn lên.

Siyeon đã trải qua một giấc ngủ dài, khi cô mở mắt, điều cảm nhận đầu tiên đó là xương khớp đang kêu mỏi mệt và có nhu cầu được đổi tư thế. Siyeon bật người, xoay đầu cho đỡ mỏi cổ.

Cô ngạc nhiên vì bắt gặp một ánh mắt ở bên cạnh….

Bora đã tỉnh dậy và đang nhìn cô đầy sự yêu thương….

- BORA !!!.

----

Các bác sĩ chạy ùa vào phòng chăm sóc đặc biệt sau khi nghe Siyeon thông báo. Họ mau chóng tiến hành khám tổng quát. Siyeon đứng ngoài chờ khoảng một tiếng rồi cô được gọi vào phòng.

Cô thấy có sự thay đổi, Bora đã không còn phải dùng ống thở nữa, các thiết bị gắn trên người cô ấy cũng đã bớt đi, dây dợ xung quanh giờ chỉ còn một.

- Chúc mừng cô nhé Siyeon, cô đã cứu sống bệnh nhân đó, cơ thể cô ấy đang phục hồi, hệ tim mạch và mạch máu đang hoạt động rất tốt.

- Cám ơn bác sĩ – Siyeon mừng rỡ, rơm rớm nước mắt nhìn về phía Bora, người cũng đang nhìn cô.

Siyeon tiến tới, cúi xuống hôn Bora một cái.

- Baby, chị tỉnh lại rồi.

Môi Bora hiện ánh cười, nhưng cô ấy chưa thể nói gì cả. Ánh nhìn của cô ấy trông rất lơ đãng, khuôn mặt thể hiện sự mệt mỏi, chắc ý thức của cô ấy chưa về lại hoàn toàn.

- Chị cảm thấy thế nào, nếu ổn thì gật đầu.

Bora gật đầu.

Siyeon bật cười, cô nghĩ rằng bệnh nhân vừa phục hồi sau hôn mê sâu sẽ chưa nói được gì đâu, cô cần chờ Bora một lúc

---

2 tuần sau…

Hôm nay là ngày Bora được xuất viện, Siyeon thu dọn đồ đạc cho Bora, còn cô ấy ngồi trên giường nhìn.

Khung cảnh này khá giống hồi Siyeon mới chuyển vào ở cùng Bora lúc đến Paris, chỉ khác ở chỗ là cả hai đã đổi vị trí.

- Còn gì nữa không nhỉ? – Siyeon lẩm bẩm, tay vẫn lục lọi bên trong chiếc vali đang nằm trên sàn.

- Không, hết rồi – Bora nhẹ giọng.

Siyeon mỉm cười đóng vali lại, rồi đi tới mép giường của Bora, cô đứng đó kéo đầu Bora lại để ôm.

Bora dựa đầu vào bụng của Siyeon, nhắm mắt lại tận hưởng từng phút giây yên bình.

- Em sắp được ngủ cạnh chị rồi – Siyeon cúi xuống hôn một cái vào đỉnh đầu của Bora, tóc của cô ấy đang mọc lại, hiện tại mới được vài sợi nên vẫn phải đội nón beanie.

Bora từ lúc tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đã ăn uống bình thường trở lại và dần có được sự ngon miệng trong các bữa ăn.

- Giờ mình về nhà nào, nhà của chúng ta – Siyeon bóp vai cho Bora. Cách đây một tuần cô đã chốt mua một căn nhà đầy đủ nội thất ở Seoul, cô mới chỉ xem nhà qua ảnh, mọi thủ tục đều nhờ Yoohyeon làm hộ, giấy tờ chuyển phát nhanh về Masan để cô ký.

- Mọi thứ như một giấc mơ vậy – Bora cựa quậy trên bụng của Siyeon, cô cảm thấy niềm hạnh phúc này thật không tưởng.

- Kim Bora, chị đã muốn làm người yêu của em chưa? – Siyeon hỏi, cô vẫn cần một sự xác nhận chính thức của Bora.

- Lee Siyeon, em có đồng ý cưới chị không?

- Hả?

- Chúng ta không cần hẹn hò nữa, mà nên đi tới hôn nhân luôn, em từng nói rằng muốn dẫn chị đến Ủy ban nhân dân để đăng ký hết hôn mà – Bora ngước lên nhìn Siyeon.

- Ôi…lúc đó em tưởng chị không nghe thấy vì chị đang bị hôn mê mà.

- Lúc ấy não chị vẫn hoạt động, chị nhớ được vài câu em đã nói đó.

- Màn cầu hôn của chị chẳng có nhẫn gì cả, nhưng em vẫn sẽ nói đồng ý – câu trả lời của Siyeon làm Bora bật cười.

Cô đã từng nghĩ đến việc sẽ đưa Bora đến một nơi nào đó vắng vẻ và thơ mộng, rồi quỳ xuống cầu hôn cô ấy. Nhưng cô chưa kịp hành động gì hết thì Bora đã cầu hôn cô rồi….

Cô hạnh phúc quá đi mất.

- …….

- Vài ngày nữa gia đình họ Lee sẽ đến nhà thăm chúng ta đó, họ rất vui mừng khi biết chị đã khỏi bệnh – Siyeon vui mừng thông báo, ông bà Lee ban đầu có e ngại việc cô yêu một người bệnh nặng, nhưng sau khi biết Bora đang trong quá trình khỏi bệnh họ rất vui.

Siyeon cũng đã kể về gia cảnh của Bora và chuyện thừa kế, ông bà Lee không còn lý do nào để ngăn cản cô nữa, thậm chí họ còn chẳng buồn giục cô đi làm lại tiếp viên hàng không như trước.

- Chị nói chuyện với Seungyeon chưa?

- Chị gọi Seungyeon rồi, cô ấy rất lo lắng khi biết chị bị bệnh, khi nào lên đến Seoul chị sẽ đi gặp cô ấy.

- Okay.

- Giờ mình tạt qua nhà ba mẹ Kim được không, trước khi về Seoul?

- Ông bà Kim đi du lịch từ hôm qua rồi, họ đã thông báo với em vậy, họ hẹn khi nào trở về sẽ đến Seoul  thăm chúng ta sau.

- Vậy hả?

- Ba mẹ chị vẫn còn hoài nghi việc chị dám thừa kế nửa tài sản cho em đó – Siyeon cảm thấy ái ngại khi bắt gặp ánh mắt của ông bà Kim, họ làm cho cô cảm thấy cô không xứng đáng với những gì Bora đã trao đi vậy.

- Chị sẽ nói chuyện với ba mẹ sau, em yên tâm.

- Sao chị lại làm như vậy, em có thể tự lo cho cuộc sống của chính em mà.

- Sing, em là người chị yêu nhất, chị sẽ cho em tất cả những thứ chị có – Bora dụi đầu vào bụng Siyeon, rồi rướn lên trên chuẩn bị rúc mặt vô ngực.

- Nào, về nhà nào – Siyeon bật cười khi thấy sự đáng yêu của Bora, cô cầm tay kéo cô ấy rời khỏi giường.

Một tháng sau.

Vào sinh nhật của Siyeon, cả hai đã cùng nhau đi leo núi Matterhorn, Switzerland ở nước Ý, một đất nước có hình thù như chiếc ủng, một nơi đáng đến nhất Châu Âu vì có quá nhiều cảnh đẹp. Khung cảnh ở đây thơ mộng như một giấc mơ kỳ diệu vậy.

Thuê một căn hộ ấm áp ở trên đỉnh núi, có ba phòng, ban công nhìn ra là tầng mây và vực thẳm. Ở ngoài ban công, Siyeon đang ngồi dựa vào cột nhà cùng với Bora đang nằm dựa đầu lên đùi cô. Nơi này vô cùng vắng vẻ và yên tĩnh, cảm giác như đang ở sẵn thiên đường vậy, mọi tầm nhìn đều không thể nhìn ra căn nhà hay bóng người nào khác, giờ chỉ toàn áng mây trôi và mặt trời chói sáng.

Cảm giác bây giờ nó hạnh phúc như lúc hai người ngồi ở công viên Monceau tại Paris vậy.

Nhưng hôm ở Monceau cả hai đã kết thúc bằng việc ôm nhau khóc, đó là lúc Siyeon biết Bora đang gặp phải chuyện xấu, bây giờ thì ngược lại, mọi vấn đề đã được giải quyết, tâm trạng cô vô cùng thoải mái.

Tóc Bora đã mọc ra được một chút, chỉ cần khoảng 5 tháng nữa thôi, cô ấy sẽ có lại mái tóc dài đen tuyền như trước.

Vì Bora đã chắc nịch việc mình sẽ rời khỏi thế giới này, nên việc thừa kế của cô vẫn được diễn ra, số tiền mặt khổng lồ và tiền cổ tức cổ đông đã được chia đôi, ủy quyền hết cho ông bà Kim và Lee Siyeon.

Ông bà Kim lo sợ rằng cô đã bị Siyeon lừa đảo và lợi dụng tình cảm, nhưng Bora đã giải thích cặn kẽ để ông bà yên tâm hơn, cô sống được là nhờ công sức của Siyeon, có cho cô ấy hết tài sản cô cũng không tiếc.

Siyeon nói với cô rằng giờ cô ấy đang cầm tiền của cô, nên cô ấy hứa sẽ chi tiêu hợp lý hơn, không có phung phí như thói quen cũ nữa. Nghe đến đó Bora bật cười vì Siyeon quá đáng yêu, cô ấy có phung phí thì toàn chi tiền vào quần áo giày dép phụ kiện, chứ không có cái gì tệ hại cả, cô thấy việc chi tiêu thoải mái của Siyeon vào shopping đều phù hợp. Thậm chí có những lúc đi shopping với nhau cô toàn dụ dỗ Siyeon mua đồ này đồ kia, rồi khi về nhà cô ấy than thở rằng hối hận khi đã mua quá nhiều.

Cả hai cũng đã đến Ủy ban nhân dân để đăng ký kết hôn, khi đến đó ai cũng nhìn vì là hai người con gái.  Siyeon và Bora đều dễ dàng hút các ánh nhìn về phía mình, rồi sau đó những người xung quanh cũng nói lời chúc mừng, họ đều mừng rỡ cho Siyeon và Bora.

Bora nói với Siyeon rằng khi nào ngoại hình của cô ổn trở lại, cô sẽ tổ chức một đám cưới nhỏ với Siyeon, có sự tham gia của gia đình hai bên.

Trước khi đến Ý du lịch, Bora đã đưa Siyeon đến Canada, thành phố Kingston, để tham quan nhà hàng đầu tiên mà cô đã gây dựng nên.

Siyeon vô cùng trầm trồ vì nhà hàng ‘Kim Bora’ rất rộng lớn và đông khách, nhà hàng này cũng phục vụ đồ ăn Hàn, thương hiệu này có 10 chi nhánh quanh đất nước Canada.

Bây giờ Bora đã bán thương hiệu rồi và chỉ nhận tiền cổ tức hàng tháng thôi, cô ấy không cần phải ở Canada làm việc nữa. Cuộc sống của Bora từ giờ sẽ chính thức ở Seoul với Siyeon.

Siyeon vuốt tai Bora, rồi mân mê đôi má gầy của cô ấy. Bora hiện đã ngủ thiếp đi vì thời tiết đang rất mát, ở đây cao nên không có nhiều ánh nắng, nhiệt độ ôn hòa.

Bora đã hỏi cô về món quà sinh nhật, cô nói rằng cô chẳng cần gì cả, cô chỉ cần Kim Bora ở cạnh cô mà thôi.

Việc Bora được chữa khỏi bệnh, là món quà to lớn nhất trong cuộc đời của cô. Cuộc sống của cô ấy được kéo dài, nó sẽ rất dài, cô ấy sẽ luôn ở bên cạnh cô trong một thời gian rất dài.

Kim Bora sẽ không bao giờ rời xa cô nữa.

Cô sẽ không còn phải sợ hãi và thốt ra cái câu ‘đừng rời xa em’ với Bora nữa.

Bora chầm chậm mở mắt ra, cô ấy đã tỉnh sau một giấc ngủ ngắn. Siyeon vẫn cúi nhìn người kia, cô vuốt đôi mắt của Bora một cái, ngắm cô ấy không sót một giây nào.

- Sing…..

- Em đang nghe nè.

Bora cầm lấy bàn tay của Siyeon đang được đặt trên má cô, cô nâng nó lên, xòe tay Siyeon ra giữa không trung, tay còn lại của cô rút từ trong túi quần sooc, một chiếc nhẫn kim cương.

Bora đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Siyeon.

- Ôi…. – Siyeon ngạc nhiên, không nói được từ nào vì xúc động.

- Em trách chị vì cầu hôn không có nhẫn, giờ chị đeo nhẫn cho em nè.

Siyeon miệng cười rộng đến mang tai, sự hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể, khiến cho cảnh vật xung quanh muốn tươi vui theo.

- Chị mua nhẫn này từ bao giờ vậy, mà sao chị lại mua được? – Siyeon tò mò, cô ở cạnh Kim Bora hầu như cả ngày, cô ấy đi ra ngoài đường luôn có cô ở bên, nhẫn kim cương đắt tiền này thì không thể mua online đặt ship về nhà được, vậy thì cô ấy mua kiểu gì…

Thậm chí tiền bạc của Kim Bora là nằm trong tay của Siyeon quản lý hết rồi, cô đang giữ tiền của cô ấy, sao cô ấy có tiền để đi mua nhẫn được.

- Thực ra chị mua nhẫn này từ lúc chị ở Paris, sau khi em bay về Hàn – Bora tiết lộ, tay vuốt ve ngón tay của Siyeon.

- Thật sao?

- Em đã tặng chị một chiếc nhẫn rồi, nên chị cũng đi mua nhẫn để tặng em, chị tính đưa cho em lúc chị về Hàn. Nhưng sau đó chị đi khám sức khỏe tổng quát lần nữa, chị đọc kết quả và thấy khối u trong máu chị ngày càng nặng, chị bị suy sụp tinh thần nên giấu chiếc nhẫn này đi, chị không muốn đưa cho em nữa. Chị không muốn đưa cho em hy vọng.

- ………………

- Nhưng cuối cùng em lại là người đem hy vọng đến cho chị.

- ………………

- Em là thật đúng không? – Bora ngước nhìn Siyeon.

Siyeon vừa xúc động vừa buồn cười.

- Em đuổi theo chị đi khắp mọi nơi như vậy mà chị vẫn nghĩ em là ảo à, em chính xác là con người bằng xương bằng thịt đang ở bên cạnh chị đó baby .

- ………….. – Bora bật cười

- Em cũng không ngờ được chị đang là thật ở trước mặt em đó, lúc chị mắc bệnh miệng em luôn nói tích cực với chị nhưng trong lòng em rất sợ hãi, em sợ chị sẽ không qua khỏi, nhưng giờ chị đã khỏe mạnh lại  rồi, giờ chị đã muốn tin vào định mệnh và những điều kỳ diệu chưa?

- Chị tin – Bora trao cho khuôn mặt ở trên một ánh nhìn tràn đầy chiều chuộng yêu thương.

Siyeon tay đỡ đầu Bora dậy, hôn cô ấy vào đôi môi mềm mỏng.

Bora chạm lên cổ Siyeon và kéo người kia xuống, nụ hôn của Siyeon phủ kín tầm nhìn của cô, khiến cô chìm trong hạnh phúc.

- Em yêu chị Kim Bora.

- Chị cũng vậy baby.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro